Buổi tối, việc đầu tiên sau khi rời nhà thi đấu là Lưu Xuyên mời đội tuyển Tuyết Lang cùng đi ăn. Hiện tại đã tám giờ hơn, kế hoạch của Lưu Xuyên là để mọi người ăn gì đó rồi đi hát karaoke thả lỏng một chút.
Vốn hắn không quen thân với Tuyết Lang lắm, lần này mời khách hoàn toàn là nể mặt Dương Kiếm.
Lưu Xuyên chơi lớn mời cả đội Tuyết Lang đi ăn rồi sau đó đi hát, thực ra cũng để nói rằng: Tôi giao Dương Tiểu Kiếm cho mấy người, bình thường xin hãy giúp đỡ thằng em ngu ngốc này của tôi nhiều hơn… Phương Chi Diên hiểu rõ ý của Xuyên thần, anh của Dương Kiếm muốn mời khách đương nhiên mọi người cũng phải nể mặt, vì thế cả hai đội khoái trá đi ăn tối, sau đó cùng nhau đi KTV hát karaoke.
Ba tháng vòng bảng dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, thực ra mọi người đều rất mệt, tối hôm nay không còn đội tuyển nào nghiên cứu chiến thuật gì nữa, bên Quảng Châu Đồng Tước xem trận đấu xong cũng cùng nhau đi ăn, Thất Tinh Thảo đang ở sân khách Hàng Châu, một đám người cũng ra khỏi khách sạn tìm nhà hàng ăn cơm uống rượu – cuối cùng lão Tiêu cũng được Luân thần cho phép uống rượu tối nay.
Còn Thịnh Đường, Hoa Hạ, Thương Lan v… v… cũng đều có hạng mục giải trí riêng, Long Ngâm và Tuyết Lang thì tụ lại chơi với nhau.
Mỗi đội đều có chín tuyển thủ thêm một quản lý, 20 người bao trọn một phòng lớn, hát karaoke náo nhiệt vô cùng. Hôm nay Lưu Xuyên làm ông chủ, Dương Kiếm lại là em trai hắn, vì thế hai bên đều rất ồn ào: “Hai anh em hát một bài! Hai anh em hát một bài nào!”
Lưu Xuyên vẫy tay với Dương Kiếm: “Nào, cậu hát bài gì? Hôm nay anh chơi với cậu.”
Dương Kiếm nghĩ nghĩ nói: “Ấu thơ… có được không?”
Lưu Xuyên suýt thì quỳ: “Mày không biết hát gì ngoài nhạc thiếu nhi à?”
Dương Kiếm có chút ngượng ngùng: “Ngũ âm em không tròn nên hát được bài này thôi.”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Được rồi, bài này thì bài này.”
Vì vậy hai anh em cùng cầm micro hát [Ấu thơ].
Giọng Lưu Xuyên khi hát rất dễ nghe, âm điệu trầm thấp ấm áp, nhiều người nghe qua chỉ muốt hét lên cổ vũ.
Dương Tiểu Kiếm lại là dạng ngu ngốc điển hình, khi hát lúc nào cũng lạc tông. Cũng may bài này khá đơn giản, còn có Lưu Xuyên hát cùng, nếu không mọi người lo lắng cậu sẽ lạc tới tận Thái Bình Dương.
Hình ảnh hai anh em đồng ca ấm áp đến kỳ lạ.
Tuy rằng trên sân thi đấu vừa rồi Lưu Xuyên hành Dương Kiếm, có điều lúc này rõ ràng Dương Kiếm đã quên luôn chuyện thi đấu, vui vẻ hát cùng anh trai. Dù ngũ âm không tròn trịa nhưng cũng ra sức cố gắng, cảm giác tâm tình rất tốt, tựa như trở về những tháng ngày còn chơi đùa với Lưu Xuyên.
Hát xong một bài, cả hai đội đều vỗ tay.
Lưu Xuyên chủ động đưa micro qua: “Phương đội hát một bài đi?”
Bên Long Ngâm bắt đầu nháo nhào, Phương Chi Diên cũng không từ chối, thoải mái cầm lấy micro, hát một bài nhạc tình đang hot gần đây.
Phương Chi Diên là loại đàn ông vừa nhìn đã khiến người ta có hào cảm, khi đeo kính gọng bạc rất thanh lịch, nho nhã lại lễ độ, mỉm cười lên thì ôn nhu thân thiện. Vì mùa giải thứ Mười mới ra mắt, hắn là đội trưởng có tư lịch mỏng nhất liên minh, đi đâu cũng rất khiêm tốn, luôn bày ra tư thái của một hậu bối, vì thế người ngoài đều thấy hắn rất thân thiện. Đương nhiên, người con trai này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, đều là dạng bên ngoài ôn nhu bên trong đen tối giống với Diệp đội, nếu không thì sao có thể đưa Tuyết Lang lên ngôi vô địch?
Có điều hắn hát rất dễ nghe, giọng ca vô cùng ôn nhuận.
Lam Vị Nhiên nghe hắn hát, nhịn không được nhớ tới tiểu đồ đệ đang ở Thượng Hải, lại tựa như thần giao cách cảm, trong điện thoại bỗng nhiên báo có tin nhắn tới: “Sư phụ đang làm gì thế? Tụ tập với đội à?”
Lam Vị Nhiên trả lời: “Đi karaoke với Tuyết Lang.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Xuyên thần mời khách hả?”
Lam Vị Nhiên nói: “Ừ. Bên các cậu cũng tụ tập à?”
Diệp Thần Hi nói: “Ừm, khó có cơ hội thả lỏng một chút, tôi đưa mọi người đi ăn bữa cơm.”
Đúng lúc này Phương Chi Diên hát xong, bên Tuyết Lang lại bắt đầu ồn ào: “Tứ Lam hát một bài! Tứ Lam hát một bài!”
Đội phó đội trưởng hai bên thay phiên nhau, Lam Vị Nhiên thấy không trốn được, đành phải đứng lên nói: “Tôi không biết hát… Xin giúp đỡ bên ngoài được không?”
Lưu Xuyên cười: “Cậu còn có thể xin trợ giúp từ bên nào hát thay cho nữa?”
“Chờ đó.” Lam Vị Nhiên nhắn tin cho Diệp Thần Hi, “Hát giúp tôi một bài đi, bọn họ cứ đòi tôi hát, cậu biết tôi không hát nổi mà, cậu lại hát khá dễ nghe.”
“…” Diệp Thần Hi bị tư duy của anh lái lên tận trời, vụ xin cứu trợ từ bên ngoài này có phải hơi xa quá rồi không?
Có điều sư phụ đã yêu cầu hắn cũng không đành lòng cự tuyệt, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ muốn tôi gọi điện thoại hát à? Chẳng bằng anh nói với bọn họ, đến Thượng Hải tôi mời khách, muốn ăn gì cũng được, đi hát thâu đêm cũng ok, bảo bọn họ đừng làm khó anh nữa.”
Lam Vị Nhiên cất điện thoại, cười nói: “Diệp Thần Hi nói sau khi tới Thượng Hải cậu ta sẽ mời khách rồi đi hát cả đêm, mọi người bỏ qua tôi đi.”
Mọi người: “…”
– khả năng “Xin cứu trợ từ đồ đệ” của Lam Vị Nhiên đã tiến vào trạng thái vô địch.
Lưu Xuyên thu micro lại nói: “Viện trợ này đúng là rất mạnh, đừng quên mọi người đều phải tới Thượng Hải đấu tứ kết, nơi đó là thiên hạ của Diệp đội, chẳng nhẽ mọi người muốn đắc tội sư phụ của đội trưởng Diệp sao?” Mọi người lập tức giơ tay: “Không dám!”
“Vậy bỏ qua Tứ Lam.” Lưu Xuyên giải vây cho Tứ Lam xong liền nói: “Thực ra tôi cũng chưa từng nghe cậu ta hát, đại khá là do lười thôi… Hay là Tần Dạ hát một bài đi?”
Tần Dạ cũng không khách sáo, quyết đoán đứng dậy cầm micro nói: “Được, tôi hát một bài.”
Giọng Tần Dạ rất êm tai, là chất giọng mỏng lại cao, có đoạn anh còn hát giọng nữ, hơi biến âm một chút là lên được nốt rất cao, mọi người nghe highnote của Tần Dạ đều vỗ tay điên cuồng.
Hai đội thay phiên nhau hát, cả phòng rất náo nhiệt, Ngô Trạch Văn cũng lên hát một bài khiến Lưu Xuyên rất sửng sốt – có điều học bá khi hát biểu tình như đang học thuộc từ vựng, ánh mắt chăm chú nhìn vào lyrics trên màn hình, hát từng chữ từng chữ một, rõ ràng là một bài hát, nhưng khi học bá cất lời thì giống như đang đọc diễn văn… cảm giác rất cao siêu.
Lý Tưởng hát cũng rất được, là kiểu giọng nhiệt thành ấm áp. Từ Sách thì hoàn toàn đi theo con đường giả vờ ngầu, Giang Thiếu Khuynh không biết hát, bị Từ Sách cứng rắn kéo qua hát chung một bài. Tiểu Dư hát còn tệ hại hơn Dương Kiếm, dứt khoát không muốn nhìn thêm. Ngược lại cô bạn Lâm Đồng hát lên lại khiến cả phòng kinh diễm, Ngô Trạch Văn nói khi Lâm Đồng học guitar cũng rất thích hát, vốn định theo nghiệp ca sĩ tự do, thực ra cô hát rất hay, Lưu Xuyên có cảm giác về sau cô hoàn toàn có thể phát triển vào giới ca sĩ.
Tuyển thủ nữ Lý Tố Nguyệt bên kia cũng thuộc dạng hợp mic, lại thêm cả Giang Tuyết, ba cô gái đồng ca một bài. Sau khi không khí được làm nóng lên, cả băng ghế trong phòng karaoke đều trở nên náo nhiệt, ca hát, đánh bài, chơi đến 12 giờ đêm mới tan cuộc.
Rạng sáng không tiện bắt xe, Lưu Xuyên dứt khoát cho xe của Long Ngâm chở Tuyết Lang về khách sạn, sự săn sóc chu đáo này khiến mọi người ở Tuyết Lang rất bội phục, thậm chí còn bắt đầu hâm mộ Dương Tiểu Kiếm có một người anh tốt.
Dương Kiếm chạy tới trước mặt Lưu Xuyên, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh, sau này có cơ hội tới Cáp Nhĩ Tân, em sẽ mời mọi người.”
Lưu Xuyên vỗ vai cậu, mỉm cười nói: “Được rồi, mau đi đi.”
Xe của đội đưa Tuyết Lang về, còn toàn bộ Long Ngâm lại đi bộ về nhà, vì nơi này cách tổng bộ của đội không xa.
Cùng nhau đi bộ trong gió đêm, trong lòng mọi người cũng có nhiều cảm khái, hơn ba tháng vòng bảng, 34 trận đấu, hiện tại nhớ lại vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua. Mỗi trận thắng, mỗi trận thua, mọi người đều nhớ rõ rành rành dù trong đội tuyển cũng có video tổng kết để nghiên cứu mấu chốt mỗi một trận đấu…
– thi đấu, vất vả hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Ba ngày một trận, bay tới bay lui, đôi khi mệt đến mức không còn thời gian mà suy nghĩ những chuyện khác, liên lạc với người nhà thì ít, mỗi ngày chỉ không ngừng huấn luyện, thi đấu, huấn luyện, thi đấu, cảm giác cả người biến thành con quay, quay mãi không dừng lại.
Hiện tại rốt cuộc cũng có thể tạm dừng lại, thả lỏng tâm tình, chỉnh đốn cho thật tốt.
Dọc đường đi không ai nói lời nào, mọi người dường như đều ăn ý bảo trì im lặng.
Mỗi người đều có tâm sự của chính mình, nhưng nhịp bước lại thống nhất với nhau, không có ai tụt lại phía sau.
Trở lại đội, mọi người cùng leo cầu thang, Lưu Xuyên đứng ở trước cửa ký túc tầng ba, mỉm cười nói: “Đều chưa buồn ngủ đúng không?”
Cả bọn lập tức gật đầu. Tối nay thi đấu high như vậy, sau đó lại hát karaoke rất lâu, hiện tại hoàn toàn không buồn ngủ.
Lưu Xuyên lấy chìa khóa mở cửa nói: “Vậy cùng vào đi, rèn sắt khi còn nóng, chúng ta họp một chút.”
Mọi người cùng vào phòng, tầng ba là chỗ ở của bốn người Xuyên, Văn, Sách, Khuynh, còn có Giang Jojo cũng an vị ở một góc trong phòng khác. Bình thường vẫn nhờ dì Tôn giúp việc, bên trong rất sạch sẽ gọn gàng.
Trong phòng khách có một bộ sofa rất lớn, vì đội trưởng thường xuyên thảo luận họp hành nên ghế đủ chỗ cho tất cả mọi người trong đội.
Lưu Xuyên nói: “Ngồi đi, không cần câu nệ, chúng ta vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện.”
Giang Tuyết và Lâm Đồng lập tức xoay người mở tủ lạnh lấy hoa quả, còn có mấy thứ đồ ăn vặt như hạt dưa, đậu phộng. Mọi người cùng ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa nói chuyện, Lưu Xuyên mở miệng nói: “Thi đấu lâu như vậy, có phải rất vất vả không?”
Không ai đáp lại, mọi người đều đang cắn hạt dưa.
Lưu Xuyên cười cười nói: “Tôi biết mình đã khiến các bạn phải chịu áp lực rất lớn, có điều chắc mọi người cũng hiểu, làm như thế thì mới tiến bộ nhanh, có thể ứng phó với tứ kết. Áp lực khi vào playoffs vẫn còn rất lớn, cố gắng thêm một tháng nữa, đợi khi mùa giải kết thúc, đội tuyển sẽ xuất tiền cho mọi người đi du lịch tự do, muốn chơi thế nào thì chơi.”
Tiểu Dư gãi đầu nói: “Đã biết, đội trưởng, chúng tôi đều hiểu mà!”
– chúng tôi đều hiểu nỗi khổ tâm của anh, vì thế chúng tôi cũng không muốn để anh thất vọng.
– vì nếu nói về vất vả, anh mới là người vất vả nhất, đúng không?
Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai cậu nhóc, nói tiếp: “Được rồi, những chuyện này ai cũng đã biết, tôi không dong dài vô nghĩa nữa. Chúng ta bàn chuyện khác.” Lưu Xuyên quay đầu nhìn về phía Giang Tuyết, “Giang Tuyết, goods của Long Ngâm thế nào rồi?”
“Tôi có vài ý tưởng, để nói cho mọi người nghe.” Giang Tuyết cười cười nói, “Cho ra một bộ bookmark kỷ niệm trước được không?”
“Ý tưởng được đấy.” Lưu Xuyên đồng ý nói: “Sửa lại thông tin của tuyển thủ một chút rồi ra mắt bản kỷ niệm trọn vẹn.”
“Tôi đã chỉnh xong rồi, phương án thiết kế cũng đã có, đội trưởng xem xem.” Quả nhiên Giang Tuyết làm việc rất cẩn thận, thực ra trước đây Lưu Xuyên chỉ thuận miệng nhắc tới, cô liền gom những chi tiết đó lại, mọi người nhìn bản thiết kế đều cảm thấy rất vừa lòng.
Tiểu Dư hưng phấn nói: “Thông tin của tôi sửa thành 18 tuổi, tôi 18 tuổi rồi!”
Giang Tuyết bất đắc dĩ nhìn cậu: “Được rồi, về tôi sửa.” Trước đó vẫn viết là 17 tuổi.
Trên một chiếc bookmark hoàn chỉnh có in những thông tin cơ bản của từng người như sinh nhật, chòm sao, cả tuyển thủ Long Ngâm cũng muốn sưu tầm đủ trọn bộ. Mọi người nhìn kỹ thiết kế trên bàn, mười thành viên Long Ngâm đều khác tháng sinh – Lưu Xuyên sinh ngày 15 tháng Hai cung Bảo Bình, Lam Vị Nhiên 1 tháng Ba cung Song Ngư, Giang Tuyết ngày 4 tháng Tư cung Bạch Dương, Thiếu Khuynh 11 tháng Năm cung Kim Ngưu, Tiểu Dư là Tết Thiếu nhi 1 tháng Sáu cung Song Tử, Lý Tưởng 22 tháng Tám cung Sư Tử, Trạch Văn 19 tháng Chín cung Xử Nữ, Tần Dạ 28 tháng Mười cung Thiên Yết, Lâm Đồng 24 tháng Mười một là Nhân Mã, Từ Sách 25 tháng Mười hai cung Ma Kết vừa đúng Giáng Sinh.
Tiểu Dư sửng sốt nói: “Xem ra một năm 12 tháng trừ tháng Một và tháng Bảy thì tháng nào đội mình cũng có sinh nhật.”
Ngô Trạch Văn nói: “Chòm sao của mọi người cũng không giống nhau.”
Lý Tưởng nói: “Từ Sách sinh vào Noel sao? Chưa từng nghe anh nói nha.”
Từ Sách nói: “Không thích sinh nhật lắm.” Thực ra hắn không thích mấy màn náo nhiệt này, cảm giác không được tự nhiên.
Lưu Xuyên nói: “Sinh nhật khác nhau cũng rất tốt. Trước đây trong vòng bảng đều rất bận, đôi khi còn phải bay đi nơi khác, trừ sinh nhật 18 tuổi của Tiểu Dư mọi người cùng nhau tổ chức rất có ý nghĩa, sinh nhật của những người khác đều không có… Về sau dù bận rộn thế nào, chúng ta vẫn nên cùng nhau trải qua sinh nhật, ăn bữa cơm chúc mừng một chút, hôm nay tôi cũng mới biết sinh nhật của nhiều người.”
Lam Vị Nhiên khoát tay nói: “Tôi không cần sinh nhật, năm nào cũng phải mua bánh ngọt, thổi nến, phiền chết đi được.”
Tần Dạ quay đầu nhìn anh: “Cậu lười đến mức đó cũng giỏi.”
Lam Vị Nhiên nheo mắt cười: “Hôm nay tôi mới biết Tần Dạ là cung Bọ Cạp, đúng là rất hợp, cậu là dạng Bọ Cạp điển hình luôn.”
Tần Dạ nhíu mày: “Đang khen hay đang chửi thế?”
Lam Vị Nhiên nói: “Tuyệt đối là khen, con bọ cạp xịn nhất liên minh.”
Hai người này lại sắp cãi nhau, Lưu Xuyên cắt ngang bọn họ: “Bộ bookmark này cần bám chặt tiến độ, nhanh chóng sản xuất cho kịp carnival mùa hè lần này.”
Giang Tuyết nói: “Ừ, tôi đã liên hệ nhà in rồi, giá cũng đàm phán xong, chờ mọi người quyết định là mai in luôn.”
Lưu Xuyên cảm thán bảo mẫu của đội mình thật sự giúp hắn bớt đi bao nhiêu việc.
Nhìn kỹ, Lưu Xuyên lại nói: “Bộ bookmark này thêm cả cô nữa chứ, thiếu một người rồi.”
Giang Tuyết sửng sốt nói: “Thêm cả tôi sao?”
Lưu Xuyên cười: “Đương nhiên, cô cũng là thành viên Long Ngâm mà, thiếu quản lý sao được.”
Giang Tuyết ấm áp trong lòng, mỉm cười nói: “Được, về tôi sẽ thêm vào. À đúng rồi, lúc trước figure kỷ niệm khi Xuyên đội giải nghệ của Hoa Hạ đã cháy hàng, rất nhiều fan tìm tôi hỏi có cho ra mắt garage kit mới không. Nếu giờ Xuyên đội đã là đội trưởng Long Ngâm, tôi nghĩ nhất định phải cho ra một bản mới.”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Vậy làm thêm của cả Tần Dạ và Tứ Lam đi.”
Tiểu Dư tò mò hỏi: “Garage kit là gì thế?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc giải thích: “Là figure nhân vật trong trò chơi, để tôi lấy hàng mẫu cho cậu.” Dứt lời cậu liền vào phòng lấy figure Hải Nạp Bách Xuyên ra cho mọi người xem, đây vẫn là bản kỷ niệm của Hoa Hạ, lúc trước Ngô Trạch Văn mua để cổ vũ Lưu Xuyên, sau này khi hai người bên nhau, Lưu Xuyên lại mua figure Ngũ Độc cho cậu, để thành một đôi đặt trong phòng ngủ của cậu.”
Tiểu Dư cầm figure Hải Nạp Bách Xuyên mini cao 20cm trong tay, sợ hãi than: “Làm đẹp quá! Tôi cảm giác lượng bán sẽ rất tốt nha, rất nhiều thành viên các đội lớn hận Xuyên đội, mỗi người có thể mua một con Hải Nạp Bách Xuyên về ngược đãi.”
“…” Lưu Xuyên không nói gì, “Liên minh không xấu tính thế đâu được chứ hả!”
Tiểu Dư cười cười, ngồi một bên nghiên cứu làm thế nào gỡ từng phần của Hải Nạp Bách Xuyên ra.
Giang Tuyết lại mở ra thêm hai file trong máy tính, cười nói: “Lần này vừa lúc cho ra mắt Dạ Dạ và Tứ Lam luôn, đây là thiết kế, bán combo figure ba đại thần có thể đẩy nhanh lượng tiêu thụ. Xưởng mà tôi liên hệ ở Thượng Hải là xưởng làm cho Lạc Hoa Từ, loại figure này dễ vỡ, carnival tổ chức ở Thượng Hải, việc vận chuyển từ kho cũng sẽ đơn giản hơn.”
Lưu Xuyên nhìn bản vẽ nói: “Tốt lắm, giống với nhân vật trong game rồi, cứ thế mà làm.”
Những người khác đương nhiên không có ý kiến gì về việc này, bọn họ là người mới vừa ra mắt, làm figure chắc chắn sẽ bị cười cho thối mặt. Giá figure bình thường rất đắt, đều rơi vào khoảng mấy trăm đồng, chỉ có đại thần nổi tiếng mới đủ khả năng cho ra mắt. Figure của ba người Xuyên, Lam, Dạ, không cần tranh luận ai cũng nhất trí cả.
Về chuyện khác…
Giang Tuyết nói: “In thêm một bộ postcard kỷ niệm của cả đội và poster chụp ảnh chung nữa. Loại hàng này dễ sưu tầm, giá rẻ thì fan cũng dễ mua. Goods như bình giữ nhiệt của Thất Tinh Thảo cũng có thể cân nhắc, nhưng thời gian chế tác khá lâu, tôi còn chưa liên hệ xưởng, sợ là không kịp.”
Lưu Xuyên nói: “Không sao, lần đầu ra goods làm thế nào tiện là được. Chủ yếu là kịp cho carnival mùa hè lần này, những cái khác sau này bàn tiếp. Bookmark, postcard và poster in nhanh một chút, figure cũng phải đốc thúc bên xưởng. Goods của các đội tuyển rất phong phú, chúng ta vừa mới bắt đầu, không cần làm hết một lần, khi nào làm goods đợt sau thì bàn tiếp.”
Giang Tuyết lập tức gật đầu nói: “Được, vậy mai tôi giục bên nhà in luôn!”
Lưu Xuyên nói tiếp: “À đúng rồi, in cả thẻ hội viên fanclub nữa, ngày mai thông báo trên weibo chính thức thành lập official fanclub của Long Ngâm. Thẻ thành viên bán tại carnival, mở thêm một shop online chuyên bán goods nữa.”
Lưu Xuyên dừng một chút lại nói thêm: “Trước đây trong giai đoạn vòng bảng không có goods, chúng ta đều dùng đồ của nhà tài trợ. Đợi sau khi chúng ta trở lại, tôi sẽ tổ chức một buổi fansign bán goods. Tôi muốn mọi người cũng nên cảm ơn những fan ở đây vẫn luôn ủng hộ chúng ta. Là một đội mới vậy mà vòng bảng vẫn có nhiều người tới mua vé cổ vũ cho chúng ta cũng không dễ dàng gì.”
Mọi người đều tán đồng với đề nghị này, Long Ngâm hiện tại nổi tiếng như thế nhưng cũng không thể bỏ qua sự ủng hộ của các fan tại Trường Sa. Vì thế khi bọn họ thi đấu xong cũng nên tổ chức một buổi fan meeting, coi như củng cố độ nổi tiếng, chuẩn bị cho mùa giải tiếp theo.
Ý tưởng kinh doanh câu lạc bộ của Lưu Xuyên rất rõ ràng, hắn muốn đưa Long Ngâm trở thành một câu lạc bộ eSport hàng đầu trong nước. Hiện tại mới chỉ bắt đầu, sau này sẽ dần đi vào quỹ đạo.
Còn về “Carnival mùa hè” trong lời của Lưu Xuyên, đây là một hạng mục truyền thống của bên công ty game hợp tác với liên minh chuyên nghiệp. Trong hai tuần nghỉ ngơi giữa vòng bảng và tứ kết sẽ tổ chức carnival năm ngày.
Đây là lễ hội lớn được nhà phát hành Võ Lâm và liên minh chuyên nghiệp đồng tổ chức, sẽ có một shop lớn bán goods của game, nhà tài trợ cũng sẽ có khu trưng bày sản phẩm như máy tính, card màn hình, chuột, bàn phím riêng, còn có gian hàng bán đồ ăn thức uống. Liên minh cũng sẽ cho mỗi đội một gian hàng riêng, các đội lớn muốn bán gì cũng được, sau khi các fan vào sân mà có tiền thì cứ thỏa sức mà mua.
Lưu Xuyên gấp gáp sản xuất goods cũng vì lý do này, không thể để gian hàng của Long Ngâm tại carnival mùa hè trống rỗng được. Trước đây hắn vẫn luôn vội vàng chuẩn bị cho vòng bảng, mấy việc này đều giao cho Giang Tuyết xử lý, may mà Giang Tuyết tháo vát, chỉ cần xong xuôi trước thềm carnival là được.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Ngày 14 mới bắt đầu tứ kết, còn hai tuần nữa, mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Mùng 7 bắt đầu huấn luyện, mùng 10 thì cả đội cùng tới Thượng Hải.”
Lam Vị Nhiên nói: “Ba người chúng ta phải đi Thượng Hải trước, đội tuyển sẽ làm thế nào?”
“Đúng rồi, còn phải nói cái này nữa.” Lưu Xuyên quay đầu nhìn về phía Ngô Trạch Văn nói: “Tôi, Tứ Lam và Tần Dạ sẽ phải tới Thượng Hải vào mùng 6 để tham dự carnival mùa hè, trong thời gian chúng tôi không ở đây, Trạch Văn sẽ đảm nhiệm vai trò đội trưởng tạm thời.”
“…” Ngô Trạch Văn rất cảm động trước sự tín nhiệm của Lưu Xuyên, lập tức gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai cậu: “Mấy ngày này Trạch Văn làm đội trưởng, có chuyện gì mọi người cứ tìm Trạch Văn, cậu ấy không giải quyết được sẽ báo với tôi. Sắp xếp cụ thể là nghỉ ngơi năm ngày từ mùng 2 đến mùng 6, mùng 7 Trạch Văn sẽ bắt đầu giám sát mọi người huấn luyện, luyện tập tùy tiện tìm lại trạng thái. Mùng 10 cả đội bay tới Thượng Hải, tôi sẽ ra sân bay đón, chúng ta sẽ tìm địa điểm tập huấn chính thức ở Thượng Hải luôn.”
Nghỉ ngơi vài ngày sau khi đánh hơn 30 trận cũng là điều cần thiết, nhưng cũng không được nghỉ quá lâu, vì một khi không điều chỉnh kịp tâm lý gây ra vấn đề ngay trong trận đầu tiên thì sẽ rơi vào thảm kịch. Ngày 14 bắt đầu thi đấu, Lưu Xuyên tập hợp huấn luyện trước bảy ngày cũng rất hợp lý, mọi người không có ý kiến, quyết định thống nhất như vậy.
Còn chuyện Trạch Văn làm đội trưởng tạm thời cũng không ai xét nét gì, dù sao Trạch Văn vừa nghiêm túc lại vừa cẩn thận, Lưu Xuyên rất yên tâm giao đội tuyển cho cậu khi hắn không có nhà.
Từ mùng 6 đến mùng 10 là carnival mùa hạ do nhà sản xuất game Võ Lâm và liên minh chuyên nghiệp đồng tổ chức, ngoài việc bán goods còn có rất nhiều hạng mục giải trí khác nhau. Vé vào cửa của carnival rất khó mua, tất cả tuyển thủ mạnh nhất liên minh cùng tụ họp, còn có rất nhiều phần thưởng kèm theo các hoạt động, fan khắp nơi giành giật nhau từng tấm vé.
Danh sách tuyển thủ tham dự carnival mùa hè lần này đã được công bố sau khi trận đấu cuối cùng kết thúc. Dựa theo bố trí của năm trước, đội phó đội trưởng những đội trong top 8 bắt buộc phải tham gia, ngoài ra còn có bốn tuyển thủ tự do có độ nổi tiếng cao do liên minh quyết định dựa theo tổng hợp phiếu bầu trên mạng.
Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân, Thiệu Trạch Hàng, Lộc Tường, Diệp Thần Hi, Lâm Vũ Phàm, Lương Hải Tân, Tạ Quang Nghị, Lưu Xuyên, Lam Vị Nhiên, Tần Dạ, Phương Chi Diên, Dương Kiếm, Đường Ngự Phong, Trần Tuấn Phi, Lý Thương Vũ, Bạch Hiên, Chu Mộc, Hứa Hân Nhiên, Tề Phong.
– đây là danh sách 20 tuyển thủ được mời đến carnival mùa hạ lần này.
Đội trưởng và đội phó của Long Ngâm đều phải tham gia, kéo thêm Tần Dạ là vì số phiếu bầu của Tần Dạ quá cao, chắc chắn liên minh sẽ không bỏ qua anh. Mặt khác, hai cô gái Chu Mộc và Hứa Hân Nhiên của Quốc Sắc cũng rất nổi tiếng, đội trưởng Tề Phong của Phong Hỏa lẻ loi một mình thoạt nhìn có chút đáng thương, có điều tuyển thủ vương bài của cả Phong Hỏa cũng chỉ có mỗi mình hắn, chẳng còn cách nào khác.
Cứ thế, danh sách 20 người được công bố, sau khi vòng bảng kết thúc, carnival mùa hè hội tụ ngôi sao trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
Nhiều đại thần cùng xuất hiện như vậy, có khi nào những tổ hợp khó gặp lại xuất hiện trong carnival mùa hè lần này?
Vốn hắn không quen thân với Tuyết Lang lắm, lần này mời khách hoàn toàn là nể mặt Dương Kiếm.
Lưu Xuyên chơi lớn mời cả đội Tuyết Lang đi ăn rồi sau đó đi hát, thực ra cũng để nói rằng: Tôi giao Dương Tiểu Kiếm cho mấy người, bình thường xin hãy giúp đỡ thằng em ngu ngốc này của tôi nhiều hơn… Phương Chi Diên hiểu rõ ý của Xuyên thần, anh của Dương Kiếm muốn mời khách đương nhiên mọi người cũng phải nể mặt, vì thế cả hai đội khoái trá đi ăn tối, sau đó cùng nhau đi KTV hát karaoke.
Ba tháng vòng bảng dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, thực ra mọi người đều rất mệt, tối hôm nay không còn đội tuyển nào nghiên cứu chiến thuật gì nữa, bên Quảng Châu Đồng Tước xem trận đấu xong cũng cùng nhau đi ăn, Thất Tinh Thảo đang ở sân khách Hàng Châu, một đám người cũng ra khỏi khách sạn tìm nhà hàng ăn cơm uống rượu – cuối cùng lão Tiêu cũng được Luân thần cho phép uống rượu tối nay.
Còn Thịnh Đường, Hoa Hạ, Thương Lan v… v… cũng đều có hạng mục giải trí riêng, Long Ngâm và Tuyết Lang thì tụ lại chơi với nhau.
Mỗi đội đều có chín tuyển thủ thêm một quản lý, 20 người bao trọn một phòng lớn, hát karaoke náo nhiệt vô cùng. Hôm nay Lưu Xuyên làm ông chủ, Dương Kiếm lại là em trai hắn, vì thế hai bên đều rất ồn ào: “Hai anh em hát một bài! Hai anh em hát một bài nào!”
Lưu Xuyên vẫy tay với Dương Kiếm: “Nào, cậu hát bài gì? Hôm nay anh chơi với cậu.”
Dương Kiếm nghĩ nghĩ nói: “Ấu thơ… có được không?”
Lưu Xuyên suýt thì quỳ: “Mày không biết hát gì ngoài nhạc thiếu nhi à?”
Dương Kiếm có chút ngượng ngùng: “Ngũ âm em không tròn nên hát được bài này thôi.”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Được rồi, bài này thì bài này.”
Vì vậy hai anh em cùng cầm micro hát [Ấu thơ].
Giọng Lưu Xuyên khi hát rất dễ nghe, âm điệu trầm thấp ấm áp, nhiều người nghe qua chỉ muốt hét lên cổ vũ.
Dương Tiểu Kiếm lại là dạng ngu ngốc điển hình, khi hát lúc nào cũng lạc tông. Cũng may bài này khá đơn giản, còn có Lưu Xuyên hát cùng, nếu không mọi người lo lắng cậu sẽ lạc tới tận Thái Bình Dương.
Hình ảnh hai anh em đồng ca ấm áp đến kỳ lạ.
Tuy rằng trên sân thi đấu vừa rồi Lưu Xuyên hành Dương Kiếm, có điều lúc này rõ ràng Dương Kiếm đã quên luôn chuyện thi đấu, vui vẻ hát cùng anh trai. Dù ngũ âm không tròn trịa nhưng cũng ra sức cố gắng, cảm giác tâm tình rất tốt, tựa như trở về những tháng ngày còn chơi đùa với Lưu Xuyên.
Hát xong một bài, cả hai đội đều vỗ tay.
Lưu Xuyên chủ động đưa micro qua: “Phương đội hát một bài đi?”
Bên Long Ngâm bắt đầu nháo nhào, Phương Chi Diên cũng không từ chối, thoải mái cầm lấy micro, hát một bài nhạc tình đang hot gần đây.
Phương Chi Diên là loại đàn ông vừa nhìn đã khiến người ta có hào cảm, khi đeo kính gọng bạc rất thanh lịch, nho nhã lại lễ độ, mỉm cười lên thì ôn nhu thân thiện. Vì mùa giải thứ Mười mới ra mắt, hắn là đội trưởng có tư lịch mỏng nhất liên minh, đi đâu cũng rất khiêm tốn, luôn bày ra tư thái của một hậu bối, vì thế người ngoài đều thấy hắn rất thân thiện. Đương nhiên, người con trai này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, đều là dạng bên ngoài ôn nhu bên trong đen tối giống với Diệp đội, nếu không thì sao có thể đưa Tuyết Lang lên ngôi vô địch?
Có điều hắn hát rất dễ nghe, giọng ca vô cùng ôn nhuận.
Lam Vị Nhiên nghe hắn hát, nhịn không được nhớ tới tiểu đồ đệ đang ở Thượng Hải, lại tựa như thần giao cách cảm, trong điện thoại bỗng nhiên báo có tin nhắn tới: “Sư phụ đang làm gì thế? Tụ tập với đội à?”
Lam Vị Nhiên trả lời: “Đi karaoke với Tuyết Lang.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Xuyên thần mời khách hả?”
Lam Vị Nhiên nói: “Ừ. Bên các cậu cũng tụ tập à?”
Diệp Thần Hi nói: “Ừm, khó có cơ hội thả lỏng một chút, tôi đưa mọi người đi ăn bữa cơm.”
Đúng lúc này Phương Chi Diên hát xong, bên Tuyết Lang lại bắt đầu ồn ào: “Tứ Lam hát một bài! Tứ Lam hát một bài!”
Đội phó đội trưởng hai bên thay phiên nhau, Lam Vị Nhiên thấy không trốn được, đành phải đứng lên nói: “Tôi không biết hát… Xin giúp đỡ bên ngoài được không?”
Lưu Xuyên cười: “Cậu còn có thể xin trợ giúp từ bên nào hát thay cho nữa?”
“Chờ đó.” Lam Vị Nhiên nhắn tin cho Diệp Thần Hi, “Hát giúp tôi một bài đi, bọn họ cứ đòi tôi hát, cậu biết tôi không hát nổi mà, cậu lại hát khá dễ nghe.”
“…” Diệp Thần Hi bị tư duy của anh lái lên tận trời, vụ xin cứu trợ từ bên ngoài này có phải hơi xa quá rồi không?
Có điều sư phụ đã yêu cầu hắn cũng không đành lòng cự tuyệt, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ muốn tôi gọi điện thoại hát à? Chẳng bằng anh nói với bọn họ, đến Thượng Hải tôi mời khách, muốn ăn gì cũng được, đi hát thâu đêm cũng ok, bảo bọn họ đừng làm khó anh nữa.”
Lam Vị Nhiên cất điện thoại, cười nói: “Diệp Thần Hi nói sau khi tới Thượng Hải cậu ta sẽ mời khách rồi đi hát cả đêm, mọi người bỏ qua tôi đi.”
Mọi người: “…”
– khả năng “Xin cứu trợ từ đồ đệ” của Lam Vị Nhiên đã tiến vào trạng thái vô địch.
Lưu Xuyên thu micro lại nói: “Viện trợ này đúng là rất mạnh, đừng quên mọi người đều phải tới Thượng Hải đấu tứ kết, nơi đó là thiên hạ của Diệp đội, chẳng nhẽ mọi người muốn đắc tội sư phụ của đội trưởng Diệp sao?” Mọi người lập tức giơ tay: “Không dám!”
“Vậy bỏ qua Tứ Lam.” Lưu Xuyên giải vây cho Tứ Lam xong liền nói: “Thực ra tôi cũng chưa từng nghe cậu ta hát, đại khá là do lười thôi… Hay là Tần Dạ hát một bài đi?”
Tần Dạ cũng không khách sáo, quyết đoán đứng dậy cầm micro nói: “Được, tôi hát một bài.”
Giọng Tần Dạ rất êm tai, là chất giọng mỏng lại cao, có đoạn anh còn hát giọng nữ, hơi biến âm một chút là lên được nốt rất cao, mọi người nghe highnote của Tần Dạ đều vỗ tay điên cuồng.
Hai đội thay phiên nhau hát, cả phòng rất náo nhiệt, Ngô Trạch Văn cũng lên hát một bài khiến Lưu Xuyên rất sửng sốt – có điều học bá khi hát biểu tình như đang học thuộc từ vựng, ánh mắt chăm chú nhìn vào lyrics trên màn hình, hát từng chữ từng chữ một, rõ ràng là một bài hát, nhưng khi học bá cất lời thì giống như đang đọc diễn văn… cảm giác rất cao siêu.
Lý Tưởng hát cũng rất được, là kiểu giọng nhiệt thành ấm áp. Từ Sách thì hoàn toàn đi theo con đường giả vờ ngầu, Giang Thiếu Khuynh không biết hát, bị Từ Sách cứng rắn kéo qua hát chung một bài. Tiểu Dư hát còn tệ hại hơn Dương Kiếm, dứt khoát không muốn nhìn thêm. Ngược lại cô bạn Lâm Đồng hát lên lại khiến cả phòng kinh diễm, Ngô Trạch Văn nói khi Lâm Đồng học guitar cũng rất thích hát, vốn định theo nghiệp ca sĩ tự do, thực ra cô hát rất hay, Lưu Xuyên có cảm giác về sau cô hoàn toàn có thể phát triển vào giới ca sĩ.
Tuyển thủ nữ Lý Tố Nguyệt bên kia cũng thuộc dạng hợp mic, lại thêm cả Giang Tuyết, ba cô gái đồng ca một bài. Sau khi không khí được làm nóng lên, cả băng ghế trong phòng karaoke đều trở nên náo nhiệt, ca hát, đánh bài, chơi đến 12 giờ đêm mới tan cuộc.
Rạng sáng không tiện bắt xe, Lưu Xuyên dứt khoát cho xe của Long Ngâm chở Tuyết Lang về khách sạn, sự săn sóc chu đáo này khiến mọi người ở Tuyết Lang rất bội phục, thậm chí còn bắt đầu hâm mộ Dương Tiểu Kiếm có một người anh tốt.
Dương Kiếm chạy tới trước mặt Lưu Xuyên, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh, sau này có cơ hội tới Cáp Nhĩ Tân, em sẽ mời mọi người.”
Lưu Xuyên vỗ vai cậu, mỉm cười nói: “Được rồi, mau đi đi.”
Xe của đội đưa Tuyết Lang về, còn toàn bộ Long Ngâm lại đi bộ về nhà, vì nơi này cách tổng bộ của đội không xa.
Cùng nhau đi bộ trong gió đêm, trong lòng mọi người cũng có nhiều cảm khái, hơn ba tháng vòng bảng, 34 trận đấu, hiện tại nhớ lại vẫn còn rõ ràng như mới hôm qua. Mỗi trận thắng, mỗi trận thua, mọi người đều nhớ rõ rành rành dù trong đội tuyển cũng có video tổng kết để nghiên cứu mấu chốt mỗi một trận đấu…
– thi đấu, vất vả hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Ba ngày một trận, bay tới bay lui, đôi khi mệt đến mức không còn thời gian mà suy nghĩ những chuyện khác, liên lạc với người nhà thì ít, mỗi ngày chỉ không ngừng huấn luyện, thi đấu, huấn luyện, thi đấu, cảm giác cả người biến thành con quay, quay mãi không dừng lại.
Hiện tại rốt cuộc cũng có thể tạm dừng lại, thả lỏng tâm tình, chỉnh đốn cho thật tốt.
Dọc đường đi không ai nói lời nào, mọi người dường như đều ăn ý bảo trì im lặng.
Mỗi người đều có tâm sự của chính mình, nhưng nhịp bước lại thống nhất với nhau, không có ai tụt lại phía sau.
Trở lại đội, mọi người cùng leo cầu thang, Lưu Xuyên đứng ở trước cửa ký túc tầng ba, mỉm cười nói: “Đều chưa buồn ngủ đúng không?”
Cả bọn lập tức gật đầu. Tối nay thi đấu high như vậy, sau đó lại hát karaoke rất lâu, hiện tại hoàn toàn không buồn ngủ.
Lưu Xuyên lấy chìa khóa mở cửa nói: “Vậy cùng vào đi, rèn sắt khi còn nóng, chúng ta họp một chút.”
Mọi người cùng vào phòng, tầng ba là chỗ ở của bốn người Xuyên, Văn, Sách, Khuynh, còn có Giang Jojo cũng an vị ở một góc trong phòng khác. Bình thường vẫn nhờ dì Tôn giúp việc, bên trong rất sạch sẽ gọn gàng.
Trong phòng khách có một bộ sofa rất lớn, vì đội trưởng thường xuyên thảo luận họp hành nên ghế đủ chỗ cho tất cả mọi người trong đội.
Lưu Xuyên nói: “Ngồi đi, không cần câu nệ, chúng ta vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện.”
Giang Tuyết và Lâm Đồng lập tức xoay người mở tủ lạnh lấy hoa quả, còn có mấy thứ đồ ăn vặt như hạt dưa, đậu phộng. Mọi người cùng ngồi xuống ghế, vừa ăn vừa nói chuyện, Lưu Xuyên mở miệng nói: “Thi đấu lâu như vậy, có phải rất vất vả không?”
Không ai đáp lại, mọi người đều đang cắn hạt dưa.
Lưu Xuyên cười cười nói: “Tôi biết mình đã khiến các bạn phải chịu áp lực rất lớn, có điều chắc mọi người cũng hiểu, làm như thế thì mới tiến bộ nhanh, có thể ứng phó với tứ kết. Áp lực khi vào playoffs vẫn còn rất lớn, cố gắng thêm một tháng nữa, đợi khi mùa giải kết thúc, đội tuyển sẽ xuất tiền cho mọi người đi du lịch tự do, muốn chơi thế nào thì chơi.”
Tiểu Dư gãi đầu nói: “Đã biết, đội trưởng, chúng tôi đều hiểu mà!”
– chúng tôi đều hiểu nỗi khổ tâm của anh, vì thế chúng tôi cũng không muốn để anh thất vọng.
– vì nếu nói về vất vả, anh mới là người vất vả nhất, đúng không?
Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai cậu nhóc, nói tiếp: “Được rồi, những chuyện này ai cũng đã biết, tôi không dong dài vô nghĩa nữa. Chúng ta bàn chuyện khác.” Lưu Xuyên quay đầu nhìn về phía Giang Tuyết, “Giang Tuyết, goods của Long Ngâm thế nào rồi?”
“Tôi có vài ý tưởng, để nói cho mọi người nghe.” Giang Tuyết cười cười nói, “Cho ra một bộ bookmark kỷ niệm trước được không?”
“Ý tưởng được đấy.” Lưu Xuyên đồng ý nói: “Sửa lại thông tin của tuyển thủ một chút rồi ra mắt bản kỷ niệm trọn vẹn.”
“Tôi đã chỉnh xong rồi, phương án thiết kế cũng đã có, đội trưởng xem xem.” Quả nhiên Giang Tuyết làm việc rất cẩn thận, thực ra trước đây Lưu Xuyên chỉ thuận miệng nhắc tới, cô liền gom những chi tiết đó lại, mọi người nhìn bản thiết kế đều cảm thấy rất vừa lòng.
Tiểu Dư hưng phấn nói: “Thông tin của tôi sửa thành 18 tuổi, tôi 18 tuổi rồi!”
Giang Tuyết bất đắc dĩ nhìn cậu: “Được rồi, về tôi sửa.” Trước đó vẫn viết là 17 tuổi.
Trên một chiếc bookmark hoàn chỉnh có in những thông tin cơ bản của từng người như sinh nhật, chòm sao, cả tuyển thủ Long Ngâm cũng muốn sưu tầm đủ trọn bộ. Mọi người nhìn kỹ thiết kế trên bàn, mười thành viên Long Ngâm đều khác tháng sinh – Lưu Xuyên sinh ngày 15 tháng Hai cung Bảo Bình, Lam Vị Nhiên 1 tháng Ba cung Song Ngư, Giang Tuyết ngày 4 tháng Tư cung Bạch Dương, Thiếu Khuynh 11 tháng Năm cung Kim Ngưu, Tiểu Dư là Tết Thiếu nhi 1 tháng Sáu cung Song Tử, Lý Tưởng 22 tháng Tám cung Sư Tử, Trạch Văn 19 tháng Chín cung Xử Nữ, Tần Dạ 28 tháng Mười cung Thiên Yết, Lâm Đồng 24 tháng Mười một là Nhân Mã, Từ Sách 25 tháng Mười hai cung Ma Kết vừa đúng Giáng Sinh.
Tiểu Dư sửng sốt nói: “Xem ra một năm 12 tháng trừ tháng Một và tháng Bảy thì tháng nào đội mình cũng có sinh nhật.”
Ngô Trạch Văn nói: “Chòm sao của mọi người cũng không giống nhau.”
Lý Tưởng nói: “Từ Sách sinh vào Noel sao? Chưa từng nghe anh nói nha.”
Từ Sách nói: “Không thích sinh nhật lắm.” Thực ra hắn không thích mấy màn náo nhiệt này, cảm giác không được tự nhiên.
Lưu Xuyên nói: “Sinh nhật khác nhau cũng rất tốt. Trước đây trong vòng bảng đều rất bận, đôi khi còn phải bay đi nơi khác, trừ sinh nhật 18 tuổi của Tiểu Dư mọi người cùng nhau tổ chức rất có ý nghĩa, sinh nhật của những người khác đều không có… Về sau dù bận rộn thế nào, chúng ta vẫn nên cùng nhau trải qua sinh nhật, ăn bữa cơm chúc mừng một chút, hôm nay tôi cũng mới biết sinh nhật của nhiều người.”
Lam Vị Nhiên khoát tay nói: “Tôi không cần sinh nhật, năm nào cũng phải mua bánh ngọt, thổi nến, phiền chết đi được.”
Tần Dạ quay đầu nhìn anh: “Cậu lười đến mức đó cũng giỏi.”
Lam Vị Nhiên nheo mắt cười: “Hôm nay tôi mới biết Tần Dạ là cung Bọ Cạp, đúng là rất hợp, cậu là dạng Bọ Cạp điển hình luôn.”
Tần Dạ nhíu mày: “Đang khen hay đang chửi thế?”
Lam Vị Nhiên nói: “Tuyệt đối là khen, con bọ cạp xịn nhất liên minh.”
Hai người này lại sắp cãi nhau, Lưu Xuyên cắt ngang bọn họ: “Bộ bookmark này cần bám chặt tiến độ, nhanh chóng sản xuất cho kịp carnival mùa hè lần này.”
Giang Tuyết nói: “Ừ, tôi đã liên hệ nhà in rồi, giá cũng đàm phán xong, chờ mọi người quyết định là mai in luôn.”
Lưu Xuyên cảm thán bảo mẫu của đội mình thật sự giúp hắn bớt đi bao nhiêu việc.
Nhìn kỹ, Lưu Xuyên lại nói: “Bộ bookmark này thêm cả cô nữa chứ, thiếu một người rồi.”
Giang Tuyết sửng sốt nói: “Thêm cả tôi sao?”
Lưu Xuyên cười: “Đương nhiên, cô cũng là thành viên Long Ngâm mà, thiếu quản lý sao được.”
Giang Tuyết ấm áp trong lòng, mỉm cười nói: “Được, về tôi sẽ thêm vào. À đúng rồi, lúc trước figure kỷ niệm khi Xuyên đội giải nghệ của Hoa Hạ đã cháy hàng, rất nhiều fan tìm tôi hỏi có cho ra mắt garage kit mới không. Nếu giờ Xuyên đội đã là đội trưởng Long Ngâm, tôi nghĩ nhất định phải cho ra một bản mới.”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Vậy làm thêm của cả Tần Dạ và Tứ Lam đi.”
Tiểu Dư tò mò hỏi: “Garage kit là gì thế?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc giải thích: “Là figure nhân vật trong trò chơi, để tôi lấy hàng mẫu cho cậu.” Dứt lời cậu liền vào phòng lấy figure Hải Nạp Bách Xuyên ra cho mọi người xem, đây vẫn là bản kỷ niệm của Hoa Hạ, lúc trước Ngô Trạch Văn mua để cổ vũ Lưu Xuyên, sau này khi hai người bên nhau, Lưu Xuyên lại mua figure Ngũ Độc cho cậu, để thành một đôi đặt trong phòng ngủ của cậu.”
Tiểu Dư cầm figure Hải Nạp Bách Xuyên mini cao 20cm trong tay, sợ hãi than: “Làm đẹp quá! Tôi cảm giác lượng bán sẽ rất tốt nha, rất nhiều thành viên các đội lớn hận Xuyên đội, mỗi người có thể mua một con Hải Nạp Bách Xuyên về ngược đãi.”
“…” Lưu Xuyên không nói gì, “Liên minh không xấu tính thế đâu được chứ hả!”
Tiểu Dư cười cười, ngồi một bên nghiên cứu làm thế nào gỡ từng phần của Hải Nạp Bách Xuyên ra.
Giang Tuyết lại mở ra thêm hai file trong máy tính, cười nói: “Lần này vừa lúc cho ra mắt Dạ Dạ và Tứ Lam luôn, đây là thiết kế, bán combo figure ba đại thần có thể đẩy nhanh lượng tiêu thụ. Xưởng mà tôi liên hệ ở Thượng Hải là xưởng làm cho Lạc Hoa Từ, loại figure này dễ vỡ, carnival tổ chức ở Thượng Hải, việc vận chuyển từ kho cũng sẽ đơn giản hơn.”
Lưu Xuyên nhìn bản vẽ nói: “Tốt lắm, giống với nhân vật trong game rồi, cứ thế mà làm.”
Những người khác đương nhiên không có ý kiến gì về việc này, bọn họ là người mới vừa ra mắt, làm figure chắc chắn sẽ bị cười cho thối mặt. Giá figure bình thường rất đắt, đều rơi vào khoảng mấy trăm đồng, chỉ có đại thần nổi tiếng mới đủ khả năng cho ra mắt. Figure của ba người Xuyên, Lam, Dạ, không cần tranh luận ai cũng nhất trí cả.
Về chuyện khác…
Giang Tuyết nói: “In thêm một bộ postcard kỷ niệm của cả đội và poster chụp ảnh chung nữa. Loại hàng này dễ sưu tầm, giá rẻ thì fan cũng dễ mua. Goods như bình giữ nhiệt của Thất Tinh Thảo cũng có thể cân nhắc, nhưng thời gian chế tác khá lâu, tôi còn chưa liên hệ xưởng, sợ là không kịp.”
Lưu Xuyên nói: “Không sao, lần đầu ra goods làm thế nào tiện là được. Chủ yếu là kịp cho carnival mùa hè lần này, những cái khác sau này bàn tiếp. Bookmark, postcard và poster in nhanh một chút, figure cũng phải đốc thúc bên xưởng. Goods của các đội tuyển rất phong phú, chúng ta vừa mới bắt đầu, không cần làm hết một lần, khi nào làm goods đợt sau thì bàn tiếp.”
Giang Tuyết lập tức gật đầu nói: “Được, vậy mai tôi giục bên nhà in luôn!”
Lưu Xuyên nói tiếp: “À đúng rồi, in cả thẻ hội viên fanclub nữa, ngày mai thông báo trên weibo chính thức thành lập official fanclub của Long Ngâm. Thẻ thành viên bán tại carnival, mở thêm một shop online chuyên bán goods nữa.”
Lưu Xuyên dừng một chút lại nói thêm: “Trước đây trong giai đoạn vòng bảng không có goods, chúng ta đều dùng đồ của nhà tài trợ. Đợi sau khi chúng ta trở lại, tôi sẽ tổ chức một buổi fansign bán goods. Tôi muốn mọi người cũng nên cảm ơn những fan ở đây vẫn luôn ủng hộ chúng ta. Là một đội mới vậy mà vòng bảng vẫn có nhiều người tới mua vé cổ vũ cho chúng ta cũng không dễ dàng gì.”
Mọi người đều tán đồng với đề nghị này, Long Ngâm hiện tại nổi tiếng như thế nhưng cũng không thể bỏ qua sự ủng hộ của các fan tại Trường Sa. Vì thế khi bọn họ thi đấu xong cũng nên tổ chức một buổi fan meeting, coi như củng cố độ nổi tiếng, chuẩn bị cho mùa giải tiếp theo.
Ý tưởng kinh doanh câu lạc bộ của Lưu Xuyên rất rõ ràng, hắn muốn đưa Long Ngâm trở thành một câu lạc bộ eSport hàng đầu trong nước. Hiện tại mới chỉ bắt đầu, sau này sẽ dần đi vào quỹ đạo.
Còn về “Carnival mùa hè” trong lời của Lưu Xuyên, đây là một hạng mục truyền thống của bên công ty game hợp tác với liên minh chuyên nghiệp. Trong hai tuần nghỉ ngơi giữa vòng bảng và tứ kết sẽ tổ chức carnival năm ngày.
Đây là lễ hội lớn được nhà phát hành Võ Lâm và liên minh chuyên nghiệp đồng tổ chức, sẽ có một shop lớn bán goods của game, nhà tài trợ cũng sẽ có khu trưng bày sản phẩm như máy tính, card màn hình, chuột, bàn phím riêng, còn có gian hàng bán đồ ăn thức uống. Liên minh cũng sẽ cho mỗi đội một gian hàng riêng, các đội lớn muốn bán gì cũng được, sau khi các fan vào sân mà có tiền thì cứ thỏa sức mà mua.
Lưu Xuyên gấp gáp sản xuất goods cũng vì lý do này, không thể để gian hàng của Long Ngâm tại carnival mùa hè trống rỗng được. Trước đây hắn vẫn luôn vội vàng chuẩn bị cho vòng bảng, mấy việc này đều giao cho Giang Tuyết xử lý, may mà Giang Tuyết tháo vát, chỉ cần xong xuôi trước thềm carnival là được.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Ngày 14 mới bắt đầu tứ kết, còn hai tuần nữa, mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Mùng 7 bắt đầu huấn luyện, mùng 10 thì cả đội cùng tới Thượng Hải.”
Lam Vị Nhiên nói: “Ba người chúng ta phải đi Thượng Hải trước, đội tuyển sẽ làm thế nào?”
“Đúng rồi, còn phải nói cái này nữa.” Lưu Xuyên quay đầu nhìn về phía Ngô Trạch Văn nói: “Tôi, Tứ Lam và Tần Dạ sẽ phải tới Thượng Hải vào mùng 6 để tham dự carnival mùa hè, trong thời gian chúng tôi không ở đây, Trạch Văn sẽ đảm nhiệm vai trò đội trưởng tạm thời.”
“…” Ngô Trạch Văn rất cảm động trước sự tín nhiệm của Lưu Xuyên, lập tức gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai cậu: “Mấy ngày này Trạch Văn làm đội trưởng, có chuyện gì mọi người cứ tìm Trạch Văn, cậu ấy không giải quyết được sẽ báo với tôi. Sắp xếp cụ thể là nghỉ ngơi năm ngày từ mùng 2 đến mùng 6, mùng 7 Trạch Văn sẽ bắt đầu giám sát mọi người huấn luyện, luyện tập tùy tiện tìm lại trạng thái. Mùng 10 cả đội bay tới Thượng Hải, tôi sẽ ra sân bay đón, chúng ta sẽ tìm địa điểm tập huấn chính thức ở Thượng Hải luôn.”
Nghỉ ngơi vài ngày sau khi đánh hơn 30 trận cũng là điều cần thiết, nhưng cũng không được nghỉ quá lâu, vì một khi không điều chỉnh kịp tâm lý gây ra vấn đề ngay trong trận đầu tiên thì sẽ rơi vào thảm kịch. Ngày 14 bắt đầu thi đấu, Lưu Xuyên tập hợp huấn luyện trước bảy ngày cũng rất hợp lý, mọi người không có ý kiến, quyết định thống nhất như vậy.
Còn chuyện Trạch Văn làm đội trưởng tạm thời cũng không ai xét nét gì, dù sao Trạch Văn vừa nghiêm túc lại vừa cẩn thận, Lưu Xuyên rất yên tâm giao đội tuyển cho cậu khi hắn không có nhà.
Từ mùng 6 đến mùng 10 là carnival mùa hạ do nhà sản xuất game Võ Lâm và liên minh chuyên nghiệp đồng tổ chức, ngoài việc bán goods còn có rất nhiều hạng mục giải trí khác nhau. Vé vào cửa của carnival rất khó mua, tất cả tuyển thủ mạnh nhất liên minh cùng tụ họp, còn có rất nhiều phần thưởng kèm theo các hoạt động, fan khắp nơi giành giật nhau từng tấm vé.
Danh sách tuyển thủ tham dự carnival mùa hè lần này đã được công bố sau khi trận đấu cuối cùng kết thúc. Dựa theo bố trí của năm trước, đội phó đội trưởng những đội trong top 8 bắt buộc phải tham gia, ngoài ra còn có bốn tuyển thủ tự do có độ nổi tiếng cao do liên minh quyết định dựa theo tổng hợp phiếu bầu trên mạng.
Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân, Thiệu Trạch Hàng, Lộc Tường, Diệp Thần Hi, Lâm Vũ Phàm, Lương Hải Tân, Tạ Quang Nghị, Lưu Xuyên, Lam Vị Nhiên, Tần Dạ, Phương Chi Diên, Dương Kiếm, Đường Ngự Phong, Trần Tuấn Phi, Lý Thương Vũ, Bạch Hiên, Chu Mộc, Hứa Hân Nhiên, Tề Phong.
– đây là danh sách 20 tuyển thủ được mời đến carnival mùa hạ lần này.
Đội trưởng và đội phó của Long Ngâm đều phải tham gia, kéo thêm Tần Dạ là vì số phiếu bầu của Tần Dạ quá cao, chắc chắn liên minh sẽ không bỏ qua anh. Mặt khác, hai cô gái Chu Mộc và Hứa Hân Nhiên của Quốc Sắc cũng rất nổi tiếng, đội trưởng Tề Phong của Phong Hỏa lẻ loi một mình thoạt nhìn có chút đáng thương, có điều tuyển thủ vương bài của cả Phong Hỏa cũng chỉ có mỗi mình hắn, chẳng còn cách nào khác.
Cứ thế, danh sách 20 người được công bố, sau khi vòng bảng kết thúc, carnival mùa hè hội tụ ngôi sao trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.
Nhiều đại thần cùng xuất hiện như vậy, có khi nào những tổ hợp khó gặp lại xuất hiện trong carnival mùa hè lần này?
/436
|