*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đội hình của Long Ngâm vừa xuất hiện trên màn hình, Trương Thư Bình lập tức mở miệng nói: “Nhìn đội hình này thì có lẽ Tứ Lam sẽ đánh phụ trợ.”
“Đúng vậy.” Diệp Thần Hi cũng đã đoán trước được điều này, mỉm cười nói: “Sư phụ chơi phụ trợ cũng rất giỏi.”
Hắn luôn khen ngợi sư phụ một cách quang minh chính đại, không hề che giấu, mỗi lần nhắc tới Lam Vị Nhiên, trong ánh mắt của đội trưởng trẻ tuổi này lại đong đầy dịu dàng, từ khi Lam Vị Nhiên có được danh hiệu “Sư phụ tốt của liên minh”, Diệp Thần Hi cũng được gọi là “Đồ đệ tốt của liên minh”.
Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trên khán đài nghe Diệp đội nói lại chẳng hào hứng nổi, ưu thế “Tinh thông ba hệ” của Lam Vị Nhiên mãi đến playoffs mới phát ra uy lực, lần trước thì đánh Tiêu Dao tầm xa để đấu lôi đài, sau đó dùng Tiêu Dao cận chiến để đánh đoàn chiến, trận này lại đổi qua Tiêu Dao phụ trợ. Chẳng ai biết được Lam Vị Nhiên sẽ chơi lưu phái nào, vì vậy lại càng khó có thể đoán được chiến thuật mà Lưu Xuyên bố trí, bởi sự tồn tại của một “biến số” tên Tứ Lam, đội tuyển Long Ngâm cũng trở thành đội tuyển có đội hình đa dạng nhất trong liên minh chuyên nghiệp.
– gặp Long Ngâm thôi đã đau nứt đầu!
Vào lúc đó, tuyển thủ các đội tuyển khác đều cùng chung suy nghĩ như vậy.
Tô Thế Luân sờ cằm nói: “Lam Vị Nhiên đánh phụ trợ, lúc trước có ra sân mấy lần trong giải Toàn quốc.”
Anh và Tiêu Tư Kính có chú ý qua giai đoạn Long Ngâm còn đánh ở giải hạng hai, vì vậy nhớ rõ Giang Thiếu Khuynh và Từ Sách bị Lưu Xuyên bắt ngồi ghế dự bị, sau đó để Tứ Lam đánh phụ trợ vài trận, Tứ Lam đánh phụ trợ cũng rất hay. Đội hình này của Long Ngâm có thể xa lạ với các đội tuyển trong giải chuyên nghiệp, nhưng lại rất quen thuộc với các thành viên trong Long Ngâm. Vì bọn họ đã quen đánh đội hình có Tứ Lam phụ trợ trong giải Toàn quốc, bình thường cũng thường xuyên luyện tập.
“Lam Vị Nhiên thực sự là thiên tài.” Tô Thế Luân đánh giá, “Bảo tôi đánh ba hệ Ngũ Độc, đảm bảo tôi sẽ phế lắm.”
“Cậu ta thực sự yêu thích môn phái Tiêu Dao này.” Tiêu Tư Kính một câu bình thiên hạ.
Đúng vậy, để có thể khiến một Lam Vị Nhiên lười biếng thành thói hao phí nhiều tâm tư nghiên cứu như thế, chắc chắn đó phải là thứ mà anh cực kỳ yêu thích. Anh yêu môn phái Tiêu Dao này, cũng chính vì vậy mà rất lâu sau khi giải nghệ, anh mới không cam lòng mà trở lại. Mà hơn nữa sau khi trở về, phong độ của anh vẫn không hề suy giảm so với năm xưa.
Tuy quan hệ với Lam Vị Nhiên không phải quá thân thiết, nhưng đối với người con trai này, Tiêu Tư Kính vẫn giữ sự bội phục trong đáy lòng.
…
Ba đại thần của Long Ngâm cùng lên đoàn chiến khiến các đội tuyển bàn tán xôn xao, nhưng trên sân thi đấu Thiệu Trạch Hàng lại rất bình tĩnh.
Từ khi thấy Lâm Đồng lên lôi đài ở vòng hai hắn đã có dự cảm, lúc này nhìn đội hình cũng không quá bất ngờ. Thiệu Trạch Hàng tin tưởng vào đội hình mạnh nhất của mình – La Tiệp chơi Thiếu Lâm Quyền, ID “Thập Bát La Hán” đánh hàng trước làm tank, Quách Dịch An Cái Bang Chưởng “Cư An Tư Nguy” đánh vị trí số một, tổ hợp Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường đánh vị trí số ba và bốn, Thường Thịnh “Thiên Bôi Bất Đảo” đánh phụ trợ, Chu Tân Truyền “Tân Hỏa Tương Truyền” chơi Nga Mi Cầm buff.
Đây là đội hình mà Đồng Tước thường sử dụng nhất trong những mùa giải trước, sau này vì Đinh Vinh và Phùng Siêu chuyển tới nên có điều chỉnh, giờ quay lại như ban đầu.
Trương Thư Bình nhìn danh sách nói: “Năm đó Đồng Tước cũng sử dụng đội hình này để giành quán quân, hôm nay trừ tuyển thủ buff Trần Vĩ Sâm đã chuẩn bị giải nghệ nên đổi thành người mới Chu Tân Truyền, năm tuyển thủ còn lại đều là những thành viên đã giúp Đồng Tước lên ngôi vô địch năm đó. Đây cũng là đội hình bạo lực nhất đã làm nên tên tuổi của Đồng Tước.” Trương Thư Bình quay đầu nhìn về phía Diệp Thần Hi, “Diệp đội hẳn sẽ có tiếng nói hơn tôi, cậu đã đánh với Đồng Tước nhiều lần, chẳng bằng phân tích cho khán giả một chút về sự lợi hại trong đội hình này của Đồng Tước đi?”
“Được.” Diệp Thần Hi mỉm cười nói, “Có hai nguyên nhân khiến cho đội hình này rất khó đối phó. Một là trong sáu thành viên thì đã có năm cận chiến, một Thiếu Lâm, một Minh Giáo, ba Cái Bang, nhiều cận chiến tụ lại một chỗ đánh vào trong đội hình địch sẽ khiến các đội tuyển khác rất khó ngăn cản. Chưa kể khi Lộc Tường khống chế đa mục tiêu sau đó Thiệu đội bùng nổ thì rất dễ dàng xông vào phía sau đội hình đối phương để giết chết máu giấy đội bạn. Dù là hàng trước mạnh nhất liên minh như Tiêu đội thì khi gặp Đồng Tước cũng sẽ rất khó khăn.”
Trần Tiểu Bắc liếc trộm sư phụ, thấy Tiêu đội sắc mặt nghiêm túc, không hề phản ứng với việc Diệp Thần Hi thuận miệng lôi mình ra làm ví dụ.
Diệp Thần Hi nói tiếp: “Thứ hai là vì tuyển thủ Thường Thịnh của Đồng Tước chơi Cái Bang Túy quyền, đây là lưu phái cực hiếm trong dàn phụ trợ tại liên minh chuyên nghiệp, cũng chỉ có mỗi Đồng Tước có thể dung nhập được lưu phái này vào đội hình đoàn chiến của mình. Chiêu ‘Túy Ẩm Giang Hà’ của Cái Bang Tuý quyền làm cho đồng đội năm giây tiến vào trạng thái vô địch, có thể nói đây là skill viện trợ mạnh nhất cho tổ hợp Thiệu Lộc, lại phối hợp thêm khả năng khống chế mạnh mẽ của Thiếu Lâm Quyền La Tiệp và Cái Bang Chưởng Quách Dịch An, tổ hợp Thiệu Lộc sẽ giết được sát thương chủ lực của đối phương trong nháy mắt.”
“Đúng vậy, Diệp đội giải thích cực kỳ chi tiết.” Trương Thư Bình mỉm cười nói, “Đồng Tước là đội tuyển có cách đánh nhiệt huyết nhất trong liên minh, trừ buff ra thì các tuyển thủ tấn công, khống chế hay phụ trợ đều chơi cận chiến. Đội ngũ thuần cận chiến khi giao tranh tổng sẽ rất đáng xem. Hôm nay ba đại thần của Long Ngâm cùng lên đủ để thấy sự tôn trọng trình độ của Xuyên đội đối với đội hình đoàn chiến của Đồng Tước. Cá nhân tôi cảm thấy trận này hai bên đều có phần thắng nhất định, chúng ta hãy cùng chờ đón xem kết quả cụ thể sẽ là gì.”
Trương Thư Bình vừa dứt lời, màn hình lớn cũng hướng về phía trận đấu.
Mười hai tuyển thủ của hai đội đã vào phòng, dựa theo trình tự bốc thăm thì trận này Đồng Tước sẽ chọn bản đồ, Thiệu Trạch Hàng không do dự lựa chọn “Phù Dung sơn trang”, khán giả nhìn thấy đều có chút sửng sốt – vì có rất ít đội tuyển sẽ sử dụng cùng một loại bản đồ cho cả lôi đài và đoàn chiến.
Vừa rồi Đồng Tước đã chọn bản đồ này để đánh lôi đài, giờ đoàn chiến lại sử dụng, không lẽ hết cái để chọn rồi sao?
Diệp Thần Hi giải thích: “Thực ra sân nhà Đồng Tước chọn bản đồ gì cũng không quan trọng, vì từ trước đến nay Đồng Tước chưa bao giờ là đội tuyển dựa vào địa hình để tạo ra ưu thế. Bọn họ thích chọn bản đồ có không gian bằng phẳng rộng lớn, ví dụ như Lạc Hà pha, Phù Dung sơn trang hoặc quảng trường Thái Cực. Địa hình thoáng đãng sẽ tiện hơn cho bọn họ khi sử dụng dàn cận chiến chia cắt đội hình đối phương.”
Trương Thư Bình gật đầu đồng ý: “Chính là vậy, vì Long Ngâm có hai tuyển thủ hệ triệu hồi đánh tầm xa là Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn, nên bọn họ sẽ thích sử dụng bản đồ nhiều chướng ngại vật để nhiễu loạn thị giác hoặc khả năng di chuyển của đối phương. Vì vậy Đồng Tước lựa chọn Phù Dung sơn trang trống trải cũng đúng, chẳng những áp chế được cách đánh của Long Ngâm mà đồng thời còn giúp Đồng Tước phát huy càng trôi chảy.”
Tuy có hai chữ “sơn trang”, nhưng thực chất bản đồ đoàn chiến “Phù Dung sơn trang” cũng đơn giản như lôi đài, chẳng qua diện tích sẽ lớn hơn bản đồ lôi đài vài lần, chia làm ba đường trên, giữa và dưới hướng thẳng tới lương đình cắm cờ ở chính giữa sơn trang, đường bên cạnh là khu vực chiến tranh phủ sương mù, sau khi thắp đèn Khổng Minh mới nhìn được rõ, toàn bộ bản đồ bằng phẳng, không có bất cứ chướng ngại vật nào. Nói cách khác, nhắm mắt cũng đi được từ đường trên về đường dưới một cách thông suốt không trở ngại.
Cứ thế, dù Lộc Tường nhắm mắt đánh thì cũng có thể dựa vào trực giác và xúc cảm để đánh trúng đối thủ, không phải lo đụng vào vách tường, cột đá gì đó làm giảm khả năng phát huy của cậu. Tiểu Lộc thích nhất loại bản đồ quảng trường đơn giản thô bạo này, gậy của cậu có thể vung từ Nam ra Bắc, một đường đảo qua như gió cuốn lá rơi.
Đương nhiên đó là khi gặp phải đội ngũ yếu kém, chênh lệch thực lực quá lớn, Lộc Tường có thể Hoành tảo thiên quân quét địch như quét rác, hôm nay đối thủ là Long Ngâm, sư phụ sao có thể đứng yên tại chỗ chờ cậu đến quét, sư phụ gọi một đống anh em ra cũng có thể khiến Lộc Tường phát điên.
“Cả đội đi đường trên.” Thiệu Trạch Hàng bình tĩnh hạ lệnh.
Đội hình của bọn họ nếu chia đường mà đi sẽ không có bao nhiêu ưu thế, lại còn dễ bị tổ hợp Xuyên Văn của Long Ngâm bắt lẻ. Đồng Tước mạnh nhất là khi có sáu người đi cùng nhau, ý đồ của Thiệu Trạch Hàng rất rõ ràng – mở giao tranh tổng trực tiếp.
Không hổ là Đồng Tước, không thèm bàn mưu tính kế với đối thủ, vào trận là đánh!
Đây cũng là lý do mà rất nhiều người thích xem Đồng Tước đánh – nhiệt huyết, kích thích, ngập tràn sức sống!
Nhưng khi cả sáu người Đồng Tước đi tới giữa đường trên, không thấy bóng dáng bất cứ thành viên nào của đội tuyển Long Ngâm.
“Chắc chắn bọn họ đang mai phục ở đâu đó, sư phụ em thích nhất là chơi cái trò lén la lén lút bẫy người ta.” Lộc Tưởng không khách khí chửi sư phụ.
“Tấm bản đồ này không có bất cứ địa điểm nào để mai phục.” Thiệu Trạch Hàng bình tĩnh nói, “Hẳn là bọn họ đi đường dưới rồi.”
Giữa quảng trường lớn thế này thì mai phục kiểu gì? Không như rừng rậm có thể nấp sau thân cây, hồ ao có thể mai phục dưới nước, đi đường trên mà không có ai thì chứng tỏ chắc chắn Long Ngâm không ở đây, Thiệu Trạch Hàng kết luận – có thể Long Ngâm đang tránh mở giao tranh với Đồng Tước. Chỉ là không biết tình cờ hay đã dự tính trước mà thôi.
“Không thể nào?” Lộc Tường sửng sốt chuyển tầm nhìn xung quanh, quả nhiên không hề thấy tung tích của bất cứ tuyển thủ nào trong Long Ngâm, “Vừa vặn không đụng mặt sao?”
“Ừ.” Thiệu Trạch Hàng nói, “Lấy cờ trước đi.”
Lúc này bọn họ cũng không thể xuống đường dưới được nữa, chỉ có thể đợi vài giây sau đến khi cờ lệnh xuất hiện thì đánh cờ trước.
Đoàn chiến vòng đầu tiên, vì hai đội khác đường không mở giao tranh nên những khán giả muốn nhìn đoàn chiến nhiệt huyết có hơi thất vọng. Chẳng mấy chốc, hai lá cờ đường trên và đường dưới đồng thời hiện ra, tốc độ đánh cờ của Long Ngâm và Đồng Tước về cơ bản là ngang nhau, có thể thấy sát thương mà Thiệu Trạch Hàng, Lộc Tường lại thêm Cái Bang Chưởng Quách Dịch An và Thiếu Lâm Quyền La Tiệp gây ra rất nhiều, không hề thua kém so với ba sát thương chủ lực Xuyên, Văn, Dạ của bên Long Ngâm.
Hai đội giành giật từng giây mà đánh, không quá một phút, hai lá cờ xanh và đỏ ở hai đường lần lượt ngã xuống.
Màn hình hiện lên tỉ số 5:5, vẫn đang hòa nhau!
Chính vì vậy cờ đen thứ ba sẽ là điểm nóng trong khoảng thời gian tiếp theo. Đây là sân nhà Đồng Tước, nếu vứt bỏ lá cờ này thì vòng đoàn chiến tiếp theo sẽ rất khó đánh. Tương tự, nếu Long Ngâm không giành được lá cờ này thì áp lực cho trận tiếp theo cũng sẽ rất lớn, chính vì vậy hai đội sẽ dốc toàn lực cho lá cờ thứ ba này!
Trương Thư Bình kích động: “Mọi người có thể nhìn thấy hiện tại sáu thành viên của Long Ngâm và sáu người ở Đồng Tước đang đi tới đường giữa bằng tốc độ nhanh nhất, bên này Long Ngâm có trận gia tốc hỗ trợ nên tốc độ di chuyển nhanh hơn Đồng Tước rất nhiều!”
Lam Vị Nhiên chơi Tiêu Dao phụ trợ có thể dùng trận pháp tăng tốc độ di chuyển cho đồng đội, còn Cái Bang Túy quyền của Thường Thịnh lại không có skill này. Điểm lợi hại nhất của Cái Bang hệ Túy quyền là trạng thái vô địch chứ không phải khống chế tăng tốc giảm tốc. Vì thế đương nhiên Long Ngâm sẽ tới đường giữa nhanh hơn Đồng Tước.
Tứ Lam mở trận tăng tốc khiến toàn bộ Long Ngâm tới đường giữa nhanh hơn Đồng Tước tám giây, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện lại gần lương đình cắm cờ, vì một khi tới gần sẽ bị trạng thái debuff cờ đen gây ra, vừa mất máu lại tụt mana, nếu vậy sẽ rơi vào bất lợi.
“Tấm bản đồ này không có nơi nào để mai phục vì thế dù Long Ngâm tới trước cũng chẳng có tác dụng gì.” Diệp Thần Hi nói, “Vẫn sẽ phải chờ Đồng Tước tới rồi mở giao tranh. Để đề phòng bị ảnh hưởng từ cờ lệnh, hẳn là Đồng Tước sẽ vòng từ bên hông qua.”
Diệp Thần Hi vừa dứt lời thì thấy các thành viên Đồng Tước vòng từ bên cạnh ra, tuyển thủ La Tiệp Thiếu Lâm đi trước thắp đèn Khổng Minh, tầm nhìn xung quanh được trải rộng, hai đội lập tức phát hiện ra vị trí của đối thủ!
Lý Tưởng phản ứng rất nhanh, mở Long trảo thủ để kéo Thiếu Lâm bên kia lại – nhưng Lộc Tường còn nhanh hơn!
Long đằng hổ dược!
Lộc Tường đột nhiên khinh công tốc biến tới ngay phía trước của đội tuyển Long Ngâm, sau đó nhồi thêm một chiêu “Hoành tảo thiên quân”, Lý Tưởng và Tần Dạ không kịp phản ứng liền bị Lộc Tường quét ngã.
Sự nhạy bén của tuyển thủ trẻ tuổi này khi thi đấu khiến rất nhiều đại thần phải đau đầu, Lưu Xuyên làm sư phụ cũng chỉ có thể đánh giá hai chữ: “Năng khiếu.”
Đúng vậy, năng khiếu. Có những người từ nhỏ đã có năng khiếu khác với người thường, dù người thường có cố gắng đến mức nào cũng sẽ không đạt được tiêu chuẩn của bọn họ. Sự nhanh nhạy như sấm sét của Lộc Tường chính là một dạng năng khiếu, dù bình thường mơ mơ màng màng suốt ngày lạc đường, nhưng một khi cậu tập trung tinh thần thi đấu, năm giác quan sẽ nhạy bén tới cực điểm, cậu có thể nghe chuẩn được bước đi của đối phương, nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi trong không gian, là người đầu tiên ý thức được nguy hiểm, cũng là người nắm được cơ hội nhanh nhất!
Năng lực phản ứng nhạy bén khi thi đấu điện tử có thể phát huy một cách hoàn mĩ, đây là trình độ mà có lẽ người khác dù khổ luyện vài năm cũng không thể đạt được.
Lưu Xuyên vẫn luôn nói Tiểu Lộc có năng khiếu, nhưng đáng sợ hơn là không những có năng khiếu, cậu còn không ngừng cố gắng, chứ những kẻ vừa bất tài lại không có chí cầu tiến thì chỉ có thể đợi hắn cho ăn hành.
Thực ra Lý Tưởng và Tần Dạ phản ứng không hề chậm, nhưng vấn đề là ở Đồng Tước không chỉ có một mình Tiểu Lộc là thiên tài, mà bên cạnh cậu còn có một Thiệu Trạch Hàng cùng tiến cùng lui.
Thiệu Trạch Hàng là con lai, nghe nói vì hai loại gen khác nhau kết hợp sẽ cho ra đứa trẻ thông minh hơn, bình thường Thiệu Trạch Hàng lạnh lùng lại kiệm lời, nhiều người không rõ rốt cuộc IQ của hắn là bao nhiêu. Thế nhưng những đội trưởng đã từng đánh với hắn thì đều biết – IQ của người con trai này có thể đạt mức tuyệt đỉnh! Là dạng thông minh biết giấu mình, không để ai nhận ra! Hắn rất biết cách đánh giá thời cuộc, quan trọng hơn là cũng chỉ có hắn mới theo kịp khả năng tư duy cận biên và tốc độ phản ứng như chớp giật của Lộc Tường!
Sở dĩ tổ hợp Thiệu Lộc đáng sợ, chỉ đơn giản vì đó là tổ hợp của “Thiệu Trạch Hàng” và “Lộc Tường” mà thôi.
Đánh với bất cứ đội nào, tổ hợp này cũng có thể phát huy được hiệu quả khủng bố. Nếu không tại sao liên minh có nhiều Minh Giáo và Cái Bang như vậy mà không thể sao chép được cách đánh của tổ hợp Thiệu Lộc?
Hai người có thần giao cách cảm, phối hợp ăn ý, không hề thua đôi cộng sự tốt nhất là Tiêu đội và Luân thần. Hơn nữa Thiệu Trạch Hàng đã đi với Lộc Tường từ những ngày đầu tiên của Đồng Tước, cùng nhau dẫn theo Đồng Tước giành cúp vô địch, có thể coi như thanh mai trúc mã, chiến hữu cùng tiến bộ. Trừ việc tư lịch kém với cặp đôi Tiêu, Tô, thì trong số dàn đội tuyển thế hệ mới, khả năng kết hợp của Thiệu Lộc tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều những tổ hợp của các đội tuyển khác.
Hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên các thành viên Long Ngâm được chứng kiến uy lực chân chính của tổ hợp Thiệu Lộc!
Chiến thuật mở giao tranh trực tiếp của Đồng Tước đã nhuần nhuyễn sau vô số lần tập luyện, vì thế ngay trong khoảnh khắc Lộc Tường hành động, Thiệu Trạch Hàng lập tức theo kịp, một chiêu Tước vũ khí phế bỏ bộ kỹ năng của Lý Tưởng, Lộc Tường nhồi thêm “Hoành tảo thiên quân” đánh ngã hai người đứng hàng trước là Lý Tưởng và Tần Dạ, Thường Thịnh lập tức mở chiêu cuối “Túy ẩm giang hà” giúp đồng đội tiến vào trạng thái vô địch, đồng thời La Tiệp hàng trước cũng đuổi theo khống chế Tần Dạ.
Chỉ trong nháy mắt, hàng trước của Long Ngâm đã tan vỡ!
Khả năng phá vây của tổ hợp cận chiến Đồng Tước cũng chính vì thế mà thành danh.
Nhưng hôm nay Long Ngâm dùng đội hình này, Lưu Xuyên cũng sớm liệu được việc hàng trước sẽ chịu thiệt, đánh với cả năm người hàng trước Đồng Tước thì không thể liều mạng, chỉ có thể nghĩ cách ngay khi bọn họ xông vào trong để kéo dài hoặc khống chế. Miễn không để cho tổ hợp Thiệu Lộc lợi dụng thời gian được buff trạng thái vô địch để giết người là được, nhỡ đâu bị giết một người, Long Ngâm với quân số thiệt thòi sẽ lại càng thêm khó đánh. Vì thế ngay trong khoảnh khắc Lộc Tường, Thiệu Trạch Hàng và Thường Thịnh xông vào trong, Lưu Xuyên đột nhiên bạo tốc độ tay, gọi ra bảy con rối!
Trương Thư Bình sợ hãi mà than: “Xuyên thần muốn dùng chiêu cuối Thất sát trận luôn sao?! Đánh với trạng thái vô địch của bọn họ…”
Trạng thái vô địch, đồng nghĩa với việc miễn dịch khỏi mọi thương tổn cũng như khống chế debuff, xứng đáng với hai chữ “Vô địch”. Lúc này Lưu Xuyên mở con rối cũng sẽ không bào đi nổi một điểm máu của Lộc Tường, càng không có cách nào để khống chế đối phương, vì vậy Trương Thư Bình nhất thời không hiểu nổi.
Kết quả, hành động tiếp theo của Lưu Xuyên lập tức cho Trương Thư Bình và khán giả đáp án.
“Tản ra!”
Một lời chỉ huy của Lưu Xuyên, toàn bộ hàng sau của Long Ngâm lập tức tản ra, Ngô Trạch Văn sang trái, Lưu Xuyên đi sang phải, Lam Vị Nhiên và Tiểu Dư cùng lùi về sau. Bốn người đứng thành một hình tam giác, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
“… Hóa ra là dùng con rối làm lá chắn.” Trương Thư Bình hiểu ra cũng không biết nói gì, “Liên tục gọi ra bảy con rối hình thành một bức tường rối, mạnh mẽ chặn lại đường đi của Tiểu Lộc và Thiệu đội, Xuyên đội cũng quá liều rồi!”
Đúng vậy, Xuyên thần thực sự quá liều!
Vì Thiệu Lộc đang trong trạng thái vô địch, mấy skill khống chế như Khôi lỗi cấm túc hay Tơ nhện kéo dắt đều không có hiệu quả lên người bọn họ. Thế nhưng thi đấu trong game là tính toán giao tranh, không thể giáp lá cà thì Lưu Xuyên bày con rối ở đó, Tiểu Lộc không thể trực tiếp xuyên qua tường rối, bắt buộc phải đi đường vòng, hiệu quả giống như một dàn cột chống vậy. Vì thế Lưu Xuyên mới liên tục gọi ra bảy con rối, trực tiếp tạo thành một bức tường ngăn cách, đúng với cụm “Bức tường rối” mà Trương Thư Bình dùng để miêu tả.
Khán giả cũng thấy “Bức tường rối” này quả thực rất xa hoa.
Phải biết bình thường Thất sát trận của Lưu Xuyên đều dùng để giết người, hôm nay đừng nói là khiến người ta chết, máu của Tiểu Lộc và Thiệu đội còn chưa mất nổi một giọt. Đường Môn gọi rối sẽ hao tổn cực nhiều mana, hắn gọi ra bảy con rối xếp thành một hàng chỉ đơn thuần dùng để ngăn bước tiến công của địch, nói kiểu gì cũng thấy pha trao đổi này không có lời.
Đây là hành động lỗ nặng đối với Lưu Xuyên. Nhưng lại cực kỳ quan trọng đối với toàn bộ Long Ngâm.
Nếu vừa rồi Lưu Xuyên không ngăn Lộc Tường lại, không chừng có trạng thái vô địch trên người, tổ hợp Thiệu Lộc đã xông tới giết được Ngô Trạch Văn chống chịu kém. Nếu thế Long Ngâm 5 vs 6 càng không có phần thắng. Vừa rồi Lưu Xuyên bùng nổ tốc độ tay dường như cũng đột phá giới hạn trong quá khứ… Cuối cùng nhờ đó mà ngăn cản Đồng Tước thành công!
Lý Thương Vũ ngồi theo dõi trận đấu qua màn hình máy tính cũng nhịn không được mà cảm thán: Hóa ra còn có thể chơi con rối theo kiểu này, khả năng vận dụng con rối linh hoạt của Xuyên thần thực sự đã chạm tới ngưỡng hô mưa gọi gió.
Chiêu này của Lưu Xuyên cũng như mạnh mẽ đặt chướng ngại trước mặt Lộc Tường ngăn lại mạch tấn công của cậu. Hắn biết rõ tầm quan trọng của nhịp độ thi đấu đối với Tiểu Lộc, nếu mạch tấn công bị ngắt, khả năng tiến công của Lộc Tường sẽ suy giảm, đồng thời lại kéo dài được thời gian, thuận lợi cho đội hình phía sau của Long Ngâm tản ra bố trí trận hình.
Chỉ cần hiệu quả vô địch kết thúc, Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên có thể phối hợp dùng “Tơ nhện kéo dắt” và “Tử mẫu phi trảo” để tách rời tổ hợp Thiệu Lộc, sau đó bắt lẻ từng người!
Nhưng đây chỉ là kết quả khả quan nhất mà Lưu Xuyên nghĩ ra, sự thật chứng minh may mắn đã không mỉm cười hoàn toàn với đội tuyển Long Ngâm. Đúng lúc này, phụ trợ Thường Thịnh của Đồng Tước đột nhiên mở kỹ năng “Túy sinh mộng tử”! (say sưa mơ màng)
Cái Bang Túy quyền dùng bầu rượu làm vũ khí, bộ kỹ năng đều có liên quan tới rượu, chiêu “Túy sinh mộng tử” này của Thường Thịnh có hiệu quả giống với trận trầm mặc của Tiêu Dao – khiến mục tiêu bị nhắm đến rơi vào trạng thái say rượu, không thể sử dụng bất cứ chiêu thức nào, cũng không thể di chuyển, không thể dính hiệu ứng sát thương.
Nếu chiêu này tung không tốt thì nhiều lúc sẽ trở thành bùa cứu mạng cho đội bạn, vì tuy đối phương bị trầm mặc nhưng cũng được gia tăng trạng thái vô địch, khi bị đánh không mất máu. Đây cũng là nguyên nhân mà trong game có rất nhiều người chơi Cái Bang Túy quyền bị ăn chửi – cái kỹ năng Túy sinh mộng tử này chỉ toàn bóp team chứ chẳng giúp được gì, bình thường khi đồng đội đang tập trung đánh một người nào đó, em Cái Bang gà mờ đột nhiên tung Túy sinh mộng tử, phe địch không động đậy được nhưng cũng vô địch luôn, bao nhiêu tài nguyên dồn vào đánh đều trở thành công cốc.
Skill này giống như con dao hai lưỡi, có thể khiến đối thủ bị trầm mặc, cũng có thể cứu vãn tình hình đồng đội – khi đồng đội sắp chết thì tung qua sẽ giúp đồng đội tiến vào trạng thái vô địch, có thể giữ mạng thêm một lúc nữa.
Muốn chơi tốt Cái Bang Túy quyền không dễ, cũng chính vì bộ chiêu thức của lưu phái này có rất nhiều skill là dao hai lưỡi, đều có thể sử dụng cho cả quân địch lẫn đồng đội, sử dụng thế nào, khống chế ra sao còn cần phải phân tích cục diện trận đấu.
Nhưng Thường Thịnh là ai? Là phụ trợ đã đi theo Đồng Tước chinh chiến trong liên minh suốt bao năm qua! Tuy rằng bình thường nghiện rượu bia nhưng lúc thi đấu thì con ma men này cực kỳ nghiêm túc – một chiêu Túy sinh mộng tử này của anh dứt khoát nhắm vào Lưu Xuyên.
Bị ảnh hưởng bởi trạng thái say rượu, Lưu Xuyên không dùng được bất cứ chiêu thức nào, tất nhiên hắn cũng miễn dịch với toàn bộ sát thương từ đối thủ, giống như một pho tượng đứng trơ ra đó.
Điểm mạnh nhất của kỹ năng này là auto-lock, không thể né tránh, hơn nữa thời gian kéo dài hiệu quả còn lên đến sáu giây.
Tuy trong sáu giây này Lưu Xuyên miễn dịch với mọi đòn tấn công, nhưng trên thực tế hắn cũng bị đóng băng tại chỗ, hoàn toàn không khác nào phế thải. Suy nghĩ của Thường Thịnh rất đơn giản – tách Xuyên thần khỏi giao tranh tổng, nhanh chóng đánh ra ưu thế!
Lộc Tường vốn phát điên với đám rối của sư phụ, một chiêu trầm mặc này của Thường Thịnh khiến toàn bộ con rối của Lưu Xuyên cũng đứng im không động đậy!
Đối với Lộc Tường thì vòng qua một bức tường rối tĩnh rất dễ dàng, Thiệu Trạch Hàng cũng hành sự tùy hoàn cảnh, mở Huyễn quang bộ dịch chuyển tới trước mặt Ngô Trạch Văn, sóng điện não của Lộc Tường đồng bộ với hắn, mục tiêu của hai người quá rõ ràng – giết Ngô Trạch Văn trước!
Hai người Quách Dịch An và La Tiệp cuốn lấy Lý Tưởng cùng Tần Dạ ở hàng trước, ba người Thiệu, Lộc, Thường xông vào giết hàng sau của Long Ngâm. Ngũ Độc máu giấy bị lại gần sẽ rất khổ sở, lại thêm trạng thái vô địch trên người Thiệu, Lộc, những kỹ năng như rết độc cố định vị trí hay tơ nhện kéo người đều vô dụng với bọn họ. Trận pháp khống chế của Lam Vị Nhiên cũng không có cửa dùng, Ngô Trạch Văn cố gắng chống đỡ một lát, chẳng mấy chốc đã bị hai người Thiệu Lộc liên thủ giết chết.
Trạch Văn lên bảng đếm số, Long Ngâm 5 vs 6 liền rơi vào thế bị động, chưa kể Lưu Xuyên đang bị cách ly khỏi giao tranh, Lam Vị Nhiên bị Thiệu Trạch Hàng lại gần gây rối không cho niệm chiêu, pha giao tranh này Long Ngâm bị quét sạch hoàn toàn.
Kết quả này khiến rất nhiều người bất ngờ, ba đại thần ra trận đoàn chiến mà chẳng biết vì sao lại chết sạch trong nháy mắt.
Trương Thư Bình nói: “Có lẽ Long Ngâm vẫn còn chưa bắt kịp được tiết tấu của Đồng Tước, dù sao trước giờ phụ trợ của Đồng Tước vẫn là Thái cực Võ Đang Phùng Siêu, hôm nay Cái Bang Túy quyền Thường Thịnh lại ra sân, đội hình biến đổi, cách chơi cũng khác trước.”
Diệp Thần Hi nói: “Tuyển thủ Thường Thịnh này ý thức cũng rất xuất sắc, lại thêm sự ăn ý của Thiệu đội và Lộc Tường sau vài mùa giải phối hợp nữa, vừa rồi người này khống chế Xuyên đội rất đúng lúc, nếu không nhờ anh ta khống chế Xuyên đội đầu tiên thì Lộc Tường cũng không đột phá bức tường rối kia dễ dàng đến thế.”
“Đúng vậy, Thường Thịnh là một tuyển thủ phản ứng rất nhanh. Đội tuyển Đồng Tước luôn cho người ta cảm giác đơn giản, thô bạo, nhanh gọn và trực tiếp.” Trương Thư Bình bình luận.
Diệp Thần Hi nói về chiến thuật: “Ý đồ chiến thuật của Xuyên đội thực ra rất tốt, dùng tường rối ngăn cản hành động của tổ hợp Thiệu Lộc cũng khiến mọi người phải choáng ngợp, đáng tiếc lại bị phụ trợ đội bạn khống chế lật kèo. Anh ta và Ngô Trạch Văn còn chưa kịp phối hợp thì Đồng Tước đã phản công rồi.”
“Cũng không có cách nào, dù gì Thường Thịnh đã không tham gia đoàn chiến trong thời gian quá dài, mọi người không quen đánh với đội hình có phụ trợ chơi lưu phái này cũng là chuyện dễ hiểu.” Trương Thư Bình nhìn lên màn hình lớn, nói, “Hiện tại tỉ số của Long Ngâm và Đồng Tước đã là 5:7, đội tuyển Long Ngâm tạm thời thua Đồng Tước hai điểm. Tiếp theo sẽ tới vòng đấu thứ tư, Long Ngâm sẽ là đội chọn bản đồ sân nhà. Theo Diệp đội bọn họ sẽ chọn bản đồ loại gì? Mê cung hay đầm lầy?”
“Vâng, chắc chắn bọn họ sẽ chọn bản đồ có chướng ngại. Khi đánh với đội tuyển Đồng Tước, đội tuyển nào cũng sẽ sử dụng bản đồ có vật cản đường mà thôi, nếu không thì Lộc thần thực sự có thể dùng Hoành tảo thiên quân để quét sạch bọn họ.” Nói đến đây Diệp Thần Hi không khỏi mỉm cười, “Lạc Hoa Từ chúng tôi cũng từng bị Lộc Tường thanh trừng như thế, trong giai đoạn vòng bảng, thực ra sân nhà của Đồng Tước ở Quảng Châu cũng là ác mộng của rất nhiều đội tuyển.”
Sân nhà của Đồng Tước vẫn luôn là hiện trường gà bay chó sủa, một gậy của Lộc Tường bình định toàn trường, khí thế bức người – đến bản đồ trong game nhóc này cũng phá được, huống hồ chỉ là vài người nhỏ nhoi?
Có điều tính cách của Lộc Tường thì hơi tưng tửng, phát huy cũng thất thường, đôi khi cũng sẽ vung gậy quét nhầm hướng, lại thêm đầu óc mơ hồ nên vẫn có những lúc phạm chút sai lầm ngu ngốc. Chính vì thế mà dù sân nhà của Đồng Tước đáng sợ nhưng cũng không khiến người ta kinh hãi như lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ.
Dù thế Đồng Tước cũng dựa vào năng lực giao tranh trực tiếp mạnh mẽ của mình mà giành được hạng hai sau vòng bảng, tiến vào playoffs.
Nhược điểm và ưu điểm của đội tuyển này rất rõ ràng, phát huy không quá ổn định nhưng vẫn kéo được rất nhiều fan trung thành.
Trận hôm nay đánh với Long Ngâm, Đồng Tước đến giờ vẫn biểu hiện cực kỳ xuất sắc, Long Ngâm lại xảy ra vấn đề không nhỏ. Trương Thư Bình nói câu “chưa thích ứng với cách chơi có phụ trợ hệ Túy quyền” chỉ là muốn nói đỡ cho Lưu Xuyên vừa đi xuống mà thôi. Trên thực tế nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp theo dõi trận đấu trên khán đài đều nhìn ra được – lần đoàn chiến này Long Ngâm hoàn toàn phát huy dưới chuẩn, Tứ Lam và Tần Dạ chưa thể hiện được bất cứ tác dụng nào trong đội hình.
Tiêu Tư Kính nhíu mày nói: “Hình như Tứ Lam vẫn còn đang mộng du chưa tỉnh ngủ, Tần Dạ cũng có vấn đề, không biết có chuyện gì?”
Tô Thế Luân nhìn về hướng phòng cách âm, nói: “Không biết nữa, chẳng nhẽ còn chưa tỉnh ngủ?”
Lưu Xuyên nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, ngay khi kết thúc trận đấu, hắn liền hỏi Tần Dạ đầu tiên: “Dạ Dạ cậu làm sao thế?”
Theo lý thuyết, Lý Tưởng bị Lộc Tường dùng một gậy quét ngã còn có thể hiểu được, cậu chưa đánh trực tiếp với Lộc Tường nhiều, vừa rồi cậu không phản xạ kịp tốc độ của Lộc Tường là chuyện rất bình thường. Nhưng Tần Dạ thì sao? Tần Dạ đứng xa hơn Lý Tưởng, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm thi đấu với Lộc Tường, hẳn là anh sẽ bảo trì được cự ly thật tốt, nhưng vừa rồi đúng là Tần Dạ di chuyển sai lầm, phản ứng cũng không theo kịp, điều này khiến Lưu Xuyên có chút nghi hoặc.
Tần Dạ cau chặt mày, Lưu Xuyên lo lắng nói: “Đừng nói là bị bệnh?”
Lý Tưởng cũng đi tới, thấp giọng hỏi: “Anh vẫn còn đau đầu à?”
Lưu Xuyên quay đầu nói: “Bệnh đau đầu tái phát?”
Tần Dạ nhíu mày muốn ngăn Lý Tưởng, người kia lại nói: “Đêm qua anh ấy đau đầu đến mức không ngủ nổi. Tôi cho anh ấy uống thuốc mới đỡ được một chút, tôi vốn định nói với anh, nhưng anh ấy không muốn để anh lo lắng cũng như ảnh hưởng tới trận đấu nên không cho tôi nói.”
Bình thường Lý Tưởng vẫn luôn đứng về phía Tần Dạ, vì cậu thích anh, dù Tần Dạ có yêu cầu gì, cậu cũng sẽ đáp ứng. Nhưng đêm qua Tần Dạ không nghỉ ngơi đủ, rõ ràng hôm nay cũng đang gắng sức kiên trì. Thân thể Tần Dạ vốn không tốt, xét về nguyên tắc, Lý Tưởng tuyệt đối sẽ không bao che cho anh, vì thế liền quyết đoán nói chuyện này cho đội trưởng.
Quay đầu nhìn Tần Dạ, thấy sắc mặt anh tái nhợt, Lý Tưởng dịu dàng nói: “Thôi anh nghỉ ngơi đi, trạng thái không tốt thì đừng có cố.”
Tần Dạ còn định nói gì đó, Lý Tưởng lại cắt ngang: “Thân thể quan trọng hơn.”
Tần Dạ bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.
Lưu Xuyên nói: “Tần Dạ đi nghỉ đi, A Sách chuẩn bị ra sân.”
Từ Sách nghe thấy lệnh của đội trưởng có chút sửng sốt, nhưng rồi cũng nhanh chóng đứng lên, đi tới phía trước nói: “Ừ.”
Tần Dạ nói: “Đêm qua tôi bị mất ngủ, đúng là quá đau đầu, vốn nghĩ không ảnh hưởng tới trận đấu, xin lỗi.”
Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai anh: “Không sao, vừa rồi thua cũng không phải lỗi của cậu. Là do tôi không đề phòng Thường Thịnh nên bị cậu ta khống chế. Chiêu Túy sinh mộng tử này là kỹ năng tủ của cậu ta, trận tiếp theo chúng ta phải đề phòng gấp đôi. A Sách thay thế cho vị trí của Tần Dạ, mấy ngày nay khi đánh tập cậu vẫn luôn đứng ngoài xem, hẳn là nắm được cách đánh rồi chứ?”
Từ Sách gật đầu: “Ừ.”
Lưu Xuyên lại nhìn về phía Lam Vị Nhiên, thấy người kia còn đang ngáp, nhịn không được hỏi: “Tứ Lam vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Tối qua ngủ không ngon nên vừa rồi phản ứng hơi chậm.”
Tứ Lam khi chưa tỉnh ngủ cùng với Tứ Lam khi tỉnh táo… biểu hiện cực kỳ khác biệt.
Lưu Xuyên cũng không nhiều lời, thực ra trong pha giao tranh tổng vừa rồi Long Ngâm phối hợp không tốt là do ai cũng có vấn đề, Tứ Lam thì mộng du, Tần Dạ đau đầu, Lưu Xuyên cũng sơ xuất. Người vào trạng thái thi đấu nhanh nhất là Ngô Trạch Văn lại bị nhồi sát thương giết chết đầu tiên, khiến cho đội hình Long Ngâm tan vỡ hoàn toàn.
Có điều Lưu Xuyên cũng hiểu được, dù sao khi thi đấu không thể nháy mắt là vào trạng thái tốt nhất được, đại thần cũng sẽ có lúc phát huy thất thường, nhanh chóng điều chỉnh lại thật tốt là được.
“Mọi người chuẩn bị một chút, cố gắng tập trung đánh trận tiếp theo đi.” Lưu Xuyên nói, “Trận tiếp theo là sân nhà của chúng ta, cố gắng đánh cho thật tốt.”
Mọi người quay đầu chuẩn bị, Tần Dạ xoay người về chỗ nghỉ ngơi, Lý Tưởng gắt gao nắm chặt tay anh như muốn truyền cho anh chút sức mạnh.
Thái độ cố chấp vừa rồi của Lý Tưởng khiến Tần Dạ bỗng nhận ra Ngốc Tưởng cũng có những khi rất cứng đầu. Thái độ bắt anh phải nghỉ ngơi không tha so với tên nhóc bình thường vẫn cuống quýt xun xoe chạy theo anh nói gì nghe nấy thực sự như hai người khác nhau… có lẽ vì quan tâm quá nên mới như vậy chăng?
Đau nửa đầu là bệnh kinh niên của Tần Dạ, đôi khi đau đến mức như bị kim châm đầy đầu, vào viện chụp cộng hưởng từ cũng không phát hiện được gì. Bác sĩ chỉ nói anh bị suy nhược thần kinh, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không được thức đêm. Đêm qua Tần Dạ xem phim sci-fi, vì nhân vật chính chết nên bực mình cái kết khiến cho mất ngủ đau đầu, ảnh hưởng tới trận đấu hôm nay, anh thực sự rất hối hận.
Cũng may mà Từ Sách thay anh ra sân, Lưu Xuyên chỉ cần điều chỉnh đội hình lại một chút là có thể ứng phó.
***
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, đội tuyển Long Ngâm đột nhiên bật đèn đỏ.
Đèn đỏ chỉ có thể do đội trưởng hoặc trọng tài có quyền mở, trọng tài ấn đèn đỏ bình thường đều là tạm dừng trận đấu, nguyên nhân có thể là tuyển thủ bị rớt mạng hoặc máy tính, đường truyền bị trục trặc. Còn đội trưởng dùng đèn đỏ chỉ có một lý do duy nhất – thay người.
Trọng tài mặt không thay đổi tuyên bố: “Đội tuyển Long Ngâm yêu cầu thay người, vị trí số một, Dạ Sắc OUT, Sách Mã Giang Hồ IN.”
Màn hình lớn hiện ra ký hiệu Dạ Sắc ↓ và Sách Mã Giang Hồ ↑, khán đài nhất thời vang lên tiếng ồn ào.
Trương Thư Bình kích động nói: “Ồ! Long Ngâm đột nhiên thay đổi người, đây cũng là lần đầu tiên Xuyên thần sử dụng quyền đổi người khi đánh đoàn chiến trong playoffs! Quỷ hút máu vào sân, Dạ Dạ bị thay thế, không biết đã có chuyện gì xảy ra? Tôi đoán chắc chắn có liên quan tới ý đồ chiến thuật của Xuyên thần.”
Trương Thư Bình nói một đống, thực ra nguyên nhân Lưu Xuyên đổi người rất đơn giản: Vì Tần Dạ đau đầu, trạng thái không tốt.
Lý do này nói ra chắc cũng chẳng ai tin, mọi người đều có cảm giác chắc chắn Lưu Xuyên lại đang tính toán mưu hèn kế bẩn. Còn về việc mưu hèn của Xuyên đội có hiệu quả hay không thì phải xem vòng đoàn chiến diễn ra ngay sau đây!
Hết chương 366.
Chương này 7000 chữ chương sau 8000 chữ, cảm thấy bể khổ sâu quá ngoi mãi không lên nổi. _(:3 」∠)_
Cái bức tường con rối của Lưu Xuyên làm nhớ đến cái ulti “Phân chia thiên hạ” này, nhìn xịn lòi, level càng cao thì gọi được càng lắm lính.
Đội hình của Long Ngâm vừa xuất hiện trên màn hình, Trương Thư Bình lập tức mở miệng nói: “Nhìn đội hình này thì có lẽ Tứ Lam sẽ đánh phụ trợ.”
“Đúng vậy.” Diệp Thần Hi cũng đã đoán trước được điều này, mỉm cười nói: “Sư phụ chơi phụ trợ cũng rất giỏi.”
Hắn luôn khen ngợi sư phụ một cách quang minh chính đại, không hề che giấu, mỗi lần nhắc tới Lam Vị Nhiên, trong ánh mắt của đội trưởng trẻ tuổi này lại đong đầy dịu dàng, từ khi Lam Vị Nhiên có được danh hiệu “Sư phụ tốt của liên minh”, Diệp Thần Hi cũng được gọi là “Đồ đệ tốt của liên minh”.
Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trên khán đài nghe Diệp đội nói lại chẳng hào hứng nổi, ưu thế “Tinh thông ba hệ” của Lam Vị Nhiên mãi đến playoffs mới phát ra uy lực, lần trước thì đánh Tiêu Dao tầm xa để đấu lôi đài, sau đó dùng Tiêu Dao cận chiến để đánh đoàn chiến, trận này lại đổi qua Tiêu Dao phụ trợ. Chẳng ai biết được Lam Vị Nhiên sẽ chơi lưu phái nào, vì vậy lại càng khó có thể đoán được chiến thuật mà Lưu Xuyên bố trí, bởi sự tồn tại của một “biến số” tên Tứ Lam, đội tuyển Long Ngâm cũng trở thành đội tuyển có đội hình đa dạng nhất trong liên minh chuyên nghiệp.
– gặp Long Ngâm thôi đã đau nứt đầu!
Vào lúc đó, tuyển thủ các đội tuyển khác đều cùng chung suy nghĩ như vậy.
Tô Thế Luân sờ cằm nói: “Lam Vị Nhiên đánh phụ trợ, lúc trước có ra sân mấy lần trong giải Toàn quốc.”
Anh và Tiêu Tư Kính có chú ý qua giai đoạn Long Ngâm còn đánh ở giải hạng hai, vì vậy nhớ rõ Giang Thiếu Khuynh và Từ Sách bị Lưu Xuyên bắt ngồi ghế dự bị, sau đó để Tứ Lam đánh phụ trợ vài trận, Tứ Lam đánh phụ trợ cũng rất hay. Đội hình này của Long Ngâm có thể xa lạ với các đội tuyển trong giải chuyên nghiệp, nhưng lại rất quen thuộc với các thành viên trong Long Ngâm. Vì bọn họ đã quen đánh đội hình có Tứ Lam phụ trợ trong giải Toàn quốc, bình thường cũng thường xuyên luyện tập.
“Lam Vị Nhiên thực sự là thiên tài.” Tô Thế Luân đánh giá, “Bảo tôi đánh ba hệ Ngũ Độc, đảm bảo tôi sẽ phế lắm.”
“Cậu ta thực sự yêu thích môn phái Tiêu Dao này.” Tiêu Tư Kính một câu bình thiên hạ.
Đúng vậy, để có thể khiến một Lam Vị Nhiên lười biếng thành thói hao phí nhiều tâm tư nghiên cứu như thế, chắc chắn đó phải là thứ mà anh cực kỳ yêu thích. Anh yêu môn phái Tiêu Dao này, cũng chính vì vậy mà rất lâu sau khi giải nghệ, anh mới không cam lòng mà trở lại. Mà hơn nữa sau khi trở về, phong độ của anh vẫn không hề suy giảm so với năm xưa.
Tuy quan hệ với Lam Vị Nhiên không phải quá thân thiết, nhưng đối với người con trai này, Tiêu Tư Kính vẫn giữ sự bội phục trong đáy lòng.
…
Ba đại thần của Long Ngâm cùng lên đoàn chiến khiến các đội tuyển bàn tán xôn xao, nhưng trên sân thi đấu Thiệu Trạch Hàng lại rất bình tĩnh.
Từ khi thấy Lâm Đồng lên lôi đài ở vòng hai hắn đã có dự cảm, lúc này nhìn đội hình cũng không quá bất ngờ. Thiệu Trạch Hàng tin tưởng vào đội hình mạnh nhất của mình – La Tiệp chơi Thiếu Lâm Quyền, ID “Thập Bát La Hán” đánh hàng trước làm tank, Quách Dịch An Cái Bang Chưởng “Cư An Tư Nguy” đánh vị trí số một, tổ hợp Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường đánh vị trí số ba và bốn, Thường Thịnh “Thiên Bôi Bất Đảo” đánh phụ trợ, Chu Tân Truyền “Tân Hỏa Tương Truyền” chơi Nga Mi Cầm buff.
Đây là đội hình mà Đồng Tước thường sử dụng nhất trong những mùa giải trước, sau này vì Đinh Vinh và Phùng Siêu chuyển tới nên có điều chỉnh, giờ quay lại như ban đầu.
Trương Thư Bình nhìn danh sách nói: “Năm đó Đồng Tước cũng sử dụng đội hình này để giành quán quân, hôm nay trừ tuyển thủ buff Trần Vĩ Sâm đã chuẩn bị giải nghệ nên đổi thành người mới Chu Tân Truyền, năm tuyển thủ còn lại đều là những thành viên đã giúp Đồng Tước lên ngôi vô địch năm đó. Đây cũng là đội hình bạo lực nhất đã làm nên tên tuổi của Đồng Tước.” Trương Thư Bình quay đầu nhìn về phía Diệp Thần Hi, “Diệp đội hẳn sẽ có tiếng nói hơn tôi, cậu đã đánh với Đồng Tước nhiều lần, chẳng bằng phân tích cho khán giả một chút về sự lợi hại trong đội hình này của Đồng Tước đi?”
“Được.” Diệp Thần Hi mỉm cười nói, “Có hai nguyên nhân khiến cho đội hình này rất khó đối phó. Một là trong sáu thành viên thì đã có năm cận chiến, một Thiếu Lâm, một Minh Giáo, ba Cái Bang, nhiều cận chiến tụ lại một chỗ đánh vào trong đội hình địch sẽ khiến các đội tuyển khác rất khó ngăn cản. Chưa kể khi Lộc Tường khống chế đa mục tiêu sau đó Thiệu đội bùng nổ thì rất dễ dàng xông vào phía sau đội hình đối phương để giết chết máu giấy đội bạn. Dù là hàng trước mạnh nhất liên minh như Tiêu đội thì khi gặp Đồng Tước cũng sẽ rất khó khăn.”
Trần Tiểu Bắc liếc trộm sư phụ, thấy Tiêu đội sắc mặt nghiêm túc, không hề phản ứng với việc Diệp Thần Hi thuận miệng lôi mình ra làm ví dụ.
Diệp Thần Hi nói tiếp: “Thứ hai là vì tuyển thủ Thường Thịnh của Đồng Tước chơi Cái Bang Túy quyền, đây là lưu phái cực hiếm trong dàn phụ trợ tại liên minh chuyên nghiệp, cũng chỉ có mỗi Đồng Tước có thể dung nhập được lưu phái này vào đội hình đoàn chiến của mình. Chiêu ‘Túy Ẩm Giang Hà’ của Cái Bang Tuý quyền làm cho đồng đội năm giây tiến vào trạng thái vô địch, có thể nói đây là skill viện trợ mạnh nhất cho tổ hợp Thiệu Lộc, lại phối hợp thêm khả năng khống chế mạnh mẽ của Thiếu Lâm Quyền La Tiệp và Cái Bang Chưởng Quách Dịch An, tổ hợp Thiệu Lộc sẽ giết được sát thương chủ lực của đối phương trong nháy mắt.”
“Đúng vậy, Diệp đội giải thích cực kỳ chi tiết.” Trương Thư Bình mỉm cười nói, “Đồng Tước là đội tuyển có cách đánh nhiệt huyết nhất trong liên minh, trừ buff ra thì các tuyển thủ tấn công, khống chế hay phụ trợ đều chơi cận chiến. Đội ngũ thuần cận chiến khi giao tranh tổng sẽ rất đáng xem. Hôm nay ba đại thần của Long Ngâm cùng lên đủ để thấy sự tôn trọng trình độ của Xuyên đội đối với đội hình đoàn chiến của Đồng Tước. Cá nhân tôi cảm thấy trận này hai bên đều có phần thắng nhất định, chúng ta hãy cùng chờ đón xem kết quả cụ thể sẽ là gì.”
Trương Thư Bình vừa dứt lời, màn hình lớn cũng hướng về phía trận đấu.
Mười hai tuyển thủ của hai đội đã vào phòng, dựa theo trình tự bốc thăm thì trận này Đồng Tước sẽ chọn bản đồ, Thiệu Trạch Hàng không do dự lựa chọn “Phù Dung sơn trang”, khán giả nhìn thấy đều có chút sửng sốt – vì có rất ít đội tuyển sẽ sử dụng cùng một loại bản đồ cho cả lôi đài và đoàn chiến.
Vừa rồi Đồng Tước đã chọn bản đồ này để đánh lôi đài, giờ đoàn chiến lại sử dụng, không lẽ hết cái để chọn rồi sao?
Diệp Thần Hi giải thích: “Thực ra sân nhà Đồng Tước chọn bản đồ gì cũng không quan trọng, vì từ trước đến nay Đồng Tước chưa bao giờ là đội tuyển dựa vào địa hình để tạo ra ưu thế. Bọn họ thích chọn bản đồ có không gian bằng phẳng rộng lớn, ví dụ như Lạc Hà pha, Phù Dung sơn trang hoặc quảng trường Thái Cực. Địa hình thoáng đãng sẽ tiện hơn cho bọn họ khi sử dụng dàn cận chiến chia cắt đội hình đối phương.”
Trương Thư Bình gật đầu đồng ý: “Chính là vậy, vì Long Ngâm có hai tuyển thủ hệ triệu hồi đánh tầm xa là Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn, nên bọn họ sẽ thích sử dụng bản đồ nhiều chướng ngại vật để nhiễu loạn thị giác hoặc khả năng di chuyển của đối phương. Vì vậy Đồng Tước lựa chọn Phù Dung sơn trang trống trải cũng đúng, chẳng những áp chế được cách đánh của Long Ngâm mà đồng thời còn giúp Đồng Tước phát huy càng trôi chảy.”
Tuy có hai chữ “sơn trang”, nhưng thực chất bản đồ đoàn chiến “Phù Dung sơn trang” cũng đơn giản như lôi đài, chẳng qua diện tích sẽ lớn hơn bản đồ lôi đài vài lần, chia làm ba đường trên, giữa và dưới hướng thẳng tới lương đình cắm cờ ở chính giữa sơn trang, đường bên cạnh là khu vực chiến tranh phủ sương mù, sau khi thắp đèn Khổng Minh mới nhìn được rõ, toàn bộ bản đồ bằng phẳng, không có bất cứ chướng ngại vật nào. Nói cách khác, nhắm mắt cũng đi được từ đường trên về đường dưới một cách thông suốt không trở ngại.
Cứ thế, dù Lộc Tường nhắm mắt đánh thì cũng có thể dựa vào trực giác và xúc cảm để đánh trúng đối thủ, không phải lo đụng vào vách tường, cột đá gì đó làm giảm khả năng phát huy của cậu. Tiểu Lộc thích nhất loại bản đồ quảng trường đơn giản thô bạo này, gậy của cậu có thể vung từ Nam ra Bắc, một đường đảo qua như gió cuốn lá rơi.
Đương nhiên đó là khi gặp phải đội ngũ yếu kém, chênh lệch thực lực quá lớn, Lộc Tường có thể Hoành tảo thiên quân quét địch như quét rác, hôm nay đối thủ là Long Ngâm, sư phụ sao có thể đứng yên tại chỗ chờ cậu đến quét, sư phụ gọi một đống anh em ra cũng có thể khiến Lộc Tường phát điên.
“Cả đội đi đường trên.” Thiệu Trạch Hàng bình tĩnh hạ lệnh.
Đội hình của bọn họ nếu chia đường mà đi sẽ không có bao nhiêu ưu thế, lại còn dễ bị tổ hợp Xuyên Văn của Long Ngâm bắt lẻ. Đồng Tước mạnh nhất là khi có sáu người đi cùng nhau, ý đồ của Thiệu Trạch Hàng rất rõ ràng – mở giao tranh tổng trực tiếp.
Không hổ là Đồng Tước, không thèm bàn mưu tính kế với đối thủ, vào trận là đánh!
Đây cũng là lý do mà rất nhiều người thích xem Đồng Tước đánh – nhiệt huyết, kích thích, ngập tràn sức sống!
Nhưng khi cả sáu người Đồng Tước đi tới giữa đường trên, không thấy bóng dáng bất cứ thành viên nào của đội tuyển Long Ngâm.
“Chắc chắn bọn họ đang mai phục ở đâu đó, sư phụ em thích nhất là chơi cái trò lén la lén lút bẫy người ta.” Lộc Tưởng không khách khí chửi sư phụ.
“Tấm bản đồ này không có bất cứ địa điểm nào để mai phục.” Thiệu Trạch Hàng bình tĩnh nói, “Hẳn là bọn họ đi đường dưới rồi.”
Giữa quảng trường lớn thế này thì mai phục kiểu gì? Không như rừng rậm có thể nấp sau thân cây, hồ ao có thể mai phục dưới nước, đi đường trên mà không có ai thì chứng tỏ chắc chắn Long Ngâm không ở đây, Thiệu Trạch Hàng kết luận – có thể Long Ngâm đang tránh mở giao tranh với Đồng Tước. Chỉ là không biết tình cờ hay đã dự tính trước mà thôi.
“Không thể nào?” Lộc Tường sửng sốt chuyển tầm nhìn xung quanh, quả nhiên không hề thấy tung tích của bất cứ tuyển thủ nào trong Long Ngâm, “Vừa vặn không đụng mặt sao?”
“Ừ.” Thiệu Trạch Hàng nói, “Lấy cờ trước đi.”
Lúc này bọn họ cũng không thể xuống đường dưới được nữa, chỉ có thể đợi vài giây sau đến khi cờ lệnh xuất hiện thì đánh cờ trước.
Đoàn chiến vòng đầu tiên, vì hai đội khác đường không mở giao tranh nên những khán giả muốn nhìn đoàn chiến nhiệt huyết có hơi thất vọng. Chẳng mấy chốc, hai lá cờ đường trên và đường dưới đồng thời hiện ra, tốc độ đánh cờ của Long Ngâm và Đồng Tước về cơ bản là ngang nhau, có thể thấy sát thương mà Thiệu Trạch Hàng, Lộc Tường lại thêm Cái Bang Chưởng Quách Dịch An và Thiếu Lâm Quyền La Tiệp gây ra rất nhiều, không hề thua kém so với ba sát thương chủ lực Xuyên, Văn, Dạ của bên Long Ngâm.
Hai đội giành giật từng giây mà đánh, không quá một phút, hai lá cờ xanh và đỏ ở hai đường lần lượt ngã xuống.
Màn hình hiện lên tỉ số 5:5, vẫn đang hòa nhau!
Chính vì vậy cờ đen thứ ba sẽ là điểm nóng trong khoảng thời gian tiếp theo. Đây là sân nhà Đồng Tước, nếu vứt bỏ lá cờ này thì vòng đoàn chiến tiếp theo sẽ rất khó đánh. Tương tự, nếu Long Ngâm không giành được lá cờ này thì áp lực cho trận tiếp theo cũng sẽ rất lớn, chính vì vậy hai đội sẽ dốc toàn lực cho lá cờ thứ ba này!
Trương Thư Bình kích động: “Mọi người có thể nhìn thấy hiện tại sáu thành viên của Long Ngâm và sáu người ở Đồng Tước đang đi tới đường giữa bằng tốc độ nhanh nhất, bên này Long Ngâm có trận gia tốc hỗ trợ nên tốc độ di chuyển nhanh hơn Đồng Tước rất nhiều!”
Lam Vị Nhiên chơi Tiêu Dao phụ trợ có thể dùng trận pháp tăng tốc độ di chuyển cho đồng đội, còn Cái Bang Túy quyền của Thường Thịnh lại không có skill này. Điểm lợi hại nhất của Cái Bang hệ Túy quyền là trạng thái vô địch chứ không phải khống chế tăng tốc giảm tốc. Vì thế đương nhiên Long Ngâm sẽ tới đường giữa nhanh hơn Đồng Tước.
Tứ Lam mở trận tăng tốc khiến toàn bộ Long Ngâm tới đường giữa nhanh hơn Đồng Tước tám giây, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện lại gần lương đình cắm cờ, vì một khi tới gần sẽ bị trạng thái debuff cờ đen gây ra, vừa mất máu lại tụt mana, nếu vậy sẽ rơi vào bất lợi.
“Tấm bản đồ này không có nơi nào để mai phục vì thế dù Long Ngâm tới trước cũng chẳng có tác dụng gì.” Diệp Thần Hi nói, “Vẫn sẽ phải chờ Đồng Tước tới rồi mở giao tranh. Để đề phòng bị ảnh hưởng từ cờ lệnh, hẳn là Đồng Tước sẽ vòng từ bên hông qua.”
Diệp Thần Hi vừa dứt lời thì thấy các thành viên Đồng Tước vòng từ bên cạnh ra, tuyển thủ La Tiệp Thiếu Lâm đi trước thắp đèn Khổng Minh, tầm nhìn xung quanh được trải rộng, hai đội lập tức phát hiện ra vị trí của đối thủ!
Lý Tưởng phản ứng rất nhanh, mở Long trảo thủ để kéo Thiếu Lâm bên kia lại – nhưng Lộc Tường còn nhanh hơn!
Long đằng hổ dược!
Lộc Tường đột nhiên khinh công tốc biến tới ngay phía trước của đội tuyển Long Ngâm, sau đó nhồi thêm một chiêu “Hoành tảo thiên quân”, Lý Tưởng và Tần Dạ không kịp phản ứng liền bị Lộc Tường quét ngã.
Sự nhạy bén của tuyển thủ trẻ tuổi này khi thi đấu khiến rất nhiều đại thần phải đau đầu, Lưu Xuyên làm sư phụ cũng chỉ có thể đánh giá hai chữ: “Năng khiếu.”
Đúng vậy, năng khiếu. Có những người từ nhỏ đã có năng khiếu khác với người thường, dù người thường có cố gắng đến mức nào cũng sẽ không đạt được tiêu chuẩn của bọn họ. Sự nhanh nhạy như sấm sét của Lộc Tường chính là một dạng năng khiếu, dù bình thường mơ mơ màng màng suốt ngày lạc đường, nhưng một khi cậu tập trung tinh thần thi đấu, năm giác quan sẽ nhạy bén tới cực điểm, cậu có thể nghe chuẩn được bước đi của đối phương, nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi trong không gian, là người đầu tiên ý thức được nguy hiểm, cũng là người nắm được cơ hội nhanh nhất!
Năng lực phản ứng nhạy bén khi thi đấu điện tử có thể phát huy một cách hoàn mĩ, đây là trình độ mà có lẽ người khác dù khổ luyện vài năm cũng không thể đạt được.
Lưu Xuyên vẫn luôn nói Tiểu Lộc có năng khiếu, nhưng đáng sợ hơn là không những có năng khiếu, cậu còn không ngừng cố gắng, chứ những kẻ vừa bất tài lại không có chí cầu tiến thì chỉ có thể đợi hắn cho ăn hành.
Thực ra Lý Tưởng và Tần Dạ phản ứng không hề chậm, nhưng vấn đề là ở Đồng Tước không chỉ có một mình Tiểu Lộc là thiên tài, mà bên cạnh cậu còn có một Thiệu Trạch Hàng cùng tiến cùng lui.
Thiệu Trạch Hàng là con lai, nghe nói vì hai loại gen khác nhau kết hợp sẽ cho ra đứa trẻ thông minh hơn, bình thường Thiệu Trạch Hàng lạnh lùng lại kiệm lời, nhiều người không rõ rốt cuộc IQ của hắn là bao nhiêu. Thế nhưng những đội trưởng đã từng đánh với hắn thì đều biết – IQ của người con trai này có thể đạt mức tuyệt đỉnh! Là dạng thông minh biết giấu mình, không để ai nhận ra! Hắn rất biết cách đánh giá thời cuộc, quan trọng hơn là cũng chỉ có hắn mới theo kịp khả năng tư duy cận biên và tốc độ phản ứng như chớp giật của Lộc Tường!
Sở dĩ tổ hợp Thiệu Lộc đáng sợ, chỉ đơn giản vì đó là tổ hợp của “Thiệu Trạch Hàng” và “Lộc Tường” mà thôi.
Đánh với bất cứ đội nào, tổ hợp này cũng có thể phát huy được hiệu quả khủng bố. Nếu không tại sao liên minh có nhiều Minh Giáo và Cái Bang như vậy mà không thể sao chép được cách đánh của tổ hợp Thiệu Lộc?
Hai người có thần giao cách cảm, phối hợp ăn ý, không hề thua đôi cộng sự tốt nhất là Tiêu đội và Luân thần. Hơn nữa Thiệu Trạch Hàng đã đi với Lộc Tường từ những ngày đầu tiên của Đồng Tước, cùng nhau dẫn theo Đồng Tước giành cúp vô địch, có thể coi như thanh mai trúc mã, chiến hữu cùng tiến bộ. Trừ việc tư lịch kém với cặp đôi Tiêu, Tô, thì trong số dàn đội tuyển thế hệ mới, khả năng kết hợp của Thiệu Lộc tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều những tổ hợp của các đội tuyển khác.
Hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên các thành viên Long Ngâm được chứng kiến uy lực chân chính của tổ hợp Thiệu Lộc!
Chiến thuật mở giao tranh trực tiếp của Đồng Tước đã nhuần nhuyễn sau vô số lần tập luyện, vì thế ngay trong khoảnh khắc Lộc Tường hành động, Thiệu Trạch Hàng lập tức theo kịp, một chiêu Tước vũ khí phế bỏ bộ kỹ năng của Lý Tưởng, Lộc Tường nhồi thêm “Hoành tảo thiên quân” đánh ngã hai người đứng hàng trước là Lý Tưởng và Tần Dạ, Thường Thịnh lập tức mở chiêu cuối “Túy ẩm giang hà” giúp đồng đội tiến vào trạng thái vô địch, đồng thời La Tiệp hàng trước cũng đuổi theo khống chế Tần Dạ.
Chỉ trong nháy mắt, hàng trước của Long Ngâm đã tan vỡ!
Khả năng phá vây của tổ hợp cận chiến Đồng Tước cũng chính vì thế mà thành danh.
Nhưng hôm nay Long Ngâm dùng đội hình này, Lưu Xuyên cũng sớm liệu được việc hàng trước sẽ chịu thiệt, đánh với cả năm người hàng trước Đồng Tước thì không thể liều mạng, chỉ có thể nghĩ cách ngay khi bọn họ xông vào trong để kéo dài hoặc khống chế. Miễn không để cho tổ hợp Thiệu Lộc lợi dụng thời gian được buff trạng thái vô địch để giết người là được, nhỡ đâu bị giết một người, Long Ngâm với quân số thiệt thòi sẽ lại càng thêm khó đánh. Vì thế ngay trong khoảnh khắc Lộc Tường, Thiệu Trạch Hàng và Thường Thịnh xông vào trong, Lưu Xuyên đột nhiên bạo tốc độ tay, gọi ra bảy con rối!
Trương Thư Bình sợ hãi mà than: “Xuyên thần muốn dùng chiêu cuối Thất sát trận luôn sao?! Đánh với trạng thái vô địch của bọn họ…”
Trạng thái vô địch, đồng nghĩa với việc miễn dịch khỏi mọi thương tổn cũng như khống chế debuff, xứng đáng với hai chữ “Vô địch”. Lúc này Lưu Xuyên mở con rối cũng sẽ không bào đi nổi một điểm máu của Lộc Tường, càng không có cách nào để khống chế đối phương, vì vậy Trương Thư Bình nhất thời không hiểu nổi.
Kết quả, hành động tiếp theo của Lưu Xuyên lập tức cho Trương Thư Bình và khán giả đáp án.
“Tản ra!”
Một lời chỉ huy của Lưu Xuyên, toàn bộ hàng sau của Long Ngâm lập tức tản ra, Ngô Trạch Văn sang trái, Lưu Xuyên đi sang phải, Lam Vị Nhiên và Tiểu Dư cùng lùi về sau. Bốn người đứng thành một hình tam giác, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
“… Hóa ra là dùng con rối làm lá chắn.” Trương Thư Bình hiểu ra cũng không biết nói gì, “Liên tục gọi ra bảy con rối hình thành một bức tường rối, mạnh mẽ chặn lại đường đi của Tiểu Lộc và Thiệu đội, Xuyên đội cũng quá liều rồi!”
Đúng vậy, Xuyên thần thực sự quá liều!
Vì Thiệu Lộc đang trong trạng thái vô địch, mấy skill khống chế như Khôi lỗi cấm túc hay Tơ nhện kéo dắt đều không có hiệu quả lên người bọn họ. Thế nhưng thi đấu trong game là tính toán giao tranh, không thể giáp lá cà thì Lưu Xuyên bày con rối ở đó, Tiểu Lộc không thể trực tiếp xuyên qua tường rối, bắt buộc phải đi đường vòng, hiệu quả giống như một dàn cột chống vậy. Vì thế Lưu Xuyên mới liên tục gọi ra bảy con rối, trực tiếp tạo thành một bức tường ngăn cách, đúng với cụm “Bức tường rối” mà Trương Thư Bình dùng để miêu tả.
Khán giả cũng thấy “Bức tường rối” này quả thực rất xa hoa.
Phải biết bình thường Thất sát trận của Lưu Xuyên đều dùng để giết người, hôm nay đừng nói là khiến người ta chết, máu của Tiểu Lộc và Thiệu đội còn chưa mất nổi một giọt. Đường Môn gọi rối sẽ hao tổn cực nhiều mana, hắn gọi ra bảy con rối xếp thành một hàng chỉ đơn thuần dùng để ngăn bước tiến công của địch, nói kiểu gì cũng thấy pha trao đổi này không có lời.
Đây là hành động lỗ nặng đối với Lưu Xuyên. Nhưng lại cực kỳ quan trọng đối với toàn bộ Long Ngâm.
Nếu vừa rồi Lưu Xuyên không ngăn Lộc Tường lại, không chừng có trạng thái vô địch trên người, tổ hợp Thiệu Lộc đã xông tới giết được Ngô Trạch Văn chống chịu kém. Nếu thế Long Ngâm 5 vs 6 càng không có phần thắng. Vừa rồi Lưu Xuyên bùng nổ tốc độ tay dường như cũng đột phá giới hạn trong quá khứ… Cuối cùng nhờ đó mà ngăn cản Đồng Tước thành công!
Lý Thương Vũ ngồi theo dõi trận đấu qua màn hình máy tính cũng nhịn không được mà cảm thán: Hóa ra còn có thể chơi con rối theo kiểu này, khả năng vận dụng con rối linh hoạt của Xuyên thần thực sự đã chạm tới ngưỡng hô mưa gọi gió.
Chiêu này của Lưu Xuyên cũng như mạnh mẽ đặt chướng ngại trước mặt Lộc Tường ngăn lại mạch tấn công của cậu. Hắn biết rõ tầm quan trọng của nhịp độ thi đấu đối với Tiểu Lộc, nếu mạch tấn công bị ngắt, khả năng tiến công của Lộc Tường sẽ suy giảm, đồng thời lại kéo dài được thời gian, thuận lợi cho đội hình phía sau của Long Ngâm tản ra bố trí trận hình.
Chỉ cần hiệu quả vô địch kết thúc, Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên có thể phối hợp dùng “Tơ nhện kéo dắt” và “Tử mẫu phi trảo” để tách rời tổ hợp Thiệu Lộc, sau đó bắt lẻ từng người!
Nhưng đây chỉ là kết quả khả quan nhất mà Lưu Xuyên nghĩ ra, sự thật chứng minh may mắn đã không mỉm cười hoàn toàn với đội tuyển Long Ngâm. Đúng lúc này, phụ trợ Thường Thịnh của Đồng Tước đột nhiên mở kỹ năng “Túy sinh mộng tử”! (say sưa mơ màng)
Cái Bang Túy quyền dùng bầu rượu làm vũ khí, bộ kỹ năng đều có liên quan tới rượu, chiêu “Túy sinh mộng tử” này của Thường Thịnh có hiệu quả giống với trận trầm mặc của Tiêu Dao – khiến mục tiêu bị nhắm đến rơi vào trạng thái say rượu, không thể sử dụng bất cứ chiêu thức nào, cũng không thể di chuyển, không thể dính hiệu ứng sát thương.
Nếu chiêu này tung không tốt thì nhiều lúc sẽ trở thành bùa cứu mạng cho đội bạn, vì tuy đối phương bị trầm mặc nhưng cũng được gia tăng trạng thái vô địch, khi bị đánh không mất máu. Đây cũng là nguyên nhân mà trong game có rất nhiều người chơi Cái Bang Túy quyền bị ăn chửi – cái kỹ năng Túy sinh mộng tử này chỉ toàn bóp team chứ chẳng giúp được gì, bình thường khi đồng đội đang tập trung đánh một người nào đó, em Cái Bang gà mờ đột nhiên tung Túy sinh mộng tử, phe địch không động đậy được nhưng cũng vô địch luôn, bao nhiêu tài nguyên dồn vào đánh đều trở thành công cốc.
Skill này giống như con dao hai lưỡi, có thể khiến đối thủ bị trầm mặc, cũng có thể cứu vãn tình hình đồng đội – khi đồng đội sắp chết thì tung qua sẽ giúp đồng đội tiến vào trạng thái vô địch, có thể giữ mạng thêm một lúc nữa.
Muốn chơi tốt Cái Bang Túy quyền không dễ, cũng chính vì bộ chiêu thức của lưu phái này có rất nhiều skill là dao hai lưỡi, đều có thể sử dụng cho cả quân địch lẫn đồng đội, sử dụng thế nào, khống chế ra sao còn cần phải phân tích cục diện trận đấu.
Nhưng Thường Thịnh là ai? Là phụ trợ đã đi theo Đồng Tước chinh chiến trong liên minh suốt bao năm qua! Tuy rằng bình thường nghiện rượu bia nhưng lúc thi đấu thì con ma men này cực kỳ nghiêm túc – một chiêu Túy sinh mộng tử này của anh dứt khoát nhắm vào Lưu Xuyên.
Bị ảnh hưởng bởi trạng thái say rượu, Lưu Xuyên không dùng được bất cứ chiêu thức nào, tất nhiên hắn cũng miễn dịch với toàn bộ sát thương từ đối thủ, giống như một pho tượng đứng trơ ra đó.
Điểm mạnh nhất của kỹ năng này là auto-lock, không thể né tránh, hơn nữa thời gian kéo dài hiệu quả còn lên đến sáu giây.
Tuy trong sáu giây này Lưu Xuyên miễn dịch với mọi đòn tấn công, nhưng trên thực tế hắn cũng bị đóng băng tại chỗ, hoàn toàn không khác nào phế thải. Suy nghĩ của Thường Thịnh rất đơn giản – tách Xuyên thần khỏi giao tranh tổng, nhanh chóng đánh ra ưu thế!
Lộc Tường vốn phát điên với đám rối của sư phụ, một chiêu trầm mặc này của Thường Thịnh khiến toàn bộ con rối của Lưu Xuyên cũng đứng im không động đậy!
Đối với Lộc Tường thì vòng qua một bức tường rối tĩnh rất dễ dàng, Thiệu Trạch Hàng cũng hành sự tùy hoàn cảnh, mở Huyễn quang bộ dịch chuyển tới trước mặt Ngô Trạch Văn, sóng điện não của Lộc Tường đồng bộ với hắn, mục tiêu của hai người quá rõ ràng – giết Ngô Trạch Văn trước!
Hai người Quách Dịch An và La Tiệp cuốn lấy Lý Tưởng cùng Tần Dạ ở hàng trước, ba người Thiệu, Lộc, Thường xông vào giết hàng sau của Long Ngâm. Ngũ Độc máu giấy bị lại gần sẽ rất khổ sở, lại thêm trạng thái vô địch trên người Thiệu, Lộc, những kỹ năng như rết độc cố định vị trí hay tơ nhện kéo người đều vô dụng với bọn họ. Trận pháp khống chế của Lam Vị Nhiên cũng không có cửa dùng, Ngô Trạch Văn cố gắng chống đỡ một lát, chẳng mấy chốc đã bị hai người Thiệu Lộc liên thủ giết chết.
Trạch Văn lên bảng đếm số, Long Ngâm 5 vs 6 liền rơi vào thế bị động, chưa kể Lưu Xuyên đang bị cách ly khỏi giao tranh, Lam Vị Nhiên bị Thiệu Trạch Hàng lại gần gây rối không cho niệm chiêu, pha giao tranh này Long Ngâm bị quét sạch hoàn toàn.
Kết quả này khiến rất nhiều người bất ngờ, ba đại thần ra trận đoàn chiến mà chẳng biết vì sao lại chết sạch trong nháy mắt.
Trương Thư Bình nói: “Có lẽ Long Ngâm vẫn còn chưa bắt kịp được tiết tấu của Đồng Tước, dù sao trước giờ phụ trợ của Đồng Tước vẫn là Thái cực Võ Đang Phùng Siêu, hôm nay Cái Bang Túy quyền Thường Thịnh lại ra sân, đội hình biến đổi, cách chơi cũng khác trước.”
Diệp Thần Hi nói: “Tuyển thủ Thường Thịnh này ý thức cũng rất xuất sắc, lại thêm sự ăn ý của Thiệu đội và Lộc Tường sau vài mùa giải phối hợp nữa, vừa rồi người này khống chế Xuyên đội rất đúng lúc, nếu không nhờ anh ta khống chế Xuyên đội đầu tiên thì Lộc Tường cũng không đột phá bức tường rối kia dễ dàng đến thế.”
“Đúng vậy, Thường Thịnh là một tuyển thủ phản ứng rất nhanh. Đội tuyển Đồng Tước luôn cho người ta cảm giác đơn giản, thô bạo, nhanh gọn và trực tiếp.” Trương Thư Bình bình luận.
Diệp Thần Hi nói về chiến thuật: “Ý đồ chiến thuật của Xuyên đội thực ra rất tốt, dùng tường rối ngăn cản hành động của tổ hợp Thiệu Lộc cũng khiến mọi người phải choáng ngợp, đáng tiếc lại bị phụ trợ đội bạn khống chế lật kèo. Anh ta và Ngô Trạch Văn còn chưa kịp phối hợp thì Đồng Tước đã phản công rồi.”
“Cũng không có cách nào, dù gì Thường Thịnh đã không tham gia đoàn chiến trong thời gian quá dài, mọi người không quen đánh với đội hình có phụ trợ chơi lưu phái này cũng là chuyện dễ hiểu.” Trương Thư Bình nhìn lên màn hình lớn, nói, “Hiện tại tỉ số của Long Ngâm và Đồng Tước đã là 5:7, đội tuyển Long Ngâm tạm thời thua Đồng Tước hai điểm. Tiếp theo sẽ tới vòng đấu thứ tư, Long Ngâm sẽ là đội chọn bản đồ sân nhà. Theo Diệp đội bọn họ sẽ chọn bản đồ loại gì? Mê cung hay đầm lầy?”
“Vâng, chắc chắn bọn họ sẽ chọn bản đồ có chướng ngại. Khi đánh với đội tuyển Đồng Tước, đội tuyển nào cũng sẽ sử dụng bản đồ có vật cản đường mà thôi, nếu không thì Lộc thần thực sự có thể dùng Hoành tảo thiên quân để quét sạch bọn họ.” Nói đến đây Diệp Thần Hi không khỏi mỉm cười, “Lạc Hoa Từ chúng tôi cũng từng bị Lộc Tường thanh trừng như thế, trong giai đoạn vòng bảng, thực ra sân nhà của Đồng Tước ở Quảng Châu cũng là ác mộng của rất nhiều đội tuyển.”
Sân nhà của Đồng Tước vẫn luôn là hiện trường gà bay chó sủa, một gậy của Lộc Tường bình định toàn trường, khí thế bức người – đến bản đồ trong game nhóc này cũng phá được, huống hồ chỉ là vài người nhỏ nhoi?
Có điều tính cách của Lộc Tường thì hơi tưng tửng, phát huy cũng thất thường, đôi khi cũng sẽ vung gậy quét nhầm hướng, lại thêm đầu óc mơ hồ nên vẫn có những lúc phạm chút sai lầm ngu ngốc. Chính vì thế mà dù sân nhà của Đồng Tước đáng sợ nhưng cũng không khiến người ta kinh hãi như lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ.
Dù thế Đồng Tước cũng dựa vào năng lực giao tranh trực tiếp mạnh mẽ của mình mà giành được hạng hai sau vòng bảng, tiến vào playoffs.
Nhược điểm và ưu điểm của đội tuyển này rất rõ ràng, phát huy không quá ổn định nhưng vẫn kéo được rất nhiều fan trung thành.
Trận hôm nay đánh với Long Ngâm, Đồng Tước đến giờ vẫn biểu hiện cực kỳ xuất sắc, Long Ngâm lại xảy ra vấn đề không nhỏ. Trương Thư Bình nói câu “chưa thích ứng với cách chơi có phụ trợ hệ Túy quyền” chỉ là muốn nói đỡ cho Lưu Xuyên vừa đi xuống mà thôi. Trên thực tế nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp theo dõi trận đấu trên khán đài đều nhìn ra được – lần đoàn chiến này Long Ngâm hoàn toàn phát huy dưới chuẩn, Tứ Lam và Tần Dạ chưa thể hiện được bất cứ tác dụng nào trong đội hình.
Tiêu Tư Kính nhíu mày nói: “Hình như Tứ Lam vẫn còn đang mộng du chưa tỉnh ngủ, Tần Dạ cũng có vấn đề, không biết có chuyện gì?”
Tô Thế Luân nhìn về hướng phòng cách âm, nói: “Không biết nữa, chẳng nhẽ còn chưa tỉnh ngủ?”
Lưu Xuyên nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, ngay khi kết thúc trận đấu, hắn liền hỏi Tần Dạ đầu tiên: “Dạ Dạ cậu làm sao thế?”
Theo lý thuyết, Lý Tưởng bị Lộc Tường dùng một gậy quét ngã còn có thể hiểu được, cậu chưa đánh trực tiếp với Lộc Tường nhiều, vừa rồi cậu không phản xạ kịp tốc độ của Lộc Tường là chuyện rất bình thường. Nhưng Tần Dạ thì sao? Tần Dạ đứng xa hơn Lý Tưởng, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm thi đấu với Lộc Tường, hẳn là anh sẽ bảo trì được cự ly thật tốt, nhưng vừa rồi đúng là Tần Dạ di chuyển sai lầm, phản ứng cũng không theo kịp, điều này khiến Lưu Xuyên có chút nghi hoặc.
Tần Dạ cau chặt mày, Lưu Xuyên lo lắng nói: “Đừng nói là bị bệnh?”
Lý Tưởng cũng đi tới, thấp giọng hỏi: “Anh vẫn còn đau đầu à?”
Lưu Xuyên quay đầu nói: “Bệnh đau đầu tái phát?”
Tần Dạ nhíu mày muốn ngăn Lý Tưởng, người kia lại nói: “Đêm qua anh ấy đau đầu đến mức không ngủ nổi. Tôi cho anh ấy uống thuốc mới đỡ được một chút, tôi vốn định nói với anh, nhưng anh ấy không muốn để anh lo lắng cũng như ảnh hưởng tới trận đấu nên không cho tôi nói.”
Bình thường Lý Tưởng vẫn luôn đứng về phía Tần Dạ, vì cậu thích anh, dù Tần Dạ có yêu cầu gì, cậu cũng sẽ đáp ứng. Nhưng đêm qua Tần Dạ không nghỉ ngơi đủ, rõ ràng hôm nay cũng đang gắng sức kiên trì. Thân thể Tần Dạ vốn không tốt, xét về nguyên tắc, Lý Tưởng tuyệt đối sẽ không bao che cho anh, vì thế liền quyết đoán nói chuyện này cho đội trưởng.
Quay đầu nhìn Tần Dạ, thấy sắc mặt anh tái nhợt, Lý Tưởng dịu dàng nói: “Thôi anh nghỉ ngơi đi, trạng thái không tốt thì đừng có cố.”
Tần Dạ còn định nói gì đó, Lý Tưởng lại cắt ngang: “Thân thể quan trọng hơn.”
Tần Dạ bất đắc dĩ, đành phải gật đầu.
Lưu Xuyên nói: “Tần Dạ đi nghỉ đi, A Sách chuẩn bị ra sân.”
Từ Sách nghe thấy lệnh của đội trưởng có chút sửng sốt, nhưng rồi cũng nhanh chóng đứng lên, đi tới phía trước nói: “Ừ.”
Tần Dạ nói: “Đêm qua tôi bị mất ngủ, đúng là quá đau đầu, vốn nghĩ không ảnh hưởng tới trận đấu, xin lỗi.”
Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai anh: “Không sao, vừa rồi thua cũng không phải lỗi của cậu. Là do tôi không đề phòng Thường Thịnh nên bị cậu ta khống chế. Chiêu Túy sinh mộng tử này là kỹ năng tủ của cậu ta, trận tiếp theo chúng ta phải đề phòng gấp đôi. A Sách thay thế cho vị trí của Tần Dạ, mấy ngày nay khi đánh tập cậu vẫn luôn đứng ngoài xem, hẳn là nắm được cách đánh rồi chứ?”
Từ Sách gật đầu: “Ừ.”
Lưu Xuyên lại nhìn về phía Lam Vị Nhiên, thấy người kia còn đang ngáp, nhịn không được hỏi: “Tứ Lam vẫn chưa tỉnh ngủ à?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Tối qua ngủ không ngon nên vừa rồi phản ứng hơi chậm.”
Tứ Lam khi chưa tỉnh ngủ cùng với Tứ Lam khi tỉnh táo… biểu hiện cực kỳ khác biệt.
Lưu Xuyên cũng không nhiều lời, thực ra trong pha giao tranh tổng vừa rồi Long Ngâm phối hợp không tốt là do ai cũng có vấn đề, Tứ Lam thì mộng du, Tần Dạ đau đầu, Lưu Xuyên cũng sơ xuất. Người vào trạng thái thi đấu nhanh nhất là Ngô Trạch Văn lại bị nhồi sát thương giết chết đầu tiên, khiến cho đội hình Long Ngâm tan vỡ hoàn toàn.
Có điều Lưu Xuyên cũng hiểu được, dù sao khi thi đấu không thể nháy mắt là vào trạng thái tốt nhất được, đại thần cũng sẽ có lúc phát huy thất thường, nhanh chóng điều chỉnh lại thật tốt là được.
“Mọi người chuẩn bị một chút, cố gắng tập trung đánh trận tiếp theo đi.” Lưu Xuyên nói, “Trận tiếp theo là sân nhà của chúng ta, cố gắng đánh cho thật tốt.”
Mọi người quay đầu chuẩn bị, Tần Dạ xoay người về chỗ nghỉ ngơi, Lý Tưởng gắt gao nắm chặt tay anh như muốn truyền cho anh chút sức mạnh.
Thái độ cố chấp vừa rồi của Lý Tưởng khiến Tần Dạ bỗng nhận ra Ngốc Tưởng cũng có những khi rất cứng đầu. Thái độ bắt anh phải nghỉ ngơi không tha so với tên nhóc bình thường vẫn cuống quýt xun xoe chạy theo anh nói gì nghe nấy thực sự như hai người khác nhau… có lẽ vì quan tâm quá nên mới như vậy chăng?
Đau nửa đầu là bệnh kinh niên của Tần Dạ, đôi khi đau đến mức như bị kim châm đầy đầu, vào viện chụp cộng hưởng từ cũng không phát hiện được gì. Bác sĩ chỉ nói anh bị suy nhược thần kinh, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không được thức đêm. Đêm qua Tần Dạ xem phim sci-fi, vì nhân vật chính chết nên bực mình cái kết khiến cho mất ngủ đau đầu, ảnh hưởng tới trận đấu hôm nay, anh thực sự rất hối hận.
Cũng may mà Từ Sách thay anh ra sân, Lưu Xuyên chỉ cần điều chỉnh đội hình lại một chút là có thể ứng phó.
***
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, đội tuyển Long Ngâm đột nhiên bật đèn đỏ.
Đèn đỏ chỉ có thể do đội trưởng hoặc trọng tài có quyền mở, trọng tài ấn đèn đỏ bình thường đều là tạm dừng trận đấu, nguyên nhân có thể là tuyển thủ bị rớt mạng hoặc máy tính, đường truyền bị trục trặc. Còn đội trưởng dùng đèn đỏ chỉ có một lý do duy nhất – thay người.
Trọng tài mặt không thay đổi tuyên bố: “Đội tuyển Long Ngâm yêu cầu thay người, vị trí số một, Dạ Sắc OUT, Sách Mã Giang Hồ IN.”
Màn hình lớn hiện ra ký hiệu Dạ Sắc ↓ và Sách Mã Giang Hồ ↑, khán đài nhất thời vang lên tiếng ồn ào.
Trương Thư Bình kích động nói: “Ồ! Long Ngâm đột nhiên thay đổi người, đây cũng là lần đầu tiên Xuyên thần sử dụng quyền đổi người khi đánh đoàn chiến trong playoffs! Quỷ hút máu vào sân, Dạ Dạ bị thay thế, không biết đã có chuyện gì xảy ra? Tôi đoán chắc chắn có liên quan tới ý đồ chiến thuật của Xuyên thần.”
Trương Thư Bình nói một đống, thực ra nguyên nhân Lưu Xuyên đổi người rất đơn giản: Vì Tần Dạ đau đầu, trạng thái không tốt.
Lý do này nói ra chắc cũng chẳng ai tin, mọi người đều có cảm giác chắc chắn Lưu Xuyên lại đang tính toán mưu hèn kế bẩn. Còn về việc mưu hèn của Xuyên đội có hiệu quả hay không thì phải xem vòng đoàn chiến diễn ra ngay sau đây!
Hết chương 366.
Chương này 7000 chữ chương sau 8000 chữ, cảm thấy bể khổ sâu quá ngoi mãi không lên nổi. _(:3 」∠)_
Cái bức tường con rối của Lưu Xuyên làm nhớ đến cái ulti “Phân chia thiên hạ” này, nhìn xịn lòi, level càng cao thì gọi được càng lắm lính.
/436
|