Dịch & biên: †Ares†
oOo
Lâm Phàm đã đoán trước là nhất định sẽ có chuyện, dù sao ngay trước mặt mang người đi đã là tát thẳng lên mặt người ta.
Nhưng mà nói thật thì Lâm Phàm rất không ưa để mặt mũi cho người.
– Sư điệt có chuyện gì sao?
Lâm Phàm xoay người, thần sắc hờ hững hỏi.
So sánh cùng thần sắc âm trầm của Diệp Thiếu Thiên, Lâm Phàm có khí độ hơn hẳn.
Diệp Thiếu Thiên nghe người trước mặt cứ kêu mình một tiếng sư điệt hai tiếng sư điệt thì càng sôi gan, người này trắng trợn chiếm tiện nghi của mình.
– Ngươi ra mặt để bảo hộ hắn?
Mắt Diệp Thiếu Thiên trợn trừng nhìn Lâm Phàm.
Đối với Diệp Thiếu Thiên mà nói, gã sư thúc tự phong này là đang tự rước lấy nhục. Tông môn lệ thuộc Thánh Tông, nói đến cùng chẳng qua là tông chủ thương hại đối phương mà thôi, lại thật sự coi mình đặc biệt?
– Hắn đã không còn là đệ tử Thánh Tông mà vào Thánh Ma Tông của ta, có vấn đề gì sao? Sư điệt, lòng dạ không nên hẹp như vậy, sau này không có lợi với võ đạo của ngươi.
Lâm Phàm giờ phút này giống như trưởng bối lên tiếng dạy dỗ vãn bối.
– Hừ, nghe khẩu khí thì tu vi của ngươi có vẻ hơn ta đấy nhỉ. Cũng tốt, Diệp Thiếu Thiên ta cũng muốn lĩnh giáo một phen.
Mắt Diệp Thiếu Thiên lóe ra tinh quang. Nếu người này muốn bảo vệ Phong Bất Giác thì cũng phải xem có bản lĩnh đó hay không đã.
Diệp Thiếu Thiên cũng không có để ở trong lòng chuyện đây là người được tông chủ ban cho Vô Danh phong.
Thánh Tông có rất nhiều ngọn núi không người ở, mà ngọn núi tốt hơn Vô Danh phong càng không ít.
Hiện giờ tông chủ đem Vô Danh phong ban cho hắn, chỉ cần mình không tổn thương tính mạng hắn là được. Thế nhưng nhất định phải hung hăng nhục nhã một phen, để cho hắn biết được người nào có thể chọc, người nào không thể dây vào.
Giờ phút này đệ tử ngoại môn xung quanh đều kinh ngạc vạn phần. Diệp Thiếu Thiên này cũng quá mãnh liệt, vừa mới xử lý Phong Bất Giác, hiện tại lại muốn hung hăng nghiền áp người trên Vô Danh phong.
Thiên tài không hổ là thiên tài, làm việc bá đạo không chừa đường lui.
Mà gã trên Vô Danh phong luôn miệng tự xưng mình là sư thúc, hiện giờ Diệp Thiếu Thiên khiêu khích thẳng mặt, nếu không dám ứng chiến, chỉ sợ bị người ta cười đến rụng răng.
Huống hồ bọn hắn cũng không coi đối phương ra gì. Vốn theo lý mà nói, tông chủ ban cho đối phương Vô Danh phong, thành lập phân tông, như vậy bọn hắn thật sự nên gọi đối phương là sư thúc.
Có điều một sư thúc không biết từ đâu xuất hiện không thể khiến bọn hắn để trong lòng, bởi vì trong mắt bọn hắn, đối phương chẳng qua có vận khí tốt mà thôi, căn bản không đáng được tôn trọng.
Lâm Phàm nhìn Diệp Thiếu Thiên, khẽ thở dài một tiếng:
– Sư điệt, cần gì phải thế chứ. Ta thân là sư thúc của ngươi, sao có thể động thủ với vãn bối. Thôi cũng được, sư thúc sẽ đứng tại chỗ cho ngươi ra chiêu ba lượt, tuyệt đối không đánh lại.
Phong Bất Giác giờ phút này kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, có chút không dám tin lời mình vừa nghe được.
Hắn đã tự mình kiểm chứng thực lực của Diệp Thiếu Thiên, cường hãn, cực kỳ cường hãn. Cho dù hai người có tu vi ngang nhau nhưng hắn lại không chịu nổi quá ba chiêu.
Diệp Thiếu Thiên này ở trong cùng tu vi tuyệt đối là đệ nhất, thậm chí vượt cấp khiêu chiến cũng không phải là không thể.
Hiện giờ tông chủ mới của mình nói sẽ đứng bất động đỡ ba chiêu, điều này có thể sao?
– Tông chủ…
Lâm Phàm khoát tay áo, mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Thiếu Thiên:
– Sao, nhận của ngươi ba chiêu được chưa?
Giờ phút này Diệp Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng:
– Tốt, nếu ngươi có thể nhận ba chiêu của ta, việc này coi như xong.
Đám đệ tử ngoại môn xung quanh nhìn thấy vẻ bình thản của Lâm Phàm thì ai nấy đều có chút không dám tin.
Chuyện này đùa hơi quá rồi.
– Diệp ca ca, không thể đánh chết, gã này là người được tông chủ ban thưởng Vô Danh phong, nếu chết sẽ có phiền toái.
Nhược Mộng Vũ khẽ nói.
– Ừ, yên tâm.
Diệp Thiếu Thiên tự nhiên không có ngốc mà hạ sát thủ, nhưng làm cho kẻ này nằm mấy tháng thì không thành vấn đề.
Lâm Phàm sớm đã nhìn thấu Diệp Thiếu Thiên.
Tu vi không tồi, nhưng cường độ nhục thân của mình không chỉ để chơi. Bằng tu vi của hắn còn chưa phá nổi phòng ngự của mình.
Thân thể Nhập Thần sơ giai đã đủ đứng im cho hắn đánh đến mệt chết.
….
Lúc này ở cách đó không xa.
– Tông chủ, có cần ra tay cản việc này lại không?
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai nói.
– Không cần, nhìn tiếp đi. Nếu Lâm Phàm dám làm như vậy thì nhất định có nắm chắc. Người này cũng thật làm ta bất ngờ, vốn tưởng căn cơ bị hủy, từ nay về sau vô vọng với võ đạo, không ngờ lại có thể khôi phục.
Yến tông chủ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Phàm, như muốn xem thấu.
Thế nhưng trên người Lâm Phàm lại không có một tia khí tức dao động nào, mặc cho Yến tông chủ tra thế nào cũng không phát hiện chuyện gì bất thường.
Thật là quái dị.
Giờ phút này Lâm Phàm tiến lên, trên mặt vẫn duy trì tươi cười:
– Đến đi!
Diệp Thiếu Thiên cười lạnh một tiếng. Ngày hôm nay phải dựng lại uy nghiêm, đệ tử ngoại môn phải lấy Diệp Thiếu Thiên ta là vua.
– Yaaaaa….
Diệp Thiếu Thiên hét to một tiếng, một chưởng hào quang đại chấn đánh tới Lâm Phàm.
Đám đệ tử ngoại môn xung quanh thấy một chưởng này thì đều phải kinh hô lên. Bọn hắn tự nhiên nhìn ra được một chưởng này rất bất phàm, khí thế cuồn cuộn, làm người ta muốn ngạt thở.
“Ầm…”
Diệp Thiếu Thiên cười lên. Một chưởng này tuy không lấy mạng nhỏ của ngươi, nhưng lục phủ ngũ tạng sợ rằng phải lệch vị trí.
– Không tồi, chẳng qua một chưởng này quá cương ngạnh.
Vừa nghe lời này, Diệp Thiếu Thiên vốn đang tràn đầy tin tưởng lập tức biến sắc, hô to ‘không thể nào’.
Một chưởng này, đối phương lại không có bất cứ chuyện gì, sắc mặt hoàn toàn bình thường.
Điều này sao có thể.
Lâm Phàm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Thiếu Thiên, cũng khẽ cười.
Bất Diệt Ma Thể tuy đã không còn được phân rõ cấp bậc, cũng không còn nhắc nhở gia tăng exp, nhưng Lâm Phàm vẫn cảm nhận được, khi Diệp Thiếu Thiên đánh một chưởng tới, có một luồng khí chảy vào trong cơ thể mình.
Lâm Phàm cho rằng luồng khí này chính là thể hiện của exp.
– Yaaa…
Diệp Thiếu Thiên lại ra một quyền, khí tức còn cường đại hơn ban nãy, giống như một quyền này có thể đập nát cả không gian.
“Ầm.”
– Không tồi, tiến bộ hơn lúc nãy.
Lâm Phàm cười nói.
Hắn có thể cảm nhận thấy thân thể được tăng cường, nhưng còn xa mới đột phá thân thể cảnh giới Nhập Thần sơ giai. Có điều không vội, từ từ sẽ đến.
Đám đệ tử ngoại môn chung quanh nhìn một màn vừa xong, đồng loạt há hốc mồm.
Một chưởng một quyền của Diệp Thiếu Thiên lại không thể khiến đối phương suy chuyển mảy may, đây tới cùng là có chuyện gì?
Phong Bất Giác cũng nhìn tới ngây ngẩn cả người, chuyện này quá khó tin rồi.
Xa xa, sắc mặt của Yến tông chủ và thái thượng trưởng lão Vô Nhai, cũng có chút kinh ngạc.
– Nhục thân người này sao lại mạnh như thế chứ?
– Quả thế, dùng tinh huyết của mãnh thú mà có thể sống sót, tuy một phần nhờ đan dược của tông chủ, nhưng mấu chốt là ở cường độ nhục thân của hắn đã vượt xa võ giả thông thường.
….
Giờ phút này, Diệp Thiếu Thiên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của những đệ tử xung quanh thì giận đến sôi gan, nhất là vẻ mặt tươi cười của Lâm Phàm càng khiến hắn không thể chịu đựng được.
– Chết đi…
– Bát Hoang Lục Hợp Chưởng.
Diệp Thiếu Thiên dồn toàn bộ sức lực ra một chưởng, khí thế mạnh đến nỗi giống như có thể quét ngang trời đất.
Yến tông chủ và thái thượng trưởng lão Vô Nhai nhìn thấy một chưởng này cũng hơi kinh hãi, chưởng pháp này…
“Ầm…”
– Còn không chết?
Diệp Thiếu Thiên đã không một chút nương tay.
– Không tồi, không tồi, một chưởng này rất không tồi.
Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu, cảm thấy rất là vui mừng khi sư điệt của mình có chưởng pháp như thế.
– Ngươi…
Diệp Thiếu Thiên trợn tròn mắt, một chưởng mạnh nhất cũng vô dụng, điều này sao có thể?
Lúc này đệ tử ngoại môn chung quanh cũng bắt đầu xì xào lên, làm cho Diệp Thiếu Thiên không thể chịu nổi.
– Không có khả năng.
Diệp Thiếu Thiên nổi giận, xuất ra tất cả vốn liếng, không thèm để ý tới ước hẹn ba chiêu.
– Diệp ca ca…
Nhược Mộng Vũ nhìn người trong mộng của mình như đã tẩu hỏa nhập ma thì không khỏi lo lắng.
Mà Lâm Phàm cũng nhíu mày.
– Này này, sư điệt, đã xong rồi, đừng quá đáng, sư thúc ta cũng không phải bao cát.
Lâm Phàm nhắc nhở nói.
Ba đòn kia tuy để hắn được lợi rất nhiều, nhưng hiện tại đang ở trước mặt công chúng, sư thúc đương nhiên phải có bộ dạng của sư thúc.
– Không có khả năng, không có khả năng a…
Diệp Thiếu Thiên giận dữ hét.
– Ngươi…
Lâm Phàm cũng nổi giận, Diệp Thiếu Thiên này thật quá đáng. Được, một khi đã như vậy, bản sư thúc đành khiến ngươi mất sức chiến đấu một lúc.
“Vèo…”
Lâm Phàm mạnh mẽ giơ chân lên, chuẩn bị đá văng Diệp Thiếu Thiên.
Thế nhưng đúng lúc ấy Diệp Thiếu Thiên lại nhảy lên cao, hai chân dạng ra. Lâm Phàm biến sắc, muốn thu chân cũng đã không còn kịp.
“Bịch…”
– Ặcccc…
Giờ khắc này thiên địa biến sắc, đám đệ tử nhìn một màn trước mặt thì lập tức choáng váng.
“Đinh, chúc mừng tự nghĩ ra công pháp vô nhân đạo: Liêu Đản Cước.”
“Hàm nghĩa của Liêu Đản Cước: thấy khe hở là vung chân vào.”
Lúc này Lâm Phàm ngây ngẩn cả người:
– Sư điệt à, sư thúc ta chỉ là muốn đá văng ngươi thôi, không có định…
Lâm Phàm mới nói một nửa thì không biết nên nói thế nào tiếp.
Bởi vì Lâm Phàm đột nhiên phát hiện, Diệp Thiếu Thiên giống như vô cùng đau đớn.
Đau đớn đến mức chảy cả nước mắt.
Lâm Phàm dám thề với trời, mình thật sự không phải cố ý.
Trong suy nghĩ của Lâm Phàm, Hầu Tử Thâu Đào đã rất vô nhân tính, thế nhưng giờ mình lại sáng tạo ra công pháp còn vô nhân tính hơn nữa là Liêu Đản Cước. Sau này khi bản đại gia đánh nhau với cường giả nghịch thiên thì phải dùng cả chân lẫn tay sao?
—–oo0oo—–
/787
|