*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng bình luận, Trương Thư Bình mở miệng nói: “Đội tuyển Long Ngâm lợi dụng bản đồ ảo ảnh thành công giành được hai lá cờ, quả thực tấm bản đồ này rất có lợi đối với bọn họ, Thất Tinh Thảo hi sinh bốn người để đổi lại quyền sở hữu cờ xanh, tuy tạm thời đang thua hai điểm, nhưng ván thứ tư là sân nhà của Thất Tinh Thảo, rất có thể họ sẽ san bằng tỉ số, hoặc thậm chí vượt lên!”
Lâm Lập Minh bình tĩnh nói: “Ván thứ tư là ván đấu cực kỳ then chốt, tôi nghĩ Long Ngâm bên kia sẽ phải điều chỉnh đội hình, rất có thể Thất Tinh Thảo sẽ lại lựa chọn bản đồ không chiến.”
Trương Thư Bình gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ vậy. Khán giả có theo dõi vòng bảng hẳn vẫn còn nhớ, trong vòng bảng khi Long Ngâm tới khiêu chiến sân nhà của Thất Tinh Thảo đã từng thua một trận, chính là trận mà Thất Tinh Thảo chọn bản đồ không chiến. Thất Tinh Thảo vẫn luôn được mệnh danh là ‘Vua không chiến’, rất có thể ván kế tiếp họ sẽ lợi dụng ưu thế sân nhà để giành được nhiều điểm hơn. Tất nhiên cũng không dễ để Thất Tinh Thảo đoạt được cả ba cờ, Long Ngâm bắt buộc phải nắm chắc cơ hội lấy được ít nhất là một lá cờ, nếu không họ sẽ thất bại.”
Hồ Lượng cũng kích động: “Nếu như Long Ngâm có thể lấy được một lá cờ tại bản đồ không chiến thì đồng nghĩa với việc hai đội sẽ kéo tới ván quyết đấu thứ năm!”
“Trong playoffs mùa giải lần này, rất ít trận đấu nào kéo dài đến tận ván thứ năm, dựa theo điểm số 7:5 hiện tại, rất có thể trận chung kết này sẽ đánh ván năm, quan trọng là phải xem Long Ngâm điều chỉnh đội hình thế nào, có thể lấy được hai điểm trên sân nhà của Thất Tinh Thảo hay không!”
Trương Thư Bình vừa dứt lời, đèn đỏ tại phòng cách âm của Long Ngâm sáng lên, trọng tài giơ tay báo tạm dừng, Lưu Xuyên nhanh chóng đệ trình danh sách thay người.
Vị trí số một “Sách Mã Giang Hồ” thay cho “Dạ Sắc”, vị trí số năm “Lam Lam Lam Lam” thay cho “Thanh Phong Đạo Trưởng”.
Thất Tinh Thảo cũng bật đèn đỏ gửi danh sách đổi người: “Viễn Sơn” out, “Học Hải Vô Nhai” in.
Hai bên thay người khiến không ít khán giả ù ù cạc cạc, Trương Thư Bình tỉ mỉ phân tích: “Tôi tin rất nhiều người cũng đoán được việc Long Ngâm sẽ thay Tứ Lam lên sân, rõ ràng đây là lựa chọn nhắm vào phụ trợ của Thất Tinh Thảo. Trận hỗn loạn của Tiêu Dao là một kỹ năng khống chế rất tốt, nếu như Thất Tinh Thảo chọn bản đồ không chiến thì trận hỗn loạn của Tứ Lam sẽ có uy hiếp cực lớn. Còn việc thay Từ Sách… có lẽ Xuyên đội muốn để Tần Dạ nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho ván đấu thứ năm.”
“Về phần Thất Tinh Thảo, Học Hải Vô Nhai được thay vào là người mới, tên là Lưu Học Lâm. Trước đó tôi cũng đã giới thiệu qua với mọi người, đây là tuyển thủ chơi Ngũ Độc Cổ sư giống như Tô Thế Luân, là chủ lực thế hệ tiếp theo được bồi dưỡng của Thất Tinh Thảo. Cứ như vậy, Thất Tinh Thảo sẽ đánh xoay quanh đội hình bốn Ngũ Độc là Tô Thế Luân, Tiết Khắc, Hà Phương và Lưu Học Lâm, sát thương của bốn Ngũ Độc gây ra sẽ càng thêm khủng bố.”
Lâm Lập Minh nghe Trương Thư Bình phân tích cũng cười nói: “Đại khái là Tiêu Tư Kính đoán được Lưu Xuyên sẽ cho Tứ Lam ra sân nên bỏ luôn phụ trợ, vì nếu Tống Tư Viễn bị Tứ Lam nhắm vào thì sẽ rất khó đánh. Chẳng bằng đổi vào một Ngũ Độc có dame, phát huy đấu pháp chồng trúng độc của Thất Tinh Thảo đến cực hạn.”
Ba Ngũ Độc đã đáng sợ, bốn Ngũ Độc lại càng khủng khiếp hơn.
Tất nhiên, đội hình không có phụ trợ này sẽ thiếu tính ổn định, Tiêu Tư Kính sử dụng đội hình sát thương cực đoan này một là vì đoán được Long Ngâm thay Tứ Lam vào sân thì Tống Tư Viễn sẽ không có tác dụng đáng kể, hai là chắc chắn đội hình này có liên quan đến chiến thuật trong ván thứ tư của bọn họ.
***
Dương Kiếm theo dõi trận đấu trên khán đài cũng bội phục mà nhìn về phía Phương Chi Diên nói: “Đội trưởng đoán đúng rồi, quả nhiên anh tôi thay Tứ Lam vào trong ván này.”
Phương Chi Diên mỉm cười, nói: “Thực ra cũng dễ đoán mà, vì Tứ Lam sẽ dễ nhắm vào Thất Tinh Thảo hơn nếu họ chọn bản đồ không chiến. Trong ván thứ ba khắp nơi đều là mê trận truyền tống rồi, không nhất thiết phải cho Tứ Lam vào mở truyền tống làm gì, anh cậu suy nghĩ rất toàn diện.”
“Ừ, đúng đó.” Dương Kiếm xấu hổ gãi đầu một cái. Phương Chi Diên càng giải thích, Dương Kiếm càng thấy IQ mình thiếu hụt đến thế nào. Cậu còn chưa học được tí da lông nào từ Lưu Xuyên mà đã tự làm mình mất mặt, Lưu Xuyên có thằng em ngu ngốc thế này chắc cũng rất phiền não ha?
Thấy Dương Tiểu Kiếm tổn thương cúi đầu, Phương Chi Diên cảm thấy rất buồn cười, tên ngốc này từ khi chữa khỏi bệnh phản nghịch thì càng ngày càng thú vị, mỗi lần thấy cậu bị đả kích bởi anh trai mà cúi đầu, Phương Chi Diên đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Phương Chi Diên nhịn không được vươn tay xoa đầu Dương Kiếm, giải trừ debuff cho cậu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, cậu cũng đừng uể oải như thế, trình độ của anh cậu không phải người bình thường nào cũng so được, đúng là cậu vẫn còn kém anh ta, cố gắng lên!”
Dương Kiếm xấu hổ gật đầu: “Ừ.”
Bên kia, Lộc Tường kinh ngạc nói: “Bốn Ngũ Độc đó! Sau vụ sáu Tiêu Dao của Lạc Hoa Từ thì đến lượt bốn Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo… Đội trưởng, hay chúng mình về nghiên cứu đội hình bốn Cái Bang đi? Thêm một Côn Cái Bang phối hợp với em đi khống chế, chúng ta cũng có thể thử cách đánh như này nè.” Tiểu Lộc Tường vừa nói vừa huơ tay múa chân làm mẫu động tác, một chiêu “Hoành tảo thiên quân” quét qua suýt chút nữa đáp luôn vào mặt của Tạ Quang Nghị.
Tạ Quang Nghị mặt không biểu tình quay đầu liếc mắt nhìn Lộc Tường, Lộc Tường lập tức cười nói: “Xin lỗi sư thúc, em trượt tay!”
Tạ Quang Nghị: “…”
Thiệu Trạch Hàng ngồi cạnh cũng không biết phải làm sao với đứa “trẻ con tăng động” nhà mình, đành chuyển cho cậu một gói khoai tây chiên to bự: “Ăn đi.”
Lúc này Lộc Tường mới im lặng – vì cậu còn đang vội nhét đồ ăn vào miệng, không rảnh nói chuyện.
***
Trên sân thi đấu, ván đấu bản lề thứ tư chính thức bắt đầu.
Đội hình hai bên đồng thời hiện ra, Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên nhìn thấy danh sách của đội bạn cũng không hề tỏ ra kinh ngạc. Rõ ràng bọn họ là những đối thủ hiểu nhau quá rõ, khi tranh tài có thể đoán ra ý đồ chiến thuật của đối phương cũng chính là một dạng ăn ý giữa đối thủ với nhau.
Tiêu Tư Kính nhanh chóng xác nhận bản đồ – Vân thiên các!
– quả nhiên là bản đồ không chiến, hơn nữa cũng là bản đồ cấp độ tám sao khó nhất, hoàn toàn không thua gì Mai hoa thung!
Hình ảnh 3D của bản đồ được chiếu lên màn hình lớn cho khán giả theo dõi, Mai hoa thung có những cây cọc gỗ hỗn loạn nhưng bản đồ đoàn chiến Vân thiên các này không được thiết kế với cọc gỗ nữa mà là những đám mây trắng tinh lơ lửng trên trời. Người chơi có thể đứng trên đám mây, diện tích đủ cho khoảng 12 người đứng, nhưng giữa các đám mây không có bất cứ con đường nào mà phải dựa vào khinh công để di chuyển.
Nếu phía dưới Mai hoa thung là gai nhọn dày đặc thì dưới Vân thiên các lại là đáy vực vạn trượng sâu không thấy đáy. Sương mù tràn ngập như lạc vào tiên cảnh, đây là một tấm bản đồ cao chín tầng mây, ngã từ trên xuống khỏi cần nghĩ cũng biết kết cục – tan xương nát thịt, chết không toàn thây.
Lựa chọn của Thất Tinh Thảo trong ván đấu thứ tư này vẫn là bản đồ không chiến tuyệt sát khiến lòng người kích động.
Thực ra Vân thiên các cũng không khác nhiều so với Mai hoa thung, chẳng qua thay vì những cây cọc gỗ chỉ dành cho một người đứng thì là những đám mây lớn đủ chỗ cho toàn bộ thành viên, thuận tiện cho hai bên mở giao tranh tổng. Bản đồ này còn có đặc điểm là không có đường nối, muốn đi tới điểm cắm cờ thì bắt buộc phải dùng khinh công nhảy qua từng đám mây. Trên mây không bị hạn chế tầm nhìn, phạm vi quan sát sáng sủa rõ ràng, nguy hiểm là nếu đáp hụt trên mây thì sẽ ngã xuống nát bét.
Trận đấu bắt đầu, sau khi thành viên hai đội xuất hiện ở điểm hồi sinh trong bản đồ, Lưu Xuyên lập tức tỉnh táo hạ lệnh: “Cả đội đi theo tôi!”
Vì trước đó đã đoán được Tiêu Tư Kính có thể sẽ chọn bản đồ không chiến, trước trận đấu Lưu Xuyên cũng đã nghiên cứu bản đồ không chiến trong kho bản đồ. Hắn đã nắm vững đường đi trên Vân thiên các, hơn nữa mục tiêu của hắn cũng rất rõ ràng – cả đội cùng giao tranh, cố giành được một hoặc hai lá cờ.
Sáu người của đội tuyển Long Ngâm đi theo nhanh chóng khinh công trên những đám mây nhảy tới điểm cắm cờ đỏ trên bản đồ. Nếu không vì đây là trận chung kết căng thẳng thì thực ra tấm bản đồ trời xanh mây trắng còn lấp lóa cầu vồng này rất thích hợp để anh em đứng chung một chỗ chụp ảnh lưu niệm. Có điều, hiển nhiên các tuyển thủ không có tâm tình đâu mà thưởng thức phong cảnh, chỉ cắm đầu mở khinh công tiến về phía trước.
Trong khi đó Thất Tinh Thảo lại chia đường, hai thầy trò Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc đi đến điểm cắm cờ đỏ, bốn Ngũ Độc còn lại hướng về cờ xanh!
Vì nhịp thi đấu trên bản đồ không chiến cực nhanh, khi hai bên khinh công tới điểm cắm cờ thì cờ lệnh cũng đồng thời xuất hiện.
Lưu Xuyên vừa thấy đối diện chỉ có hai thầy trò Tiêu, Bắc thì lập tức hiểu được ý đồ của Tiêu đội, hiển nhiên hắn đang tìm mọi cách nhằm câu kéo việc đánh cờ đỏ bên này để bốn Ngũ Độc ở đường trên có thể liên thủ chồng trúng độc, tốc độ đánh cờ sẽ cực nhanh. Chỉ cần hắn kìm chân thành công đường dưới thì hội Tô Thế Luân có thể đánh xong cờ rồi chạy tới.
Không có bản đồ mê trận truyền tống, muốn đi từ đường trên tới đường dưới sẽ tốn một khoảng thời gian nhất định, nếu như đổi thành bản đồ lục chiến hoặc thuỷ chiến thì chắc chắn sẽ không kịp. Nhưng bản đồ không chiến có một đặc điểm là nhịp độ nhanh, đáp xuống mây sẽ có hiệu quả tăng tốc, khinh công một đường bay tới chỉ tốn chưa đến mười giây, về lý thuyết thì hoàn toàn kịp để đi từ đường trên đến đường dưới.
Đây là chiến thuật chia đường 4/2 cơ bản nhất, liệu có thể phát huy hiệu quả hay không? Khán giả vô cùng chờ mong!
***
Tại đường trên, Tô Thế Luân cùng ba Ngũ Độc khác vừa đến gần lá cờ đã điên cuồng xả sát thương.
Lúc này mọi người mới liền phát hiện sự đáng sợ khi bốn Ngũ Độc liên thủ, ba Ngũ Độc Tô Thế Luân, Tiết Khắc, Lưu Học Lâm chồng debuff trúng độc lên cờ, rất nhanh đã chồng đến tầng thứ tư, Hà Phương lại bồi thêm một chiêu hỗ trợ “Cổ độc điệp gia” giúp hiệu quả trúng độc của ba đồng môn gây ra lập tức tăng lên năm tầng. “Năm tầng trúng độc” treo trên cờ lệnh, tốc độ mất máu rất nhanh, cộng thêm hai Ngũ Độc Cổ sư là Tô Thế Luân và Lưu Học Lâm còn có thể luân phiên hiến tế rắn để bù mana cho đồng đội, cả nhóm không ai phải lo bị thiếu mana.
Trong khi đó tại đường dưới, sau khi Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc đến nơi, vì để kìm chân đội tuyển Long Ngâm, hai người không hề khách sáo trực tiếp mở chiêu cuối.
– Phách sơn trấn hải!
Trần Tiểu Bắc bị Tứ Lam gây hỗn loạn ngã chết trên lôi đài, ván trước lại bị Lưu Xuyên nhắm tới nhồi sát thương đánh chết trong nháy mắt, đến ván thứ tư này cậu cũng nhịn đủ rồi, vừa thấy thành viên Long Ngâm tới cậu liền nện luôn chiêu cuối, đại đao trên lưng tiểu hòa thượng bổ thẳng xuống từ không trung gây sát thương trên diện rộng đồng thời khiến toàn bộ đội tuyển Long Ngâm bị trúng hiệu ứng hoảng sợ.
Bình thường thì phạm vi trúng mục tiêu của skill này có giới hạn, ở trên đất bằng thì chỉ có thể đánh trúng hàng trước, nhưng bản đồ không chiến có tính hạn chế quá lớn, mọi người bắt buộc phải đứng tụ lại với nhau, khoảng cách giữa từng người không quá mười mét, vì thế rất dễ trúng chiêu cuối của Trần Tiểu Bắc.
Một chiêu “Phách sơn trấn hải” của Trần Tiểu Bắc gây hoảng sợ lên bốn người Từ Sách, Lý Tưởng, Trạch Văn và Tiểu Dư do đứng quá gần nhau, Lưu Xuyên lập tức nói: “Khinh công!”
Nhưng đến khi hắn hô lên thì đã muộn, ngay một khắc Trần Tiểu Bắc ra tay, Tiêu Tư Kính cũng ra chiêu theo!
– Đồ long quyền!
Tiêu đội vừa mở chiêu cuối, một con rồng màu vàng kim khổng lồ nhào ra từ dưới tay phải của Tam Tư Đại Sư, gầm thét hướng về phía sáu người của đội tuyển Long Ngâm, đây là kỹ năng tấn công đa mục tiêu của Thiếu Lâm Quyền, có thể hất tung toàn bộ mục tiêu trúng phải!
Vì “Phách sơn trấn hải” của Trần Tiểu Bắc đã gây hoảng sợ lên bốn người, lúc này Sách, Tưởng, Văn, Dư không thể tung ra bất cứ kỹ năng nào, hứng chịu toàn bộ ảnh hưởng từ “Đồ long quyền” của Tiêu Tư Kính, bị hất tung ra khỏi đám mây!
Bốn người ngã xuống từ trên trời mềm nhũn như sủi cảo, khán giả trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, thậm chí quên cả vỗ tay.
Tại sao Thất Tinh Thảo lại mạnh không chiến? Chưa nói đến những skill khống chế di chuyển cực mạnh như tơ nhện của Tô Thế Luân và roi dài của Tiết Khắc, chỉ riêng chiêu khống chế của Tiêu đội đã quá nghịch thiên rồi. Một quyền đánh ngã cả bốn người rơi xuống đất đồng nghĩa với quadra kill trong nháy mắt… Chẳng trách bọn họ lựa chọn bản đồ không chiến, rõ ràng hai thầy trò hắn và Tiểu Bắc đã luyện tập phối hợp trong thời gian dài mới đạt đến độ ăn ý chuẩn xác như vậy.
Có điều Lưu Xuyên cũng nhanh tay lẹ mắt, thấy đồng đội rơi xuống, Tử mẫu phi trảo lập tức tung ra, câu được Mê Vụ Chiểu Trạch từ màn sương trắng xóa trở về!
Hắn chọn cứu Trạch Văn là vì chỉ có Trạch Văn mới có thể phối hợp với hắn để tối ưu hóa sát thương, dốc hết sức giết chết Tiêu Tư Kính hoặc Trần Tiểu Bắc.
Từ Sách, Lý Tưởng và Tiểu Dư ngã xuống từ trên mây tan xương nát thịt, ba người nhìn nhau không nói gì.
Cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu bọn họ, dù sao việc Tiêu đội và Trần Tiểu Bắc chơi lớn lại phối hợp ăn ý như vậy khiến mọi người đều không kịp trở tay. Chưa kể ba người lại đứng đúng trong phạm vi gây hoảng sợ từ đại đao của Trần Tiểu Bắc, không thể tránh được chiêu cuối của Tiêu Tư Kính đánh cho ngã xuống đất chết không kịp ngáp.
Cũng may khi ngã xuống sẽ không được tính như một điểm hạ gục, tuy ba người hộc máu vong mạng nhưng Tiêu Tư Kính cũng không có thêm điểm hạ gục, có thể coi như trong cái rủi lại có cái may.
Có điều, thế trận kế tiếp sẽ rất bất lợi đối với Long Ngâm. Ba người Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Lam Vị Nhiên đều là đánh xa máu giấy đấu với thầy trò Thiếu Lâm cận chiến phòng ngự cao, rất khó để có thể tạo lợi thế. Cũng may Ngô Trạch Văn rất ăn ý với Lưu Xuyên, hai người tách ra hai bên trái phải trên đám mây, bao vây tấn công Trần Tiểu Bắc, Lam Vị Nhiên đứng ở chính giữa kết hợp với hai người Xuyên, Văn tạo thành ba đỉnh tam giác để chiếu ứng lẫn nhau, bắt đầu niệm trận định thân khống chế hai thầy trò.
Còn về trận hỗn loạn, tuy nói đủ để hình thành uy hiếp với Thất Tinh Thảo nhưng thời gian hồi chiêu của trận pháp này quá dài, chưa đến thời khắc mấu chốt thì chắc chắn Lam Vị Nhiên sẽ không tung ra dễ dàng như vậy.
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn liên thủ giết Trần Tiểu Bắc, Tiêu Tư Kính thì xông tới quấy nhiễu Tứ Lam niệm trận, đường dưới rơi vào thế giằng co, trong khi đó tốc độ mất máu của cờ lệnh đường trên lại càng lúc càng nhanh.
– [Hải Nạp Bách Xuyên] kích sát [Bắc Bắc], thủ sát!
Rốt cục Lưu Xuyên cũng giết được Trần Tiểu Bắc, có điều bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian! Cờ lệnh đường trên đã bị chồng trúng độc lên tầng thứ mười, lượng máu chỉ còn lại 50%. Lúc này hội Lý Tưởng, Từ Sách đã sống lại, Lưu Xuyên nhìn qua cục diện đường trên một chút, quả quyết nói: “Nhanh tới đường dưới!”
Ba người sống lại khinh công bay đến đường dưới với tốc độ nhanh nhất, Lưu Xuyên cũng lập tức dùng Khôi lỗi cấm túc để giữ chân Tiêu Tư Kính, Lam Vị Nhiên bồi thêm một trận trầm mặc, Từ Sách chạy đến nơi cũng xông tới chém một đao lên người Tiêu Tư Kính, Tiêu Tư Kính bị đánh hội đồng chẳng mấy chốc đã lên bảng.
Ngô Trạch Văn không dùng tơ nhện kéo Tiêu Tư Kính để Tiêu đội ngã xuống đất chết mà để Lưu Xuyên tự tay giải quyết hai mạng, như vậy sẽ lấy về chút lợi thế trong lần giao tranh tổng thứ ba.
Lưu Xuyên có double kill có thể coi như một tin tốt đối với Long Ngâm, nhưng khán giả cũng biết, cờ lệnh đường trên chắc chắn sẽ rơi vào tay Thất Tinh Thảo!
Các thành viên Long Ngâm bắt đầu dốc hết sức đánh cờ lệnh ở đường dưới.
Khi cờ lệnh đường trên rơi xuống thì Long Ngâm mới bào được 40% máu của cờ lệnh. Rõ ràng dame của bốn Ngũ Độc cao hơn dame của ba người Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Từ Sách rất nhiều. Hơn nữa bọn họ bị hai thầy trò Tiêu, Bắc cầm chân quá lâu nên đánh cờ chậm hơn tốc độ ở đường trên rất nhiều. Lại càng không thể phủ nhận khả năng chồng trúng độc của Ngũ Độc, bốn Ngũ Độc đánh cờ tạo được hiệu quả cực kỳ rõ rệt.
Lúc này, Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc cũng sống lại, hạ lệnh: “Xuống đường dưới!”
Rõ ràng bọn họ không muốn bỏ cờ đỏ, hơn nữa toàn bộ thành viên Long Ngâm đều đã chịu ảnh hưởng mất máu từ cờ lệnh, giờ Thất Tinh Thảo quay lại đánh lần nữa rất có khả năng sẽ giành được lợi thế.
Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc khinh công bay tới từ điểm hồi sinh, còn Tô Thế Luân thì mang theo ba Ngũ Độc còn lại đi thẳng tới qua đường giữa, khi hai bên nhìn thấy nhau, giao tranh tổng lập tức nổ ra!
– Linh xà cuồng vũ! Quần xà giảo sát!
Hai thầy trò Tô Thế Luân và Tiết Khắc phối hợp chiêu cuối một cách hoàn mỹ, roi dài của Tiết Khắc chia thành vô số sợi roi nhỏ như linh xà cuốn lấy các thành viên của đội tuyển Long Ngâm! Trong lúc đó Tô Thế Luân cũng triệu hồi ra rất nhiều rắn trắng từ giữa đám mây nhào ra bốn phía xung quanh tìm người thắt cổ.
Hai kỹ năng tấn công đa mục tiêu tạo ra thương tổn cực kỳ đáng sợ, toàn bộ Long Ngâm mất máu trên diện rộng nhưng Tiểu Dư lại không thể sử dụng kỹ năng kéo máu toàn đội do thời gian hồi chiêu quá lâu.
Trong khi đó Thất Tinh Thảo còn có một Ngũ Độc thứ ba, tuyển thủ tên Lưu Học Lâm này học tập đấu pháp, ý thức của Tô Thế Luân rất giỏi, chớp thời cơ sử dụng Tơ nhện kéo dắt bắt được Lý Tưởng của Long Ngâm, kéo Lý Tưởng từ trên trời rơi xuống! Tơ nhện của Tô Thế Luân cũng nhắm ngay Từ Sách, quăng hắn ngã xuống vực sâu! Tịch vân tiên của Tiết Khắc lại quăng về phía Lưu Xuyên nhưng Lưu Xuyên đã nhanh tay dùng khinh công bay lên tránh được.
Ngũ Độc này cũng có skill kéo người, Thất Tinh Thảo lại chọn bản đồ không chiến, lợi thế về khống chế được tối ưu hóa triệt để.
Lưu Xuyên dứt khoát nói: “Rút lui!”
Quyết định này khiến mọi người trong đội rất bất ngờ, nhưng trên sân thi đấu, mọi người đều tuân theo lệnh chỉ huy của đội trưởng, tuy không cam tâm nhìn lá cờ chỉ còn 40% máu nhưng vẫn quyết đoán rút lui theo chỉ thị của Lưu Xuyên.
Đội tuyển Long Ngâm rút lui gọn gàng, Tứ Lam quăng thêm một trận giảm tốc phía sau, mọi người lập tức khinh công về lại điểm hồi sinh.
Từ Sách và Lý Tưởng cũng sống lại, hai người bị ngã chết rõ ràng có chút buồn bực.
Lưu Xuyên cười nói: “Không phải vội, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, sẽ bắt kịp thôi.”
Đội trưởng biểu hiện trấn định như vậy, những người khác cũng không thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ đi theo Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên điều khiển Hải Nạp Bách Xuyên đi về phía trước đồng thời nói nhanh: “Nhịp độ đánh trên bản đồ không chiến rất nhanh, Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo lại lắm chiêu khống chế, mọi người không phản ứng kịp là chuyện bình thường. Bây giờ chúng ta chỉ còn một cách, may là mọi người đều giữ lại hết chiêu cuối, có thể dốc toàn lực đánh một trận ở đường giữa để tranh cờ đen. Thất Tinh Thảo đánh xong cờ ở đường dưới nhất định sẽ quay ra đường giữa, chúng ta mai phục trước rồi quét sạch bọn họ, nhường điểm hạ gục cho A Sách.”
Từ Sách có chút kinh ngạc hỏi: “Anh có double kill rồi mà?”
“Bản đồ không chiến này khó bày con rối, tôi sẽ gặp hạn chế lớn khi đánh.” Lưu Xuyên tỉnh táo nói, “Cứ để tôi và Trạch Văn phối hợp khống chế, cậu lo đánh cờ.”
Từ Sách lập tức gật đầu: “Đã hiểu.”
***
Thấy đội tuyển Long Ngâm trực tiếp bỏ cờ đường dưới mà cùng đi đường giữa, rất nhiều fan Long Ngâm đều cảm thấy không cam tâm, đánh cờ được hơn nửa rồi lại bỏ chẳng phải đã bưng hai điểm tặng không cho Thất Tinh Thảo hay sao?
Lâm Lập Minh bình luận khách quan: “Tôi khá tán thành với việc Lưu Xuyên bỏ cờ ngay trong thời khắc mấu chốt. Trên thực tế Long Ngâm rất khó đánh trong pha giao tranh vừa rồi, hai người bị Thất Tinh Thảo kéo xuống ngã chết, thiếu dame của Từ Sách thì chưa chắc đã đánh gãy được cờ lệnh, chẳng khác nào xôi hỏng bỏng không. Chẳng bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, dốc hết sức tranh đoạt cờ đen đường giữa mới là cách thực hiện lý trí nhất. Nếu như tiếp tục đánh thì không chừng sẽ lại thua trắng trong lần giao tranh thứ ba.”
Hồ Lượng nói: “Tứ Lam cũng rất thông minh, vẫn giữ lại trận hỗn loạn, rõ ràng suy nghĩ của cậu ấy rất giống với Lưu Xuyên, vừa rồi không phải thời cơ tốt để mở trận, nhỡ đâu dùng không hiệu quả thì quá lãng phí. Long Ngâm vẫn giữ lại toàn bộ chiêu cuối, chênh lệch về chiêu cuối của hai bên khá lớn, có thể nói Long Ngâm đang có ưu thế hơn hẳn.”
“Cũng vì Thất Tinh Thảo chọn vị trí đứng quá hiểm.” Trương Thư Bình nói, “Vừa rồi khi Luân thần dẫn người từ đường giữa đuổi tới, lão Tiêu và Trần Tiểu Bắc cũng xông lên, bao vây trái phải, vị trí đứng lại quá xa nhau, trận hỗn loạn của Tứ Lam không thể bao hết nhiều người như vậy, không sử dụng là lựa chọn sáng suốt.”
“Có điều hiện tại tỉ số đã hòa 7:7, Lưu Xuyên quyết định như vậy cũng coi như đặt cược toàn bộ vốn liếng vào đường giữa. Nếu không thắng trong giao tranh tổng lần ba thì Long Ngâm sẽ thua.” Lâm Lập Minh nói.
Điểm số thay đổi trên màn hình lớn, vì Thất Tinh Thảo đã lấy được cờ xanh, gỡ hòa 7:7, cờ đường dưới cũng chỉ còn lại 15% máu, rõ ràng chẳng bao lâu nữa cờ đỏ cũng rơi vào trong tay Thất Tinh Thảo, chính thức vượt qua Long Ngâm với tỉ số 9:7.
– cờ đen đường giữa, thắng thua sẽ được quyết định tại đây!
Tiêu Tư Kính cũng biết điều đó, vì vậy ngay khi cờ đỏ bị chồng trúng độc đến tầng thứ mười, chỉ còn lại 5% máu thì hắn liền quyết đoán hạ lệnh về thành. Vì bọn họ phải giành giật từng giây, chỉ cần lấy được cờ đen đường giữa nữa thôi là chiến thắng, nếu không lấy được thì phải đánh đến ván thứ năm, mà ván thứ năm random bản đồ, không ai biết trước được điều gì.
Cờ đỏ rơi xuống, điểm số biến thành 9:7, trận đấu cũng đi đến hồi quyết định!
“Thưa quý vị khán giả, chúng ta có thể thấy đèn trọng tài đã sáng ánh xanh, đây không phải tạm dừng hay kết thúc mà ý chỉ – đã đến thời điểm quan trọng nhất của trận đấu!” Trương Thư Bình kích động nói, “Thất Tinh Thảo đang là bên có lợi hơn, với điểm số 9:7 hiện tại, bọn họ chỉ cần lấy được thêm một cờ nữa là sẽ thắng!”
Tình thế cấp bách khiến toàn bộ thành viên Thất Tinh Thảo không hẹn mà cùng tăng tốc, tầm quan trọng của lá cờ đen này cũng khiến khán giả dán chặt mắt vào màn hình lớn.
– một lá cờ đường giữa, hai điểm, đây chính là số điểm để Thất Tinh Thảo chiến thắng, đồng thời cũng là hi vọng cuối cùng của đội tuyển Long Ngâm!
***
Khi Tiêu Tư Kính đưa đội đến đường giữa thì quả nhiên Lưu Xuyên đã bố trí xong. Trên thực tế, do tầm nhìn trên tấm bản đồ này không bị hạn chế nên không thể mai phục ám sát, nhưng Tiêu Tư Kính vẫn gặp khó khăn trước cục diện sáu thành viên của đội tuyển Long Ngâm đứng trên ba đám mây khác nhau.
Điểm mạnh nhất của đội hình Thất Tinh Thảo là đấu pháp bạo lực chồng trúng độc quần thể, Long Ngâm lại đứng xé lẻ như vậy nếu đánh truy kích thì rất có thể đội hình của Thất Tinh Thảo sẽ tan vỡ. Tiêu Tư Kính đang định hạ lệnh giết hết máu giấy bên trái thì đại sư của đội tuyển Long Ngâm đột nhiên hung hăng vọt tới đầy khí thế!
Vốn Lý Tưởng đang đứng ở trên đám mây bên phải, Thất Tinh Thảo vừa tới là cậu lập tức hành động –
Phi hạc xung thiên, Phiêu tuyết xuyên vân, Thiên cân trụy, Vạn phật triều tông!
Combo tung ra lưu loát, khi các thành viên Thất Tinh Thảo phản ứng lại thì một mình Lý Tưởng đã xông vào giữa đội hình Thất Tinh Thảo!
Có lẽ khán giả sẽ cảm thấy đại sư này quá to gan, nhưng trên thực tế, Lý Tưởng xông tới không màng sống chết chính là vì để tung ra kỹ năng Vạn phật triều tông. Đầu tiên dùng khinh công bay tới, bồi thêm skill đa mục tiêu “Thiên cân trụy” đánh ngã Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc đứng phía trước, nhanh chóng xâm nhập vào giữa đội hình Thất Tinh Thảo rồi sử dụng chiêu thức kéo người “Vạn phật triều tông” – Phật quang màu vàng kim giáng xuống từ trên trời, toàn bộ sáu người Thất Tinh Thảo bị Lý Tưởng kéo hết vào gần mình.
Xa xa, Lam Vị Nhiên đang niệm trận.
Ánh sáng trắng nhu hòa khuếch tán từ cây quạt lông trong tay anh…
“Không ổn rồi!” Tiêu Tư Kính muốn lệnh cho mọi người lùi lại cũng không còn kịp nữa, trận hỗn loạn của Lam Vị Nhiên hạ xuống chuẩn xác ngay tại vị trí đứng của Lý Tưởng.
– Dương xuân hồi tuyết trận!
Tuyết trắng rơi lả tả, đây chính là trận hỗn loạn mạnh nhất của Tiêu Dao!
Kỹ năng khống chế cực mạnh với thời gian hồi chiêu cũng như niệm rất dài.
Nếu như không nhờ Lý Tưởng đột phá vòng vây kéo toàn bộ các thành viên Thất Tinh Thảo vào cùng một chỗ, nếu như không có Lý Tưởng hấp dẫn sự chú ý của Thất Tinh Thảo thì chưa chắc Lam Vị Nhiên đã có thể tung ra trận pháp chuẩn xác như vậy. Kết quả của màn phối hợp giữa Lý Tưởng và Tứ Lam đã khiến Dương xuân hồi tuyết trận giáng trúng toàn bộ sáu thành viên Thất Tinh Thảo!
“Quá đẹp!” Hồ Lượng kích động đến mức giọng nói cũng run theo, “Sau trận đấu này, tôi tin rằng rất nhiều khán giả sẽ nhớ kỹ vị đại sư này của đội tuyển Long Ngâm! Cậu ấy thực sự rất dũng cảm, một mình xông vào giữa đội hình Thất Tinh Thảo, mà cũng chính nhờ skill kéo được sáu thành viên Thất Tinh Thảo tụ lại một chỗ của cậu ấy nên Dương xuân hồi tuyết trận của Tứ Lam mới thuận lợi bao kín tất cả các thành viên! Có thể coi đây là một sự phối hợp hoàn hảo!”
“Đại sư kéo người không chừa một ai, trận pháp của Tứ Lam cũng tung ra cực kỳ đúng lúc, phối hợp tốt thật.” Tuy biểu tình của Lâm Lập Minh vẫn bình tĩnh nhưng sự tán thưởng cũng ngập trong đáy mắt. Long Ngâm là một đội ngũ mới tinh, kỳ thực trong mắt một đội trưởng lão làng như hắn thì đội tuyển này vẫn còn tồn tại quá nhiều vấn đề. Nhưng thật may là sức mạnh tổng thể của Long Ngâm dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên lại vô cùng mạnh, cứ hai thành viên là có thể tạo ra combo đặc sắc, đặc biệt trong những thời khắc quan trọng thì kiểu phối hợp này sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén nhất cứa thẳng vào yết hầu đối thủ!
Một lần phối hợp của Lý Tưởng và Tứ Lam khiến sáu người của Thất Tinh Thảo dính hỗn loạn tập thể, đội hình tan vỡ trong nháy mắt.
Nhưng khống chế hỗn loạn có một đặc điểm là “Hệ thống sẽ random skill của người trúng chiêu để tấn công đồng đội của mình”, mà cái “random” này thì phải xem nhân phẩm ra sao. Ví dụ như hôm nay Trần Tiểu Bắc và Hà Phương đều gặp xui, bị hệ thống cưỡng chế đâm đầu từ trên mây xuống đất chết không kịp ú ớ. Bốn người còn lại thì vận số không tệ lắm, hệ thống bắt Luân thần thả rắn cắn Tiết Khắc, Tiết Khắc lại vung roi đánh Tiêu đội, Tiêu đội và Lưu Học Lâm thì choảng nhau, những kỹ năng bị ép ra cũng không quá quan trọng.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì ít nhất lúc này cả sáu người Thất Tinh Thảo đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát.
Và đây chính là cơ hội tuyệt vời cho đội tuyển Long Ngâm!
“Giết Luân thần trước!” Lưu Xuyên lập tức ra lệnh, bởi vì Tô Thế Luân trúng hỗn loạn chạy lung tung vừa lúc đứng gần Từ Sách nhất, mà đồng thời cũng rơi vào trong phạm vi tấn công của Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên. Từ Sách hiểu ý, mở Huyễn quang bộ bay tới trước mặt Luân thần, loan đao sắc bén vung lên, không khách khí chém thẳng một combo Đoạn hồn trảm, Minh nguyệt trảm vào người Tô Thế Luân!
Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên hỗ trợ từ xa, ba người nhanh chóng giải quyết Tô Thế Luân, nhường điểm hạ gục cho Từ Sách.
Ngay bên cạnh, sau khi Lưu Học Lâm thả bừa hai kỹ năng công kích thì mất đà rơi khỏi đám mây, thấy cậu ta sắp ngã chết, Lưu Xuyên đột nhiên móc người lại, nói: “A Sách, của cậu này!”
Từ Sách: “…”
Đội trưởng thấy người ta ngã sắp chết còn câu ngược về để cho hắn giết có phải hơi sai rồi không?
Tuy cảm thấy hành động của Lưu Xuyên quá thèm đòn, có điều Từ Sách vẫn vui vẻ quét một đao qua lấy mạng của Lưu Học Lâm, thuận lợi có được double kill.
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn một người khống chế Tiêu đội, một người quấy nhiễu Tiết Khắc. Sau khi hiệu quả của trận hỗn loạn kết thúc, máu của Tiêu Tư Kính và Tiết Khắc đã chẳng còn lại được bao nhiêu. Lam Vị Nhiên thản nhiên đứng sau bồi thêm một trận trầm mặc khiến bọn họ không thể sử dụng bất cứ kỹ năng nào, Tiêu Tư Kính và Tiết Khắc cũng lần lượt lên bảng.
– [Sách Mã Giang Hồ] kích sát [ Khắc Kỷ Thận Hành], tứ sát!
Pha giao tranh tổng lần này, Trần Tiểu Bắc và Hà Phương ngã chết, bốn người khác bị Long Ngâm quét sạch, Từ Sách kết thúc với quadra kill.
Lúc này Lưu Xuyên mới mỉm cười nói: “Lấy cờ.”
Khán giả thực sự bội phục sát đất đối với Xuyên thần!
Đầu tiên mai phục sẵn ở đây, chia làm ba nhóm đứng cách xa nhau. Sau đó bố trí Lý Tưởng đi kéo người, Tứ Lam thả trận hỗn loạn, quét sạch Thất Tinh Thảo xong mới quay lại đánh cờ. Chiến thuật hoàn hảo đâu ra đó, không hổ là đội trưởng của đội tuyển Long Ngâm! Xuyên đội vẫn luôn bình tĩnh như vậy, vừa rồi rút lui ở đường dưới là để hi sinh cho chiến thắng tại đường giữa, có buông bỏ thì mới được nhận lại!
Vì Từ Sách có quadra kill, Lưu Xuyên có double kill, hai người đều có hiệu ứng tăng sát thương. Tốc độ mất máu của cờ lệnh đường giữa không những nhanh hơn mà trước khi Thất Tinh Thảo sống lại đuổi tới thì bọn họ có thể xả sát thương dưới tình huống không phải chịu bất cứ quấy rầy nào.
Trong thời gian ngắn phát ra nhiều dame nhất có thể để đánh cờ chính là yêu cầu đầu tiên về thao tác đối với tuyển thủ chuyên nghiệp.
Rõ ràng cả ba tuyển thủ đi theo hướng bùng nổ là Lưu Xuyên, Từ Sách và Ngô Trạch Văn đều có trình độ hàng đầu, ba người liên thủ nhanh chóng bào đi một lượng máu lớn trên lá cờ.
Còn về phần Thất Tinh Thảo bị trúng trận hỗn loạn dẫn đến diệt đoàn, Tiêu đội không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Đây là lá cờ quyết định, có chết cũng phải lấy được!
Sáu người Thất Tinh Thảo hồi sinh xong liền tập kết đi tới đường giữa, đến khi bọn họ tới nơi thì máu cờ lệnh chỉ còn lại 45%.
Lưu Xuyên nói: “Mọi người tản ra! Đảm bảo trong năm giây phải có người đánh cờ đồng thời không được để chết sạch thì cờ sẽ thuộc về chúng ta!”
Nếu như trong năm giây mà cờ lệnh không bị tấn công nữa thì sẽ hồi đầy máu tính lại từ đầu giống như boss trong phó bản. Nhưng một khi Long Ngâm bị quét sạch thì Thất Tinh Thảo sẽ cướp trắng cờ lệnh đang thấp máu. Vì hiện tại máu của cờ chỉ còn lại 45% nên chỉ cần Long Ngâm không diệt đoàn và duy trì việc đánh cờ liên tục thì cờ lệnh sẽ thuộc về bọn họ.
Trận hỗn loạn của Lam Vị Nhiên đang phục hồi, nhưng Từ Sách lại vẫn còn nguyên chiêu cuối.
Lúc này Từ Sách cũng quyết đoán mở chiêu cuối, Ảo ảnh thuật, Thị huyết, Toái cốt trảm. Từ Sách có lực đánh cộng thêm tung ra combo, lượng máu của cờ mất một lượng lớn, chính bản thân hắn cũng hút về rất nhiều máu, trong nháy mắt thanh máu đã đầy trở lại.
“… Quỷ hút máu điên cuồng quả nhiên rất đáng sợ!” “Tiểu Ngư không cần phải quản luôn vì chính hắn thừa sức tự hút máu rồi!”
Đúng là Dư Hướng Dương hoàn toàn không thèm để ý tới Từ Sách, cờ đen gây ảnh hưởng mất máu mất mana, cậu phải lo cho cả đội đã đủ mệt rồi, quỷ hút máu biết hút máu thì tự đi mà chơi! Dư Hướng Dương nhồi hết kỹ năng kéo máu cho Lưu Xuyên và Trạch Văn để đảm bảo hai người vẫn có thể xả sát thương.
Hiện tại đội hình Long Ngâm gồm có Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên đứng bên trái, Ngô Trạch Văn và Tiểu Dư ở chính giữa, Lý Tưởng và Từ Sách thì ở bên phải, vừa vặn bao quanh cờ lệnh, tấn công từ ba hướng. Nói cách khác, nếu Thất Tinh Thảo muốn cướp cờ thì phải đánh cho Long Ngâm chết sạch, mà điều này lại quá khó khăn.
Tiêu Tư Kính nhìn lướt qua các vị trí đứng, nói: “Giết buff!”
Giết buff đầu tiên cũng là vì muốn toàn bộ Long Ngâm phải chịu ảnh hưởng debuff từ cờ đen, như thế thì Thất Tinh Thảo sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Nhưng khi toàn bộ Thất Tinh Thảo nhảy lên đám mây chính giữa để tập kích Tiểu Dư thì Lý Tưởng cũng đột nhiên nhảy tới, tung Kim chung tráo lên người Tiểu Dư, hấp thụ toàn bộ thương tổn giúp cậu!
Tiểu Dư không sứt mẻ gì trong tám giây liên tiếp, toàn bộ sát thương đều chuyển hết qua người Lý Tưởng.
Lý Tưởng mở miệng nói: “Đừng lo cho tôi, buff cho dmg đi.”
“Đã biết!” Tiểu Dư bạo phát tốc độ tay, liên tục tung ra mấy chiêu Thanh tâm chú cho đồng đội, sau đó lại tiếp tục dùng một đống skill buff đơn mục tiêu như Dương quan tam điệp, Nhạc dương tam túy, Ngư chu xướng vãn cho Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn. Ngoài ra nếu thấy máu của Từ Sách tụt xuống mức nguy hiểm thì cũng lập tức kéo máu cho hắn bằng vài chiêu Thanh tâm chú.
Sở dĩ cậu cứ điên cuồng dùng Thanh tâm chú là vì – cậu biết sau khi Lý Tưởng chết thì chắc chắn mình sẽ lên bảng theo. Thanh tâm chú là kỹ năng hồi máu liên tục, dù chết cũng vẫn phải kéo máu liên tục cho đồng đội. Vì thế so với mấy kỹ năng kéo máu đơn mục tiêu bình thường thì cậu dùng Thanh tâm chú nhiều một chút sẽ bảo đảm được thêm vài giây sống sót cho đồng đội.
– mà vài giây cũng là cơ hội!
Sau khi chồng được mười tầng Thanh tâm chú thì lượng máu hồi lại sau mỗi giây sẽ rất lớn, tương đương với một skill buff đơn mục tiêu, hơn nữa còn có thể duy trì liên tục trong mười giây.
Tiểu Dư liều mạng kéo máu cho ba sát thương chủ lực, chỉ trong tám giây mà đã không còn lại bao nhiêu mana!
Sau tám giây, Lý Tưởng hấp thu toàn bộ sát thương lên bảng đếm số, Tiểu Dư trở thành mục tiêu tiếp theo của Thất Tinh Thảo.
Có điều bạn học Dư Hướng Dương cũng rất nhanh trí, thấy đối phương đuổi tới, cậu lập tức nhảy về phía sau Thất Tinh Thảo, khinh công thao tác linh hoạt. Tiêu Tư Kính nhíu mày, một chiêu Long trảo thủ tung ra bắt cậu trở về, mọi người lập tức dồn sát thương vào cậu, chẳng mấy chốc mà Tiểu Dư cũng nằm xuống.
– nhưng trạng thái mười tầng Thanh tâm chú mà cậu chồng cho đồng đội vẫn đang tiếp tục.
Cờ lệnh chỉ còn lại 20% máu, Lam Vị Nhiên mở Sương hoa trận khiến Thất Tinh Thảo bị cố định tại chỗ trong mười giây, tranh thủ thời gian cho đồng đội.
15%
Debuff trúng độc mà Trạch Văn chồng lên cờ càng ngày càng cao, tốc độ mất máu của cờ lệnh cũng càng ngày càng nhanh. Lưu Xuyên triệu hồi bảy con rối đứng vòng quanh cờ lệnh để bảo vệ sát thương chủ lực Từ Sách! Từ Sách ép tốc độ tay đến cực hạn, từng đao điên cuồng chém lên cờ.
Mục tiêu kế tiếp của Thất Tinh Thảo là Từ Sách. Tô Thế Luân sử dụng Tơ nhện kéo dắt muốn bắt Từ Sách nhưng Lưu Xuyên đã lập tức gọi con rối ra đỡ giúp một chiêu này cho Từ Sách. Ngay sau đó, roi của Tiết Khắc vung tới cũng bị Lưu Xuyên dùng con rối ngăn cản!
Rõ ràng Xuyên thần muốn bảo kê Từ Sách cho bằng được, Từ Sách cũng không làm đội trưởng thất vọng, với quadra kill trong tay, sát thương tuôn ra trong ngắn hạn của Từ Sách thực sự khiến người ta phải cứng họng.
Mặc dù có Thất Tinh Thảo có rất nhiều kỹ năng khống chế, nhưng khi Lưu Xuyên gọi ra một đống con rối để bảo vệ Từ Sách thì bọn họ cũng không thể trực tiếp vòng qua đám con rối khống chế Từ Sách được. Huống hồ còn có một Ngô Trạch Văn sẵn sàng cứu trợ bất cứ lúc nào bên cạnh, nếu như Lưu Xuyên không phòng thủ được bằng con rối để Từ Sách bị lôi đi thì cậu cũng sẽ gọi nhện độc ra để kéo ngược Từ Sách trở về!
Dưới sự bảo vệ của ba người Xuyên, Văn, Lam, Từ Sách thoải mái dồn dame lên cờ lệnh, rốt cuộc cũng khiến cho lượng máu trên cờ chỉ còn lại 10%!
Lúc này Từ Sách căn bản không có thời gian quan tâm tình hình chiến đấu sau lưng mình, ánh mắt chỉ dán vào thanh máu của cờ lệnh. Hiệu quả gia tăng lực đánh nhờ bốn điểm hạ gục khiến rất nhiều chiêu thức của hắn tạo được bạo kích, mà lượng máu hồi lại sau khi có bạo kích cũng đủ để hắn duy trì thanh máu của mình luôn đạt ngưỡng trên 50%.
8%… 7%…
Thanh máu cờ lệnh đã nhấp nháy ánh đỏ.
“Trạch Văn, hiến tế nhện đi!” Lưu Xuyên đột nhiên thay đổi góc nhìn, kéo toàn bộ con rối ra nhắm ngay cờ lệnh, Ngô Trạch Văn nghe được chỉ thị của hắn, lập tức hiến tế nhện độc của mình rồi tung combo Thiên chu vạn độc thủ và Vạn độc phệ tâm lên cờ!
Vào thời khắc ấy con rối của Lưu Xuyên cũng nổ tung!
Rốt cuộc Tô Thế Luân cũng kéo được Từ Sách qua, nhưng đã quá muộn, thanh máu cờ lệnh đường giữa đã tụt về 0 dưới sức tấn công của ba người!
Đội tuyển Long Ngâm!
Tên của đội tuyển Long Ngâm xuất hiện trên đỉnh cờ lệnh, điểm số trên màn hình lớn cũng biến thành 9:9!
Tiếng vỗ tay vang khắp nhà thi đấu, tiếng thét chói tai như muốn chọc thủng nóc nhà!
Trương Thư Bình kích động nói: “Quá tuyệt vời! Đội tuyển Long Ngâm đã nắm chắc được cơ hội này, lấy được điểm quyết thắng quan trọng của Thất Tinh Thảo! Hiện tại tỉ số đã hòa 9:9! Playoffs mùa này rất hiếm xuất hiện cục diện hòa nhau sau bốn trận, khán giả sẽ được theo dõi thêm một ván đấu kích động lòng người nữa – cũng chính là ván quyết định thứ năm!
“Ván đấu quyết định này chỉ có một lá cờ duy nhất, hơn nữa thời gian nghỉ giữa hiệp chỉ có ba phút, mong các bạn khán giả đừng rời khỏi chỗ ngồi, trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
***
Ngay trong thời khắc quan trọng, một đoạn quảng cáo được chiếu trên màn hình lớn, còn thần sắc đội viên hai đội trong phòng cách âm lại vô cùng căng thẳng.
Lúc này không hơi đâu mà ăn mừng việc lấy được một lá cờ vừa rồi, Lưu Xuyên lập tức họp cả đội lại, nói: “Trận quyết thắng chỉ có một lá cờ duy nhất là cờ đen đường giữa, cướp được là thắng, không cướp được là thua, tôi nghĩ mọi người đều đã biết rõ việc này.”
Lưu Xuyên vươn tay ra: “Tôi biết hẳn là các cậu đã mệt lắm rồi, nhưng chúng ta vẫn phải tập trung kiên trì thêm một ván nữa! Mọi người cố lên!”
Mọi người nắm lấy tay nhau, hô lớn: “Cố lên!”
Đã đi được đến đây rồi, dù mệt mỏi đến mấy cũng phải chiến!
Cho đến lúc này thì trận chung kết đã đi hết một tiếng 45 phút, việc phải ngồi tập trung trước màn hình máy tính, có ván đấu còn đánh hơn 30 phút có thể coi như thử thách tố chất cơ thể. Nhưng tất cả mọi người không ai oán thán, vì bọn họ biết – Xuyên thần mới là người mệt mỏi nhất!
Đánh bất phân thắng bại với lão Tiêu trong vòng lôi đài thứ hai, thậm chí tốc độ tay còn chạm ngưỡng 600, nghỉ ngơi không được bao lâu thì đã phải bước vào ván thứ ba, ván thứ tư, không những phải di chuyển, tấn công, khống chế chuẩn xác mà còn phải để ý tới thay đổi cục diện toàn bản đồ để đưa ra chỉ thị chính xác nhất. Hắn phải liên tục làm hai việc cùng một lúc thậm chí là ba việc cùng một lúc – vậy mà đội trưởng vẫn có thể trấn định kiên trì đến tận bây giờ, những người khác lấy đâu ra tư cách than mệt?!
Lý Tưởng mở miệng nói: “Sư phụ yên tâm, trạng thái của mọi người đều rất tốt! Đánh thêm một ván cũng hoàn toàn không thành vấn đề!” Tuy bình thường cậu rất hay trêu đùa Lưu Xuyên, còn học theo Tiểu Lộc lúc nào cũng muốn tự trục xuất sư môn, thế nhưng giờ khắc này, trong mắt cậu chỉ còn lại sự kính nể tràn đầy đối với vị sư phụ này!
Lưu Xuyên nhìn cậu một cái, vui vẻ vỗ vai Lý Tưởng, cười nói: “Bản đồ ngẫu nhiên sẽ có địa hình khá trống trải, theo mọi người chúng ta nên dùng đội hình gì?”
Thực ra Lưu Xuyên cũng đã tính sẵn trong đầu, sở dĩ hắn đặt câu hỏi cũng chỉ để mọi người trong đội tán gẫu thả lỏng tâm tình mà thôi.
Tiểu Dư nói: “Liệu có định dùng lại đội hình thuần sát thương không?”
Lưu Xuyên lắc đầu: “Lần trước chúng ta dùng đội hình thuần dame là vì đối thủ là sáu Tiêu Dao máu giấy của Lạc Hoa Từ. Máu giấy đánh với máu giấy vẫn có tỉ lệ thắng nhất định, nhưng đội hình toàn sát thương sẽ rất dễ sụp đổ trước Thất Tinh Thảo. Có lão Tiêu và Tiểu Bắc ở đó, buff bên đó cũng sẽ ra sân, trong khi chúng ta lại không có buff, đánh sẽ rất bị động.”
Bạn học Dư Hướng Dương mù chiến thuật ôm đầu nói: “Ầy, thôi đội trưởng cứ bố trí đi, hỏi tôi tôi cũng chịu chết!”
“Cậu nghĩ sao?” Lưu Xuyên nhìn về phía Ngô Trạch Văn như muốn khích lệ cậu lên tiếng.
Ngô Trạch Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ có một lá cờ, hai bên tranh quyền sở hữu cờ lệnh thì cũng giống như đánh boss trong game. Tiểu Dư phải lên sân, có buff mới đảm bảo đánh lâu dài được, chưa kể debuff từ cờ phải dựa vào buff xử lý. Thiếu Khuynh có trận pháp khống chế, tấn công, và gia tăng lực đánh cho sát thương chủ lực, làm chơi ăn thật. Hơn nữa nếu Thất Tinh Thảo sử dụng Ngũ Độc chồng debuff thì Thiếu Khuynh có thể giải trạng thái trúng độc cho cờ lệnh nữa, tôi đề nghị cho cả Thiếu Khuynh ra trận.”
Lưu Xuyên tán thưởng gật đầu: “Nói tiếp đi.”
Ngô Trạch Văn đẩy kính, nghiêm túc nói: “Trong game đánh boss vẫn dùng tank, buff phối hợp với dmg. Nhưng cờ lệnh không chạy loạn khắp nơi như boss vì thế không cần main tank, tôi nghĩ bốn vị trí còn lại nhường hết cho dmg. Bốn sát thương chủ lực thì đánh cờ sẽ nhanh hơn, rất có thể Thất Tinh Thảo sẽ sử dụng lại đội hình bốn Ngũ Độc đánh cờ, bên này nếu chúng ta chỉ có ba nguồn sát thương thì chắc chắn không thể đọ dps với bọn họ.”
Lưu Xuyên nghe đến đó nhịn không được mà khẽ mỉm cười. Trong khoảng thời gian này việc Ngô Trạch Văn theo học chiến thuật từ hắn đã mang lại hiệu quả rõ rệt, câu nào câu nấy nói ra đều giống với suy nghĩ của hắn. Học bá tiếp thu nhanh, phân tích thế cục có trình tự, logic rõ ràng, đã rất ra dáng một đội trưởng rồi.
Hiển nhiên Lam Vị Nhiên cũng đồng ý với luận điểm của Ngô Trạch Văn, nhìn về phía Lưu Xuyên nói: “Nếu tính sát thương thì cho Dạ Dạ lên đi, dame của tôi không cao bằng cậu ta.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, ván này thay Thiếu Khuynh và Dạ Dạ vào, Dạ Dạ nghỉ ngơi đủ chưa?”
Tần Dạ nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề.”
Đội trưởng ra quyết định, đương nhiên những người khác không có dị nghị gì.
Ván đấu quyết định chỉ có một lá cờ duy nhất cũng giống như tranh cướp boss trong game, dame ai cao hơn thì cờ thuộc về người đó. Nhưng vì cờ cắm ở vị trí cố định nên cũng không cần main tank Lý Tưởng đi kéo. Chỉ cần có buff để đảm bảo đánh dài hơi, phụ trợ khống chế và tăng lực đánh cho toàn bộ sát thương chủ lực thì có thể nói Tần Dạ, Từ Sách, Lưu Xuyên, Trạch Văn cùng với Thiếu Khuynh và Tiểu Dư chính là đội hình tốt nhất mà Lưu Xuyên có thể nghĩ tới.
Lưu Xuyên kéo mọi người lại, dặn dò mấy câu về cách đánh rồi để các đội viên đi chuẩn bị.
***
Ba phút nghỉ giữa giờ nhanh chóng trôi qua, dòng chữ thông báo trận đấu bắt đầu cũng hiện lên trên màn hình lớn.
– Trận chung kết giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ 13, Long Ngâm vs Thất Tinh Thảo, ván đấu thứ năm!
Dòng chữ lớn màu vàng khuấy động không khí trong nhà thi đấu, fan hai đội điên cuồng đứng dậy cổ vũ cho đội tuyển mà mình yêu thích, ngay cả nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp trên khán đài cũng lên tinh thần ngồi ngay ngắn lại.
Ván đấu quyết định, một cờ phân thắng thua!
Đội tuyển Long Ngâm lại một lần nữa bật đèn đỏ thay người, “Dạ Sắc” vào thay cho “Lý Tưởng Đại Sư”, “Thanh Phong Đạo Trưởng” thay cho “Lam Lam Lam Lam”.
Trong khi đó Thất Tinh Thảo không có sự thay đổi nào về đội hình, vẫn là bốn Ngũ Độc + hai Thiếu Lâm như ván trước. Đây là loại đội hình có sát thương cực mạnh, hai Thiếu Lâm hàng trước lại có thể khống chế trên diện rộng, rõ ràng Thất Tinh Thảo đã sử dụng nhuần nhuyễn đội hình này.
Trận quyết định không có điểm hồi sinh, nói cách khác, hai đội chỉ mở giao tranh đúng một lần duy nhất để phân thắng bại!
Lúc này các tuyển thủ đều tập trung tinh thần cao độ, thắng bại chỉ khác nhau trong một ý nghĩ, đôi khi chỉ một đội viên vô ý lỗi vị trí cũng có thể khiến giao tranh tan vỡ, vì vậy ngay khi hệ thống lựa chọn bản đồ cho ván đấu này, 12 tuyển thủ hai đội đều căng thẳng siết chặt con chuột, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
– Tái ngoại cuồng sa! (Đại mạc phía Bắc Trường Thành)
Ngay khi tấm bản đồ hiện ra, nhà thi đấu lập tức chìm trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Lại là tấm bản đồ này.
Sở dĩ dùng từ “lại” là vì rất nhiều năm trước đây, trong trận chung kết mà Tiêu Tư Kính đã ngắt mạch năm mùa toàn thắng của Hoa Hạ, khi hai đội đi tới ván đấu quyết định thì hệ thống cũng random ra chính tấm bản đồ này.
Đại mạc mênh mông vô bờ, ánh nắng mặt trời chói chang dội thẳng xuống đỉnh đầu, cát vàng bao phủ khắp không gian… Tái ngoại cuồng sa, bản đồ trống trải cổ nhất của liên minh, trên mặt đất không có bất cứ chướng ngại vật nào, bằng phẳng rộng khắp, phóng tầm mắt cũng không thấy điểm cuối cùng. Lòng người cũng bất giác trở nên thê lương giữa đại mạc vô cùng.
Trong trận đấu mà Hoa Hạ phải rời bỏ ngôi vương, Trương Thư Bình vẫn chẳng thể quên được hình ảnh trên tấm bản đồ phủ tràn cát vàng phương Bắc ấy, tổ hợp Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân của Thất Tinh Thảo liên thủ giết chết anh, lấy anh làm cửa đột phá để quét sạch Hoa Hạ. Sau trận đấu đó, Trương Thư Bình hoàn toàn suy sụp, cảm giác bản thân làm vướng chân cả đội cũng như gây bất lợi với cộng sự Lưu Xuyên. Nhưng Lưu Xuyên lại chỉ mỉm cười vỗ vai anh, nói với anh rằng đừng để bụng.
Khi đó bọn họ còn trẻ, đội trưởng Lưu Xuyên cũng chỉ cùng lắm hai mươi, Lưu Xuyên còn trẻ như thế đã sớm biểu hiện ra phong thái đại tướng ung dung, sau trận chung kết thất bại ấy, hắn nhẹ nhàng ôm lấy những người các đồng đội bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Mất cúp vô địch thì có sao đâu, sau này lấy lại.”
– bị đoạt mất chức quán quân, chẳng sao, sau này lấy lại là được!
– đến tận bây giờ Lưu Xuyên cũng vẫn luôn ung dung và tự tin như thế.
– đó là Xuyên đội 20 tuổi cùng anh dẫn dắt Hoa Hạ đoạt được thành tích toàn thắng bốn mùa, nhưng sau trận thua đó, hắn cũng không có thêm chiếc cúp vô địch nào nữa.
– hôm nay, một lần nữa có mặt trong ván đấu quyết định tại chung kết, là một Xuyên đội sau bao năm đã đến tuổi giải nghệ, cùng với một đội ngũ Long Ngâm mới tinh mà hắn dẫn dắt.
– ý chí ban đầu vẫn chưa từng thay đổi, còn có cả nghị lực và lòng tin vào câu nói “mất cúp thì lại giành về”!
Trương Thư Bình nhìn đến đây bỗng thấy khóe mắt cũng nóng lên, Hoa Hạ đã từng thảm bại trong tay Thất Tinh Thảo trên chính tấm bản đồ này nhiều năm về trước, mà thực ra nguyên nhân dẫn đến thất bại trong trận đấu đó lại là phong độ của Trương Thư Bình không ổn định, phát sinh sai lầm ảnh hưởng đến Lưu Xuyên. Tuy không lâu sau thì anh cũng giải nghệ, nhưng trận đấu đó đến giờ vẫn như cái gai trong lòng. Vì thế về sau khi Lưu Xuyên giao Ngô Trạch Văn cho anh nhận làm đồ đệ, có thể nói anh đã dốc hết vốn liếng ra để dạy dỗ Trạch Văn, anh hi vọng Trạch Văn có thể ở bên cạnh Lưu Xuyên, trở thành một cộng sự tốt hơn của Lưu Xuyên, lấy lại chiếc cúp vô địch năm nào!
Hôm nay, rốt cuộc Ngô Trạch Văn cũng đã kề vai sát cánh với Lưu Xuyên đến tận ván đấu cuối cùng trong trận chung kết, thân làm bình luận viên không cho phép anh thiên vị bên nào, nhưng thời khắc này, Trương Thư Bình thực sự hi vọng Lưu Xuyên có thể lấy lại chiếc cúp quán quân đã xa cách nhiều năm từ trong tay lão Tiêu!
“Xem ra hôm nay đúng là một trận đấu định mệnh, ngay từ lúc lựa chọn bản đồ ban đầu cũng đã thấy đối chọi gay gắt, đến ván cuối hệ thống còn random ra Tái ngoại cuồng sa.” Lâm Lập Minh cũng theo dõi trận đấu năm đó bỗng cảm khái, “Đối với cả hai bên mà nói thì tấm bản đồ này rất công bằng, sa mạc bao la rộng lớn không có bất cứ chướng ngại nào, chính giữa chỉ có một lá cờ đen, ai cướp được thì người đó giành chiến thắng.”
Hồ Lượng gật đầu nói: “Nếu chết trong ván quyết định sẽ không thể sống lại nữa, quan trọng không phải là điểm hạ gục mà là giao tranh đoạt cờ, để xem ai có thể nắm chắc được cơ hội trong ván cuối cùng này.”
Trương Thư Bình cũng thoát khỏi hồi tưởng, kích động nói: “Thưa quý vị khán giả, trận đấu chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, các tuyển thủ đang được load vào bản đồ! Mười giây đếm ngược, chúng ta hãy cùng chờ xem liệu kết quả của trận quyết đấu này sẽ như thế nào!”
***
Mười hai tuyển thủ đồng thời xuất hiện trong bản đồ Tái ngoại cuồng sa, trận quyết thắng không cần lãng phí thời gian nên điểm xuất hiện rất gần cờ lệnh. Đám Lưu Xuyên vừa vào bản đồ đã nhìn thấy cờ đen cách đó không xa. Giữa vùng đất mênh mông vô tận có một lá cờ lệnh màu đen tung bay giữa gió quật ào ào, thành viên hai đội đứng gần cờ lệnh quan sát nhau từ xa.
Dường như cùng một lúc, tuyển thủ hai bên đồng thời hành động, nhanh chóng xông tới điểm cắm cờ!
Vì có trận gia tốc của Giang Thiếu Khuynh nên tốc độ di chuyển của Long Ngâm nhanh hơn, đi đến chỗ lá cờ đầu tiên. Tần Dạ lập tức giành trước đòn đánh đầu lên cờ lệnh, chồng hai tầng xuất huyết lên cờ lệnh bằng tốc độ nhanh nhất, Ngô Trạch Văn cũng ở phía sau chồng thêm hai tầng trúng độc. Lúc này thì đội tuyển Thất Tinh Thảo cũng tới nơi, ba Ngũ Độc bắt đầu xả sát thương lên cờ lệnh, liên tục nhồi debuff trúng độc lên cờ, chẳng mấy chốc đã vượt dame của Long Ngâm!
Dưới góc phải màn hình lớn là bảng tính dps của từng đội, khán giả có thể thấy số liệu sát thương của cả hai bên dần tăng lên mà cũng căng thẳng theo.
Dưới sự hỗ trợ của buff Hà Phương, ba Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo nhanh chóng chồng trúng độc lên bốn tầng, tương đương với hai Tần Dạ phối hợp với hai Ngô Trạch Văn. Nhưng dame của Lưu Xuyên và Từ Sách lại cao hơn Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc. Xét về tổng thể thì Thất Tinh Thảo có tổng cộng năm dmg còn Long Ngâm chỉ có bốn. Tuy số lượng người gây sát thương của Thất Tinh Thảo nhiều chiếm ưu thế nhưng cũng không vượt qua Long Ngâm quá nhiều, vì Thiếu Lâm khi gần người thì rất mạnh khống chế nhưng sát thương gây ra lại không mạnh bằng Đường Môn và Minh Giáo.
Nếu cứ đánh tiếp như vậy, chỉ tính sát thương thuần thì bốn dmg của Long Ngâm chắc chắn không thể so được với Thất Tinh Thảo.
Thế nhưng Long Ngâm còn có Giang Thiếu Khuynh!
Thất Tinh Thảo vì muốn tập trung đội hình nhiều sát thương nên không có phụ trợ đi cùng, trong khi đó Long Ngâm lại cho Giang Thiếu Khuynh ra sân khiến việc khống chế trở thành vấn đề then chốt trong ván đấu.
– Tam thanh trận!
Ánh sáng màu xanh nhu hòa giáng xuống từ trên trời, giải trừ toàn bộ debuff trên cờ lệnh!
Giang Thiếu Khuynh phế đi toàn bộ debuff xuất huyết, trúng độc, ngay cả dame mà Tần Dạ và Ngô Trạch Văn cũng bị mất sạch. Nhưng khách quan mà nói thì Thất Tinh Thảo quá ỷ lại vào đấu pháp chồng trúng độc trong khi Long Ngâm lại không quá phụ thuộc vào cách đánh này. Tổn thương địch thủ 1000, chính mình cũng mất đến 800, vẫn hời chán.
Tiêu Tư Kính vừa nhìn thấy đội hình của Long Ngâm cũng nhận ra điểm mấu chốt này, lập tức nhíu mày.
Khắc tinh chân chính đối với đội hình này của bọn họ thực ra lại chính là Giang Thiếu Khuynh thoạt nhìn vô cùng mờ nhạt.
Trước đây Tiêu Tư Kính cũng không quá chú ý đến tuyển thủ Giang Thiếu Khuynh chơi Võ Đang này. Trong ấn tượng của hắn, phụ trợ của đội tuyển Long Ngâm luôn lặng lẽ đi theo sau đồng đội, kiệm lời, lúc cười cũng mang theo nét ngại ngùng gượng gạo. Có thể nhìn ra đây là tuyển thủ có thực lực yếu nhất trong Long Ngâm, Lưu Xuyên có lòng dẫn dắt cậu ta nhưng năng lực của người này quả thực không thể nào bì được với những đại thần cũng như người mới thiên tài trong đội, tiềm năng tiến bộ thì lại có hạn, vì thế Tiêu Tư Kính mới bỏ qua tuyển thủ này.
Nhưng Tam thanh trận vừa rồi tung ra quá đúng lúc, một đống sát thương mà Thất Tinh Thảo nhồi vào cờ đều bị cậu ta hóa giải trong một nốt nhạc, năm tầng debuff trúng độc bị cậu ta xử lý trong một chiêu, hiện tại sẽ tính toán lại từ đầu khiến Tiêu Tư Kính không thể không cảnh giác – Lưu Xuyên dám cho phụ trợ ra sân trong trận quyết định, tuy người này còn yếu nhưng ít nhất thì tố chất tâm lý vẫn đứng vững vàng, việc để phụ trợ Võ Đang sống sót sẽ khiến Thất Tinh Thảo gặp phải vô số phiền phức.
Dù trình độ thật sự của Giang Thiếu Khuynh là thế nào Thất Tinh Thảo vẫn nên giết phụ trợ để tránh bị ảnh hưởng thì hơn.
“Giết phụ trợ!” Tiêu Tư Kính lập tức hạ lệnh, “Tiểu Bắc giữ vững hàng trước, tôi sẽ kéo cậu ta tới, hàng sau chuẩn bị!”
Nhưng ngay khi Tiêu Tư Kính vọt tới định bắt Giang Thiếu Khuynh thì Lưu Xuyên lập tức nhanh tay lẹ mắt đặt một con rối chắn ngay phía trước Giang Thiếu Khuynh.
Long trảo thủ của Tiêu Tư Kính chỉ kéo về một con rối, hắn suýt phát điên vì cái trò tận dụng anh em để phòng ngự này của Lưu Xuyên.
“Những người khác tiếp tục đánh cờ, Thiếu Khuynh để tôi bảo kê, Tiểu Dư kéo máu đi!” Lưu Xuyên vừa nhanh tay gõ phím vừa mở miệng chỉ huy qua voice chat. Ngô Trạch Văn, Tần Dạ và Từ Sách tiếp tục đánh cờ, Dư Hướng Dương lập tức nhìn chằm chằm vào thanh máu của đồng đội để buff kịp thời.
Vừa rồi Giang Thiếu Khuynh cũng sợ hết hồn, nếu loại máu giấy như cậu mà bị Tiêu đội bắt được thì khỏi nói cũng biết hậu quả ra sao. Cũng may mà Lưu Xuyên đã gọi con rối ra đúng lúc, cứu được cậu một lần.
Lưu Xuyên luôn quan tâm đồng thời bảo vệ cậu khiến Giang Thiếu Khuynh cực kỳ cảm động trong lòng, Xuyên đội là tuyển thủ chuyên nghiệp mà cậu bội phục nhất, cũng nhờ có Xuyên đội khích lệ mà cậu có thể lấy dũng khí quay trở lại liên minh lần nữa. Cậu biết bản thân trình độ không cao, nhưng Xuyên đội chưa từng bỏ rơi cậu, thậm chí còn đích thân bảo vệ cậu ngay đúng thời khắc mấu chốt.
– quả đúng cậu chỉ là một kẻ mờ nhạt trong Long Ngâm, nhưng cậu cũng có lòng muốn dốc hết sức lực vì đội tuyển!
Lưu Xuyên phái cậu ra sân trong trận này cũng chứng tỏ tác dụng không thể coi thường của Võ Đang trong giao tranh tổng, vì thế cậu nhất định phải cẩn thận khi sử dụng từng trận pháp để không phụ sự kỳ vọng của Xuyên đội cũng như mọi người!
“Thiếu Khuynh, chiêu cuối!” Lưu Xuyên đột nhiên lên tiếng.
Giang Thiếu Khuynh lập tức niệm chiêu cuối, vầng sáng xanh nhạt tràn khắp xung quanh, trận pháp mạnh nhất của Võ Đang Thái cực hiện ra.
– Thiên cương Bắc Đẩu trận!
Đây là một trận pháp tương tự như buff trạng thái vô địch, toàn bộ đồng đội trong phạm vi trận pháp sẽ miễn dịch với mọi khống chế, tránh được trận hỗn loạn của Tiêu Dao, đồng thời cũng phòng được những chiêu khống chế di chuyển của Ngũ Độc. Lưu Xuyên bảo Giang Thiếu Khuynh dùng chiêu cuối cùng vì nhìn ra được việc Thất Tinh Thảo muốn xông vào hàng sau để giết Giang Thiếu Khuynh. Lúc này tuyệt đối không thể để bất cứ người nào của Long Ngâm bị Tiêu Tư Kính khống chế thành công.
Quả nhiên chiêu cuối của Giang Thiếu Khuynh vừa tung ra, kế hoạch giết phụ trợ của Tiêu Tư Kính lập tức tan thành mây khói.
Chỉ cần không bị khống chế, dù Giang Thiếu Khuynh bị đánh hội đồng thì với tốc độ kéo máu điên cuồng của Tiểu Dư, Giang Thiếu Khuynh cũng không nằm xuống ngay lập tức được. Nhưng một khi buff và Lưu Xuyên bị khóa kỹ năng thì chỉ cần một giây úp sọt của Thất Tinh Thảo thôi, phụ trợ chắc chắn sẽ nằm xuống.
Đáng tiếc, trận pháp phòng ngự vô địch này của Giang Thiếu Khuynh chỉ có hiệu quả trong một khoảng thời gian nhất định, vẫn có nguy cơ bị giết chết ngay sau khi hiệu ứng miễn khống chế kết thúc. Lưu Xuyên bảo cậu dùng trận pháp lúc này rõ ràng là có ý đồ kéo dài cuộc chiến – vì lượng sát thương mà Long Ngâm đánh lên cờ giờ đã vượt lên dẫn trước Thất Tinh Thảo!
Ba người Tần Dạ, Ngô Trạch Văn và Từ Sách vẫn điên cuồng đánh cờ theo lệnh của đội trưởng.
Combo Bạch cốt trảo của Tần Dạ chưa hề gián đoạn từ đầu đến giờ, sau khi bị Giang Thiếu Khuynh phế đi hai tầng xuất huyết đầu tiên, nhân lúc Tam thanh trận của Giang Thiếu Khuynh đang hồi chiêu, anh chồng xuất huyết đến tầng thứ sáu lên lá cờ chỉ trong một lần; cùng lúc đó Ngô Trạch Văn cũng đánh cờ đâu vào đấy, học bá có thể tính toán cách kết hợp kỹ năng một cách chính xác để tối đa hóa sát thương trong thời gian ngắn nhất; Từ Sách thì vốn quen đánh liều mạng, đối với hắn, việc chỉ cắm đầu xả sát thương cùng đồng đội dễ như trở bàn tay.
Chiến thuật dời mục tiêu sang giết Giang Thiếu Khuynh của Thất Tinh Thảo phá sản, đã thế còn thua cả lượng dame dồn vào cờ lệnh, quả thực tiến thoái lưỡng nan. Muốn giết Giang Thiếu Khuynh nhưng có một Lưu Xuyên bảo vệ kè kè thì không thể giết ngay được, nhưng nếu không giết… sự tồn tại của phụ trợ này quả thực khiến cho Thất Tinh Thảo vô cùng đau đầu.
Đúng lúc này, Tô Thế Luân đột nhiên nói: “Mở giao tranh đi! Cứ liều mạng đánh cờ thế này quá bất lợi cho chúng ta.”
Tiêu Tư Kính gật đầu, Thế Luân nói đúng suy nghĩ trong đầu của hắn. Lưu Xuyên phân công rất rõ ràng, ba người đánh cờ, ba người còn lại khống chế và bảo vệ. Thất Tinh Thảo muốn giết Giang Thiếu Khuynh thì ít nhất phải điều ba sát thương chủ lực qua, Hà Phương còn phải lo kéo máu cho cả đội, chỉ còn lại hai Ngũ Độc đánh cờ. Cứ như vậy thì khoảng cách chênh lệch về dame sẽ càng ngày càng lớn, đồng nghĩa với việc Thất Tinh Thảo sẽ ngày càng bất lợi – phải mạnh mẽ mở giao tranh, lôi hết Tần Dạ, Từ Sách và Ngô Trạch Văn của đội tuyển Long Ngâm xuống nước.
Tiêu Tư Kính lập tức mở miệng nói: “Tiểu Bắc, đánh!”
– Phách sơn trấn hải!
– Đồ long quyền!
Hai thầy trò hàng trước phối hợp cực kỳ ăn ý, chiêu cuối tấn công đa mục tiêu bằng quyền pháp của Tiêu Tư Kính phối hợp với một lần quét ngang từ thanh đại đao của Trần Tiểu Bắc khiến Tần Dạ và Từ Sách không những mất máu mà còn phải đối mặt với nguy cơ bị lão Tiêu lại gần dùng quyền pháp đánh ngã!
Đúng lúc này, Tần Dạ đột nhiên khinh công bay lên, nữ hiệp Nga Mi áo đỏ thân nhẹ như chim yến, tổ hợp khinh công Phi hạc xung thiên và Phiêu tuyết xuyên vân mở ra để thay đổi vị trí. Sau khi đáp xuống đất lại lập tức dùng thêm Cửu âm bộ pháp – vậy mà anh đã vòng qua cả hai người Tiêu, Bắc trên không, dịch chuyển tới hàng sau của Thất Tinh Thảo, một chiêu Nhiếp hồn trảo trực tiếp hướng về phía buff Hà Phương!
Đồng thời, Từ Sách cũng ra tay.
Như đã sớm nhận ra Thất Tinh Thảo sẽ chuyển mục tiêu, các tuyển thủ của Long Ngâm cũng lập tức thay đổi chiến thuật. Từ Sách ẩn thân né được chiêu cuối của Thiếu Lâm, mở Huyễn quang bộ dịch chuyển nhảy tới hàng sau của Thất Tinh Thảo cùng với Tần Dạ, mục tiêu của hai người chỉ có một – giết buff!
Buff Ngũ Độc mạnh về kéo máu đoàn, không tốn thời gian hồi chiêu lại hao tổn rất ít mana, phạm vi kéo máu lại rộng, đặc biệt khi đánh phó bản đoàn đội nhiều người trong game thì buff Ngũ Độc sẽ rất có ích. Thế nhưng khi đặt trong tình huống giao tranh kịch liệt trên sân đấu, việc thiếu hụt kỹ năng kéo máu đơn mục tiêu sẽ rất dễ khiến đối thủ tận dụng cơ hội, lại gần cắt ngang quá trình buff, hơn nữa còn khó giữ nổi mạng mình!
Hà Phương bị hai cao thủ thích khách lại gần tấn công, thanh máu mất đi một đoạn trong nháy mắt, cô chỉ đành dùng cả hai skill buff đa mục tiêu lên chính mình.
Nhưng vậy cũng chẳng ăn thua – sát thương mà Tần Dạ và Từ Sách gây ra quá cao!
Đây là lần đầu tiên Từ Sách phối hợp với Tần Dạ, trước đây Tần Dạ vẫn luôn chướng mắt hắn, đại khái là do tính cách của hắn quá ngạo mạn, không kiềm chế được cái tôi giống hệt Dương Kiếm trước đây. Có điều hôm nay, lần đầu hợp tác của hai người lại cực kỳ ăn ý, hai thích khách một trái một phải điên cuồng xả sát thương, trong nháy mắt đã đánh cho Hà Phương không cứu nổi bản thân mình.
Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc cũng không quay đầu cứu Hà Phương, nhưng Tô Thế Luân đứng sau không thể thờ ơ khi thấy buff đội mình bị đánh. Anh lập tức gọi nhện độc ra kéo Hà Phương thoát khỏi vòng vây của Tần Dạ và Từ Sách. Tiết Khắc cũng ra tay cùng lúc đó, roi dài vung tới quét thành hình quạt! Người nào trúng roi sẽ dính hiệu ứng định thân!
Tần Dạ và Từ Sách bị cố định tại chỗ, cũng may là hiệu ứng chỉ kéo dài trong ba giây liên tiếp.
Có điều hai người này vì quấy nhiễu buff của đối phương nên đã ra ngoài phạm vi kéo máu của Tiểu Dư, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, cả hai đều dính năm tầng mất máu và mana, tốc độ gây debuff của cờ đen nhanh hơn cờ đỏ và cờ xanh rất nhiều, nếu bọn họ không kịp quay về thì sẽ rất dễ bị Thất Tinh Thảo dồn sát thương đến chết.
Lúc này, dù chỉ là ba giây định thân cũng đủ để fan Long Ngâm kinh hồn táng đảm!
Đương nhiên Tô Thế Luân không bỏ lỡ cơ hội, phối hợp cùng Tiết Khắc tấn công Tần Dạ, tốc độ tay bạo phát trong nháy mắt khiến Tần Dạ rơi vào tình trạng thấp máu!
Lý Tưởng, Lâm Đồng và Tứ Lam ngồi ghế dự bị theo dõi trận đấu cũng nín thở, nếu Dạ Dạ chết thì Long Ngâm sẽ rơi vào thế bất lợi. Tuy chiến thuật phân công của Lưu Xuyên có tỉ lệ thành công cực cao nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo đồng đội không chết. Chỉ một người bỏ mạng thôi thì chắc chắn cục diện sẽ nghiêng hẳn về bên còn lại. Tương tự, nếu buff của Thất Tinh Thảo ngã xuống thì có thể giương cờ trắng đầu hàng cho nhanh.
Tần Dạ và Từ Sách vọt vào phía sau quấy nhiễu Hà Phương, Hà Phương ngay đến bản thân còn không lo nổi, toàn bộ các thành viên Thất Tinh Thảo đều phải chịu thêm rất nhiều ảnh hưởng từ cờ lệnh, hiện tại ai cũng đều đã thấp máu. Nhưng vấn đề là Hà Phương có thể tự kéo máu cho mình, trong khi Tần Dạ và Từ Sách vì đứng ra khỏi phạm vi buff của Tiểu Dư nên tốc độ mất máu còn nhanh hơn các thành viên Thất Tinh Thảo.
Ai sẽ chết trước?!
Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trên khán đài VIP cũng không chớp mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Lúc này, hai thầy trò Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc còn đang quấy nhiễu Giang Thiếu Khuynh ở phía sau, rõ ràng cả hai đều muốn giết phụ trợ, Lưu Xuyên vì phải bảo vệ Thiếu Khuynh mà cũng phải gọi ra đến bảy con rối tạo thành một bức tường ngăn cản bước tiến công của hai người Tiêu, Bắc. Giang Thiếu Khuynh lập tức lùi về phía sau đề phòng bị phá rối khi đang niệm chiêu.
Lưỡng nghi trận, Thái cực trận…
Từng trận pháp chậm rãi tung ra, tiếp tục tạo ra vô số phiền phức cho Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc.
Còn về phía Thất Tinh Thảo, Tần Dạ và Từ Sách thấp máu không giết được Hà Phương, máu bản thân lại càng ngày càng giảm, đặc biệt là Tần Dạ, anh chỉ còn lại đúng 100 điểm máu!
Đúng lúc này, khán giả đột nhiên phát hiện một bóng người nhỏ gầy màu trắng của đội tuyển Long Ngâm đột nhiên vọt tới – là Ngư Nhi Thủy Trung Du!
Nhóc Nga Mi thân mình gầy yếu tưởng chừng như sắp bị cây đàn cổ khổng lồ đè bẹp nhanh chóng chạy tới ngay giữa dòng giao tranh của hai đội, sau đó ngón tay vuốt qua dây đàn, âm thanh như nước chảy vang lên, ánh sáng trắng muốt rót xuống từ trên không trung –
Nguyệt quang lưu chiếu!
Kỹ năng kèm theo cây đàn cổ “Cô Nguyệt” của Dư Hướng Dương – kéo đầy máu cho cả đội!
Một chiêu tung ra của Tiểu Dư giúp Tần Dạ và Từ Sách hồi máu trở lại, khán giả nhìn mà sợ đến ngây người.
Ngay cả Tô Thế Luân và Tiết Khắc của Thất Tinh Thảo đang mải tấn công Tần Dạ nhìn thấy hình ảnh này cũng suýt nữa bẻ gãy bàn phím.
Tần Dạ chỉ còn 100 điểm máu, chỉ thêm một đòn đánh thường từ bất cứ ai cũng có thể hạ gục được anh, hoặc dù không đánh thì trạng thái mất máu trên người cũng đủ để anh nằm xuống. Chẳng ai ngờ được rằng buff đứng sau của Long Ngâm lại đột nhiên lao tới kéo máu cho đồng đội, hơn nữa vừa ra tay đã dùng luôn chiêu cuối hồi lại đầy thanh máu!
“Cá nhỏ thông minh quá!” “Tiểu Ngư thiệt tuyệt vời!” “Dạ Dạ với A Sách đầy máu rồi, Thất Tinh Thảo chắc tức phát khóc!” “Cá con 6666!”
Giờ khắc này, những fan Long Ngâm đang theo dõi trận đấu cũng thực tâm tán thưởng sự nhanh trí ngay trong thời khắc mấu chốt của nhóc con này!
Buff mà chỉ đứng ì một chỗ kéo máu thì không phải là buff tốt, vừa rồi Dư Hướng Dương phát hiện ra khoảng trống ở giữa Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc, thấy Tần Dạ thấp máu sắp chết, cậu lập tức chạy tới chỗ trống đã nhắm sẵn để mở chiêu cuối!
Chiêu cuối có thời gian hồi chiêu cực kỳ lâu, nếu như dùng không tốt thì sẽ rất lãng phí, nhưng Dư Hướng Dương cũng biết nếu như Dạ Dạ và A Sách ngỏm củ tỏi thì tiếp theo khỏi cần đánh tiếp nữa!
Vì thế nhanh chóng quyết định tung chiêu cuối mới là điều nên làm.
Mặc dù chiêu này chỉ bao trùm lên được ba người là Tần Dạ, Từ Sách và Dư Hướng Dương nhưng một chiêu cuối cứu lại được hai đồng đội cũng đáng!
Lưu Xuyên nhìn cảnh này cũng không nhịn được nói: “Tốt! Trạch Văn mau kéo cậu ấy về!”
Ngô Trạch Văn nãy giờ vẫn chuyên tâm đánh cờ lập tức gọi nhện độc ra, dùng tơ nhện kéo Dư Hướng Dương từ vùng nguy hiểm trở về.
Từ nãy đến giờ Ngô Trạch Văn hoàn toàn không tham gia giao tranh tổng, lúc này cậu hành động khiến khán giả phát hiện ra học bá đã chồng tám tầng trúng độc lên cờ lệnh, lượng sát thương lên cờ của Long Ngâm đã vượt xa Thất Tinh Thảo tự lúc nào.
Máu cờ lệnh giờ chỉ còn 50%!
Tần Dạ và Từ Sách đầy máu khiến Tô Thế Luân đang công kích bọn họ phải lập tức dời mục tiêu sang cờ lệnh vì rất khó để giết được hai người đang đầy máu. Mà vì có hai thầy trò Tô Thế Luân và Tiết Khắc quấy rầy nên Tần Dạ và Từ Sách cũng không tìm được cách giết chết buff Hà Phương của Thất Tinh Thảo. Hà Phương nhân cơ hội cũng tung ra một chiêu kéo máu cả đội trở về trạng thái như ban đầu, trận chiến nhất thời rơi vào thế bế tắc.
Ý đồ muốn giết Giang Thiếu Khuynh của Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc quá rõ ràng, có điều khi còn Lưu Xuyên bảo vệ thì hai người rất khó để hạ gục được Giang Thiếu Khuynh.
Lưu Xuyên liếc nhìn lượng máu của cờ lệnh, mở miệng nói: “Dạ Dạ và A Sách về hết đi!”
Hai người nghe thấy lệnh của đội trưởng, không ham chiến nữa mà lập tức khinh công lùi về sau, hướng về phía cờ lệnh.
Dưới sự bảo hộ của Lưu Xuyên, Giang Thiếu Khuynh tránh qua một bên, thấy Tần Dạ và Từ Sách quay về liền nhấn ngay phím C trên bàn phím. Trường kiếm trong tay Thanh Phong đạo trưởng đột nhiên chĩa thẳng lên trời, lóe sáng dưới ánh mặt trời chói chang, ánh sáng xanh nhạt từ đầu mũi kiếm khuếch tán ra bốn phía xung quanh, một trận pháp hạ xuống mặt đất – Bát hoang quy nguyên trận!
Cả đội hồi đầy mana.
Tần Dạ và Từ Sách thiếu mana do cờ lệnh ảnh hưởng cùng với toàn bộ đồng đội đứng trong trận pháp đều được hồi lại đầy đủ mana trong nháy mắt.
Tiêu Tư Kính cũng biết được ý đồ chiến thuật quấy nhiễu theo từng giai đoạn của Lưu Xuyên. Có thể Tần Dạ và Từ Sách vốn không định giết Hà Phương, hai người liên thủ xông vào chỉ để cắt mạch đánh cờ của Thất Tinh Thảo mà thôi. Vì đặc điểm cơ bản tạo nên đội hình này của Thất Tinh Thảo chính là việc phải liên tục chồng trúng độc, vì một khi có debuff trúng độc thì sát thương sẽ được cộng hưởng càng nhiều. Nhưng Tô Thế Luân và Tiết Khắc vì phải cứu Hà Phương nên không thể không dừng việc đánh cờ lại, như vậy thì quá trình chồng trúng độc sẽ bị gián đoạn.
Tần Dạ và Từ Sách vọt tới trong đội hình Thất Tinh Thảo 2 vs 4 rõ ràng là để quấy nhiễu tiết tấu của Thất Tinh Thảo.
Trong khi đó, Ngô Trạch Văn của Long Ngâm vẫn thoải mái đánh cờ, có thêm trận pháp hỗ trợ của Thiếu Khuynh nên tranh thủ được không ít sát thương!
– cách phân công nhiệm vụ hoàn hảo vừa vặn có thể tối đa hóa khả năng của từng thành viên trong đội tuyển Long Ngâm!
Tuy Tiêu Tư Kính biết ý đồ của Lưu Xuyên nhưng lại không tìm ra cách phá giải. Cả hai skill khống chế đều bị Tần Dạ và Từ Sách né được, đã thế còn bị hai thích khách đối phương đột phá vòng vây xông vào phía sau Thất Tinh Thảo, hiện tại Thất Tinh Thảo đã rơi hẳn vào thế bị động trong pha giao tranh này!
Hơn nữa Tiểu Dư còn chạy tới kéo máu cho đồng đội dưới sự bất ngờ của mọi người, khiến cho kế hoạch giết Tần Dạ của Tô Thế Luân chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Máu cờ lệnh không ngừng giảm xuống, sát thương đầu ra của Long Ngâm và Thất Tinh Thảo đã trở thành 40%:30%, phải mau chóng đuổi kịp lại 10% chênh lệch này!
Ba Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo rất ăn ý bắt đầu bùng nổ sát thương, Tiết Khắc và Tô Thế Luân cũng dùng luôn hai chiêu cuối “Linh xà cuồng vũ” và “Quần xà giảo sát”, vừa tăng áp lực cho buff của Long Ngâm lại vừa kéo lại chênh lệch dame trên cờ! Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc cũng không để ý tới Giang Thiếu Khuynh nữa, quay đầu tập trung đánh cờ.
Long Ngâm cũng không khác gì, sau khi Tần Dạ và Từ Sách trở về vị trí cũ thì cũng dời mục tiêu về cờ lệnh, Lưu Xuyên thấy thế cũng nhanh chóng tham gia vào đội quân dmg.
Dù sao trận pháp của Giang Thiếu Khuynh cũng bị hạn chế bởi thời gian hồi chiêu quá dài, Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo nhân cơ hội này mà chồng trúng độc liên tục khiến Giang Thiếu Khuynh không thể giải quyết hết debuff trong một lần. Chưa kể hai chiêu cuối của thầy trò Luân thần cũng rất mạnh khiến sát thương đầu ra của Thất Tinh Thảo nhanh chóng đuổi kịp Long Ngâm!
Dưới sức bùng nổ của chín tuyển thủ chuyên nghiệp, lượng máu cờ lệnh giảm điên cuồng như rong huyết, đảo mắt đã chỉ còn lại vỏn vẹn 10%.
Giang Thiếu Khuynh lại sử dụng “Tam thanh trận” phá giải toàn bộ debuff trúng độc của Thất Tinh Thảo, nhưng cậu cũng biết tốc độ chồng debuff của ba Ngũ Độc Thất Tinh Thảo rất nhanh, đợi đến khi skill của cậu hồi lại thì có khi đối phương đã dồn đủ debuff để máu cờ hạ xuống 0%, hơn nữa với hai chiêu cuối dùng để đánh cờ của Luân thần và Tiết Khắc thì lượng dame của Thất Tinh Thảo sẽ lập tức vượt lên!
Xuyên đội nhất định phải mau nghĩ cách!
Giang Thiếu Khuynh làm phụ trợ không tiện nói gì nhưng trong lòng cũng rất sốt ruột, tại sao Xuyên đội vẫn chưa có chỉ thị mới?
Đúng lúc này, Lưu Xuyên liếc nhìn lượng máu trên cờ, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Trạch Văn chuẩn bị!”
Ngô Trạch Văn hiểu ý gật gật đầu.
Ngay trong khoảnh khắc đó, hình ảnh hiện ra khiến cho khán giả không bao giờ có thể quên được –
Khôi lỗi chi vũ!
Minh điệp chi tế!
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn đồng thời mở chiêu cuối, Lưu Xuyên gọi ra bảy con rối trong nháy mắt, bố trí đến ngay trước mặt từng thành viên Thất Tinh Thảo bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cấm túc cả sáu người đối phương! Đàn bướm của Ngô Trạch Văn cũng bay tới ngay sau đó, bướm độc ánh tím tạo ra một màn sương mù dày đặc khiến toàn bộ đối thủ rơi vào trạng thái mất đi tầm nhìn!
Đây chính là sự phối hợp hoàn mỹ nhất từ hai chiêu đi kèm vũ khí của Đường Môn và Ngũ Độc!
Toàn bộ các thành viên Thất Tinh Thảo mất khả năng chiến đấu trong nháy mắt, Lưu Xuyên cũng không muốn giết thêm bất cứ ai, chỉ hạ lệnh: “Nhanh chóng lấy cờ!”
***
Ba giây khống chế tầm nhìn có thể làm được những gì?
Các tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm dùng hành động của chính mình để mang tới câu trả lời cho khán giả.
Trong ba giây đó, Giang Thiếu Khuynh niệm một Lưỡng nghi trận và một Tứ tượng trận, thời gian niệm chiêu 1.5 giây tiếp nối nhau chặt chẽ không khe hở, hai trận pháp lần lượt phóng ra, đề cao lực đánh cho đồng đội, tăng tỉ lệ bạo kích, chẳng khác nào chắp cánh cho dàn sát thương chủ lực của Long Ngâm!
Trong ba giây đó, Tiểu Dư nhanh chóng dùng Quảng lăng tán kéo máu cho mọi người.
Tần Dạ mở chiêu cuối Cửu chỉ đoạt hồn của Nga Mi, móng vuốt màu đen nhanh chóng đánh ra ba chiêu, kích hoạt toàn bộ debuff xuất huyết trên cờ lệnh.
Từ Sách sử dụng Ảo ảnh thuật, tăng gấp đôi lực đánh, ngay sau đó tung ra combo Toái cốt trảm và Thị huyết, chiêu nào cũng gây ra bạo kích.
Ngô Trạch Văn triệu hồi nhện độc xong lập tức hiến tế, nâng cao khả năng công kích, tuôn ra combo Thiên chu vạn độc thủ và Vạn độc phệ tâm.
Còn Lưu Xuyên thì sao?
Lưu Xuyên làm đội trưởng lại không đi đánh cờ, hắn giao lại nhiệm vụ này cho những người đồng đội mà mình tin tưởng. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để điều khiển những con rối đang khống chế các thành viên Thất Tinh Thảo nhằm đề phòng có người của Thất Tinh Thảo thoát khỏi khống chế xông tới quấy nhiễu dàn dmg của Long Ngâm.
Ngay sau khi ba giây khống chế tầm nhìn kết thúc, Lưu Xuyên lập tức triệu hồi ra bảy con rối bao vây cờ lệnh rồi cho nổ –
Khôi lỗi thất sát trận!
Tiếng nổ “oành oành” rất lớn vang lên, khói trắng bao phủ toàn bộ cờ lệnh, máu của lá cờ cũng hoàn toàn cạn sạch.
Sáu tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, bốn chữ dần dần hiện lên trên đỉnh lá cờ lệnh màu đen tung bay nơi sa mạc ào ào gió thổi, dưới ánh mặt trời chói chang đổ bóng, bốn chữ ấy cũng như được dát vàng mà tỏa sáng lấp lánh!
– Đội tuyển Long Ngâm!
– bọn họ thắng rồi!
– không phải hi sinh bất cứ người nào, cũng không phải giết bất cứ ai, nhưng nhờ vào sự phối hợp ăn ý, cứu viện kịp thời, dốc toàn lực xả sát thương cũng như pha khống chế cuối cùng của hai người Xuyên, Văn, bọn họ đã thành công giành được lá cờ chiến thắng!
Khoảnh khắc ấy, Lưu Xuyên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, năm thành viên còn lại cùng với Lý Tưởng, Lâm Đồng và Lam Vị Nhiên đang ngồi xem cũng đều đi tới trước.
Trận chung kết này đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, từng bước gian nan từ trận lôi đài đầu tiên, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng kiên trì đến tận giây phút cuối cùng, nhờ vào sự góp sức của tất cả mọi người, bọn họ đã giành được chiến thắng cuối cùng!
Lưu Xuyên mỉm cười giang hai tay ôm chặt lấy tất cả đồng đội của mình.
Làm đội trưởng, Lưu Xuyên muốn khen ngợi rất nhiều người, bao gồm ba người mới Lý Tưởng, Giang Thiếu Khuynh và Tiểu Dư có biểu hiện xuất sắc khiến người ta phải sáng mắt ra; bao gồm cả cô gái Lâm Đồng không ngừng nỗ lực; Ngô Trạch Văn phát huy ổn định không lơ là sảy chân; Từ Sách lúc nào cũng liều mạng thi đấu; còn có hai người Tần Dạ và Lam Vị Nhiên dù đã đến tuổi giải nghệ như hắn nhưng vẫn kiên trì không bỏ cuộc.
Hắn có rất nhiều điều để nói với mọi người, nhưng lúc này ngôn ngữ cũng chẳng đủ để biểu đạt một phần vạn tâm tình của hắn. Lưu Xuyên chỉ có thể dùng cái ôm thật chặt này để diễn tả sự kích động và vui sướng của mình.
– cảm ơn vì mọi người đã ở bên tôi!
– cảm ơn vì các bạn đã tạo nên đội tuyển Long Ngâm!
– mọi người đã vất vả rồi, ai ai cũng đều tuyệt vời cả!
– quán quân mùa giải thứ 13, đã thuộc về Long Ngâm chúng ta rồi!
Hết chương 389.
Hết chương này mình có cảm giác đã vào cõi Phật, đã đắc đạo rồi. Dài gì mà dài khiếp lên được… Nốt một đại sư Lý Tưởng nhé.
Trong phòng bình luận, Trương Thư Bình mở miệng nói: “Đội tuyển Long Ngâm lợi dụng bản đồ ảo ảnh thành công giành được hai lá cờ, quả thực tấm bản đồ này rất có lợi đối với bọn họ, Thất Tinh Thảo hi sinh bốn người để đổi lại quyền sở hữu cờ xanh, tuy tạm thời đang thua hai điểm, nhưng ván thứ tư là sân nhà của Thất Tinh Thảo, rất có thể họ sẽ san bằng tỉ số, hoặc thậm chí vượt lên!”
Lâm Lập Minh bình tĩnh nói: “Ván thứ tư là ván đấu cực kỳ then chốt, tôi nghĩ Long Ngâm bên kia sẽ phải điều chỉnh đội hình, rất có thể Thất Tinh Thảo sẽ lại lựa chọn bản đồ không chiến.”
Trương Thư Bình gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ vậy. Khán giả có theo dõi vòng bảng hẳn vẫn còn nhớ, trong vòng bảng khi Long Ngâm tới khiêu chiến sân nhà của Thất Tinh Thảo đã từng thua một trận, chính là trận mà Thất Tinh Thảo chọn bản đồ không chiến. Thất Tinh Thảo vẫn luôn được mệnh danh là ‘Vua không chiến’, rất có thể ván kế tiếp họ sẽ lợi dụng ưu thế sân nhà để giành được nhiều điểm hơn. Tất nhiên cũng không dễ để Thất Tinh Thảo đoạt được cả ba cờ, Long Ngâm bắt buộc phải nắm chắc cơ hội lấy được ít nhất là một lá cờ, nếu không họ sẽ thất bại.”
Hồ Lượng cũng kích động: “Nếu như Long Ngâm có thể lấy được một lá cờ tại bản đồ không chiến thì đồng nghĩa với việc hai đội sẽ kéo tới ván quyết đấu thứ năm!”
“Trong playoffs mùa giải lần này, rất ít trận đấu nào kéo dài đến tận ván thứ năm, dựa theo điểm số 7:5 hiện tại, rất có thể trận chung kết này sẽ đánh ván năm, quan trọng là phải xem Long Ngâm điều chỉnh đội hình thế nào, có thể lấy được hai điểm trên sân nhà của Thất Tinh Thảo hay không!”
Trương Thư Bình vừa dứt lời, đèn đỏ tại phòng cách âm của Long Ngâm sáng lên, trọng tài giơ tay báo tạm dừng, Lưu Xuyên nhanh chóng đệ trình danh sách thay người.
Vị trí số một “Sách Mã Giang Hồ” thay cho “Dạ Sắc”, vị trí số năm “Lam Lam Lam Lam” thay cho “Thanh Phong Đạo Trưởng”.
Thất Tinh Thảo cũng bật đèn đỏ gửi danh sách đổi người: “Viễn Sơn” out, “Học Hải Vô Nhai” in.
Hai bên thay người khiến không ít khán giả ù ù cạc cạc, Trương Thư Bình tỉ mỉ phân tích: “Tôi tin rất nhiều người cũng đoán được việc Long Ngâm sẽ thay Tứ Lam lên sân, rõ ràng đây là lựa chọn nhắm vào phụ trợ của Thất Tinh Thảo. Trận hỗn loạn của Tiêu Dao là một kỹ năng khống chế rất tốt, nếu như Thất Tinh Thảo chọn bản đồ không chiến thì trận hỗn loạn của Tứ Lam sẽ có uy hiếp cực lớn. Còn việc thay Từ Sách… có lẽ Xuyên đội muốn để Tần Dạ nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho ván đấu thứ năm.”
“Về phần Thất Tinh Thảo, Học Hải Vô Nhai được thay vào là người mới, tên là Lưu Học Lâm. Trước đó tôi cũng đã giới thiệu qua với mọi người, đây là tuyển thủ chơi Ngũ Độc Cổ sư giống như Tô Thế Luân, là chủ lực thế hệ tiếp theo được bồi dưỡng của Thất Tinh Thảo. Cứ như vậy, Thất Tinh Thảo sẽ đánh xoay quanh đội hình bốn Ngũ Độc là Tô Thế Luân, Tiết Khắc, Hà Phương và Lưu Học Lâm, sát thương của bốn Ngũ Độc gây ra sẽ càng thêm khủng bố.”
Lâm Lập Minh nghe Trương Thư Bình phân tích cũng cười nói: “Đại khái là Tiêu Tư Kính đoán được Lưu Xuyên sẽ cho Tứ Lam ra sân nên bỏ luôn phụ trợ, vì nếu Tống Tư Viễn bị Tứ Lam nhắm vào thì sẽ rất khó đánh. Chẳng bằng đổi vào một Ngũ Độc có dame, phát huy đấu pháp chồng trúng độc của Thất Tinh Thảo đến cực hạn.”
Ba Ngũ Độc đã đáng sợ, bốn Ngũ Độc lại càng khủng khiếp hơn.
Tất nhiên, đội hình không có phụ trợ này sẽ thiếu tính ổn định, Tiêu Tư Kính sử dụng đội hình sát thương cực đoan này một là vì đoán được Long Ngâm thay Tứ Lam vào sân thì Tống Tư Viễn sẽ không có tác dụng đáng kể, hai là chắc chắn đội hình này có liên quan đến chiến thuật trong ván thứ tư của bọn họ.
***
Dương Kiếm theo dõi trận đấu trên khán đài cũng bội phục mà nhìn về phía Phương Chi Diên nói: “Đội trưởng đoán đúng rồi, quả nhiên anh tôi thay Tứ Lam vào trong ván này.”
Phương Chi Diên mỉm cười, nói: “Thực ra cũng dễ đoán mà, vì Tứ Lam sẽ dễ nhắm vào Thất Tinh Thảo hơn nếu họ chọn bản đồ không chiến. Trong ván thứ ba khắp nơi đều là mê trận truyền tống rồi, không nhất thiết phải cho Tứ Lam vào mở truyền tống làm gì, anh cậu suy nghĩ rất toàn diện.”
“Ừ, đúng đó.” Dương Kiếm xấu hổ gãi đầu một cái. Phương Chi Diên càng giải thích, Dương Kiếm càng thấy IQ mình thiếu hụt đến thế nào. Cậu còn chưa học được tí da lông nào từ Lưu Xuyên mà đã tự làm mình mất mặt, Lưu Xuyên có thằng em ngu ngốc thế này chắc cũng rất phiền não ha?
Thấy Dương Tiểu Kiếm tổn thương cúi đầu, Phương Chi Diên cảm thấy rất buồn cười, tên ngốc này từ khi chữa khỏi bệnh phản nghịch thì càng ngày càng thú vị, mỗi lần thấy cậu bị đả kích bởi anh trai mà cúi đầu, Phương Chi Diên đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Phương Chi Diên nhịn không được vươn tay xoa đầu Dương Kiếm, giải trừ debuff cho cậu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, cậu cũng đừng uể oải như thế, trình độ của anh cậu không phải người bình thường nào cũng so được, đúng là cậu vẫn còn kém anh ta, cố gắng lên!”
Dương Kiếm xấu hổ gật đầu: “Ừ.”
Bên kia, Lộc Tường kinh ngạc nói: “Bốn Ngũ Độc đó! Sau vụ sáu Tiêu Dao của Lạc Hoa Từ thì đến lượt bốn Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo… Đội trưởng, hay chúng mình về nghiên cứu đội hình bốn Cái Bang đi? Thêm một Côn Cái Bang phối hợp với em đi khống chế, chúng ta cũng có thể thử cách đánh như này nè.” Tiểu Lộc Tường vừa nói vừa huơ tay múa chân làm mẫu động tác, một chiêu “Hoành tảo thiên quân” quét qua suýt chút nữa đáp luôn vào mặt của Tạ Quang Nghị.
Tạ Quang Nghị mặt không biểu tình quay đầu liếc mắt nhìn Lộc Tường, Lộc Tường lập tức cười nói: “Xin lỗi sư thúc, em trượt tay!”
Tạ Quang Nghị: “…”
Thiệu Trạch Hàng ngồi cạnh cũng không biết phải làm sao với đứa “trẻ con tăng động” nhà mình, đành chuyển cho cậu một gói khoai tây chiên to bự: “Ăn đi.”
Lúc này Lộc Tường mới im lặng – vì cậu còn đang vội nhét đồ ăn vào miệng, không rảnh nói chuyện.
***
Trên sân thi đấu, ván đấu bản lề thứ tư chính thức bắt đầu.
Đội hình hai bên đồng thời hiện ra, Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên nhìn thấy danh sách của đội bạn cũng không hề tỏ ra kinh ngạc. Rõ ràng bọn họ là những đối thủ hiểu nhau quá rõ, khi tranh tài có thể đoán ra ý đồ chiến thuật của đối phương cũng chính là một dạng ăn ý giữa đối thủ với nhau.
Tiêu Tư Kính nhanh chóng xác nhận bản đồ – Vân thiên các!
– quả nhiên là bản đồ không chiến, hơn nữa cũng là bản đồ cấp độ tám sao khó nhất, hoàn toàn không thua gì Mai hoa thung!
Hình ảnh 3D của bản đồ được chiếu lên màn hình lớn cho khán giả theo dõi, Mai hoa thung có những cây cọc gỗ hỗn loạn nhưng bản đồ đoàn chiến Vân thiên các này không được thiết kế với cọc gỗ nữa mà là những đám mây trắng tinh lơ lửng trên trời. Người chơi có thể đứng trên đám mây, diện tích đủ cho khoảng 12 người đứng, nhưng giữa các đám mây không có bất cứ con đường nào mà phải dựa vào khinh công để di chuyển.
Nếu phía dưới Mai hoa thung là gai nhọn dày đặc thì dưới Vân thiên các lại là đáy vực vạn trượng sâu không thấy đáy. Sương mù tràn ngập như lạc vào tiên cảnh, đây là một tấm bản đồ cao chín tầng mây, ngã từ trên xuống khỏi cần nghĩ cũng biết kết cục – tan xương nát thịt, chết không toàn thây.
Lựa chọn của Thất Tinh Thảo trong ván đấu thứ tư này vẫn là bản đồ không chiến tuyệt sát khiến lòng người kích động.
Thực ra Vân thiên các cũng không khác nhiều so với Mai hoa thung, chẳng qua thay vì những cây cọc gỗ chỉ dành cho một người đứng thì là những đám mây lớn đủ chỗ cho toàn bộ thành viên, thuận tiện cho hai bên mở giao tranh tổng. Bản đồ này còn có đặc điểm là không có đường nối, muốn đi tới điểm cắm cờ thì bắt buộc phải dùng khinh công nhảy qua từng đám mây. Trên mây không bị hạn chế tầm nhìn, phạm vi quan sát sáng sủa rõ ràng, nguy hiểm là nếu đáp hụt trên mây thì sẽ ngã xuống nát bét.
Trận đấu bắt đầu, sau khi thành viên hai đội xuất hiện ở điểm hồi sinh trong bản đồ, Lưu Xuyên lập tức tỉnh táo hạ lệnh: “Cả đội đi theo tôi!”
Vì trước đó đã đoán được Tiêu Tư Kính có thể sẽ chọn bản đồ không chiến, trước trận đấu Lưu Xuyên cũng đã nghiên cứu bản đồ không chiến trong kho bản đồ. Hắn đã nắm vững đường đi trên Vân thiên các, hơn nữa mục tiêu của hắn cũng rất rõ ràng – cả đội cùng giao tranh, cố giành được một hoặc hai lá cờ.
Sáu người của đội tuyển Long Ngâm đi theo nhanh chóng khinh công trên những đám mây nhảy tới điểm cắm cờ đỏ trên bản đồ. Nếu không vì đây là trận chung kết căng thẳng thì thực ra tấm bản đồ trời xanh mây trắng còn lấp lóa cầu vồng này rất thích hợp để anh em đứng chung một chỗ chụp ảnh lưu niệm. Có điều, hiển nhiên các tuyển thủ không có tâm tình đâu mà thưởng thức phong cảnh, chỉ cắm đầu mở khinh công tiến về phía trước.
Trong khi đó Thất Tinh Thảo lại chia đường, hai thầy trò Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc đi đến điểm cắm cờ đỏ, bốn Ngũ Độc còn lại hướng về cờ xanh!
Vì nhịp thi đấu trên bản đồ không chiến cực nhanh, khi hai bên khinh công tới điểm cắm cờ thì cờ lệnh cũng đồng thời xuất hiện.
Lưu Xuyên vừa thấy đối diện chỉ có hai thầy trò Tiêu, Bắc thì lập tức hiểu được ý đồ của Tiêu đội, hiển nhiên hắn đang tìm mọi cách nhằm câu kéo việc đánh cờ đỏ bên này để bốn Ngũ Độc ở đường trên có thể liên thủ chồng trúng độc, tốc độ đánh cờ sẽ cực nhanh. Chỉ cần hắn kìm chân thành công đường dưới thì hội Tô Thế Luân có thể đánh xong cờ rồi chạy tới.
Không có bản đồ mê trận truyền tống, muốn đi từ đường trên tới đường dưới sẽ tốn một khoảng thời gian nhất định, nếu như đổi thành bản đồ lục chiến hoặc thuỷ chiến thì chắc chắn sẽ không kịp. Nhưng bản đồ không chiến có một đặc điểm là nhịp độ nhanh, đáp xuống mây sẽ có hiệu quả tăng tốc, khinh công một đường bay tới chỉ tốn chưa đến mười giây, về lý thuyết thì hoàn toàn kịp để đi từ đường trên đến đường dưới.
Đây là chiến thuật chia đường 4/2 cơ bản nhất, liệu có thể phát huy hiệu quả hay không? Khán giả vô cùng chờ mong!
***
Tại đường trên, Tô Thế Luân cùng ba Ngũ Độc khác vừa đến gần lá cờ đã điên cuồng xả sát thương.
Lúc này mọi người mới liền phát hiện sự đáng sợ khi bốn Ngũ Độc liên thủ, ba Ngũ Độc Tô Thế Luân, Tiết Khắc, Lưu Học Lâm chồng debuff trúng độc lên cờ, rất nhanh đã chồng đến tầng thứ tư, Hà Phương lại bồi thêm một chiêu hỗ trợ “Cổ độc điệp gia” giúp hiệu quả trúng độc của ba đồng môn gây ra lập tức tăng lên năm tầng. “Năm tầng trúng độc” treo trên cờ lệnh, tốc độ mất máu rất nhanh, cộng thêm hai Ngũ Độc Cổ sư là Tô Thế Luân và Lưu Học Lâm còn có thể luân phiên hiến tế rắn để bù mana cho đồng đội, cả nhóm không ai phải lo bị thiếu mana.
Trong khi đó tại đường dưới, sau khi Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc đến nơi, vì để kìm chân đội tuyển Long Ngâm, hai người không hề khách sáo trực tiếp mở chiêu cuối.
– Phách sơn trấn hải!
Trần Tiểu Bắc bị Tứ Lam gây hỗn loạn ngã chết trên lôi đài, ván trước lại bị Lưu Xuyên nhắm tới nhồi sát thương đánh chết trong nháy mắt, đến ván thứ tư này cậu cũng nhịn đủ rồi, vừa thấy thành viên Long Ngâm tới cậu liền nện luôn chiêu cuối, đại đao trên lưng tiểu hòa thượng bổ thẳng xuống từ không trung gây sát thương trên diện rộng đồng thời khiến toàn bộ đội tuyển Long Ngâm bị trúng hiệu ứng hoảng sợ.
Bình thường thì phạm vi trúng mục tiêu của skill này có giới hạn, ở trên đất bằng thì chỉ có thể đánh trúng hàng trước, nhưng bản đồ không chiến có tính hạn chế quá lớn, mọi người bắt buộc phải đứng tụ lại với nhau, khoảng cách giữa từng người không quá mười mét, vì thế rất dễ trúng chiêu cuối của Trần Tiểu Bắc.
Một chiêu “Phách sơn trấn hải” của Trần Tiểu Bắc gây hoảng sợ lên bốn người Từ Sách, Lý Tưởng, Trạch Văn và Tiểu Dư do đứng quá gần nhau, Lưu Xuyên lập tức nói: “Khinh công!”
Nhưng đến khi hắn hô lên thì đã muộn, ngay một khắc Trần Tiểu Bắc ra tay, Tiêu Tư Kính cũng ra chiêu theo!
– Đồ long quyền!
Tiêu đội vừa mở chiêu cuối, một con rồng màu vàng kim khổng lồ nhào ra từ dưới tay phải của Tam Tư Đại Sư, gầm thét hướng về phía sáu người của đội tuyển Long Ngâm, đây là kỹ năng tấn công đa mục tiêu của Thiếu Lâm Quyền, có thể hất tung toàn bộ mục tiêu trúng phải!
Vì “Phách sơn trấn hải” của Trần Tiểu Bắc đã gây hoảng sợ lên bốn người, lúc này Sách, Tưởng, Văn, Dư không thể tung ra bất cứ kỹ năng nào, hứng chịu toàn bộ ảnh hưởng từ “Đồ long quyền” của Tiêu Tư Kính, bị hất tung ra khỏi đám mây!
Bốn người ngã xuống từ trên trời mềm nhũn như sủi cảo, khán giả trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, thậm chí quên cả vỗ tay.
Tại sao Thất Tinh Thảo lại mạnh không chiến? Chưa nói đến những skill khống chế di chuyển cực mạnh như tơ nhện của Tô Thế Luân và roi dài của Tiết Khắc, chỉ riêng chiêu khống chế của Tiêu đội đã quá nghịch thiên rồi. Một quyền đánh ngã cả bốn người rơi xuống đất đồng nghĩa với quadra kill trong nháy mắt… Chẳng trách bọn họ lựa chọn bản đồ không chiến, rõ ràng hai thầy trò hắn và Tiểu Bắc đã luyện tập phối hợp trong thời gian dài mới đạt đến độ ăn ý chuẩn xác như vậy.
Có điều Lưu Xuyên cũng nhanh tay lẹ mắt, thấy đồng đội rơi xuống, Tử mẫu phi trảo lập tức tung ra, câu được Mê Vụ Chiểu Trạch từ màn sương trắng xóa trở về!
Hắn chọn cứu Trạch Văn là vì chỉ có Trạch Văn mới có thể phối hợp với hắn để tối ưu hóa sát thương, dốc hết sức giết chết Tiêu Tư Kính hoặc Trần Tiểu Bắc.
Từ Sách, Lý Tưởng và Tiểu Dư ngã xuống từ trên mây tan xương nát thịt, ba người nhìn nhau không nói gì.
Cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu bọn họ, dù sao việc Tiêu đội và Trần Tiểu Bắc chơi lớn lại phối hợp ăn ý như vậy khiến mọi người đều không kịp trở tay. Chưa kể ba người lại đứng đúng trong phạm vi gây hoảng sợ từ đại đao của Trần Tiểu Bắc, không thể tránh được chiêu cuối của Tiêu Tư Kính đánh cho ngã xuống đất chết không kịp ngáp.
Cũng may khi ngã xuống sẽ không được tính như một điểm hạ gục, tuy ba người hộc máu vong mạng nhưng Tiêu Tư Kính cũng không có thêm điểm hạ gục, có thể coi như trong cái rủi lại có cái may.
Có điều, thế trận kế tiếp sẽ rất bất lợi đối với Long Ngâm. Ba người Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Lam Vị Nhiên đều là đánh xa máu giấy đấu với thầy trò Thiếu Lâm cận chiến phòng ngự cao, rất khó để có thể tạo lợi thế. Cũng may Ngô Trạch Văn rất ăn ý với Lưu Xuyên, hai người tách ra hai bên trái phải trên đám mây, bao vây tấn công Trần Tiểu Bắc, Lam Vị Nhiên đứng ở chính giữa kết hợp với hai người Xuyên, Văn tạo thành ba đỉnh tam giác để chiếu ứng lẫn nhau, bắt đầu niệm trận định thân khống chế hai thầy trò.
Còn về trận hỗn loạn, tuy nói đủ để hình thành uy hiếp với Thất Tinh Thảo nhưng thời gian hồi chiêu của trận pháp này quá dài, chưa đến thời khắc mấu chốt thì chắc chắn Lam Vị Nhiên sẽ không tung ra dễ dàng như vậy.
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn liên thủ giết Trần Tiểu Bắc, Tiêu Tư Kính thì xông tới quấy nhiễu Tứ Lam niệm trận, đường dưới rơi vào thế giằng co, trong khi đó tốc độ mất máu của cờ lệnh đường trên lại càng lúc càng nhanh.
– [Hải Nạp Bách Xuyên] kích sát [Bắc Bắc], thủ sát!
Rốt cục Lưu Xuyên cũng giết được Trần Tiểu Bắc, có điều bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian! Cờ lệnh đường trên đã bị chồng trúng độc lên tầng thứ mười, lượng máu chỉ còn lại 50%. Lúc này hội Lý Tưởng, Từ Sách đã sống lại, Lưu Xuyên nhìn qua cục diện đường trên một chút, quả quyết nói: “Nhanh tới đường dưới!”
Ba người sống lại khinh công bay đến đường dưới với tốc độ nhanh nhất, Lưu Xuyên cũng lập tức dùng Khôi lỗi cấm túc để giữ chân Tiêu Tư Kính, Lam Vị Nhiên bồi thêm một trận trầm mặc, Từ Sách chạy đến nơi cũng xông tới chém một đao lên người Tiêu Tư Kính, Tiêu Tư Kính bị đánh hội đồng chẳng mấy chốc đã lên bảng.
Ngô Trạch Văn không dùng tơ nhện kéo Tiêu Tư Kính để Tiêu đội ngã xuống đất chết mà để Lưu Xuyên tự tay giải quyết hai mạng, như vậy sẽ lấy về chút lợi thế trong lần giao tranh tổng thứ ba.
Lưu Xuyên có double kill có thể coi như một tin tốt đối với Long Ngâm, nhưng khán giả cũng biết, cờ lệnh đường trên chắc chắn sẽ rơi vào tay Thất Tinh Thảo!
Các thành viên Long Ngâm bắt đầu dốc hết sức đánh cờ lệnh ở đường dưới.
Khi cờ lệnh đường trên rơi xuống thì Long Ngâm mới bào được 40% máu của cờ lệnh. Rõ ràng dame của bốn Ngũ Độc cao hơn dame của ba người Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Từ Sách rất nhiều. Hơn nữa bọn họ bị hai thầy trò Tiêu, Bắc cầm chân quá lâu nên đánh cờ chậm hơn tốc độ ở đường trên rất nhiều. Lại càng không thể phủ nhận khả năng chồng trúng độc của Ngũ Độc, bốn Ngũ Độc đánh cờ tạo được hiệu quả cực kỳ rõ rệt.
Lúc này, Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc cũng sống lại, hạ lệnh: “Xuống đường dưới!”
Rõ ràng bọn họ không muốn bỏ cờ đỏ, hơn nữa toàn bộ thành viên Long Ngâm đều đã chịu ảnh hưởng mất máu từ cờ lệnh, giờ Thất Tinh Thảo quay lại đánh lần nữa rất có khả năng sẽ giành được lợi thế.
Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc khinh công bay tới từ điểm hồi sinh, còn Tô Thế Luân thì mang theo ba Ngũ Độc còn lại đi thẳng tới qua đường giữa, khi hai bên nhìn thấy nhau, giao tranh tổng lập tức nổ ra!
– Linh xà cuồng vũ! Quần xà giảo sát!
Hai thầy trò Tô Thế Luân và Tiết Khắc phối hợp chiêu cuối một cách hoàn mỹ, roi dài của Tiết Khắc chia thành vô số sợi roi nhỏ như linh xà cuốn lấy các thành viên của đội tuyển Long Ngâm! Trong lúc đó Tô Thế Luân cũng triệu hồi ra rất nhiều rắn trắng từ giữa đám mây nhào ra bốn phía xung quanh tìm người thắt cổ.
Hai kỹ năng tấn công đa mục tiêu tạo ra thương tổn cực kỳ đáng sợ, toàn bộ Long Ngâm mất máu trên diện rộng nhưng Tiểu Dư lại không thể sử dụng kỹ năng kéo máu toàn đội do thời gian hồi chiêu quá lâu.
Trong khi đó Thất Tinh Thảo còn có một Ngũ Độc thứ ba, tuyển thủ tên Lưu Học Lâm này học tập đấu pháp, ý thức của Tô Thế Luân rất giỏi, chớp thời cơ sử dụng Tơ nhện kéo dắt bắt được Lý Tưởng của Long Ngâm, kéo Lý Tưởng từ trên trời rơi xuống! Tơ nhện của Tô Thế Luân cũng nhắm ngay Từ Sách, quăng hắn ngã xuống vực sâu! Tịch vân tiên của Tiết Khắc lại quăng về phía Lưu Xuyên nhưng Lưu Xuyên đã nhanh tay dùng khinh công bay lên tránh được.
Ngũ Độc này cũng có skill kéo người, Thất Tinh Thảo lại chọn bản đồ không chiến, lợi thế về khống chế được tối ưu hóa triệt để.
Lưu Xuyên dứt khoát nói: “Rút lui!”
Quyết định này khiến mọi người trong đội rất bất ngờ, nhưng trên sân thi đấu, mọi người đều tuân theo lệnh chỉ huy của đội trưởng, tuy không cam tâm nhìn lá cờ chỉ còn 40% máu nhưng vẫn quyết đoán rút lui theo chỉ thị của Lưu Xuyên.
Đội tuyển Long Ngâm rút lui gọn gàng, Tứ Lam quăng thêm một trận giảm tốc phía sau, mọi người lập tức khinh công về lại điểm hồi sinh.
Từ Sách và Lý Tưởng cũng sống lại, hai người bị ngã chết rõ ràng có chút buồn bực.
Lưu Xuyên cười nói: “Không phải vội, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, sẽ bắt kịp thôi.”
Đội trưởng biểu hiện trấn định như vậy, những người khác cũng không thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ đi theo Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên điều khiển Hải Nạp Bách Xuyên đi về phía trước đồng thời nói nhanh: “Nhịp độ đánh trên bản đồ không chiến rất nhanh, Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo lại lắm chiêu khống chế, mọi người không phản ứng kịp là chuyện bình thường. Bây giờ chúng ta chỉ còn một cách, may là mọi người đều giữ lại hết chiêu cuối, có thể dốc toàn lực đánh một trận ở đường giữa để tranh cờ đen. Thất Tinh Thảo đánh xong cờ ở đường dưới nhất định sẽ quay ra đường giữa, chúng ta mai phục trước rồi quét sạch bọn họ, nhường điểm hạ gục cho A Sách.”
Từ Sách có chút kinh ngạc hỏi: “Anh có double kill rồi mà?”
“Bản đồ không chiến này khó bày con rối, tôi sẽ gặp hạn chế lớn khi đánh.” Lưu Xuyên tỉnh táo nói, “Cứ để tôi và Trạch Văn phối hợp khống chế, cậu lo đánh cờ.”
Từ Sách lập tức gật đầu: “Đã hiểu.”
***
Thấy đội tuyển Long Ngâm trực tiếp bỏ cờ đường dưới mà cùng đi đường giữa, rất nhiều fan Long Ngâm đều cảm thấy không cam tâm, đánh cờ được hơn nửa rồi lại bỏ chẳng phải đã bưng hai điểm tặng không cho Thất Tinh Thảo hay sao?
Lâm Lập Minh bình luận khách quan: “Tôi khá tán thành với việc Lưu Xuyên bỏ cờ ngay trong thời khắc mấu chốt. Trên thực tế Long Ngâm rất khó đánh trong pha giao tranh vừa rồi, hai người bị Thất Tinh Thảo kéo xuống ngã chết, thiếu dame của Từ Sách thì chưa chắc đã đánh gãy được cờ lệnh, chẳng khác nào xôi hỏng bỏng không. Chẳng bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, dốc hết sức tranh đoạt cờ đen đường giữa mới là cách thực hiện lý trí nhất. Nếu như tiếp tục đánh thì không chừng sẽ lại thua trắng trong lần giao tranh thứ ba.”
Hồ Lượng nói: “Tứ Lam cũng rất thông minh, vẫn giữ lại trận hỗn loạn, rõ ràng suy nghĩ của cậu ấy rất giống với Lưu Xuyên, vừa rồi không phải thời cơ tốt để mở trận, nhỡ đâu dùng không hiệu quả thì quá lãng phí. Long Ngâm vẫn giữ lại toàn bộ chiêu cuối, chênh lệch về chiêu cuối của hai bên khá lớn, có thể nói Long Ngâm đang có ưu thế hơn hẳn.”
“Cũng vì Thất Tinh Thảo chọn vị trí đứng quá hiểm.” Trương Thư Bình nói, “Vừa rồi khi Luân thần dẫn người từ đường giữa đuổi tới, lão Tiêu và Trần Tiểu Bắc cũng xông lên, bao vây trái phải, vị trí đứng lại quá xa nhau, trận hỗn loạn của Tứ Lam không thể bao hết nhiều người như vậy, không sử dụng là lựa chọn sáng suốt.”
“Có điều hiện tại tỉ số đã hòa 7:7, Lưu Xuyên quyết định như vậy cũng coi như đặt cược toàn bộ vốn liếng vào đường giữa. Nếu không thắng trong giao tranh tổng lần ba thì Long Ngâm sẽ thua.” Lâm Lập Minh nói.
Điểm số thay đổi trên màn hình lớn, vì Thất Tinh Thảo đã lấy được cờ xanh, gỡ hòa 7:7, cờ đường dưới cũng chỉ còn lại 15% máu, rõ ràng chẳng bao lâu nữa cờ đỏ cũng rơi vào trong tay Thất Tinh Thảo, chính thức vượt qua Long Ngâm với tỉ số 9:7.
– cờ đen đường giữa, thắng thua sẽ được quyết định tại đây!
Tiêu Tư Kính cũng biết điều đó, vì vậy ngay khi cờ đỏ bị chồng trúng độc đến tầng thứ mười, chỉ còn lại 5% máu thì hắn liền quyết đoán hạ lệnh về thành. Vì bọn họ phải giành giật từng giây, chỉ cần lấy được cờ đen đường giữa nữa thôi là chiến thắng, nếu không lấy được thì phải đánh đến ván thứ năm, mà ván thứ năm random bản đồ, không ai biết trước được điều gì.
Cờ đỏ rơi xuống, điểm số biến thành 9:7, trận đấu cũng đi đến hồi quyết định!
“Thưa quý vị khán giả, chúng ta có thể thấy đèn trọng tài đã sáng ánh xanh, đây không phải tạm dừng hay kết thúc mà ý chỉ – đã đến thời điểm quan trọng nhất của trận đấu!” Trương Thư Bình kích động nói, “Thất Tinh Thảo đang là bên có lợi hơn, với điểm số 9:7 hiện tại, bọn họ chỉ cần lấy được thêm một cờ nữa là sẽ thắng!”
Tình thế cấp bách khiến toàn bộ thành viên Thất Tinh Thảo không hẹn mà cùng tăng tốc, tầm quan trọng của lá cờ đen này cũng khiến khán giả dán chặt mắt vào màn hình lớn.
– một lá cờ đường giữa, hai điểm, đây chính là số điểm để Thất Tinh Thảo chiến thắng, đồng thời cũng là hi vọng cuối cùng của đội tuyển Long Ngâm!
***
Khi Tiêu Tư Kính đưa đội đến đường giữa thì quả nhiên Lưu Xuyên đã bố trí xong. Trên thực tế, do tầm nhìn trên tấm bản đồ này không bị hạn chế nên không thể mai phục ám sát, nhưng Tiêu Tư Kính vẫn gặp khó khăn trước cục diện sáu thành viên của đội tuyển Long Ngâm đứng trên ba đám mây khác nhau.
Điểm mạnh nhất của đội hình Thất Tinh Thảo là đấu pháp bạo lực chồng trúng độc quần thể, Long Ngâm lại đứng xé lẻ như vậy nếu đánh truy kích thì rất có thể đội hình của Thất Tinh Thảo sẽ tan vỡ. Tiêu Tư Kính đang định hạ lệnh giết hết máu giấy bên trái thì đại sư của đội tuyển Long Ngâm đột nhiên hung hăng vọt tới đầy khí thế!
Vốn Lý Tưởng đang đứng ở trên đám mây bên phải, Thất Tinh Thảo vừa tới là cậu lập tức hành động –
Phi hạc xung thiên, Phiêu tuyết xuyên vân, Thiên cân trụy, Vạn phật triều tông!
Combo tung ra lưu loát, khi các thành viên Thất Tinh Thảo phản ứng lại thì một mình Lý Tưởng đã xông vào giữa đội hình Thất Tinh Thảo!
Có lẽ khán giả sẽ cảm thấy đại sư này quá to gan, nhưng trên thực tế, Lý Tưởng xông tới không màng sống chết chính là vì để tung ra kỹ năng Vạn phật triều tông. Đầu tiên dùng khinh công bay tới, bồi thêm skill đa mục tiêu “Thiên cân trụy” đánh ngã Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc đứng phía trước, nhanh chóng xâm nhập vào giữa đội hình Thất Tinh Thảo rồi sử dụng chiêu thức kéo người “Vạn phật triều tông” – Phật quang màu vàng kim giáng xuống từ trên trời, toàn bộ sáu người Thất Tinh Thảo bị Lý Tưởng kéo hết vào gần mình.
Xa xa, Lam Vị Nhiên đang niệm trận.
Ánh sáng trắng nhu hòa khuếch tán từ cây quạt lông trong tay anh…
“Không ổn rồi!” Tiêu Tư Kính muốn lệnh cho mọi người lùi lại cũng không còn kịp nữa, trận hỗn loạn của Lam Vị Nhiên hạ xuống chuẩn xác ngay tại vị trí đứng của Lý Tưởng.
– Dương xuân hồi tuyết trận!
Tuyết trắng rơi lả tả, đây chính là trận hỗn loạn mạnh nhất của Tiêu Dao!
Kỹ năng khống chế cực mạnh với thời gian hồi chiêu cũng như niệm rất dài.
Nếu như không nhờ Lý Tưởng đột phá vòng vây kéo toàn bộ các thành viên Thất Tinh Thảo vào cùng một chỗ, nếu như không có Lý Tưởng hấp dẫn sự chú ý của Thất Tinh Thảo thì chưa chắc Lam Vị Nhiên đã có thể tung ra trận pháp chuẩn xác như vậy. Kết quả của màn phối hợp giữa Lý Tưởng và Tứ Lam đã khiến Dương xuân hồi tuyết trận giáng trúng toàn bộ sáu thành viên Thất Tinh Thảo!
“Quá đẹp!” Hồ Lượng kích động đến mức giọng nói cũng run theo, “Sau trận đấu này, tôi tin rằng rất nhiều khán giả sẽ nhớ kỹ vị đại sư này của đội tuyển Long Ngâm! Cậu ấy thực sự rất dũng cảm, một mình xông vào giữa đội hình Thất Tinh Thảo, mà cũng chính nhờ skill kéo được sáu thành viên Thất Tinh Thảo tụ lại một chỗ của cậu ấy nên Dương xuân hồi tuyết trận của Tứ Lam mới thuận lợi bao kín tất cả các thành viên! Có thể coi đây là một sự phối hợp hoàn hảo!”
“Đại sư kéo người không chừa một ai, trận pháp của Tứ Lam cũng tung ra cực kỳ đúng lúc, phối hợp tốt thật.” Tuy biểu tình của Lâm Lập Minh vẫn bình tĩnh nhưng sự tán thưởng cũng ngập trong đáy mắt. Long Ngâm là một đội ngũ mới tinh, kỳ thực trong mắt một đội trưởng lão làng như hắn thì đội tuyển này vẫn còn tồn tại quá nhiều vấn đề. Nhưng thật may là sức mạnh tổng thể của Long Ngâm dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên lại vô cùng mạnh, cứ hai thành viên là có thể tạo ra combo đặc sắc, đặc biệt trong những thời khắc quan trọng thì kiểu phối hợp này sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén nhất cứa thẳng vào yết hầu đối thủ!
Một lần phối hợp của Lý Tưởng và Tứ Lam khiến sáu người của Thất Tinh Thảo dính hỗn loạn tập thể, đội hình tan vỡ trong nháy mắt.
Nhưng khống chế hỗn loạn có một đặc điểm là “Hệ thống sẽ random skill của người trúng chiêu để tấn công đồng đội của mình”, mà cái “random” này thì phải xem nhân phẩm ra sao. Ví dụ như hôm nay Trần Tiểu Bắc và Hà Phương đều gặp xui, bị hệ thống cưỡng chế đâm đầu từ trên mây xuống đất chết không kịp ú ớ. Bốn người còn lại thì vận số không tệ lắm, hệ thống bắt Luân thần thả rắn cắn Tiết Khắc, Tiết Khắc lại vung roi đánh Tiêu đội, Tiêu đội và Lưu Học Lâm thì choảng nhau, những kỹ năng bị ép ra cũng không quá quan trọng.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì ít nhất lúc này cả sáu người Thất Tinh Thảo đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát.
Và đây chính là cơ hội tuyệt vời cho đội tuyển Long Ngâm!
“Giết Luân thần trước!” Lưu Xuyên lập tức ra lệnh, bởi vì Tô Thế Luân trúng hỗn loạn chạy lung tung vừa lúc đứng gần Từ Sách nhất, mà đồng thời cũng rơi vào trong phạm vi tấn công của Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên. Từ Sách hiểu ý, mở Huyễn quang bộ bay tới trước mặt Luân thần, loan đao sắc bén vung lên, không khách khí chém thẳng một combo Đoạn hồn trảm, Minh nguyệt trảm vào người Tô Thế Luân!
Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên hỗ trợ từ xa, ba người nhanh chóng giải quyết Tô Thế Luân, nhường điểm hạ gục cho Từ Sách.
Ngay bên cạnh, sau khi Lưu Học Lâm thả bừa hai kỹ năng công kích thì mất đà rơi khỏi đám mây, thấy cậu ta sắp ngã chết, Lưu Xuyên đột nhiên móc người lại, nói: “A Sách, của cậu này!”
Từ Sách: “…”
Đội trưởng thấy người ta ngã sắp chết còn câu ngược về để cho hắn giết có phải hơi sai rồi không?
Tuy cảm thấy hành động của Lưu Xuyên quá thèm đòn, có điều Từ Sách vẫn vui vẻ quét một đao qua lấy mạng của Lưu Học Lâm, thuận lợi có được double kill.
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn một người khống chế Tiêu đội, một người quấy nhiễu Tiết Khắc. Sau khi hiệu quả của trận hỗn loạn kết thúc, máu của Tiêu Tư Kính và Tiết Khắc đã chẳng còn lại được bao nhiêu. Lam Vị Nhiên thản nhiên đứng sau bồi thêm một trận trầm mặc khiến bọn họ không thể sử dụng bất cứ kỹ năng nào, Tiêu Tư Kính và Tiết Khắc cũng lần lượt lên bảng.
– [Sách Mã Giang Hồ] kích sát [ Khắc Kỷ Thận Hành], tứ sát!
Pha giao tranh tổng lần này, Trần Tiểu Bắc và Hà Phương ngã chết, bốn người khác bị Long Ngâm quét sạch, Từ Sách kết thúc với quadra kill.
Lúc này Lưu Xuyên mới mỉm cười nói: “Lấy cờ.”
Khán giả thực sự bội phục sát đất đối với Xuyên thần!
Đầu tiên mai phục sẵn ở đây, chia làm ba nhóm đứng cách xa nhau. Sau đó bố trí Lý Tưởng đi kéo người, Tứ Lam thả trận hỗn loạn, quét sạch Thất Tinh Thảo xong mới quay lại đánh cờ. Chiến thuật hoàn hảo đâu ra đó, không hổ là đội trưởng của đội tuyển Long Ngâm! Xuyên đội vẫn luôn bình tĩnh như vậy, vừa rồi rút lui ở đường dưới là để hi sinh cho chiến thắng tại đường giữa, có buông bỏ thì mới được nhận lại!
Vì Từ Sách có quadra kill, Lưu Xuyên có double kill, hai người đều có hiệu ứng tăng sát thương. Tốc độ mất máu của cờ lệnh đường giữa không những nhanh hơn mà trước khi Thất Tinh Thảo sống lại đuổi tới thì bọn họ có thể xả sát thương dưới tình huống không phải chịu bất cứ quấy rầy nào.
Trong thời gian ngắn phát ra nhiều dame nhất có thể để đánh cờ chính là yêu cầu đầu tiên về thao tác đối với tuyển thủ chuyên nghiệp.
Rõ ràng cả ba tuyển thủ đi theo hướng bùng nổ là Lưu Xuyên, Từ Sách và Ngô Trạch Văn đều có trình độ hàng đầu, ba người liên thủ nhanh chóng bào đi một lượng máu lớn trên lá cờ.
Còn về phần Thất Tinh Thảo bị trúng trận hỗn loạn dẫn đến diệt đoàn, Tiêu đội không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Đây là lá cờ quyết định, có chết cũng phải lấy được!
Sáu người Thất Tinh Thảo hồi sinh xong liền tập kết đi tới đường giữa, đến khi bọn họ tới nơi thì máu cờ lệnh chỉ còn lại 45%.
Lưu Xuyên nói: “Mọi người tản ra! Đảm bảo trong năm giây phải có người đánh cờ đồng thời không được để chết sạch thì cờ sẽ thuộc về chúng ta!”
Nếu như trong năm giây mà cờ lệnh không bị tấn công nữa thì sẽ hồi đầy máu tính lại từ đầu giống như boss trong phó bản. Nhưng một khi Long Ngâm bị quét sạch thì Thất Tinh Thảo sẽ cướp trắng cờ lệnh đang thấp máu. Vì hiện tại máu của cờ chỉ còn lại 45% nên chỉ cần Long Ngâm không diệt đoàn và duy trì việc đánh cờ liên tục thì cờ lệnh sẽ thuộc về bọn họ.
Trận hỗn loạn của Lam Vị Nhiên đang phục hồi, nhưng Từ Sách lại vẫn còn nguyên chiêu cuối.
Lúc này Từ Sách cũng quyết đoán mở chiêu cuối, Ảo ảnh thuật, Thị huyết, Toái cốt trảm. Từ Sách có lực đánh cộng thêm tung ra combo, lượng máu của cờ mất một lượng lớn, chính bản thân hắn cũng hút về rất nhiều máu, trong nháy mắt thanh máu đã đầy trở lại.
“… Quỷ hút máu điên cuồng quả nhiên rất đáng sợ!” “Tiểu Ngư không cần phải quản luôn vì chính hắn thừa sức tự hút máu rồi!”
Đúng là Dư Hướng Dương hoàn toàn không thèm để ý tới Từ Sách, cờ đen gây ảnh hưởng mất máu mất mana, cậu phải lo cho cả đội đã đủ mệt rồi, quỷ hút máu biết hút máu thì tự đi mà chơi! Dư Hướng Dương nhồi hết kỹ năng kéo máu cho Lưu Xuyên và Trạch Văn để đảm bảo hai người vẫn có thể xả sát thương.
Hiện tại đội hình Long Ngâm gồm có Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên đứng bên trái, Ngô Trạch Văn và Tiểu Dư ở chính giữa, Lý Tưởng và Từ Sách thì ở bên phải, vừa vặn bao quanh cờ lệnh, tấn công từ ba hướng. Nói cách khác, nếu Thất Tinh Thảo muốn cướp cờ thì phải đánh cho Long Ngâm chết sạch, mà điều này lại quá khó khăn.
Tiêu Tư Kính nhìn lướt qua các vị trí đứng, nói: “Giết buff!”
Giết buff đầu tiên cũng là vì muốn toàn bộ Long Ngâm phải chịu ảnh hưởng debuff từ cờ đen, như thế thì Thất Tinh Thảo sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Nhưng khi toàn bộ Thất Tinh Thảo nhảy lên đám mây chính giữa để tập kích Tiểu Dư thì Lý Tưởng cũng đột nhiên nhảy tới, tung Kim chung tráo lên người Tiểu Dư, hấp thụ toàn bộ thương tổn giúp cậu!
Tiểu Dư không sứt mẻ gì trong tám giây liên tiếp, toàn bộ sát thương đều chuyển hết qua người Lý Tưởng.
Lý Tưởng mở miệng nói: “Đừng lo cho tôi, buff cho dmg đi.”
“Đã biết!” Tiểu Dư bạo phát tốc độ tay, liên tục tung ra mấy chiêu Thanh tâm chú cho đồng đội, sau đó lại tiếp tục dùng một đống skill buff đơn mục tiêu như Dương quan tam điệp, Nhạc dương tam túy, Ngư chu xướng vãn cho Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn. Ngoài ra nếu thấy máu của Từ Sách tụt xuống mức nguy hiểm thì cũng lập tức kéo máu cho hắn bằng vài chiêu Thanh tâm chú.
Sở dĩ cậu cứ điên cuồng dùng Thanh tâm chú là vì – cậu biết sau khi Lý Tưởng chết thì chắc chắn mình sẽ lên bảng theo. Thanh tâm chú là kỹ năng hồi máu liên tục, dù chết cũng vẫn phải kéo máu liên tục cho đồng đội. Vì thế so với mấy kỹ năng kéo máu đơn mục tiêu bình thường thì cậu dùng Thanh tâm chú nhiều một chút sẽ bảo đảm được thêm vài giây sống sót cho đồng đội.
– mà vài giây cũng là cơ hội!
Sau khi chồng được mười tầng Thanh tâm chú thì lượng máu hồi lại sau mỗi giây sẽ rất lớn, tương đương với một skill buff đơn mục tiêu, hơn nữa còn có thể duy trì liên tục trong mười giây.
Tiểu Dư liều mạng kéo máu cho ba sát thương chủ lực, chỉ trong tám giây mà đã không còn lại bao nhiêu mana!
Sau tám giây, Lý Tưởng hấp thu toàn bộ sát thương lên bảng đếm số, Tiểu Dư trở thành mục tiêu tiếp theo của Thất Tinh Thảo.
Có điều bạn học Dư Hướng Dương cũng rất nhanh trí, thấy đối phương đuổi tới, cậu lập tức nhảy về phía sau Thất Tinh Thảo, khinh công thao tác linh hoạt. Tiêu Tư Kính nhíu mày, một chiêu Long trảo thủ tung ra bắt cậu trở về, mọi người lập tức dồn sát thương vào cậu, chẳng mấy chốc mà Tiểu Dư cũng nằm xuống.
– nhưng trạng thái mười tầng Thanh tâm chú mà cậu chồng cho đồng đội vẫn đang tiếp tục.
Cờ lệnh chỉ còn lại 20% máu, Lam Vị Nhiên mở Sương hoa trận khiến Thất Tinh Thảo bị cố định tại chỗ trong mười giây, tranh thủ thời gian cho đồng đội.
15%
Debuff trúng độc mà Trạch Văn chồng lên cờ càng ngày càng cao, tốc độ mất máu của cờ lệnh cũng càng ngày càng nhanh. Lưu Xuyên triệu hồi bảy con rối đứng vòng quanh cờ lệnh để bảo vệ sát thương chủ lực Từ Sách! Từ Sách ép tốc độ tay đến cực hạn, từng đao điên cuồng chém lên cờ.
Mục tiêu kế tiếp của Thất Tinh Thảo là Từ Sách. Tô Thế Luân sử dụng Tơ nhện kéo dắt muốn bắt Từ Sách nhưng Lưu Xuyên đã lập tức gọi con rối ra đỡ giúp một chiêu này cho Từ Sách. Ngay sau đó, roi của Tiết Khắc vung tới cũng bị Lưu Xuyên dùng con rối ngăn cản!
Rõ ràng Xuyên thần muốn bảo kê Từ Sách cho bằng được, Từ Sách cũng không làm đội trưởng thất vọng, với quadra kill trong tay, sát thương tuôn ra trong ngắn hạn của Từ Sách thực sự khiến người ta phải cứng họng.
Mặc dù có Thất Tinh Thảo có rất nhiều kỹ năng khống chế, nhưng khi Lưu Xuyên gọi ra một đống con rối để bảo vệ Từ Sách thì bọn họ cũng không thể trực tiếp vòng qua đám con rối khống chế Từ Sách được. Huống hồ còn có một Ngô Trạch Văn sẵn sàng cứu trợ bất cứ lúc nào bên cạnh, nếu như Lưu Xuyên không phòng thủ được bằng con rối để Từ Sách bị lôi đi thì cậu cũng sẽ gọi nhện độc ra để kéo ngược Từ Sách trở về!
Dưới sự bảo vệ của ba người Xuyên, Văn, Lam, Từ Sách thoải mái dồn dame lên cờ lệnh, rốt cuộc cũng khiến cho lượng máu trên cờ chỉ còn lại 10%!
Lúc này Từ Sách căn bản không có thời gian quan tâm tình hình chiến đấu sau lưng mình, ánh mắt chỉ dán vào thanh máu của cờ lệnh. Hiệu quả gia tăng lực đánh nhờ bốn điểm hạ gục khiến rất nhiều chiêu thức của hắn tạo được bạo kích, mà lượng máu hồi lại sau khi có bạo kích cũng đủ để hắn duy trì thanh máu của mình luôn đạt ngưỡng trên 50%.
8%… 7%…
Thanh máu cờ lệnh đã nhấp nháy ánh đỏ.
“Trạch Văn, hiến tế nhện đi!” Lưu Xuyên đột nhiên thay đổi góc nhìn, kéo toàn bộ con rối ra nhắm ngay cờ lệnh, Ngô Trạch Văn nghe được chỉ thị của hắn, lập tức hiến tế nhện độc của mình rồi tung combo Thiên chu vạn độc thủ và Vạn độc phệ tâm lên cờ!
Vào thời khắc ấy con rối của Lưu Xuyên cũng nổ tung!
Rốt cuộc Tô Thế Luân cũng kéo được Từ Sách qua, nhưng đã quá muộn, thanh máu cờ lệnh đường giữa đã tụt về 0 dưới sức tấn công của ba người!
Đội tuyển Long Ngâm!
Tên của đội tuyển Long Ngâm xuất hiện trên đỉnh cờ lệnh, điểm số trên màn hình lớn cũng biến thành 9:9!
Tiếng vỗ tay vang khắp nhà thi đấu, tiếng thét chói tai như muốn chọc thủng nóc nhà!
Trương Thư Bình kích động nói: “Quá tuyệt vời! Đội tuyển Long Ngâm đã nắm chắc được cơ hội này, lấy được điểm quyết thắng quan trọng của Thất Tinh Thảo! Hiện tại tỉ số đã hòa 9:9! Playoffs mùa này rất hiếm xuất hiện cục diện hòa nhau sau bốn trận, khán giả sẽ được theo dõi thêm một ván đấu kích động lòng người nữa – cũng chính là ván quyết định thứ năm!
“Ván đấu quyết định này chỉ có một lá cờ duy nhất, hơn nữa thời gian nghỉ giữa hiệp chỉ có ba phút, mong các bạn khán giả đừng rời khỏi chỗ ngồi, trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
***
Ngay trong thời khắc quan trọng, một đoạn quảng cáo được chiếu trên màn hình lớn, còn thần sắc đội viên hai đội trong phòng cách âm lại vô cùng căng thẳng.
Lúc này không hơi đâu mà ăn mừng việc lấy được một lá cờ vừa rồi, Lưu Xuyên lập tức họp cả đội lại, nói: “Trận quyết thắng chỉ có một lá cờ duy nhất là cờ đen đường giữa, cướp được là thắng, không cướp được là thua, tôi nghĩ mọi người đều đã biết rõ việc này.”
Lưu Xuyên vươn tay ra: “Tôi biết hẳn là các cậu đã mệt lắm rồi, nhưng chúng ta vẫn phải tập trung kiên trì thêm một ván nữa! Mọi người cố lên!”
Mọi người nắm lấy tay nhau, hô lớn: “Cố lên!”
Đã đi được đến đây rồi, dù mệt mỏi đến mấy cũng phải chiến!
Cho đến lúc này thì trận chung kết đã đi hết một tiếng 45 phút, việc phải ngồi tập trung trước màn hình máy tính, có ván đấu còn đánh hơn 30 phút có thể coi như thử thách tố chất cơ thể. Nhưng tất cả mọi người không ai oán thán, vì bọn họ biết – Xuyên thần mới là người mệt mỏi nhất!
Đánh bất phân thắng bại với lão Tiêu trong vòng lôi đài thứ hai, thậm chí tốc độ tay còn chạm ngưỡng 600, nghỉ ngơi không được bao lâu thì đã phải bước vào ván thứ ba, ván thứ tư, không những phải di chuyển, tấn công, khống chế chuẩn xác mà còn phải để ý tới thay đổi cục diện toàn bản đồ để đưa ra chỉ thị chính xác nhất. Hắn phải liên tục làm hai việc cùng một lúc thậm chí là ba việc cùng một lúc – vậy mà đội trưởng vẫn có thể trấn định kiên trì đến tận bây giờ, những người khác lấy đâu ra tư cách than mệt?!
Lý Tưởng mở miệng nói: “Sư phụ yên tâm, trạng thái của mọi người đều rất tốt! Đánh thêm một ván cũng hoàn toàn không thành vấn đề!” Tuy bình thường cậu rất hay trêu đùa Lưu Xuyên, còn học theo Tiểu Lộc lúc nào cũng muốn tự trục xuất sư môn, thế nhưng giờ khắc này, trong mắt cậu chỉ còn lại sự kính nể tràn đầy đối với vị sư phụ này!
Lưu Xuyên nhìn cậu một cái, vui vẻ vỗ vai Lý Tưởng, cười nói: “Bản đồ ngẫu nhiên sẽ có địa hình khá trống trải, theo mọi người chúng ta nên dùng đội hình gì?”
Thực ra Lưu Xuyên cũng đã tính sẵn trong đầu, sở dĩ hắn đặt câu hỏi cũng chỉ để mọi người trong đội tán gẫu thả lỏng tâm tình mà thôi.
Tiểu Dư nói: “Liệu có định dùng lại đội hình thuần sát thương không?”
Lưu Xuyên lắc đầu: “Lần trước chúng ta dùng đội hình thuần dame là vì đối thủ là sáu Tiêu Dao máu giấy của Lạc Hoa Từ. Máu giấy đánh với máu giấy vẫn có tỉ lệ thắng nhất định, nhưng đội hình toàn sát thương sẽ rất dễ sụp đổ trước Thất Tinh Thảo. Có lão Tiêu và Tiểu Bắc ở đó, buff bên đó cũng sẽ ra sân, trong khi chúng ta lại không có buff, đánh sẽ rất bị động.”
Bạn học Dư Hướng Dương mù chiến thuật ôm đầu nói: “Ầy, thôi đội trưởng cứ bố trí đi, hỏi tôi tôi cũng chịu chết!”
“Cậu nghĩ sao?” Lưu Xuyên nhìn về phía Ngô Trạch Văn như muốn khích lệ cậu lên tiếng.
Ngô Trạch Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chỉ có một lá cờ, hai bên tranh quyền sở hữu cờ lệnh thì cũng giống như đánh boss trong game. Tiểu Dư phải lên sân, có buff mới đảm bảo đánh lâu dài được, chưa kể debuff từ cờ phải dựa vào buff xử lý. Thiếu Khuynh có trận pháp khống chế, tấn công, và gia tăng lực đánh cho sát thương chủ lực, làm chơi ăn thật. Hơn nữa nếu Thất Tinh Thảo sử dụng Ngũ Độc chồng debuff thì Thiếu Khuynh có thể giải trạng thái trúng độc cho cờ lệnh nữa, tôi đề nghị cho cả Thiếu Khuynh ra trận.”
Lưu Xuyên tán thưởng gật đầu: “Nói tiếp đi.”
Ngô Trạch Văn đẩy kính, nghiêm túc nói: “Trong game đánh boss vẫn dùng tank, buff phối hợp với dmg. Nhưng cờ lệnh không chạy loạn khắp nơi như boss vì thế không cần main tank, tôi nghĩ bốn vị trí còn lại nhường hết cho dmg. Bốn sát thương chủ lực thì đánh cờ sẽ nhanh hơn, rất có thể Thất Tinh Thảo sẽ sử dụng lại đội hình bốn Ngũ Độc đánh cờ, bên này nếu chúng ta chỉ có ba nguồn sát thương thì chắc chắn không thể đọ dps với bọn họ.”
Lưu Xuyên nghe đến đó nhịn không được mà khẽ mỉm cười. Trong khoảng thời gian này việc Ngô Trạch Văn theo học chiến thuật từ hắn đã mang lại hiệu quả rõ rệt, câu nào câu nấy nói ra đều giống với suy nghĩ của hắn. Học bá tiếp thu nhanh, phân tích thế cục có trình tự, logic rõ ràng, đã rất ra dáng một đội trưởng rồi.
Hiển nhiên Lam Vị Nhiên cũng đồng ý với luận điểm của Ngô Trạch Văn, nhìn về phía Lưu Xuyên nói: “Nếu tính sát thương thì cho Dạ Dạ lên đi, dame của tôi không cao bằng cậu ta.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, ván này thay Thiếu Khuynh và Dạ Dạ vào, Dạ Dạ nghỉ ngơi đủ chưa?”
Tần Dạ nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề.”
Đội trưởng ra quyết định, đương nhiên những người khác không có dị nghị gì.
Ván đấu quyết định chỉ có một lá cờ duy nhất cũng giống như tranh cướp boss trong game, dame ai cao hơn thì cờ thuộc về người đó. Nhưng vì cờ cắm ở vị trí cố định nên cũng không cần main tank Lý Tưởng đi kéo. Chỉ cần có buff để đảm bảo đánh dài hơi, phụ trợ khống chế và tăng lực đánh cho toàn bộ sát thương chủ lực thì có thể nói Tần Dạ, Từ Sách, Lưu Xuyên, Trạch Văn cùng với Thiếu Khuynh và Tiểu Dư chính là đội hình tốt nhất mà Lưu Xuyên có thể nghĩ tới.
Lưu Xuyên kéo mọi người lại, dặn dò mấy câu về cách đánh rồi để các đội viên đi chuẩn bị.
***
Ba phút nghỉ giữa giờ nhanh chóng trôi qua, dòng chữ thông báo trận đấu bắt đầu cũng hiện lên trên màn hình lớn.
– Trận chung kết giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ 13, Long Ngâm vs Thất Tinh Thảo, ván đấu thứ năm!
Dòng chữ lớn màu vàng khuấy động không khí trong nhà thi đấu, fan hai đội điên cuồng đứng dậy cổ vũ cho đội tuyển mà mình yêu thích, ngay cả nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp trên khán đài cũng lên tinh thần ngồi ngay ngắn lại.
Ván đấu quyết định, một cờ phân thắng thua!
Đội tuyển Long Ngâm lại một lần nữa bật đèn đỏ thay người, “Dạ Sắc” vào thay cho “Lý Tưởng Đại Sư”, “Thanh Phong Đạo Trưởng” thay cho “Lam Lam Lam Lam”.
Trong khi đó Thất Tinh Thảo không có sự thay đổi nào về đội hình, vẫn là bốn Ngũ Độc + hai Thiếu Lâm như ván trước. Đây là loại đội hình có sát thương cực mạnh, hai Thiếu Lâm hàng trước lại có thể khống chế trên diện rộng, rõ ràng Thất Tinh Thảo đã sử dụng nhuần nhuyễn đội hình này.
Trận quyết định không có điểm hồi sinh, nói cách khác, hai đội chỉ mở giao tranh đúng một lần duy nhất để phân thắng bại!
Lúc này các tuyển thủ đều tập trung tinh thần cao độ, thắng bại chỉ khác nhau trong một ý nghĩ, đôi khi chỉ một đội viên vô ý lỗi vị trí cũng có thể khiến giao tranh tan vỡ, vì vậy ngay khi hệ thống lựa chọn bản đồ cho ván đấu này, 12 tuyển thủ hai đội đều căng thẳng siết chặt con chuột, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
– Tái ngoại cuồng sa! (Đại mạc phía Bắc Trường Thành)
Ngay khi tấm bản đồ hiện ra, nhà thi đấu lập tức chìm trong tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Lại là tấm bản đồ này.
Sở dĩ dùng từ “lại” là vì rất nhiều năm trước đây, trong trận chung kết mà Tiêu Tư Kính đã ngắt mạch năm mùa toàn thắng của Hoa Hạ, khi hai đội đi tới ván đấu quyết định thì hệ thống cũng random ra chính tấm bản đồ này.
Đại mạc mênh mông vô bờ, ánh nắng mặt trời chói chang dội thẳng xuống đỉnh đầu, cát vàng bao phủ khắp không gian… Tái ngoại cuồng sa, bản đồ trống trải cổ nhất của liên minh, trên mặt đất không có bất cứ chướng ngại vật nào, bằng phẳng rộng khắp, phóng tầm mắt cũng không thấy điểm cuối cùng. Lòng người cũng bất giác trở nên thê lương giữa đại mạc vô cùng.
Trong trận đấu mà Hoa Hạ phải rời bỏ ngôi vương, Trương Thư Bình vẫn chẳng thể quên được hình ảnh trên tấm bản đồ phủ tràn cát vàng phương Bắc ấy, tổ hợp Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân của Thất Tinh Thảo liên thủ giết chết anh, lấy anh làm cửa đột phá để quét sạch Hoa Hạ. Sau trận đấu đó, Trương Thư Bình hoàn toàn suy sụp, cảm giác bản thân làm vướng chân cả đội cũng như gây bất lợi với cộng sự Lưu Xuyên. Nhưng Lưu Xuyên lại chỉ mỉm cười vỗ vai anh, nói với anh rằng đừng để bụng.
Khi đó bọn họ còn trẻ, đội trưởng Lưu Xuyên cũng chỉ cùng lắm hai mươi, Lưu Xuyên còn trẻ như thế đã sớm biểu hiện ra phong thái đại tướng ung dung, sau trận chung kết thất bại ấy, hắn nhẹ nhàng ôm lấy những người các đồng đội bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Mất cúp vô địch thì có sao đâu, sau này lấy lại.”
– bị đoạt mất chức quán quân, chẳng sao, sau này lấy lại là được!
– đến tận bây giờ Lưu Xuyên cũng vẫn luôn ung dung và tự tin như thế.
– đó là Xuyên đội 20 tuổi cùng anh dẫn dắt Hoa Hạ đoạt được thành tích toàn thắng bốn mùa, nhưng sau trận thua đó, hắn cũng không có thêm chiếc cúp vô địch nào nữa.
– hôm nay, một lần nữa có mặt trong ván đấu quyết định tại chung kết, là một Xuyên đội sau bao năm đã đến tuổi giải nghệ, cùng với một đội ngũ Long Ngâm mới tinh mà hắn dẫn dắt.
– ý chí ban đầu vẫn chưa từng thay đổi, còn có cả nghị lực và lòng tin vào câu nói “mất cúp thì lại giành về”!
Trương Thư Bình nhìn đến đây bỗng thấy khóe mắt cũng nóng lên, Hoa Hạ đã từng thảm bại trong tay Thất Tinh Thảo trên chính tấm bản đồ này nhiều năm về trước, mà thực ra nguyên nhân dẫn đến thất bại trong trận đấu đó lại là phong độ của Trương Thư Bình không ổn định, phát sinh sai lầm ảnh hưởng đến Lưu Xuyên. Tuy không lâu sau thì anh cũng giải nghệ, nhưng trận đấu đó đến giờ vẫn như cái gai trong lòng. Vì thế về sau khi Lưu Xuyên giao Ngô Trạch Văn cho anh nhận làm đồ đệ, có thể nói anh đã dốc hết vốn liếng ra để dạy dỗ Trạch Văn, anh hi vọng Trạch Văn có thể ở bên cạnh Lưu Xuyên, trở thành một cộng sự tốt hơn của Lưu Xuyên, lấy lại chiếc cúp vô địch năm nào!
Hôm nay, rốt cuộc Ngô Trạch Văn cũng đã kề vai sát cánh với Lưu Xuyên đến tận ván đấu cuối cùng trong trận chung kết, thân làm bình luận viên không cho phép anh thiên vị bên nào, nhưng thời khắc này, Trương Thư Bình thực sự hi vọng Lưu Xuyên có thể lấy lại chiếc cúp quán quân đã xa cách nhiều năm từ trong tay lão Tiêu!
“Xem ra hôm nay đúng là một trận đấu định mệnh, ngay từ lúc lựa chọn bản đồ ban đầu cũng đã thấy đối chọi gay gắt, đến ván cuối hệ thống còn random ra Tái ngoại cuồng sa.” Lâm Lập Minh cũng theo dõi trận đấu năm đó bỗng cảm khái, “Đối với cả hai bên mà nói thì tấm bản đồ này rất công bằng, sa mạc bao la rộng lớn không có bất cứ chướng ngại nào, chính giữa chỉ có một lá cờ đen, ai cướp được thì người đó giành chiến thắng.”
Hồ Lượng gật đầu nói: “Nếu chết trong ván quyết định sẽ không thể sống lại nữa, quan trọng không phải là điểm hạ gục mà là giao tranh đoạt cờ, để xem ai có thể nắm chắc được cơ hội trong ván cuối cùng này.”
Trương Thư Bình cũng thoát khỏi hồi tưởng, kích động nói: “Thưa quý vị khán giả, trận đấu chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, các tuyển thủ đang được load vào bản đồ! Mười giây đếm ngược, chúng ta hãy cùng chờ xem liệu kết quả của trận quyết đấu này sẽ như thế nào!”
***
Mười hai tuyển thủ đồng thời xuất hiện trong bản đồ Tái ngoại cuồng sa, trận quyết thắng không cần lãng phí thời gian nên điểm xuất hiện rất gần cờ lệnh. Đám Lưu Xuyên vừa vào bản đồ đã nhìn thấy cờ đen cách đó không xa. Giữa vùng đất mênh mông vô tận có một lá cờ lệnh màu đen tung bay giữa gió quật ào ào, thành viên hai đội đứng gần cờ lệnh quan sát nhau từ xa.
Dường như cùng một lúc, tuyển thủ hai bên đồng thời hành động, nhanh chóng xông tới điểm cắm cờ!
Vì có trận gia tốc của Giang Thiếu Khuynh nên tốc độ di chuyển của Long Ngâm nhanh hơn, đi đến chỗ lá cờ đầu tiên. Tần Dạ lập tức giành trước đòn đánh đầu lên cờ lệnh, chồng hai tầng xuất huyết lên cờ lệnh bằng tốc độ nhanh nhất, Ngô Trạch Văn cũng ở phía sau chồng thêm hai tầng trúng độc. Lúc này thì đội tuyển Thất Tinh Thảo cũng tới nơi, ba Ngũ Độc bắt đầu xả sát thương lên cờ lệnh, liên tục nhồi debuff trúng độc lên cờ, chẳng mấy chốc đã vượt dame của Long Ngâm!
Dưới góc phải màn hình lớn là bảng tính dps của từng đội, khán giả có thể thấy số liệu sát thương của cả hai bên dần tăng lên mà cũng căng thẳng theo.
Dưới sự hỗ trợ của buff Hà Phương, ba Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo nhanh chóng chồng trúng độc lên bốn tầng, tương đương với hai Tần Dạ phối hợp với hai Ngô Trạch Văn. Nhưng dame của Lưu Xuyên và Từ Sách lại cao hơn Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc. Xét về tổng thể thì Thất Tinh Thảo có tổng cộng năm dmg còn Long Ngâm chỉ có bốn. Tuy số lượng người gây sát thương của Thất Tinh Thảo nhiều chiếm ưu thế nhưng cũng không vượt qua Long Ngâm quá nhiều, vì Thiếu Lâm khi gần người thì rất mạnh khống chế nhưng sát thương gây ra lại không mạnh bằng Đường Môn và Minh Giáo.
Nếu cứ đánh tiếp như vậy, chỉ tính sát thương thuần thì bốn dmg của Long Ngâm chắc chắn không thể so được với Thất Tinh Thảo.
Thế nhưng Long Ngâm còn có Giang Thiếu Khuynh!
Thất Tinh Thảo vì muốn tập trung đội hình nhiều sát thương nên không có phụ trợ đi cùng, trong khi đó Long Ngâm lại cho Giang Thiếu Khuynh ra sân khiến việc khống chế trở thành vấn đề then chốt trong ván đấu.
– Tam thanh trận!
Ánh sáng màu xanh nhu hòa giáng xuống từ trên trời, giải trừ toàn bộ debuff trên cờ lệnh!
Giang Thiếu Khuynh phế đi toàn bộ debuff xuất huyết, trúng độc, ngay cả dame mà Tần Dạ và Ngô Trạch Văn cũng bị mất sạch. Nhưng khách quan mà nói thì Thất Tinh Thảo quá ỷ lại vào đấu pháp chồng trúng độc trong khi Long Ngâm lại không quá phụ thuộc vào cách đánh này. Tổn thương địch thủ 1000, chính mình cũng mất đến 800, vẫn hời chán.
Tiêu Tư Kính vừa nhìn thấy đội hình của Long Ngâm cũng nhận ra điểm mấu chốt này, lập tức nhíu mày.
Khắc tinh chân chính đối với đội hình này của bọn họ thực ra lại chính là Giang Thiếu Khuynh thoạt nhìn vô cùng mờ nhạt.
Trước đây Tiêu Tư Kính cũng không quá chú ý đến tuyển thủ Giang Thiếu Khuynh chơi Võ Đang này. Trong ấn tượng của hắn, phụ trợ của đội tuyển Long Ngâm luôn lặng lẽ đi theo sau đồng đội, kiệm lời, lúc cười cũng mang theo nét ngại ngùng gượng gạo. Có thể nhìn ra đây là tuyển thủ có thực lực yếu nhất trong Long Ngâm, Lưu Xuyên có lòng dẫn dắt cậu ta nhưng năng lực của người này quả thực không thể nào bì được với những đại thần cũng như người mới thiên tài trong đội, tiềm năng tiến bộ thì lại có hạn, vì thế Tiêu Tư Kính mới bỏ qua tuyển thủ này.
Nhưng Tam thanh trận vừa rồi tung ra quá đúng lúc, một đống sát thương mà Thất Tinh Thảo nhồi vào cờ đều bị cậu ta hóa giải trong một nốt nhạc, năm tầng debuff trúng độc bị cậu ta xử lý trong một chiêu, hiện tại sẽ tính toán lại từ đầu khiến Tiêu Tư Kính không thể không cảnh giác – Lưu Xuyên dám cho phụ trợ ra sân trong trận quyết định, tuy người này còn yếu nhưng ít nhất thì tố chất tâm lý vẫn đứng vững vàng, việc để phụ trợ Võ Đang sống sót sẽ khiến Thất Tinh Thảo gặp phải vô số phiền phức.
Dù trình độ thật sự của Giang Thiếu Khuynh là thế nào Thất Tinh Thảo vẫn nên giết phụ trợ để tránh bị ảnh hưởng thì hơn.
“Giết phụ trợ!” Tiêu Tư Kính lập tức hạ lệnh, “Tiểu Bắc giữ vững hàng trước, tôi sẽ kéo cậu ta tới, hàng sau chuẩn bị!”
Nhưng ngay khi Tiêu Tư Kính vọt tới định bắt Giang Thiếu Khuynh thì Lưu Xuyên lập tức nhanh tay lẹ mắt đặt một con rối chắn ngay phía trước Giang Thiếu Khuynh.
Long trảo thủ của Tiêu Tư Kính chỉ kéo về một con rối, hắn suýt phát điên vì cái trò tận dụng anh em để phòng ngự này của Lưu Xuyên.
“Những người khác tiếp tục đánh cờ, Thiếu Khuynh để tôi bảo kê, Tiểu Dư kéo máu đi!” Lưu Xuyên vừa nhanh tay gõ phím vừa mở miệng chỉ huy qua voice chat. Ngô Trạch Văn, Tần Dạ và Từ Sách tiếp tục đánh cờ, Dư Hướng Dương lập tức nhìn chằm chằm vào thanh máu của đồng đội để buff kịp thời.
Vừa rồi Giang Thiếu Khuynh cũng sợ hết hồn, nếu loại máu giấy như cậu mà bị Tiêu đội bắt được thì khỏi nói cũng biết hậu quả ra sao. Cũng may mà Lưu Xuyên đã gọi con rối ra đúng lúc, cứu được cậu một lần.
Lưu Xuyên luôn quan tâm đồng thời bảo vệ cậu khiến Giang Thiếu Khuynh cực kỳ cảm động trong lòng, Xuyên đội là tuyển thủ chuyên nghiệp mà cậu bội phục nhất, cũng nhờ có Xuyên đội khích lệ mà cậu có thể lấy dũng khí quay trở lại liên minh lần nữa. Cậu biết bản thân trình độ không cao, nhưng Xuyên đội chưa từng bỏ rơi cậu, thậm chí còn đích thân bảo vệ cậu ngay đúng thời khắc mấu chốt.
– quả đúng cậu chỉ là một kẻ mờ nhạt trong Long Ngâm, nhưng cậu cũng có lòng muốn dốc hết sức lực vì đội tuyển!
Lưu Xuyên phái cậu ra sân trong trận này cũng chứng tỏ tác dụng không thể coi thường của Võ Đang trong giao tranh tổng, vì thế cậu nhất định phải cẩn thận khi sử dụng từng trận pháp để không phụ sự kỳ vọng của Xuyên đội cũng như mọi người!
“Thiếu Khuynh, chiêu cuối!” Lưu Xuyên đột nhiên lên tiếng.
Giang Thiếu Khuynh lập tức niệm chiêu cuối, vầng sáng xanh nhạt tràn khắp xung quanh, trận pháp mạnh nhất của Võ Đang Thái cực hiện ra.
– Thiên cương Bắc Đẩu trận!
Đây là một trận pháp tương tự như buff trạng thái vô địch, toàn bộ đồng đội trong phạm vi trận pháp sẽ miễn dịch với mọi khống chế, tránh được trận hỗn loạn của Tiêu Dao, đồng thời cũng phòng được những chiêu khống chế di chuyển của Ngũ Độc. Lưu Xuyên bảo Giang Thiếu Khuynh dùng chiêu cuối cùng vì nhìn ra được việc Thất Tinh Thảo muốn xông vào hàng sau để giết Giang Thiếu Khuynh. Lúc này tuyệt đối không thể để bất cứ người nào của Long Ngâm bị Tiêu Tư Kính khống chế thành công.
Quả nhiên chiêu cuối của Giang Thiếu Khuynh vừa tung ra, kế hoạch giết phụ trợ của Tiêu Tư Kính lập tức tan thành mây khói.
Chỉ cần không bị khống chế, dù Giang Thiếu Khuynh bị đánh hội đồng thì với tốc độ kéo máu điên cuồng của Tiểu Dư, Giang Thiếu Khuynh cũng không nằm xuống ngay lập tức được. Nhưng một khi buff và Lưu Xuyên bị khóa kỹ năng thì chỉ cần một giây úp sọt của Thất Tinh Thảo thôi, phụ trợ chắc chắn sẽ nằm xuống.
Đáng tiếc, trận pháp phòng ngự vô địch này của Giang Thiếu Khuynh chỉ có hiệu quả trong một khoảng thời gian nhất định, vẫn có nguy cơ bị giết chết ngay sau khi hiệu ứng miễn khống chế kết thúc. Lưu Xuyên bảo cậu dùng trận pháp lúc này rõ ràng là có ý đồ kéo dài cuộc chiến – vì lượng sát thương mà Long Ngâm đánh lên cờ giờ đã vượt lên dẫn trước Thất Tinh Thảo!
Ba người Tần Dạ, Ngô Trạch Văn và Từ Sách vẫn điên cuồng đánh cờ theo lệnh của đội trưởng.
Combo Bạch cốt trảo của Tần Dạ chưa hề gián đoạn từ đầu đến giờ, sau khi bị Giang Thiếu Khuynh phế đi hai tầng xuất huyết đầu tiên, nhân lúc Tam thanh trận của Giang Thiếu Khuynh đang hồi chiêu, anh chồng xuất huyết đến tầng thứ sáu lên lá cờ chỉ trong một lần; cùng lúc đó Ngô Trạch Văn cũng đánh cờ đâu vào đấy, học bá có thể tính toán cách kết hợp kỹ năng một cách chính xác để tối đa hóa sát thương trong thời gian ngắn nhất; Từ Sách thì vốn quen đánh liều mạng, đối với hắn, việc chỉ cắm đầu xả sát thương cùng đồng đội dễ như trở bàn tay.
Chiến thuật dời mục tiêu sang giết Giang Thiếu Khuynh của Thất Tinh Thảo phá sản, đã thế còn thua cả lượng dame dồn vào cờ lệnh, quả thực tiến thoái lưỡng nan. Muốn giết Giang Thiếu Khuynh nhưng có một Lưu Xuyên bảo vệ kè kè thì không thể giết ngay được, nhưng nếu không giết… sự tồn tại của phụ trợ này quả thực khiến cho Thất Tinh Thảo vô cùng đau đầu.
Đúng lúc này, Tô Thế Luân đột nhiên nói: “Mở giao tranh đi! Cứ liều mạng đánh cờ thế này quá bất lợi cho chúng ta.”
Tiêu Tư Kính gật đầu, Thế Luân nói đúng suy nghĩ trong đầu của hắn. Lưu Xuyên phân công rất rõ ràng, ba người đánh cờ, ba người còn lại khống chế và bảo vệ. Thất Tinh Thảo muốn giết Giang Thiếu Khuynh thì ít nhất phải điều ba sát thương chủ lực qua, Hà Phương còn phải lo kéo máu cho cả đội, chỉ còn lại hai Ngũ Độc đánh cờ. Cứ như vậy thì khoảng cách chênh lệch về dame sẽ càng ngày càng lớn, đồng nghĩa với việc Thất Tinh Thảo sẽ ngày càng bất lợi – phải mạnh mẽ mở giao tranh, lôi hết Tần Dạ, Từ Sách và Ngô Trạch Văn của đội tuyển Long Ngâm xuống nước.
Tiêu Tư Kính lập tức mở miệng nói: “Tiểu Bắc, đánh!”
– Phách sơn trấn hải!
– Đồ long quyền!
Hai thầy trò hàng trước phối hợp cực kỳ ăn ý, chiêu cuối tấn công đa mục tiêu bằng quyền pháp của Tiêu Tư Kính phối hợp với một lần quét ngang từ thanh đại đao của Trần Tiểu Bắc khiến Tần Dạ và Từ Sách không những mất máu mà còn phải đối mặt với nguy cơ bị lão Tiêu lại gần dùng quyền pháp đánh ngã!
Đúng lúc này, Tần Dạ đột nhiên khinh công bay lên, nữ hiệp Nga Mi áo đỏ thân nhẹ như chim yến, tổ hợp khinh công Phi hạc xung thiên và Phiêu tuyết xuyên vân mở ra để thay đổi vị trí. Sau khi đáp xuống đất lại lập tức dùng thêm Cửu âm bộ pháp – vậy mà anh đã vòng qua cả hai người Tiêu, Bắc trên không, dịch chuyển tới hàng sau của Thất Tinh Thảo, một chiêu Nhiếp hồn trảo trực tiếp hướng về phía buff Hà Phương!
Đồng thời, Từ Sách cũng ra tay.
Như đã sớm nhận ra Thất Tinh Thảo sẽ chuyển mục tiêu, các tuyển thủ của Long Ngâm cũng lập tức thay đổi chiến thuật. Từ Sách ẩn thân né được chiêu cuối của Thiếu Lâm, mở Huyễn quang bộ dịch chuyển nhảy tới hàng sau của Thất Tinh Thảo cùng với Tần Dạ, mục tiêu của hai người chỉ có một – giết buff!
Buff Ngũ Độc mạnh về kéo máu đoàn, không tốn thời gian hồi chiêu lại hao tổn rất ít mana, phạm vi kéo máu lại rộng, đặc biệt khi đánh phó bản đoàn đội nhiều người trong game thì buff Ngũ Độc sẽ rất có ích. Thế nhưng khi đặt trong tình huống giao tranh kịch liệt trên sân đấu, việc thiếu hụt kỹ năng kéo máu đơn mục tiêu sẽ rất dễ khiến đối thủ tận dụng cơ hội, lại gần cắt ngang quá trình buff, hơn nữa còn khó giữ nổi mạng mình!
Hà Phương bị hai cao thủ thích khách lại gần tấn công, thanh máu mất đi một đoạn trong nháy mắt, cô chỉ đành dùng cả hai skill buff đa mục tiêu lên chính mình.
Nhưng vậy cũng chẳng ăn thua – sát thương mà Tần Dạ và Từ Sách gây ra quá cao!
Đây là lần đầu tiên Từ Sách phối hợp với Tần Dạ, trước đây Tần Dạ vẫn luôn chướng mắt hắn, đại khái là do tính cách của hắn quá ngạo mạn, không kiềm chế được cái tôi giống hệt Dương Kiếm trước đây. Có điều hôm nay, lần đầu hợp tác của hai người lại cực kỳ ăn ý, hai thích khách một trái một phải điên cuồng xả sát thương, trong nháy mắt đã đánh cho Hà Phương không cứu nổi bản thân mình.
Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc cũng không quay đầu cứu Hà Phương, nhưng Tô Thế Luân đứng sau không thể thờ ơ khi thấy buff đội mình bị đánh. Anh lập tức gọi nhện độc ra kéo Hà Phương thoát khỏi vòng vây của Tần Dạ và Từ Sách. Tiết Khắc cũng ra tay cùng lúc đó, roi dài vung tới quét thành hình quạt! Người nào trúng roi sẽ dính hiệu ứng định thân!
Tần Dạ và Từ Sách bị cố định tại chỗ, cũng may là hiệu ứng chỉ kéo dài trong ba giây liên tiếp.
Có điều hai người này vì quấy nhiễu buff của đối phương nên đã ra ngoài phạm vi kéo máu của Tiểu Dư, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, cả hai đều dính năm tầng mất máu và mana, tốc độ gây debuff của cờ đen nhanh hơn cờ đỏ và cờ xanh rất nhiều, nếu bọn họ không kịp quay về thì sẽ rất dễ bị Thất Tinh Thảo dồn sát thương đến chết.
Lúc này, dù chỉ là ba giây định thân cũng đủ để fan Long Ngâm kinh hồn táng đảm!
Đương nhiên Tô Thế Luân không bỏ lỡ cơ hội, phối hợp cùng Tiết Khắc tấn công Tần Dạ, tốc độ tay bạo phát trong nháy mắt khiến Tần Dạ rơi vào tình trạng thấp máu!
Lý Tưởng, Lâm Đồng và Tứ Lam ngồi ghế dự bị theo dõi trận đấu cũng nín thở, nếu Dạ Dạ chết thì Long Ngâm sẽ rơi vào thế bất lợi. Tuy chiến thuật phân công của Lưu Xuyên có tỉ lệ thành công cực cao nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo đồng đội không chết. Chỉ một người bỏ mạng thôi thì chắc chắn cục diện sẽ nghiêng hẳn về bên còn lại. Tương tự, nếu buff của Thất Tinh Thảo ngã xuống thì có thể giương cờ trắng đầu hàng cho nhanh.
Tần Dạ và Từ Sách vọt vào phía sau quấy nhiễu Hà Phương, Hà Phương ngay đến bản thân còn không lo nổi, toàn bộ các thành viên Thất Tinh Thảo đều phải chịu thêm rất nhiều ảnh hưởng từ cờ lệnh, hiện tại ai cũng đều đã thấp máu. Nhưng vấn đề là Hà Phương có thể tự kéo máu cho mình, trong khi Tần Dạ và Từ Sách vì đứng ra khỏi phạm vi buff của Tiểu Dư nên tốc độ mất máu còn nhanh hơn các thành viên Thất Tinh Thảo.
Ai sẽ chết trước?!
Nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trên khán đài VIP cũng không chớp mắt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Lúc này, hai thầy trò Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc còn đang quấy nhiễu Giang Thiếu Khuynh ở phía sau, rõ ràng cả hai đều muốn giết phụ trợ, Lưu Xuyên vì phải bảo vệ Thiếu Khuynh mà cũng phải gọi ra đến bảy con rối tạo thành một bức tường ngăn cản bước tiến công của hai người Tiêu, Bắc. Giang Thiếu Khuynh lập tức lùi về phía sau đề phòng bị phá rối khi đang niệm chiêu.
Lưỡng nghi trận, Thái cực trận…
Từng trận pháp chậm rãi tung ra, tiếp tục tạo ra vô số phiền phức cho Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc.
Còn về phía Thất Tinh Thảo, Tần Dạ và Từ Sách thấp máu không giết được Hà Phương, máu bản thân lại càng ngày càng giảm, đặc biệt là Tần Dạ, anh chỉ còn lại đúng 100 điểm máu!
Đúng lúc này, khán giả đột nhiên phát hiện một bóng người nhỏ gầy màu trắng của đội tuyển Long Ngâm đột nhiên vọt tới – là Ngư Nhi Thủy Trung Du!
Nhóc Nga Mi thân mình gầy yếu tưởng chừng như sắp bị cây đàn cổ khổng lồ đè bẹp nhanh chóng chạy tới ngay giữa dòng giao tranh của hai đội, sau đó ngón tay vuốt qua dây đàn, âm thanh như nước chảy vang lên, ánh sáng trắng muốt rót xuống từ trên không trung –
Nguyệt quang lưu chiếu!
Kỹ năng kèm theo cây đàn cổ “Cô Nguyệt” của Dư Hướng Dương – kéo đầy máu cho cả đội!
Một chiêu tung ra của Tiểu Dư giúp Tần Dạ và Từ Sách hồi máu trở lại, khán giả nhìn mà sợ đến ngây người.
Ngay cả Tô Thế Luân và Tiết Khắc của Thất Tinh Thảo đang mải tấn công Tần Dạ nhìn thấy hình ảnh này cũng suýt nữa bẻ gãy bàn phím.
Tần Dạ chỉ còn 100 điểm máu, chỉ thêm một đòn đánh thường từ bất cứ ai cũng có thể hạ gục được anh, hoặc dù không đánh thì trạng thái mất máu trên người cũng đủ để anh nằm xuống. Chẳng ai ngờ được rằng buff đứng sau của Long Ngâm lại đột nhiên lao tới kéo máu cho đồng đội, hơn nữa vừa ra tay đã dùng luôn chiêu cuối hồi lại đầy thanh máu!
“Cá nhỏ thông minh quá!” “Tiểu Ngư thiệt tuyệt vời!” “Dạ Dạ với A Sách đầy máu rồi, Thất Tinh Thảo chắc tức phát khóc!” “Cá con 6666!”
Giờ khắc này, những fan Long Ngâm đang theo dõi trận đấu cũng thực tâm tán thưởng sự nhanh trí ngay trong thời khắc mấu chốt của nhóc con này!
Buff mà chỉ đứng ì một chỗ kéo máu thì không phải là buff tốt, vừa rồi Dư Hướng Dương phát hiện ra khoảng trống ở giữa Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc, thấy Tần Dạ thấp máu sắp chết, cậu lập tức chạy tới chỗ trống đã nhắm sẵn để mở chiêu cuối!
Chiêu cuối có thời gian hồi chiêu cực kỳ lâu, nếu như dùng không tốt thì sẽ rất lãng phí, nhưng Dư Hướng Dương cũng biết nếu như Dạ Dạ và A Sách ngỏm củ tỏi thì tiếp theo khỏi cần đánh tiếp nữa!
Vì thế nhanh chóng quyết định tung chiêu cuối mới là điều nên làm.
Mặc dù chiêu này chỉ bao trùm lên được ba người là Tần Dạ, Từ Sách và Dư Hướng Dương nhưng một chiêu cuối cứu lại được hai đồng đội cũng đáng!
Lưu Xuyên nhìn cảnh này cũng không nhịn được nói: “Tốt! Trạch Văn mau kéo cậu ấy về!”
Ngô Trạch Văn nãy giờ vẫn chuyên tâm đánh cờ lập tức gọi nhện độc ra, dùng tơ nhện kéo Dư Hướng Dương từ vùng nguy hiểm trở về.
Từ nãy đến giờ Ngô Trạch Văn hoàn toàn không tham gia giao tranh tổng, lúc này cậu hành động khiến khán giả phát hiện ra học bá đã chồng tám tầng trúng độc lên cờ lệnh, lượng sát thương lên cờ của Long Ngâm đã vượt xa Thất Tinh Thảo tự lúc nào.
Máu cờ lệnh giờ chỉ còn 50%!
Tần Dạ và Từ Sách đầy máu khiến Tô Thế Luân đang công kích bọn họ phải lập tức dời mục tiêu sang cờ lệnh vì rất khó để giết được hai người đang đầy máu. Mà vì có hai thầy trò Tô Thế Luân và Tiết Khắc quấy rầy nên Tần Dạ và Từ Sách cũng không tìm được cách giết chết buff Hà Phương của Thất Tinh Thảo. Hà Phương nhân cơ hội cũng tung ra một chiêu kéo máu cả đội trở về trạng thái như ban đầu, trận chiến nhất thời rơi vào thế bế tắc.
Ý đồ muốn giết Giang Thiếu Khuynh của Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc quá rõ ràng, có điều khi còn Lưu Xuyên bảo vệ thì hai người rất khó để hạ gục được Giang Thiếu Khuynh.
Lưu Xuyên liếc nhìn lượng máu của cờ lệnh, mở miệng nói: “Dạ Dạ và A Sách về hết đi!”
Hai người nghe thấy lệnh của đội trưởng, không ham chiến nữa mà lập tức khinh công lùi về sau, hướng về phía cờ lệnh.
Dưới sự bảo hộ của Lưu Xuyên, Giang Thiếu Khuynh tránh qua một bên, thấy Tần Dạ và Từ Sách quay về liền nhấn ngay phím C trên bàn phím. Trường kiếm trong tay Thanh Phong đạo trưởng đột nhiên chĩa thẳng lên trời, lóe sáng dưới ánh mặt trời chói chang, ánh sáng xanh nhạt từ đầu mũi kiếm khuếch tán ra bốn phía xung quanh, một trận pháp hạ xuống mặt đất – Bát hoang quy nguyên trận!
Cả đội hồi đầy mana.
Tần Dạ và Từ Sách thiếu mana do cờ lệnh ảnh hưởng cùng với toàn bộ đồng đội đứng trong trận pháp đều được hồi lại đầy đủ mana trong nháy mắt.
Tiêu Tư Kính cũng biết được ý đồ chiến thuật quấy nhiễu theo từng giai đoạn của Lưu Xuyên. Có thể Tần Dạ và Từ Sách vốn không định giết Hà Phương, hai người liên thủ xông vào chỉ để cắt mạch đánh cờ của Thất Tinh Thảo mà thôi. Vì đặc điểm cơ bản tạo nên đội hình này của Thất Tinh Thảo chính là việc phải liên tục chồng trúng độc, vì một khi có debuff trúng độc thì sát thương sẽ được cộng hưởng càng nhiều. Nhưng Tô Thế Luân và Tiết Khắc vì phải cứu Hà Phương nên không thể không dừng việc đánh cờ lại, như vậy thì quá trình chồng trúng độc sẽ bị gián đoạn.
Tần Dạ và Từ Sách vọt tới trong đội hình Thất Tinh Thảo 2 vs 4 rõ ràng là để quấy nhiễu tiết tấu của Thất Tinh Thảo.
Trong khi đó, Ngô Trạch Văn của Long Ngâm vẫn thoải mái đánh cờ, có thêm trận pháp hỗ trợ của Thiếu Khuynh nên tranh thủ được không ít sát thương!
– cách phân công nhiệm vụ hoàn hảo vừa vặn có thể tối đa hóa khả năng của từng thành viên trong đội tuyển Long Ngâm!
Tuy Tiêu Tư Kính biết ý đồ của Lưu Xuyên nhưng lại không tìm ra cách phá giải. Cả hai skill khống chế đều bị Tần Dạ và Từ Sách né được, đã thế còn bị hai thích khách đối phương đột phá vòng vây xông vào phía sau Thất Tinh Thảo, hiện tại Thất Tinh Thảo đã rơi hẳn vào thế bị động trong pha giao tranh này!
Hơn nữa Tiểu Dư còn chạy tới kéo máu cho đồng đội dưới sự bất ngờ của mọi người, khiến cho kế hoạch giết Tần Dạ của Tô Thế Luân chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Máu cờ lệnh không ngừng giảm xuống, sát thương đầu ra của Long Ngâm và Thất Tinh Thảo đã trở thành 40%:30%, phải mau chóng đuổi kịp lại 10% chênh lệch này!
Ba Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo rất ăn ý bắt đầu bùng nổ sát thương, Tiết Khắc và Tô Thế Luân cũng dùng luôn hai chiêu cuối “Linh xà cuồng vũ” và “Quần xà giảo sát”, vừa tăng áp lực cho buff của Long Ngâm lại vừa kéo lại chênh lệch dame trên cờ! Tiêu Tư Kính và Trần Tiểu Bắc cũng không để ý tới Giang Thiếu Khuynh nữa, quay đầu tập trung đánh cờ.
Long Ngâm cũng không khác gì, sau khi Tần Dạ và Từ Sách trở về vị trí cũ thì cũng dời mục tiêu về cờ lệnh, Lưu Xuyên thấy thế cũng nhanh chóng tham gia vào đội quân dmg.
Dù sao trận pháp của Giang Thiếu Khuynh cũng bị hạn chế bởi thời gian hồi chiêu quá dài, Ngũ Độc của Thất Tinh Thảo nhân cơ hội này mà chồng trúng độc liên tục khiến Giang Thiếu Khuynh không thể giải quyết hết debuff trong một lần. Chưa kể hai chiêu cuối của thầy trò Luân thần cũng rất mạnh khiến sát thương đầu ra của Thất Tinh Thảo nhanh chóng đuổi kịp Long Ngâm!
Dưới sức bùng nổ của chín tuyển thủ chuyên nghiệp, lượng máu cờ lệnh giảm điên cuồng như rong huyết, đảo mắt đã chỉ còn lại vỏn vẹn 10%.
Giang Thiếu Khuynh lại sử dụng “Tam thanh trận” phá giải toàn bộ debuff trúng độc của Thất Tinh Thảo, nhưng cậu cũng biết tốc độ chồng debuff của ba Ngũ Độc Thất Tinh Thảo rất nhanh, đợi đến khi skill của cậu hồi lại thì có khi đối phương đã dồn đủ debuff để máu cờ hạ xuống 0%, hơn nữa với hai chiêu cuối dùng để đánh cờ của Luân thần và Tiết Khắc thì lượng dame của Thất Tinh Thảo sẽ lập tức vượt lên!
Xuyên đội nhất định phải mau nghĩ cách!
Giang Thiếu Khuynh làm phụ trợ không tiện nói gì nhưng trong lòng cũng rất sốt ruột, tại sao Xuyên đội vẫn chưa có chỉ thị mới?
Đúng lúc này, Lưu Xuyên liếc nhìn lượng máu trên cờ, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Trạch Văn chuẩn bị!”
Ngô Trạch Văn hiểu ý gật gật đầu.
Ngay trong khoảnh khắc đó, hình ảnh hiện ra khiến cho khán giả không bao giờ có thể quên được –
Khôi lỗi chi vũ!
Minh điệp chi tế!
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn đồng thời mở chiêu cuối, Lưu Xuyên gọi ra bảy con rối trong nháy mắt, bố trí đến ngay trước mặt từng thành viên Thất Tinh Thảo bằng tốc độ nhanh nhất có thể, cấm túc cả sáu người đối phương! Đàn bướm của Ngô Trạch Văn cũng bay tới ngay sau đó, bướm độc ánh tím tạo ra một màn sương mù dày đặc khiến toàn bộ đối thủ rơi vào trạng thái mất đi tầm nhìn!
Đây chính là sự phối hợp hoàn mỹ nhất từ hai chiêu đi kèm vũ khí của Đường Môn và Ngũ Độc!
Toàn bộ các thành viên Thất Tinh Thảo mất khả năng chiến đấu trong nháy mắt, Lưu Xuyên cũng không muốn giết thêm bất cứ ai, chỉ hạ lệnh: “Nhanh chóng lấy cờ!”
***
Ba giây khống chế tầm nhìn có thể làm được những gì?
Các tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm dùng hành động của chính mình để mang tới câu trả lời cho khán giả.
Trong ba giây đó, Giang Thiếu Khuynh niệm một Lưỡng nghi trận và một Tứ tượng trận, thời gian niệm chiêu 1.5 giây tiếp nối nhau chặt chẽ không khe hở, hai trận pháp lần lượt phóng ra, đề cao lực đánh cho đồng đội, tăng tỉ lệ bạo kích, chẳng khác nào chắp cánh cho dàn sát thương chủ lực của Long Ngâm!
Trong ba giây đó, Tiểu Dư nhanh chóng dùng Quảng lăng tán kéo máu cho mọi người.
Tần Dạ mở chiêu cuối Cửu chỉ đoạt hồn của Nga Mi, móng vuốt màu đen nhanh chóng đánh ra ba chiêu, kích hoạt toàn bộ debuff xuất huyết trên cờ lệnh.
Từ Sách sử dụng Ảo ảnh thuật, tăng gấp đôi lực đánh, ngay sau đó tung ra combo Toái cốt trảm và Thị huyết, chiêu nào cũng gây ra bạo kích.
Ngô Trạch Văn triệu hồi nhện độc xong lập tức hiến tế, nâng cao khả năng công kích, tuôn ra combo Thiên chu vạn độc thủ và Vạn độc phệ tâm.
Còn Lưu Xuyên thì sao?
Lưu Xuyên làm đội trưởng lại không đi đánh cờ, hắn giao lại nhiệm vụ này cho những người đồng đội mà mình tin tưởng. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để điều khiển những con rối đang khống chế các thành viên Thất Tinh Thảo nhằm đề phòng có người của Thất Tinh Thảo thoát khỏi khống chế xông tới quấy nhiễu dàn dmg của Long Ngâm.
Ngay sau khi ba giây khống chế tầm nhìn kết thúc, Lưu Xuyên lập tức triệu hồi ra bảy con rối bao vây cờ lệnh rồi cho nổ –
Khôi lỗi thất sát trận!
Tiếng nổ “oành oành” rất lớn vang lên, khói trắng bao phủ toàn bộ cờ lệnh, máu của lá cờ cũng hoàn toàn cạn sạch.
Sáu tuyển thủ của đội tuyển Long Ngâm không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, bốn chữ dần dần hiện lên trên đỉnh lá cờ lệnh màu đen tung bay nơi sa mạc ào ào gió thổi, dưới ánh mặt trời chói chang đổ bóng, bốn chữ ấy cũng như được dát vàng mà tỏa sáng lấp lánh!
– Đội tuyển Long Ngâm!
– bọn họ thắng rồi!
– không phải hi sinh bất cứ người nào, cũng không phải giết bất cứ ai, nhưng nhờ vào sự phối hợp ăn ý, cứu viện kịp thời, dốc toàn lực xả sát thương cũng như pha khống chế cuối cùng của hai người Xuyên, Văn, bọn họ đã thành công giành được lá cờ chiến thắng!
Khoảnh khắc ấy, Lưu Xuyên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, năm thành viên còn lại cùng với Lý Tưởng, Lâm Đồng và Lam Vị Nhiên đang ngồi xem cũng đều đi tới trước.
Trận chung kết này đã kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, từng bước gian nan từ trận lôi đài đầu tiên, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng kiên trì đến tận giây phút cuối cùng, nhờ vào sự góp sức của tất cả mọi người, bọn họ đã giành được chiến thắng cuối cùng!
Lưu Xuyên mỉm cười giang hai tay ôm chặt lấy tất cả đồng đội của mình.
Làm đội trưởng, Lưu Xuyên muốn khen ngợi rất nhiều người, bao gồm ba người mới Lý Tưởng, Giang Thiếu Khuynh và Tiểu Dư có biểu hiện xuất sắc khiến người ta phải sáng mắt ra; bao gồm cả cô gái Lâm Đồng không ngừng nỗ lực; Ngô Trạch Văn phát huy ổn định không lơ là sảy chân; Từ Sách lúc nào cũng liều mạng thi đấu; còn có hai người Tần Dạ và Lam Vị Nhiên dù đã đến tuổi giải nghệ như hắn nhưng vẫn kiên trì không bỏ cuộc.
Hắn có rất nhiều điều để nói với mọi người, nhưng lúc này ngôn ngữ cũng chẳng đủ để biểu đạt một phần vạn tâm tình của hắn. Lưu Xuyên chỉ có thể dùng cái ôm thật chặt này để diễn tả sự kích động và vui sướng của mình.
– cảm ơn vì mọi người đã ở bên tôi!
– cảm ơn vì các bạn đã tạo nên đội tuyển Long Ngâm!
– mọi người đã vất vả rồi, ai ai cũng đều tuyệt vời cả!
– quán quân mùa giải thứ 13, đã thuộc về Long Ngâm chúng ta rồi!
Hết chương 389.
Hết chương này mình có cảm giác đã vào cõi Phật, đã đắc đạo rồi. Dài gì mà dài khiếp lên được… Nốt một đại sư Lý Tưởng nhé.
/436
|