Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Tiền bối!
Đối với Phượng Hoàng tộc, tất cả những chuyện xảy ra lần này làm bọn họ khiếp sợ vạn phần.
Nhân tộc trước mắt này quả nhiên cực kỳ cường hãn.
Thiên kiêu Cự Long tộc liên tiếp ngã xuống, ngay cả Thập Thái Tử cũng vứt tôn nghiêm của Cự Long tộc mà quỳ xuống xin người này tha mạng, một màn này nếu như không tận mắt nhìn thấy, dù có nói ra cũng không có ai tin được.
- Các ngươi không nên gọi ta là tiền bối, gọi ta Nhân tộc Đại Đế là được.
Lâm Phàm vung ống tay áo lạnh nhạt nói.
Cái tên “Tiền bối” này kêu ra thì có ai mà biết, vẫn là “Nhân tộc Đại Đế” hay hơn.
- Vâng, Nhân tộc Đại Đế tiền bối.
Phượng Hoàng tộc làm sao dám làm càn trước mặt Lâm Phàm, hiển nhiên sẽ nói gì thì nghe nấy.
- Bản Đế và Phượng Hoàng tộc có một tia ngọn nguồn, bởi vậy, các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không làm gì các ngươi đâu?
Lâm Phàm lại nghĩ đến Gà con.
Gà con lớn lên dáng dấp xấu xí nhưng hắn yêu thích kia.
Ngẫm lại đã mấy năm rồi không gặp, không biết khi nào mới có thể trở về Huyền Hoàng Giới dẫn nó theo, cảm nhận những tháng ngày đuổi giết Cổ Tộc.
Với sở thích của Gà con, nhất định sẽ làm không biết mệt a.
- A! Nhân tộc Đại Đế tiền bối cùng Phượng Hoàng tộc chúng ta có ngọn nguồn, chẳng lẽ quen một trưởng bối nào đó của ta ư?
Phượng Hoàng tộc hỏi.
- Không có quan hệ với trưởng bối của các ngươi, được rồi, các ngươi có thể rời đi, có cơ hội bản Đế sẽ đến Phượng Hoàng tộc các ngươi một lần để hỏi một ít chuyện.
Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm nhớ mang máng khi gặp Gà con ở Huyền Hoàng Giới, mẫu thân của Gà con bị một bàn tay khổng lồ phá không bắt đi, đến giờ vẫn không biết ai đã ra tay.
Bất quá, bên trong Huyền Hoàng Giới, Lâm Phàm cũng không phát hiện ra chủ nhân của bàn tay khổng lồ này, vậy chỉ có một khả năng duy nhất chính là, người này đến từ Cổ Thánh Giới.
Đúng là khi đó Cổ Thánh Giới đã bị đóng kín, rốt cuộc chủ nhân của bàn tay khổng lồ kia đã sử dụng cách nào để đánh vỡ hàng rào giáng lâm đến Huyền Hoàng Giới.
Đối với chuyện này, Lâm Phàm ngửi được mùi vị của âm mưu.
Nếu như biết cách, vậy hắn cũng có thể đi đến Huyền Hoàng Giới.
Đám người Phượng Hoàng tộc nhìn Lâm Phàm, sau đó chắp tay:
- Nhân tộc Đại Đế tiền bối, vậy chúng ta cáo từ.
Đối với Phượng Hoàng tộc, hành động lần này dù không cướp được bảo bối nhưng cũng coi như thành công.
Cự Long tộc lần này tổn thất nặng nề, không chỉ chết vài tên thiên kiêu, ngay cả Thập Thái Tử cũng bị hàng phục rồi
Càng thêm kinh hỉ chính là, bọn họ biết được bí mật của đại thần thuật nghịch thiên Tổ Long Luân Hồi Thuật của Cự Long tộc, nếu chuyện này truyền tới trong tộc, sẽ làm đám người kia kinh hãi không thôi.
Nói không chừng, Tộc trưởng vì chuyện này mà ban thưởng cho nhóm người bọn họ nữa.
Sau khi Phượng Hoàng tộc rời đi.
Sắc mặt, đẹp trai, chính nghĩa, hiền lành của Lâm Phàm đột nhiên biến đổi.
- Khà khà, lần này không tồi, kiếm lời lớn rồi.
Thập Thái Tử nhìn nụ cười âm hiểm của Nhân tộc, nội tâm đột nhiên run lên, một loại cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.
- Đừng có giết ta, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.
Dưới sự uy hiếp của Đồ Long bảo đao, Thập Thái Tử sớm đã sợ vỡ mật, tuy nói trong lòng oán hận vạn phần, nhưng không dám phản kháng chút nào.
Đây là áp chế, đây là chủng tộc áp chế a.
Kẻ đồ Long, chuyên chém Cự Long đầu.
- Thập Thái Tử, yên tâm đi, ta bạn tốt của ngươi mà, tuyệt đối sẽ không giết ngươi.
Lâm Phàm cười khan một tiếng, khuôn mặt hài hòa kia nhìn kĩ rất giống người tốt.
- Cảm tạ Nhân tộc Đại Đế, cảm tạ Nhân tộc Đại Đế.
Thập Thái Tử có cảm giác sống sót sau tai nạn, không ngừng cảm tạ.
- Không cần sốt sắng, bản Đế là một người tốt bụng, chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, đi, chúng ta đi vào Động Thiên cố gắng giao lưu một phen, để cho ngươi cảm thụ một chút tính hiếu khách của bản Đế.
Lâm Phàm lên trước nhẹ nhàng vỗ vào đầu Thập Thái Tử, sau đó tiến vào Động Thiên.
- Lại có một đối tượng khác đến à.
- Lần này vẫn là Cự Long.
- Chủ nhân, bọn ta có cần băm hắn thành tám mảnh hay không ạ?
- Tu vi không tồi, nếu nuốt thì có thể nâng cao sức mạnh không ít.
Thời điểm khi tiến vào Động Thiên, Thập Thái Tử nghe những câu nói xung quanh này, sắc mặt tím tái, muốn xoắn ra quần.
Dưới cái nhìn của hắn, ánh mắt của những người này như muốn nuốt hắn ngay lập tức vậy, rất kinh khủng.
- Cứu mạng, đừng ăn ta...
Trong lòng Thập Thái Tử rất sợ hãi, hắn không nghĩ tới bản thân mình vậy sẽ gặp cảnh ngộ như vậy, đặc biệt là Nhân tộc Đại Đế kia, vẻn vẹn một chút liền doạ hắn sợ mất mật.
Thậm chí, trên người hắn còn tản mát ra khí tức làm cho Thập Thái Tử cảm thấy rất không thoải mái, giống như trời sập vậy, cực kỳ ngột ngạt, khiến người ta thở dốc không ngừng.
- Yên lặng, yên lặng, chúng ta có bằng hữu mới vào, sao còn chưa hoan nghênh.
Lâm Phàm vỗ tay nói.
- Ai nha, hóa ra là bạn mới, sau này lại có thể bắt nạt rồi.
- Thật hạnh phúc mà, trước đây đều là ta bị khi dễ, hiện tại ta cũng có thể bắt nạt người khác.
- Các ngươi nhìn Cự Long da thịt mềm mịn này đi, nhất định chơi rất vui, sau này không có việc gì thì có thể vui đùa với hắn một chút.
- Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương ra đây.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều với bọn dở hơi kia.
Công pháp đặc hiệu như thế nào, thì nội tâm của bọn họ cũng như thế.
Mỗi môn công pháp đều rất âm hiểm, bởi vậy điều mà công pháp này hướng tới cũng là đi theo đặc tính vốn có của nó.
Cực kỳ nham hiểm.
- Bản Pháp Vương ở đây.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương tản ra phật quang phổ độ chúng sinh, chậm rãi đi ra.
Vào lúc này, Lâm Phàm rất thân thiện nhìn Thập Thái Tử, mà Thập Thái Tử thì lại hết sức câu nệ đứng một chỗ, hắn cảm giác nội tâm rất xao động, có một loại cảm giác bất an.
Hai tay Lâm Phàm nâng lên, có chút bất an.
Xoay Chuyển Càn Khôn đã rất lâu không có thi triển, chỉ cần triển khai ra thì kinh thiên động địa, quỷ khóc thần gào.
- Đứng ngay ngắn.
Cách cách!
Thập Thái Tử đứng nghiêm nơi đó, hai chân run lẩy bẩy, cảm nhận được một loại cảm giác khủng bố.
Hắn không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn biểu hiện này của Nhân tộc đại đế thì lại có loại cảm giác xấu.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, chớp mắt một cái, trong mắt lập loè một chút ánh sáng, sau đó ngay lập tức hét lớn một tiếng.
- Xoay Chuyển Càn Khôn, âm dương dung hợp.
Trong chớp mắt, một cánh tay trần ngập ma tính phá không xuất hiện, tay này luân phiên trắng đen, trong chớp mắt... Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên.
- A!
- Nhịn xuống, nếu muốn trở thành Âm Dương Long thì cần phải thừa nhận nỗi đau vỡ trứng.
Lâm Phàm một chiêu đắc thủ, trong nháy mắt thu công.
Ngay lập tức, thân thể Thập Thái Tử ảo vô thường, Âm Dương nhị khí lưu chuyển trong người không cân bằng.
- Chủ nhân, hắn đây là thế nào, sao ta lại cảm thấy đây là một loại biến hóa làm kinh hãi lòng người vậy?
Đông đảo công pháp chi thần và đám khí linh ngạc nhiên cùng với nghi ngờ nhìn chăm chú.
- Đây là đang thoát biến.
Lâm Phàm vẫy một cánh tay, Quang Bất Lưu Thu trong nháy mắt triển khai, Thập Thái Tử trong nháy mắt không mảnh vải che thân đứng trước mặt mọi người.
- Mẹ nó, các ngươi nhìn vật nhỏ dưới đáy quần của hắn kìa, sao càng ngày càng nhỏ vậy nè.
- Ahaha, đã sắp biến thành hạt đậu rồi.
- Mịa nó, các ngươi nhìn kìa, bộ ngực của hắn đang to lên, không phải muốn chuyển giới chứ.
- Ai đang kêu ta?
Long Huyền hỏi.
...
-Tại sao lại như vậy, không muốn, không muốn a, Nhân tộc Đại Đế, van cầu ngươi bỏ qua cho ta.
Thập Thái Tử cảm nhận được biến hóa của bản thân, nhất thời kinh hãi biến sắc, kinh hoảng rống lên.
- Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, kéo hắn xuống dạy dỗ đi.
Lâm Phàm nói.
- Được rồi, loại sinh linh giới tính như vầy bản Pháp Vương đúng là chưa từng dạy dỗ qua, được mở rộng tầm mắt không ít rồi, đi theo chủ nhân quả nhiên có thể nâng cao kiến thức, từ nay về sau, trong lịch sử dạy dỗ của ta lại tăng thêm một chủng loại đầy đặc sắc.
- Đi theo ta.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương bắt được mái tóc dài của Thập Thái Tử, sau đó nắm đầu hắn lôi về Học Viện Trị Liệu.
Mặc kệ Thập Thái Tử kêu la thảm thiết thế nào, cũng đều vô dụng.
Lúc này, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cục cũng được như ý.
Tổ Long Luân Hồi Thuật có thể ở trong tay mình phát dương quang đại a.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Tiền bối!
Đối với Phượng Hoàng tộc, tất cả những chuyện xảy ra lần này làm bọn họ khiếp sợ vạn phần.
Nhân tộc trước mắt này quả nhiên cực kỳ cường hãn.
Thiên kiêu Cự Long tộc liên tiếp ngã xuống, ngay cả Thập Thái Tử cũng vứt tôn nghiêm của Cự Long tộc mà quỳ xuống xin người này tha mạng, một màn này nếu như không tận mắt nhìn thấy, dù có nói ra cũng không có ai tin được.
- Các ngươi không nên gọi ta là tiền bối, gọi ta Nhân tộc Đại Đế là được.
Lâm Phàm vung ống tay áo lạnh nhạt nói.
Cái tên “Tiền bối” này kêu ra thì có ai mà biết, vẫn là “Nhân tộc Đại Đế” hay hơn.
- Vâng, Nhân tộc Đại Đế tiền bối.
Phượng Hoàng tộc làm sao dám làm càn trước mặt Lâm Phàm, hiển nhiên sẽ nói gì thì nghe nấy.
- Bản Đế và Phượng Hoàng tộc có một tia ngọn nguồn, bởi vậy, các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không làm gì các ngươi đâu?
Lâm Phàm lại nghĩ đến Gà con.
Gà con lớn lên dáng dấp xấu xí nhưng hắn yêu thích kia.
Ngẫm lại đã mấy năm rồi không gặp, không biết khi nào mới có thể trở về Huyền Hoàng Giới dẫn nó theo, cảm nhận những tháng ngày đuổi giết Cổ Tộc.
Với sở thích của Gà con, nhất định sẽ làm không biết mệt a.
- A! Nhân tộc Đại Đế tiền bối cùng Phượng Hoàng tộc chúng ta có ngọn nguồn, chẳng lẽ quen một trưởng bối nào đó của ta ư?
Phượng Hoàng tộc hỏi.
- Không có quan hệ với trưởng bối của các ngươi, được rồi, các ngươi có thể rời đi, có cơ hội bản Đế sẽ đến Phượng Hoàng tộc các ngươi một lần để hỏi một ít chuyện.
Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm nhớ mang máng khi gặp Gà con ở Huyền Hoàng Giới, mẫu thân của Gà con bị một bàn tay khổng lồ phá không bắt đi, đến giờ vẫn không biết ai đã ra tay.
Bất quá, bên trong Huyền Hoàng Giới, Lâm Phàm cũng không phát hiện ra chủ nhân của bàn tay khổng lồ này, vậy chỉ có một khả năng duy nhất chính là, người này đến từ Cổ Thánh Giới.
Đúng là khi đó Cổ Thánh Giới đã bị đóng kín, rốt cuộc chủ nhân của bàn tay khổng lồ kia đã sử dụng cách nào để đánh vỡ hàng rào giáng lâm đến Huyền Hoàng Giới.
Đối với chuyện này, Lâm Phàm ngửi được mùi vị của âm mưu.
Nếu như biết cách, vậy hắn cũng có thể đi đến Huyền Hoàng Giới.
Đám người Phượng Hoàng tộc nhìn Lâm Phàm, sau đó chắp tay:
- Nhân tộc Đại Đế tiền bối, vậy chúng ta cáo từ.
Đối với Phượng Hoàng tộc, hành động lần này dù không cướp được bảo bối nhưng cũng coi như thành công.
Cự Long tộc lần này tổn thất nặng nề, không chỉ chết vài tên thiên kiêu, ngay cả Thập Thái Tử cũng bị hàng phục rồi
Càng thêm kinh hỉ chính là, bọn họ biết được bí mật của đại thần thuật nghịch thiên Tổ Long Luân Hồi Thuật của Cự Long tộc, nếu chuyện này truyền tới trong tộc, sẽ làm đám người kia kinh hãi không thôi.
Nói không chừng, Tộc trưởng vì chuyện này mà ban thưởng cho nhóm người bọn họ nữa.
Sau khi Phượng Hoàng tộc rời đi.
Sắc mặt, đẹp trai, chính nghĩa, hiền lành của Lâm Phàm đột nhiên biến đổi.
- Khà khà, lần này không tồi, kiếm lời lớn rồi.
Thập Thái Tử nhìn nụ cười âm hiểm của Nhân tộc, nội tâm đột nhiên run lên, một loại cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.
- Đừng có giết ta, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.
Dưới sự uy hiếp của Đồ Long bảo đao, Thập Thái Tử sớm đã sợ vỡ mật, tuy nói trong lòng oán hận vạn phần, nhưng không dám phản kháng chút nào.
Đây là áp chế, đây là chủng tộc áp chế a.
Kẻ đồ Long, chuyên chém Cự Long đầu.
- Thập Thái Tử, yên tâm đi, ta bạn tốt của ngươi mà, tuyệt đối sẽ không giết ngươi.
Lâm Phàm cười khan một tiếng, khuôn mặt hài hòa kia nhìn kĩ rất giống người tốt.
- Cảm tạ Nhân tộc Đại Đế, cảm tạ Nhân tộc Đại Đế.
Thập Thái Tử có cảm giác sống sót sau tai nạn, không ngừng cảm tạ.
- Không cần sốt sắng, bản Đế là một người tốt bụng, chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, đi, chúng ta đi vào Động Thiên cố gắng giao lưu một phen, để cho ngươi cảm thụ một chút tính hiếu khách của bản Đế.
Lâm Phàm lên trước nhẹ nhàng vỗ vào đầu Thập Thái Tử, sau đó tiến vào Động Thiên.
- Lại có một đối tượng khác đến à.
- Lần này vẫn là Cự Long.
- Chủ nhân, bọn ta có cần băm hắn thành tám mảnh hay không ạ?
- Tu vi không tồi, nếu nuốt thì có thể nâng cao sức mạnh không ít.
Thời điểm khi tiến vào Động Thiên, Thập Thái Tử nghe những câu nói xung quanh này, sắc mặt tím tái, muốn xoắn ra quần.
Dưới cái nhìn của hắn, ánh mắt của những người này như muốn nuốt hắn ngay lập tức vậy, rất kinh khủng.
- Cứu mạng, đừng ăn ta...
Trong lòng Thập Thái Tử rất sợ hãi, hắn không nghĩ tới bản thân mình vậy sẽ gặp cảnh ngộ như vậy, đặc biệt là Nhân tộc Đại Đế kia, vẻn vẹn một chút liền doạ hắn sợ mất mật.
Thậm chí, trên người hắn còn tản mát ra khí tức làm cho Thập Thái Tử cảm thấy rất không thoải mái, giống như trời sập vậy, cực kỳ ngột ngạt, khiến người ta thở dốc không ngừng.
- Yên lặng, yên lặng, chúng ta có bằng hữu mới vào, sao còn chưa hoan nghênh.
Lâm Phàm vỗ tay nói.
- Ai nha, hóa ra là bạn mới, sau này lại có thể bắt nạt rồi.
- Thật hạnh phúc mà, trước đây đều là ta bị khi dễ, hiện tại ta cũng có thể bắt nạt người khác.
- Các ngươi nhìn Cự Long da thịt mềm mịn này đi, nhất định chơi rất vui, sau này không có việc gì thì có thể vui đùa với hắn một chút.
- Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương ra đây.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều với bọn dở hơi kia.
Công pháp đặc hiệu như thế nào, thì nội tâm của bọn họ cũng như thế.
Mỗi môn công pháp đều rất âm hiểm, bởi vậy điều mà công pháp này hướng tới cũng là đi theo đặc tính vốn có của nó.
Cực kỳ nham hiểm.
- Bản Pháp Vương ở đây.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương tản ra phật quang phổ độ chúng sinh, chậm rãi đi ra.
Vào lúc này, Lâm Phàm rất thân thiện nhìn Thập Thái Tử, mà Thập Thái Tử thì lại hết sức câu nệ đứng một chỗ, hắn cảm giác nội tâm rất xao động, có một loại cảm giác bất an.
Hai tay Lâm Phàm nâng lên, có chút bất an.
Xoay Chuyển Càn Khôn đã rất lâu không có thi triển, chỉ cần triển khai ra thì kinh thiên động địa, quỷ khóc thần gào.
- Đứng ngay ngắn.
Cách cách!
Thập Thái Tử đứng nghiêm nơi đó, hai chân run lẩy bẩy, cảm nhận được một loại cảm giác khủng bố.
Hắn không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn biểu hiện này của Nhân tộc đại đế thì lại có loại cảm giác xấu.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, chớp mắt một cái, trong mắt lập loè một chút ánh sáng, sau đó ngay lập tức hét lớn một tiếng.
- Xoay Chuyển Càn Khôn, âm dương dung hợp.
Trong chớp mắt, một cánh tay trần ngập ma tính phá không xuất hiện, tay này luân phiên trắng đen, trong chớp mắt... Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên.
- A!
- Nhịn xuống, nếu muốn trở thành Âm Dương Long thì cần phải thừa nhận nỗi đau vỡ trứng.
Lâm Phàm một chiêu đắc thủ, trong nháy mắt thu công.
Ngay lập tức, thân thể Thập Thái Tử ảo vô thường, Âm Dương nhị khí lưu chuyển trong người không cân bằng.
- Chủ nhân, hắn đây là thế nào, sao ta lại cảm thấy đây là một loại biến hóa làm kinh hãi lòng người vậy?
Đông đảo công pháp chi thần và đám khí linh ngạc nhiên cùng với nghi ngờ nhìn chăm chú.
- Đây là đang thoát biến.
Lâm Phàm vẫy một cánh tay, Quang Bất Lưu Thu trong nháy mắt triển khai, Thập Thái Tử trong nháy mắt không mảnh vải che thân đứng trước mặt mọi người.
- Mẹ nó, các ngươi nhìn vật nhỏ dưới đáy quần của hắn kìa, sao càng ngày càng nhỏ vậy nè.
- Ahaha, đã sắp biến thành hạt đậu rồi.
- Mịa nó, các ngươi nhìn kìa, bộ ngực của hắn đang to lên, không phải muốn chuyển giới chứ.
- Ai đang kêu ta?
Long Huyền hỏi.
...
-Tại sao lại như vậy, không muốn, không muốn a, Nhân tộc Đại Đế, van cầu ngươi bỏ qua cho ta.
Thập Thái Tử cảm nhận được biến hóa của bản thân, nhất thời kinh hãi biến sắc, kinh hoảng rống lên.
- Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương, kéo hắn xuống dạy dỗ đi.
Lâm Phàm nói.
- Được rồi, loại sinh linh giới tính như vầy bản Pháp Vương đúng là chưa từng dạy dỗ qua, được mở rộng tầm mắt không ít rồi, đi theo chủ nhân quả nhiên có thể nâng cao kiến thức, từ nay về sau, trong lịch sử dạy dỗ của ta lại tăng thêm một chủng loại đầy đặc sắc.
- Đi theo ta.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương bắt được mái tóc dài của Thập Thái Tử, sau đó nắm đầu hắn lôi về Học Viện Trị Liệu.
Mặc kệ Thập Thái Tử kêu la thảm thiết thế nào, cũng đều vô dụng.
Lúc này, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cục cũng được như ý.
Tổ Long Luân Hồi Thuật có thể ở trong tay mình phát dương quang đại a.
/787
|