oOo
“Khai Quang: làm cho các học sinh cảm nhận được chân thiện mỹ từ lão sư, tẩy đi ô uế trong tâm hồn, chân chính giải phóng tâm linh tràn ngập tình yêu.”
Lâm Phàm nhìn dòng giới thiệu, mặt ngây ra, nói lập lờ thế này ai biết có hiệu quả gì?
Thế nhưng Lâm Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, thử một lần chẳng phải biết rồi sao.
- Tốt, các học sinh thân ái của ta, chương trình tiếp của hôm nay, lão sư sẽ khai quang cho các trò, để cho tâm linh của các trò được phóng thích hoàn mỹ, sau này sẽ có ngày tỏa hào quang chói lọi.
- Lão sư, khai quang là cái gì?
Lưu Thủy Thủy nghi hoặc nhìn ân sư, không biết ân sư đang nói cái gì, cảm giác thật thâm ảo.
Lâm Phàm mỉm cười, ánh mắt ôn nhu vẫy vẫy tay:
- Thủy Thủy, lão sư khai quang cho trò trước.
- Lão sư đối với ta thật tốt.
Lưu Thủy Thủy vui vẻ gật gật đầu, sau đó chạy tới trước mặt Lâm Phàm, tùy hắn sắp xếp.
- Ài, ai bảo trò là nữ đệ tử lão sư thích nhất chứ!
. . . .
Buổi chiều.
Sáng nay, Lâm Phàm cứ thế mơ mơ màng màng mà khai quang cho tất cả đệ tử lớp mình.
Thế nhưng tới tận đệ tử cuối cùng, Lâm Phàm cũng không biết khai quang rốt cuộc là làm gì, cảm giác có chút quái dị.
Tinh khí thần của mình giống như phiêu tán rất nhiều, tiến nhập vào cơ thể đám đệ tử.
Cảm giác này làm Lâm Phàm có chút không hiểu, nhưng quên đi, đại khái khai quang là một loại buff.
Lấy ba đại công năng của chức nghiệp phụ Lão Sư, đủ để cho đám đệ tử của mình ở trong thời gian ngắn đuổi kịp, thậm chí vượt qua người khác.
Sau đó, Lâm Phàm lại cho lớp tự sinh hoạt, không dạy gì thêm. Chuyện trọng yếu nhất với tụi nhỏ bây giờ là luyện thành tầng 3 Thái Cấp Ma Thân.
Lâm Phàm cũng sẽ không ở học viện quá lâu. Sau khi nghe Yến hoàng cùng hoàng hậu trò chuyện, Lâm Phàm nhất định phải về để thông báo chuyện này cho tông môn.
Thánh Ma Tông mặc dù truyền thừa vạn năm, nhưng Lâm Phàm không cho rằng có thể ngăn cản quần tông vây công.
. . . .
- Tang Thiên Hạo, tên phế vật, sớm biến xa ra khỏi Hàn sư muội, bằng không cho người đẹp mặt.
Lúc này, Lâm Phàm đang chuẩn bị ra khỏi học viện để dạo chơi một vòng, chợt nghe cách đó không xa truyền tới tiếng quát phẫn nộ. Vốn hắn không để trong lòng, thế nhưng khi nghe được ba chữ Tang Thiên Hạo thì cũng có chút hứng thú.
Đây không phải là thủ lĩnh của đám người mình gặp trong rừng rậm sao?
Lâm Phàm biết bọn hắn ở học viện Thiên Phủ, nhưng cũng không muốn đi tìm. Nếu có duyên thì ắt sẽ gặp lại, tận lực đi tìm cũng chẳng để làm gì, dù sao hiện tại mình vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm.
Lâm Phàm đi tới xem, chỉ thấy một nam tử mặt đầy ngạo khí đang nhìn chằm chằm Tang Thiên Hạo té trên mặt đất.
Nhìn y phục thì đây là đệ tử lớp chữ Giáp.
- Tiêu Trạch, người đừng quá đáng, nơi này là học viện Thiên Phủ, Hàn Tích Vũ ta nguyện ý ở cùng một chỗ với ai còn không đến lượt ngươi quản.
Hàn Tích Vũ một thân áo xanh thanh mát thoát tục, nhưng giờ phút này vẻ mặt lại phẫn nộ hét lên với nam tử đối diện.
Tiêu Trạch vung tay áo, bất chấp ánh mắt phẫn nộ của Hàn Tích Vũ:
- Trước kia ta quản không được, nhưng hiện giờ Hàn gia ngươi đã cùng Tiêu gia ta thông gia, ngươi sau sẽ cùng ai ở một chỗ phải nghĩ thông suốt đi. Thể diện của Tiêu gia cùng Hàn gia không phải là để cho người dẫm lên.
. . . .
Lâm Phàm đứng ở một bên đảo cặp mắt trắng dã, không nghĩ tới gặp được tình tiết cẩu huyết cỡ này, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Hừ, Tang Thiên Hạo, tiện dân như ngươi cũng dám nhòm ngó vị hôn thê của Tiêu Trạch ta, cũng không biết bới được tư cách từ đống rác rưởi nào. Sao, hay là người muốn cùng ta động thủ?
Tiêu Trạch khinh thường nói.
Lúc này Tang Thiên Hạo tay cầm trọng kiếm, vẻ mặt bất khuất nhìn lên Tiêu Trạch:
- Tang Thiên Hạo ta mặc dù tu vi không bằng Tiêu Trạch ngươi, nhưng cho dù hôm nay dù có chết ta cũng phải cùng ngươi phân cao thấp.
- Hừ, đom đóm cũng dám đọ ánh sáng với trăng sao, có giỏi thì cùng ta lên đài tỷ võ, ký vào giấy sinh tử.
Tiêu Trạch khinh thường nói.
- Tang ca, huynh không nên vọng động, ngàn vạn lần không thể trúng quỷ kế của hắn.
Hàn Tích Vũ vội vàng ngăn lại nói.
Tang Thiên Hạo lắc lắc đầu, hôm nay cho dù chết hắn cũng sẽ không lùi bước.
. . . .
Lâm Phàm lắc lắc đầu, Tang Thiên Hạo này quá xúc động rồi, đúng là người trẻ tuổi a. Chỉ Tiên Thiên cấp hai cũng dám đánh trực diện cùng Tiên Thiên cấp sáu, đợi lát nữa lên đài, chết như thế nào cũng không biết.
Coi như chỗ quen biết cũ, hôm nay nếu Lâm Phàm không ra mặt, sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Phàm là một người chính nghĩa, gặp chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này đương nhiên không thể ngồi yên.
- Khụ khụ, ba vị đồng học, ta cho rằng các ngươi cần tỉnh táo một chút. Học viện là nơi giáo dục con người chứ không phải nơi để giải quyết ân oán cá nhân.
Lúc này Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt nghiêm nghị, hai tay chắp sau lưng mà đi tới.Uy nghiêm của lão sư ở một khắc này không kiêng nể gì mà biểu hiện hết ra.
- Tiền bối…
Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ nhìn thấy người đến, lập tức kinh hô. Hai người không ngờ lại gặp lại tiền bối ở đây.
Vốn trong suy nghĩ của hai người, tiền bối là thế ngoại cao nhân, có thể cùng người này kết bạn đi đường đã là phúc khí bằng trời, ai ngờ trong học viện vẫn có thể gặp được tiền bối.
Lâm Phàm mỉm cười gật gật đầu với hai người, sau đó nhìn về phía Tiêu Trạch:
- Trò thân là đệ tử lớp chữ Giáp, chính là sư huynh, nhưng sao lòng dạ lại hẹp hòi như thế?
- Ngươi là ai?
Tiêu Trạch hỏi ngược lại, không để Lâm Phàm vào mắt.
- Lão sư của lớp chữ Đinh.
Lâm Phàm mỉm cười, cũng không vì dạy lớp chữ Đinh mà cảm giác không ổn.
Nhưng câu này vào tai người khác lại thành chuyện cười cực lớn.
Đám người vây xem phá lên cười, đều nghĩ hay là lão sư lớp chữ Đinh này thần kinh có vấn đề?
Tiêu Trạch chính là đệ tử lớp chữ Giáp, là lớp có chiến lực cao nhất học viện Thiên Phủ, đừng nói lão sư lớp chữ Đinh, dù là lão sư lớp chữ Ất cũng không dám càn rỡ trước mặt Tiêu Trạch.
Bọn hắn còn nhớ rõ, từng có một lão sư lớp chữ Ất, bởi vì đắc tội Tiêu Trạch, cuối cùng bị Tiêu Trạch hung hăng nhục nhã trên đài tỷ võ.
Quả nhiên Tiêu Trạch vừa nghe là lớp chữ Đinh lại càng khinh thường. Chỉ là một lão sư lớp chữ Đinh, căn bản chính là phế vật.
- Phế vật lớp chữ Đinh mà cũng dám khoa tay múa chân với ta, cút.
Tiêu Trạch lạnh giọng nói.
Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ sửng sốt, lớp chữ Đinh? Tiền bối sao lại làm lão sư lớp chữ Đinh? Lấy thực lực của tiền bối, cho dù dạy lớp chữ Giáp cũng dư dả.
Quả nhiên tiền bối chính là tiền bối, không thể lấy ánh mắt thường nhân mà đối đãi.
Lâm Phàm nhìn thấy Tiêu Trạch kia không coi ai ra gì, cũng chỉ tiếc nuối gật đầu.
- Các trò xem, đó là cái gì?
Lâm Phàm chỉ hướng cổng học viện.
Mọi người nghi hoặc nhìn lại, lại không thấy cái gì khác thường.
Lâm Phàm thấy đám người này không hiểu ý tứ của mình, tiếc hận lắc đầu.
- Thân giáo trọng vu ngôn hành.
Lâm Phàm chỉ vào dòng chữ được khắc trên tấm bia đá đặt ngay cổng học viện.
(*Làm một người dạy dỗ học trò nặng ở lời nói và hành động)
- Ngươi thật sự không cút?
Giờ phút này Tiêu Trạch nổi giận rồi, khi nào đến phiên một gã lão sư lớp chữ Đinh dám khoa tay múa chân trước mặt hắn chứ.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, trẻ con không dễ dạy. Nhưng hiện giờ ai bảo mình đang làm lão sư chứ, vậy chỉ có thể cố gắng cho học sinh này hối cải.Lâm Phàm tiến về phía trước một bước. Tiêu Trạch cả kinh, lui về phía sau vài bước, nhưng Lâm Phàm chẳng nói chẳng rằng tiếp tục tiến theo.
- Đi, theo ta lên đài tỷ võ.
Lâm Phàm nói.
- Tốt…
Tiêu Trạch cười lạnh một tiếng. Nếu ngươi đã tự mình muốn xấu mặt thì không trách được người khác.
- Tiền bối!
Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ nhìn bóng lưng tiền bối, không rõ rốt cuộc là vì sao tiền bối làm như vậy.
-----oo0oo-----
“Khai Quang: làm cho các học sinh cảm nhận được chân thiện mỹ từ lão sư, tẩy đi ô uế trong tâm hồn, chân chính giải phóng tâm linh tràn ngập tình yêu.”
Lâm Phàm nhìn dòng giới thiệu, mặt ngây ra, nói lập lờ thế này ai biết có hiệu quả gì?
Thế nhưng Lâm Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, thử một lần chẳng phải biết rồi sao.
- Tốt, các học sinh thân ái của ta, chương trình tiếp của hôm nay, lão sư sẽ khai quang cho các trò, để cho tâm linh của các trò được phóng thích hoàn mỹ, sau này sẽ có ngày tỏa hào quang chói lọi.
- Lão sư, khai quang là cái gì?
Lưu Thủy Thủy nghi hoặc nhìn ân sư, không biết ân sư đang nói cái gì, cảm giác thật thâm ảo.
Lâm Phàm mỉm cười, ánh mắt ôn nhu vẫy vẫy tay:
- Thủy Thủy, lão sư khai quang cho trò trước.
- Lão sư đối với ta thật tốt.
Lưu Thủy Thủy vui vẻ gật gật đầu, sau đó chạy tới trước mặt Lâm Phàm, tùy hắn sắp xếp.
- Ài, ai bảo trò là nữ đệ tử lão sư thích nhất chứ!
. . . .
Buổi chiều.
Sáng nay, Lâm Phàm cứ thế mơ mơ màng màng mà khai quang cho tất cả đệ tử lớp mình.
Thế nhưng tới tận đệ tử cuối cùng, Lâm Phàm cũng không biết khai quang rốt cuộc là làm gì, cảm giác có chút quái dị.
Tinh khí thần của mình giống như phiêu tán rất nhiều, tiến nhập vào cơ thể đám đệ tử.
Cảm giác này làm Lâm Phàm có chút không hiểu, nhưng quên đi, đại khái khai quang là một loại buff.
Lấy ba đại công năng của chức nghiệp phụ Lão Sư, đủ để cho đám đệ tử của mình ở trong thời gian ngắn đuổi kịp, thậm chí vượt qua người khác.
Sau đó, Lâm Phàm lại cho lớp tự sinh hoạt, không dạy gì thêm. Chuyện trọng yếu nhất với tụi nhỏ bây giờ là luyện thành tầng 3 Thái Cấp Ma Thân.
Lâm Phàm cũng sẽ không ở học viện quá lâu. Sau khi nghe Yến hoàng cùng hoàng hậu trò chuyện, Lâm Phàm nhất định phải về để thông báo chuyện này cho tông môn.
Thánh Ma Tông mặc dù truyền thừa vạn năm, nhưng Lâm Phàm không cho rằng có thể ngăn cản quần tông vây công.
. . . .
- Tang Thiên Hạo, tên phế vật, sớm biến xa ra khỏi Hàn sư muội, bằng không cho người đẹp mặt.
Lúc này, Lâm Phàm đang chuẩn bị ra khỏi học viện để dạo chơi một vòng, chợt nghe cách đó không xa truyền tới tiếng quát phẫn nộ. Vốn hắn không để trong lòng, thế nhưng khi nghe được ba chữ Tang Thiên Hạo thì cũng có chút hứng thú.
Đây không phải là thủ lĩnh của đám người mình gặp trong rừng rậm sao?
Lâm Phàm biết bọn hắn ở học viện Thiên Phủ, nhưng cũng không muốn đi tìm. Nếu có duyên thì ắt sẽ gặp lại, tận lực đi tìm cũng chẳng để làm gì, dù sao hiện tại mình vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm.
Lâm Phàm đi tới xem, chỉ thấy một nam tử mặt đầy ngạo khí đang nhìn chằm chằm Tang Thiên Hạo té trên mặt đất.
Nhìn y phục thì đây là đệ tử lớp chữ Giáp.
- Tiêu Trạch, người đừng quá đáng, nơi này là học viện Thiên Phủ, Hàn Tích Vũ ta nguyện ý ở cùng một chỗ với ai còn không đến lượt ngươi quản.
Hàn Tích Vũ một thân áo xanh thanh mát thoát tục, nhưng giờ phút này vẻ mặt lại phẫn nộ hét lên với nam tử đối diện.
Tiêu Trạch vung tay áo, bất chấp ánh mắt phẫn nộ của Hàn Tích Vũ:
- Trước kia ta quản không được, nhưng hiện giờ Hàn gia ngươi đã cùng Tiêu gia ta thông gia, ngươi sau sẽ cùng ai ở một chỗ phải nghĩ thông suốt đi. Thể diện của Tiêu gia cùng Hàn gia không phải là để cho người dẫm lên.
. . . .
Lâm Phàm đứng ở một bên đảo cặp mắt trắng dã, không nghĩ tới gặp được tình tiết cẩu huyết cỡ này, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
- Hừ, Tang Thiên Hạo, tiện dân như ngươi cũng dám nhòm ngó vị hôn thê của Tiêu Trạch ta, cũng không biết bới được tư cách từ đống rác rưởi nào. Sao, hay là người muốn cùng ta động thủ?
Tiêu Trạch khinh thường nói.
Lúc này Tang Thiên Hạo tay cầm trọng kiếm, vẻ mặt bất khuất nhìn lên Tiêu Trạch:
- Tang Thiên Hạo ta mặc dù tu vi không bằng Tiêu Trạch ngươi, nhưng cho dù hôm nay dù có chết ta cũng phải cùng ngươi phân cao thấp.
- Hừ, đom đóm cũng dám đọ ánh sáng với trăng sao, có giỏi thì cùng ta lên đài tỷ võ, ký vào giấy sinh tử.
Tiêu Trạch khinh thường nói.
- Tang ca, huynh không nên vọng động, ngàn vạn lần không thể trúng quỷ kế của hắn.
Hàn Tích Vũ vội vàng ngăn lại nói.
Tang Thiên Hạo lắc lắc đầu, hôm nay cho dù chết hắn cũng sẽ không lùi bước.
. . . .
Lâm Phàm lắc lắc đầu, Tang Thiên Hạo này quá xúc động rồi, đúng là người trẻ tuổi a. Chỉ Tiên Thiên cấp hai cũng dám đánh trực diện cùng Tiên Thiên cấp sáu, đợi lát nữa lên đài, chết như thế nào cũng không biết.
Coi như chỗ quen biết cũ, hôm nay nếu Lâm Phàm không ra mặt, sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Phàm là một người chính nghĩa, gặp chuyện ỷ mạnh hiếp yếu này đương nhiên không thể ngồi yên.
- Khụ khụ, ba vị đồng học, ta cho rằng các ngươi cần tỉnh táo một chút. Học viện là nơi giáo dục con người chứ không phải nơi để giải quyết ân oán cá nhân.
Lúc này Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt nghiêm nghị, hai tay chắp sau lưng mà đi tới.Uy nghiêm của lão sư ở một khắc này không kiêng nể gì mà biểu hiện hết ra.
- Tiền bối…
Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ nhìn thấy người đến, lập tức kinh hô. Hai người không ngờ lại gặp lại tiền bối ở đây.
Vốn trong suy nghĩ của hai người, tiền bối là thế ngoại cao nhân, có thể cùng người này kết bạn đi đường đã là phúc khí bằng trời, ai ngờ trong học viện vẫn có thể gặp được tiền bối.
Lâm Phàm mỉm cười gật gật đầu với hai người, sau đó nhìn về phía Tiêu Trạch:
- Trò thân là đệ tử lớp chữ Giáp, chính là sư huynh, nhưng sao lòng dạ lại hẹp hòi như thế?
- Ngươi là ai?
Tiêu Trạch hỏi ngược lại, không để Lâm Phàm vào mắt.
- Lão sư của lớp chữ Đinh.
Lâm Phàm mỉm cười, cũng không vì dạy lớp chữ Đinh mà cảm giác không ổn.
Nhưng câu này vào tai người khác lại thành chuyện cười cực lớn.
Đám người vây xem phá lên cười, đều nghĩ hay là lão sư lớp chữ Đinh này thần kinh có vấn đề?
Tiêu Trạch chính là đệ tử lớp chữ Giáp, là lớp có chiến lực cao nhất học viện Thiên Phủ, đừng nói lão sư lớp chữ Đinh, dù là lão sư lớp chữ Ất cũng không dám càn rỡ trước mặt Tiêu Trạch.
Bọn hắn còn nhớ rõ, từng có một lão sư lớp chữ Ất, bởi vì đắc tội Tiêu Trạch, cuối cùng bị Tiêu Trạch hung hăng nhục nhã trên đài tỷ võ.
Quả nhiên Tiêu Trạch vừa nghe là lớp chữ Đinh lại càng khinh thường. Chỉ là một lão sư lớp chữ Đinh, căn bản chính là phế vật.
- Phế vật lớp chữ Đinh mà cũng dám khoa tay múa chân với ta, cút.
Tiêu Trạch lạnh giọng nói.
Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ sửng sốt, lớp chữ Đinh? Tiền bối sao lại làm lão sư lớp chữ Đinh? Lấy thực lực của tiền bối, cho dù dạy lớp chữ Giáp cũng dư dả.
Quả nhiên tiền bối chính là tiền bối, không thể lấy ánh mắt thường nhân mà đối đãi.
Lâm Phàm nhìn thấy Tiêu Trạch kia không coi ai ra gì, cũng chỉ tiếc nuối gật đầu.
- Các trò xem, đó là cái gì?
Lâm Phàm chỉ hướng cổng học viện.
Mọi người nghi hoặc nhìn lại, lại không thấy cái gì khác thường.
Lâm Phàm thấy đám người này không hiểu ý tứ của mình, tiếc hận lắc đầu.
- Thân giáo trọng vu ngôn hành.
Lâm Phàm chỉ vào dòng chữ được khắc trên tấm bia đá đặt ngay cổng học viện.
(*Làm một người dạy dỗ học trò nặng ở lời nói và hành động)
- Ngươi thật sự không cút?
Giờ phút này Tiêu Trạch nổi giận rồi, khi nào đến phiên một gã lão sư lớp chữ Đinh dám khoa tay múa chân trước mặt hắn chứ.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, trẻ con không dễ dạy. Nhưng hiện giờ ai bảo mình đang làm lão sư chứ, vậy chỉ có thể cố gắng cho học sinh này hối cải.Lâm Phàm tiến về phía trước một bước. Tiêu Trạch cả kinh, lui về phía sau vài bước, nhưng Lâm Phàm chẳng nói chẳng rằng tiếp tục tiến theo.
- Đi, theo ta lên đài tỷ võ.
Lâm Phàm nói.
- Tốt…
Tiêu Trạch cười lạnh một tiếng. Nếu ngươi đã tự mình muốn xấu mặt thì không trách được người khác.
- Tiền bối!
Tang Thiên Hạo cùng Hàn Tích Vũ nhìn bóng lưng tiền bối, không rõ rốt cuộc là vì sao tiền bối làm như vậy.
-----oo0oo-----
/787
|