-Lâm Phàm, phòng này là dành cho ngươi, còn cái lệnh bài này, ngươi cầm lấy, vì người trong tông môn chưa từng thấy ngươi, để tránh những phiền phức không đáng có, nên luôn mang theo bên người, tông chủ đã nói, nếu ngươi muốn đi đâu, có thể nói với ta, ta sẽ dẫn ngươi đi.
Hồng Vân tiên tử dẫn Lâm Phàm đến một căn phòng, nói.
Sau khi trở lại tông môn, Hồng Vân tiên tử nội tâm cũng được thả lỏng, không như ở bên ngoài lúc nào cũng phải cảnh giác.
Lâm Phàm nhìn lệnh bài trong tay, không biết được chế tạo bằng gì, trên mặt điêu khắc một đóa tường vân, chắc là biểu tượng của Vân Tông.
-Hồng Vân, nếu như có thể, ta muốn đi đến tàng thư các của các ngươi xem một ít sách.
Lâm Phàm đến Vân Tông, chủ yếu là muốn đọc hết mọi loại sách, tăng cường tri thức để tích lũy cho bản thân.
-Ngày mai ta sẽ an bài cho ngươi, hãy xem ở đây như nhà mình, các sư huynh sư đệ đều rất tốt.
Hồng Vân cười nhẹ, như gió xuân ấm áp,
-Ta đi an bài một số thứ, sau đó sẽ đưa ngươi đi dạo một vòng tông môn.
-Được, ngươi làm việc của mình trước đi, ta đi một mình cũng được.
Lâm Phàm nói, sau đó nhìn bốn phía, Vân Tông không hổ là tiên cảnh chốn nhân gian của Cổ Thánh Giới.
Nơi này không khí an lành, có cảm giác như đang ở tông môn Huyền Hoàng Giới.
So với sự nguy hiểm của Cổ Thánh Giới, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì ở đây cả đời, là lựa chọn không tồi nhỉ.
Sau khi Hồng Vân tiên tử tạm thời rời đi, Lâm Phàm xoay người đi vào phòng, tiến vào bên trong, ổn định lại trạng thái.
-Hiện tại Động Thiên Đại Đạo đã hình thành, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Bất Tử cảnh.
Lâm Phàm dò xét tình cảnh hiện tại của bản thân, bởi vì tu luyện Huyết Hải Ma Công cùng Vĩnh Hằng Thần Khu, huyết nhục đặc biệt mạnh mẽ, trong mỗi tế bào, tràn đầy sức sống, chỉ cần một ý nghĩ, liền có thể tiến vào Bất Tử cảnh.
Bất quá đối với Lâm Phàm mà nói, Bất Tử cảnh cũng không có gì hấp dẫn.
Chẳng bằng làm Động Thiên lớn mạnh, phát triển đến mức độ cao nhất, đối với việc tu luyện sau này, sẽ có sự trợ giúp rất lớn.
Ngô Đồng Thần Thụ cắm rễ bên trong Động Thiên, mỗi lá cây đều xanh tươi, hấp thụ hào quang của Liệt Dương, mà trường hà Thủy Chi Chân Đế chầm chậm chảy vào Ngô Đồng Thần Thụ, làm dịu căn cơ.
Thánh Dương Đan giống như minh châu, chiếu rọi bên dưới Liệt Dương, tản ra từng hồi hào quang, từ trên Ngô Đồng Thần Thụ tỏa xuống.
Trong lúc đó, có mấy ngàn “Thánh Dương Đan” từ trên Ngô Đồng Thần Thụ hạ xuống.
Bây giờ tốc độ sản sinh “Thánh Dương Đan” nhanh vô cùng, nhưng Lâm Phàm biết, đến khi phát triển đến cuối cùng, tốc độ sản sinh “Thánh Dương Đan” còn khủng bố hơn rất nhiều.
Lâm Phàm nhìn xuống dưới, xuyên qua chín tầng địa ngục.
“Mười tám tầng Địa Ngục” không hề có thứ gì, Thượng Cổ Đại Yêu khoanh chân ngồi ở đó, không ngừng tu luyện.
Muốn vận hành Động Thiên, e rằng còn cần nỗ lực hơn nữa.
Đối với Động Thiên, Lâm Phàm chắc chắn chính là mò kim đáy bể, cần chậm rãi thăm dò một phen.
...
Trong một nơi nào đó của Vân Tông, trên một ngọn núi, đang được một chùm sáng vây quanh, người bên ngoài nếu không có sự đồng ý của người bên trong, thì không có cách nào tiến vào.
Giờ phút này, bên ngoài ngọn núi, một người đàn ông đứng ở đó, sắc mặt nộ, lửa giận thiêu đốt trong lòng, một tên nam tử khác đứng bên cạnh, ra sức lấy lòng, vẻ mặt kính sợ.
-Phương sư đệ, nghe nói ngươi bị thương trong Thủy Hỏa bí cảnh, giờ không ra sức dưỡng thương, còn đến chỗ của ta làm gì?
Từ trong ngọn núi, truyền đến một đạo thanh âm.
Thanh âm này hờ hững, bình tĩnh, thế nhưng ẩn dấu sự uy nghiêm vô thượng, dường như vừa mở miệng, thì giống như bậc đế vương ngồi trên Lăng Tiêu Bảo Điện, nhìn xuống thiên hạ muôn dân.
-Liễu sư huynh, sư đệ bị người khác bắt nạt, kính xin sư huynh làm chủ giúp ta.
Lửa giận trong lòng Phương Vĩ Phong không thể nhịn xuống, nhưng vào bản lĩnh một mình hắn, căn bản không phải đối thủ của tên Nhân tộc kia, giờ cũng chỉ có thể thỉnh cầu sư huynh, hi vọng huynh ấy ra mặt, giúp mình lần này.
Phương Vĩ Phong vừa dứt lời, người bên trong thật lâu không có hồi âm, nhưng lúc này, một sức hút mạnh mẽ không thể chống cự đột nhiên truyền đến, Phương Vĩ Phong chỉ cảm thấy bản thân mất tự chủ, như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, sau đó lao vào bên trong ngọn núi.
Khi hắn thấy rõ cảnh vật chung quanh, phát hiện mình đã vào bên trong ngọn núi.
Bên trong ngọn núi này, tiên hạc bay lượn, xung quanh có rất nhiều đệ tử, đi đi lại lại.
Phương Vĩ Phong bị Lâm Phàm chém đứt một tay, tuy sau khi trở lại tông môn, có thể mượn đan dược khôi phục như cũ, nhưng hắn lại không làm thế, chính vì muốn Liễu sư huynh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Lúc này, Phương Vĩ Phong nhìn đại điện đóng chặt trước mắt, không thèm để ý đám đệ tử xung quanh, cung kính quỳ trên mặt đất, bi phẫn nói:
-Đại sư huynh, xin huynh làm chủ cho sư đệ.
-Hả? Rốt cuộc là ai, ra tay tàn nhẫn như vậy?
Âm thanh bên trong lần thứ hai truyền đến.
-Sư huynh, là một tên Nhân tộc đã chặt đứt bàn tay của đệ, Hồng Vân sư muội không biết từ nơi nào mang đến một tên Nhân tộc, đệ thấy hắn cùng Hồng Vân sư muội thân mật, trong lòng khó chịu, giận dữ nói vài câu, vậy mà tên đó nổi cơn thịnh nộ, chém đứt bàn tay của đệ, mối thù này đệ thật sự không thể chịu được.
Phương Vĩ Phong không cam lòng nói.
Khi Phương Vĩ Phong nói đến “Hồng Vân tiên tử”, bên trong đại điện, sắc mặt của Liễu sư huynh có chút biến hóa, nhưng trong chớp mắt, liền khôi phục n
hư cũ.
-Vậy bây giờ tênNhân tộc kia ở đâu?
-Sư huynh, tên Nhân Tộc được Vân Hà trưởng lão mời về tông môn, hiện tại đang ở bên trong.
Phương Vĩ Phong nói.
-Hừm, nếu là Vân Hà trưởng lão mang người về, đương nhiên không thể đem hắn chém đi, bất quá, hắn tổn thương ngươi, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, Văn Tráng ngươi đưa Phương sư đệ đi một chuyến, để hắn ta phải bồi tội xin lỗi, nếu như hắn phản kháng, chỉ cần không đánh chết là được, Phương sư đệ, ngươi thấy thế nào?
Đây là không phải là kết quả mà Phương Vĩ Phong mong muốn, hắn muốn đem cái tên kia hung hăng đạp dưới chân, chặt đứt tư chi, thế nhưng hắn biết, Liễu sư huynh cho hắn trợ giúp như thế này là lớn nhất rồi.
Tu vi của Vân Hà trưởng lão mặc dù không cao như Liễu sư huynh, nhưng bất kể nói thế nào, cũng là trưởng lão của Vân Tông, mà tên Nhân tộc kia lại là khách mời của trưởng lão, dĩ nhiên không thể làm quá mức.
-Cảm tạ Liễu sư huynh.
Phương Vĩ Phong đồng ý.
Tuy Liễu sư huynh không thể tự mình ra mặt, nhưng có Trương Văn Tráng sư huynh giúp mình, cũng đã thỏa mãn rồi.
Chẳng lẽ tên này, còn dám phách lối với Liễu sư huynh hay sao.
-Sư huynh nếu như không có chuyện gì, sư đệ xin lui xuống.
Phương Vĩ Phong nói.
-Chờ đã, cầm cái này đi.
Lúc này, từ bên trong cung điện, một viên đan dược bay ra.
Phương Vĩ Phong nhìn thấy viên đan dược này, lại ngửi thấy mùi hương, sắc mặt biến đổi, cười lên sung sướng.
Đây là một viên “Sinh Sinh Huyết Cơ Đan”,sau khi dùng đan dược này, như người chết liền có thể sống lại.
Phương Vĩ Phong vốn còn đang cảm thấy buồn phiền không biết làm thế nào để đổi lấy đan dược từ tông môn, nhưng không ngờ đại sư huynh lại hào phóng, ban thưởng đan dược trân quý như thế cho mình.
-Ngươi đã vì ta mà bất bình, đan dược này liền ban thưởng cho ngươi đi.
Thanh âm Liễu sư huynh truyền ra, chỉ là trong giọng nói, có một tia không vui, dường như là không thích việc một tên Nhân tộc thân cận cùng Hồng Vân sư muội.
-Cảm tạ sư huynh.
Phương Vĩ Phong mừng rỡ nói, sau đó nhìn về phía nam tử kế bên,
-Trương sư huynh, làm phiền ngươi.
-Ân!
Trương Văn Tráng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Hồng Vân tiên tử dẫn Lâm Phàm đến một căn phòng, nói.
Sau khi trở lại tông môn, Hồng Vân tiên tử nội tâm cũng được thả lỏng, không như ở bên ngoài lúc nào cũng phải cảnh giác.
Lâm Phàm nhìn lệnh bài trong tay, không biết được chế tạo bằng gì, trên mặt điêu khắc một đóa tường vân, chắc là biểu tượng của Vân Tông.
-Hồng Vân, nếu như có thể, ta muốn đi đến tàng thư các của các ngươi xem một ít sách.
Lâm Phàm đến Vân Tông, chủ yếu là muốn đọc hết mọi loại sách, tăng cường tri thức để tích lũy cho bản thân.
-Ngày mai ta sẽ an bài cho ngươi, hãy xem ở đây như nhà mình, các sư huynh sư đệ đều rất tốt.
Hồng Vân cười nhẹ, như gió xuân ấm áp,
-Ta đi an bài một số thứ, sau đó sẽ đưa ngươi đi dạo một vòng tông môn.
-Được, ngươi làm việc của mình trước đi, ta đi một mình cũng được.
Lâm Phàm nói, sau đó nhìn bốn phía, Vân Tông không hổ là tiên cảnh chốn nhân gian của Cổ Thánh Giới.
Nơi này không khí an lành, có cảm giác như đang ở tông môn Huyền Hoàng Giới.
So với sự nguy hiểm của Cổ Thánh Giới, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì ở đây cả đời, là lựa chọn không tồi nhỉ.
Sau khi Hồng Vân tiên tử tạm thời rời đi, Lâm Phàm xoay người đi vào phòng, tiến vào bên trong, ổn định lại trạng thái.
-Hiện tại Động Thiên Đại Đạo đã hình thành, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Bất Tử cảnh.
Lâm Phàm dò xét tình cảnh hiện tại của bản thân, bởi vì tu luyện Huyết Hải Ma Công cùng Vĩnh Hằng Thần Khu, huyết nhục đặc biệt mạnh mẽ, trong mỗi tế bào, tràn đầy sức sống, chỉ cần một ý nghĩ, liền có thể tiến vào Bất Tử cảnh.
Bất quá đối với Lâm Phàm mà nói, Bất Tử cảnh cũng không có gì hấp dẫn.
Chẳng bằng làm Động Thiên lớn mạnh, phát triển đến mức độ cao nhất, đối với việc tu luyện sau này, sẽ có sự trợ giúp rất lớn.
Ngô Đồng Thần Thụ cắm rễ bên trong Động Thiên, mỗi lá cây đều xanh tươi, hấp thụ hào quang của Liệt Dương, mà trường hà Thủy Chi Chân Đế chầm chậm chảy vào Ngô Đồng Thần Thụ, làm dịu căn cơ.
Thánh Dương Đan giống như minh châu, chiếu rọi bên dưới Liệt Dương, tản ra từng hồi hào quang, từ trên Ngô Đồng Thần Thụ tỏa xuống.
Trong lúc đó, có mấy ngàn “Thánh Dương Đan” từ trên Ngô Đồng Thần Thụ hạ xuống.
Bây giờ tốc độ sản sinh “Thánh Dương Đan” nhanh vô cùng, nhưng Lâm Phàm biết, đến khi phát triển đến cuối cùng, tốc độ sản sinh “Thánh Dương Đan” còn khủng bố hơn rất nhiều.
Lâm Phàm nhìn xuống dưới, xuyên qua chín tầng địa ngục.
“Mười tám tầng Địa Ngục” không hề có thứ gì, Thượng Cổ Đại Yêu khoanh chân ngồi ở đó, không ngừng tu luyện.
Muốn vận hành Động Thiên, e rằng còn cần nỗ lực hơn nữa.
Đối với Động Thiên, Lâm Phàm chắc chắn chính là mò kim đáy bể, cần chậm rãi thăm dò một phen.
...
Trong một nơi nào đó của Vân Tông, trên một ngọn núi, đang được một chùm sáng vây quanh, người bên ngoài nếu không có sự đồng ý của người bên trong, thì không có cách nào tiến vào.
Giờ phút này, bên ngoài ngọn núi, một người đàn ông đứng ở đó, sắc mặt nộ, lửa giận thiêu đốt trong lòng, một tên nam tử khác đứng bên cạnh, ra sức lấy lòng, vẻ mặt kính sợ.
-Phương sư đệ, nghe nói ngươi bị thương trong Thủy Hỏa bí cảnh, giờ không ra sức dưỡng thương, còn đến chỗ của ta làm gì?
Từ trong ngọn núi, truyền đến một đạo thanh âm.
Thanh âm này hờ hững, bình tĩnh, thế nhưng ẩn dấu sự uy nghiêm vô thượng, dường như vừa mở miệng, thì giống như bậc đế vương ngồi trên Lăng Tiêu Bảo Điện, nhìn xuống thiên hạ muôn dân.
-Liễu sư huynh, sư đệ bị người khác bắt nạt, kính xin sư huynh làm chủ giúp ta.
Lửa giận trong lòng Phương Vĩ Phong không thể nhịn xuống, nhưng vào bản lĩnh một mình hắn, căn bản không phải đối thủ của tên Nhân tộc kia, giờ cũng chỉ có thể thỉnh cầu sư huynh, hi vọng huynh ấy ra mặt, giúp mình lần này.
Phương Vĩ Phong vừa dứt lời, người bên trong thật lâu không có hồi âm, nhưng lúc này, một sức hút mạnh mẽ không thể chống cự đột nhiên truyền đến, Phương Vĩ Phong chỉ cảm thấy bản thân mất tự chủ, như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, sau đó lao vào bên trong ngọn núi.
Khi hắn thấy rõ cảnh vật chung quanh, phát hiện mình đã vào bên trong ngọn núi.
Bên trong ngọn núi này, tiên hạc bay lượn, xung quanh có rất nhiều đệ tử, đi đi lại lại.
Phương Vĩ Phong bị Lâm Phàm chém đứt một tay, tuy sau khi trở lại tông môn, có thể mượn đan dược khôi phục như cũ, nhưng hắn lại không làm thế, chính vì muốn Liễu sư huynh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Lúc này, Phương Vĩ Phong nhìn đại điện đóng chặt trước mắt, không thèm để ý đám đệ tử xung quanh, cung kính quỳ trên mặt đất, bi phẫn nói:
-Đại sư huynh, xin huynh làm chủ cho sư đệ.
-Hả? Rốt cuộc là ai, ra tay tàn nhẫn như vậy?
Âm thanh bên trong lần thứ hai truyền đến.
-Sư huynh, là một tên Nhân tộc đã chặt đứt bàn tay của đệ, Hồng Vân sư muội không biết từ nơi nào mang đến một tên Nhân tộc, đệ thấy hắn cùng Hồng Vân sư muội thân mật, trong lòng khó chịu, giận dữ nói vài câu, vậy mà tên đó nổi cơn thịnh nộ, chém đứt bàn tay của đệ, mối thù này đệ thật sự không thể chịu được.
Phương Vĩ Phong không cam lòng nói.
Khi Phương Vĩ Phong nói đến “Hồng Vân tiên tử”, bên trong đại điện, sắc mặt của Liễu sư huynh có chút biến hóa, nhưng trong chớp mắt, liền khôi phục n
hư cũ.
-Vậy bây giờ tênNhân tộc kia ở đâu?
-Sư huynh, tên Nhân Tộc được Vân Hà trưởng lão mời về tông môn, hiện tại đang ở bên trong.
Phương Vĩ Phong nói.
-Hừm, nếu là Vân Hà trưởng lão mang người về, đương nhiên không thể đem hắn chém đi, bất quá, hắn tổn thương ngươi, chuyện này không thể bỏ qua như vậy, Văn Tráng ngươi đưa Phương sư đệ đi một chuyến, để hắn ta phải bồi tội xin lỗi, nếu như hắn phản kháng, chỉ cần không đánh chết là được, Phương sư đệ, ngươi thấy thế nào?
Đây là không phải là kết quả mà Phương Vĩ Phong mong muốn, hắn muốn đem cái tên kia hung hăng đạp dưới chân, chặt đứt tư chi, thế nhưng hắn biết, Liễu sư huynh cho hắn trợ giúp như thế này là lớn nhất rồi.
Tu vi của Vân Hà trưởng lão mặc dù không cao như Liễu sư huynh, nhưng bất kể nói thế nào, cũng là trưởng lão của Vân Tông, mà tên Nhân tộc kia lại là khách mời của trưởng lão, dĩ nhiên không thể làm quá mức.
-Cảm tạ Liễu sư huynh.
Phương Vĩ Phong đồng ý.
Tuy Liễu sư huynh không thể tự mình ra mặt, nhưng có Trương Văn Tráng sư huynh giúp mình, cũng đã thỏa mãn rồi.
Chẳng lẽ tên này, còn dám phách lối với Liễu sư huynh hay sao.
-Sư huynh nếu như không có chuyện gì, sư đệ xin lui xuống.
Phương Vĩ Phong nói.
-Chờ đã, cầm cái này đi.
Lúc này, từ bên trong cung điện, một viên đan dược bay ra.
Phương Vĩ Phong nhìn thấy viên đan dược này, lại ngửi thấy mùi hương, sắc mặt biến đổi, cười lên sung sướng.
Đây là một viên “Sinh Sinh Huyết Cơ Đan”,sau khi dùng đan dược này, như người chết liền có thể sống lại.
Phương Vĩ Phong vốn còn đang cảm thấy buồn phiền không biết làm thế nào để đổi lấy đan dược từ tông môn, nhưng không ngờ đại sư huynh lại hào phóng, ban thưởng đan dược trân quý như thế cho mình.
-Ngươi đã vì ta mà bất bình, đan dược này liền ban thưởng cho ngươi đi.
Thanh âm Liễu sư huynh truyền ra, chỉ là trong giọng nói, có một tia không vui, dường như là không thích việc một tên Nhân tộc thân cận cùng Hồng Vân sư muội.
-Cảm tạ sư huynh.
Phương Vĩ Phong mừng rỡ nói, sau đó nhìn về phía nam tử kế bên,
-Trương sư huynh, làm phiền ngươi.
-Ân!
Trương Văn Tráng chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
/787
|