Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Liễu Ngân nghe những âm thanh đầy tự hào của các đệ tử xung quanh, khí huyết bắt đầu sôi trào.
-Ta xếp hạng cao hơn Đại sư huynh.
-Ta cũng cao hơn.
……………..
Những tiếng hô to nối liền không dứt, tràn vào tai hắn, làm hắn dần mất tập trung.
Bọn họ sao cứ muốn so với mình.
Liễu Ngân hối hận, tại sao hắn không chém giết nhiều Cổ Tộc hơn một chút, từ khi tranh cướp vị trí tông chủ thì hắn đã xem nhẹ chuyện này, chỉ chăm chăm vào việc thể hiện năng lực của một Đại sư huynh, dẫn các sư đệ tham gia bí cảnh.
Bây giờ, những đệ tử này chỉ vì dăm ba câu của Nhân tộc mà bộc phát bản tính, Liễu Ngân thật muốn bạo huyết.
-Tốt, các ngươi đều là niềm kiêu ngạo của Vân Tông nha, Đại sư huynh này tuy rằng thực lực mạnh mẽ hơn các ngươi nhưng về việc chém giết Cổ Tộc thì còn kém xa.
-Vân Tông là của mọi người, không của riêng một ai cả, sao có thể bị loại người tâm địa xấu xa như thế khống chế được.
Lâm Phàm lại bắt đầu nói bậy nói bạ, nói linh ting, nhưng càng nói thì hắn lại phát hiện lời của mình càng có lí.
Mà những đệ tử kia, nghe Lâm Phàm nói vậy thì yên lặng gật đầu, cảm thấy lời nói của hắn rất có lí.
Đặc biệt là cái câu “Đại sư huynh không bằng ngươi”, câu nói này đã khắc sâu vào tâm khảm của bọn họ.
Bọn họ không nghĩ đến, nhờ bảng truy nã mà bản thân mình cũng có cái hơn Đại sư huynh.
-Hỗn trướng, dám nói năng bậy bạ.
Liễu Ngân lau máu bên mép, tóc dài bay lượn, một quyền hướng Lâm Phàm đánh tới.
Lâm Phàm nhìn tình huống này, đã gần như mong muốn của hắn, nhưng đã diễn thì phải làm tới cùng a, nhất định phải có một kết thúc thật hoàn mỹ.
-Liễu Ngân, ngươi ham muốn hưởng thụ, vì vị trí tông chủ mà cùng người khác tranh đấu, ngươi có biết ngươi sai rồi không?
-Cút!
Liễu Ngân nổi giận gầm một tiếng, hai tay đưa ra liên tục muốn bắt lấy Lâm Phàm, cả trời đất như bị đánh cho tan nát.
Mở Động Thiên!
Trong chớp mắt, Lâm Phàm trực tiếp mở Động Thiên hút Liễu Ngân vào bên trong.
-Thứ ngu xuẩn, dám kéo ta vào Động Thiên, vậy ta liền phá nát cái Động Thiên này của ngươi, hủy diệt căn cơ của ngươi.
Liễu Ngân điên cuồng hét lên, một quyền mạnh như rồng, đánh vào tinh bích của Động Thiên.
Vù……
Tinh bích khẽ rung động, tỏa ra từng gợn sóng nhỏ.
-Sao có chuyện này?
Chính hắn cảm thấy, cú đánh này của mình đã muốn đánh xuyên qua Động Thiên của Lâm Phàm, nhưng không thể làm được, mặt hắn tỏ vẻ không dám tin cùng khiếp sợ vạn phần.
-Ngươi cứ tưởng bở!
Lâm Phàm một chút cũng không hoảng hốt.
Động Thiên của hắn đã vượt qua lôi kiếp, sớm đã không còn tầm thường, chỉ với một quyền mà muốn thể phá, đúng là nằm mơ ban ngày nha.
Lâm Phàm không chút do dự trực tiếp tấn công, lực lượng Đại Phàm Ca chợt bộc phát, ngưng tụ thành vô số đoàn sương mù dày đặc, phả vào mặt Liễu Ngân.
-Đây là thứ gì?
Liễu Ngân vừa thấy, thì đoàn sương mù đã hắn vây lại, sắc mặt kinh ngạc, đề phòng.
-Đây là cọng cỏ cứu mệnh của ngươi à.
Thân hình Lâm Phàm lấp lóe, đột nhiên đánh tới Liễu Ngân.
Mạt Nhật Thiên Tai Thần Quyền!
Ma Thần Luân Bàn!
………….
Trong khi hắn xuất thủ, các công pháp chi thần cũng xuất hiện, không để ý mấy, khí huyết của Liễu Ngân phải sôi trào thì mới tiêu hóa được lực lượng của Đại Phàm Ca nha.
Giờ khắc này, người bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy những chuyện đang xảy ra trong Động Thiên.
Mà Lâm Phàm có Động Thiên đại đạo, có thể ngăn cách sự tra xét từ bên ngoài.
Bởi vậy, tình huống hiện tại là đám người Vân Tông không biết gì về chuyện bên trong Động Thiên.
Khí Đại Phàm Ca vô sắc vô vị, mà Liễu Ngân lại từng ngụm từng ngụm hấp thụ, hắn vẫn chưa biết gì cũng như chưa thấy có chuyện gì xảy ra.
-Lâm Phàm, ngươi là đồ hỗn trướng, ta liều chết với ngươi.
Liễu Ngân hiện tại, đã trở nên mù quáng.
Hắn chưa từng mất mặt như vậy, cũng do tên Nhân tộc không chỉ phá hủy Kình Thiên Phong của thân hắn mà còn làm hắn mất mặt trước nhiều đệ tử như vậy, nếu không giết hắn thì không thể giải được cơn tức này.
-Ai u, còn nói không chết sẽ không thôi, ngươi đang dọa ai đó? Nói cho ta biết hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Lâm Phàm vung tay áo, vênh váo hỏi.
-Giết cái thói của ngươi…
Liễu Ngân nổi giận gầm lên, nhưng chốc lát sau, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
-Ngươi….Ngươi…
Hô hấp ngày càng gấp rút, trong cơ thể có nguồn sức mạnh không ngừng tàn phá tâm trí hắn, ngay cả Nguyên Thàn như bị hút đi.
-Còn muốn giết ta.
Lâm Phàm mở miệng chế giễu.
Liễu Ngân hoảng sợ phát hiện hắn không thể khống chế chính mình, không biết tên Nhân tộc đã làm gì mà bản thân lại như vậy.
-Tuy lòng ngươi kháng cự, nhưng thân thể của ngươi thì rất thành thật.
Bây giờ, Lâm Phàm đang ở Vân Tông, bất kể thế nào thì cũng phải cho Vân Tông tông chủ một chút mặt mũi.
Huống hồ hắn thấy được tên Liễu Ngân này là người tài, tư chất rất cao, địa vị trong Vân Tông cũng cao, nếu như chém chết tên này thì sẽ có những phiền phức không cần thiết.
-Hỗn trướng, mau dừng tay cho ta!
Đùng Đùng!
Từng tiếng nổ vang truyền ra, Liễu Ngân nằm trên mặt đất, chổng mông lên trời.
Lâm Phàm nhìn dáng dấp hiện tại của hắn cũng chỉ biết cười lớn, nhưng trong chớp mắt hắn liền lộ ra vẻ hối lỗi:
-Thật không tốt, ta quên là đất nơi đây hơi cứng á, chuyện này ngươi….
Lâm Phàm phát hiện Liễu Ngân có gì đó không đúng, thời điểm hắn nhìn kĩ mới phát hiện, là mặt đất có chút rắn, căn bản là không thể xuyên đầu vô được.
Bất quá, nước có thể xuyên đá, chỉ cần kiên trì bền bỉ là có thể tạo ra cái động.
-Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, mau ra đây, có người cần được dạy dỗ nè!
Lâm Phàm vung tay lên, cửa của học viện Trị Liệu mở ra, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương hấp ta hấp tấp chạy ra.
-Chủ nhân, ta đã tới.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương cực kì hưng phấn, không nghĩ đến chủ nhân lại đem vào một sinh linh, hơn nữa còn rất mạnh.
Woa, thật sự quá tuyệt vời!
-Khà khà…
Thời khắc này, Lâm Phàm đứng song song với Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, nở nụ cười gian trá hướng về phía Liễu Ngân.
Lâm Phàm khẽ vẫy tay, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương lập tức biến thành một chiếc roi dài.
-Liễu Ngân, ngươi có phục hay không?
Lâm Phàm cầm roi dài trong tay, cười hỏi.
Liễu Ngân vừa thổ huyết rồi vừa bị bắt quỳ xuống, hắn không nghĩ đến chính mình sẽ làm ra chuyện như vậy.
Sỉ nhục, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
-Ta muốn giết ngươi, nhất định phải giết ngươi.
Liễu Ngân rống giận, cả người như muốn điên lên.
-Đừng bảo ta không nói trước cho ngươi, bây giờ ngươi không phục nhưng lát nữa sẽ vô cùng yêu thích ta đó.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, có chút kích động.
Dù sao cũng đã lâu rồi không có tự tay dạy dỗ người khác, Liễu Ngân này kiêu ngạo giống như hắn vậy, là đối tượng dạy dỗ tốt nhất.
Đối với Lâm Phàm mà nói, đây chính là vinh hạnh của Liễu Ngân.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Liễu Ngân nghe những âm thanh đầy tự hào của các đệ tử xung quanh, khí huyết bắt đầu sôi trào.
-Ta xếp hạng cao hơn Đại sư huynh.
-Ta cũng cao hơn.
……………..
Những tiếng hô to nối liền không dứt, tràn vào tai hắn, làm hắn dần mất tập trung.
Bọn họ sao cứ muốn so với mình.
Liễu Ngân hối hận, tại sao hắn không chém giết nhiều Cổ Tộc hơn một chút, từ khi tranh cướp vị trí tông chủ thì hắn đã xem nhẹ chuyện này, chỉ chăm chăm vào việc thể hiện năng lực của một Đại sư huynh, dẫn các sư đệ tham gia bí cảnh.
Bây giờ, những đệ tử này chỉ vì dăm ba câu của Nhân tộc mà bộc phát bản tính, Liễu Ngân thật muốn bạo huyết.
-Tốt, các ngươi đều là niềm kiêu ngạo của Vân Tông nha, Đại sư huynh này tuy rằng thực lực mạnh mẽ hơn các ngươi nhưng về việc chém giết Cổ Tộc thì còn kém xa.
-Vân Tông là của mọi người, không của riêng một ai cả, sao có thể bị loại người tâm địa xấu xa như thế khống chế được.
Lâm Phàm lại bắt đầu nói bậy nói bạ, nói linh ting, nhưng càng nói thì hắn lại phát hiện lời của mình càng có lí.
Mà những đệ tử kia, nghe Lâm Phàm nói vậy thì yên lặng gật đầu, cảm thấy lời nói của hắn rất có lí.
Đặc biệt là cái câu “Đại sư huynh không bằng ngươi”, câu nói này đã khắc sâu vào tâm khảm của bọn họ.
Bọn họ không nghĩ đến, nhờ bảng truy nã mà bản thân mình cũng có cái hơn Đại sư huynh.
-Hỗn trướng, dám nói năng bậy bạ.
Liễu Ngân lau máu bên mép, tóc dài bay lượn, một quyền hướng Lâm Phàm đánh tới.
Lâm Phàm nhìn tình huống này, đã gần như mong muốn của hắn, nhưng đã diễn thì phải làm tới cùng a, nhất định phải có một kết thúc thật hoàn mỹ.
-Liễu Ngân, ngươi ham muốn hưởng thụ, vì vị trí tông chủ mà cùng người khác tranh đấu, ngươi có biết ngươi sai rồi không?
-Cút!
Liễu Ngân nổi giận gầm một tiếng, hai tay đưa ra liên tục muốn bắt lấy Lâm Phàm, cả trời đất như bị đánh cho tan nát.
Mở Động Thiên!
Trong chớp mắt, Lâm Phàm trực tiếp mở Động Thiên hút Liễu Ngân vào bên trong.
-Thứ ngu xuẩn, dám kéo ta vào Động Thiên, vậy ta liền phá nát cái Động Thiên này của ngươi, hủy diệt căn cơ của ngươi.
Liễu Ngân điên cuồng hét lên, một quyền mạnh như rồng, đánh vào tinh bích của Động Thiên.
Vù……
Tinh bích khẽ rung động, tỏa ra từng gợn sóng nhỏ.
-Sao có chuyện này?
Chính hắn cảm thấy, cú đánh này của mình đã muốn đánh xuyên qua Động Thiên của Lâm Phàm, nhưng không thể làm được, mặt hắn tỏ vẻ không dám tin cùng khiếp sợ vạn phần.
-Ngươi cứ tưởng bở!
Lâm Phàm một chút cũng không hoảng hốt.
Động Thiên của hắn đã vượt qua lôi kiếp, sớm đã không còn tầm thường, chỉ với một quyền mà muốn thể phá, đúng là nằm mơ ban ngày nha.
Lâm Phàm không chút do dự trực tiếp tấn công, lực lượng Đại Phàm Ca chợt bộc phát, ngưng tụ thành vô số đoàn sương mù dày đặc, phả vào mặt Liễu Ngân.
-Đây là thứ gì?
Liễu Ngân vừa thấy, thì đoàn sương mù đã hắn vây lại, sắc mặt kinh ngạc, đề phòng.
-Đây là cọng cỏ cứu mệnh của ngươi à.
Thân hình Lâm Phàm lấp lóe, đột nhiên đánh tới Liễu Ngân.
Mạt Nhật Thiên Tai Thần Quyền!
Ma Thần Luân Bàn!
………….
Trong khi hắn xuất thủ, các công pháp chi thần cũng xuất hiện, không để ý mấy, khí huyết của Liễu Ngân phải sôi trào thì mới tiêu hóa được lực lượng của Đại Phàm Ca nha.
Giờ khắc này, người bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy những chuyện đang xảy ra trong Động Thiên.
Mà Lâm Phàm có Động Thiên đại đạo, có thể ngăn cách sự tra xét từ bên ngoài.
Bởi vậy, tình huống hiện tại là đám người Vân Tông không biết gì về chuyện bên trong Động Thiên.
Khí Đại Phàm Ca vô sắc vô vị, mà Liễu Ngân lại từng ngụm từng ngụm hấp thụ, hắn vẫn chưa biết gì cũng như chưa thấy có chuyện gì xảy ra.
-Lâm Phàm, ngươi là đồ hỗn trướng, ta liều chết với ngươi.
Liễu Ngân hiện tại, đã trở nên mù quáng.
Hắn chưa từng mất mặt như vậy, cũng do tên Nhân tộc không chỉ phá hủy Kình Thiên Phong của thân hắn mà còn làm hắn mất mặt trước nhiều đệ tử như vậy, nếu không giết hắn thì không thể giải được cơn tức này.
-Ai u, còn nói không chết sẽ không thôi, ngươi đang dọa ai đó? Nói cho ta biết hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?
Lâm Phàm vung tay áo, vênh váo hỏi.
-Giết cái thói của ngươi…
Liễu Ngân nổi giận gầm lên, nhưng chốc lát sau, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
-Ngươi….Ngươi…
Hô hấp ngày càng gấp rút, trong cơ thể có nguồn sức mạnh không ngừng tàn phá tâm trí hắn, ngay cả Nguyên Thàn như bị hút đi.
-Còn muốn giết ta.
Lâm Phàm mở miệng chế giễu.
Liễu Ngân hoảng sợ phát hiện hắn không thể khống chế chính mình, không biết tên Nhân tộc đã làm gì mà bản thân lại như vậy.
-Tuy lòng ngươi kháng cự, nhưng thân thể của ngươi thì rất thành thật.
Bây giờ, Lâm Phàm đang ở Vân Tông, bất kể thế nào thì cũng phải cho Vân Tông tông chủ một chút mặt mũi.
Huống hồ hắn thấy được tên Liễu Ngân này là người tài, tư chất rất cao, địa vị trong Vân Tông cũng cao, nếu như chém chết tên này thì sẽ có những phiền phức không cần thiết.
-Hỗn trướng, mau dừng tay cho ta!
Đùng Đùng!
Từng tiếng nổ vang truyền ra, Liễu Ngân nằm trên mặt đất, chổng mông lên trời.
Lâm Phàm nhìn dáng dấp hiện tại của hắn cũng chỉ biết cười lớn, nhưng trong chớp mắt hắn liền lộ ra vẻ hối lỗi:
-Thật không tốt, ta quên là đất nơi đây hơi cứng á, chuyện này ngươi….
Lâm Phàm phát hiện Liễu Ngân có gì đó không đúng, thời điểm hắn nhìn kĩ mới phát hiện, là mặt đất có chút rắn, căn bản là không thể xuyên đầu vô được.
Bất quá, nước có thể xuyên đá, chỉ cần kiên trì bền bỉ là có thể tạo ra cái động.
-Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, mau ra đây, có người cần được dạy dỗ nè!
Lâm Phàm vung tay lên, cửa của học viện Trị Liệu mở ra, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương hấp ta hấp tấp chạy ra.
-Chủ nhân, ta đã tới.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương cực kì hưng phấn, không nghĩ đến chủ nhân lại đem vào một sinh linh, hơn nữa còn rất mạnh.
Woa, thật sự quá tuyệt vời!
-Khà khà…
Thời khắc này, Lâm Phàm đứng song song với Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, nở nụ cười gian trá hướng về phía Liễu Ngân.
Lâm Phàm khẽ vẫy tay, Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương lập tức biến thành một chiếc roi dài.
-Liễu Ngân, ngươi có phục hay không?
Lâm Phàm cầm roi dài trong tay, cười hỏi.
Liễu Ngân vừa thổ huyết rồi vừa bị bắt quỳ xuống, hắn không nghĩ đến chính mình sẽ làm ra chuyện như vậy.
Sỉ nhục, hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
-Ta muốn giết ngươi, nhất định phải giết ngươi.
Liễu Ngân rống giận, cả người như muốn điên lên.
-Đừng bảo ta không nói trước cho ngươi, bây giờ ngươi không phục nhưng lát nữa sẽ vô cùng yêu thích ta đó.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, có chút kích động.
Dù sao cũng đã lâu rồi không có tự tay dạy dỗ người khác, Liễu Ngân này kiêu ngạo giống như hắn vậy, là đối tượng dạy dỗ tốt nhất.
Đối với Lâm Phàm mà nói, đây chính là vinh hạnh của Liễu Ngân.
/787
|