Trong phòng cách âm, Tiêu Tư Kính thấy một màn này nhịn không được quay đầu hỏi: “Trước khi thi đấu cậu đã ngầm chỉ đạo cho Tiết Khắc đúng không?”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Tôi đoán cậu ấy sẽ đánh với Ngô Trạch Văn nên hướng dẫn phải đánh thế nào một chút. Loại đấu pháp này nhằm vào tuyển thủ Ngũ Độc đi theo phong cách sử dụng pet, chỉ sau hai lần giao tranh, Ngô Trạch Văn sẽ mất sạch máu.”
Tiêu Tư Kính gật đầu nói: “Năng lực tiếp thu của Tiểu Tiết đúng là rất mạnh, Ngô Trạch Văn cũng rất có thiên phú, xem hai người thi đấu cảm giác như thấy lại cậu và Trương Thư Bình – hai cao thủ đứng đầu Ngũ Độc quyết đấu vậy.”
Tô Thế Luân bình luận khách quan: “Về sau có lẽ Ngô Trạch Văn sẽ còn mạnh hơn cả Trương Thư Bình, vì tốc độ tay của cậu ta nhanh hơn. Tiểu Tiết cũng là tuyển thủ rất có năng khiếu, tương lai của Ngũ Độc có lẽ sẽ là thiên hạ của bọn họ.”
Tiêu Tư Kính mỉm cười ôm chặt vai Tô Thế Luân nói: “Cái đó phải chờ đến khi cậu không thi đấu nữa mới nói.”
Từ khi Ngô Trạch Văn ra mắt tới giờ vẫn luôn bị người chơi game so sánh với Tô Thế Luân, nhưng sự thật thì dù là tư lịch hay độ yêu thích, cậu vẫn kém tuyển thủ Ngũ Độc cấp nguyên lão Luân thần này.
Bị hậu bối vượt qua cũng không dễ chịu gì, nhưng Tô Thế Luân lại không để ý chuyện này, giang sơn càng lớn nhân tài càng nhiều, nhiều năm nay trong Ngũ Độc anh không hề có đối thủ, không đến mức keo kiệt sân si với người mới ưu tú.
Dù hậu bối vượt qua thì đã sao?
Anh vẫn luôn là Luân thần trong mắt mọi người, tình yêu với game cũng như sự nhiệt tình khi thi đấu vẫn không hề thay đổi.
Đối với khả năng của Ngô Trạch Văn, Tô Thế Luân đánh giá rất cao, hiện tại cái mà Ngô Trạch Văn thiếu chỉ có kinh nghiệm thi đấu. Nếu đây là Trương Thư Bình, nhất định có thể lập tức phản ứng kịp thời với việc bị nhắm vào, nhưng vì không có kinh nghiệm, phản ứng chậm nên mới bị Tiết Khắc đã có chuẩn bị chiếm được lợi thế.
Đồng thời, bên phía Long Ngâm cũng phát hiện ra điểm này.
Tân Dạ khẽ nhíu mày nói: “Rõ ràng Trạch Văn còn chưa phát hiện ra. Cứ đánh như thế này nhìn ngoài thì cậu ấy chiếm thế chủ động, Tiết Khắc chỉ đánh theo, nhưng sự thật lại là Tiết Khắc đang khống chế nhịp độ, đánh càng lâu thì Trạch Văn càng dễ rơi vào thế bị động.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Hi vọng cậu ấy có thể nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.”
Đến khi nào thì Ngô Trạch Văn mới nhận ra đây?
Người xem tại hiện trường, bình luận viên Trương Thư Bình, còn có thành viên Long Ngâm đều rất nôn nóng nhìn lên màn hình lớn.
Ngô Trạch Văn bị Tiết Khắc bùng nổ đánh một đợt khiến chênh lệch máu đã không còn, lúc ấy đáy lòng cậu liền có chút nghi hoặc – theo tính toán của cậu, nửa phút tạo ưu thế của cậu trong nháy mắt bị phản ngược lại, rõ ràng có gì đó không đúng. Nếu thi đấu nghiệp dư thì còn bảo là trùng hợp, nhưng trên sân đấu của liên minh chuyên nghiệp, đối chiến với đồ đệ của Tô Thế Luân, cậu không tin đây là tình cờ.
Rõ ràng là Tiết Khắc đang nhắm vào cậu, cố tình giữ lại một đống chiêu cuối, chờ đến khi nãy mới bùng nổ. Là thừa dịp mình bị khống chế đánh ra sát thương? Hay đây là cái bẫy đã chuẩn bị sẵn?
Ngô Trạch Văn nhìn lướt qua khung phím tắt kỹ năng của mình, ánh mắt đảo qua liền thấy trạng thái hồi chiêu và thời gian chờ đợi. Hiện tại cả năm icon triệu hồi pet của Ngũ Độc đều có màu xám, rõ ràng là đang chờ hồi chiêu.
– bản thân mình vậy mà không còn pet để dùng nữa?!
Đây là thời điểm chân không đáng sợ nhất khi thi đấu, vừa rồi đánh rất kịch liệt nên xem nhẹ điểm này!
Hai mắt Ngô Trạch Văn sáng lên, lập tức phản ứng kịp – hóa ra là vậy! Tiết Khắc giết pet của cậu không phải bởi vì cự ly công kích không đủ mà là cố ý giết buộc cậu đổi pet!
Hiểu được điểm này, những phút thi đấu tiếp theo Ngô Trạch Văn càng bình tĩnh hơn.
Mỗi khi Tiết Khắc muốn giết pet buộc cậu phải đổi pet, cậu liền cố ý dùng khinh công kéo dãn cự ly với đối thủ, sau vài giây lại thay đổi một loại pet khác, như vậy có thể đảm bảo được khoảng thời gian thay đổi pet của Ngũ Độc, không đến mức tiến vào thời điểm chân không mất hết kỹ năng.
Ngô Trạch Văn tính toán thời gian hồi chiêu vô cùng chính xác, tiết tấu đổi pet của cậu trở nên gọn gàng hơn, nhìn qua thì cậu không đánh tích cực chủ động như ban đầu nữa, nhưng trên thực tế với kiểu đánh thả chậm tiết tấu này lại vừa vặn tính đủ thời gian hồi chiêu cho pet.
Cũng chỉ trong vài giây điều chỉnh đó, tiết tấu thi đấu đã được Ngô Trạch Văn giành lại!
Về cuối trận, tuy máu hai người chênh lệch không nhiều, nhưng Ngô Trạch Văn chủ động nắm nhịp độ trận đấu, Tiết Khắc bạo tốc độ tay vài lần tạo thành phiền phức không nhỏ cho Ngô Trạch Văn nhưng đều bị Ngô Trạch Văn bình tĩnh đáp trả.
Cuối cùng Ngô Trạch Văn đột nhiên tung ra chiêu đặc biệt của vũ khí “Minh điệp chi tế”, khiến Tiết Khắc lại mất hết tầm nhìn.
Thừa dịp đối phương bị mù, Ngô Trạch Văn lập tức điên cuồng bạo tốc độ tay, trong vài giây ngắn ngủi bùng nổ nhồi combo đánh chết Tiết Khắc thấp máu ngay lập tức!
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Khắc Kỷ Thận Hành]!
Thông báo hiện ra khiến hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, các đội hữu của Long Ngâm cũng nhịn không được mà vỗ tay.
Tiết Khắc bị giết hai tay liền rời bàn phím, bình tĩnh xoay người đi xuống, Tiêu Tư Kính nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tiết Khắc cũng không an ủi vì hắn biết thiếu niên này không cần điều đó.
Ngược lại, sư phụ Tô Thế Luân vẫn vỗ nhẹ vai của hắn, cổ vũ một câu: “Đánh tốt lắm.”
Tiết Khắc nói: “Đấu pháp của tôi bị anh ta nhận ra, sát thương còn kém một chút.”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Không sao.”
Trần Tiểu Bắc bên cạnh mở to mắt nhìn Tiết Khắc, ghé lại nhỏ giọng nói: “Tiết Khắc, cậu đừng buồn, tôi đi báo thù cho cậu.”
“…” Tiết Khắc không nói gì nhìn cậu một cái. Rõ ràng cùng tuổi mà tại sao Trần Tiểu Bắc lại ngây thơ như thế này?!
Trần Tiểu Bắc ngây thơ đi lên đài, ngồi xuống ghế liền đăng nhập account Thiếu Lâm Đao [Bắc Bắc] của mình.
Lúc này Ngô Trạch Văn bị Tiết Khắc đánh chỉ còn lại 10% máu, ngoài miệng Trần Tiểu Bắc nói muốn báo thù, nhìn thấy Ngô Trạch Văn liền lập tức vung đại đao đánh tới – nhân vật shota có khuôn mặt dễ thương non choẹt, đôi mắt rất to nhưng khi đánh lại vô cùng hung ác, hình tượng nhân vật khác phong cách thi đấu quá xa.
Thiếu Lâm Đao là lưu phái vô cùng khí phách, giống với những đao khách cận chiến trong game. Trong Võ Lâm, những người chơi đao bình thường đều sẽ thiết lập cho nhân vật của mình như ông chú mặt sẹo có râu tạo hình uy vũ, nhưng Trần Tiểu Bắc lại chọn thiết lập shota bé nhỏ đến kì cục.
Nhìn tiểu hòa thượng đầu trọc dễ thương cầm thanh đao lớn bằng cả người cậu, cảm giác như cây đao sắp đè nát thân thể kia, khán giả không biết phải nói gì – đồ đệ của Tiêu đội hài quá nhỉ?
Biểu tình trên mặt Trần Tiểu Bắc lại rất nghiêm túc, vung đao trực tiếp hướng tới trước mặt Ngô Trạch Văn.
Tất nhiên Ngô Trạch Văn cũng không ngồi chờ chết, thấy tiểu hòa thượng khí thế hùng hổ xông tới lập tức khinh công về sau kéo dãn cự ly. Cậu triệu hồi rết độc trực tiếp cố định Trần Tiểu Bắc tại chỗ.
Trần Tiểu Bắc bị khống chế nhất thời buồn bực, với không tới đối phương chỉ có thể đứng đó chịu sát thương của Ngô Trạch Văn.
May mà vừa rồi Ngô Trạch Văn đánh với Tiết Khắc đã sử dụng rất nhiều kỹ năng, mana cũng không còn lại bao nhiêu, bình tĩnh chơi diều Trần Tiểu Bắc cũng chỉ tiêu diệt được 10% máu của đối phương. Bản thân cậu cũng bất đắc dĩ nằm xuống dưới đại đao của Trần Tiểu Bắc.
Khi Ngô Trạch Văn xuống đài, khán giả hiện trường nghênh đón cậu bằng một tràng hoan hô nhiệt liệt.
Lưu Xuyên chủ động đứng dậy đi tới trước mặt cậu, mỉm cười xoa đầu cậu nói: “Tuyệt lắm.”
Tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, lập tức nghiêng đầu né tránh móng vuốt của đội trưởng.
Lưu Xuyên thu tay về nói tiếp: “Vừa rồi phản xạ của cậu còn nhanh hơn tôi nghĩ, trận đầu kịp thời điều chỉnh lại, lúc đó tôi thực sự lo toát mồ hôi. Nếu không phải cậu phát hiện đối phương cố ý bức hết kỹ năng của cậu đúng lúc thì cậu sẽ bị Tiết Khắc khống chế tiết tấu, kẻ thua sẽ chính là cậu.”
Ngô Trạch Văn gật đầu nói: “Tôi biết, lúc ấy nhận ra chênh lệch máu bị rút ngắn tôi mới phát hiện ra.”
“Đánh tốt lắm.” Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Năng lực điều chỉnh tiết tấu đúng lúc rất xuất sắc, tôi biết mà, Trạch Văn nhà mình là thông minh nhất.”
“…” Ngô Trạch Văn bị hắn tâng bốc đỏ cả mặt nói: “Được rồi, đội trưởng, anh đừng khen tôi nữa, nên cổ vũ người tiếp theo mới phải. Đúng rồi, Tứ Lam đâu?”
Lưu Xuyên nhìn lại bất đắc dĩ nói: “… Tên đó lên rồi.”
Quả nhiên Lam Vị Nhiên rất tự giác chủ động ngồi vào ghế, trực tiếp bỏ qua giai đoạn cổ vũ của đồng đội. Bình thường tên này lười quen, hôm nay lại rất tích cực.
Vì anh ngứa tay, lâu lắm không lên lôi đài cho người khác ăn hành rồi!
Đồng thời, vì Lam Vị Nhiên ra trận, hiện trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay điên cuồng! Thậm chí fan của Long Ngâm còn vui đến nhảy dựng lên – đội phó lên lôi đài! Tứ Lam cố lên!
Ngay cả Trương Thư Bình cũng rất sửng sốt nói: “Thật không ngờ đội tuyển Long Ngâm lại phái Tứ Lam lên lôi đài! Đã lâu lắm rồi chúng ta không thấy Tứ Lam đấu võ đài, phía Thất Tinh Thảo hẳn sẽ rất bất ngờ!”
Bên Thất Tinh Thảo đúng là đang cực kỳ sửng sốt, Tiêu Tư Kính cũng không ngờ tới sự sắp xếp này.
Trong phòng thi đấu, Lam Vị Nhiên đột nhiên đánh chữ nói: “Tiểu Bắc, cậu có suy nghĩ muốn đầu hàng luôn cho nhanh không?”
Trần Tiểu Bắc: “…”
Mọi người trong Thất Tinh Thảo: “…”
Khán giả: “…”
Chiêu tức chết người không đền mạng này nhất định là do gần mực thì đen – ở lâu với Xuyên thần bị Xuyên thần lây cho thói xấu rồi!
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Tôi đoán cậu ấy sẽ đánh với Ngô Trạch Văn nên hướng dẫn phải đánh thế nào một chút. Loại đấu pháp này nhằm vào tuyển thủ Ngũ Độc đi theo phong cách sử dụng pet, chỉ sau hai lần giao tranh, Ngô Trạch Văn sẽ mất sạch máu.”
Tiêu Tư Kính gật đầu nói: “Năng lực tiếp thu của Tiểu Tiết đúng là rất mạnh, Ngô Trạch Văn cũng rất có thiên phú, xem hai người thi đấu cảm giác như thấy lại cậu và Trương Thư Bình – hai cao thủ đứng đầu Ngũ Độc quyết đấu vậy.”
Tô Thế Luân bình luận khách quan: “Về sau có lẽ Ngô Trạch Văn sẽ còn mạnh hơn cả Trương Thư Bình, vì tốc độ tay của cậu ta nhanh hơn. Tiểu Tiết cũng là tuyển thủ rất có năng khiếu, tương lai của Ngũ Độc có lẽ sẽ là thiên hạ của bọn họ.”
Tiêu Tư Kính mỉm cười ôm chặt vai Tô Thế Luân nói: “Cái đó phải chờ đến khi cậu không thi đấu nữa mới nói.”
Từ khi Ngô Trạch Văn ra mắt tới giờ vẫn luôn bị người chơi game so sánh với Tô Thế Luân, nhưng sự thật thì dù là tư lịch hay độ yêu thích, cậu vẫn kém tuyển thủ Ngũ Độc cấp nguyên lão Luân thần này.
Bị hậu bối vượt qua cũng không dễ chịu gì, nhưng Tô Thế Luân lại không để ý chuyện này, giang sơn càng lớn nhân tài càng nhiều, nhiều năm nay trong Ngũ Độc anh không hề có đối thủ, không đến mức keo kiệt sân si với người mới ưu tú.
Dù hậu bối vượt qua thì đã sao?
Anh vẫn luôn là Luân thần trong mắt mọi người, tình yêu với game cũng như sự nhiệt tình khi thi đấu vẫn không hề thay đổi.
Đối với khả năng của Ngô Trạch Văn, Tô Thế Luân đánh giá rất cao, hiện tại cái mà Ngô Trạch Văn thiếu chỉ có kinh nghiệm thi đấu. Nếu đây là Trương Thư Bình, nhất định có thể lập tức phản ứng kịp thời với việc bị nhắm vào, nhưng vì không có kinh nghiệm, phản ứng chậm nên mới bị Tiết Khắc đã có chuẩn bị chiếm được lợi thế.
Đồng thời, bên phía Long Ngâm cũng phát hiện ra điểm này.
Tân Dạ khẽ nhíu mày nói: “Rõ ràng Trạch Văn còn chưa phát hiện ra. Cứ đánh như thế này nhìn ngoài thì cậu ấy chiếm thế chủ động, Tiết Khắc chỉ đánh theo, nhưng sự thật lại là Tiết Khắc đang khống chế nhịp độ, đánh càng lâu thì Trạch Văn càng dễ rơi vào thế bị động.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Hi vọng cậu ấy có thể nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.”
Đến khi nào thì Ngô Trạch Văn mới nhận ra đây?
Người xem tại hiện trường, bình luận viên Trương Thư Bình, còn có thành viên Long Ngâm đều rất nôn nóng nhìn lên màn hình lớn.
Ngô Trạch Văn bị Tiết Khắc bùng nổ đánh một đợt khiến chênh lệch máu đã không còn, lúc ấy đáy lòng cậu liền có chút nghi hoặc – theo tính toán của cậu, nửa phút tạo ưu thế của cậu trong nháy mắt bị phản ngược lại, rõ ràng có gì đó không đúng. Nếu thi đấu nghiệp dư thì còn bảo là trùng hợp, nhưng trên sân đấu của liên minh chuyên nghiệp, đối chiến với đồ đệ của Tô Thế Luân, cậu không tin đây là tình cờ.
Rõ ràng là Tiết Khắc đang nhắm vào cậu, cố tình giữ lại một đống chiêu cuối, chờ đến khi nãy mới bùng nổ. Là thừa dịp mình bị khống chế đánh ra sát thương? Hay đây là cái bẫy đã chuẩn bị sẵn?
Ngô Trạch Văn nhìn lướt qua khung phím tắt kỹ năng của mình, ánh mắt đảo qua liền thấy trạng thái hồi chiêu và thời gian chờ đợi. Hiện tại cả năm icon triệu hồi pet của Ngũ Độc đều có màu xám, rõ ràng là đang chờ hồi chiêu.
– bản thân mình vậy mà không còn pet để dùng nữa?!
Đây là thời điểm chân không đáng sợ nhất khi thi đấu, vừa rồi đánh rất kịch liệt nên xem nhẹ điểm này!
Hai mắt Ngô Trạch Văn sáng lên, lập tức phản ứng kịp – hóa ra là vậy! Tiết Khắc giết pet của cậu không phải bởi vì cự ly công kích không đủ mà là cố ý giết buộc cậu đổi pet!
Hiểu được điểm này, những phút thi đấu tiếp theo Ngô Trạch Văn càng bình tĩnh hơn.
Mỗi khi Tiết Khắc muốn giết pet buộc cậu phải đổi pet, cậu liền cố ý dùng khinh công kéo dãn cự ly với đối thủ, sau vài giây lại thay đổi một loại pet khác, như vậy có thể đảm bảo được khoảng thời gian thay đổi pet của Ngũ Độc, không đến mức tiến vào thời điểm chân không mất hết kỹ năng.
Ngô Trạch Văn tính toán thời gian hồi chiêu vô cùng chính xác, tiết tấu đổi pet của cậu trở nên gọn gàng hơn, nhìn qua thì cậu không đánh tích cực chủ động như ban đầu nữa, nhưng trên thực tế với kiểu đánh thả chậm tiết tấu này lại vừa vặn tính đủ thời gian hồi chiêu cho pet.
Cũng chỉ trong vài giây điều chỉnh đó, tiết tấu thi đấu đã được Ngô Trạch Văn giành lại!
Về cuối trận, tuy máu hai người chênh lệch không nhiều, nhưng Ngô Trạch Văn chủ động nắm nhịp độ trận đấu, Tiết Khắc bạo tốc độ tay vài lần tạo thành phiền phức không nhỏ cho Ngô Trạch Văn nhưng đều bị Ngô Trạch Văn bình tĩnh đáp trả.
Cuối cùng Ngô Trạch Văn đột nhiên tung ra chiêu đặc biệt của vũ khí “Minh điệp chi tế”, khiến Tiết Khắc lại mất hết tầm nhìn.
Thừa dịp đối phương bị mù, Ngô Trạch Văn lập tức điên cuồng bạo tốc độ tay, trong vài giây ngắn ngủi bùng nổ nhồi combo đánh chết Tiết Khắc thấp máu ngay lập tức!
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Khắc Kỷ Thận Hành]!
Thông báo hiện ra khiến hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, các đội hữu của Long Ngâm cũng nhịn không được mà vỗ tay.
Tiết Khắc bị giết hai tay liền rời bàn phím, bình tĩnh xoay người đi xuống, Tiêu Tư Kính nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tiết Khắc cũng không an ủi vì hắn biết thiếu niên này không cần điều đó.
Ngược lại, sư phụ Tô Thế Luân vẫn vỗ nhẹ vai của hắn, cổ vũ một câu: “Đánh tốt lắm.”
Tiết Khắc nói: “Đấu pháp của tôi bị anh ta nhận ra, sát thương còn kém một chút.”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Không sao.”
Trần Tiểu Bắc bên cạnh mở to mắt nhìn Tiết Khắc, ghé lại nhỏ giọng nói: “Tiết Khắc, cậu đừng buồn, tôi đi báo thù cho cậu.”
“…” Tiết Khắc không nói gì nhìn cậu một cái. Rõ ràng cùng tuổi mà tại sao Trần Tiểu Bắc lại ngây thơ như thế này?!
Trần Tiểu Bắc ngây thơ đi lên đài, ngồi xuống ghế liền đăng nhập account Thiếu Lâm Đao [Bắc Bắc] của mình.
Lúc này Ngô Trạch Văn bị Tiết Khắc đánh chỉ còn lại 10% máu, ngoài miệng Trần Tiểu Bắc nói muốn báo thù, nhìn thấy Ngô Trạch Văn liền lập tức vung đại đao đánh tới – nhân vật shota có khuôn mặt dễ thương non choẹt, đôi mắt rất to nhưng khi đánh lại vô cùng hung ác, hình tượng nhân vật khác phong cách thi đấu quá xa.
Thiếu Lâm Đao là lưu phái vô cùng khí phách, giống với những đao khách cận chiến trong game. Trong Võ Lâm, những người chơi đao bình thường đều sẽ thiết lập cho nhân vật của mình như ông chú mặt sẹo có râu tạo hình uy vũ, nhưng Trần Tiểu Bắc lại chọn thiết lập shota bé nhỏ đến kì cục.
Nhìn tiểu hòa thượng đầu trọc dễ thương cầm thanh đao lớn bằng cả người cậu, cảm giác như cây đao sắp đè nát thân thể kia, khán giả không biết phải nói gì – đồ đệ của Tiêu đội hài quá nhỉ?
Biểu tình trên mặt Trần Tiểu Bắc lại rất nghiêm túc, vung đao trực tiếp hướng tới trước mặt Ngô Trạch Văn.
Tất nhiên Ngô Trạch Văn cũng không ngồi chờ chết, thấy tiểu hòa thượng khí thế hùng hổ xông tới lập tức khinh công về sau kéo dãn cự ly. Cậu triệu hồi rết độc trực tiếp cố định Trần Tiểu Bắc tại chỗ.
Trần Tiểu Bắc bị khống chế nhất thời buồn bực, với không tới đối phương chỉ có thể đứng đó chịu sát thương của Ngô Trạch Văn.
May mà vừa rồi Ngô Trạch Văn đánh với Tiết Khắc đã sử dụng rất nhiều kỹ năng, mana cũng không còn lại bao nhiêu, bình tĩnh chơi diều Trần Tiểu Bắc cũng chỉ tiêu diệt được 10% máu của đối phương. Bản thân cậu cũng bất đắc dĩ nằm xuống dưới đại đao của Trần Tiểu Bắc.
Khi Ngô Trạch Văn xuống đài, khán giả hiện trường nghênh đón cậu bằng một tràng hoan hô nhiệt liệt.
Lưu Xuyên chủ động đứng dậy đi tới trước mặt cậu, mỉm cười xoa đầu cậu nói: “Tuyệt lắm.”
Tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, lập tức nghiêng đầu né tránh móng vuốt của đội trưởng.
Lưu Xuyên thu tay về nói tiếp: “Vừa rồi phản xạ của cậu còn nhanh hơn tôi nghĩ, trận đầu kịp thời điều chỉnh lại, lúc đó tôi thực sự lo toát mồ hôi. Nếu không phải cậu phát hiện đối phương cố ý bức hết kỹ năng của cậu đúng lúc thì cậu sẽ bị Tiết Khắc khống chế tiết tấu, kẻ thua sẽ chính là cậu.”
Ngô Trạch Văn gật đầu nói: “Tôi biết, lúc ấy nhận ra chênh lệch máu bị rút ngắn tôi mới phát hiện ra.”
“Đánh tốt lắm.” Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Năng lực điều chỉnh tiết tấu đúng lúc rất xuất sắc, tôi biết mà, Trạch Văn nhà mình là thông minh nhất.”
“…” Ngô Trạch Văn bị hắn tâng bốc đỏ cả mặt nói: “Được rồi, đội trưởng, anh đừng khen tôi nữa, nên cổ vũ người tiếp theo mới phải. Đúng rồi, Tứ Lam đâu?”
Lưu Xuyên nhìn lại bất đắc dĩ nói: “… Tên đó lên rồi.”
Quả nhiên Lam Vị Nhiên rất tự giác chủ động ngồi vào ghế, trực tiếp bỏ qua giai đoạn cổ vũ của đồng đội. Bình thường tên này lười quen, hôm nay lại rất tích cực.
Vì anh ngứa tay, lâu lắm không lên lôi đài cho người khác ăn hành rồi!
Đồng thời, vì Lam Vị Nhiên ra trận, hiện trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay điên cuồng! Thậm chí fan của Long Ngâm còn vui đến nhảy dựng lên – đội phó lên lôi đài! Tứ Lam cố lên!
Ngay cả Trương Thư Bình cũng rất sửng sốt nói: “Thật không ngờ đội tuyển Long Ngâm lại phái Tứ Lam lên lôi đài! Đã lâu lắm rồi chúng ta không thấy Tứ Lam đấu võ đài, phía Thất Tinh Thảo hẳn sẽ rất bất ngờ!”
Bên Thất Tinh Thảo đúng là đang cực kỳ sửng sốt, Tiêu Tư Kính cũng không ngờ tới sự sắp xếp này.
Trong phòng thi đấu, Lam Vị Nhiên đột nhiên đánh chữ nói: “Tiểu Bắc, cậu có suy nghĩ muốn đầu hàng luôn cho nhanh không?”
Trần Tiểu Bắc: “…”
Mọi người trong Thất Tinh Thảo: “…”
Khán giả: “…”
Chiêu tức chết người không đền mạng này nhất định là do gần mực thì đen – ở lâu với Xuyên thần bị Xuyên thần lây cho thói xấu rồi!
/436
|