Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Đại Đế Nhân tộc Lâm Phàm, hắn rốt cuộc là ai? Lại dám đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao?
Trong một nơi được gọi là thế ngoại đào nguyên lánh đời, có một sinh linh của Đại Thiên thế giới được Lâm Phàm cứu, trong lúc vô ý hắn đã phát hiện ra nơi này, không những thế ở đây còn có người, những người này rất tốt, đồng ý cho hắn ở lại.
Bởi thực lực của hắn không tệ nên được mời làm lão sư truyền thụ võ đạo cho những đứa trẻ nơi đây.
Lúc này hắn đang nở nụ cười giảng giải những thắc mắc của đồ đệ trong một căn nhà gỗ.
- Lão sư Đại Đế Nhân tộc kia, thật sự rất mạnh sao? Chúng con thấy, lão sư mới là người mạnh nhất. Một đứa bé thuộc giác tộc hỏi.
Ha ha, ở trong lòng các ngươi lão sư tự nhiên rất mạnh. Thế nhưng, Nhân tộc Đại Đế cường đại hơn lão sư rất nhiều.
- Oa, thật muốn biết hình dáng của người kia thế nào.
Vừa lúc đó, có một vệt ánh sáng bay đến. Hắn tiện tay bắt lấy, vì hắn biết đây là thiên phú Mị Tộc, cái này cũng không có tác dụng gì nhiều, Thế nhưng, mỗi lần Mị Tộc tổ chức nghi thức đều sẽ phát tán điểm sáng này ra để sinh linh các chủng tộc khác quan sát.
- Chẳng lẽ lại có nghi thức gì hay sao?
Nhưng khi hắn nắm điểm sáng trong tay quan sát, nhất thời biến sắc, sau đó lại lộ vẻ sùng bái.
- Các con nhìn đi, chính là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm mà ta vẫn nói.
Bọn trẻ hưng phấn vây quanh nhìn vào màn sáng có hình ảnh của Lâm Phàm.
- Dám cùng Cổ Tộc Chí Cao đọ cao thấp, không hổ là thần tượng của ta.
...
Một chỗ nào đó trong rừng rậm “Chính nghĩa tiểu đội” vẫn đang làm nhiệm vụ, bọn họ vì cứu vớt sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới mà tận hết sức, cũng đã tổn thất rất nhiều thành viên.
Tuy rằng rất đau lòng, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi.
- Đội trưởng, là Lâm Phàm, hắn muốn đánh với Cổ Tộc Chí Cao
- Cái gì?
Tất cả thành viên của Chính nghĩa tiểu đội đều bỏ lại việc đang làm, vây quanh chỗ màn sáng, không ai lên tiếng chỉ chăm chú nhìn.
Bên trong Vân Tông.
- Tông chủ, không xong rồi! Lâm Phàm, hắn muốn đánh với Cổ Tộc Chí Cao. Mộng Hằng Thiên vội vàng nói.
Vân Tông chủ nghe như thế sắc mặt đại biến, đây không phải là muốn chết sao?
Nhưng khi nhìn thấy hình bóng người đó lại thở dài bất đắc dĩ.
...
Lâm Phàm đứng ở đó sắc mặt hờ hững.
- Các ngươi đi trước đi.
Giờ khắc này, ở lại đây là Lâm Phàm tự nguyện.
Tuy rằng đọ sức cùng Cổ Tộc Chí Cao là hành vi tự tìm đường chết, nhưng vô luận thế nào hắn cũng muốn xem thử, Cổ Tộc Chí Cao rốt cuộc mạnh ra sao.
Cho dù Tà Minh Thái Tử tới, Lâm Phàm cũng không để trong mắt, chỉ có thể nói do mình xui xẻo khi Cổ tộc Chí Cao cũng tới.
Tộc nhân Mị Tộc nhìn Lâm Phàm, trong lòng kính nể.
- Kỳ thực, chúng ta có thể cùng đi mà. Tử Vận nói.
Nàng biết Nhân tộc Đại Đế rất mạnh, nhưng Cổ Tộc Chí Cao thật sự quá mạnh, Đại Đế không phải là đối thủ của hắn.
- Không cần, Cổ Tộc Chí Cao thần thần bí bí, khiến sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới không biết hắn mạnh mẽ ra sao, ta từ hạ giới phi thăng lên, chịu bao nhiêu ức hiếp từ Cổ Tộc, tự nhiên là muốn phản kháng, hôm nay thấy Cổ Tộc Chí Cao, tuy không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn muốn giết ta cũng phải tốn chút tinh lực mới được.
Tộc trưởng Mị Tộc không hiểu hỏi.
- Ngài biết rõ là không phải đối thủ của người ta, sao còn muốn lưu lại?
Rõ ràng biết đánh không lại đối phương, còn muốn ở lại làm gì?
- Bởi vì ta muốn biết Cổ Tộc Chí Cao mạnh như thế nào chỉ cần biết hắn mạnh bao nhiêu sau này sẽ có hy vọng đem Cổ Tộc Chí Cao chém giết. Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Trong lòng Lâm Phàm không phục, bằng cái gì một tên Cổ Tộc Chí Cao cứ như vậy, thao túm tất cả, nếu như nhìn thấu thực lực của đối phương, có hệ thống trợ giúp có thể giết chết hắn.
Huống hồ, nếu xảy ra một ít sự tình ngoài ý muốn, đến lúc đó đi cũng không muộn.
Tuy nói cơ hội rất xa vời, nhưng vẫn có.
- Đi nhanh đi, không nên ở lại đây, Tà Minh Thái Tử lát nữa sẽ đến, nếu hắn đến rồi ta không dám chắc có thể kiềm chế thêm hắn nữa hay không.
- Bảo trọng.
Tộc nhân Mị Tộc không do dự nữa, trong nháy mắt biến mất tại, chạy về phương xa.
...
Bên trong cung điện đang bị mây đen che phủ, có một nam tử cao ngạo, mặc áo bào đỏ đang ngồi, vây quanh có rất nhiều cô gái tuyệt sắc, những cô gái này ăn mặc hở hang, khoe hết thân hình, đang uốn éo vuốt ve thân thể nam tử kia.
Khóe miệng nam tử lộ ra nụ cười tà mị, hai cánh tay trắng muốt khẽ vuốt vuốt lên người nữ tử, hắn hơi dùng lực một chút để đám nữ tử bên người nhỏ giọng rên rỉ, nghe rất tà dâm.
- Thái Tử, bọn Mị Tộc kia, chạy trốn hết rồi.
Một tên đầy tớ nằm rạp trên mặt đất nói.
- Hừ!!! chạy ư, có thể chạy đi đâu? Đám Cổ Tộc kia dám cướp đồ chơi của bản Thái Tử, làm ta phải tự thân chạy đến, phải bắt bọn chúng nôn ra, không nghĩ ra, Mị Tộc lại có chút bản lĩnh, có thể tự mình trốn thoát, mà giờ ta đã đến rồi, muốn trốn thoát trong tay bản Thái Tử ư, không dễ đâu. Tà Minh Thái Tử cười nói.
- Thái Tử, Mị Tộc kia chưa chắc đã tốt, nói không chừng bọn Cổ Tộc kia đã chơi chán các nàng nên mới thả các nàng ra.
Nữ tử bên người Tà Minh Thái Tử có chút ghen tỵ nói.
- Ân!
Tà Minh Thái Tử nghe thế nhất thời lộ ra nụ cười quái dị.
- Như vậy, ngươi nói bản Thái Tử bị người ta chụp nón xanh?
- Thái Tử, người thật là hư.
Cô gái kia nghe nói như thế, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, sau đó vỗ vỗ lồng ngực Thái tử, cười nhẹ nói.
- Hừ, cười cái chó gì?
Ngón tay Tà Minh Thái Tử bấm nhẹ một cái, đẩy cô gái đang dạng chân trên đùi đẩy ra, một tia ánh sáng đỏ lấp bắn trúng nàng, trong nháy mắt, người hóa thành một thây khô.
- Chuyện của Bản Thái Tử, ngươi được quyền xen vào? Tà Minh Thái Tử đập nát thây khô, âm trầm nói.
Đám nữ tử chung quanh rùng mình một cái, sau đó càng ra sức hầu hạ Tà Minh Thái Tử.
- Đuổi theo, mau đuổi theo cho ta, muốn trốn ư? Ta thật muốn nhìn một chút, chúng có bản lãnh này hay không? Tà Minh Thái Tử lạnh lùng nói.
-Vâng, Thái Tử.
Tên tôi tớ cung kính gật đầu.
Vừa lúc đó, cung điện đột nhiên rung lắc rất mạnh, mây đen bao vây cung điện bị một ánh hào quang phách mở.
- Là ai, dám ngăn cản đường đi của bản Thái Tử.
Sắc mặt Tà Minh Thái Tử đại biến, trong nháy mắt đứng lên, tròng mắt ánh tràn đầy hàn khí.
Không nghĩ đến có đồ không biết sống chết dám chặn đường mình.
- Thái Tử, có một sinh linh đang cản đường đi của chúng ta.
- Tốt! tốt! ra ngoài xem xem, rốt cuộc là ai có can đảm này, dám cản cung điện của ta. Tà Minh Thái Tử vung tay áo, bước ra ngoài.
Thời điểm hắn đi ra ngoài, bọn nữ tử sau lưng, từng ngươi giống như mất đi tất cả tinh khí thần, biến thành từng bộ thây khô.
Đây là một loại thủ đoạn tàn nhẫn, cướp đoạt bản nguyên của bọn họ tăng sức mạnh bản thân của mình của Thái Tử.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Đại Đế Nhân tộc Lâm Phàm, hắn rốt cuộc là ai? Lại dám đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao?
Trong một nơi được gọi là thế ngoại đào nguyên lánh đời, có một sinh linh của Đại Thiên thế giới được Lâm Phàm cứu, trong lúc vô ý hắn đã phát hiện ra nơi này, không những thế ở đây còn có người, những người này rất tốt, đồng ý cho hắn ở lại.
Bởi thực lực của hắn không tệ nên được mời làm lão sư truyền thụ võ đạo cho những đứa trẻ nơi đây.
Lúc này hắn đang nở nụ cười giảng giải những thắc mắc của đồ đệ trong một căn nhà gỗ.
- Lão sư Đại Đế Nhân tộc kia, thật sự rất mạnh sao? Chúng con thấy, lão sư mới là người mạnh nhất. Một đứa bé thuộc giác tộc hỏi.
Ha ha, ở trong lòng các ngươi lão sư tự nhiên rất mạnh. Thế nhưng, Nhân tộc Đại Đế cường đại hơn lão sư rất nhiều.
- Oa, thật muốn biết hình dáng của người kia thế nào.
Vừa lúc đó, có một vệt ánh sáng bay đến. Hắn tiện tay bắt lấy, vì hắn biết đây là thiên phú Mị Tộc, cái này cũng không có tác dụng gì nhiều, Thế nhưng, mỗi lần Mị Tộc tổ chức nghi thức đều sẽ phát tán điểm sáng này ra để sinh linh các chủng tộc khác quan sát.
- Chẳng lẽ lại có nghi thức gì hay sao?
Nhưng khi hắn nắm điểm sáng trong tay quan sát, nhất thời biến sắc, sau đó lại lộ vẻ sùng bái.
- Các con nhìn đi, chính là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm mà ta vẫn nói.
Bọn trẻ hưng phấn vây quanh nhìn vào màn sáng có hình ảnh của Lâm Phàm.
- Dám cùng Cổ Tộc Chí Cao đọ cao thấp, không hổ là thần tượng của ta.
...
Một chỗ nào đó trong rừng rậm “Chính nghĩa tiểu đội” vẫn đang làm nhiệm vụ, bọn họ vì cứu vớt sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới mà tận hết sức, cũng đã tổn thất rất nhiều thành viên.
Tuy rằng rất đau lòng, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi.
- Đội trưởng, là Lâm Phàm, hắn muốn đánh với Cổ Tộc Chí Cao
- Cái gì?
Tất cả thành viên của Chính nghĩa tiểu đội đều bỏ lại việc đang làm, vây quanh chỗ màn sáng, không ai lên tiếng chỉ chăm chú nhìn.
Bên trong Vân Tông.
- Tông chủ, không xong rồi! Lâm Phàm, hắn muốn đánh với Cổ Tộc Chí Cao. Mộng Hằng Thiên vội vàng nói.
Vân Tông chủ nghe như thế sắc mặt đại biến, đây không phải là muốn chết sao?
Nhưng khi nhìn thấy hình bóng người đó lại thở dài bất đắc dĩ.
...
Lâm Phàm đứng ở đó sắc mặt hờ hững.
- Các ngươi đi trước đi.
Giờ khắc này, ở lại đây là Lâm Phàm tự nguyện.
Tuy rằng đọ sức cùng Cổ Tộc Chí Cao là hành vi tự tìm đường chết, nhưng vô luận thế nào hắn cũng muốn xem thử, Cổ Tộc Chí Cao rốt cuộc mạnh ra sao.
Cho dù Tà Minh Thái Tử tới, Lâm Phàm cũng không để trong mắt, chỉ có thể nói do mình xui xẻo khi Cổ tộc Chí Cao cũng tới.
Tộc nhân Mị Tộc nhìn Lâm Phàm, trong lòng kính nể.
- Kỳ thực, chúng ta có thể cùng đi mà. Tử Vận nói.
Nàng biết Nhân tộc Đại Đế rất mạnh, nhưng Cổ Tộc Chí Cao thật sự quá mạnh, Đại Đế không phải là đối thủ của hắn.
- Không cần, Cổ Tộc Chí Cao thần thần bí bí, khiến sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới không biết hắn mạnh mẽ ra sao, ta từ hạ giới phi thăng lên, chịu bao nhiêu ức hiếp từ Cổ Tộc, tự nhiên là muốn phản kháng, hôm nay thấy Cổ Tộc Chí Cao, tuy không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn muốn giết ta cũng phải tốn chút tinh lực mới được.
Tộc trưởng Mị Tộc không hiểu hỏi.
- Ngài biết rõ là không phải đối thủ của người ta, sao còn muốn lưu lại?
Rõ ràng biết đánh không lại đối phương, còn muốn ở lại làm gì?
- Bởi vì ta muốn biết Cổ Tộc Chí Cao mạnh như thế nào chỉ cần biết hắn mạnh bao nhiêu sau này sẽ có hy vọng đem Cổ Tộc Chí Cao chém giết. Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Trong lòng Lâm Phàm không phục, bằng cái gì một tên Cổ Tộc Chí Cao cứ như vậy, thao túm tất cả, nếu như nhìn thấu thực lực của đối phương, có hệ thống trợ giúp có thể giết chết hắn.
Huống hồ, nếu xảy ra một ít sự tình ngoài ý muốn, đến lúc đó đi cũng không muộn.
Tuy nói cơ hội rất xa vời, nhưng vẫn có.
- Đi nhanh đi, không nên ở lại đây, Tà Minh Thái Tử lát nữa sẽ đến, nếu hắn đến rồi ta không dám chắc có thể kiềm chế thêm hắn nữa hay không.
- Bảo trọng.
Tộc nhân Mị Tộc không do dự nữa, trong nháy mắt biến mất tại, chạy về phương xa.
...
Bên trong cung điện đang bị mây đen che phủ, có một nam tử cao ngạo, mặc áo bào đỏ đang ngồi, vây quanh có rất nhiều cô gái tuyệt sắc, những cô gái này ăn mặc hở hang, khoe hết thân hình, đang uốn éo vuốt ve thân thể nam tử kia.
Khóe miệng nam tử lộ ra nụ cười tà mị, hai cánh tay trắng muốt khẽ vuốt vuốt lên người nữ tử, hắn hơi dùng lực một chút để đám nữ tử bên người nhỏ giọng rên rỉ, nghe rất tà dâm.
- Thái Tử, bọn Mị Tộc kia, chạy trốn hết rồi.
Một tên đầy tớ nằm rạp trên mặt đất nói.
- Hừ!!! chạy ư, có thể chạy đi đâu? Đám Cổ Tộc kia dám cướp đồ chơi của bản Thái Tử, làm ta phải tự thân chạy đến, phải bắt bọn chúng nôn ra, không nghĩ ra, Mị Tộc lại có chút bản lĩnh, có thể tự mình trốn thoát, mà giờ ta đã đến rồi, muốn trốn thoát trong tay bản Thái Tử ư, không dễ đâu. Tà Minh Thái Tử cười nói.
- Thái Tử, Mị Tộc kia chưa chắc đã tốt, nói không chừng bọn Cổ Tộc kia đã chơi chán các nàng nên mới thả các nàng ra.
Nữ tử bên người Tà Minh Thái Tử có chút ghen tỵ nói.
- Ân!
Tà Minh Thái Tử nghe thế nhất thời lộ ra nụ cười quái dị.
- Như vậy, ngươi nói bản Thái Tử bị người ta chụp nón xanh?
- Thái Tử, người thật là hư.
Cô gái kia nghe nói như thế, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, sau đó vỗ vỗ lồng ngực Thái tử, cười nhẹ nói.
- Hừ, cười cái chó gì?
Ngón tay Tà Minh Thái Tử bấm nhẹ một cái, đẩy cô gái đang dạng chân trên đùi đẩy ra, một tia ánh sáng đỏ lấp bắn trúng nàng, trong nháy mắt, người hóa thành một thây khô.
- Chuyện của Bản Thái Tử, ngươi được quyền xen vào? Tà Minh Thái Tử đập nát thây khô, âm trầm nói.
Đám nữ tử chung quanh rùng mình một cái, sau đó càng ra sức hầu hạ Tà Minh Thái Tử.
- Đuổi theo, mau đuổi theo cho ta, muốn trốn ư? Ta thật muốn nhìn một chút, chúng có bản lãnh này hay không? Tà Minh Thái Tử lạnh lùng nói.
-Vâng, Thái Tử.
Tên tôi tớ cung kính gật đầu.
Vừa lúc đó, cung điện đột nhiên rung lắc rất mạnh, mây đen bao vây cung điện bị một ánh hào quang phách mở.
- Là ai, dám ngăn cản đường đi của bản Thái Tử.
Sắc mặt Tà Minh Thái Tử đại biến, trong nháy mắt đứng lên, tròng mắt ánh tràn đầy hàn khí.
Không nghĩ đến có đồ không biết sống chết dám chặn đường mình.
- Thái Tử, có một sinh linh đang cản đường đi của chúng ta.
- Tốt! tốt! ra ngoài xem xem, rốt cuộc là ai có can đảm này, dám cản cung điện của ta. Tà Minh Thái Tử vung tay áo, bước ra ngoài.
Thời điểm hắn đi ra ngoài, bọn nữ tử sau lưng, từng ngươi giống như mất đi tất cả tinh khí thần, biến thành từng bộ thây khô.
Đây là một loại thủ đoạn tàn nhẫn, cướp đoạt bản nguyên của bọn họ tăng sức mạnh bản thân của mình của Thái Tử.
/787
|