Sau khi vòng thi đấu kết thúc, bảng tổng sắp của liên minh lại thay đổi, đội tuyển Long Ngâm trước đó có 106 điểm xếp thứ sáu, hiện tại được 108 điểm đứng cùng vị trí thứ sáu với Hoa Hạ, lý do là vì hôm nay Hoa Hạ đã đấu với một đội yếu hơn giành được số điểm 7:2, tăng tổng điểm lên rất nhiều.
Trận tiếp theo vừa lúc lại là trận quyết đấu của Long Ngâm và Hoa Hạ, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Trong giai đoạn lượt đi, Long Ngâm nghênh chiến Hoa Hạ tại sân nhà Trường Sa, trận đấu đó do Lưu Xuyên chỉ huy, lựa chọn bản đồ mê cung trên mặt nước giành được tỉ số 6:3, tại giai đoạn đoàn chiến đoạt được ba lá cờ liên tiếp cạo trọc Hoa Hạ. Lần này liệu đội trưởng cũ của Hoa Hạ có thể dựa vào sự hiểu biết của bản thân về Hoa Hạ để đánh được tỉ số như vậy tại sân khách Bắc Kinh hay không? Rất nhiều người đều đang đoán già đoán non.
Fan của Long Ngâm đương nhiên hi vọng Lưu Xuyên có thể nhân trận đấu này mà gia tăng cách biệt điểm số, nhưng trong lòng mọi người lại hiểu rõ, không thể coi thường thực lực của chỉ huy thật sự của Hoa Hạ Tạ Quang Nghị, hơn nữa dưới tình huống Hoa Hạ sân nhà, lấy điểm cũng không dễ dàng như trước.
Trong sự hồi hộp chờ mong, ngày diễn ra trận đấu với Hoa Hạ cũng tới.
Sân nhà Bắc Kinh, Lưu Xuyên từng là đội trưởng dẫn dắt Hoa Hạ gạt chết bao nhiêu đội mạnh, mỗi khi Hoa Hạ thi đấu tại sân nhà, tiếng hô “Xuyên thần cố lên” trong nhà thi đấu eSport lớn nhất Bắc Kinh dường như vang tới tận trời. Hôm nay, Lưu Xuyên trở về chốn cũ, mang theo một đội ngũ mới toanh đến đánh Hoa Hạ, điều này khiến rất nhiều fan Hoa Hạ cảm thấy đặc biệt khó chịu trong lòng.
Có fan tinh mắt phát hiện Lưu Xuyên đang cầm goods của Hoa Hạ trong tay – chính là sổ có in đội huy của Hoa Hạ, hắn đang gọi cả đội lại trong phòng cách âm, vừa chỉ vào trong sổ vừa nói gì đó, rõ ràng là đang bố trí chiến thuật.
Nhìn cuốn sổ quen thuộc kia, rất nhiều fan Hoa Hạ kích động spam trên weibo: “Mọi người mau nhìn trong tay Xuyên đội đang cầm goods của Hoa Hạ kìa!” “Quả nhiên Xuyên thần chưa từng quên Hoa Hạ!” “Xuyên thần vẫn luôn nhớ về Hoa Hạ đó!”
Rất nhiều fan Hoa Hạ cảm động suýt khóc, ai ngờ chưa kịp cảm động xong thì Lưu Xuyên lại đột nhiên lấy từ trong balo một chiếc bình giữ nhiệt của Thất Tinh Thảo, cười tủm tỉm uống nước, sau đó lại móc một cái bút lông của đội tuyển Thương Lan ra, vừa viết vừa tiếp túc nói.
Mọi người: “…”
Quả nhiên không thể nghĩ quá tốt về một người nào đó được.
Phong cách đồng nát dùng đủ thể loại goods của các đội tuyển khác dứt khoát khiến người ta không thể nhìn thẳng, Xuyên thần mặt quá dày, đội trưởng các đội khác còn ngại dùng goods của chính nhà mình, Xuyên thần thì sao, ung dung phóng khoáng, balo giống như túi thần kì, cần gì có đó, tùy tay lục lọi là thấy móc chìa khóa của Tuyết Lang… Mọi người không thể không bội phục!
Đấu lôi đài nhanh chóng bắt đầu, đội tuyển Long Ngâm vẫn phái ra ba tuyển thủ Ngô Trạch Văn, Lâm Đồng, Từ Sách như cũ. Còn Hoa Hạ lại đưa Vu Dương, Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị lên sàn!
Đội hình này khiến khán giả vô cùng sửng sốt, trong một ván thi đấu quan trọng thế này mà Long Ngâm không để Tứ Lam ra sân, còn Hoa Hạ lại cử ra cả đội trưởng Lương Hải Tân và đội phó Tạ Quang Nghị, có thể thấy họ coi trọng trận đấu này đến thế nào. Hoa Hạ rõ ràng mạnh hơn Long Ngâm.
Người theo dõi trận đấu nhịn không được chửi bới: “Đến giờ vẫn còn đưa Lâm Đồng lên lôi đài? Rốt cuộc Xuyên thần đang nghĩ cái gì?”
“Đúng thế, bên kia là Lương Cừu Non đánh vị trí thứ hai, chắc chắn đội phó Tạ sẽ đánh cuối, Lâm Đồng đấu với Lương đội chẳng phải thua chắc sao?”
“Tuyển thủ nữ này của Long Ngâm không ổn, rất nhiều lần đấu lôi đài sau khi cô ta ra sân liền đẩy đội vào thế bất lợi!”
Có người thậm chí còn liều mạng nói: “TẠI SAO KHÔNG ĐỂ TỨ LAM LÊN?”
Những nghi ngờ nhanh chóng spam đầy màn hình livestream, Lâm Đồng tại hiện trường thi đấu không thấy những dòng này, hiện tại cô đang tập trung tinh thần ghim chặt động tác của Lương Hải Tân, đây là lần đầu tiên đấu với cao thủ Khí tông Võ Đang hàng đầu, không giống với Kiếm tông cận chiến thiên về đánh bùng nổ, Khí tông giống với pháp sư đánh tầm xa, lấy kiếm khí làm phương tiện công kích, đấu pháp làm nên tên tuổi của Lương Hải Tân cũng chính là “Khống chế giảm tốc”.
Trận giảm tốc của Khí tông là kỹ năng khống chế có thời gian hồi chiêu ngắn nhất trong tất cả các môn phái, đây chính là điểm mạnh nhất của Lương Hải Tân, về cơ bản tuyển thủ nào đánh với cậu đều sẽ bị đưa vào nhịp độ chậm rì rì, đội trưởng trẻ tuổi được gọi là “Chú Rùa Lương” cũng chính là vì cách đánh lấy nhu thắng cương, lấy chậm đánh nhanh giết được rất nhiều cao thủ này. Lộc Tường từng đánh giá: “PK với Lương Hải Tân giống như bị bao vây trong một đám cừu ấy, chậm kinh lên được! Làm tôi sốt ruột phát điên!”
Tuy Dương Kiếm là đệ nhất cao thủ Võ Đang Kiếm tông, nhưng khi đánh với Khí tông Lương Hải Tân, Dương Kiếm cũng rất muốn phun máu, trong việc này ý kiến của cậu hiếm khi lại nhất trí với Lộc Tường.
Với trình độ của Lâm Đồng, đánh không lại Lương Hải Tân là chuyện rất bình thường, có điều sau khi ra sân thứ hai, cô cũng kiên nhẫn đánh với Lương Hải Tân rất lâu, mài đi một đống máu và mana của Lương Hải Tân.
Lưu Xuyên ngồi bên dưới nhìn một lát, thấp giọng hỏi: “Cậu thấy sao?”
Người hắn đang hỏi là Lam Vị Nhiên, anh sờ cằm nói: “Đấu pháp của Lâm Đồng là liều mạng, cô gái này rất có dũng khí, đây chính là ưu điểm, có điều làm tuyển thủ đánh quá độ số hai, hẳn là nên học thêm cách đánh tiết tấu chậm ổn định, khi đấu với kẻ yếu thì thể hiện ưu thế, nhưng đấu với cao thủ như Lương Hải Tân, nếu cô ấy làm liều rất có thể sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở, tạo cơ hội cho đối phương.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Hôm nay vừa vặn gặp được tuyển thủ đánh chậm nhất liên minh Lương Hải Tân, tôi thấy suy nghĩ của Lâm Đồng cũng đã thay đổi rất nhanh, cô ấy bắt đầu học được cách đánh tiêu hao chậm rãi với Lương Hải Tân, vừa rồi dùng Giao long xuất thủy khi khinh công đang hồi chiêu rất khá.”
Lam Vị Nhiên đồng ý nói: “Ừ, tại trước khi thi đấu tôi có nói với cô ấy, ở trên sân phải tính toán cẩn thận nếu không sẽ rơi vào bị động, phong cách đánh nhanh thắng nhanh của Lâm Đồng chắc chắn là đã bị ảnh hưởng quá lớn bởi Tần Dạ.”
Tần Dạ bị gọi tên đột nhiên quay đầu: “Đang trách tôi đấy à?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Nào dám trách cậu, tôi chỉ đang nghĩ, Lâm Đồng vẫn luôn học theo cậu, cách đánh có chút một màu, tốc độ tay của cô ấy không cao, thậm chí còn kém cả tôi, cách đánh bùng nổ thực ra không thích hợp với cô ấy. Khi đối phó với tuyển thủ yếu hơn, biện pháp này sẽ giúp cho cô ấy đánh cực kỳ vui vẻ, nhưng khi đấu với cao thủ thì đây chính là bi kịch.”
“Đúng thế.” Lưu Xuyên cũng quay đầu nhìn Tần Dạ nói, “Hiện tại người tôi không yên tâm nhất chính là Lâm Đồng, cô ấy là người mà cậu dạy dỗ, phong cách sẽ vô thức học theo cậu, điểm đó nhất định phải mau chóng sửa đổi. Vào tứ kết, đánh liên tục không thể xuất hiện sai lầm, Lâm Đồng là người đánh quá độ trong đội của chúng ta, chắc chắn phải là người cần ổn định nhất. Tuyển thủ đánh số hai thực ra phải biết linh hoạt, biết uyển chuyển thay đổi đấu pháp nhanh chậm tùy thời mới là tốt nhất.”
Tần Dạ nhìn hắn một thoáng, lành lạnh nói: “Vị trí của đội còn đang ở top dưới kia kìa, lo xa đến tận tứ kết làm gì?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Sợ gì, khi nào thấp quá rồi thì cả ba chúng ta cùng xông ra đánh cuối là được rồi, lão tướng ra quân, một giết hai, dọa chết bọn họ.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Tần Dạ: “…”
Cả ba cùng đánh? Cũng mệt cậu phải nghĩ ra!
Lam Vị Nhiên và Tần Dạ đột nhiên có xúc động muốn liên thủ đánh tên này, Long Ngâm thua liên tục ba trận, điểm thấp đến thê thảm, thân là đội trưởng, Lưu Xuyên lại vẫn bình tĩnh nói chuyện như bình thường, phải nói năng lực thừa nhận của Lưu Xuyên mạnh đến mức biến thái.
***
Cuối cùng Lâm Đồng thua dưới tay Lương Hải Tân, kết quả này cũng không có gì bất ngờ, dù sao Lương Hải Tân cũng là người mà cả Dương Kiếm và Lộc Tường đều muốn hộc máu, cách đấu chậm như rùa mài máu đối thủ khiến Lâm Đồng bị bào chết.
Khi kết thúc sắc mặt Lâm Đồng có chút xấu hổ, cô thực sự bị đánh cho phát phiền, rất muốn trực tiếp kéo Lương Hải Tân thực sự từ trong máy tính ra để PK một phen. Lưu Xuyên nhìn bộ dạng buồn bực của cô nhịn không được cười nói: “Giao thủ với con rùa chậm nhất liên minh có cảm tưởng thế nào?”
Lâm Đồng gục đầu xuống đáp: “… Rất mệt.”
“Đúng chứ?” Lưu Xuyên tán đồng nói, “Khi tôi đánh với Lương Hải Tân cũng thấy rất mệt, bình thường ba phút đánh xong, đấu với Lương Hải Tân phải mất đến 15 phút. Trước đây khi còn ở Hoa Hạ, có lần tôi bảo Lộc Tường PK với cậu ấy, Lương Hải Tân bắt đầu đánh nhịp độ chậm rì, Tiểu Lộc không thể đánh cậu ấy chết luôn, lại liên tục bị giảm tốc độ. Lúc đó còn là tầm ăn tối, Tiểu Lộc đói cực kỳ, trực tiếp nằm thẳng cẳng trên mặt đất nói ‘Thôi em nhận thua được chưa, anh mau tới giết em đi rồi mình đi ăn tối’, Lương Hải Tân lại cho rằng nhóc đó đang giăng bẫy, không đánh nó nữa, còn đứng ở xa mài tiếp, Lộc Tường gấp phát điên, dứt khoát thò tay giật đứt dây mạng.”
“…” Lâm Đồng nghe đến đó, nhịn không được phì cười, “Đúng thật, đấu với Lương đội phải rất kiên nhẫn.”
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Vừa rồi tôi có nói chuyện với Tứ Lam, cô có thể kiên nhẫn khống chế phạm vi, tính toán thời gian hồi chiêu của đối phương để đánh tiêu hao chậm rãi như hôm nay đã xuất sắc hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Nhưng so với cao thủ chân chính thì cô vẫn kém một chút, vẫn chưa thuần thục nắm chắc cách thức thay đổi nhịp độ thi đấu, đánh vẫn rất loạn, cô có cảm thấy thế không?”
Lâm Đồng vội nói: “Đúng thế, cảm giác kỹ năng theo không kịp.”
“Suy nghĩ của cô quá hạn chế, đấu pháp cận chiến thực ra rất linh hoạt.” Lưu Xuyên kiên nhẫn giải thích nói, “Kiểu như Lộc Tường chính là loại tuyển thủ cường công bằng tốc độ cao, kiểu như Tiêu Tư Kính lại là điển hình cho loại chậm mà ổn. Trước giờ cô vẫn theo Tần Dạ học tập vì thế luôn truy cầu cảm giác đánh tiết tấu nhanh, thế nhưng cô không nhanh như Tần Dạ hay Lộc Tường, hôm nay về cố gắng nghiên cứu lại trận đấu với Lương Hải Tân hôm nay một chút, điều tôi hi vọng ở cô không phải liều mạng bùng nổ mà là ổn định và kiên nhẫn.”
Lưu Xuyên dứt lời, vỗ nhẹ vai cô: “Cô nên chậm lại, Lâm Đồng.”
Mũi Lâm Đồng bỗng thấy cay cay, trong mắt thậm chí có cảm giác thoải mái như vừa trút được gánh nặng.
Đúng thế, cô vẫn luôn theo đuổi cách đánh nhanh, thực ra cô biết mình là người ít thiên phú nhất Long Ngâm, có thể đi tới hôm nay tất cả đều dựa vào cá tính kiên trì không chịu thua và sự huấn luyện khắc khổ thường ngày. Không thể so với ba đại thần, nhưng thậm chí trong số những người mới, lực đánh thì không bằng Ngô Trạch Văn, bạo kích không bằng quỷ hút máu Từ Sách. Nếu muốn so, cô lại khá giống Giang Thiếu Khuynh – đều là dạng không có năng khiếu, chỉ có thể cần cù bù thông minh.
Dù sao thiên tài cũng là số ít, người bình thường như cô mới chiếm số đông trong liên minh.
Trong Long Ngâm có quá nhiều đại thần, cô chỉ là một người mờ nhạt.
Trận đấu hôm nay Lưu Xuyên hoàn toàn có thể phái Tứ Lam ra sân, nhưng Lưu Xuyên lại không làm như vậy. Dù biết rõ Hoa Hạ sẽ có khả năng phái ra cả hai người Lương, Tạ, Lưu Xuyên vẫn kiên trì phái cô ra sân. Đáy lòng Lâm Đồng thực ra rất cảm kích, lựa chọn như thế chắc chắn sẽ khiến Lưu Xuyên gặp phải áp lực từ phía fan và truyền thông, nhưng Lưu Xuyên vẫn dành cơ hội khó có được này cho cô, là cơ hội đánh với cao thủ chậm nhất liên minh.
– Lâm Đồng, cô nên chậm lại.
– trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn liều mạng đuổi theo mọi người, liều mạng luyện tốc độ tay, luyện bùng nổ, nhưng dù cô có liều mạng, cũng không liều được loại tuyển thủ tốc độ tay nhanh bẩm sinh như Lộc Tường hay Dương Kiếm. Vì vậy, chậm lại, nghĩ cho kỹ bản thân cần phải làm gì, điều chỉnh lại bản thân thật tốt.
– chậm, chữ này đặt trong thi đấu tựa hồ rất buồn cười, nhưng trận quyết đấu ngày hôm nay lại khiến Lâm Đồng nhận ra chậm thế nào mới có thể thực sự giết người trong vô hình!
Lưu Xuyên nhìn bộ dáng mắt sáng bừng của cô gái bên cạnh liền biết cô đã nhận ra rồi.
Từ chậm đến nhanh là một quá trình gian khổ, Lâm Đồng là người mới, từ lúc bắt đầu đến giờ đã đánh rất nhiều trận đấu, vì theo đuổi cực hạn bùng nổ tốc độ tay mà liều mạng huấn luyện, những điều đó Lưu Xuyên đều thấy. Cô gái này rất cố gắng, nhưng thiếu mất thiên phú về tốc độ tay, hôm nay, hắn khuyên cô nên chậm lại. Từ nhanh đến chậm là một quá trình ngược dòng nước, nếu thay đổi theo cách này, cô sẽ phát hiện ra rất nhiều chi tiết mình đã xem nhẹ trước đây.
Giống như một người không xuất sắc lại không có năng khiếu, vẫn luôn vất vả leo núi, gắng sức theo kịp bước đi của đồng đội, mệt đến mức thở hồng hộc, không còn tâm tình đâu mà thưởng thức phong cảnh bên đường. Cho đến một ngày, cô phát hiện ra đồng đội đang chờ mình trên đỉnh núi, rốt cuộc có thể xuống núi rồi, tâm tình thoải mái này khiến cô buông bỏ được áp lực, bước chậm lại, chú ý tới vô số cảnh đẹp bên đường mà mình từng bỏ qua.
Đây là quá trình từ chậm đến nhanh rồi lại từ nhanh về chậm, cũng là phương án bồi dưỡng mà Lưu Xuyên cho rằng thích hợp nhất với Lâm Đồng.
Đầu tiên cho cô áp lực cực lớn, kích thích tiềm lực mạnh nhất của cô, để cho cô làm quen hoàn toàn với tiết tấu đánh nhanh bùng nổ, sau đó thả lỏng, chậm lại, để cô tỉnh táo hơn, sau khi trải qua hai trạng thái cực đoan, chắc chắn tư duy sẽ triệt để lột xác, trở thành mắt xích ổn định nhất của đội tuyển Long Ngâm. Cần nhanh thì nhanh, lúc cần chậm sẽ chậm, tùy cơ ứng biến, ổn định kiên nhẫn – đây mới là tố chất cần có của một tuyển thủ đánh lôi đài vị trí thứ hai.
Đội tuyển Long Ngâm có thể không có thiên tài, nhưng tuyệt đối không thể có điểm yếu.
Lưu Xuyên biết rất rõ đặc điểm của mỗi đội viên, cũng theo đúng kế hoạch của mình, chậm rãi bồi dưỡng cho họ.
Thân là đội trưởng, trong lòng hắn đã sắp xếp mạch lạc từ đầu đến cuối.
Nếu nói Long Ngâm là một con thuyền, hắn chính là một hoa tiêu nắm giữ phương hướng cho con thuyền này lướt đi trên mặt đại dương mờ mịt. Dù nhất thời gặp phải sóng gió, hắn cũng sẽ không lung lay. Hắn cần phải kiên định hơn bất cứ người nào, vì hắn biết phương hướng của hắn không sai, hắn biết đích đến nằm ở nơi nào.
Rất nhiều người có cảm giác Long Ngâm thua liên tục nhiều trận như thế, thái độ của Lưu Xuyên vẫn nhàn nhã như cũ, thực sự quá bình tĩnh.
Lưu Xuyên lại muốn nói – trong lòng có chí lớn, cần gì phải câu nệ thắng bại một hai trận đấu cỏn con?
Trận tiếp theo vừa lúc lại là trận quyết đấu của Long Ngâm và Hoa Hạ, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Trong giai đoạn lượt đi, Long Ngâm nghênh chiến Hoa Hạ tại sân nhà Trường Sa, trận đấu đó do Lưu Xuyên chỉ huy, lựa chọn bản đồ mê cung trên mặt nước giành được tỉ số 6:3, tại giai đoạn đoàn chiến đoạt được ba lá cờ liên tiếp cạo trọc Hoa Hạ. Lần này liệu đội trưởng cũ của Hoa Hạ có thể dựa vào sự hiểu biết của bản thân về Hoa Hạ để đánh được tỉ số như vậy tại sân khách Bắc Kinh hay không? Rất nhiều người đều đang đoán già đoán non.
Fan của Long Ngâm đương nhiên hi vọng Lưu Xuyên có thể nhân trận đấu này mà gia tăng cách biệt điểm số, nhưng trong lòng mọi người lại hiểu rõ, không thể coi thường thực lực của chỉ huy thật sự của Hoa Hạ Tạ Quang Nghị, hơn nữa dưới tình huống Hoa Hạ sân nhà, lấy điểm cũng không dễ dàng như trước.
Trong sự hồi hộp chờ mong, ngày diễn ra trận đấu với Hoa Hạ cũng tới.
Sân nhà Bắc Kinh, Lưu Xuyên từng là đội trưởng dẫn dắt Hoa Hạ gạt chết bao nhiêu đội mạnh, mỗi khi Hoa Hạ thi đấu tại sân nhà, tiếng hô “Xuyên thần cố lên” trong nhà thi đấu eSport lớn nhất Bắc Kinh dường như vang tới tận trời. Hôm nay, Lưu Xuyên trở về chốn cũ, mang theo một đội ngũ mới toanh đến đánh Hoa Hạ, điều này khiến rất nhiều fan Hoa Hạ cảm thấy đặc biệt khó chịu trong lòng.
Có fan tinh mắt phát hiện Lưu Xuyên đang cầm goods của Hoa Hạ trong tay – chính là sổ có in đội huy của Hoa Hạ, hắn đang gọi cả đội lại trong phòng cách âm, vừa chỉ vào trong sổ vừa nói gì đó, rõ ràng là đang bố trí chiến thuật.
Nhìn cuốn sổ quen thuộc kia, rất nhiều fan Hoa Hạ kích động spam trên weibo: “Mọi người mau nhìn trong tay Xuyên đội đang cầm goods của Hoa Hạ kìa!” “Quả nhiên Xuyên thần chưa từng quên Hoa Hạ!” “Xuyên thần vẫn luôn nhớ về Hoa Hạ đó!”
Rất nhiều fan Hoa Hạ cảm động suýt khóc, ai ngờ chưa kịp cảm động xong thì Lưu Xuyên lại đột nhiên lấy từ trong balo một chiếc bình giữ nhiệt của Thất Tinh Thảo, cười tủm tỉm uống nước, sau đó lại móc một cái bút lông của đội tuyển Thương Lan ra, vừa viết vừa tiếp túc nói.
Mọi người: “…”
Quả nhiên không thể nghĩ quá tốt về một người nào đó được.
Phong cách đồng nát dùng đủ thể loại goods của các đội tuyển khác dứt khoát khiến người ta không thể nhìn thẳng, Xuyên thần mặt quá dày, đội trưởng các đội khác còn ngại dùng goods của chính nhà mình, Xuyên thần thì sao, ung dung phóng khoáng, balo giống như túi thần kì, cần gì có đó, tùy tay lục lọi là thấy móc chìa khóa của Tuyết Lang… Mọi người không thể không bội phục!
Đấu lôi đài nhanh chóng bắt đầu, đội tuyển Long Ngâm vẫn phái ra ba tuyển thủ Ngô Trạch Văn, Lâm Đồng, Từ Sách như cũ. Còn Hoa Hạ lại đưa Vu Dương, Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị lên sàn!
Đội hình này khiến khán giả vô cùng sửng sốt, trong một ván thi đấu quan trọng thế này mà Long Ngâm không để Tứ Lam ra sân, còn Hoa Hạ lại cử ra cả đội trưởng Lương Hải Tân và đội phó Tạ Quang Nghị, có thể thấy họ coi trọng trận đấu này đến thế nào. Hoa Hạ rõ ràng mạnh hơn Long Ngâm.
Người theo dõi trận đấu nhịn không được chửi bới: “Đến giờ vẫn còn đưa Lâm Đồng lên lôi đài? Rốt cuộc Xuyên thần đang nghĩ cái gì?”
“Đúng thế, bên kia là Lương Cừu Non đánh vị trí thứ hai, chắc chắn đội phó Tạ sẽ đánh cuối, Lâm Đồng đấu với Lương đội chẳng phải thua chắc sao?”
“Tuyển thủ nữ này của Long Ngâm không ổn, rất nhiều lần đấu lôi đài sau khi cô ta ra sân liền đẩy đội vào thế bất lợi!”
Có người thậm chí còn liều mạng nói: “TẠI SAO KHÔNG ĐỂ TỨ LAM LÊN?”
Những nghi ngờ nhanh chóng spam đầy màn hình livestream, Lâm Đồng tại hiện trường thi đấu không thấy những dòng này, hiện tại cô đang tập trung tinh thần ghim chặt động tác của Lương Hải Tân, đây là lần đầu tiên đấu với cao thủ Khí tông Võ Đang hàng đầu, không giống với Kiếm tông cận chiến thiên về đánh bùng nổ, Khí tông giống với pháp sư đánh tầm xa, lấy kiếm khí làm phương tiện công kích, đấu pháp làm nên tên tuổi của Lương Hải Tân cũng chính là “Khống chế giảm tốc”.
Trận giảm tốc của Khí tông là kỹ năng khống chế có thời gian hồi chiêu ngắn nhất trong tất cả các môn phái, đây chính là điểm mạnh nhất của Lương Hải Tân, về cơ bản tuyển thủ nào đánh với cậu đều sẽ bị đưa vào nhịp độ chậm rì rì, đội trưởng trẻ tuổi được gọi là “Chú Rùa Lương” cũng chính là vì cách đánh lấy nhu thắng cương, lấy chậm đánh nhanh giết được rất nhiều cao thủ này. Lộc Tường từng đánh giá: “PK với Lương Hải Tân giống như bị bao vây trong một đám cừu ấy, chậm kinh lên được! Làm tôi sốt ruột phát điên!”
Tuy Dương Kiếm là đệ nhất cao thủ Võ Đang Kiếm tông, nhưng khi đánh với Khí tông Lương Hải Tân, Dương Kiếm cũng rất muốn phun máu, trong việc này ý kiến của cậu hiếm khi lại nhất trí với Lộc Tường.
Với trình độ của Lâm Đồng, đánh không lại Lương Hải Tân là chuyện rất bình thường, có điều sau khi ra sân thứ hai, cô cũng kiên nhẫn đánh với Lương Hải Tân rất lâu, mài đi một đống máu và mana của Lương Hải Tân.
Lưu Xuyên ngồi bên dưới nhìn một lát, thấp giọng hỏi: “Cậu thấy sao?”
Người hắn đang hỏi là Lam Vị Nhiên, anh sờ cằm nói: “Đấu pháp của Lâm Đồng là liều mạng, cô gái này rất có dũng khí, đây chính là ưu điểm, có điều làm tuyển thủ đánh quá độ số hai, hẳn là nên học thêm cách đánh tiết tấu chậm ổn định, khi đấu với kẻ yếu thì thể hiện ưu thế, nhưng đấu với cao thủ như Lương Hải Tân, nếu cô ấy làm liều rất có thể sẽ lộ ra càng nhiều sơ hở, tạo cơ hội cho đối phương.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Hôm nay vừa vặn gặp được tuyển thủ đánh chậm nhất liên minh Lương Hải Tân, tôi thấy suy nghĩ của Lâm Đồng cũng đã thay đổi rất nhanh, cô ấy bắt đầu học được cách đánh tiêu hao chậm rãi với Lương Hải Tân, vừa rồi dùng Giao long xuất thủy khi khinh công đang hồi chiêu rất khá.”
Lam Vị Nhiên đồng ý nói: “Ừ, tại trước khi thi đấu tôi có nói với cô ấy, ở trên sân phải tính toán cẩn thận nếu không sẽ rơi vào bị động, phong cách đánh nhanh thắng nhanh của Lâm Đồng chắc chắn là đã bị ảnh hưởng quá lớn bởi Tần Dạ.”
Tần Dạ bị gọi tên đột nhiên quay đầu: “Đang trách tôi đấy à?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Nào dám trách cậu, tôi chỉ đang nghĩ, Lâm Đồng vẫn luôn học theo cậu, cách đánh có chút một màu, tốc độ tay của cô ấy không cao, thậm chí còn kém cả tôi, cách đánh bùng nổ thực ra không thích hợp với cô ấy. Khi đối phó với tuyển thủ yếu hơn, biện pháp này sẽ giúp cho cô ấy đánh cực kỳ vui vẻ, nhưng khi đấu với cao thủ thì đây chính là bi kịch.”
“Đúng thế.” Lưu Xuyên cũng quay đầu nhìn Tần Dạ nói, “Hiện tại người tôi không yên tâm nhất chính là Lâm Đồng, cô ấy là người mà cậu dạy dỗ, phong cách sẽ vô thức học theo cậu, điểm đó nhất định phải mau chóng sửa đổi. Vào tứ kết, đánh liên tục không thể xuất hiện sai lầm, Lâm Đồng là người đánh quá độ trong đội của chúng ta, chắc chắn phải là người cần ổn định nhất. Tuyển thủ đánh số hai thực ra phải biết linh hoạt, biết uyển chuyển thay đổi đấu pháp nhanh chậm tùy thời mới là tốt nhất.”
Tần Dạ nhìn hắn một thoáng, lành lạnh nói: “Vị trí của đội còn đang ở top dưới kia kìa, lo xa đến tận tứ kết làm gì?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Sợ gì, khi nào thấp quá rồi thì cả ba chúng ta cùng xông ra đánh cuối là được rồi, lão tướng ra quân, một giết hai, dọa chết bọn họ.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Tần Dạ: “…”
Cả ba cùng đánh? Cũng mệt cậu phải nghĩ ra!
Lam Vị Nhiên và Tần Dạ đột nhiên có xúc động muốn liên thủ đánh tên này, Long Ngâm thua liên tục ba trận, điểm thấp đến thê thảm, thân là đội trưởng, Lưu Xuyên lại vẫn bình tĩnh nói chuyện như bình thường, phải nói năng lực thừa nhận của Lưu Xuyên mạnh đến mức biến thái.
***
Cuối cùng Lâm Đồng thua dưới tay Lương Hải Tân, kết quả này cũng không có gì bất ngờ, dù sao Lương Hải Tân cũng là người mà cả Dương Kiếm và Lộc Tường đều muốn hộc máu, cách đấu chậm như rùa mài máu đối thủ khiến Lâm Đồng bị bào chết.
Khi kết thúc sắc mặt Lâm Đồng có chút xấu hổ, cô thực sự bị đánh cho phát phiền, rất muốn trực tiếp kéo Lương Hải Tân thực sự từ trong máy tính ra để PK một phen. Lưu Xuyên nhìn bộ dạng buồn bực của cô nhịn không được cười nói: “Giao thủ với con rùa chậm nhất liên minh có cảm tưởng thế nào?”
Lâm Đồng gục đầu xuống đáp: “… Rất mệt.”
“Đúng chứ?” Lưu Xuyên tán đồng nói, “Khi tôi đánh với Lương Hải Tân cũng thấy rất mệt, bình thường ba phút đánh xong, đấu với Lương Hải Tân phải mất đến 15 phút. Trước đây khi còn ở Hoa Hạ, có lần tôi bảo Lộc Tường PK với cậu ấy, Lương Hải Tân bắt đầu đánh nhịp độ chậm rì, Tiểu Lộc không thể đánh cậu ấy chết luôn, lại liên tục bị giảm tốc độ. Lúc đó còn là tầm ăn tối, Tiểu Lộc đói cực kỳ, trực tiếp nằm thẳng cẳng trên mặt đất nói ‘Thôi em nhận thua được chưa, anh mau tới giết em đi rồi mình đi ăn tối’, Lương Hải Tân lại cho rằng nhóc đó đang giăng bẫy, không đánh nó nữa, còn đứng ở xa mài tiếp, Lộc Tường gấp phát điên, dứt khoát thò tay giật đứt dây mạng.”
“…” Lâm Đồng nghe đến đó, nhịn không được phì cười, “Đúng thật, đấu với Lương đội phải rất kiên nhẫn.”
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Vừa rồi tôi có nói chuyện với Tứ Lam, cô có thể kiên nhẫn khống chế phạm vi, tính toán thời gian hồi chiêu của đối phương để đánh tiêu hao chậm rãi như hôm nay đã xuất sắc hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Nhưng so với cao thủ chân chính thì cô vẫn kém một chút, vẫn chưa thuần thục nắm chắc cách thức thay đổi nhịp độ thi đấu, đánh vẫn rất loạn, cô có cảm thấy thế không?”
Lâm Đồng vội nói: “Đúng thế, cảm giác kỹ năng theo không kịp.”
“Suy nghĩ của cô quá hạn chế, đấu pháp cận chiến thực ra rất linh hoạt.” Lưu Xuyên kiên nhẫn giải thích nói, “Kiểu như Lộc Tường chính là loại tuyển thủ cường công bằng tốc độ cao, kiểu như Tiêu Tư Kính lại là điển hình cho loại chậm mà ổn. Trước giờ cô vẫn theo Tần Dạ học tập vì thế luôn truy cầu cảm giác đánh tiết tấu nhanh, thế nhưng cô không nhanh như Tần Dạ hay Lộc Tường, hôm nay về cố gắng nghiên cứu lại trận đấu với Lương Hải Tân hôm nay một chút, điều tôi hi vọng ở cô không phải liều mạng bùng nổ mà là ổn định và kiên nhẫn.”
Lưu Xuyên dứt lời, vỗ nhẹ vai cô: “Cô nên chậm lại, Lâm Đồng.”
Mũi Lâm Đồng bỗng thấy cay cay, trong mắt thậm chí có cảm giác thoải mái như vừa trút được gánh nặng.
Đúng thế, cô vẫn luôn theo đuổi cách đánh nhanh, thực ra cô biết mình là người ít thiên phú nhất Long Ngâm, có thể đi tới hôm nay tất cả đều dựa vào cá tính kiên trì không chịu thua và sự huấn luyện khắc khổ thường ngày. Không thể so với ba đại thần, nhưng thậm chí trong số những người mới, lực đánh thì không bằng Ngô Trạch Văn, bạo kích không bằng quỷ hút máu Từ Sách. Nếu muốn so, cô lại khá giống Giang Thiếu Khuynh – đều là dạng không có năng khiếu, chỉ có thể cần cù bù thông minh.
Dù sao thiên tài cũng là số ít, người bình thường như cô mới chiếm số đông trong liên minh.
Trong Long Ngâm có quá nhiều đại thần, cô chỉ là một người mờ nhạt.
Trận đấu hôm nay Lưu Xuyên hoàn toàn có thể phái Tứ Lam ra sân, nhưng Lưu Xuyên lại không làm như vậy. Dù biết rõ Hoa Hạ sẽ có khả năng phái ra cả hai người Lương, Tạ, Lưu Xuyên vẫn kiên trì phái cô ra sân. Đáy lòng Lâm Đồng thực ra rất cảm kích, lựa chọn như thế chắc chắn sẽ khiến Lưu Xuyên gặp phải áp lực từ phía fan và truyền thông, nhưng Lưu Xuyên vẫn dành cơ hội khó có được này cho cô, là cơ hội đánh với cao thủ chậm nhất liên minh.
– Lâm Đồng, cô nên chậm lại.
– trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn liều mạng đuổi theo mọi người, liều mạng luyện tốc độ tay, luyện bùng nổ, nhưng dù cô có liều mạng, cũng không liều được loại tuyển thủ tốc độ tay nhanh bẩm sinh như Lộc Tường hay Dương Kiếm. Vì vậy, chậm lại, nghĩ cho kỹ bản thân cần phải làm gì, điều chỉnh lại bản thân thật tốt.
– chậm, chữ này đặt trong thi đấu tựa hồ rất buồn cười, nhưng trận quyết đấu ngày hôm nay lại khiến Lâm Đồng nhận ra chậm thế nào mới có thể thực sự giết người trong vô hình!
Lưu Xuyên nhìn bộ dáng mắt sáng bừng của cô gái bên cạnh liền biết cô đã nhận ra rồi.
Từ chậm đến nhanh là một quá trình gian khổ, Lâm Đồng là người mới, từ lúc bắt đầu đến giờ đã đánh rất nhiều trận đấu, vì theo đuổi cực hạn bùng nổ tốc độ tay mà liều mạng huấn luyện, những điều đó Lưu Xuyên đều thấy. Cô gái này rất cố gắng, nhưng thiếu mất thiên phú về tốc độ tay, hôm nay, hắn khuyên cô nên chậm lại. Từ nhanh đến chậm là một quá trình ngược dòng nước, nếu thay đổi theo cách này, cô sẽ phát hiện ra rất nhiều chi tiết mình đã xem nhẹ trước đây.
Giống như một người không xuất sắc lại không có năng khiếu, vẫn luôn vất vả leo núi, gắng sức theo kịp bước đi của đồng đội, mệt đến mức thở hồng hộc, không còn tâm tình đâu mà thưởng thức phong cảnh bên đường. Cho đến một ngày, cô phát hiện ra đồng đội đang chờ mình trên đỉnh núi, rốt cuộc có thể xuống núi rồi, tâm tình thoải mái này khiến cô buông bỏ được áp lực, bước chậm lại, chú ý tới vô số cảnh đẹp bên đường mà mình từng bỏ qua.
Đây là quá trình từ chậm đến nhanh rồi lại từ nhanh về chậm, cũng là phương án bồi dưỡng mà Lưu Xuyên cho rằng thích hợp nhất với Lâm Đồng.
Đầu tiên cho cô áp lực cực lớn, kích thích tiềm lực mạnh nhất của cô, để cho cô làm quen hoàn toàn với tiết tấu đánh nhanh bùng nổ, sau đó thả lỏng, chậm lại, để cô tỉnh táo hơn, sau khi trải qua hai trạng thái cực đoan, chắc chắn tư duy sẽ triệt để lột xác, trở thành mắt xích ổn định nhất của đội tuyển Long Ngâm. Cần nhanh thì nhanh, lúc cần chậm sẽ chậm, tùy cơ ứng biến, ổn định kiên nhẫn – đây mới là tố chất cần có của một tuyển thủ đánh lôi đài vị trí thứ hai.
Đội tuyển Long Ngâm có thể không có thiên tài, nhưng tuyệt đối không thể có điểm yếu.
Lưu Xuyên biết rất rõ đặc điểm của mỗi đội viên, cũng theo đúng kế hoạch của mình, chậm rãi bồi dưỡng cho họ.
Thân là đội trưởng, trong lòng hắn đã sắp xếp mạch lạc từ đầu đến cuối.
Nếu nói Long Ngâm là một con thuyền, hắn chính là một hoa tiêu nắm giữ phương hướng cho con thuyền này lướt đi trên mặt đại dương mờ mịt. Dù nhất thời gặp phải sóng gió, hắn cũng sẽ không lung lay. Hắn cần phải kiên định hơn bất cứ người nào, vì hắn biết phương hướng của hắn không sai, hắn biết đích đến nằm ở nơi nào.
Rất nhiều người có cảm giác Long Ngâm thua liên tục nhiều trận như thế, thái độ của Lưu Xuyên vẫn nhàn nhã như cũ, thực sự quá bình tĩnh.
Lưu Xuyên lại muốn nói – trong lòng có chí lớn, cần gì phải câu nệ thắng bại một hai trận đấu cỏn con?
/436
|