oOo
Mười ba đệ tử lớp chữ Đinh đứng dưới đài, nhìn thấy hình tượng chói lọi của lão sư ở trên đài, tâm cũng bắt đầu sôi trào.
- Đúng!
Chúng nó muốn lớn tiếng mách với lão sư, chúng nó đã từng như thế. Mặc dù chúng nó là phế vật, nhưng cũng đã có lúc sợ hãi khi đối mặt với cường thế rồi chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Lâm Phàm nhìn từng đệ tử lâm vào trầm tư dưới đài, khẽ thở nhẹ một tiếng. Đều là trẻ nhỏ a, nội tâm còn quá mức thuần khiết.
- Võ đạo một đường là phải đi thẳng mà tới, giữ chắc bản tâm, nếu sợ hãi cường quyền, mai một chân lý trong lòng, như vậy cả đời khó có khả năng đi xa trên con đường võ đạo.
- Hiện tại, các trò lớn tiếng nói cho ta biết, có phải từng như thế không?
Lâm Phàm tăng khí thế, như một mặt trời chính nghĩa, chiếu rọi lên toàn bộ đệ tử dưới đài.
Từng tiếng quát lớn kia triệt để mở toang cửa lòng của mỗi một đệ tử.
Đám đệ tử nghe Lâm lão sư nói, đều khí huyết quay cuồng, những chuyện chôn giấu trong lòng mãnh liệt tuôn ra.
- Có…
- Ta đã từng như vậy…
- Lâm lão sư nói rất đúng, chẳng ai hoàn mỹ, ý kiến của chúng ta khác với lão sư, vì cái gì chúng ta lại sai…
- Ta từng bị tắc nghẽn chân nguyên, ta cho là công pháp có vấn đề, nhưng lão sư lại nói thân thể ta có tật, cuối cùng sau khi ta chịu đủ khổ sở, uống đủ loại thuốc chữa trị không được mới phát hiện thật sự là do công pháp. Chuyện này ta luôn chôn giấu trong lòng, chưa bao giờ nói ra, bởi vì đó là lão sư.
. . . .
Dưới sự lôi kéo của Lâm Phàm, đám đệ tử đem từng chuyện từng chuyện bất bình kể ra.
Trên đài, đám người Lưu Thanh Phong hiện sắc mặt cực kỳ khó coi.
Luận võ sao lại biến thành như vậy, thậm chí mình trở thành cái đích cho người chỉ trích, tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Hổ Bí té trên mặt đất, nghe Lâm Phàm nói như thế lại lần nữa phun máu, giận đến muốn ngất đi.
Điên đảo trắng đen, sao lại có kẻ vô sỉ như thế.
Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt mà cười thầm, khẽ giơ tay làm động tác im lặng:
- Các trò tuy không phải đệ tử của Lâm Phàm ta, nhưng các trò đều là đệ tử của học viện Thiên Phủ nên ta muốn cùng các trò nói vài lời. Nhớ kỹ, phải luôn tin tưởng ở bản thân mình, không chịu ảnh hưởng của người khác, vững vàng bản tâm, làm những việc tự mình cho là chính xác.
Đám đệ tử dưới đài nhìn Lâm Phàm, trong lòng dần có cảm giác tôn trọng:
- Cảm tạ Lâm lão sư dạy bảo.
Đám người này đều là đệ tử tốt, tiếp thu rất nhanh, có đầu óc, cũng có thể hiểu được ai đúng ai sai, chẳng qua là quá mức đơn thuần.
Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu, hiệu quả này không tồi, vẫn là lừa trẻ con dễ hơn.
Sau đó Lâm Phàm nhìn về phía ba người Lưu Thanh Phong:
- Các ngươi nhất định phải hướng đệ tử của ta xin lỗi.
Đám người Lưu Thanh Phong lại biến sắc lần nữa, sau đó nhẹ giọng nói:
- Lâm lão sư, làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp lại. Ngươi để chúng ta xin lỗi đệ tử thì sau này làm sao còn chút uy nghiêm nào!
Lâm Phàm hơi hơi nhíu mắt lại, sau đó đột nhiên mở to, vung trường kiếm trong tay lên:
- Đã như vậy thì chiến đi!
- Lâm lão sư, chờ đã…
Đám người Lưu Thanh Phong cả kinh, vội vàng khoát tay nói. Bọn hắn biết mình không phải là đối thủ của Lâm Phàm, nếu thực sự động thủ thì kết cục nhất định còn bi thảm hơn cả Hổ Bí, bởi vì cũng không biết người này sẽ nhận xét bọn hắn như thế nào trước mặt đám đệ tử.
- Vậy nói xin lỗi không?
Lâm Phàm nhìn ba người, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười nói.
- Chuyện này…
Ba người Lưu Thanh Phong do dự. Bọn hắn là lão sư, sao có thể xin lỗi đám đệ tử lớp chữ Đinh chứ, nếu chuyện này truyền ra còn không phải bị người cười chết.
- Ta cảm giác Lưu lão sư hẳn là nên xin lỗi.
- Ngày hôm nay nghe Lâm lão sư nói những lời này, ta ta cảm giác không nên xem thường bất kỳ kẻ nào.
- Ta sẽ xin lỗi những sư đệ sư muội lớp chữ Đinh.
- Được, ta cũng vậy.
- Lưu lão sư, xin lỗi.
- Xin lỗi.
- Xin lỗi…
Lúc này dưới càng lúc càng nhiều người lên tiếng hưởng ứng.
Đây chính là tâm tính của con người a…
Đại thế đã thành, không thể nghịch chuyển.
Đám nhóc Lưu Thủy Thủy thấy tình huống hiện trường thì kinh hãi không biết nên nói gì. Chúng nó chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Ba người Lưu Thanh Phong cuối cùng đành gật gật đầu:
- Được, chúng ta xin lỗi.
Lâm Phàm cười khẽ, sau đó vẫy vẫy đám Lưu Thủy Thủy:
- Đều lên đây, nhận lời xin lỗi chân thành của ba vị lão sư đi.
Mười ba học sinh lớp chữ Đinh cả kinh, có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Lâm lão sư thì cũng mạnh dạn lên, đi lên đài luận võ.
Mười ba đứa nhỏ đứng thành một hàng thẳng tắp nhưng ánh mắt lại không dám nhìn ba vị lão sư.
- Các trò nhớ kỹ, nhận lời xin lỗi của người khác thì nhất định phải nhìn vào mắt đối phương mới có thể xem là tha thứ cho người đó, nghe rõ chưa?
Lâm Phàm nói.
- Lão sư, chúng ta nghe rõ ràng.
Đám Lưu Thủy Thủy kích động đến đỏ hồng khuôn mặt.
Ba người Lưu Thanh Phong chỉ biết cố nén phẫn nộ trong lòng, mà Hổ Bí đang nằm trên mặt đất thì lập tức giả vờ bị thương không nhẹ mà bất tỉnh.
Cứ nói đùa, để hắn cúi đầu xin lỗi học sinh quả chính là xuân thu đại mộng, tốt nhất thành thật nằm đây tránh kiếp nạn này đi.
- Ba vị lão sư, đến đây đi.
Lâm Phàm vẫy tay nói.
Ba người Lưu Thanh Phong liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi tới trước mười ba học sinh.
Đám Lưu Thủy Thủy lấy hai tay nắm chặt góc áo, có chút khẩn trương, nhưng vẫn theo lời lão sư mà hai mắt nhìn thẳng người tới xin lỗi.
Rồi đột nhiên, chúng nó phát hiện ba vị lão sư lớp chữ Ất này cũng chẳng có gì đáng sợ.
- Chúng ta xin lỗi các trò.
Lưu Thanh Phong hơi nhắm mắt, cuối cùng nói ra những lời này, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Phàm:
- Cáo từ!
Lần này mất sạch thể diện trước mặt một đám đệ tử, sau này không biết sẽ bị đồn thành bộ dáng gì nữa.
- Khoan đã…
Lúc này Lâm Phàm mở miệng nói.
Lưu Thanh Phong ba người biến sắc, Lâm Phàm này muốn làm gì?
- Các lão sư đã xin lỗi các trò, vậy các trò cũng nên chân thành đáp lễ, nói các trò nhận lời xin lỗi của ba vị lão sư!
Lâm Phàm nói, trong lòng tiện tiện cười.
Mười ba người đệ tử gật gật đầu, tiếp đó nhìn ba vị lão sư nói:
- Chúng ta chấp nhận lời xin lỗi của các lão sư.
Giờ khắc này đám Lưu Thủy Thủy cảm giác phảng phất là đang nằm mơ, chúng nó thật không ngờ, mình cũng sẽ có một ngày như vậy.
Để lão sư lớp chữ Ất xin lỗi, đây là chuyện chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
Sắc mặt ba người Lưu Thanh Phong càng lúc càng xanh, bỏ đi không quay đầu lại. Mà Hổ Bí cũng vội đứng lên, mặt xám xịt rời đi theo.
Lâm Phàm cười nhìn mười ba đệ tử, rất là thỏa mãn gật gật đầu, sau đó nhìn về dưới đài:
- Các trò phải nhớ kỹ bốn chữ: Tuân theo bản tâm!
- Giải tán đi.
Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Hiền Sư exp +200.
Lâm Phàm giờ khắc này vui vẻ nở nụ cười, quả nhiên người có đầu óc thì sống khoan khoái.
Nhân sinh a... Còn cần hảo hảo nắm chắc mới được.
-----oo0oo-----
Mười ba đệ tử lớp chữ Đinh đứng dưới đài, nhìn thấy hình tượng chói lọi của lão sư ở trên đài, tâm cũng bắt đầu sôi trào.
- Đúng!
Chúng nó muốn lớn tiếng mách với lão sư, chúng nó đã từng như thế. Mặc dù chúng nó là phế vật, nhưng cũng đã có lúc sợ hãi khi đối mặt với cường thế rồi chỉ có thể lựa chọn im lặng.
Lâm Phàm nhìn từng đệ tử lâm vào trầm tư dưới đài, khẽ thở nhẹ một tiếng. Đều là trẻ nhỏ a, nội tâm còn quá mức thuần khiết.
- Võ đạo một đường là phải đi thẳng mà tới, giữ chắc bản tâm, nếu sợ hãi cường quyền, mai một chân lý trong lòng, như vậy cả đời khó có khả năng đi xa trên con đường võ đạo.
- Hiện tại, các trò lớn tiếng nói cho ta biết, có phải từng như thế không?
Lâm Phàm tăng khí thế, như một mặt trời chính nghĩa, chiếu rọi lên toàn bộ đệ tử dưới đài.
Từng tiếng quát lớn kia triệt để mở toang cửa lòng của mỗi một đệ tử.
Đám đệ tử nghe Lâm lão sư nói, đều khí huyết quay cuồng, những chuyện chôn giấu trong lòng mãnh liệt tuôn ra.
- Có…
- Ta đã từng như vậy…
- Lâm lão sư nói rất đúng, chẳng ai hoàn mỹ, ý kiến của chúng ta khác với lão sư, vì cái gì chúng ta lại sai…
- Ta từng bị tắc nghẽn chân nguyên, ta cho là công pháp có vấn đề, nhưng lão sư lại nói thân thể ta có tật, cuối cùng sau khi ta chịu đủ khổ sở, uống đủ loại thuốc chữa trị không được mới phát hiện thật sự là do công pháp. Chuyện này ta luôn chôn giấu trong lòng, chưa bao giờ nói ra, bởi vì đó là lão sư.
. . . .
Dưới sự lôi kéo của Lâm Phàm, đám đệ tử đem từng chuyện từng chuyện bất bình kể ra.
Trên đài, đám người Lưu Thanh Phong hiện sắc mặt cực kỳ khó coi.
Luận võ sao lại biến thành như vậy, thậm chí mình trở thành cái đích cho người chỉ trích, tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Hổ Bí té trên mặt đất, nghe Lâm Phàm nói như thế lại lần nữa phun máu, giận đến muốn ngất đi.
Điên đảo trắng đen, sao lại có kẻ vô sỉ như thế.
Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt mà cười thầm, khẽ giơ tay làm động tác im lặng:
- Các trò tuy không phải đệ tử của Lâm Phàm ta, nhưng các trò đều là đệ tử của học viện Thiên Phủ nên ta muốn cùng các trò nói vài lời. Nhớ kỹ, phải luôn tin tưởng ở bản thân mình, không chịu ảnh hưởng của người khác, vững vàng bản tâm, làm những việc tự mình cho là chính xác.
Đám đệ tử dưới đài nhìn Lâm Phàm, trong lòng dần có cảm giác tôn trọng:
- Cảm tạ Lâm lão sư dạy bảo.
Đám người này đều là đệ tử tốt, tiếp thu rất nhanh, có đầu óc, cũng có thể hiểu được ai đúng ai sai, chẳng qua là quá mức đơn thuần.
Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu, hiệu quả này không tồi, vẫn là lừa trẻ con dễ hơn.
Sau đó Lâm Phàm nhìn về phía ba người Lưu Thanh Phong:
- Các ngươi nhất định phải hướng đệ tử của ta xin lỗi.
Đám người Lưu Thanh Phong lại biến sắc lần nữa, sau đó nhẹ giọng nói:
- Lâm lão sư, làm người lưu một đường, ngày sau dễ gặp lại. Ngươi để chúng ta xin lỗi đệ tử thì sau này làm sao còn chút uy nghiêm nào!
Lâm Phàm hơi hơi nhíu mắt lại, sau đó đột nhiên mở to, vung trường kiếm trong tay lên:
- Đã như vậy thì chiến đi!
- Lâm lão sư, chờ đã…
Đám người Lưu Thanh Phong cả kinh, vội vàng khoát tay nói. Bọn hắn biết mình không phải là đối thủ của Lâm Phàm, nếu thực sự động thủ thì kết cục nhất định còn bi thảm hơn cả Hổ Bí, bởi vì cũng không biết người này sẽ nhận xét bọn hắn như thế nào trước mặt đám đệ tử.
- Vậy nói xin lỗi không?
Lâm Phàm nhìn ba người, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười nói.
- Chuyện này…
Ba người Lưu Thanh Phong do dự. Bọn hắn là lão sư, sao có thể xin lỗi đám đệ tử lớp chữ Đinh chứ, nếu chuyện này truyền ra còn không phải bị người cười chết.
- Ta cảm giác Lưu lão sư hẳn là nên xin lỗi.
- Ngày hôm nay nghe Lâm lão sư nói những lời này, ta ta cảm giác không nên xem thường bất kỳ kẻ nào.
- Ta sẽ xin lỗi những sư đệ sư muội lớp chữ Đinh.
- Được, ta cũng vậy.
- Lưu lão sư, xin lỗi.
- Xin lỗi.
- Xin lỗi…
Lúc này dưới càng lúc càng nhiều người lên tiếng hưởng ứng.
Đây chính là tâm tính của con người a…
Đại thế đã thành, không thể nghịch chuyển.
Đám nhóc Lưu Thủy Thủy thấy tình huống hiện trường thì kinh hãi không biết nên nói gì. Chúng nó chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Ba người Lưu Thanh Phong cuối cùng đành gật gật đầu:
- Được, chúng ta xin lỗi.
Lâm Phàm cười khẽ, sau đó vẫy vẫy đám Lưu Thủy Thủy:
- Đều lên đây, nhận lời xin lỗi chân thành của ba vị lão sư đi.
Mười ba học sinh lớp chữ Đinh cả kinh, có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Lâm lão sư thì cũng mạnh dạn lên, đi lên đài luận võ.
Mười ba đứa nhỏ đứng thành một hàng thẳng tắp nhưng ánh mắt lại không dám nhìn ba vị lão sư.
- Các trò nhớ kỹ, nhận lời xin lỗi của người khác thì nhất định phải nhìn vào mắt đối phương mới có thể xem là tha thứ cho người đó, nghe rõ chưa?
Lâm Phàm nói.
- Lão sư, chúng ta nghe rõ ràng.
Đám Lưu Thủy Thủy kích động đến đỏ hồng khuôn mặt.
Ba người Lưu Thanh Phong chỉ biết cố nén phẫn nộ trong lòng, mà Hổ Bí đang nằm trên mặt đất thì lập tức giả vờ bị thương không nhẹ mà bất tỉnh.
Cứ nói đùa, để hắn cúi đầu xin lỗi học sinh quả chính là xuân thu đại mộng, tốt nhất thành thật nằm đây tránh kiếp nạn này đi.
- Ba vị lão sư, đến đây đi.
Lâm Phàm vẫy tay nói.
Ba người Lưu Thanh Phong liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi tới trước mười ba học sinh.
Đám Lưu Thủy Thủy lấy hai tay nắm chặt góc áo, có chút khẩn trương, nhưng vẫn theo lời lão sư mà hai mắt nhìn thẳng người tới xin lỗi.
Rồi đột nhiên, chúng nó phát hiện ba vị lão sư lớp chữ Ất này cũng chẳng có gì đáng sợ.
- Chúng ta xin lỗi các trò.
Lưu Thanh Phong hơi nhắm mắt, cuối cùng nói ra những lời này, sau đó nhìn thoáng qua Lâm Phàm:
- Cáo từ!
Lần này mất sạch thể diện trước mặt một đám đệ tử, sau này không biết sẽ bị đồn thành bộ dáng gì nữa.
- Khoan đã…
Lúc này Lâm Phàm mở miệng nói.
Lưu Thanh Phong ba người biến sắc, Lâm Phàm này muốn làm gì?
- Các lão sư đã xin lỗi các trò, vậy các trò cũng nên chân thành đáp lễ, nói các trò nhận lời xin lỗi của ba vị lão sư!
Lâm Phàm nói, trong lòng tiện tiện cười.
Mười ba người đệ tử gật gật đầu, tiếp đó nhìn ba vị lão sư nói:
- Chúng ta chấp nhận lời xin lỗi của các lão sư.
Giờ khắc này đám Lưu Thủy Thủy cảm giác phảng phất là đang nằm mơ, chúng nó thật không ngờ, mình cũng sẽ có một ngày như vậy.
Để lão sư lớp chữ Ất xin lỗi, đây là chuyện chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới.
Sắc mặt ba người Lưu Thanh Phong càng lúc càng xanh, bỏ đi không quay đầu lại. Mà Hổ Bí cũng vội đứng lên, mặt xám xịt rời đi theo.
Lâm Phàm cười nhìn mười ba đệ tử, rất là thỏa mãn gật gật đầu, sau đó nhìn về dưới đài:
- Các trò phải nhớ kỹ bốn chữ: Tuân theo bản tâm!
- Giải tán đi.
Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Hiền Sư exp +200.
Lâm Phàm giờ khắc này vui vẻ nở nụ cười, quả nhiên người có đầu óc thì sống khoan khoái.
Nhân sinh a... Còn cần hảo hảo nắm chắc mới được.
-----oo0oo-----
/787
|