Đặc biệt là trong đó có một bóng người, mà Lâm Phàm đã nhớ kỹ ở trong đầu.
Đồng thời cũng đã biết là người nào.
-Cmn, tiểu gia bị chơi xỏ rồi...
Không sai, hiện tại Lâm Phàm đã hoàn toàn tỉnh ngộ, rõ ràng đã biết chính mình bị hãm hại.
Tuy rằng tiểu nha đầu Huyên Nhi này cũng tham vào để lừa mình, nhưng Lâm Phàm sẽ không tức giận.
Bởi vì Lâm Phàm thấy được một thân ảnh cao ngạo đứng bên cạnh Huyên Nhi, khuôn mặt đó Lâm Phàm vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
-Cmn Nữ Đế, không phải ở hạ giới tiểu gia chỉ nghiền chết một phân thân của ngươi thôi sao, còn quất roi làm bại lộ thân thể một phân thân khác của ngươi thôi sao, ngươi liền cùng tiểu gia chơi một màn kịch này.
-Tốt, ngươi tàn nhẫn như vậy, tiểu gia đã nhớ kỹ ngươi, ngươi rửa sạch cái mông chờ ta, tiểu gia không đem ngươi quất khóc, tên ta liền viết ngược lại.
Lâm Phàm hướng về phía khoảng không kia điên cuồng rống lên đầy giận dữ.
Đồng thời cũng không thể làm gì với Huyên Nhi, chiêu bán đồng đội này, bán đẹp đẽ, tuy rằng là ngươi bị bất đắc dĩ ép buộc, thế nhưng chí ít cũng phải có chút nhắc nhở.
Lúc này ở trên không trung Nữ Đế đang nghĩ cách trốn tránh, nghe được Lâm Phàm tức giận mắng, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, đồng thời vẻ mặt cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
-Chuyện này liên quan gì đến ta, ai mà ngờ được chính ngươi ngu ngốc như vậy dám chạy tới doanh trại của Cổ Tộc kêu gào.
Hiện tại dù thế nào, thì mối thù này xem như là đã kết thúc.
Nhưng Nữ Đế là người kiêu ngạo, trong lòng hừ lạnh một tiếng,
-Ngược lại ta lại muốn xem xem ngươi làm sao có thể đem bản Đế quất khóc, có khả năng tránh thoát được một kiếp hôm nay rồi hẵng nói.
...
-Kích động rồi... Thật sự quá kích động rồi, tóm lại là tiểu gia ta lần này xem như là nhảy vào một hố to đi, hiện tại làm sao mà chạy trốn đây.
Lúc này Lâm Phàm đứng ở đó, vẻ mặt như trong mộng, đối với Lâm Phàm trải qua nhân sinh 21 năm, đây lần đầu tiên bị người ta bán thảm hại như vậy.
Tuy luật nhân quả sẽ tuần hoàn, báo ứng sẽ xác đáng.
Thế nhưng báo ứng này tới cũng quá nhanh quá nguy hiểm đi, cũng đặc biệt quá ngược tâm rồi.
Không được, hôm nay nhất định phải rời đi thật an toàn, sau này nhất định phải chú ý thêm, giờ đây Nữ Đế im hơi lặng tiếng gài bẫy mình một lần, rất khó nói lần khác Nam Vô Thánh Đế sẽ không hắt một chậu nước bẩn vào mình.
Lúc ở dưới hạ giới, một tia thần thức Nam Vô Thánh Đế bị chính mình hãm hại thảm hại như vậy, khẳng định cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp để trả đũa lại mình.
-Oanh...
Vừa lúc đó, một cái bóng mờ đột nhiên rơi xuống, xé rách cả không trung.
-Nhân tộc, chính ngươi là người đã giết Bách phu trưởng của bản hầu?
Xuất hiện ngay trước mặt Lâm Phàm, thân thể không tính là cao to, thậm chí có thể nói là có chút thấp bé, giống như một đứa nhỏ vậy, nét mặt non nớt trắng như tuyết, thế nhưng trong cặp mắt kia tràn ngập lạnh giá và nham hiểm, khiến người gặp tràn đầy sợ hãi.
Áo lông màu đen đắt tiền, che phủ trên thân, không khỏi làm cho người khác càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Phàm nhìn đứa nhỏ trước mặt, từng cơn sóng cuộn trào trong lòng, hắn không ngờ cỗ khí tức kinh khủng vừa nãy, chính là từ trên thân đứa nhỏ này tản mát ra.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, căn bản không phải là người của Cổ Tộc, chuyện này...
Trong lòng Lâm Phàm có rất nhiều nghi hoặc, thế nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, bởi vì đứa nhỏ trước mắt này gây cho Lâm Phàm áp lực rất lớn.
-Đây là hiểu lầm...
Lúc này, Lâm Phàm đưa tay ra, vội vàng đem thi thể của Bách phu trưởng đỡ lấy, sau đó đem cái đầu đã bị chính mình chặt xuống, ghép lại lên trên.
-Ngươi xem, tốt rồi, đây thực sự là hiểu lầm.
Lâm Phàm nhìn lại thi thể Bách phu trưởng vừa được bản thân ghép lại, cười nói.
-Lạch cạch...
Nhưng ngay lúc đó, cái đầu của Bách phu trưởng vừa được chính mình ghép lại, đột nhiên lăn xuống, đầu lâu dữ tợn này, chậm rãi lắn xuống trước mắt nam đồng.
-Ngạch...
Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt, có chút lúng túng.
Nam đồng tự xưng là bản hầu, cúi đầu, nhìn đầu lâu dữ tơn dưới chân, giống như bị thu hút lấy.
Cặp con ngươi màu tím kia không có chút rung động nào, bình tĩnh, an ổn, thế nhưng lộ ra khí tức tà ác.
-Ha ha...
Vừa lúc đó, nam đồng đột nhiên cười thoải mái, tiếng cười kia lanh lảnh, điên cuồng, làm cho Lâm Phàm không thê hiểu nổi, không biết cái tên này rốt cuộc đang cười cái gì.
-Đại Phàm Ca.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm vỗ một cái, “Đại Phàm Ca” đột nhiên bay vọt ra, trong nháy mắt Cổ tộc như muốn nổ tung lên.
-Ầm ầm...
Sương mù dày đặt, bao phủ toàn bộ Cổ Tộc.
Mà Lâm Phàm nhân cơ hội này, liền chạy trốn.
Tình huống trước mắt không thể đối đầu, nhất định phải mau mau rút lui.
Lâm Phàm điên cuồng chạy, sau đó quay đầu nhìn về phía nam đồng khiến người ta sợ hãi kia, mà Lâm Phàm nghi ngờ chính là, lúc này nam đồng vẫn đứng ở đó, vẫn đang cười thả ga, không có ý đuổi theo.
Mà sương mù “Đại Phàm Ca”, lại bị một màn ánh sáng bên người nam đồng ngăn cản bên ngoài, không cách nào tiến vào.
Những Cổ tộc xung quanh thì không có dễ dàng như vậy, hít phải toàn bộ “Đại Phàm Ca” vào trong bụng.
-Hô... Hô...
Hô hấp của những tên Cổ Tộc đột nhiên nặng nề hơn, vốn mặt mũi đã dữ tợn, giờ càng thêm khủng bố, đôi mắt đỏ ngầu dò xét mọi người xung quanh.
Nam đồng nhìn Lâm Phàm đã đi xa, xoay người, kéo áo lông nặng trĩu, từng bước từng bước đi về hướng trong thành, đối với đám Cổ Tộc chung quanh phát điên, coi như không thấy gì.
...
Lâm Phàm một đường điên cuồng chạy trốn, không biết đã chạy được bao xa, đồng thời rẻ vào những chỗ ngoặt, ẩn thân trong bóng tối, thậm chí để cho an toàn, Lâm Phàm còn núp ở trong một cái hố sâu nào đó.
-Tiên sư nó, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm lẳng lặng chờ đợi, không biết mình có tránh thoát được hay không.
Tên nam đồng kì quái vừa nãy, bản thân vốn không có khả năng đối đầu, mặc dù khi đối phương ra tay, mình chưa chắc sẽ chết, nhưng tuyệt đối sẽ chạy không thoát.
Đáng tiếc tên nam đồng kia một mực đứng đó cười, không biết tên này đến cùng là cười vì cái gì.
...
Bên trên tầng gác hùng vĩ trong doanh trại của Cổ Tộc, áo lông đen nhánh bao trùm toàn thân nam đồng, hắn đứng trên đó, nhìn về phía mênh mông bát ngát dưới kia, những âm thanh thê lương thảm thiết không ngừng kêu lên trên pháp trường, vẻ mặt vô cảm, dường như tất cả những thứ này ở trong mắt hắn đều đã quá quen thuộc rồi.
Ở bên trong pháp trường, hàng vạn chủng tộc đang bị giam giữ ở đây, ngày đêm chịu đủ mọi loại tra tấn hành hạ.
Tiếng gào thét hung bạo của những binh sĩ Cổ Tộc, truyền ra khắp nơi trong doanh trại.
Sự tuyệt vọng và hoảng
swmFWICpNMpỶợlafizḻ bao phủ toàn bộ nơi đây.
Mà có một loại sức mạnh, được gọi là tuyệt vọng.
Ban đêm...
Trên mặt đất đen kịt, một đôi mắt sáng ngời, xuyên thấu qua nhiều tầng bùn đất, dò xét xung quanh.
-Hoàn toàn yên tĩnh, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Lâm Phàm đã ẩn nấp một khoảng thời gian rất lâu, bởi vì bảo toàn tính mạng, lúc cần kinh sợ nhất định phải kinh sợ, lúc cần cẩn thận nhất định phải cẩn thận.
Ngay lúc Lâm Phàm vừa mới chuẩn bị đi ra, một tiếng vang từ nơi không xa truyền đến.
-Chết tiệt, vẫn còn đuổi giết sao!
Mà lúc Lâm Phàm thấy được một số người không phải Cổ Tộc thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải Cổ Tộc là tốt rồi.
Đối với những chủng tộc này, Lâm Phàm cũng không có ý định ra ngoài chào hỏi bọn họ, dù sao ban ngày vừa bị hãm hại một lần, đủ để Lâm Phàm thấy sợ hãi.
Vẫn là lẳng lặng chờ đợi bọn hắn rời đi thôi.
Bóng đêm yên tĩnh, Lâm Phàm bất đắc dĩ nằm ở trong hố sâu, chỉ để lại cái miệng để hô hấp.
Đến mức những người này trò chuyện, Lâm Phàm cũng không để ý, mà chỉ đang nghĩ sau này nên làm thế nào.
Có thể lúc này, Lâm Phàm sinh ra một màn hoảng sợ.
Một tên nam tử đầu mọc hai sừng, đi tới chỗ núp của Lâm Phàm, đồng thời xốc quần áo lên, móc ra tiểu đệ dữ tợn kia.
-Cmn... Cái tên này muốn đi tiểu.
Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này, trong nháy mắt sụp đổ.
Mẹ nó... Thật là xui tận mạng mà.
--------------------------------------
Nhóm dịch: Vạn yên chi sào
Người dịch: Nhi
Biên: Nga Hoang
Đồng thời cũng đã biết là người nào.
-Cmn, tiểu gia bị chơi xỏ rồi...
Không sai, hiện tại Lâm Phàm đã hoàn toàn tỉnh ngộ, rõ ràng đã biết chính mình bị hãm hại.
Tuy rằng tiểu nha đầu Huyên Nhi này cũng tham vào để lừa mình, nhưng Lâm Phàm sẽ không tức giận.
Bởi vì Lâm Phàm thấy được một thân ảnh cao ngạo đứng bên cạnh Huyên Nhi, khuôn mặt đó Lâm Phàm vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
-Cmn Nữ Đế, không phải ở hạ giới tiểu gia chỉ nghiền chết một phân thân của ngươi thôi sao, còn quất roi làm bại lộ thân thể một phân thân khác của ngươi thôi sao, ngươi liền cùng tiểu gia chơi một màn kịch này.
-Tốt, ngươi tàn nhẫn như vậy, tiểu gia đã nhớ kỹ ngươi, ngươi rửa sạch cái mông chờ ta, tiểu gia không đem ngươi quất khóc, tên ta liền viết ngược lại.
Lâm Phàm hướng về phía khoảng không kia điên cuồng rống lên đầy giận dữ.
Đồng thời cũng không thể làm gì với Huyên Nhi, chiêu bán đồng đội này, bán đẹp đẽ, tuy rằng là ngươi bị bất đắc dĩ ép buộc, thế nhưng chí ít cũng phải có chút nhắc nhở.
Lúc này ở trên không trung Nữ Đế đang nghĩ cách trốn tránh, nghe được Lâm Phàm tức giận mắng, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, đồng thời vẻ mặt cũng tràn đầy bất đắc dĩ.
-Chuyện này liên quan gì đến ta, ai mà ngờ được chính ngươi ngu ngốc như vậy dám chạy tới doanh trại của Cổ Tộc kêu gào.
Hiện tại dù thế nào, thì mối thù này xem như là đã kết thúc.
Nhưng Nữ Đế là người kiêu ngạo, trong lòng hừ lạnh một tiếng,
-Ngược lại ta lại muốn xem xem ngươi làm sao có thể đem bản Đế quất khóc, có khả năng tránh thoát được một kiếp hôm nay rồi hẵng nói.
...
-Kích động rồi... Thật sự quá kích động rồi, tóm lại là tiểu gia ta lần này xem như là nhảy vào một hố to đi, hiện tại làm sao mà chạy trốn đây.
Lúc này Lâm Phàm đứng ở đó, vẻ mặt như trong mộng, đối với Lâm Phàm trải qua nhân sinh 21 năm, đây lần đầu tiên bị người ta bán thảm hại như vậy.
Tuy luật nhân quả sẽ tuần hoàn, báo ứng sẽ xác đáng.
Thế nhưng báo ứng này tới cũng quá nhanh quá nguy hiểm đi, cũng đặc biệt quá ngược tâm rồi.
Không được, hôm nay nhất định phải rời đi thật an toàn, sau này nhất định phải chú ý thêm, giờ đây Nữ Đế im hơi lặng tiếng gài bẫy mình một lần, rất khó nói lần khác Nam Vô Thánh Đế sẽ không hắt một chậu nước bẩn vào mình.
Lúc ở dưới hạ giới, một tia thần thức Nam Vô Thánh Đế bị chính mình hãm hại thảm hại như vậy, khẳng định cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp để trả đũa lại mình.
-Oanh...
Vừa lúc đó, một cái bóng mờ đột nhiên rơi xuống, xé rách cả không trung.
-Nhân tộc, chính ngươi là người đã giết Bách phu trưởng của bản hầu?
Xuất hiện ngay trước mặt Lâm Phàm, thân thể không tính là cao to, thậm chí có thể nói là có chút thấp bé, giống như một đứa nhỏ vậy, nét mặt non nớt trắng như tuyết, thế nhưng trong cặp mắt kia tràn ngập lạnh giá và nham hiểm, khiến người gặp tràn đầy sợ hãi.
Áo lông màu đen đắt tiền, che phủ trên thân, không khỏi làm cho người khác càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Phàm nhìn đứa nhỏ trước mặt, từng cơn sóng cuộn trào trong lòng, hắn không ngờ cỗ khí tức kinh khủng vừa nãy, chính là từ trên thân đứa nhỏ này tản mát ra.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, căn bản không phải là người của Cổ Tộc, chuyện này...
Trong lòng Lâm Phàm có rất nhiều nghi hoặc, thế nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, bởi vì đứa nhỏ trước mắt này gây cho Lâm Phàm áp lực rất lớn.
-Đây là hiểu lầm...
Lúc này, Lâm Phàm đưa tay ra, vội vàng đem thi thể của Bách phu trưởng đỡ lấy, sau đó đem cái đầu đã bị chính mình chặt xuống, ghép lại lên trên.
-Ngươi xem, tốt rồi, đây thực sự là hiểu lầm.
Lâm Phàm nhìn lại thi thể Bách phu trưởng vừa được bản thân ghép lại, cười nói.
-Lạch cạch...
Nhưng ngay lúc đó, cái đầu của Bách phu trưởng vừa được chính mình ghép lại, đột nhiên lăn xuống, đầu lâu dữ tợn này, chậm rãi lắn xuống trước mắt nam đồng.
-Ngạch...
Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt, có chút lúng túng.
Nam đồng tự xưng là bản hầu, cúi đầu, nhìn đầu lâu dữ tơn dưới chân, giống như bị thu hút lấy.
Cặp con ngươi màu tím kia không có chút rung động nào, bình tĩnh, an ổn, thế nhưng lộ ra khí tức tà ác.
-Ha ha...
Vừa lúc đó, nam đồng đột nhiên cười thoải mái, tiếng cười kia lanh lảnh, điên cuồng, làm cho Lâm Phàm không thê hiểu nổi, không biết cái tên này rốt cuộc đang cười cái gì.
-Đại Phàm Ca.
Vừa lúc đó, Lâm Phàm vỗ một cái, “Đại Phàm Ca” đột nhiên bay vọt ra, trong nháy mắt Cổ tộc như muốn nổ tung lên.
-Ầm ầm...
Sương mù dày đặt, bao phủ toàn bộ Cổ Tộc.
Mà Lâm Phàm nhân cơ hội này, liền chạy trốn.
Tình huống trước mắt không thể đối đầu, nhất định phải mau mau rút lui.
Lâm Phàm điên cuồng chạy, sau đó quay đầu nhìn về phía nam đồng khiến người ta sợ hãi kia, mà Lâm Phàm nghi ngờ chính là, lúc này nam đồng vẫn đứng ở đó, vẫn đang cười thả ga, không có ý đuổi theo.
Mà sương mù “Đại Phàm Ca”, lại bị một màn ánh sáng bên người nam đồng ngăn cản bên ngoài, không cách nào tiến vào.
Những Cổ tộc xung quanh thì không có dễ dàng như vậy, hít phải toàn bộ “Đại Phàm Ca” vào trong bụng.
-Hô... Hô...
Hô hấp của những tên Cổ Tộc đột nhiên nặng nề hơn, vốn mặt mũi đã dữ tợn, giờ càng thêm khủng bố, đôi mắt đỏ ngầu dò xét mọi người xung quanh.
Nam đồng nhìn Lâm Phàm đã đi xa, xoay người, kéo áo lông nặng trĩu, từng bước từng bước đi về hướng trong thành, đối với đám Cổ Tộc chung quanh phát điên, coi như không thấy gì.
...
Lâm Phàm một đường điên cuồng chạy trốn, không biết đã chạy được bao xa, đồng thời rẻ vào những chỗ ngoặt, ẩn thân trong bóng tối, thậm chí để cho an toàn, Lâm Phàm còn núp ở trong một cái hố sâu nào đó.
-Tiên sư nó, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm lẳng lặng chờ đợi, không biết mình có tránh thoát được hay không.
Tên nam đồng kì quái vừa nãy, bản thân vốn không có khả năng đối đầu, mặc dù khi đối phương ra tay, mình chưa chắc sẽ chết, nhưng tuyệt đối sẽ chạy không thoát.
Đáng tiếc tên nam đồng kia một mực đứng đó cười, không biết tên này đến cùng là cười vì cái gì.
...
Bên trên tầng gác hùng vĩ trong doanh trại của Cổ Tộc, áo lông đen nhánh bao trùm toàn thân nam đồng, hắn đứng trên đó, nhìn về phía mênh mông bát ngát dưới kia, những âm thanh thê lương thảm thiết không ngừng kêu lên trên pháp trường, vẻ mặt vô cảm, dường như tất cả những thứ này ở trong mắt hắn đều đã quá quen thuộc rồi.
Ở bên trong pháp trường, hàng vạn chủng tộc đang bị giam giữ ở đây, ngày đêm chịu đủ mọi loại tra tấn hành hạ.
Tiếng gào thét hung bạo của những binh sĩ Cổ Tộc, truyền ra khắp nơi trong doanh trại.
Sự tuyệt vọng và hoảng
swmFWICpNMpỶợlafizḻ bao phủ toàn bộ nơi đây.
Mà có một loại sức mạnh, được gọi là tuyệt vọng.
Ban đêm...
Trên mặt đất đen kịt, một đôi mắt sáng ngời, xuyên thấu qua nhiều tầng bùn đất, dò xét xung quanh.
-Hoàn toàn yên tĩnh, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Lâm Phàm đã ẩn nấp một khoảng thời gian rất lâu, bởi vì bảo toàn tính mạng, lúc cần kinh sợ nhất định phải kinh sợ, lúc cần cẩn thận nhất định phải cẩn thận.
Ngay lúc Lâm Phàm vừa mới chuẩn bị đi ra, một tiếng vang từ nơi không xa truyền đến.
-Chết tiệt, vẫn còn đuổi giết sao!
Mà lúc Lâm Phàm thấy được một số người không phải Cổ Tộc thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải Cổ Tộc là tốt rồi.
Đối với những chủng tộc này, Lâm Phàm cũng không có ý định ra ngoài chào hỏi bọn họ, dù sao ban ngày vừa bị hãm hại một lần, đủ để Lâm Phàm thấy sợ hãi.
Vẫn là lẳng lặng chờ đợi bọn hắn rời đi thôi.
Bóng đêm yên tĩnh, Lâm Phàm bất đắc dĩ nằm ở trong hố sâu, chỉ để lại cái miệng để hô hấp.
Đến mức những người này trò chuyện, Lâm Phàm cũng không để ý, mà chỉ đang nghĩ sau này nên làm thế nào.
Có thể lúc này, Lâm Phàm sinh ra một màn hoảng sợ.
Một tên nam tử đầu mọc hai sừng, đi tới chỗ núp của Lâm Phàm, đồng thời xốc quần áo lên, móc ra tiểu đệ dữ tợn kia.
-Cmn... Cái tên này muốn đi tiểu.
Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này, trong nháy mắt sụp đổ.
Mẹ nó... Thật là xui tận mạng mà.
--------------------------------------
Nhóm dịch: Vạn yên chi sào
Người dịch: Nhi
Biên: Nga Hoang
/787
|