-Là Nhân tộc.
Cổ tộc nhìn thấy Lâm Phàm không dám khẳng định, sau đó xem xét 1 cách tỉ mỉ, cuối cùng cười sung sướng.
-Ha ha, không ngờ là lại Nhân tộc.
Khi phát hiện Lâm Phàm là Nhân tộc, tên cổ tộc vốn đang phẫn nộ đầy mình chợt tan thành mây khói, thay vào đó là sự phấn khởi vô độ.
-Là người thì sao? Dọa tới mi à?
Lâm Phàm nhìn biểu cảm lúc này của tên cổ tộc, vẻ mặt cũng rất ngu ngơ.
-Chẳng nhẽ cha ngươi lại là Nhân tộc, nếu không ngươi thấy ta lại vui mừng thế? Nhưng mà mi yên tâm? Bố đã có 1 thằng con rẻ rách rồi, mi không lọt được vào mắt xanh của bố đâu.
Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
-Ha ha, Nhân tộc kia chết đến nơi rồi mà còn không biết, xem ra ngay cả ông trời cũng trợ giúp ta, để Cổ Hải ta tìm được một tên nhân loại, chỉ cần đưa mày về, thì ta chắc chắn lập được công lớn.
Khuôn mặt hung tợn của Cổ Hải lúc này cười điên dại không ngừng.
Ánh mắt Cổ Hải nhìn Lâm Phàm giống như ánh mắt thợ săn nhìn thấy con mồi vậy.
Lâm Phàm không biết tên này định làm gì.
Tuy nhiên trông dáng vẻ của nó dường như đang rất phấn khích.
Lẽ nào Nhân tộc rất quan trọng với cổ tộc sao?
Lúc này, Lâm Phàm tỷ mỉ đánh giá tên cổ tộc trước mặt, toàn thân đen sì, khuôn mặt xấu xí, thân cao hơn Nhân tộc chừng một nửa, trông như người khổng lồ cỡ nhỏ, cơ bắp cuồn cuộn trông tràn đầy sức mạnh.
Những điểm khác đều giống Nhân tộc không có nhiều khác biệt lắm.
Nếu như “Tuyên Cổ” đều thuộc về cổ tộc, thì Tuyên Cổ là hình thái cao nhất của cổ tộc, mà Cổ Hải trước mặt lại ở đẳng cấp thấp.
Địa thiên vị trung cấp.
Tu hành không cao lắm, có thể giết được nó.
-Nhân tộc, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta hay là muốn thành một cái xác lạnh để ta mang ngươi đi?
Cổ Hải nhìn tên nhân tộc trước mắt này, tiến một bước, khí tức mạnh mẽ bộc phát rồi bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh.
Phát hiện được Nhân tộc hắn không muốn để tuột khỏi tầm tay, bởi vậy cũng chuẩn bị rất kỹ càng.
Sức mạnh thân thể hiện tại của hắn là “Bất Diệt cảnh giới đại viên mãn”, còn cách thăng cấp 2900 điểm kinh nghiệm.
Dựa theo sức mạnh thân thể mà nói cũng chỉ có thể chống đỡ được sức mạnh của Chí Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn mà thôi.
Nhưng tên Cổ Hải trước mặt tu vi ở đại thiên vị trung cấp, hơn nữa theo như tình hình hiện tại, tên cổ tộc này sẽ không ra tay một cách tàn nhẫn.
Mà có ra tay một cách tàn nhẫn thì Lâm Phàm cũng không sợ, bởi vì muốn giết được hắnkhông phải là chuyện dễ.
-Hừ, muốn bắt ta đi thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.
Lâm Phàm lạnh nhạt hừ một tiếng, không coi Cổ Hải ra gì.
Đương nhiên thái độ lúc này của Lâm Phàm khiến Cổ Hải vô cùng tức giận.
-Nếu đã như vậy thì đừng trách ta, là tự ngươi tìm đến chỗ chết.
Khuôn mặt dữ tợn của Cổ Hải lộ ra nụ cười lạnh lùng, rồi đột nhiên biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, một quyền mãnh liệt đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
-Rầm….
Lâm Phàm dùng một tay chống đỡ, một luồng năng lượng mãnh liệt phát ra khiến Lâm Phàm bị đánh bay về phía xa.
-Keng, xin chúc mừng《 Tuyên Cổ Bất Diệt》tăng thêm 200 điểm kinh nghiệm.
-Hừ, không biết tự lượng sức mình….
Cổ Hải nhìn Nhân Tộc bị một quyền của mình đánh cho bay xa, toát lên sự khinh bỉ.
Lâm Phàm nằm gục dưới đất, chỉ cảm thấy sức mạnh của một quyền đó quả không tồi, còn về việc đánh hộc máu thì tuyệt đối không thể, tuy nhiên với tình thế trước mắt, nếu không phun một ít máu ra, tên cổ tộc đó e rằng không còn tự tin như vậy nữa.
Lúc đó, Lâm Phàm nín thở, chậm rãi phun ra một ít máu tươi.
Lâm Phàm đứng dậy một cách khó khăn, một tay ôm trước ngực, giả bộ vô cùng đau đớn
-Quyền này của ngươi chả có chút sức lực nào cả.
-Ha ha, tên Nhân tộc kia ngươi quả là yếu ớt, vừa rồi vì không muốn ngươi chết nên ta mới chỉ dùng ba phần công lực mà thôi, nếu mi còn già mồm, vậy ta sẽ cho mi biết thế nào là sức mạnh của Cổ Hải ta.
Cổ Hải cười điên dại, sau đó xông lên trước mặt Lâm Phàm tung ra một quyền xé rách hư không, lao lên trước mặt Lâm Phàm.
-Rầm……
-Keng, chúc mừng《Tuyên Cổ bất diệt》đã tăng thêm 200 điểm kinh nghiệm.
Lâm Phàm lại bị đấm tung bay, nhìn bầu trời tối màu đen, Lâm Phàm thở dài một tiếng, có những lúc đóng kịch cũng phải khổ sở như này.
-Phù….
Lại phun ra một ụm máu tươi, giả bộ mình sắp không trụ nổi nữa rồi.
Lâm Phàm run rẩy đứng dậy, thò ngón tay ra, trong ánh mắt lóe lên sự quật cường
-Ta sẽ không gục ngã như vậy đâu.
-Hừ…., xem mi còn già mồm đến lúc nào.
Cổ Hải nhìn tên Nhân tộc không biết sống chết là gì, cười một cách tàn nhẫn
-Ngươi nằm im xuống cho ta.
-Rầm….
-Keng, chúc mừng 《 Tuyên Cổ bất diệt》tăng thêm 200 điểm kinh nghiệm.
-Ta sẽ không chịu thua đâu.
Lâm Phàm lúc này giống như thanh niên trai tráng tuổi đôi mươi, tràn đầy tinh thần bất khuất quật cường, nằm ở đó mà kêu gào lên.
-Câm miệng cho ta.
-Rầm….
-Keng, chúc mừng 《 Tuyên Cổ Bất Diệt》tăng thêm 200 điểm kinh nghiệm.
-Cú đấm của mi không thể đánh chết ta được.
-Câm miệng lại cho ta.
-Ta sẽ không chịu thua mi đâu, cú đấm của mi quá là yếu ớt.
-Tên Nhân Tộc này, là tự mi tìm đến cái chết, vậy thì đừng trách ta.
Cổ Hải lúc này vô cùng phẫn nộ, tên Nhân tộc trước mặt này theo Cổ Hải đánh giá quả thực rất có sức chịu đựng, đánh đến mức độ này mà còn chưa chết.
- Nhân tộc vạn tuế….
-Ông không sợ mi đâu….
-Mi không đánh chết được ông mày đâu….
-Mi dùng thêm chút lực nữa được không.
Lâm Phàm chống chịu cú đấm nặng trĩu của Cổ Hải, nhưng kinh nghiệm của《 Tuyên Cổ Bất Diệt》không tăng thêm là mấy, Lâm Phàm đột nhiên bật dậy, gầm thét hướng về phía Cổ Hải.
-Ố….
Cổ Hải đờ đẫn, gần như là bị tên Nhân tộc này làm cho mông lung, vừa rồi sống dở chết dở, sao đột nhiên lại trở nên như vậy?
Sắc mặt Lâm Phàm lúc này có chút thay đổi, hỏng rồi, lộ mất rồi, nhưng cũng chưa chắc, trông dáng vẻ của tên cổ tộc này, IQ chắc cũng không cao đến đâu lắm.
Ngay lúc đó, sắc mặt Lâm Phàm thay đổi, rồi liên tục phun ba ụm máu, run rẩy giơ tay ra, trông như đã cận kề với cái chết
-Mi không đánh chết ta được đâu….
Cổ Hải trước đó còn đờ đẫn, nhưng lúc này lập tức xốc lại tinh thần, gầm rít lên một tiếng
-Láo xước, gục xuống cho ta.
Nhìn cú đấm hung mãnh của Cổ hải, trong lòng Lâm Phàm đột nhiên vui mừng, mẹ kiếp, cuối cùng cũng đến lúc rồi….
-Rầm….
-Keng, xin chúc mừng 《 Tuyên Cổ bất diệt》tăng thêm 300 điểm kinh nghiệm.
-Keng, xin chúc mừng 《 Tuyên Cổ Bất Diệt》đã thăng cấp.
-Keng, xin chúc mừng sức mạnh thân thể được tăng cấp.
-Sức mạnh thân thể: địa thiên chí cảnh giới sơ cấp.
Lúc này, khóe miệng của Lâm Phàm lóe lên một nụ cười.
Quả là không dễ dàng gì, không ngờ lại thăng cấp rồi.
-Cái tên Nhân tộc này, ngươi rốt cuộc là như thế nào đây, sao lại không chết được nhỉ….không thể thế được….
Cổ Hải đấm từng quả từng quả rầm rầm như thủy triều ập bờ vào người Lâm Phàm, nhưng dường như tên Nhân tộc này không thể chết được vậy, không ngừng vùng dậy.
Nhưng cứ mỗi lần đứng dậy lại bị một quyền đá bay, nhưng rồi lại bật dậy, cứ như vậy liên tục tuần hoàn, khiến Cổ Hải sụp đổ hoàn toàn.
-Ngươi không đánh chết được ta đâu…..
Lúc này, Lâm Phàm lại gượng dậy một cách khó khăn rồi nói.
-Không thể nào…..
Cổ Hải lúc này thực sự sụp đổ hoàn toàn, hai tay vò đầu, rồi phẫn nộ gầm rít,
-Ngươi chết đi cho ta…….
-Rầm……
Lâm Phàm bị trúng một cú đấm xoay 360 độ từ trên không trung, thở dài một cách bất đắc dĩ, xem ra tên Cổ Hải này cách suy sụp không xa rồi.
Thầm nghĩ không biết đã bao lâu rồi không khiến người khác suy sụp.
Cổ Hải nhìn Nhân tộc gục ngã dưới đất, trong lòng gầm rít, tuyệt đối không cho phép tên Nhân tộc này đừng lên một lần nữa, tuyệt đối không cho phép.
-Ngươi không giết chết ta được đâu….
Lâm Phàm lại đứng dậy, trong lòng nghĩ đã đến lúc thu hoạch tên cổ tộc này rồi.
-Ngươi….
Cổ Hải nhìn Nhân tộc lại kiên trì vùng dậy, vội lùi về sau mấy bước, dường như không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt mình.
Bản thân vốn là chiến binh cao quý của cổ tộc, mà tại sao không thể đánh chết được một tên Nhân tộc.
--------------------------
Dịch giả: ThanhThuy.
Biên Tập: NgaHoang.
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
Cổ tộc nhìn thấy Lâm Phàm không dám khẳng định, sau đó xem xét 1 cách tỉ mỉ, cuối cùng cười sung sướng.
-Ha ha, không ngờ là lại Nhân tộc.
Khi phát hiện Lâm Phàm là Nhân tộc, tên cổ tộc vốn đang phẫn nộ đầy mình chợt tan thành mây khói, thay vào đó là sự phấn khởi vô độ.
-Là người thì sao? Dọa tới mi à?
Lâm Phàm nhìn biểu cảm lúc này của tên cổ tộc, vẻ mặt cũng rất ngu ngơ.
-Chẳng nhẽ cha ngươi lại là Nhân tộc, nếu không ngươi thấy ta lại vui mừng thế? Nhưng mà mi yên tâm? Bố đã có 1 thằng con rẻ rách rồi, mi không lọt được vào mắt xanh của bố đâu.
Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
-Ha ha, Nhân tộc kia chết đến nơi rồi mà còn không biết, xem ra ngay cả ông trời cũng trợ giúp ta, để Cổ Hải ta tìm được một tên nhân loại, chỉ cần đưa mày về, thì ta chắc chắn lập được công lớn.
Khuôn mặt hung tợn của Cổ Hải lúc này cười điên dại không ngừng.
Ánh mắt Cổ Hải nhìn Lâm Phàm giống như ánh mắt thợ săn nhìn thấy con mồi vậy.
Lâm Phàm không biết tên này định làm gì.
Tuy nhiên trông dáng vẻ của nó dường như đang rất phấn khích.
Lẽ nào Nhân tộc rất quan trọng với cổ tộc sao?
Lúc này, Lâm Phàm tỷ mỉ đánh giá tên cổ tộc trước mặt, toàn thân đen sì, khuôn mặt xấu xí, thân cao hơn Nhân tộc chừng một nửa, trông như người khổng lồ cỡ nhỏ, cơ bắp cuồn cuộn trông tràn đầy sức mạnh.
Những điểm khác đều giống Nhân tộc không có nhiều khác biệt lắm.
Nếu như “Tuyên Cổ” đều thuộc về cổ tộc, thì Tuyên Cổ là hình thái cao nhất của cổ tộc, mà Cổ Hải trước mặt lại ở đẳng cấp thấp.
Địa thiên vị trung cấp.
Tu hành không cao lắm, có thể giết được nó.
-Nhân tộc, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta hay là muốn thành một cái xác lạnh để ta mang ngươi đi?
Cổ Hải nhìn tên nhân tộc trước mắt này, tiến một bước, khí tức mạnh mẽ bộc phát rồi bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh.
Phát hiện được Nhân tộc hắn không muốn để tuột khỏi tầm tay, bởi vậy cũng chuẩn bị rất kỹ càng.
Sức mạnh thân thể hiện tại của hắn là “Bất Diệt cảnh giới đại viên mãn”, còn cách thăng cấp 2900 điểm kinh nghiệm.
Dựa theo sức mạnh thân thể mà nói cũng chỉ có thể chống đỡ được sức mạnh của Chí Thiên Vị cảnh giới đại viên mãn mà thôi.
Nhưng tên Cổ Hải trước mặt tu vi ở đại thiên vị trung cấp, hơn nữa theo như tình hình hiện tại, tên cổ tộc này sẽ không ra tay một cách tàn nhẫn.
Mà có ra tay một cách tàn nhẫn thì Lâm Phàm cũng không sợ, bởi vì muốn giết được hắnkhông phải là chuyện dễ.
-Hừ, muốn bắt ta đi thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.
Lâm Phàm lạnh nhạt hừ một tiếng, không coi Cổ Hải ra gì.
Đương nhiên thái độ lúc này của Lâm Phàm khiến Cổ Hải vô cùng tức giận.
-Nếu đã như vậy thì đừng trách ta, là tự ngươi tìm đến chỗ chết.
Khuôn mặt dữ tợn của Cổ Hải lộ ra nụ cười lạnh lùng, rồi đột nhiên biến mất, rồi lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, một quyền mãnh liệt đánh thẳng về phía Lâm Phàm.
-Rầm….
Lâm Phàm dùng một tay chống đỡ, một luồng năng lượng mãnh liệt phát ra khiến Lâm Phàm bị đánh bay về phía xa.
-Keng, xin chúc mừng《 Tuyên Cổ Bất Diệt》tăng thêm 200 điểm kinh nghiệm.
-Hừ, không biết tự lượng sức mình….
Cổ Hải nhìn Nhân Tộc bị một quyền của mình đánh cho bay xa, toát lên sự khinh bỉ.
Lâm Phàm nằm gục dưới đất, chỉ cảm thấy sức mạnh của một quyền đó quả không tồi, còn về việc đánh hộc máu thì tuyệt đối không thể, tuy nhiên với tình thế trước mắt, nếu không phun một ít máu ra, tên cổ tộc đó e rằng không còn tự tin như vậy nữa.
Lúc đó, Lâm Phàm nín thở, chậm rãi phun ra một ít máu tươi.
Lâm Phàm đứng dậy một cách khó khăn, một tay ôm trước ngực, giả bộ vô cùng đau đớn
-Quyền này của ngươi chả có chút sức lực nào cả.
-Ha ha, tên Nhân tộc kia ngươi quả là yếu ớt, vừa rồi vì không muốn ngươi chết nên ta mới chỉ dùng ba phần công lực mà thôi, nếu mi còn già mồm, vậy ta sẽ cho mi biết thế nào là sức mạnh của Cổ Hải ta.
Cổ Hải cười điên dại, sau đó xông lên trước mặt Lâm Phàm tung ra một quyền xé rách hư không, lao lên trước mặt Lâm Phàm.
-Rầm……
-Keng, chúc mừng《Tuyên Cổ bất diệt》đã tăng thêm 200 điểm kinh nghiệm.
Lâm Phàm lại bị đấm tung bay, nhìn bầu trời tối màu đen, Lâm Phàm thở dài một tiếng, có những lúc đóng kịch cũng phải khổ sở như này.
-Phù….
Lại phun ra một ụm máu tươi, giả bộ mình sắp không trụ nổi nữa rồi.
Lâm Phàm run rẩy đứng dậy, thò ngón tay ra, trong ánh mắt lóe lên sự quật cường
-Ta sẽ không gục ngã như vậy đâu.
-Hừ…., xem mi còn già mồm đến lúc nào.
Cổ Hải nhìn tên Nhân tộc không biết sống chết là gì, cười một cách tàn nhẫn
-Ngươi nằm im xuống cho ta.
-Rầm….
-Keng, chúc mừng 《 Tuyên Cổ bất diệt》tăng thêm 200 điểm kinh nghiệm.
-Ta sẽ không chịu thua đâu.
Lâm Phàm lúc này giống như thanh niên trai tráng tuổi đôi mươi, tràn đầy tinh thần bất khuất quật cường, nằm ở đó mà kêu gào lên.
-Câm miệng cho ta.
-Rầm….
-Keng, chúc mừng 《 Tuyên Cổ Bất Diệt》tăng thêm 200 điểm kinh nghiệm.
-Cú đấm của mi không thể đánh chết ta được.
-Câm miệng lại cho ta.
-Ta sẽ không chịu thua mi đâu, cú đấm của mi quá là yếu ớt.
-Tên Nhân Tộc này, là tự mi tìm đến cái chết, vậy thì đừng trách ta.
Cổ Hải lúc này vô cùng phẫn nộ, tên Nhân tộc trước mặt này theo Cổ Hải đánh giá quả thực rất có sức chịu đựng, đánh đến mức độ này mà còn chưa chết.
- Nhân tộc vạn tuế….
-Ông không sợ mi đâu….
-Mi không đánh chết được ông mày đâu….
-Mi dùng thêm chút lực nữa được không.
Lâm Phàm chống chịu cú đấm nặng trĩu của Cổ Hải, nhưng kinh nghiệm của《 Tuyên Cổ Bất Diệt》không tăng thêm là mấy, Lâm Phàm đột nhiên bật dậy, gầm thét hướng về phía Cổ Hải.
-Ố….
Cổ Hải đờ đẫn, gần như là bị tên Nhân tộc này làm cho mông lung, vừa rồi sống dở chết dở, sao đột nhiên lại trở nên như vậy?
Sắc mặt Lâm Phàm lúc này có chút thay đổi, hỏng rồi, lộ mất rồi, nhưng cũng chưa chắc, trông dáng vẻ của tên cổ tộc này, IQ chắc cũng không cao đến đâu lắm.
Ngay lúc đó, sắc mặt Lâm Phàm thay đổi, rồi liên tục phun ba ụm máu, run rẩy giơ tay ra, trông như đã cận kề với cái chết
-Mi không đánh chết ta được đâu….
Cổ Hải trước đó còn đờ đẫn, nhưng lúc này lập tức xốc lại tinh thần, gầm rít lên một tiếng
-Láo xước, gục xuống cho ta.
Nhìn cú đấm hung mãnh của Cổ hải, trong lòng Lâm Phàm đột nhiên vui mừng, mẹ kiếp, cuối cùng cũng đến lúc rồi….
-Rầm….
-Keng, xin chúc mừng 《 Tuyên Cổ bất diệt》tăng thêm 300 điểm kinh nghiệm.
-Keng, xin chúc mừng 《 Tuyên Cổ Bất Diệt》đã thăng cấp.
-Keng, xin chúc mừng sức mạnh thân thể được tăng cấp.
-Sức mạnh thân thể: địa thiên chí cảnh giới sơ cấp.
Lúc này, khóe miệng của Lâm Phàm lóe lên một nụ cười.
Quả là không dễ dàng gì, không ngờ lại thăng cấp rồi.
-Cái tên Nhân tộc này, ngươi rốt cuộc là như thế nào đây, sao lại không chết được nhỉ….không thể thế được….
Cổ Hải đấm từng quả từng quả rầm rầm như thủy triều ập bờ vào người Lâm Phàm, nhưng dường như tên Nhân tộc này không thể chết được vậy, không ngừng vùng dậy.
Nhưng cứ mỗi lần đứng dậy lại bị một quyền đá bay, nhưng rồi lại bật dậy, cứ như vậy liên tục tuần hoàn, khiến Cổ Hải sụp đổ hoàn toàn.
-Ngươi không đánh chết được ta đâu…..
Lúc này, Lâm Phàm lại gượng dậy một cách khó khăn rồi nói.
-Không thể nào…..
Cổ Hải lúc này thực sự sụp đổ hoàn toàn, hai tay vò đầu, rồi phẫn nộ gầm rít,
-Ngươi chết đi cho ta…….
-Rầm……
Lâm Phàm bị trúng một cú đấm xoay 360 độ từ trên không trung, thở dài một cách bất đắc dĩ, xem ra tên Cổ Hải này cách suy sụp không xa rồi.
Thầm nghĩ không biết đã bao lâu rồi không khiến người khác suy sụp.
Cổ Hải nhìn Nhân tộc gục ngã dưới đất, trong lòng gầm rít, tuyệt đối không cho phép tên Nhân tộc này đừng lên một lần nữa, tuyệt đối không cho phép.
-Ngươi không giết chết ta được đâu….
Lâm Phàm lại đứng dậy, trong lòng nghĩ đã đến lúc thu hoạch tên cổ tộc này rồi.
-Ngươi….
Cổ Hải nhìn Nhân tộc lại kiên trì vùng dậy, vội lùi về sau mấy bước, dường như không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt mình.
Bản thân vốn là chiến binh cao quý của cổ tộc, mà tại sao không thể đánh chết được một tên Nhân tộc.
--------------------------
Dịch giả: ThanhThuy.
Biên Tập: NgaHoang.
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
/787
|