oOo
- Không được... Không thể đợi nữa rồi, bằng không lần đầu tiên của tiểu gia, lại tặng cho đất mẹ mất. [Đục đất =))]
Thập toàn đại bổ hoàn cùng Đại Phàm Ca có dược hiệu quá mãnh liệt, mãnh liệt đến độ Lâm Phàm sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lâm Phàm từ trên giường nhảy xuống, sau đó phóng ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Phàm lại phát hiện, chính mình căn bản không biết Huyền Vân Tiên đang ở nơi nào.
Xong rồi, lần này hố to rồi.
Lâm Phàm bây giờ đang hối hận thật sâu, tại sao tự dưng lại đi cắn thuốc làm gì, chẳng lẽ là không tự tin ở năng lực của bản thân sao?
Thế nhưng nói cái gì cũng đã chậm, bởi vì tất cả đều đã xảy ra rồi.
- Lưu sư huynh, mùi trên người huynh thơm quá, là dùng son gì vậy?
. . . .
Vừa lúc đó, Lâm Phàm thấy được Lưu Lăng Phong đứng dưới ánh trăng, đang thảo luận điều tâm đắc về son phấn với một đám các sư muội.
Hơn nửa đêm không ngủ, còn tụ tập bàn tán về son, quả là nhân tài.
Nhưng tình huống hiện giờ không cho phép Lâm Phàm quản nhiều như vậy.
Sau đó Lưu Lăng Phong thấy được Lâm Phàm, trong lòng vui vẻ, cũng không để ý các sư muội xung quanh, nhảy chân sáo tiến lên, hô bằng giọng yểu điệu:
- Cha à...
Lâm Phàm bắt lấy Lưu Lăng Phong, không có thời gian nói nhảm, hiện giờ đang là thời khắc phải giành giật từng phút từng giây a.
Nếu không nhanh, khi hai loại dược hiệu trộn lẫn vào nhau, nhất định bi kịch sẽ xảy ra.
- Đừng nói nhảm, sư phụ của ngươi đang ở đâu?
Lâm Phàm vừa há mồm hỏi, một luồng khí nóng đã xì ra theo. Đây là hiện tượng dược hiệu tích lũy, không có chỗ phát tiết.
- A... Cha, người định làm gì vậy?
Lưu Lăng Phong cảm nhận được luồng khí nóng kia, đầu óc cũng phát mộng, không hiểu Lâm Phàm có ý gì.
Lâm Phàm gấp gáp nói:
- Nhanh trả lời. Chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ nhận đứa con nhà ngươi, sau này ở Huyền Hoàng giới, ngươi có cha bảo kê.
Lưu Lăng Phong vừa nghe, nhất thời mừng rỡ trong lòng:
- Cha, đi về thẳng trước, rẽ trái, sau đó gặp một ngọn núi thì rẽ phải, rồi lại đi thẳng...
Lưu Lăng Phong vừa nói xong, Lâm Phàm đã biến mất ngay tại chỗ.
Lưu Lăng Phong há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt, chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng nhớ tới lời cam đoan của Lâm Phàm thì Lưu Lăng Phong chợt cười lên vui vẻ.
- Sư huynh...?
Chúng sư muội tiến lên hỏi. Trình độ về son của Lưu Lăng Phong vượt xa các nàng, tự nhiên là phải học hỏi một phen.
- Các sư muội, chúng ta tiếp tục thảo luận về son...
Lưu Lăng Phong cười nói, sau đó hoàn toàn chìm trong màn bàn luận về son phấn cùng chúng sư muội.
Thân ảnh của Lâm Phàm giống như quỷ mị lướt trên đường. Một ít đệ tử Huyền Kiếm Các chỉ cảm thấy như có một bóng ma nào đó vừa xuyên qua trước mặt mình. Sau đó, từng người bị kinh hãi, vội vàng chạy về phòng ngủ, leo lên giường, trùm chăn kín mít.
Mà lúc này đây, đại bộ phận đệ tử cũng đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chỗ ở của Huyền Vân Tiên không quá xa chỗ tông chủ. Dựa theo chỉ dẫn của Lưu Lăng Phong, Lâm Phàm nhanh chóng tìm được nơi ở của nàng.
Lâm Phàm đứng ở ngoài cửa, hít một hơi thật sâu, tất cả phải từ từ, không thể gấp, không thể gấp.
Cốc cốc...
Huyền Vân Tiên đang ngồi trong phòng, một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Chợt nghe có người gõ cửa, khiến Huyền Vân Tiên có chút tò mò, đã giờ này rồi, ai sẽ đến chứ.
Khi Huyền Vân Tiên mở cửa, nhìn rõ người tới, giật mình như ngừng cả thở, giống như không ngờ sẽ thấy Lâm Phàm.
- Sao huynh lại tới đây?
Huyền Vân Tiên nói bằng giọng êm nhẹ, hiển nhiên là cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Đúng lúc đó, Lâm Phàm làm một động tác để thân thể Huyền Vân Tiên cứng lại.
Lâm Phàm lấy một tay sờ lên gương mặt nhẵn bóng kia.
Huyền Vân Tiên không ngờ sẽ phát sinh một màn như vậy.
Tất cả chuyện này, đối với nàng mà nói, là quá nhanh rồi.
Nương theo ánh trắng, nàng nhìn rõ ánh mắt nóng rực của nam nhân trước mắt, thậm chí còn cảm giác được một luồng khí nóng đập vào mặt.
Lâm Phàm thở hổn hển, sau đó dưới sự thất kinh của Huyền Vân Tiên, hắn bế nàng lên, đá một cước đóng cửa phòng lại, rồi chạy thẳng vào giường.
Tim Huyền Vân Tiên đập thình thịch, âm thanh nhỏ như muỗi:
- Có phải là quá nhanh không... Ta còn không nhìn thấy trong mắt huynh...
- Rèn sắt khi còn nóng, lâu ngày thâm tình...
Lâm Phàm trực tiếp cắt lời Huyền Vân Tiên, sau đó không cho nàng bất cứ cơ hội nào, đặt nàng xuống giường...
. . . .
Ngoài phòng, trăng tròn vằng vặc, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Giờ phút này, tông chủ Huyền Kiếm Các đang đi tới phòng của Vân Tiên. Bà dự định hỏi Vân Tiên vài chuyện.
Nhưng vừa lúc đó, Huyền tông chủ lại kinh ngạc dừng bước, nhìn về căn phòng mờ mờ ánh đèn kia.
Từng tiếng rên rỉ khe khẽ từ trong phòng đó truyền ra, trong ban đêm tĩnh lặng lại chói tai khác thường.
Huyền tông chủ đã trăm tuổi, cái gì chưa từng gặp qua, thế nhưng nàng không ngờ, ở Huyền Kiếm Các lại có âm thanh như vậy.
- Điều này...
Huyền tông chủ biến sắc, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Vân Tiên cùng người kia, vậy mà lại... Lại...
Nếu như đệ tử khác, Huyền tông chủ sớm đã một chưởng đánh bay cả căn phòng rồi.
Thế nhưng, một là đệ tử bà yêu thương nhất, cũng là người dự định kế nhiệm vụ trí tông chủ, một là cao nhân cao đến khó lường, còn là ân nhân...
Vân Tiên à, ngươi sao lại lớn tiếng như vậy, nếu để cho đệ tử khác nghe được thì...
Bên trong căn phòng mờ tối kia, hai thân thể quấn lấy cùng một chỗ.
Tóc đen phiêu dật, mùi mồ hôi xen lẫn mùi hương mê người tràn ngập toàn bộ không gian trong phòng.
- Đau...
- A, nhẹ một chút...
- Đừng mà, chẳng phải vừa mới như vậy sao...
- Không phải sẽ rất đau đấy chứ?
- Ngoan, không đau đâu...
Bạch bạch bạch bạch...
. . . .
Các nữ đệ tử Huyền Kiếm các giờ đã chuẩn bị đi ngủ, để bổ sung tinh lực, nghênh đón một ngày mới vào sáng mai.
Nhưng trong khoảnh khắc các nàng sắp đi vào giấc ngủ, từng đợt âm thanh quái dị lại truyền tới tai các nàng.
Các nàng khẽ cau mày, âm thanh này là gì?
Giọng nữ còn kèm theo giọng nam...
Hơn nữa hình như là truyền đến từ chỗ Huyền Vân Tiên sư tỷ...
Âm thanh có chút nặng nề, nhưng lại phảng phất có một ma lực, để thân thể các nàng đều khô nóng lên.
Huyền tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão đều chờ đợi ở trong phòng của mình.
Các bà đã qua phút kinh sợ khi nghe thấy âm thanh quái dị kia, thế nhưng theo thời gian trôi qua, âm thanh kia càng lúc càng lớn.
Lúc trước còn khe khẽ cố nín, nhưng bây giờ quả thực chính là không kiêng nể gì nữa rồi, giống như vạn vật xung quanh đều đã biến mất.
- Đã qua một canh giờ nữa a...
Huyền tông chủ tính toán thời gian, cảm giác quá khủng bố.
- Đứa nhỏ Vân Tiên chịu được sao?
Huyền tông chủ lo lắng nói.
Sau đó, bà ngồi xếp bằng, phảng phất muốn tiến vào tu luyện. Thế nhưng âm thanh kia như có ma lực, để mọi người trong Huyền Kiếm Các không thể bình tâm.
Lúc này, một tràng âm thanh cao vút đột nhiên truyền đến.
Còn có để cho người ta ngủ hay không...
Giờ khắc này, trong lòng mọi người hò hét, âm thanh này rốt cuộc muốn khi nào thì mới chấm dứt a.
Còn để cho sống hay không....
Bành bạch...
Bạch bạch bạch...
Bạch bạch....
Bành bạch bành bạch...
Âm thanh tuyệt diệu kia không ngừng vang lên trong đêm, truyền đi toàn bộ Huyền Kiếm Các.
- Không được... Không thể đợi nữa rồi, bằng không lần đầu tiên của tiểu gia, lại tặng cho đất mẹ mất. [Đục đất =))]
Thập toàn đại bổ hoàn cùng Đại Phàm Ca có dược hiệu quá mãnh liệt, mãnh liệt đến độ Lâm Phàm sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lâm Phàm từ trên giường nhảy xuống, sau đó phóng ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Phàm lại phát hiện, chính mình căn bản không biết Huyền Vân Tiên đang ở nơi nào.
Xong rồi, lần này hố to rồi.
Lâm Phàm bây giờ đang hối hận thật sâu, tại sao tự dưng lại đi cắn thuốc làm gì, chẳng lẽ là không tự tin ở năng lực của bản thân sao?
Thế nhưng nói cái gì cũng đã chậm, bởi vì tất cả đều đã xảy ra rồi.
- Lưu sư huynh, mùi trên người huynh thơm quá, là dùng son gì vậy?
. . . .
Vừa lúc đó, Lâm Phàm thấy được Lưu Lăng Phong đứng dưới ánh trăng, đang thảo luận điều tâm đắc về son phấn với một đám các sư muội.
Hơn nửa đêm không ngủ, còn tụ tập bàn tán về son, quả là nhân tài.
Nhưng tình huống hiện giờ không cho phép Lâm Phàm quản nhiều như vậy.
Sau đó Lưu Lăng Phong thấy được Lâm Phàm, trong lòng vui vẻ, cũng không để ý các sư muội xung quanh, nhảy chân sáo tiến lên, hô bằng giọng yểu điệu:
- Cha à...
Lâm Phàm bắt lấy Lưu Lăng Phong, không có thời gian nói nhảm, hiện giờ đang là thời khắc phải giành giật từng phút từng giây a.
Nếu không nhanh, khi hai loại dược hiệu trộn lẫn vào nhau, nhất định bi kịch sẽ xảy ra.
- Đừng nói nhảm, sư phụ của ngươi đang ở đâu?
Lâm Phàm vừa há mồm hỏi, một luồng khí nóng đã xì ra theo. Đây là hiện tượng dược hiệu tích lũy, không có chỗ phát tiết.
- A... Cha, người định làm gì vậy?
Lưu Lăng Phong cảm nhận được luồng khí nóng kia, đầu óc cũng phát mộng, không hiểu Lâm Phàm có ý gì.
Lâm Phàm gấp gáp nói:
- Nhanh trả lời. Chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ nhận đứa con nhà ngươi, sau này ở Huyền Hoàng giới, ngươi có cha bảo kê.
Lưu Lăng Phong vừa nghe, nhất thời mừng rỡ trong lòng:
- Cha, đi về thẳng trước, rẽ trái, sau đó gặp một ngọn núi thì rẽ phải, rồi lại đi thẳng...
Lưu Lăng Phong vừa nói xong, Lâm Phàm đã biến mất ngay tại chỗ.
Lưu Lăng Phong há hốc mồm nhìn tình huống trước mắt, chẳng hiểu chuyện gì. Nhưng nhớ tới lời cam đoan của Lâm Phàm thì Lưu Lăng Phong chợt cười lên vui vẻ.
- Sư huynh...?
Chúng sư muội tiến lên hỏi. Trình độ về son của Lưu Lăng Phong vượt xa các nàng, tự nhiên là phải học hỏi một phen.
- Các sư muội, chúng ta tiếp tục thảo luận về son...
Lưu Lăng Phong cười nói, sau đó hoàn toàn chìm trong màn bàn luận về son phấn cùng chúng sư muội.
Thân ảnh của Lâm Phàm giống như quỷ mị lướt trên đường. Một ít đệ tử Huyền Kiếm Các chỉ cảm thấy như có một bóng ma nào đó vừa xuyên qua trước mặt mình. Sau đó, từng người bị kinh hãi, vội vàng chạy về phòng ngủ, leo lên giường, trùm chăn kín mít.
Mà lúc này đây, đại bộ phận đệ tử cũng đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
Chỗ ở của Huyền Vân Tiên không quá xa chỗ tông chủ. Dựa theo chỉ dẫn của Lưu Lăng Phong, Lâm Phàm nhanh chóng tìm được nơi ở của nàng.
Lâm Phàm đứng ở ngoài cửa, hít một hơi thật sâu, tất cả phải từ từ, không thể gấp, không thể gấp.
Cốc cốc...
Huyền Vân Tiên đang ngồi trong phòng, một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Chợt nghe có người gõ cửa, khiến Huyền Vân Tiên có chút tò mò, đã giờ này rồi, ai sẽ đến chứ.
Khi Huyền Vân Tiên mở cửa, nhìn rõ người tới, giật mình như ngừng cả thở, giống như không ngờ sẽ thấy Lâm Phàm.
- Sao huynh lại tới đây?
Huyền Vân Tiên nói bằng giọng êm nhẹ, hiển nhiên là cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Đúng lúc đó, Lâm Phàm làm một động tác để thân thể Huyền Vân Tiên cứng lại.
Lâm Phàm lấy một tay sờ lên gương mặt nhẵn bóng kia.
Huyền Vân Tiên không ngờ sẽ phát sinh một màn như vậy.
Tất cả chuyện này, đối với nàng mà nói, là quá nhanh rồi.
Nương theo ánh trắng, nàng nhìn rõ ánh mắt nóng rực của nam nhân trước mắt, thậm chí còn cảm giác được một luồng khí nóng đập vào mặt.
Lâm Phàm thở hổn hển, sau đó dưới sự thất kinh của Huyền Vân Tiên, hắn bế nàng lên, đá một cước đóng cửa phòng lại, rồi chạy thẳng vào giường.
Tim Huyền Vân Tiên đập thình thịch, âm thanh nhỏ như muỗi:
- Có phải là quá nhanh không... Ta còn không nhìn thấy trong mắt huynh...
- Rèn sắt khi còn nóng, lâu ngày thâm tình...
Lâm Phàm trực tiếp cắt lời Huyền Vân Tiên, sau đó không cho nàng bất cứ cơ hội nào, đặt nàng xuống giường...
. . . .
Ngoài phòng, trăng tròn vằng vặc, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Giờ phút này, tông chủ Huyền Kiếm Các đang đi tới phòng của Vân Tiên. Bà dự định hỏi Vân Tiên vài chuyện.
Nhưng vừa lúc đó, Huyền tông chủ lại kinh ngạc dừng bước, nhìn về căn phòng mờ mờ ánh đèn kia.
Từng tiếng rên rỉ khe khẽ từ trong phòng đó truyền ra, trong ban đêm tĩnh lặng lại chói tai khác thường.
Huyền tông chủ đã trăm tuổi, cái gì chưa từng gặp qua, thế nhưng nàng không ngờ, ở Huyền Kiếm Các lại có âm thanh như vậy.
- Điều này...
Huyền tông chủ biến sắc, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Vân Tiên cùng người kia, vậy mà lại... Lại...
Nếu như đệ tử khác, Huyền tông chủ sớm đã một chưởng đánh bay cả căn phòng rồi.
Thế nhưng, một là đệ tử bà yêu thương nhất, cũng là người dự định kế nhiệm vụ trí tông chủ, một là cao nhân cao đến khó lường, còn là ân nhân...
Vân Tiên à, ngươi sao lại lớn tiếng như vậy, nếu để cho đệ tử khác nghe được thì...
Bên trong căn phòng mờ tối kia, hai thân thể quấn lấy cùng một chỗ.
Tóc đen phiêu dật, mùi mồ hôi xen lẫn mùi hương mê người tràn ngập toàn bộ không gian trong phòng.
- Đau...
- A, nhẹ một chút...
- Đừng mà, chẳng phải vừa mới như vậy sao...
- Không phải sẽ rất đau đấy chứ?
- Ngoan, không đau đâu...
Bạch bạch bạch bạch...
. . . .
Các nữ đệ tử Huyền Kiếm các giờ đã chuẩn bị đi ngủ, để bổ sung tinh lực, nghênh đón một ngày mới vào sáng mai.
Nhưng trong khoảnh khắc các nàng sắp đi vào giấc ngủ, từng đợt âm thanh quái dị lại truyền tới tai các nàng.
Các nàng khẽ cau mày, âm thanh này là gì?
Giọng nữ còn kèm theo giọng nam...
Hơn nữa hình như là truyền đến từ chỗ Huyền Vân Tiên sư tỷ...
Âm thanh có chút nặng nề, nhưng lại phảng phất có một ma lực, để thân thể các nàng đều khô nóng lên.
Huyền tông chủ cùng các thái thượng trưởng lão đều chờ đợi ở trong phòng của mình.
Các bà đã qua phút kinh sợ khi nghe thấy âm thanh quái dị kia, thế nhưng theo thời gian trôi qua, âm thanh kia càng lúc càng lớn.
Lúc trước còn khe khẽ cố nín, nhưng bây giờ quả thực chính là không kiêng nể gì nữa rồi, giống như vạn vật xung quanh đều đã biến mất.
- Đã qua một canh giờ nữa a...
Huyền tông chủ tính toán thời gian, cảm giác quá khủng bố.
- Đứa nhỏ Vân Tiên chịu được sao?
Huyền tông chủ lo lắng nói.
Sau đó, bà ngồi xếp bằng, phảng phất muốn tiến vào tu luyện. Thế nhưng âm thanh kia như có ma lực, để mọi người trong Huyền Kiếm Các không thể bình tâm.
Lúc này, một tràng âm thanh cao vút đột nhiên truyền đến.
Còn có để cho người ta ngủ hay không...
Giờ khắc này, trong lòng mọi người hò hét, âm thanh này rốt cuộc muốn khi nào thì mới chấm dứt a.
Còn để cho sống hay không....
Bành bạch...
Bạch bạch bạch...
Bạch bạch....
Bành bạch bành bạch...
Âm thanh tuyệt diệu kia không ngừng vang lên trong đêm, truyền đi toàn bộ Huyền Kiếm Các.
/787
|