Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm còn đang mơ mơ màng màng mở mắt ra, một khắc đó cuống hết cả lên, chỉ thấy con lừa trọc ghê tởm kia không biết từ khi nào đã ngủ bên cạnh mình, một cánh tay mập mạp của hắn còn ôm mình nữa chứ.
- Trời ạ.
Lâm Phàm kinh hãi biến sắc, trực tiếp đạp con lừa trọc xuống dưới giường.
- Ai u, mới sáng sớm mà thí chủ làm gì vậy? Hỏa khí lớn thế?
Thích Già Tôn giả dụi dụi con mắt, như chưa hết buồn ngủ.
- Con lừa trọc, hôm qua ta đã nói với ngươi như thế nào, ngươi ngủ dưới đất ta ngủ trên giường, sao ngươi lại chạy lên giường của ta.
Lâm Phàm vừa nghĩ tới mình ngủ cùng hắn cả một đêm, nhất thời cả người nổi da gà.
Ai biết được, tên trọc này có hành vi gây rối gì không.
- A! Bần tăng sao ngủ trên giường ta? Thí chủ chớ vu hại bần tăng.
Thích Già Tôn giả nghiêm mặt nói, không cho Lâm Phàm nói xấu mình.
- Ngươi... Ngươi.
- Thí chủ, bần tăng vừa mới ngủ dậy là đã nằm trên đất, sao lại ngủ trên giường của thí chủ được, thí chủ nằm mơ rồi.
Thích Già Tôn giả giang hai tay vô tội nói.
- Quên đi, không nhiều lời với ngươi.
Lâm Phàm trực tiếp xua tay, không muốn nói thêm.
- Thùng thùng!
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa truyền đến.
- Con lừa trọc, mở cửa đi.
Thích Già Tôn giả bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chạy đi mở cửa, không lâu lắm hắn đã trở về.
- Thí chủ, tiểu nhị khách sạn hỏi chúng ta có ở tiếp không, nếu không thì phải trả phòng.
Thích Già Tôn giả nói.
- Cái gì, đã đến giờ rồi?
Lâm Phàm sững sờ, liếc mắt nhìn cửa sổ, lúc này là lúc nào.
- Hai vị, thời gian thuê phòng của bản điếm chỉ có mười hai canh giờ, qua thời gian này cần phải trả phòng, xin hỏi hai vị có ở tiếp không?
Tiểu nhị khách khí hỏi.
- Hắc điếm, đúng là hắc điếm mà.
Lâm Phàm tức giận, nhưng giờ chưa quen cuộc sống nơi đây, nên không thể khiến người ta chế giễu được, hắn khoát tay.
- Không ở.
- Đã hiểu.
...
- Thí chủ chúng ta không ở nữa à?
Sau khi tiểu nhị rời đi, Thích Già Tôn giả hỏi.
- Làm sao ở? Ngươi có Thánh Dương Đan hay không?
Lâm Phàm hỏi.
- Không có.
Thích Già Tôn giả nhún vai bất đắc dĩ.
- Sao lại không có?
Thôi, chúng ta đi thôi, trước mắt nên thành lập một tiểu đội, ở chỗ này nếu không thành lập một tiểu đội, làm cái gì cũng không thuận tiện.
Tuy Lâm Phàm không rõ tình hình nơi đây, nhưng nếu không có thân phận của một tiểu đội nào đó, sẽ còn bị chặt chém.
Đường đường là cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy, lại phải trải qua những tháng ngày như vậy.
Hai người rửa mặt, sau đó tìm hiểu một chút, cuối cùng biết được xin thành lập tiểu đội ở đâu.
- Hai vị, thật xin lỗi bởi vì điểm cống hiến của hai vị không đủ một vạn, nên không cách nào thành lập tiểu đội.
Tiếp đón Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả là một cô gái rất xinh xắn, lúc này, cô gái mở đôi mắt to, ngọt ngào nói.
- Mịa nó, cái địa phương gì thế này, thành lập một tiểu đội phải cần một vạn điểm cống hiến, giời ạ, sao có nhiều quy củ quá không biết.
Lâm Phàm thật rất muốn khóc, đây không phải do lão chết tiệt kia lừa chúng ta sao?
Thế nhưng, sắc mặt Lâm Phàm vẫn như thường nhỏ giọng cẩn thận nói.
- Em gái, nhóm của lão ca thực lực rất mạnh, một vạn điểm cống hiến này cho ta nợ một thời gian, giúp chúng ta đăng kí một tiểu đội được không? Đợi lát nữa kiếm được điểm cống hiến ta sẽ lập tức trả cho ngươi.
- Em gái, à không thí chủ, cho chút mặt mũi được không.
“...”
Thích Già Tôn giả liếm liếm môi, khuôn mặt tươi cười nói.
- Thật xin lỗi hai vị, muốn thành lập tiểu đội cần phải có một vạn điểm cống hiến, nếu không có điểm cống hiến, thì các ngươi có thể gia nhập những tiểu đội khác, kiếm một ít rồi hãy quay lại đây.
Em gái xinh xắn kia vẫn kiên nhẫn nói.
- Em gái, nhất định không cho lão ca một chút mặt mũi hay sao?
Lâm Phàm nhìn tình huống chung quanh, sau đó ngữ khí bất thiện nói.
- Không cho.
Em gái vẫn lắc đầu, không sợ hãi chút nào.
Nhìn ánh mắt cô bé không chút nào sợ hãi, Lâm Phàm phục rồi.
- Tốt, tiểu muội ngươi rất lợi hại, chờ chúng ta kiếm được một vạn điểm cống hiến lại tới tìm ngươi.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, những gia hoả ở đây có suy nghĩ đều rất cứng nhắc, không có chút linh động, thật sự quá đáng sợ.
- Được rồi, hi vọng hai vị có thể mau chóng kiếm được một vạn điểm cống hiến.
Cô nàng cười duyên nói.
- Con lừa trọc, đi thôi.
Lâm Phàm không nghĩ tới Thủ Hộ Chi Địa lại có nhiều quy củ như thế, rất bất đắc dĩ.
Lâm thí chủ, chúng ta làm sao bây giờ? Đi đâu để kiếm một vạn điểm cống hiến đây?
Thích Già Tôn giả nhăn nhó nhìn Lâm Phàm, không biết nên làm cái gì.
Lâm Phàm một tay chống nạnh ngửa mặt nhìn trời, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị.
- Hừ, không phải một vạn điểm cống hiến thôi sao?
Chẳng lẽ có thể làm khó bổn thiếu gia?
- Ồ! Thí chủ có biện pháp rồi?
Thích Già Tôn giả sắc mặt vui vẻ, sùng bái nhìn Lâm Phàm.
- Khà khà!
Lâm Phàm không nói gì, nhưng lộ ra nụ cười đê tiện.
- Con lừa trọc, ngươi có biết thế gian này biện pháp gì kiếm tiền nhanh nhất không?
Lâm Phàm nhìn tên trọc hỏi.
Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm, suy nghĩ một lát rồi sau đó lắc đầu.
- Lâm thí chủ bần tăng không biết.
Không biết cũng không sao đợi lát nữa ngươi sẽ biết.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, mang theo Thích Già Tôn giả rời khỏi nơi này.
...
Trong một hẻm nhỏ nào đó.
- Thí chủ chúng ta làm thế này có vẻ không hay lắm.
Hai mắt Thích Già Tôn giả chuyển động, có chút hưng phấn cũng có chút sợ sệt.
- Sợ cái gì, không phải ăn cướp thôi sao? Nghe ta chỉ huy bảo đảm đáng tin.
Lâm Phàm trực tiếp che mặt bằng khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt lóng lánh tinh quang.
- Thí chủ, bần tăng không thể làm như vậy được.
Lần thứ hai Thích Già Tôn giả lắc đầu.
- Con lừa trọc, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta ở đây ngày ngày chịu khổ, ngày ngày ngủ bên ngoài hay sao?
- Ngươi nhìn một chút bên trong này, khắp nơi đều có hoàng kim, khắp nơi đều có điểm cống hiến, ngươi nhìn một chút những gia hỏa kia kìa, bên trong tửu lâu ăn thịt cá, thoải mái bao nhiêu, tu vi của chúng ta để ở chỗ này đều là cường giả nghịch thiên, nhưng hiện tại lại trải qua những tháng ngày khổ cực như vậy, sao có thể bị một vạn điểm cống hiến cản đường được.
Lâm Phàm nói
Thích Già Tôn giả trầm mặc một hồi.
- Ai, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, tất cả những thứ này cũng là vì trợ giúp thí chủ, nói vậy chắc ngã phật cũng không trách tội ta.
- Ừ đúng rồi, khá lắm, đi đi ta ở chỗ này chờ ngươi.
Nắm trong tay Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên tinh quang trong mắt Lâm Phàm càng thêm chói mắt.
...
Trên lối đi nhỏ có ít người đi ngang qua.
Thích Già Tôn giả nhìn mấy người lục tục đi qua rồi nhớ lại lời nói của Lâm Phàm, tìm kiếm người ngốc ngốc một chút rồi lừa hắn vào trong.
Lúc đó, mắt Thích Già Tôn giả sáng lên, lập tức đi lên phía trước.
- A Di đà phật, thí chủ bần tăng thấy ngươi có một đạo linh quang từ thiên linh cái xông thẳng tới chân trời, điều này chứng tỏ ngươi sắp gặp được vận khí lớn, ở đây bần tăng có một vật này, có thể bảo đảm thí chủ nhất phi trùng thiên, không bằng thí chủ cùng bần tăng đến chỗ này, sau đó bần tăng sẽ đưa bảo vật giao cho thí chủ.
Thích Già Tôn giả chân tình thiết ý nói, hết sức chân thật.
Lâm Phàm lén lén lút lút nhìn, khóe miệng lộ ra nụ cười, con lừa trọc này khá lắm, có lời dạo đầu của bổn thiếu gia, không sợ không có ai mắc câu.
Đứng trước mặt Thích Già Tôn giả là một tên béo, dáng dấp thấp bé mập mạp, một đôi mắt to đang nháy nháy.
- Có phải ngươi muốn ta đi với ngươi đến cái hẻm nhỏ kia, sau đó có thêm đồng bọn của ngươi nhảy ra cướp điểm cống hiến trên người ta.
Tên béo lắp bắp nói.
- A! Thí chủ làm sao ngươi biết.
Thích Già Tôn giả vừa nghe đến đó thì nhất thời sững sờ, chẳng lẽ thí chủ này có thể nhìn thấu lòng người hay sao?
- Ta... Ta nhìn một cái là biết, bởi vì trước đây, thời điểm ta mới tới, cũng trải qua tình cảnh như vậy, thế nhưng lại bị người giám sát nơi này bắt được, giam ta lại cả một năm, con lừa trọc ta khuyên... Khuyên ngươi quay đầu là bờ, ta chỗ này có một trăm điểm cống hiến sẽ cho ngươi, làm người cần phải quang minh chính đại... Không thể làm những chuyện trộm gà trộm chó như thế này được.
Tên béo lắp ba lắp bắp nói, sau đó từ trong nhẫn trữ vật vẽ ra dải điểm cống hiến cho Thích Già Tôn giả.
- Đa tạ thí chủ đánh đòn cảnh cáo, bần tăng đã hiểu.
Thích Già Tôn giả cảm thán, nhìn theo tên béo rời đi.
Mà Lâm Phàm trốn một gốc nghe xong những lời đó chỉ biết câm nín.
- Ai… Đúng là vận c*c cờ hó mà!
“...”!!
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm còn đang mơ mơ màng màng mở mắt ra, một khắc đó cuống hết cả lên, chỉ thấy con lừa trọc ghê tởm kia không biết từ khi nào đã ngủ bên cạnh mình, một cánh tay mập mạp của hắn còn ôm mình nữa chứ.
- Trời ạ.
Lâm Phàm kinh hãi biến sắc, trực tiếp đạp con lừa trọc xuống dưới giường.
- Ai u, mới sáng sớm mà thí chủ làm gì vậy? Hỏa khí lớn thế?
Thích Già Tôn giả dụi dụi con mắt, như chưa hết buồn ngủ.
- Con lừa trọc, hôm qua ta đã nói với ngươi như thế nào, ngươi ngủ dưới đất ta ngủ trên giường, sao ngươi lại chạy lên giường của ta.
Lâm Phàm vừa nghĩ tới mình ngủ cùng hắn cả một đêm, nhất thời cả người nổi da gà.
Ai biết được, tên trọc này có hành vi gây rối gì không.
- A! Bần tăng sao ngủ trên giường ta? Thí chủ chớ vu hại bần tăng.
Thích Già Tôn giả nghiêm mặt nói, không cho Lâm Phàm nói xấu mình.
- Ngươi... Ngươi.
- Thí chủ, bần tăng vừa mới ngủ dậy là đã nằm trên đất, sao lại ngủ trên giường của thí chủ được, thí chủ nằm mơ rồi.
Thích Già Tôn giả giang hai tay vô tội nói.
- Quên đi, không nhiều lời với ngươi.
Lâm Phàm trực tiếp xua tay, không muốn nói thêm.
- Thùng thùng!
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa truyền đến.
- Con lừa trọc, mở cửa đi.
Thích Già Tôn giả bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chạy đi mở cửa, không lâu lắm hắn đã trở về.
- Thí chủ, tiểu nhị khách sạn hỏi chúng ta có ở tiếp không, nếu không thì phải trả phòng.
Thích Già Tôn giả nói.
- Cái gì, đã đến giờ rồi?
Lâm Phàm sững sờ, liếc mắt nhìn cửa sổ, lúc này là lúc nào.
- Hai vị, thời gian thuê phòng của bản điếm chỉ có mười hai canh giờ, qua thời gian này cần phải trả phòng, xin hỏi hai vị có ở tiếp không?
Tiểu nhị khách khí hỏi.
- Hắc điếm, đúng là hắc điếm mà.
Lâm Phàm tức giận, nhưng giờ chưa quen cuộc sống nơi đây, nên không thể khiến người ta chế giễu được, hắn khoát tay.
- Không ở.
- Đã hiểu.
...
- Thí chủ chúng ta không ở nữa à?
Sau khi tiểu nhị rời đi, Thích Già Tôn giả hỏi.
- Làm sao ở? Ngươi có Thánh Dương Đan hay không?
Lâm Phàm hỏi.
- Không có.
Thích Già Tôn giả nhún vai bất đắc dĩ.
- Sao lại không có?
Thôi, chúng ta đi thôi, trước mắt nên thành lập một tiểu đội, ở chỗ này nếu không thành lập một tiểu đội, làm cái gì cũng không thuận tiện.
Tuy Lâm Phàm không rõ tình hình nơi đây, nhưng nếu không có thân phận của một tiểu đội nào đó, sẽ còn bị chặt chém.
Đường đường là cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy, lại phải trải qua những tháng ngày như vậy.
Hai người rửa mặt, sau đó tìm hiểu một chút, cuối cùng biết được xin thành lập tiểu đội ở đâu.
- Hai vị, thật xin lỗi bởi vì điểm cống hiến của hai vị không đủ một vạn, nên không cách nào thành lập tiểu đội.
Tiếp đón Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả là một cô gái rất xinh xắn, lúc này, cô gái mở đôi mắt to, ngọt ngào nói.
- Mịa nó, cái địa phương gì thế này, thành lập một tiểu đội phải cần một vạn điểm cống hiến, giời ạ, sao có nhiều quy củ quá không biết.
Lâm Phàm thật rất muốn khóc, đây không phải do lão chết tiệt kia lừa chúng ta sao?
Thế nhưng, sắc mặt Lâm Phàm vẫn như thường nhỏ giọng cẩn thận nói.
- Em gái, nhóm của lão ca thực lực rất mạnh, một vạn điểm cống hiến này cho ta nợ một thời gian, giúp chúng ta đăng kí một tiểu đội được không? Đợi lát nữa kiếm được điểm cống hiến ta sẽ lập tức trả cho ngươi.
- Em gái, à không thí chủ, cho chút mặt mũi được không.
“...”
Thích Già Tôn giả liếm liếm môi, khuôn mặt tươi cười nói.
- Thật xin lỗi hai vị, muốn thành lập tiểu đội cần phải có một vạn điểm cống hiến, nếu không có điểm cống hiến, thì các ngươi có thể gia nhập những tiểu đội khác, kiếm một ít rồi hãy quay lại đây.
Em gái xinh xắn kia vẫn kiên nhẫn nói.
- Em gái, nhất định không cho lão ca một chút mặt mũi hay sao?
Lâm Phàm nhìn tình huống chung quanh, sau đó ngữ khí bất thiện nói.
- Không cho.
Em gái vẫn lắc đầu, không sợ hãi chút nào.
Nhìn ánh mắt cô bé không chút nào sợ hãi, Lâm Phàm phục rồi.
- Tốt, tiểu muội ngươi rất lợi hại, chờ chúng ta kiếm được một vạn điểm cống hiến lại tới tìm ngươi.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều, những gia hoả ở đây có suy nghĩ đều rất cứng nhắc, không có chút linh động, thật sự quá đáng sợ.
- Được rồi, hi vọng hai vị có thể mau chóng kiếm được một vạn điểm cống hiến.
Cô nàng cười duyên nói.
- Con lừa trọc, đi thôi.
Lâm Phàm không nghĩ tới Thủ Hộ Chi Địa lại có nhiều quy củ như thế, rất bất đắc dĩ.
Lâm thí chủ, chúng ta làm sao bây giờ? Đi đâu để kiếm một vạn điểm cống hiến đây?
Thích Già Tôn giả nhăn nhó nhìn Lâm Phàm, không biết nên làm cái gì.
Lâm Phàm một tay chống nạnh ngửa mặt nhìn trời, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị.
- Hừ, không phải một vạn điểm cống hiến thôi sao?
Chẳng lẽ có thể làm khó bổn thiếu gia?
- Ồ! Thí chủ có biện pháp rồi?
Thích Già Tôn giả sắc mặt vui vẻ, sùng bái nhìn Lâm Phàm.
- Khà khà!
Lâm Phàm không nói gì, nhưng lộ ra nụ cười đê tiện.
- Con lừa trọc, ngươi có biết thế gian này biện pháp gì kiếm tiền nhanh nhất không?
Lâm Phàm nhìn tên trọc hỏi.
Thích Già Tôn giả nhìn Lâm Phàm, suy nghĩ một lát rồi sau đó lắc đầu.
- Lâm thí chủ bần tăng không biết.
Không biết cũng không sao đợi lát nữa ngươi sẽ biết.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, mang theo Thích Già Tôn giả rời khỏi nơi này.
...
Trong một hẻm nhỏ nào đó.
- Thí chủ chúng ta làm thế này có vẻ không hay lắm.
Hai mắt Thích Già Tôn giả chuyển động, có chút hưng phấn cũng có chút sợ sệt.
- Sợ cái gì, không phải ăn cướp thôi sao? Nghe ta chỉ huy bảo đảm đáng tin.
Lâm Phàm trực tiếp che mặt bằng khăn đen, chỉ lộ ra đôi mắt lóng lánh tinh quang.
- Thí chủ, bần tăng không thể làm như vậy được.
Lần thứ hai Thích Già Tôn giả lắc đầu.
- Con lừa trọc, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta ở đây ngày ngày chịu khổ, ngày ngày ngủ bên ngoài hay sao?
- Ngươi nhìn một chút bên trong này, khắp nơi đều có hoàng kim, khắp nơi đều có điểm cống hiến, ngươi nhìn một chút những gia hỏa kia kìa, bên trong tửu lâu ăn thịt cá, thoải mái bao nhiêu, tu vi của chúng ta để ở chỗ này đều là cường giả nghịch thiên, nhưng hiện tại lại trải qua những tháng ngày khổ cực như vậy, sao có thể bị một vạn điểm cống hiến cản đường được.
Lâm Phàm nói
Thích Già Tôn giả trầm mặc một hồi.
- Ai, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, tất cả những thứ này cũng là vì trợ giúp thí chủ, nói vậy chắc ngã phật cũng không trách tội ta.
- Ừ đúng rồi, khá lắm, đi đi ta ở chỗ này chờ ngươi.
Nắm trong tay Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên tinh quang trong mắt Lâm Phàm càng thêm chói mắt.
...
Trên lối đi nhỏ có ít người đi ngang qua.
Thích Già Tôn giả nhìn mấy người lục tục đi qua rồi nhớ lại lời nói của Lâm Phàm, tìm kiếm người ngốc ngốc một chút rồi lừa hắn vào trong.
Lúc đó, mắt Thích Già Tôn giả sáng lên, lập tức đi lên phía trước.
- A Di đà phật, thí chủ bần tăng thấy ngươi có một đạo linh quang từ thiên linh cái xông thẳng tới chân trời, điều này chứng tỏ ngươi sắp gặp được vận khí lớn, ở đây bần tăng có một vật này, có thể bảo đảm thí chủ nhất phi trùng thiên, không bằng thí chủ cùng bần tăng đến chỗ này, sau đó bần tăng sẽ đưa bảo vật giao cho thí chủ.
Thích Già Tôn giả chân tình thiết ý nói, hết sức chân thật.
Lâm Phàm lén lén lút lút nhìn, khóe miệng lộ ra nụ cười, con lừa trọc này khá lắm, có lời dạo đầu của bổn thiếu gia, không sợ không có ai mắc câu.
Đứng trước mặt Thích Già Tôn giả là một tên béo, dáng dấp thấp bé mập mạp, một đôi mắt to đang nháy nháy.
- Có phải ngươi muốn ta đi với ngươi đến cái hẻm nhỏ kia, sau đó có thêm đồng bọn của ngươi nhảy ra cướp điểm cống hiến trên người ta.
Tên béo lắp bắp nói.
- A! Thí chủ làm sao ngươi biết.
Thích Già Tôn giả vừa nghe đến đó thì nhất thời sững sờ, chẳng lẽ thí chủ này có thể nhìn thấu lòng người hay sao?
- Ta... Ta nhìn một cái là biết, bởi vì trước đây, thời điểm ta mới tới, cũng trải qua tình cảnh như vậy, thế nhưng lại bị người giám sát nơi này bắt được, giam ta lại cả một năm, con lừa trọc ta khuyên... Khuyên ngươi quay đầu là bờ, ta chỗ này có một trăm điểm cống hiến sẽ cho ngươi, làm người cần phải quang minh chính đại... Không thể làm những chuyện trộm gà trộm chó như thế này được.
Tên béo lắp ba lắp bắp nói, sau đó từ trong nhẫn trữ vật vẽ ra dải điểm cống hiến cho Thích Già Tôn giả.
- Đa tạ thí chủ đánh đòn cảnh cáo, bần tăng đã hiểu.
Thích Già Tôn giả cảm thán, nhìn theo tên béo rời đi.
Mà Lâm Phàm trốn một gốc nghe xong những lời đó chỉ biết câm nín.
- Ai… Đúng là vận c*c cờ hó mà!
“...”!!
/787
|