Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Quả thật là một tên Kỳ Nam Tử, nếu như có thể theo bên cạnh người này thật tốt biết bao.
Thỏ tộc tộc trưởng tự nhủ.
Đám người xung quanh đang quái dị nhìn Thỏ tộc tộc trưởng, bọn họ không nghĩ rằng, nàng trung tinh như vậy, những vẫn có mê trai.
-Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ à.
Nàng thẹ quá hóa bực quát lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
...
Lâm Phàm đi hết sức tiêu sái, tư thế oai hùng kia mê hoặc không ít người, đối với sinh linh chủng tộc các giới mà nói, nhân ảnh kia thật đẹp trai.
Chính vào lúc này, Lâm Phàm lại chạy rất gấp.
Nếu không chạy, thì đúng là thằng đần.
Con lừa ngu ngốc kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu như để hắn đuổi theo, thật sự có chút phiền phức.
Đánh bộ ngực của người ta thành như vậy, một nam nhi chân chính khí phách như tên kia, sao có thể chịu được.
Đặc biệt, con lừa ngốc kia còn rất thích ra vẻ, nếu sau này mang thêm hai cái bánh bao thuộc loại khủng hành tẩu giang hồ, còn không bị người cười đến rụng răng.
khó giải như vậy, ai không may trúng phải độc, muốn khôi phục dáng dấp nguyên bản, là chuyện không thể nào.
Thành trì của Uy Quân Vương, làm Lâm Phàm có chút thất vọng, nghèo có tiếng, ngay cả Tuyệt Vọng Hầu cũng không bằng.
Phương hướng mà Lâm Phàm đi, là địa phương có Tiên Thiên Chi Mộc.
Lâm Phàm một lòng muốn mình càng mạnh hơn, nhất định phải theo đuổi mục tiêu đó.
Chỉ cần tìm ra Tiên Thiên Chi Mộc, “Yêu Thành” liền tăng cấp, trở thành chí bảo.
...
Vị trí Chí Cao.
-Nhân tộc Đại Đế...
Trên bảo tọa, Cổ Tộc Chí Cao cắn răng nghiến lợi tức giận nói, hắn không ngờ, Lầm Phàm này, ba năm chưa lộ mặt, giờ đi ra liền giết ba Quân Vương của hắn.
Những Quân Vương này đối với Chí Cao, cũng không có gì, nhưng mấu chốt là tên Nhân tộc Đại Đế này năm lần bảy lượt khiêu khích uy nghiêm của hắn, hắn không thể chịu nổi.
Đặc biệt là vạn giới sắp mở, làm sao có thể bị một tên Nhân tộc làm phân tâm.
-Kiệt!
Vừa lúc đó, hư không hơi rung động, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặtChí Cao “Kiệt”.
-Là ngươi.
Chí Cao Kiệt thấy một đoàn khói đen vòng quanh thân ảnh, trên mặt lộ một tia không vui.
-Thánh đại nhân ra lệnh cho ta tới giúp ngươi diệt trừ con kiến này, đồng thời các ngài rất bất mãn với ngươi.
Người vừa đến nói ra chuyện giật minh, âm thanh rất âm trầm.
-Làm càn!
Chí Cao Kiệt nghe nói thế, nhất thời tức giận, khí tức cường hãn đột nhiên bộc phát, hình thành một bàn tay khổng lồ vô hình, đánh về phía bóng đen.
-Ta chỉ đưa ý tứ của các đại nhân tới mà thôi.
Bóng đen hờ hững, trước mặt đột nhiên hình thành cơn xoáy, nuốt cả đòn tấn công của Kiệt.
-Nói cho bọn họ biết, chuyện của ta không cần người khác nhúng tay.
Sắc mặt Chí Cao Kiệt âm trầm đáng sợ, lạnh lùng,nói.
-Ta phụng mệnh hành sự, nếu ngài có gì bất mãn, có thể tìm bảy vị đại nhân.
Âm thanh bóng đen vẫn thâm trầm, như không để “Kiệt” vào trong mắt.
Trong tròng mắt thâm thúy của Chí Cao “Kiệt”, lập loè ánh sáng khác thường, sau đó mí mắt khép lại, ẩn dấu mọi thứ.
-Tốt, nếu đã như vậy, thì giao hắn cho ngươi.
Chí Cao Kiệt nói.
-Cáo từ!
Bóng đen hơi gật đầu, sau đó tiêu tan, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Mà sau khi khi bóng đen tiêu tan, Chí Cao “Kiệt” lại âm trầm đứng lên, nhìn bảy cái tháp lờ mờ sừng sừng ở đằng a.
-Các ngươi quản hơi nhiều rồi.
...
-Xem ra, nơi này chính là địa phương mình muốn thăm dò.
Đi qua lộ trình mười mấy ngày, Lâm Phàm lúc này ngừng lại.
Đây là một mảnh rừng rậm, bị hào quang xanh sẫm bao phủ, không ngờ lại có thể ngăn cản tra xét của thần thức.
So với mấy địa phương khác, bí cảnh ẩn chứa Tiên Thiên Chi Mộc, càng hết sức quái dị.
-Tiên Thiên Chi Mộc, không hổ là sinh mệnh chi nguyên, sinh cơ bàng bạc, vẻn vẹn chỉ là cây cối vòng ngoài, lại phát triển tươi tốt như thế.
Lâm Phàm nhìn tình huống chung quanh, không khỏi thở dài.
Bất quá, hắn cũng không dám bất cẩn, bởi vì ngoài này, có không ít hài cốt.
Những hài cốt này, có cái từ thời xa xưa, có cái giống như mới tử vong gần đây.
Lâm Phàm hạ xuống, đi về phía trước.
Xoạt xoạt!
Lúc này, một tiếng động vang giòn, kinh động Lâm Phàm, cúi đầu, phát hiện một cái bạch cốt như mỹ ngọc, bị một cước của mình giẫm thành hai nửa.
-Người nắm giữ hài cốt này, tu vi nhất định cao thâm khó dò.
Nhìn qua, Lâm Phàm có thể thấu sự bất phàm của hài cốt này.
-Keng, chúc mừng phát hiện hài cốt của cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy.
-Quả nhiên, chủ nhân của nó là một cường giả.
Lâm Phàm thả hài cốt xuống, trong lòng không khỏi ngưng lại.
Cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy, đến ngoài rìa đã bị giết, vậy vào trong, thì khủng bố như thế nào.
Căn cứ vào địa đồ Hồng Vân tiên tử đưa, mặt trên đánh dấu, chỗ này căn bản không có bao nhiêu nguy cơ mà.
Xem ra tin tức mà nàng biết, đã lạc hậu lắm rồi.
Ào ào ào!
Vừa lúc đó, một âm thanh không thể nghe nổi đột nhiên từ phía sau Lâm Phàm vang lên.
Tinh thần Lâm Phàm cảm ứng, hơi nhướng mày, trong nháy mắt xoay người, một chưởng đánh tới.
-Thứ đồ gì vậy.
-Keng, chúc mừng đánh giết được Thụ Yêu.
-Thụ Yêu?
Lâm Phàm hơi nhướng mày, loại sinh vật này là lần đầu tiên nghe được.
Ngay cả đóng sách trong Tàng Thư Các Vân Tông, chưa từng ghi chép.
Bất quá, nhớ tới việc thư tịch đều có thể thành thư linh, mà trong bí cảnh này, sinh mệnh lực lại đậm đặc như thế, cây cối thành yêu, cũng là chuyện bình thường.
-Mẹ nó, xem ra Tiên Thiên Chi Mộc này, không dễ cầm rồi, hiện tại đến cả bên trong còn chưa vào, đã gặp phải những đồ chơi này, xem ra vào trong cần phải cẩn trọng hơn mới được.
Tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau gặp nạn.
Lâm Phàm không phí thời gian chờ đợi những Thụ Yêu này tấn công mình.
-Hừ, dám đánh lén ta, hôm nay tiểu gia sẽ chém hết toàn bộ các ngươi.
Một tay Lâm Phàm cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ, trực tiếp vung vẩy bốn phương tám hướng, một đạo ánh búa muốn nổ tung, chôn vùi toàn bộ cây cối mấy chục dặm.
-Keng, chúc mừng đánh hạ Thụ Yêu.
-Keng, chúc mừng đánh hạ Thụ Yêu.
Tu vi của những Thụ Yêu này cũng không cao lắm, có cũng chỉ có Thanh Thiên Vị, cao nhất cũng là Hoang Thiên Vị, không phải vấn đề khó giải quyết.
-Như vậy là an toàn rồi.
Lâm Phàm nhìn mấy chục dặm xung quanh không còn thứ gì khác nữa, trong lòng thở phào.
Xem tình hình, những tên kia chắc đã sợ mà không dám đánh lén mình nữa rồi.
Mà đám Thụ Yêu đang ẩn nấp, lúc phát hiện hình ảnh trước mắt, từng tên đều sợ run người.
-Sinh linh này thật ác độc a.
-Nuốt hắn, nhất định phải nuốt hắn.
-Dám giết nhiều đồng bọn của chúng ta như vậy, hắn phải chết.
-Không nên lộn xộn, để hắn tiến vào bí cảnh, chờ hắn vào bên trong, gặp nhân vật khủng bố kia, chúng ta đợi đến khi hắn trọng thương đi ra, thì cùng nhau tiến lên, mần thịt hắn.
-Vâng, Thụ Hoàng.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Quả thật là một tên Kỳ Nam Tử, nếu như có thể theo bên cạnh người này thật tốt biết bao.
Thỏ tộc tộc trưởng tự nhủ.
Đám người xung quanh đang quái dị nhìn Thỏ tộc tộc trưởng, bọn họ không nghĩ rằng, nàng trung tinh như vậy, những vẫn có mê trai.
-Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ à.
Nàng thẹ quá hóa bực quát lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
...
Lâm Phàm đi hết sức tiêu sái, tư thế oai hùng kia mê hoặc không ít người, đối với sinh linh chủng tộc các giới mà nói, nhân ảnh kia thật đẹp trai.
Chính vào lúc này, Lâm Phàm lại chạy rất gấp.
Nếu không chạy, thì đúng là thằng đần.
Con lừa ngu ngốc kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu như để hắn đuổi theo, thật sự có chút phiền phức.
Đánh bộ ngực của người ta thành như vậy, một nam nhi chân chính khí phách như tên kia, sao có thể chịu được.
Đặc biệt, con lừa ngốc kia còn rất thích ra vẻ, nếu sau này mang thêm hai cái bánh bao thuộc loại khủng hành tẩu giang hồ, còn không bị người cười đến rụng răng.
khó giải như vậy, ai không may trúng phải độc, muốn khôi phục dáng dấp nguyên bản, là chuyện không thể nào.
Thành trì của Uy Quân Vương, làm Lâm Phàm có chút thất vọng, nghèo có tiếng, ngay cả Tuyệt Vọng Hầu cũng không bằng.
Phương hướng mà Lâm Phàm đi, là địa phương có Tiên Thiên Chi Mộc.
Lâm Phàm một lòng muốn mình càng mạnh hơn, nhất định phải theo đuổi mục tiêu đó.
Chỉ cần tìm ra Tiên Thiên Chi Mộc, “Yêu Thành” liền tăng cấp, trở thành chí bảo.
...
Vị trí Chí Cao.
-Nhân tộc Đại Đế...
Trên bảo tọa, Cổ Tộc Chí Cao cắn răng nghiến lợi tức giận nói, hắn không ngờ, Lầm Phàm này, ba năm chưa lộ mặt, giờ đi ra liền giết ba Quân Vương của hắn.
Những Quân Vương này đối với Chí Cao, cũng không có gì, nhưng mấu chốt là tên Nhân tộc Đại Đế này năm lần bảy lượt khiêu khích uy nghiêm của hắn, hắn không thể chịu nổi.
Đặc biệt là vạn giới sắp mở, làm sao có thể bị một tên Nhân tộc làm phân tâm.
-Kiệt!
Vừa lúc đó, hư không hơi rung động, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặtChí Cao “Kiệt”.
-Là ngươi.
Chí Cao Kiệt thấy một đoàn khói đen vòng quanh thân ảnh, trên mặt lộ một tia không vui.
-Thánh đại nhân ra lệnh cho ta tới giúp ngươi diệt trừ con kiến này, đồng thời các ngài rất bất mãn với ngươi.
Người vừa đến nói ra chuyện giật minh, âm thanh rất âm trầm.
-Làm càn!
Chí Cao Kiệt nghe nói thế, nhất thời tức giận, khí tức cường hãn đột nhiên bộc phát, hình thành một bàn tay khổng lồ vô hình, đánh về phía bóng đen.
-Ta chỉ đưa ý tứ của các đại nhân tới mà thôi.
Bóng đen hờ hững, trước mặt đột nhiên hình thành cơn xoáy, nuốt cả đòn tấn công của Kiệt.
-Nói cho bọn họ biết, chuyện của ta không cần người khác nhúng tay.
Sắc mặt Chí Cao Kiệt âm trầm đáng sợ, lạnh lùng,nói.
-Ta phụng mệnh hành sự, nếu ngài có gì bất mãn, có thể tìm bảy vị đại nhân.
Âm thanh bóng đen vẫn thâm trầm, như không để “Kiệt” vào trong mắt.
Trong tròng mắt thâm thúy của Chí Cao “Kiệt”, lập loè ánh sáng khác thường, sau đó mí mắt khép lại, ẩn dấu mọi thứ.
-Tốt, nếu đã như vậy, thì giao hắn cho ngươi.
Chí Cao Kiệt nói.
-Cáo từ!
Bóng đen hơi gật đầu, sau đó tiêu tan, dường như chưa bao giờ xuất hiện.
Mà sau khi khi bóng đen tiêu tan, Chí Cao “Kiệt” lại âm trầm đứng lên, nhìn bảy cái tháp lờ mờ sừng sừng ở đằng a.
-Các ngươi quản hơi nhiều rồi.
...
-Xem ra, nơi này chính là địa phương mình muốn thăm dò.
Đi qua lộ trình mười mấy ngày, Lâm Phàm lúc này ngừng lại.
Đây là một mảnh rừng rậm, bị hào quang xanh sẫm bao phủ, không ngờ lại có thể ngăn cản tra xét của thần thức.
So với mấy địa phương khác, bí cảnh ẩn chứa Tiên Thiên Chi Mộc, càng hết sức quái dị.
-Tiên Thiên Chi Mộc, không hổ là sinh mệnh chi nguyên, sinh cơ bàng bạc, vẻn vẹn chỉ là cây cối vòng ngoài, lại phát triển tươi tốt như thế.
Lâm Phàm nhìn tình huống chung quanh, không khỏi thở dài.
Bất quá, hắn cũng không dám bất cẩn, bởi vì ngoài này, có không ít hài cốt.
Những hài cốt này, có cái từ thời xa xưa, có cái giống như mới tử vong gần đây.
Lâm Phàm hạ xuống, đi về phía trước.
Xoạt xoạt!
Lúc này, một tiếng động vang giòn, kinh động Lâm Phàm, cúi đầu, phát hiện một cái bạch cốt như mỹ ngọc, bị một cước của mình giẫm thành hai nửa.
-Người nắm giữ hài cốt này, tu vi nhất định cao thâm khó dò.
Nhìn qua, Lâm Phàm có thể thấu sự bất phàm của hài cốt này.
-Keng, chúc mừng phát hiện hài cốt của cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy.
-Quả nhiên, chủ nhân của nó là một cường giả.
Lâm Phàm thả hài cốt xuống, trong lòng không khỏi ngưng lại.
Cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy, đến ngoài rìa đã bị giết, vậy vào trong, thì khủng bố như thế nào.
Căn cứ vào địa đồ Hồng Vân tiên tử đưa, mặt trên đánh dấu, chỗ này căn bản không có bao nhiêu nguy cơ mà.
Xem ra tin tức mà nàng biết, đã lạc hậu lắm rồi.
Ào ào ào!
Vừa lúc đó, một âm thanh không thể nghe nổi đột nhiên từ phía sau Lâm Phàm vang lên.
Tinh thần Lâm Phàm cảm ứng, hơi nhướng mày, trong nháy mắt xoay người, một chưởng đánh tới.
-Thứ đồ gì vậy.
-Keng, chúc mừng đánh giết được Thụ Yêu.
-Thụ Yêu?
Lâm Phàm hơi nhướng mày, loại sinh vật này là lần đầu tiên nghe được.
Ngay cả đóng sách trong Tàng Thư Các Vân Tông, chưa từng ghi chép.
Bất quá, nhớ tới việc thư tịch đều có thể thành thư linh, mà trong bí cảnh này, sinh mệnh lực lại đậm đặc như thế, cây cối thành yêu, cũng là chuyện bình thường.
-Mẹ nó, xem ra Tiên Thiên Chi Mộc này, không dễ cầm rồi, hiện tại đến cả bên trong còn chưa vào, đã gặp phải những đồ chơi này, xem ra vào trong cần phải cẩn trọng hơn mới được.
Tiên hạ thủ vi cường, ra tay sau gặp nạn.
Lâm Phàm không phí thời gian chờ đợi những Thụ Yêu này tấn công mình.
-Hừ, dám đánh lén ta, hôm nay tiểu gia sẽ chém hết toàn bộ các ngươi.
Một tay Lâm Phàm cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ, trực tiếp vung vẩy bốn phương tám hướng, một đạo ánh búa muốn nổ tung, chôn vùi toàn bộ cây cối mấy chục dặm.
-Keng, chúc mừng đánh hạ Thụ Yêu.
-Keng, chúc mừng đánh hạ Thụ Yêu.
Tu vi của những Thụ Yêu này cũng không cao lắm, có cũng chỉ có Thanh Thiên Vị, cao nhất cũng là Hoang Thiên Vị, không phải vấn đề khó giải quyết.
-Như vậy là an toàn rồi.
Lâm Phàm nhìn mấy chục dặm xung quanh không còn thứ gì khác nữa, trong lòng thở phào.
Xem tình hình, những tên kia chắc đã sợ mà không dám đánh lén mình nữa rồi.
Mà đám Thụ Yêu đang ẩn nấp, lúc phát hiện hình ảnh trước mắt, từng tên đều sợ run người.
-Sinh linh này thật ác độc a.
-Nuốt hắn, nhất định phải nuốt hắn.
-Dám giết nhiều đồng bọn của chúng ta như vậy, hắn phải chết.
-Không nên lộn xộn, để hắn tiến vào bí cảnh, chờ hắn vào bên trong, gặp nhân vật khủng bố kia, chúng ta đợi đến khi hắn trọng thương đi ra, thì cùng nhau tiến lên, mần thịt hắn.
-Vâng, Thụ Hoàng.
/787
|