Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Tiền bối, đó chính là Thủ Hộ Chi Địa sao?
Thích Già Tôn giả nhìn ngọn núi mênh mông phía trước không khỏi khiếp sợ nói.
Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, thấy ngọn núi không biết to lớn bao nhiêu, nhưng vô cùng hùng vĩ, từ dưới đất lao lên trên như trùng thiên, tạo thành một nơi bảo địa.
Nhiều nơi có sinh linh ở, theo thời gian trôi qua sẽ hình thành sinh khí, nếu trong đó không trải qua chiến tranh, khí tức như mặt trời ban trưa.
- Cổ Thánh Giới có tám đại Chí Cao khống chế, mà chung quanh mỗi một Thủ Hộ Chi Địa, lại có hai lãnh địa của Chí Cao giao hội, lát nữa, lão phu đưa các ngươi vào rồi thì hết thảy phải dựa vào chính các ngươi.
Phong Khinh Tử nói.
- Ta ngất, không phải sư tôn định vứt con bỏ chợ đấy chứ?
Lâm Phàm có chút sững sờ, hỏi.
Lúc này mới tới đây bao lâu, lão đầu này đã bỏ mặc không quản, không hỏi, gì tới nữa mới ghế, làm gì có sư tôn như vậy chứ.
- Đúng đấy tiền bối, việc này không thể như thế được.
Thích Già Tôn giả mới tới nên chưa quen với cuộc sống nơi đây, trái tim nhỏ của hắn cũng có chút khẩn trương.
Phong Khinh Tử nhìn hai người, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt.
- Quan tâm các ngươi cũng được, thế nhưng đồ nhi ngươi phải trả hai chiếc nhẫn trữ vật cho sư tôn đã.
Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả liếc mắt nhìn nhau.
- Chính sư phụ dẫn vào cửa, còn tu hành phải dựa vào cá nhân, thời đại này, đều phải dựa vào chính mình, sao có thể dựa vào ngoại lực, con lừa trọc ngươi nói có đúng hay không?
Lâm Phàm làm sao cam lòng trả lại hai chiếc nhẫn trữ vật, nếu như phải lựa chọn, khẳng định là chọn hai chiếc nhẫn trữ vật.
Lấy địa vị lão đầu, bảo bối trong đó nhất định thông thiên nha.
Mình qua nhiều năm như vậy, đều từng bước từng bước đi tới cấp độ này, coi như không có người chỉ dẫn cũng có thể tiến thêm một bước.
- Ý thí chủ là, hết thảy đều phải dựa vào chính mình.
Thích Già Tôn giả không chút do dự gật đầu, bảo bối trong nhẫn có một phần của mình, nếu bị Phong Khinh Tử tiền bối cầm lại, thì cái gì cũng không chiếm được.
Phong Khinh Tử nhìn hai người, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thực sự là hai tên súc sinh mà.
Đặc biệt là đồ đệ này, trong chiến đấu càng là súc sinh.
- Cũng được, hai lệnh bài này, các ngươi cất giữ cẩn thận, bởi nếu như không có chúng, các ngươi không vào được nơi này.
Phong Khinh Tử vung tay, hai khối lệnh bài lớn chừng ngón tay tản ra ánh sáng, dung nhập vào cơ thể hai người Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả.
Một loại cảm giác huyết mạch tương liên truyền đến.
Thời điểm Lâm Phàm phản ứng lại, Phong Khinh Tử cũng đã rời đi.
- Ồ, tiền bối người đi nơi nào rồi?
Thích Già Tôn giả nghi ngờ hỏi.
- Chắc đau bụng nên về nhà đi cầu rồi.
Trong lòng Lâm Phàm đắc ý lần này kiếm bộn rồi.
- Thí chủ, có phải giờ chúng ta nên chia của không?.
Thích Già Tôn giả vẫn nhớ bảo bối trong nhẫn trữ vật, không thể chờ đợi thúc giục.
- Gấp cái gì, trước vào Thủ Hộ Chi Địa coi một chút đã, chúng ta đi.
Lâm Phàm vẫy tay hướng về ngọn núi phương xa, bay đi.
...
Một màn ánh sáng trong suốt bao phủ ngọn núi hùng vĩ này, bên trên màn sáng, lưu động từng tia chớp phù văn, những bùa chú này cực kỳ kỳ diệu, giống như thiên tướng vậy.
Thời điểm Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả chạm vào màn sáng, trong nháy mắt bị hấp thu vào.
- Ồ, quả nhiên có chút thần kỳ.
Những màn ánh sáng này lồng vào trên người giống như nước suối xẹt qua thân thể, mềm mại không có trở ngại.
Sau khi tiến nhập màn sáng này thì tình cảnh bên trong lần nữa biến hóa.
- Nguyên lai Cổ Thánh Giới còn có nơi như thế này, sao trước đây không nghe ai nói qua nhỉ?
Thích Già Tôn giả tự nhủ.
- Ta thấy nhất định là do cao tầng Phật Tộc sợ các ngươi biết Cổ Thánh Giới có chỗ an toàn như vậy, nhất định ngươi sẽ trốn đến đây ở luôn, chắc vì đó mà không có nói cho các ngươi.
Lâm Phàm nói.
- Thí chủ nói có lý. bần tăng không biết làm sao phản bác được.
Bây giờ bảo bối nằm trong tay Lâm Phàm, vì phân tiền tham ô này, Thích Già Tôn giả cũng theo ý của Lâm Phàm.
Ngọn núi vô cùng lớn mọc thẳng lên trời cao, tổng cộng có chín tầng, trên mỗi một tầng đều có phòng ốc san sát, tiếng người huyên náo rất náo nhiệt.
Đối với Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả, nơi này rất thần kỳ, từ sau khi đi tới Cổ Thánh Giới, Lâm Phàm chưa nhìn thấy địa phương náo nhiệt như thế.
Thời điểm hai người đang đánh giá chung quanh, trong nháy mắt bị một đám người vây lại.
- Hai vị có muốn gia nhập Thao Thiên tiểu đội chúng ta không? Cùng đi hoàn thành nhiệm vụ lấy điểm cống hiến, hướng tới đỉnh cao nhân sinh?
Một người mập mạp, phía sau mang theo hai cây trường kiếm nỡ nụ cười nhìn Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả.
- Hai vị tiểu ca ca, có muốn gia nhập đội ngũ của tỷ tỷ hay không? Đội của tỷ tỷ mỹ nữ nhiều như mây nha.
Một nữ tử diêm dúa, miệng toả mùi thơm đi chung quanh Lâm Phàm, mời chào.
Thích Già Tôn giả miệng niệm phật hiệu nhưng thỉnh thoảng nhìn về phía cô gái xinh đẹp này, nhìn bộ ngực mê người lấp ló, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
- Thật lớn a.
Thích Già Tôn giả không tự chủ khẽ nói một câu, nhưng trong chớp mắt phản ứng lại, lập tức mắt nhắm.
- Hai vị tiểu ca hãy gia nhập vô cực tiểu đội của chúng ta cùng nhau giết Cổ Tộc kiếm lấy điểm cống hiến, sau đó đổi lấy tuyệt thế pháp môn, từ đó trở thành tuyệt thế cường giả. Vô cực tiểu đội chúng ta có đãi ngộ rất tốt, có đan dược thiết yếu cho ngươi tu luyện.
- Hãy gia nhập cùng chúng ta, chúng ta đây có Cổ Tộc Luyện khí sư, còn có trận pháp đại sư không nên bỏ qua.
...
Lâm Phàm bị một đám gia hỏa dọa cho bối rối, phải lôi kéo con lừa trọc chạy trốn.
Giời ạ, đây là tình huống gì, sao giống thị trường tuyển người mới vậy.
- Thí chủ, thật sự quá dọa người, sóng lớn quá mãnh liệt a.
Thích Già Tôn giả cảm thán.
- Con lừa trọc, không ngờ ngươi lại là một con sắc lừa, cô em vừa rồi có phải ngực rất lớn hay không?
Lâm Phàm nói rằng.
- Ừm, mênh mông như biển bao dung vạn vật.
Thích Già Tôn giả cảm thán.
Ngay lúc này, trong đám người có một trận sôi trào.
- Phong Nhật tiểu đội đã trở về.
- Lần này Phong vô địch nhận nhiệm vụ Thiên cấp hạ phẩm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm cống hiến được hưởng đến mười vạn điểm.
- Quá mạnh mẽ, Phong Nhật tiểu đội thật sự quá cường đại, nhiệm vụ khó như thế cũng có thể hoàn thành.
Lúc này, một ánh hào quang lấp loé.
Một nhóm người có khí tức bén nhọn, mênh mông cuồn cuộn xuất hiện trên quảng trường.
Cầm đầu là một thanh niên trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, môi hồng răng trắng, có một bộ mặt lạnh lẽo cô quạnh, nhìn xuống chúng nhân, sau đó không để ai vào mắt, hướng về phương xa mà đi.
- Các ngươi mau nhìn, bọn họ bắt được Cổ Tộc tam đầu Luyện khí sư.
- Lợi hại, thật sự lợi hại, chỉ không biết Phong Nhật tiểu đội còn tuyển người hay không, nếu như cùng bọn họ kết thành tiểu đội, sau này nhất định sẽ đến được đỉnh cao nhân sinh.
- Ngươi đừng có nằm mộng nữa, tiêu chuẩn đội tuyển người của Phong Nhật tiểu đội ít nhất phải có tu vi phải Thần Thiên Vị tầng năm Nguyên Thần cảnh, ngươi có đạt hay không?
- Aiii, ta còn kém một chút xíu mà thôi.
...
- Thí chủ, những người này thực lực rất mạnh, bần tăng trước kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Thích Già Tôn giả nhìn vạn người theo dõi Phong Nhật tiểu đội, lại cảm thán.
- Ừm, cứ như vậy đi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, không để trong mắt chút nào.
Thế nhưng, thời điểm thấy cảnh này, nội tâm Lâm Phàm bắt đầu sống động.
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Tiền bối, đó chính là Thủ Hộ Chi Địa sao?
Thích Già Tôn giả nhìn ngọn núi mênh mông phía trước không khỏi khiếp sợ nói.
Lâm Phàm phóng tầm mắt nhìn, thấy ngọn núi không biết to lớn bao nhiêu, nhưng vô cùng hùng vĩ, từ dưới đất lao lên trên như trùng thiên, tạo thành một nơi bảo địa.
Nhiều nơi có sinh linh ở, theo thời gian trôi qua sẽ hình thành sinh khí, nếu trong đó không trải qua chiến tranh, khí tức như mặt trời ban trưa.
- Cổ Thánh Giới có tám đại Chí Cao khống chế, mà chung quanh mỗi một Thủ Hộ Chi Địa, lại có hai lãnh địa của Chí Cao giao hội, lát nữa, lão phu đưa các ngươi vào rồi thì hết thảy phải dựa vào chính các ngươi.
Phong Khinh Tử nói.
- Ta ngất, không phải sư tôn định vứt con bỏ chợ đấy chứ?
Lâm Phàm có chút sững sờ, hỏi.
Lúc này mới tới đây bao lâu, lão đầu này đã bỏ mặc không quản, không hỏi, gì tới nữa mới ghế, làm gì có sư tôn như vậy chứ.
- Đúng đấy tiền bối, việc này không thể như thế được.
Thích Già Tôn giả mới tới nên chưa quen với cuộc sống nơi đây, trái tim nhỏ của hắn cũng có chút khẩn trương.
Phong Khinh Tử nhìn hai người, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt.
- Quan tâm các ngươi cũng được, thế nhưng đồ nhi ngươi phải trả hai chiếc nhẫn trữ vật cho sư tôn đã.
Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả liếc mắt nhìn nhau.
- Chính sư phụ dẫn vào cửa, còn tu hành phải dựa vào cá nhân, thời đại này, đều phải dựa vào chính mình, sao có thể dựa vào ngoại lực, con lừa trọc ngươi nói có đúng hay không?
Lâm Phàm làm sao cam lòng trả lại hai chiếc nhẫn trữ vật, nếu như phải lựa chọn, khẳng định là chọn hai chiếc nhẫn trữ vật.
Lấy địa vị lão đầu, bảo bối trong đó nhất định thông thiên nha.
Mình qua nhiều năm như vậy, đều từng bước từng bước đi tới cấp độ này, coi như không có người chỉ dẫn cũng có thể tiến thêm một bước.
- Ý thí chủ là, hết thảy đều phải dựa vào chính mình.
Thích Già Tôn giả không chút do dự gật đầu, bảo bối trong nhẫn có một phần của mình, nếu bị Phong Khinh Tử tiền bối cầm lại, thì cái gì cũng không chiếm được.
Phong Khinh Tử nhìn hai người, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thực sự là hai tên súc sinh mà.
Đặc biệt là đồ đệ này, trong chiến đấu càng là súc sinh.
- Cũng được, hai lệnh bài này, các ngươi cất giữ cẩn thận, bởi nếu như không có chúng, các ngươi không vào được nơi này.
Phong Khinh Tử vung tay, hai khối lệnh bài lớn chừng ngón tay tản ra ánh sáng, dung nhập vào cơ thể hai người Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả.
Một loại cảm giác huyết mạch tương liên truyền đến.
Thời điểm Lâm Phàm phản ứng lại, Phong Khinh Tử cũng đã rời đi.
- Ồ, tiền bối người đi nơi nào rồi?
Thích Già Tôn giả nghi ngờ hỏi.
- Chắc đau bụng nên về nhà đi cầu rồi.
Trong lòng Lâm Phàm đắc ý lần này kiếm bộn rồi.
- Thí chủ, có phải giờ chúng ta nên chia của không?.
Thích Già Tôn giả vẫn nhớ bảo bối trong nhẫn trữ vật, không thể chờ đợi thúc giục.
- Gấp cái gì, trước vào Thủ Hộ Chi Địa coi một chút đã, chúng ta đi.
Lâm Phàm vẫy tay hướng về ngọn núi phương xa, bay đi.
...
Một màn ánh sáng trong suốt bao phủ ngọn núi hùng vĩ này, bên trên màn sáng, lưu động từng tia chớp phù văn, những bùa chú này cực kỳ kỳ diệu, giống như thiên tướng vậy.
Thời điểm Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả chạm vào màn sáng, trong nháy mắt bị hấp thu vào.
- Ồ, quả nhiên có chút thần kỳ.
Những màn ánh sáng này lồng vào trên người giống như nước suối xẹt qua thân thể, mềm mại không có trở ngại.
Sau khi tiến nhập màn sáng này thì tình cảnh bên trong lần nữa biến hóa.
- Nguyên lai Cổ Thánh Giới còn có nơi như thế này, sao trước đây không nghe ai nói qua nhỉ?
Thích Già Tôn giả tự nhủ.
- Ta thấy nhất định là do cao tầng Phật Tộc sợ các ngươi biết Cổ Thánh Giới có chỗ an toàn như vậy, nhất định ngươi sẽ trốn đến đây ở luôn, chắc vì đó mà không có nói cho các ngươi.
Lâm Phàm nói.
- Thí chủ nói có lý. bần tăng không biết làm sao phản bác được.
Bây giờ bảo bối nằm trong tay Lâm Phàm, vì phân tiền tham ô này, Thích Già Tôn giả cũng theo ý của Lâm Phàm.
Ngọn núi vô cùng lớn mọc thẳng lên trời cao, tổng cộng có chín tầng, trên mỗi một tầng đều có phòng ốc san sát, tiếng người huyên náo rất náo nhiệt.
Đối với Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả, nơi này rất thần kỳ, từ sau khi đi tới Cổ Thánh Giới, Lâm Phàm chưa nhìn thấy địa phương náo nhiệt như thế.
Thời điểm hai người đang đánh giá chung quanh, trong nháy mắt bị một đám người vây lại.
- Hai vị có muốn gia nhập Thao Thiên tiểu đội chúng ta không? Cùng đi hoàn thành nhiệm vụ lấy điểm cống hiến, hướng tới đỉnh cao nhân sinh?
Một người mập mạp, phía sau mang theo hai cây trường kiếm nỡ nụ cười nhìn Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả.
- Hai vị tiểu ca ca, có muốn gia nhập đội ngũ của tỷ tỷ hay không? Đội của tỷ tỷ mỹ nữ nhiều như mây nha.
Một nữ tử diêm dúa, miệng toả mùi thơm đi chung quanh Lâm Phàm, mời chào.
Thích Già Tôn giả miệng niệm phật hiệu nhưng thỉnh thoảng nhìn về phía cô gái xinh đẹp này, nhìn bộ ngực mê người lấp ló, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
- Thật lớn a.
Thích Già Tôn giả không tự chủ khẽ nói một câu, nhưng trong chớp mắt phản ứng lại, lập tức mắt nhắm.
- Hai vị tiểu ca hãy gia nhập vô cực tiểu đội của chúng ta cùng nhau giết Cổ Tộc kiếm lấy điểm cống hiến, sau đó đổi lấy tuyệt thế pháp môn, từ đó trở thành tuyệt thế cường giả. Vô cực tiểu đội chúng ta có đãi ngộ rất tốt, có đan dược thiết yếu cho ngươi tu luyện.
- Hãy gia nhập cùng chúng ta, chúng ta đây có Cổ Tộc Luyện khí sư, còn có trận pháp đại sư không nên bỏ qua.
...
Lâm Phàm bị một đám gia hỏa dọa cho bối rối, phải lôi kéo con lừa trọc chạy trốn.
Giời ạ, đây là tình huống gì, sao giống thị trường tuyển người mới vậy.
- Thí chủ, thật sự quá dọa người, sóng lớn quá mãnh liệt a.
Thích Già Tôn giả cảm thán.
- Con lừa trọc, không ngờ ngươi lại là một con sắc lừa, cô em vừa rồi có phải ngực rất lớn hay không?
Lâm Phàm nói rằng.
- Ừm, mênh mông như biển bao dung vạn vật.
Thích Già Tôn giả cảm thán.
Ngay lúc này, trong đám người có một trận sôi trào.
- Phong Nhật tiểu đội đã trở về.
- Lần này Phong vô địch nhận nhiệm vụ Thiên cấp hạ phẩm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm cống hiến được hưởng đến mười vạn điểm.
- Quá mạnh mẽ, Phong Nhật tiểu đội thật sự quá cường đại, nhiệm vụ khó như thế cũng có thể hoàn thành.
Lúc này, một ánh hào quang lấp loé.
Một nhóm người có khí tức bén nhọn, mênh mông cuồn cuộn xuất hiện trên quảng trường.
Cầm đầu là một thanh niên trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, môi hồng răng trắng, có một bộ mặt lạnh lẽo cô quạnh, nhìn xuống chúng nhân, sau đó không để ai vào mắt, hướng về phương xa mà đi.
- Các ngươi mau nhìn, bọn họ bắt được Cổ Tộc tam đầu Luyện khí sư.
- Lợi hại, thật sự lợi hại, chỉ không biết Phong Nhật tiểu đội còn tuyển người hay không, nếu như cùng bọn họ kết thành tiểu đội, sau này nhất định sẽ đến được đỉnh cao nhân sinh.
- Ngươi đừng có nằm mộng nữa, tiêu chuẩn đội tuyển người của Phong Nhật tiểu đội ít nhất phải có tu vi phải Thần Thiên Vị tầng năm Nguyên Thần cảnh, ngươi có đạt hay không?
- Aiii, ta còn kém một chút xíu mà thôi.
...
- Thí chủ, những người này thực lực rất mạnh, bần tăng trước kia chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Thích Già Tôn giả nhìn vạn người theo dõi Phong Nhật tiểu đội, lại cảm thán.
- Ừm, cứ như vậy đi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, không để trong mắt chút nào.
Thế nhưng, thời điểm thấy cảnh này, nội tâm Lâm Phàm bắt đầu sống động.
/787
|