Ăn xong bữa tối cũng đã sáu giờ, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm sẽ bay chuyến tám rưỡi về Trường Sa, Lam Vị Nhiên vốn định ra sân bay luôn, nào ngờ vừa ra khỏi nhà hàng thì nhận được điện thoại của mẹ anh, Vương Khả. Bên tai nghe thấy giọng nói quen thuộc nhu hòa: “Hôm nay mẹ có xem trực tiếp trận đấu, các con đánh rất tốt. Lần này định ở lại Thượng Hải mấy ngày? Nếu có thời gian thì về nhà ăn bữa cơm, đêm nay mẹ bay về Thượng Hải rồi.”
Lam Vị Nhiên tiếc nuối nói: “Mẹ, đêm nay con phải đi cùng cả đội về Trường Sa, lần này thời gian gấp gáp, có lẽ không gặp được mẹ.”
Vương Khả mỉm cười nói: “Không sao, về sau gặp vậy. Con cứ lo việc của con đi, thi đấu là quan trọng.”
Lam Vị Nhiên nói: “Vâng, đợi đến khi nghỉ thi đấu con sẽ về thăm mẹ.”
Cúp máy xong, biểu tình trên mặt Lam Vị Nhiên rõ ràng có chút mất mát. Diệp Thần Hi nhẹ giọng hỏi: “Là điện thoại của dì sao?”
Lam Vị Nhiên gật đầu.
Diệp Thần Hi nói: “Đừng lo, anh cùng đội thi đấu bận đến sứt đầu mẻ trán, dì nhất định sẽ hiểu cho anh.”
Đương nhiên Lam Vị Nhiên biết mẹ sẽ thông cảm, nhưng bậc trưởng bối hiểu là một chuyện, trong lòng người con là anh cũng chẳng dễ chịu gì – từ sau khi cha qua đời, anh liền ra nước ngoài học vẽ, thời gian ở nhà chăm sóc mẹ đã ít nay lại càng ít. Có đôi khi phải hơn nửa năm mới gặp một lần. Lần này đến Thượng Hải thi đấu cũng không có thời gian đợi bà từ nước ngoài bay về. Nghĩ lại thì lần cuối hai mẹ con cùng nhau ăn bữa cơm cũng đã là chuyện rất lâu về trước rồi.
Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát mới nói: “Cậu về đi, tôi gọi xe ra thẳng sân bay luôn.”
Diệp Thần Hi nói: “Tôi đưa anh đi.”
Thấy ánh mắt cố chấp của hắn, Lam Vị Nhiên cũng không khách khí nữa, xoay người ngồi vào trong xe Diệp Thần Hi.
Đường cao tốc đi sân bay thông thoáng không gặp trở ngại gì, nhìn phong cảnh quen thuộc hai bên đường, Lam Vị Nhiên nhịn không được mà nói: “Lịch thi đấu sắp xếp sát nhau quá, cả ngày bay đi bay về như chim. Đến Thượng Hải cũng chẳng có thời gian mà về nhà, đợi đến kỳ nghỉ thi đấu tôi nhất định phải về thăm mẹ.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Anh không cần gấp, còn một tháng nữa là mùa giải này sẽ kết thúc. Sau đó thì thoải mái cơ hội.”
Lam Vị Nhiên gật đầu không nói nữa.
Trước đây khi anh là đội trưởng Lạc Hoa Từ, sân nhà ở ngay tại Thượng Hải, cuối tuần có thể về nhà thăm cha mẹ. Khi ấy cha anh trận nào cũng tới cổ vũ con trai, còn ngồi ghế VIP ngay đầu tiên giơ bảng “Lạc Hoa Từ cố lên”. Sau khi thi đấu xong dù thắng hay thua cũng đều tới hậu trường gặp anh, vỗ vai anh cổ vũ vài câu. Những thành viên cũ của Lạc Hoa Từ đều cảm giác bố Lam tính tình trẻ con, có thể nói ba Lam là fan cứng cuồng nhiệt nhất của Lạc Hoa Từ.
Hôm nay cảnh còn người mất, cha đã qua đời hơn bốn năm, anh cũng không còn là đội trưởng của Lạc Hoa Từ nữa, đến Thượng Hải thi đấu cũng không phải sân nhà, đương nhiên không có chuyện cha ngồi dưới đài ủng hộ anh, càng không có khả năng nhìn anh chiến thắng.
Bị Lưu Xuyên dụ khị trở về, nguyên nhân lớn nhất chính là vì anh không cam lòng, muốn giành được cúp chứng minh bản thân, bù lại cho nỗi niềm tiếc nuối trong quá khứ.
– nhưng dù mình có lấy được cúp quán quân đi chăng nữa, cha cũng chẳng thể nhìn thấy nữa rồi.
Diệp Thần Hi lái xe, nhìn thấy sắc mặt Lam Vị Nhiên qua kính chiếu hậu, liền biết anh đang nhớ tới chuyện cũ. Thượng Hải đối với Lam Vị Nhiên mà nói chính là nơi anh sống từ bé đến lớn, là thành phố vừa quen thuộc lại vừa để lại cho anh thương tâm và tuyệt vọng.
Năm ấy chính tại Thượng Hải, Lạc Hoa Từ thua Hoa Hạ lần thứ tư, cũng là nơi anh tiễn người cha mình yêu nhất. Cái gọi là tức cảnh sinh tình, bình thường nhìn Lam Vị Nhiên vẫn luôn có bộ dạng thoải mái biếng nhác, nhưng anh cũng là người từng trải qua những khi uể oải, kiệt quệ. Có lẽ trước giờ mới chỉ có mỗi Diệp Thần Hi nhìn thấy một Lam Vị Nhiên vụn vỡ nơi hành lang bệnh viện.
Nghĩ đến cảnh tượng năm đó, Diệp Thần Hi không khỏi đau lòng cầm tay anh nói: “Đừng nghĩ nhiều.”
Mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp khiến Lam Vị Nhiên nao nao, gượng gạo rút tay về nói: “Tôi cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều, chỉ là mỗi khi về Thượng Hải đều nhớ tới cha, trong lòng không thoải mái lắm.”
Diệp Thần Hi quay đầu nói: “Là vì trong lòng anh còn chưa buông được hết phải không?”
“…” Lam Vị Nhiên trầm mặc không nói.
Diệp Thần Hi ôn nhu nói: “Đừng tự làm bản thân rối thêm, tuy lúc trước anh thua dưới tay Hoa Hạ trong trận đấu quan trọng, nhưng chẳng phải giờ anh đã trở lại hay sao? Hôm nay khi phỏng vấn Lưu Xuyên cũng nói, đội tuyển Long Ngâm đối với các anh là khởi đầu hoàn toàn mới. Nếu đã quyết định bắt đầu lại, chuyện quá khứ nên buông bỏ đi.”
Lam Vị Nhiên khẽ cười nói: “Từ khi nào cậu lại nói nhiều như thế? Tôi nhớ rõ trước giờ cậu rất hướng nội, luôn trốn trong góc phòng rụt rè nhìn tôi, sợ tôi bắt nạt cậu, sao giờ lại mở miệng an ủi ngược lại tôi?”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Làm đội trưởng mấy năm thì phải quen thôi. Thực ra tôi không phải người biết an ủi người khác, khiến sư phụ chê cười rồi.”
Nhìn ánh mắt ôn nhu của đồ đệ, Lam Vị Nhiên giật nảy, vội vàng nhìn qua chỗ khác.
Thực ra anh cũng không cần ai an ủi, nhưng Diệp Thần Hi là người biết hết chuyện quá khứ của anh. Trước mặt Diệp Thần Hi anh cũng không nhất thiết phải khoác lớp vỏ bọc ngụy trang lên mình, nói hết những vướng bận trong lòng ra liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lam Vị Nhiên hít sâu một hơi, nhìn hàng cây ngoài cửa sổ lướt nhanh qua khóe mắt.
Diệp Thần Hi dừng một chút lại nói: “Năm nay thay đổi quy chế, các trận đấu vòng sau đều tổ chức tại thành phố đăng cai, nếu đội tuyển Long Ngâm vào được vòng sau, các anh sẽ đánh rất nhiều trận ở Thượng Hải.”
Nơi đăng cai mùa giải thứ 13 vừa vặn là Thượng Hải, liên minh suy xét muốn tạo điều kiện về phương tiện cho các đội cũng như để tăng doanh thu bán vé và rating liền thay đổi quy chế vòng sau. Năm ngoái vòng sau là đấu loại trực tiếp, đội chủ nhà và đội khách bay tới bay lui. Năm nay vòng sau chia làm hai tổ đấu loại chọn hai, hơn nữa sắp xếp các đội tuyển tập trung thi đấu ở một chỗ – cũng chính là hội trường thi đấu eSports lớn nhất đã tổ chức lễ khai mạc tại Thượng Hải.
Cứ như thế, tám đội mạnh nhất vào vòng sau sẽ thi đấu tại Thượng Hải, tránh cho các tuyển thủ bay đi bay lại, mệt nhọc ảnh hưởng phong độ.
Lam Vị Nhiên quay đầu: “Tôi biết chuyện đó, chẳng qua đội tuyển Long Ngâm có thể vào được vòng trong hay không còn chưa chắc chắn.”
Diệp Thần Hi bình tĩnh nói: “Nhất định có thể, tôi tin tưởng các anh.”
Lam Vị Nhiên không nhịn được mỉm cười.
Thực ra anh cũng rất tin tưởng vào Long Ngâm, trước mắt điểm của Long Ngâm vẫn đang đứng thứ năm, nếu cứ như vậy chuyện vào vòng sau hẳn sẽ không phải vấn đề quá lớn.
Nhưng đời ai biết được chữ ngờ, giờ không phải là thời điểm có thể chủ quan lơi lỏng.
Hai người đến sân bay thì đã bảy rưỡi, Diệp Thần Hi đưa sư phụ đến cổng, mỉm cười nói: “Yên tâm đi đi, phía Thượng Hải bên này có chuyện gì tôi sẽ báo với anh.”
Lam Vị Nhiên nói: “Ừ, byebye.”
Vừa quay người muốn đi, Diệp Thần Hi lại đột nhiên vươn hai tay ra nhẹ nhàng ôm anh nói: “Hẹn gặp lại.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Hình như cái ôm tạm biệt này có gì đó sai sai?
Nhưng thấy ánh mắt chân thành lại vô tội của người con trai trước mặt, Lam Vị Nhiên cũng không nói nhiều, vỗ nhẹ lên vai đồ đệ rồi mới kéo vali xoay người vào sân bay làm thủ tục check-in.
Diệp Thần Hi vẫn đứng đó dõi theo bóng anh xa dần.
– sư phụ, có lẽ anh không biết rằng, thực ra trong lòng anh, đồ đệ Diệp Thần Hi này cũng là một sự tồn tại đặc biệt.
– hắn cùng anh trải qua thời khắc gian nan nhất năm đó, hắn nhìn thấy sự nát vỡ của anh trong bệnh viện, hắn nhớ rõ hết thảy sở thích và thói quen của anh, vì thế ở trước mặt hắn, anh mới vô thức mà trầm tĩnh lại, nói ra được những lời tâm sự mà anh sẽ không bao giờ kể cho người khác.
– hắn là người yêu anh nhất trên thế giới này, cũng là người hiểu anh nhất.
– cho nên, nếu có một ngày hắn tỏ tình, liệu anh có thể cho hắn một cơ hội được ở bên anh hay không?
Diệp Thần Hi nhìn bóng dáng Lam Vị Nhiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Cái ôm vừa rồi rõ ràng khiến Lam Vị Nhiên có chút sửng sốt, nhưng anh lại không đẩy hắn ra, cũng không tỏ ra chán ghét gì. Ôm tạm biệt mặc dù có hơi đột ngột, nhưng khoảng cách giữa hai người lại nhờ động tác thân mật này mà bất tri bất giác đã kéo gần lại.
Có lẽ, mình thực sự có hi vọng nhỉ?
Tiếp tục cố gắng nhé, Diệp Thần Hi!
***
Lam Vị Nhiên đi qua cổng an ninh mới phát hiện cả một đám thành viên Long Ngâm đang ngồi một loạt tại cửa check-in, nhìn rất hoành tráng.
Đương nhiên, để tránh bị người đi qua chú ý, mọi người cũng không mặc đồng phục mà mặc đồ thường – Lâm Đồng và Giang Tuyết vẫn giống hai chị em như trước, mặc đồ cùng màu cùng hãng, ghé đầu vào nhau cầm điện thoại lướt weibo; Lưu Xuyên và Tần Dạ đang nghiêm túc thảo luận gì đó, chắc chắn có liên quan tới trận đấu kế tiếp; Ngô Trạch Văn cầm iPad chăm chú nghiên cứu video; Lý Tưởng và Tiểu Dư chơi game trên điện thoại; Từ Sách đeo kính đen, ra vẻ lạnh lùng ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi; Giang Thiếu Khuynh cúi đầu tập trung đọc tạp chí.
Cảnh tượng này khiến Lam Vị Nhiên nhịn không được buồn cười – mỗi người của Long Ngâm đều mang lại cảm giác thân thiết kỳ lạ, có lẽ là vì ở chung với mọi người một thời gian dài, thành ra anh cũng nảy sinh ra lòng trung thành mãnh liệt với đội tuyển này.
Thấy Lam Vị Nhiên đi tới, Tiểu Dư lập tức nhanh nhẹn bỏ ba lô ra khỏi ghế nói: “Đội phó tới đây đi, tôi giữ chỗ cho anh rồi này!”
Lam Vị Nhiên đi tới ngồi xuống, mỉm cười xoa đầu cậu nói: “Ngoan quá.”
Dư Hướng Dương trừng mắt nói: “Anh đừng có xoa đầu tôi được không? Tôi không phải Jojo, tôi sợ mình không cao lên được nữa.”
Lam Vị Nhiên nói: “Không sao, ít nhất cậu cao hơn Lộc Tường một cen-ti-mét, hơn nữa Lộc Tường đã hết tuổi cao rồi, cậu vẫn còn thời gian.”
Dư Hướng Dương: “…”
Lộc thần chỉ cao có một mét 68, cao hơn người thấp nhất liên minh một cen-ti-mét thì có gì đáng tự hào?
Dư Hướng Dương có chút buồn bực, cảm giác tương lai mình cũng chẳng cao lên nổi nữa. Ở Long Ngâm cậu là người ít tuổi nhất, IQ cũng thấp nhất, chiều cao cũng không bằng ai, ngay cả hai cô gái Lâm Đồng Giang Tuyết đi giày cao gót vào cũng có thể nhìn xuống đỉnh đầu của cậu, thực sự không muốn buff cho bọn họ nữa!
Lộc Tường nằm không cũng trúng đạn, lúc này đang ở sân bay Thanh Đảo, mạc danh kỳ diệu hắt xì một cái, xoa xoa mũi sau đó cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lưu Xuyên: “Sư phụ, kế tiếp mọi người phải đấu với Thất Tinh Thảo, ai sẽ là người chỉ huy?”
Lưu Xuyên trả lời: “Đoán thử xem?:)”
Nhìn cái icon cười cười gợi đòn kia, Lộc Tường buồn bực nói: “Không nói nữa!”
Được một lúc lại nhanh chóng gõ chữ gửi đi: “Hôm nay bọn đệ tử đánh Thất Tinh Thảo thua 2:7, lão Tiêu khí thế quá dũng mãnh. À đúng rồi, hai tên nhóc con Tiết Khắc đồ đệ của Luân thần và Trần Tiểu Bắc đồ đệ của lão Tiêu cũng tiến bộ thần tốc, trận tiếp theo mọi người phải cẩn thận đó.”
Lộc Tường còn chưa tròn 20, lại nói Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc là nhóc con, ra cái vẻ “Anh đây là tiền bối” thực sự rất buồn cười.
Lưu Xuyên nhịn không được bắt đầu lưu manh, gửi tin trả lời kích thích đồ đệ nhà mình: “Hình như cả Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc đều cao hơn đệ tử nhỉ:)”
Lộc Tường: “…”
Lưu Xuyên dùng một kích đánh trúng Lộc Tường tạo ra sát thương trí mạng!
Là tuyển thủ nam duy nhất tại liên minh hứng chịu bi kịch cao không đến mét bảy, Tiểu Lộc Tường ngẩng đầu nhìn đồng đội ai cũng cao hơn mình, nhất là Thiệu đội còn cao hơn mình 20 cen-ti-mét, thực sự khóc không ra nước mắt cất điện thoại đi.
Thiệu Trạch Hàng thấy bộ dạng buồn bực của cậu, liền biết cậu lại nếm mùi thất bại trước sư phụ rồi, nhịn không được xoa đầu cậu nói: “Đừng có cứ rảnh rỗi không có việc gì làm lại tìm Lưu Xuyên nữa, biết thừa anh ta thích bắt nạt em rồi mà.”
Lộc Tường buồn bực nói: “Em cũng không thèm nhắn tin cho anh ấy nữa, nguyền rủa anh ấy thua Thất Tinh Thảo 0:9!”
Sau khi trả lời đồ đệ, điện thoại Lưu Xuyên lại có tin nhắn, cứ tưởng Tiểu Lộc gửi mấy câu nguyền rủa đến, không ngờ mở ra lại thấy tên người gửi tới là “Tiêu Hoàng”, nội dung tin nhắn cũng chỉ có ba chữ đơn giản dứt khoát: “Ai chỉ huy?”
Lưu Xuyên cười nói: “Khởi bẩm bệ hạ, ngài nói ai thì là người đó.”
Tiêu hoàng nói: “Đó chính là ngươi.”
Lưu Xuyên nói: “Vi thần tuân chỉ.”
Tiêu hoàng nói: “Tốt, chờ ta hành chết nhà ngươi.”
Trong điện thoại của Lưu Xuyên khi lưu số đều dùng biệt danh đặt tên cho mọi người, ví dụ như Tiêu Tư Kính thì là “Tiêu Hoàng”, Tô Thế Luân là “Luân Tử Hoàng Hậu”, Đường Ngự Phong là “Vua Kem”, Dương Kiếm là “Tiểu Tiện Tiện”, Lương Hải Tân thì là “Chú Rùa Lương”, Diệp Thần Hi là “Diệp Thần Kinh”, Trương Thư Bình thì là “Bình Luận Dài Dòng”, Tiểu Lộc Tường lại là “Phàm Ăn Ngu Ngốc”, Tứ Lam là “Lười Chết Người”…
Nếu để mấy người này nhìn thấy danh bạ điện thoại của Lưu Xuyên, có lẽ không hẹn mà sẽ cùng liên thủ đánh chết hắn.
– công lực kéo cừu hận của Lưu Xuyên thực sự là tài năng thiên bẩm.
Ngô Trạch Văn ngồi cạnh vừa lúc thấy tin nhắn này, nhịn không được nói: “Tiêu Hoàng là ai? Tiêu Tư Kính à?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ, cậu ta gửi tin hỏi trận tới ai chỉ huy.”
Ngô Trạch Văn tò mò nhìn thoáng qua, thấy danh bạ kỳ lạ của Lưu Xuyên, không nói gì, một lúc lâu sau mới lấy điện thoại của Lưu Xuyên nói: “Cho tôi xem.”
Mở danh bạ ra liền thấy, nhóm đầu tiên trong danh bạ là: Bố Của Tôi, Mẹ Của Tôi, Em Gái Của Tôi, Học Bá Của Tôi.
Thấy số điện thoại của mình trong danh bạ nằm cùng nhóm với người nhà của hắn, tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, cảm giác điện thoại cũng hơi nóng, thiếu chút nữa đánh rơi.
Lưu Xuyên cười tủm tỉm ghé lại nói: “Sao thế? Không yên tâm về tôi, lấy điện thoại kiểm tra à?”
Ngô Trạch Văn xấu hổ nhét điện thoại về chỗ Lưu Xuyên: “Không có, tò mò xem qua thôi.”
Lưu Xuyên mỉm cười cất điện thoại, hạ giọng ghé vào tai cậu nói: “Em yên tâm đi, cơ thể và tâm hồn tôi đều thuộc về em rồi, với IQ của Thám tử Ngô em đây, tôi mà dám dở trò sau lưng em có khi đã bị em đánh một trận rồi đúng không?”
Ngô Trạch Văn bị hắn nói trúng tim đen, lỗ tai càng đỏ, sợ mọi người nghe được liền luống cuống véo đùi Lưu Xuyên: “Đừng có nói bậy.”
Lưu Xuyên thuận thế cầm lấy tay cậu nhét luôn vào trong túi áo khoác, mười ngón đan chặt vào nhau.
Bị Lưu Xuyên nắm tay, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp khiến đáy lòng Ngô Trạch Văn vô cùng ngọt ngào. Dù thi đấu rất bận rộn, Ngô Trạch Văn vẫn biết rằng trong lòng Lưu Xuyên luôn có một vị trí dành cho mình.
Cảm giác được hắn đặt trong lòng, thật là tốt.
Lam Vị Nhiên tiếc nuối nói: “Mẹ, đêm nay con phải đi cùng cả đội về Trường Sa, lần này thời gian gấp gáp, có lẽ không gặp được mẹ.”
Vương Khả mỉm cười nói: “Không sao, về sau gặp vậy. Con cứ lo việc của con đi, thi đấu là quan trọng.”
Lam Vị Nhiên nói: “Vâng, đợi đến khi nghỉ thi đấu con sẽ về thăm mẹ.”
Cúp máy xong, biểu tình trên mặt Lam Vị Nhiên rõ ràng có chút mất mát. Diệp Thần Hi nhẹ giọng hỏi: “Là điện thoại của dì sao?”
Lam Vị Nhiên gật đầu.
Diệp Thần Hi nói: “Đừng lo, anh cùng đội thi đấu bận đến sứt đầu mẻ trán, dì nhất định sẽ hiểu cho anh.”
Đương nhiên Lam Vị Nhiên biết mẹ sẽ thông cảm, nhưng bậc trưởng bối hiểu là một chuyện, trong lòng người con là anh cũng chẳng dễ chịu gì – từ sau khi cha qua đời, anh liền ra nước ngoài học vẽ, thời gian ở nhà chăm sóc mẹ đã ít nay lại càng ít. Có đôi khi phải hơn nửa năm mới gặp một lần. Lần này đến Thượng Hải thi đấu cũng không có thời gian đợi bà từ nước ngoài bay về. Nghĩ lại thì lần cuối hai mẹ con cùng nhau ăn bữa cơm cũng đã là chuyện rất lâu về trước rồi.
Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát mới nói: “Cậu về đi, tôi gọi xe ra thẳng sân bay luôn.”
Diệp Thần Hi nói: “Tôi đưa anh đi.”
Thấy ánh mắt cố chấp của hắn, Lam Vị Nhiên cũng không khách khí nữa, xoay người ngồi vào trong xe Diệp Thần Hi.
Đường cao tốc đi sân bay thông thoáng không gặp trở ngại gì, nhìn phong cảnh quen thuộc hai bên đường, Lam Vị Nhiên nhịn không được mà nói: “Lịch thi đấu sắp xếp sát nhau quá, cả ngày bay đi bay về như chim. Đến Thượng Hải cũng chẳng có thời gian mà về nhà, đợi đến kỳ nghỉ thi đấu tôi nhất định phải về thăm mẹ.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Anh không cần gấp, còn một tháng nữa là mùa giải này sẽ kết thúc. Sau đó thì thoải mái cơ hội.”
Lam Vị Nhiên gật đầu không nói nữa.
Trước đây khi anh là đội trưởng Lạc Hoa Từ, sân nhà ở ngay tại Thượng Hải, cuối tuần có thể về nhà thăm cha mẹ. Khi ấy cha anh trận nào cũng tới cổ vũ con trai, còn ngồi ghế VIP ngay đầu tiên giơ bảng “Lạc Hoa Từ cố lên”. Sau khi thi đấu xong dù thắng hay thua cũng đều tới hậu trường gặp anh, vỗ vai anh cổ vũ vài câu. Những thành viên cũ của Lạc Hoa Từ đều cảm giác bố Lam tính tình trẻ con, có thể nói ba Lam là fan cứng cuồng nhiệt nhất của Lạc Hoa Từ.
Hôm nay cảnh còn người mất, cha đã qua đời hơn bốn năm, anh cũng không còn là đội trưởng của Lạc Hoa Từ nữa, đến Thượng Hải thi đấu cũng không phải sân nhà, đương nhiên không có chuyện cha ngồi dưới đài ủng hộ anh, càng không có khả năng nhìn anh chiến thắng.
Bị Lưu Xuyên dụ khị trở về, nguyên nhân lớn nhất chính là vì anh không cam lòng, muốn giành được cúp chứng minh bản thân, bù lại cho nỗi niềm tiếc nuối trong quá khứ.
– nhưng dù mình có lấy được cúp quán quân đi chăng nữa, cha cũng chẳng thể nhìn thấy nữa rồi.
Diệp Thần Hi lái xe, nhìn thấy sắc mặt Lam Vị Nhiên qua kính chiếu hậu, liền biết anh đang nhớ tới chuyện cũ. Thượng Hải đối với Lam Vị Nhiên mà nói chính là nơi anh sống từ bé đến lớn, là thành phố vừa quen thuộc lại vừa để lại cho anh thương tâm và tuyệt vọng.
Năm ấy chính tại Thượng Hải, Lạc Hoa Từ thua Hoa Hạ lần thứ tư, cũng là nơi anh tiễn người cha mình yêu nhất. Cái gọi là tức cảnh sinh tình, bình thường nhìn Lam Vị Nhiên vẫn luôn có bộ dạng thoải mái biếng nhác, nhưng anh cũng là người từng trải qua những khi uể oải, kiệt quệ. Có lẽ trước giờ mới chỉ có mỗi Diệp Thần Hi nhìn thấy một Lam Vị Nhiên vụn vỡ nơi hành lang bệnh viện.
Nghĩ đến cảnh tượng năm đó, Diệp Thần Hi không khỏi đau lòng cầm tay anh nói: “Đừng nghĩ nhiều.”
Mu bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp khiến Lam Vị Nhiên nao nao, gượng gạo rút tay về nói: “Tôi cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều, chỉ là mỗi khi về Thượng Hải đều nhớ tới cha, trong lòng không thoải mái lắm.”
Diệp Thần Hi quay đầu nói: “Là vì trong lòng anh còn chưa buông được hết phải không?”
“…” Lam Vị Nhiên trầm mặc không nói.
Diệp Thần Hi ôn nhu nói: “Đừng tự làm bản thân rối thêm, tuy lúc trước anh thua dưới tay Hoa Hạ trong trận đấu quan trọng, nhưng chẳng phải giờ anh đã trở lại hay sao? Hôm nay khi phỏng vấn Lưu Xuyên cũng nói, đội tuyển Long Ngâm đối với các anh là khởi đầu hoàn toàn mới. Nếu đã quyết định bắt đầu lại, chuyện quá khứ nên buông bỏ đi.”
Lam Vị Nhiên khẽ cười nói: “Từ khi nào cậu lại nói nhiều như thế? Tôi nhớ rõ trước giờ cậu rất hướng nội, luôn trốn trong góc phòng rụt rè nhìn tôi, sợ tôi bắt nạt cậu, sao giờ lại mở miệng an ủi ngược lại tôi?”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Làm đội trưởng mấy năm thì phải quen thôi. Thực ra tôi không phải người biết an ủi người khác, khiến sư phụ chê cười rồi.”
Nhìn ánh mắt ôn nhu của đồ đệ, Lam Vị Nhiên giật nảy, vội vàng nhìn qua chỗ khác.
Thực ra anh cũng không cần ai an ủi, nhưng Diệp Thần Hi là người biết hết chuyện quá khứ của anh. Trước mặt Diệp Thần Hi anh cũng không nhất thiết phải khoác lớp vỏ bọc ngụy trang lên mình, nói hết những vướng bận trong lòng ra liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lam Vị Nhiên hít sâu một hơi, nhìn hàng cây ngoài cửa sổ lướt nhanh qua khóe mắt.
Diệp Thần Hi dừng một chút lại nói: “Năm nay thay đổi quy chế, các trận đấu vòng sau đều tổ chức tại thành phố đăng cai, nếu đội tuyển Long Ngâm vào được vòng sau, các anh sẽ đánh rất nhiều trận ở Thượng Hải.”
Nơi đăng cai mùa giải thứ 13 vừa vặn là Thượng Hải, liên minh suy xét muốn tạo điều kiện về phương tiện cho các đội cũng như để tăng doanh thu bán vé và rating liền thay đổi quy chế vòng sau. Năm ngoái vòng sau là đấu loại trực tiếp, đội chủ nhà và đội khách bay tới bay lui. Năm nay vòng sau chia làm hai tổ đấu loại chọn hai, hơn nữa sắp xếp các đội tuyển tập trung thi đấu ở một chỗ – cũng chính là hội trường thi đấu eSports lớn nhất đã tổ chức lễ khai mạc tại Thượng Hải.
Cứ như thế, tám đội mạnh nhất vào vòng sau sẽ thi đấu tại Thượng Hải, tránh cho các tuyển thủ bay đi bay lại, mệt nhọc ảnh hưởng phong độ.
Lam Vị Nhiên quay đầu: “Tôi biết chuyện đó, chẳng qua đội tuyển Long Ngâm có thể vào được vòng trong hay không còn chưa chắc chắn.”
Diệp Thần Hi bình tĩnh nói: “Nhất định có thể, tôi tin tưởng các anh.”
Lam Vị Nhiên không nhịn được mỉm cười.
Thực ra anh cũng rất tin tưởng vào Long Ngâm, trước mắt điểm của Long Ngâm vẫn đang đứng thứ năm, nếu cứ như vậy chuyện vào vòng sau hẳn sẽ không phải vấn đề quá lớn.
Nhưng đời ai biết được chữ ngờ, giờ không phải là thời điểm có thể chủ quan lơi lỏng.
Hai người đến sân bay thì đã bảy rưỡi, Diệp Thần Hi đưa sư phụ đến cổng, mỉm cười nói: “Yên tâm đi đi, phía Thượng Hải bên này có chuyện gì tôi sẽ báo với anh.”
Lam Vị Nhiên nói: “Ừ, byebye.”
Vừa quay người muốn đi, Diệp Thần Hi lại đột nhiên vươn hai tay ra nhẹ nhàng ôm anh nói: “Hẹn gặp lại.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Hình như cái ôm tạm biệt này có gì đó sai sai?
Nhưng thấy ánh mắt chân thành lại vô tội của người con trai trước mặt, Lam Vị Nhiên cũng không nói nhiều, vỗ nhẹ lên vai đồ đệ rồi mới kéo vali xoay người vào sân bay làm thủ tục check-in.
Diệp Thần Hi vẫn đứng đó dõi theo bóng anh xa dần.
– sư phụ, có lẽ anh không biết rằng, thực ra trong lòng anh, đồ đệ Diệp Thần Hi này cũng là một sự tồn tại đặc biệt.
– hắn cùng anh trải qua thời khắc gian nan nhất năm đó, hắn nhìn thấy sự nát vỡ của anh trong bệnh viện, hắn nhớ rõ hết thảy sở thích và thói quen của anh, vì thế ở trước mặt hắn, anh mới vô thức mà trầm tĩnh lại, nói ra được những lời tâm sự mà anh sẽ không bao giờ kể cho người khác.
– hắn là người yêu anh nhất trên thế giới này, cũng là người hiểu anh nhất.
– cho nên, nếu có một ngày hắn tỏ tình, liệu anh có thể cho hắn một cơ hội được ở bên anh hay không?
Diệp Thần Hi nhìn bóng dáng Lam Vị Nhiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Cái ôm vừa rồi rõ ràng khiến Lam Vị Nhiên có chút sửng sốt, nhưng anh lại không đẩy hắn ra, cũng không tỏ ra chán ghét gì. Ôm tạm biệt mặc dù có hơi đột ngột, nhưng khoảng cách giữa hai người lại nhờ động tác thân mật này mà bất tri bất giác đã kéo gần lại.
Có lẽ, mình thực sự có hi vọng nhỉ?
Tiếp tục cố gắng nhé, Diệp Thần Hi!
***
Lam Vị Nhiên đi qua cổng an ninh mới phát hiện cả một đám thành viên Long Ngâm đang ngồi một loạt tại cửa check-in, nhìn rất hoành tráng.
Đương nhiên, để tránh bị người đi qua chú ý, mọi người cũng không mặc đồng phục mà mặc đồ thường – Lâm Đồng và Giang Tuyết vẫn giống hai chị em như trước, mặc đồ cùng màu cùng hãng, ghé đầu vào nhau cầm điện thoại lướt weibo; Lưu Xuyên và Tần Dạ đang nghiêm túc thảo luận gì đó, chắc chắn có liên quan tới trận đấu kế tiếp; Ngô Trạch Văn cầm iPad chăm chú nghiên cứu video; Lý Tưởng và Tiểu Dư chơi game trên điện thoại; Từ Sách đeo kính đen, ra vẻ lạnh lùng ngồi một bên nhắm mắt nghỉ ngơi; Giang Thiếu Khuynh cúi đầu tập trung đọc tạp chí.
Cảnh tượng này khiến Lam Vị Nhiên nhịn không được buồn cười – mỗi người của Long Ngâm đều mang lại cảm giác thân thiết kỳ lạ, có lẽ là vì ở chung với mọi người một thời gian dài, thành ra anh cũng nảy sinh ra lòng trung thành mãnh liệt với đội tuyển này.
Thấy Lam Vị Nhiên đi tới, Tiểu Dư lập tức nhanh nhẹn bỏ ba lô ra khỏi ghế nói: “Đội phó tới đây đi, tôi giữ chỗ cho anh rồi này!”
Lam Vị Nhiên đi tới ngồi xuống, mỉm cười xoa đầu cậu nói: “Ngoan quá.”
Dư Hướng Dương trừng mắt nói: “Anh đừng có xoa đầu tôi được không? Tôi không phải Jojo, tôi sợ mình không cao lên được nữa.”
Lam Vị Nhiên nói: “Không sao, ít nhất cậu cao hơn Lộc Tường một cen-ti-mét, hơn nữa Lộc Tường đã hết tuổi cao rồi, cậu vẫn còn thời gian.”
Dư Hướng Dương: “…”
Lộc thần chỉ cao có một mét 68, cao hơn người thấp nhất liên minh một cen-ti-mét thì có gì đáng tự hào?
Dư Hướng Dương có chút buồn bực, cảm giác tương lai mình cũng chẳng cao lên nổi nữa. Ở Long Ngâm cậu là người ít tuổi nhất, IQ cũng thấp nhất, chiều cao cũng không bằng ai, ngay cả hai cô gái Lâm Đồng Giang Tuyết đi giày cao gót vào cũng có thể nhìn xuống đỉnh đầu của cậu, thực sự không muốn buff cho bọn họ nữa!
Lộc Tường nằm không cũng trúng đạn, lúc này đang ở sân bay Thanh Đảo, mạc danh kỳ diệu hắt xì một cái, xoa xoa mũi sau đó cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lưu Xuyên: “Sư phụ, kế tiếp mọi người phải đấu với Thất Tinh Thảo, ai sẽ là người chỉ huy?”
Lưu Xuyên trả lời: “Đoán thử xem?:)”
Nhìn cái icon cười cười gợi đòn kia, Lộc Tường buồn bực nói: “Không nói nữa!”
Được một lúc lại nhanh chóng gõ chữ gửi đi: “Hôm nay bọn đệ tử đánh Thất Tinh Thảo thua 2:7, lão Tiêu khí thế quá dũng mãnh. À đúng rồi, hai tên nhóc con Tiết Khắc đồ đệ của Luân thần và Trần Tiểu Bắc đồ đệ của lão Tiêu cũng tiến bộ thần tốc, trận tiếp theo mọi người phải cẩn thận đó.”
Lộc Tường còn chưa tròn 20, lại nói Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc là nhóc con, ra cái vẻ “Anh đây là tiền bối” thực sự rất buồn cười.
Lưu Xuyên nhịn không được bắt đầu lưu manh, gửi tin trả lời kích thích đồ đệ nhà mình: “Hình như cả Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc đều cao hơn đệ tử nhỉ:)”
Lộc Tường: “…”
Lưu Xuyên dùng một kích đánh trúng Lộc Tường tạo ra sát thương trí mạng!
Là tuyển thủ nam duy nhất tại liên minh hứng chịu bi kịch cao không đến mét bảy, Tiểu Lộc Tường ngẩng đầu nhìn đồng đội ai cũng cao hơn mình, nhất là Thiệu đội còn cao hơn mình 20 cen-ti-mét, thực sự khóc không ra nước mắt cất điện thoại đi.
Thiệu Trạch Hàng thấy bộ dạng buồn bực của cậu, liền biết cậu lại nếm mùi thất bại trước sư phụ rồi, nhịn không được xoa đầu cậu nói: “Đừng có cứ rảnh rỗi không có việc gì làm lại tìm Lưu Xuyên nữa, biết thừa anh ta thích bắt nạt em rồi mà.”
Lộc Tường buồn bực nói: “Em cũng không thèm nhắn tin cho anh ấy nữa, nguyền rủa anh ấy thua Thất Tinh Thảo 0:9!”
Sau khi trả lời đồ đệ, điện thoại Lưu Xuyên lại có tin nhắn, cứ tưởng Tiểu Lộc gửi mấy câu nguyền rủa đến, không ngờ mở ra lại thấy tên người gửi tới là “Tiêu Hoàng”, nội dung tin nhắn cũng chỉ có ba chữ đơn giản dứt khoát: “Ai chỉ huy?”
Lưu Xuyên cười nói: “Khởi bẩm bệ hạ, ngài nói ai thì là người đó.”
Tiêu hoàng nói: “Đó chính là ngươi.”
Lưu Xuyên nói: “Vi thần tuân chỉ.”
Tiêu hoàng nói: “Tốt, chờ ta hành chết nhà ngươi.”
Trong điện thoại của Lưu Xuyên khi lưu số đều dùng biệt danh đặt tên cho mọi người, ví dụ như Tiêu Tư Kính thì là “Tiêu Hoàng”, Tô Thế Luân là “Luân Tử Hoàng Hậu”, Đường Ngự Phong là “Vua Kem”, Dương Kiếm là “Tiểu Tiện Tiện”, Lương Hải Tân thì là “Chú Rùa Lương”, Diệp Thần Hi là “Diệp Thần Kinh”, Trương Thư Bình thì là “Bình Luận Dài Dòng”, Tiểu Lộc Tường lại là “Phàm Ăn Ngu Ngốc”, Tứ Lam là “Lười Chết Người”…
Nếu để mấy người này nhìn thấy danh bạ điện thoại của Lưu Xuyên, có lẽ không hẹn mà sẽ cùng liên thủ đánh chết hắn.
– công lực kéo cừu hận của Lưu Xuyên thực sự là tài năng thiên bẩm.
Ngô Trạch Văn ngồi cạnh vừa lúc thấy tin nhắn này, nhịn không được nói: “Tiêu Hoàng là ai? Tiêu Tư Kính à?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ, cậu ta gửi tin hỏi trận tới ai chỉ huy.”
Ngô Trạch Văn tò mò nhìn thoáng qua, thấy danh bạ kỳ lạ của Lưu Xuyên, không nói gì, một lúc lâu sau mới lấy điện thoại của Lưu Xuyên nói: “Cho tôi xem.”
Mở danh bạ ra liền thấy, nhóm đầu tiên trong danh bạ là: Bố Của Tôi, Mẹ Của Tôi, Em Gái Của Tôi, Học Bá Của Tôi.
Thấy số điện thoại của mình trong danh bạ nằm cùng nhóm với người nhà của hắn, tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, cảm giác điện thoại cũng hơi nóng, thiếu chút nữa đánh rơi.
Lưu Xuyên cười tủm tỉm ghé lại nói: “Sao thế? Không yên tâm về tôi, lấy điện thoại kiểm tra à?”
Ngô Trạch Văn xấu hổ nhét điện thoại về chỗ Lưu Xuyên: “Không có, tò mò xem qua thôi.”
Lưu Xuyên mỉm cười cất điện thoại, hạ giọng ghé vào tai cậu nói: “Em yên tâm đi, cơ thể và tâm hồn tôi đều thuộc về em rồi, với IQ của Thám tử Ngô em đây, tôi mà dám dở trò sau lưng em có khi đã bị em đánh một trận rồi đúng không?”
Ngô Trạch Văn bị hắn nói trúng tim đen, lỗ tai càng đỏ, sợ mọi người nghe được liền luống cuống véo đùi Lưu Xuyên: “Đừng có nói bậy.”
Lưu Xuyên thuận thế cầm lấy tay cậu nhét luôn vào trong túi áo khoác, mười ngón đan chặt vào nhau.
Bị Lưu Xuyên nắm tay, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp khiến đáy lòng Ngô Trạch Văn vô cùng ngọt ngào. Dù thi đấu rất bận rộn, Ngô Trạch Văn vẫn biết rằng trong lòng Lưu Xuyên luôn có một vị trí dành cho mình.
Cảm giác được hắn đặt trong lòng, thật là tốt.
/436
|