*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay từ khi bắt đầu nhận ra bản thân thích sư phụ, Diệp Thần Hi cũng trải qua giãy giụa và mâu thuẫn, thiếu niên 16 tuổi lần đầu rung động, đối tượng lại là sư phụ có ơn tri ngộ với hắn, dứt khoát chính là “đại nghịch bất đạo”, “được đằng chân lân đằng đầu”, một khi tâm tư ngưỡng mộ này lộ ra chắc chắn sẽ không được ai chấp nhận.
Nhưng hắn không biết làm sao để khống chế chính mình.
Thiếu niên 16 tuổi còn đang dậy thì, Diệp Thần Hi vẫn luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, trong mộng hắn ở bên sư phụ, sáp lại gần ôm anh, thân cận với anh. Mỗi sáng sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, trong lòng hắn ngập tràn cảm giác tội lỗi, thấy bản thân có lỗi với sư phụ, hắn áy náy, thậm chí chán ghét chính mình, thế nhưng lại sinh nghiện với thứ cảm giác này. Buổi sáng khi hắn gặp Lam Vị Nhiên ở nhà ăn, nghĩ đến cảnh tượng trong mơ liền không nhịn được đỏ hết cả mặt.
Khi đó suy nghĩ của Diệp Thần Hi rất đơn thuần, hắn luôn tôn sùng sư phụ mình như một vị thần trong tim, chỉ có thể đứng ở xa ngước nhìn, không thể bất kính.
Có điều, hắn căn bản không dám nói ra tình cảm của mình, dù sao trong mắt Tứ Lam khi đó, Diệp Thần Hi vẫn chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi vị thành niên cần chăm sóc, lời nói không có tí trọng lượng nào. Dù hắn có thổ lộ thì Lam Vị Nhiên cũng sẽ không cho là thật.
Diệp Thần Hi chỉ mong mình trưởng thành thật nhanh, trở nên mạnh mẽ hơn nữa, có thế hắn mới đủ tư cách đứng bên cạnh sư phụ, nói với sư phụ rằng: Tôi thích anh.
Vốn đã có thiên phú, lại thêm động lực trong lòng và sự chỉ đạo kiên nhẫn của Lam Vị Nhiên, thời gian đó Diệp Thần Hi huấn luyện cực kỳ nghiêm túc khắc khổ, chỉ trong thời gian ngắn mà đã tiến bộ thần tốc.
Có một hôm rơi vào kỳ nghỉ sau khi thi đấu, toàn bộ thành viên Lạc Hoa Từ tùy tiện PK trong phòng huấn luyện, Hồ Lượng hứng chí muốn PK với Diệp Thần Hi, kết quả bị Diệp Thần Hi hành cho ngắc ngoải năm trận liên tiếp. Hồ Lượng xấu hổ gãi đầu nói: “Gần đây Tiểu Diệp tiến bộ nhanh ghê đó nha, nhớ ngày trước tôi PK ba trận với cậu vẫn còn thắng được hai, giờ đã không thể đánh nổi nữa rồi.”
“Anh chơi phụ trợ thắng cậu ta mới là lạ.” Lam Vị Nhiên ngồi bên cạnh vừa uống cà phê vừa nói.
Hồ Lượng cười nói: “Tứ Lam cậu đừng nói đỡ cho tôi, trình độ của đệ tử nhà cậu thế nào thì cậu rõ nhất, hay là hai người đánh mấy trận xem nào?”
Lam Vị Nhiên đặt cốc cà phê trong tay xuống, đi tới máy tính ngồi xuống, nhìn về hướng đồ đệ: “Đến đánh mấy trận với tôi, tiện thể nghiệm thu thành quả huấn luyện mấy hôm nay của cậu.”
Diệp Thần Hi nhìn ánh mắt của anh, vừa cuống lại vừa hưng phấn ngồi bên cạnh Lam Vị Nhiên, mở client game đăng nhập ID, nói: “Sư phụ mở phòng PK đi.”
“Được.” Lam Vị Nhiên nhanh chóng mở phòng PK rồi nói mật mã cho hắn, sau đó liền có một Tiêu Dao cầm một cây tiêu ngọc xanh biếc tiến vào phòng, ID là “Trầm Luân.”
Lam Vị Nhiên có chút nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Clone mới à?”
“Vâng.” Diệp Thần Hi gật đầu, lại nói thêm, “Mấy hôm nay luyện tập, tôi muốn thử các phương án phối hợp khác nhau một chút nên mới lập clone.” Nói tới đây nhịn không được chột dạ nhìn Lam Vị Nhiên, sợ sư phụ sẽ phát hiện ra gì đó – Trầm Luân, thực ra từ này miêu tả chính xác nhất nội tâm chân thật năm đó của thiếu niên, hắn trầm luân với sư phụ mình, cam tâm tình nguyện hết thảy nhưng lại bất hạnh không nói ra được thành lời, chỉ có thể ghim sâu cảm tình mạnh mẽ như ngọn lửa ấy sâu tận trong lòng.
Quả nhiên Lam Vị Nhiên không phản ứng gì với clone tên “Trầm Luân” này, cười cười nói: “Chuẩn bị, dốc hết sức mà đánh.”
Đội trưởng muốn PK với đồ đệ khiến rất nhiều người trong Lạc Hoa Từ tò mò tới xem.
Lam Vị Nhiên dạy dỗ Diệp Thần Hi không hề nương tay, anh dùng trình độ khi đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp trên sân đấu để đánh với đồ đệ của mình. Khi mới bắt đầu Diệp Thần Hi bị anh hành cho không ngóc đầu dậy nổi, Hồ Lượng cũng không nhịn được mà nói: “Cậu làm sư phụ gì mà ác thế? Tiểu Diệp vừa mới bắt đầu, không nhất thiết phải dùng áp lực huấn luyện nặng thế chứ?”. Lam Vị Nhiên cười khoát tay nói: “Đừng có coi thường cậu ta, tên nhóc này thiên phú cực cao, chỉ khi huấn luyện cường độ mạnh thì mới có thể tiến bộ nhanh được.”
Quả nhiên như Lam Vị Nhiên dự đoán, sau mấy tháng ăn hành, Diệp Thần Hi đã có thể đuổi kịp tốc độ của sư phụ.
Hôm nay PK rất phấn khích, Lam Vị Nhiên không nể nang chút nào, Diệp Thần Hi cũng dốc toàn lực như muốn chứng tỏ bản thân, cao thủ Tiêu Dao đứng đầu đánh năm trận liên tiếp, Diệp Thần Hi thua bốn thắng một.
Ván cuối cùng Diệp Thần Hi nắm được lỗ hổng khi Lam Vị Nhiên thu chiêu, dùng skill “Bình hồ thu nguyệt” phản công khống chế anh, sau đó bùng nổ combo Tiêu Dao Ngọc tiêu, rút sạch thanh máu của Lam Vị Nhiên.
Combo đánh ra cực kỳ lưu loát, dù là Lam Vị Nhiên cũng trốn không kịp.
Nhìn hai chữ “Thất bại” to đùng trên màn hình của Lam Vị Nhiên, không khí trong phòng huấn luyện có chút xấu hổ, dù sao đồ đệ đánh thắng sư phụ sẽ khiến sư phụ mất mặt, hơn nữa Diệp Thần Hi còn đánh bại đội trưởng của Lạc Hoa Từ, ngay đến chính Diệp Thần Hi cũng thấp thỏm, sợ sư phụ không vui.
Nhưng Lam Vị Nhiên lại không có bất cứ biểu hiện mất hứng nào, thậm chí còn vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Thần Hi, mỉm cười nói: “Đánh tốt lắm.”
Ánh mắt của anh như đang muốn nói: Quả không hổ là đồ đệ của Lam Vị Nhiên ta.
Sư phụ lòng dạ hào sảng, không để ý chuyện vặt vãnh này. Diệp Thần Hi nhìn ánh mắt anh, tâm tình kích động vô cùng, cảm thấy máu toàn thân chảy ngược lên đầu.
– đó là lần đầu tiên hắn thắng được Lam Vị Nhiên.
Đối với Diệp Thần Hi khi ấy, trận thắng này tựa hồ có thể chứng minh cho việc trình độ của hắn ngày càng tiến lại gần ngưỡng của sư phụ, tuy tỉ lệ thắng 20% nghe qua có chút đáng thương, nhưng gì thì gì hắn đã thắng được Lam Vị Nhiên một lần, không còn là một newbie gà mờ không thể phản kháng trước mặt sư phụ nữa. Chưa biết chừng chẳng bao lâu nữa hắn có thể bất phân thắng bại thậm chí vượt qua Lam Vị Nhiên, đến khi đó, Lam Vị Nhiên sẽ không thể đối đãi với hắn như một đồ đệ cần chăm sóc nữa.
Giữ ý nghĩ này trong đầu, Diệp Thần Hi càng thêm cố gắng huấn luyện, thân là đội trưởng trại huấn luyện mà Lam Vị Nhiên mới đề bạt, Diệp Thần Hi rất trách nhiệm dẫn dắt những người mới trong trại huấn luyện cách thành thạo kỹ thuật PK, hơn nữa còn làm gương sáng, mỗi ngày đều luyện tập đủ số giờ. Dưới sự dẫn dắt của hắn, toàn bộ người mới trong trại huấn luyện của Lạc Hoa Từ đều hăng hái hơn.
Hiện giờ nhớ lại, trạng thái phấn khích khi ấy, cũng chỉ là một thiếu niên ngây thơ muốn nhanh chóng chứng tỏ bản thân… trước mặt người mà mình yêu nhất mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, thì trong nhà Lam Vị Nhiên đã xảy ra chuyện – cha của Lam Vị Nhiên được chẩn đoán mắc ung thư gan thời kỳ cuối.
Tin dữ này như gió gầm sóng dữ, khiến trạng thái tinh thần của Lam Vị Nhiên sụp đổ trong nháy mắt.
Diệp Thần Hi thực sự không muốn nhớ lại những ngày sau đó, lúc ấy là giữa mùa giải thứ tư, khi Diệp Thần Hi đang cùng những người mới trong trại huấn luyện đi đánh xếp hạng thì nhận được tin dữ. Hồ Lượng trở lại đội tuyển thông báo cho mọi người, Diệp Thần Hi biến sắc, không chút do dự phóng tới bệnh viện.
Hắn nhìn thấy Lam Vị Nhiên giữa hành lang dài hun hút, sư phụ bình thường vẫn luôn lười biếng tươi cười, ngày hôm đó lại gắt gao cau mày, mặt đầy nôn nóng đi đi lại lại trong hành lang, một lúc sau thì ngồi lại vào ghế, cúi đầu, chôn mặt vào giữa hai tay.
Diệp Thần Hi nhìn nửa người gầy yếu của sư phụ, rất muốn tiến tới ôm lấy đối phương, nhưng cuối cùng hắn không làm bất cứ hành động gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Lam Vị Nhiên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
Hắn không biết Lam Vị Nhiên có đang khóc hay không, nhưng tay hắn lại cảm nhận được thân thể Lam Vị Nhiên đang run rẩy.
Cha của Lam Vị Nhiên là người quan trọng nhất với anh, cả Lạc Hoa Từ không ai là không biết.
Tình cảm của Lam Vị Nhiên và cha không chỉ là quan hệ cha con, mà càng giống như bạn bè. Từ bé Lam Vị Nhiên và cha anh đã không giấu nhau điều gì, cha anh vẫn luôn ủng hộ giấc mơ của con trai, vốn ban đầu để thành lập đội tuyển Lạc Hoa Từ cũng là nhờ cha anh tìm người đầu tư giúp, ông còn thường xuyên tới đội mang theo rất nhiều hoa quả cho mọi người, mùa hè nóng nực còn tự chi tiền mua điều hòa tổng lắp cho đội. Khi Lạc Hoa Từ thi đấu ở Thượng Hải thì mua vé VIP tới tận nơi xem, thậm chí còn mua rất nhiều goods của Lạc Hoa Từ để trong nhà như một đứa trẻ.
Người đàn ông lớn tuổi tính cách hào sảng ấy là cha của Lam Vị Nhiên, cũng là fan trung thành nhất của Lạc Hoa Từ.
Mọi người thực sự không đành lòng khi một người tốt như thế mà lại mắc phải căn bệnh này khi tuổi đời mới hơn 40.
Ngồi trầm mặc trên ghế một lúc lâu, Lam Vị Nhiên mới thấp giọng nói: “Tiểu Diệp, cậu về trước đi, tiện thể nói với đội phó Hồ, mấy ngày này nhờ anh ấy quản lý chuyện ở đội, hai ngày nữa tôi sẽ quay lại bàn bạc chuyện bố trí thi đấu với mọi người.”
Diệp Thần Hi nhìn anh đang cố tỏ ra kiên cường mà đau lòng phát điên, thậm chí còn muốn nói: Sư phụ anh đừng cậy mạnh, chuyện đội tuyển cũng không cần quan tâm đâu!
– nhưng hắn chẳng nói được nên lời.
Liên minh quy định tuyển thủ gặp chuyện đột xuất có thể xin phép vắng mặt tạm thời, nhưng Lam Vị Nhiên là đội trưởng của Lạc Hoa Từ, là người chỉ huy cũng như là hạt nhân chiến thuật, nếu anh xin phép vắng mặt thì đồng nghĩa với việc Lạc Hoa Từ bỏ thi đấu.
Làm đội trưởng, anh căn bản không thể xin phép, dù có vất vả thì vẫn phải chống đỡ tiếp tục.
Diệp Thần Hi hận bản thân mình không đủ năng lực thay anh sẻ chia áp lực, năm đó Diệp Thần Hi vẫn chỉ là người mới trong trại huấn luyện, còn chưa từng đánh bất cứ trận chuyên nghiệp nào, không biết làm sao để chỉ huy, lại càng không có khả năng thay Lam Vị Nhiên gồng gánh Lạc Hoa Từ… Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Vị Nhiên ngày càng tiều tụy.
Trận tiếp theo của Lạc Hoa Từ là trận quyết đấu với Trường An vào ba ngày sau, Lam Vị Nhiên ở viện chăm sóc cha hai ngày hai đêm, mang đôi mắt thâm quầng đưa đội tới Tây An.
Mùa giải thứ tư vì phong độ của Trương Thư Bình ở Hoa Hạ tuột dốc, Lưu Xuyên đổi cộng sự mới là Tạ Quang Nghị, tổ hợp huynh đệ hai Đường Môn vẫn đang trong thời kỳ luyện tập phối hợp; Thất Tinh Thảo sau khi giành được quán quân trước Hoa Hạ tại mùa giải thứ ba, đến mùa giải thứ tư đã dần đi vào ổn định; đội tuyển Trường An có tổ hợp Lâm Lập Minh và Tần Dạ, bộc lộ tài năng tại mùa giải thứ tư; đấu pháp truyền tống trận của Lạc Hoa Từ sau vài mùa giải phối kết hợp đã bước vào thời kỳ thành thục nhất, là đội ngũ có khả năng giành cúp vô địch cao nhất trong bốn đội.
Ở giai đoạn vòng bảng, tỉ lệ thắng của Lạc Hoa Từ khá cao, tuy không đáng sợ như lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ mà Diệp Thần Hi dẫn dắt, nhưng Lạc Hoa Từ năm đó, tại sân nhà Thượng Hải, bản đồ mà Lam Vị Nhiên chọn cũng gây ra không ít phiền toái cho những đội trưởng như Lưu Xuyên, Tiêu Tư Kính hay Lâm Lập Minh.
Trận đấu giữa Lạc Hoa Từ và Trường An tại sân khách Tây An sau này cũng được coi là trận kinh điển.
Lam Vị Nhiên mắt thâm quầng ra trận chỉ huy, toàn bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ có lẽ cũng vì chuyện bệnh tình của bố Lam ảnh hưởng, ai cũng liều mạng như điên, đấu pháp đột tiến ám sát của tổ hợp Minh, Dạ bị Lam Vị Nhiên phá giải, cạo trọc đoàn chiến Trường An tại sân khách với tỉ số áp đảo 6:3.
Sau trận đấu Tần Dạ rất nghi hoặc nói: “Tứ Lam, đội cậu uống doping à?”
Lam Vị Nhiên cười cười, không đáp lại. Anh không quen nói ra nỗi khổ của mình cho người khác, anh không cần bất cứ ai thương cảm cho mình.
***
Bệnh tình của cha Lam Vị Nhiên trở nặng rất nhanh, có thể nói là như “Bệnh đến như núi lở”.
Vì tế bào ung thư di căn, dù cấy ghép gan cũng không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào thuốc duy trì điều trị. Mọi người đều biết rõ trong lòng, cha của Lam Vị Nhiên không còn nhiều thời gian nữa, ai nấy đều muốn lấy được một cái cúp vô địch đặt cạnh giường của ông, mọi người nghẹn cả một kỳ, đội tuyển Lạc Hoa Từ cũng thành công giành được thành tích đứng đầu vòng bảng.
Mùa giải thứ tư, chính là mùa giải mà bọn họ tới gần với cúp vô địch nhất…
Nhưng tựa như bị nguyền rủa, chia bảng của vòng playoffs, bọn họ gặp Hoa Hạ ngay trận đầu tiên.
Năm đó thể thức thi đấu vòng playoffs vẫn thực hiện theo kiểu đấu loại trực tiếp, không như bây giờ đi theo thể chế Double Elimination nếu thua vẫn còn cơ hội. Năm ấy, thua một trận trong vòng này sẽ trực tiếp ra về, hơn nữa, mùa giải thứ tư lại tổ chức đăng cai ở Bắc Kinh, là địa bàn của Hoa Hạ, là nơi mà fan của Xuyên thần tập trung đông nhất.
Lạc Hoa Từ đánh playoffs ở Bắc Kinh có thể nói là áp lực chồng chất, không có bất cứ ưu thế nào về thiên thời, địa lợi hay nhân hòa.
Trước khi thi đấu Diệp Thần Hi có dự cảm không tốt, hắn vẫn luôn nghĩ khi thi đấu phải để tâm lý thoải mái, không quá để ý thắng thua thì mới có thể phát huy trình độ tốt nhất. Toàn bộ thành viên Lạc Hoa Từ đều căng thẳng thần kinh, cả đội căng như dây đàn, như thế lại càng dễ đứt gãy. Mùa giải này Hoa Hạ thay đổi tổ hợp, tuy Lưu Xuyên và Tạ Quang Nghị vẫn đang còn luyện tập cách phối hợp, phong độ không ở trạng thái tốt nhất, nhưng cũng không thể xem nhẹ một đội ngũ có Lưu Xuyên.
Những lời này Diệp Thần Hi chỉ có thể chôn trong đáy lòng, hắn không dám nói với Lam Vị Nhiên, vì lúc ấy Lam Vị Nhiên đã đến cực hạn rồi…
Sự thật chứng minh, dự cảm của Diệp Thần Hi không sai, ở một mùa giải mà Lạc Hoa Từ có khả năng đoạt quán quân cao nhất, còn Hoa Hạ có phong độ kém nhất, trận đầu tiên trong vòng playoffs, Lạc Hoa Từ lại thua Hoa Hạ – khả năng nắm bắt cơ hội để trừng phạt sai lầm mà đối thủ để hở ra của Lưu Xuyên có thể phá nát phong cách thi đấu của người khác, trạng thái tinh thần của Lam Vị Nhiên quá kém, không ấn kịp một skill khống chế, Lưu Xuyên lập tức phản kích mở Thất sát trận miểu sát Lam Vị Nhiên.
Lam Vị Nhiên kinh ngạc nhìn màn hình trở thành màu xám trước mắt, đáy lòng bỗng lạnh dần.
Anh biết, mình đã bỏ lỡ chức vô địch… Có lẽ, cả đời này anh mãi mãi vô duyên với chiếc cúp quán quân.
***
Mùa giải thứ tư, Trường An giành quán quân, Thất Tinh Thảo giải nhì, Hoa Hạ giải ba, Lạc Hoa Từ vẫn như trước, không lấy được bất cứ chiếc cúp nào.
Sau khi trở lại đội tuyển không lâu thì cha của Lam Vị Nhiên qua đời, Lam Vị Nhiên bình thản tuyên bố giải nghệ, không có bất cứ ai dám giữ anh lại. Làm đội trưởng, anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Lạc Hoa Từ, chính bản thân cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, ai cũng cảm thấy anh quyết định giải nghệ là đúng đắn.
Hồ Lượng cũng định rời đi, so với một Lam Vị Nhiên nản lòng thoái chí, nguyên nhân của Hồ Lượng là do tuổi tác và trạng thái tuột dốc giống với Trương Thư Bình. Hồ Lượng hơn Lam Vị Nhiên hai ba tuổi, hơn nữa phong độ của tuyển thủ eSports phụ thuộc vào từng người, có người phong độ trượt rất nhanh, có người lại bảo trì phong độ rất lâu, rõ ràng Hồ Lượng là loại đầu tiên.
Đội trưởng và đội phó đều rời đi, toàn bộ Lạc Hoa Từ rơi vào nguy cơ giải tán, Diệp Thần Hi lập tức đứng lên ngay tại thời khắc mấu chốt, tiếp nhận trách nhiệm nặng nề này từ trong tay sư phụ.
Chẳng có mấy ai tin tưởng hắn, ngay cả quản lý cũng không yên tâm về thiếu niên này, toàn bộ chủ lực đi hết, chỉ còn lại một đống người mới ở trại huấn luyện. Hắn muốn tiếp nhận gánh nặng Lạc Hoa Từ đồng nghĩa với việc lập nên một Lạc Hoa Từ hoàn toàn mới. Vậy mà Diệp Thần Hi lại cực kỳ kiên định, hơn nữa còn cam đoan chính bản thân nhất định sẽ dẫn dắt Lạc Hoa Từ thật tốt. Lúc này quản lý mới đồng ý, để hắn mang theo mấy người mới trong trại huấn luyện làm thủ tục đăng ký tuyển thủ chuyên nghiệp, giữ lại được cái tên Lạc Hoa Từ.
Diệp Thần Hi biết, lần này chắc chắn Tứ Lam sẽ rời đi, nhưng hắn lại nghĩ, nếu như thì sao? Nếu như một ngày kia sư phụ muốn trở về, vậy thì hắn giữ lại Lạc Hoa Từ giống như để lại một ngôi nhà cho sư phụ lúc nào cũng có thể trở về. Hắn giữ lại ký túc xá của sư phụ, để lại chỗ ngồi mà sư phụ thích nhất, hắn sẽ vẫn chờ, chờ đến ngày sư phụ quay lại.
Năm đó lý do Diệp Thần Hi tiếp nhận chức vụ đội trưởng thực ra rất đơn thuần, so với những miêu tả linh tinh như “dã tâm bừng bừng”, “dũng khí đáng khen”, “nghé con mới sinh không sợ hổ” của đám phóng viên, lý do trọng yếu nhất chỉ là hắn muốn bảo vệ đội tuyển Lạc Hoa Từ mà Lam Vị Nhiên một tay sáng lập nên mà thôi.
Hắn không muốn nhìn Lạc Hoa Từ cứ như vậy mà biến mất, ở nơi này khắp chốn đều lưu lại tâm huyết của Lam Vị Nhiên, hắn muốn truyền thừa ý niệm mà Lam Vị Nhiên còn chưa kịp thực hiện, hắn muốn cho mọi người biết, liên minh chuyên nghiệp từng có một tuyển thủ đáng để mọi người kính trọng, người kia từng sáng tạo ra đấu pháp truyền tống hợp kích độc đáo cho đội tuyển Lạc Hoa Từ, người ấy là đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ, tên của anh là Lam Vị Nhiên.
***
Lam Vị Nhiên rời đi cực kỳ quyết đoán, anh xóa hết danh sách bạn bè, biến mất triệt để.
Dần dần, liên minh chuyên nghiệp không còn nghe tin về Tứ Lam nữa.
Mùa giải thứ năm, rất nhiều tuyển thủ đều dồn sự chú ý vào đội ngũ mới mạnh nhất liên minh mang tên “Đội tuyển Đồng Tước”, tổ hợp Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường rách giời rơi xuống đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, vừa ra mắt đã trực tiếp giành được một slot vào playoffs thậm chí còn lấy được hạng ba. Đồng thời, đội tuyển Quốc Sắc và Phong Hỏa cũng nối nhau quật khởi, Đường Ngự Phong sáng tạo nên đội tuyển Thịnh Đường cũng bắt đầu bộc lộ tài năng ở liên minh.
Đó là mùa giải mà liên minh mở rộng quy mô nhanh nhất, những đội ngũ như Đồng Tước, Quốc Sắc, Phong Hỏa và Thịnh Đường đồng thời xuất hiện khiến cục diện bốn đội mạnh cạnh tranh trong playoffs bị phá vỡ hoàn toàn. Mà Lạc Hoa Từ vẫn luôn ở top 4 dưới sự dẫn dắt của đội trưởng mới Diệp Thần Hi, tại mùa giải thứ năm trở thành bao cát đáng thương cho các đội tuyển thay phiên hành hạ với tỉ số 9:0.
Cũng khó trách, những đội viên cũ của Lạc Hoa Từ đi hết, Lạc Hoa Từ mà Diệp Thần Hi gồng gánh toàn bộ đều là người mới từ trại huấn luyện, thậm chí còn chưa ai đủ 18 tuổi.
Cũng nhờ có Diệp Thần Hi vốn được Lam Vị Nhiên cất nhắc thành đội trưởng của trại huấn luyện, trước đây hắn vẫn hướng dẫn những cậu nhóc này, tuy trình độ bọn họ không quá cao, được cái ai cũng nghe lời Diệp Thần Hi. Toàn bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ cực kỳ đoàn kết, một đám nhóc con đều quan niệm có ăn hành thì mới có khôn, vui vẻ thi đấu, tiến bộ thần tốc.
Khi đó ai cũng chú ý tới đội trưởng Thiệu Trạch Hàng của Đồng Tước, người này là con lai, dung mạo lại anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, bề ngoài lạnh lùng như băng, chiến thuận đơn giản lại bạo lực, cùng với thiếu niên thiên tài Lộc Tường cùng nhau đánh ra đấu pháp cận chiến băm bổ độc đáo của riêng mình, tạo tiền đề kiên cố cho đội tuyển Đồng Tước.
Còn Diệp Thần Hi chưa tới 18 tuổi lại rất mờ nhạt.
Trong ấn tượng của mọi người, cậu nhóc đội trưởng Diệp Thần Hi rất khiêm nhường, thái độ với ai cũng nho nhã lễ độ, ôn hòa khiêm tốn. Trên mặt hắn lúc nào cũng mang theo nụ cười khiến rất nhiều tiền bối có thiện cảm với hắn. Dù gì Tứ Lam ra đi quá quyết đoán, để lại một Lạc Hoa Từ toàn người mới, Diệp đội ăn hành cả một mùa giải khiến mọi người nhìn cũng có chút chẳng đành lòng.
Nhưng Tiêu Tư Kính đã sớm nhìn ra dã tâm của Diệp Thần Hi, trong câu chuyện trà dư tửu hậu, hắn từng nói với Lưu Xuyên rằng: “Đội trưởng Tiểu Diệp này không đơn giản đâu, tôi có dự cảm không tốt lắm, người này, có lẽ trong tương lai sẽ trở thành sự tồn tại còn đáng sợ hơn Thiệu Trạch Hàng.”
Thiệu Trạch Hàng mạnh thì liếc mắt là thấy, tổ hợp đao côn bạo lực của hắn và Lộc Tường gặp ai giết người đó, cách chơi vừa dứt khoát vừa trực tiếp. Còn Diệp Thần Hi sắc bén lại che giấu rất tốt, sau khi Tứ Lam rời đi, Diệp Thần Hi dường như còn nghiên cứu ra nhiều cách thức phối hợp hơn, khiến đội tuyển Lạc Hoa Từ càng thêm thần bí khó lường.
“Mà cái chính là, những thành viên của Lạc Hoa Từ đều là thiếu niên mới 17 18 tuổi, chỉ một năm nữa thôi, tất cả bọn họ sẽ tiến vào giai đoạn phong độ đỉnh cao của tuyển thủ chuyên nghiệp. Một đội ngũ như thế đúng là không thể coi thường.” Lưu Xuyên mỉm cười nói, “Nói không chừng thì Diệp Thần Hi vì tôi mà tới.”
Nhìn đội trưởng ôn hòa vậy nhưng không ai biết được đáy lòng hắn nghĩ gì, lúc đó Lưu Xuyên có cảm giác, Diệp Thần Hi chắc chắn sẽ thay Tứ Lam báo thù.
Quả nhiên, một năm sau, tại mùa giải thứ bảy, Lạc Hoa Từ và Hoa Hạ lại được chia vào cùng một bảng. Diệp Thần Hi mang theo một Lạc Hoa Từ mới tinh đánh bại Hoa Hạ, đào thải Hoa Hạ khỏi cuộc chiến giành ngôi vương.
Tiêu Tư Kính nói không sai, từ đó trở đi, Diệp Thần Hi trở thành đội trưởng trẻ tuổi nhất và cũng đáng sợ nhất trong liên minh chuyên nghiệp.
Sau đó Lưu Xuyên từng nói riêng với Diệp Thần Hi: “Năm đó đánh playoffs với Tứ Lam ở Bắc Kinh, tôi cũng không biết chuyện cha cậu ta sinh bệnh. Có điều dù tôi biết đi nữa thì tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với cậu ta. Vì nếu tôi vì thế mà nhường thì đó mới chính là nhục mạ cậu ta.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Tôi biết, sư phụ tôi cũng chưa từng cần bất cứ ai đồng tình hay thương hại. Dù anh ấy thua anh bốn lần thì cũng sẽ không cần anh nương tay.”
Nhìn bóng dáng cao ngất khi rời đi của thiếu niên, Lưu Xuyên nhịn không được nói: “Tứ Lam… thật sự đã dạy dỗ được một đồ đệ tốt.”
Tạ Quang Nghị ở bên cạnh nghiêm túc nói: “Tôi luôn có cảm giác rằng trong lòng Diệp Thần Hi ẩn giấu rất nhiều chuyện, Lạc Hoa Từ do cậu ta dẫn dắt, sau này có thể sẽ còn khó đoán hơn cả thời mà Tứ Lam còn làm đội trưởng.”
***
Mùa giải thứ bảy, Lạc Hoa Từ giành quán quân, Diệp Thần Hi mang cúp tới trước mộ cha của Lam Vị Nhiên.
Lúc trước khi cha của Lam Vị Nhiên bệnh nặng nằm viện, những lúc Lam Vị Nhiên thi đấu bên ngoài thì Diệp Thần Hi là người túc trực chăm sóc bên giường bệnh. Diệp Thần Hi chăm lo cho bố Lam giống như chăm sóc cho chính bố mẹ ruột của mình, tận tâm tận sức lo toan hết thảy. Quan hệ của bố Lam với hắn cũng dần trở nên thân thiết hơn, ông tâm sự với hắn rất nhiều chuyện cũ của Tứ Lam.
“Con trai bác nhìn qua cả ngày lười biếng, nhưng bác biết, từ bé nó đã rất quật cường, chưa từng biết nhận thua. Việc không giành được cúp vẫn luôn là khúc mắc trong lòng nó, hai năm nay nó tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân… Về sau cháu cũng nên khuyên nhủ nó, cháu là đồ đệ của nó, có lẽ lời cháu nói nó sẽ nghe…”
Lúc ấy Diệp Thần Hi đồng ý với bác trai sẽ khuyên nhủ Tứ Lam, có điều Lam Vị Nhiên lại không cho hắn cơ hội.
Chờ đến khi hắn giành được chức vô địch, Lam Vị Nhiên đã sớm rời đi, bặt vô âm tín.
Hắn đặt cúp quán quân trước mộ phần cha của Lam Vị Nhiên, xem như thay Lam Vị Nhiên hoàn thành tâm nguyện.
Nếu có một ngày Lam Vị Nhiên trở về, hắn nhất định sẽ nói với anh rằng – dù anh không giành được quán quân, anh sẽ mãi luôn là đứa con mà cha anh tự hào nhất. Điều khiến bác lo lắng nhất trước khi ra đi không phải là chuyện anh giành được cúp, mà đơn giản chỉ là anh sống có tốt hay không.
Nếu có thể, Diệp Thần Hi hi vọng một ngày kia, hắn và Lam Vị Nhiên có thể buông bỏ tất thảy gánh nặng trên vai, sống một đời vô tư lự, trải qua những ngày thoải mái vui vẻ.
Trong giấc mơ của hắn, một mảnh đại dương mênh mông trải rộng, hắn và Lam Vị Nhiên sóng vai đứng bên bờ biển, ngắm nhìn trời biển hòa lẫn vào nhau.
Bọn họ sẽ thuê một căn biệt thự mini bên bờ biển, mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh, nghe sóng vỗ rì rào bên ngoài, vô lo vô nghĩ ngắm nhìn đại dương và bờ cát. Đến khi chạng vạng, Lam Vị Nhiên sẽ lười biếng híp mắt ngoài ban công, còn hắn sẽ ở trong bếp làm bít-tết mà Lam Vị Nhiên thích nhất cho anh, bít-tết chín bảy phần, tự mình cắt thành miếng rồi bưng đến trước mặt Lam Vị Nhiên, trong phòng sẽ ngập tràn hương vị nồng đậm của món bò bít-tết…
Đó là cuộc sống hạnh phúc trong mơ của hắn.
Đáng tiếc, mấy năm thấm thoắt trôi qua, hết thảy mọi thứ thoáng bay như giấc mộng. Đến khi tỉnh dậy, vị trí ngồi thuộc về riêng Lam Vị Nhiên tại Lạc Hoa Từ vẫn rỗng tuếch như cũ.
Hắn rất muốn nói với Lam Vị Nhiên rằng, sư phụ, tôi vẫn luôn đợi anh trở về, tôi yêu anh rất nhiều, xin hãy cho tôi một cơ hội được ở bên bảo vệ anh.
Hết chương 406.
Trầm Luân có thể dịch là Dại Trai nhé các mẹ =))
Diệp Thần Hèn yên tâm ha, hai chương nữa là giấc mơ thành hiện thực rồi nè:) Hồi trước xem ảnh minh họa vẫn nghĩ ơ hay bọn này ngắm biển hồi nào thế, mãi đến khi vọc được cái chương H của đôi này mới biết, ồ thì ra đi biển thật =))))))))))
Ngay từ khi bắt đầu nhận ra bản thân thích sư phụ, Diệp Thần Hi cũng trải qua giãy giụa và mâu thuẫn, thiếu niên 16 tuổi lần đầu rung động, đối tượng lại là sư phụ có ơn tri ngộ với hắn, dứt khoát chính là “đại nghịch bất đạo”, “được đằng chân lân đằng đầu”, một khi tâm tư ngưỡng mộ này lộ ra chắc chắn sẽ không được ai chấp nhận.
Nhưng hắn không biết làm sao để khống chế chính mình.
Thiếu niên 16 tuổi còn đang dậy thì, Diệp Thần Hi vẫn luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, trong mộng hắn ở bên sư phụ, sáp lại gần ôm anh, thân cận với anh. Mỗi sáng sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, trong lòng hắn ngập tràn cảm giác tội lỗi, thấy bản thân có lỗi với sư phụ, hắn áy náy, thậm chí chán ghét chính mình, thế nhưng lại sinh nghiện với thứ cảm giác này. Buổi sáng khi hắn gặp Lam Vị Nhiên ở nhà ăn, nghĩ đến cảnh tượng trong mơ liền không nhịn được đỏ hết cả mặt.
Khi đó suy nghĩ của Diệp Thần Hi rất đơn thuần, hắn luôn tôn sùng sư phụ mình như một vị thần trong tim, chỉ có thể đứng ở xa ngước nhìn, không thể bất kính.
Có điều, hắn căn bản không dám nói ra tình cảm của mình, dù sao trong mắt Tứ Lam khi đó, Diệp Thần Hi vẫn chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi vị thành niên cần chăm sóc, lời nói không có tí trọng lượng nào. Dù hắn có thổ lộ thì Lam Vị Nhiên cũng sẽ không cho là thật.
Diệp Thần Hi chỉ mong mình trưởng thành thật nhanh, trở nên mạnh mẽ hơn nữa, có thế hắn mới đủ tư cách đứng bên cạnh sư phụ, nói với sư phụ rằng: Tôi thích anh.
Vốn đã có thiên phú, lại thêm động lực trong lòng và sự chỉ đạo kiên nhẫn của Lam Vị Nhiên, thời gian đó Diệp Thần Hi huấn luyện cực kỳ nghiêm túc khắc khổ, chỉ trong thời gian ngắn mà đã tiến bộ thần tốc.
Có một hôm rơi vào kỳ nghỉ sau khi thi đấu, toàn bộ thành viên Lạc Hoa Từ tùy tiện PK trong phòng huấn luyện, Hồ Lượng hứng chí muốn PK với Diệp Thần Hi, kết quả bị Diệp Thần Hi hành cho ngắc ngoải năm trận liên tiếp. Hồ Lượng xấu hổ gãi đầu nói: “Gần đây Tiểu Diệp tiến bộ nhanh ghê đó nha, nhớ ngày trước tôi PK ba trận với cậu vẫn còn thắng được hai, giờ đã không thể đánh nổi nữa rồi.”
“Anh chơi phụ trợ thắng cậu ta mới là lạ.” Lam Vị Nhiên ngồi bên cạnh vừa uống cà phê vừa nói.
Hồ Lượng cười nói: “Tứ Lam cậu đừng nói đỡ cho tôi, trình độ của đệ tử nhà cậu thế nào thì cậu rõ nhất, hay là hai người đánh mấy trận xem nào?”
Lam Vị Nhiên đặt cốc cà phê trong tay xuống, đi tới máy tính ngồi xuống, nhìn về hướng đồ đệ: “Đến đánh mấy trận với tôi, tiện thể nghiệm thu thành quả huấn luyện mấy hôm nay của cậu.”
Diệp Thần Hi nhìn ánh mắt của anh, vừa cuống lại vừa hưng phấn ngồi bên cạnh Lam Vị Nhiên, mở client game đăng nhập ID, nói: “Sư phụ mở phòng PK đi.”
“Được.” Lam Vị Nhiên nhanh chóng mở phòng PK rồi nói mật mã cho hắn, sau đó liền có một Tiêu Dao cầm một cây tiêu ngọc xanh biếc tiến vào phòng, ID là “Trầm Luân.”
Lam Vị Nhiên có chút nghi hoặc quay đầu nhìn hắn: “Clone mới à?”
“Vâng.” Diệp Thần Hi gật đầu, lại nói thêm, “Mấy hôm nay luyện tập, tôi muốn thử các phương án phối hợp khác nhau một chút nên mới lập clone.” Nói tới đây nhịn không được chột dạ nhìn Lam Vị Nhiên, sợ sư phụ sẽ phát hiện ra gì đó – Trầm Luân, thực ra từ này miêu tả chính xác nhất nội tâm chân thật năm đó của thiếu niên, hắn trầm luân với sư phụ mình, cam tâm tình nguyện hết thảy nhưng lại bất hạnh không nói ra được thành lời, chỉ có thể ghim sâu cảm tình mạnh mẽ như ngọn lửa ấy sâu tận trong lòng.
Quả nhiên Lam Vị Nhiên không phản ứng gì với clone tên “Trầm Luân” này, cười cười nói: “Chuẩn bị, dốc hết sức mà đánh.”
Đội trưởng muốn PK với đồ đệ khiến rất nhiều người trong Lạc Hoa Từ tò mò tới xem.
Lam Vị Nhiên dạy dỗ Diệp Thần Hi không hề nương tay, anh dùng trình độ khi đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp trên sân đấu để đánh với đồ đệ của mình. Khi mới bắt đầu Diệp Thần Hi bị anh hành cho không ngóc đầu dậy nổi, Hồ Lượng cũng không nhịn được mà nói: “Cậu làm sư phụ gì mà ác thế? Tiểu Diệp vừa mới bắt đầu, không nhất thiết phải dùng áp lực huấn luyện nặng thế chứ?”. Lam Vị Nhiên cười khoát tay nói: “Đừng có coi thường cậu ta, tên nhóc này thiên phú cực cao, chỉ khi huấn luyện cường độ mạnh thì mới có thể tiến bộ nhanh được.”
Quả nhiên như Lam Vị Nhiên dự đoán, sau mấy tháng ăn hành, Diệp Thần Hi đã có thể đuổi kịp tốc độ của sư phụ.
Hôm nay PK rất phấn khích, Lam Vị Nhiên không nể nang chút nào, Diệp Thần Hi cũng dốc toàn lực như muốn chứng tỏ bản thân, cao thủ Tiêu Dao đứng đầu đánh năm trận liên tiếp, Diệp Thần Hi thua bốn thắng một.
Ván cuối cùng Diệp Thần Hi nắm được lỗ hổng khi Lam Vị Nhiên thu chiêu, dùng skill “Bình hồ thu nguyệt” phản công khống chế anh, sau đó bùng nổ combo Tiêu Dao Ngọc tiêu, rút sạch thanh máu của Lam Vị Nhiên.
Combo đánh ra cực kỳ lưu loát, dù là Lam Vị Nhiên cũng trốn không kịp.
Nhìn hai chữ “Thất bại” to đùng trên màn hình của Lam Vị Nhiên, không khí trong phòng huấn luyện có chút xấu hổ, dù sao đồ đệ đánh thắng sư phụ sẽ khiến sư phụ mất mặt, hơn nữa Diệp Thần Hi còn đánh bại đội trưởng của Lạc Hoa Từ, ngay đến chính Diệp Thần Hi cũng thấp thỏm, sợ sư phụ không vui.
Nhưng Lam Vị Nhiên lại không có bất cứ biểu hiện mất hứng nào, thậm chí còn vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Thần Hi, mỉm cười nói: “Đánh tốt lắm.”
Ánh mắt của anh như đang muốn nói: Quả không hổ là đồ đệ của Lam Vị Nhiên ta.
Sư phụ lòng dạ hào sảng, không để ý chuyện vặt vãnh này. Diệp Thần Hi nhìn ánh mắt anh, tâm tình kích động vô cùng, cảm thấy máu toàn thân chảy ngược lên đầu.
– đó là lần đầu tiên hắn thắng được Lam Vị Nhiên.
Đối với Diệp Thần Hi khi ấy, trận thắng này tựa hồ có thể chứng minh cho việc trình độ của hắn ngày càng tiến lại gần ngưỡng của sư phụ, tuy tỉ lệ thắng 20% nghe qua có chút đáng thương, nhưng gì thì gì hắn đã thắng được Lam Vị Nhiên một lần, không còn là một newbie gà mờ không thể phản kháng trước mặt sư phụ nữa. Chưa biết chừng chẳng bao lâu nữa hắn có thể bất phân thắng bại thậm chí vượt qua Lam Vị Nhiên, đến khi đó, Lam Vị Nhiên sẽ không thể đối đãi với hắn như một đồ đệ cần chăm sóc nữa.
Giữ ý nghĩ này trong đầu, Diệp Thần Hi càng thêm cố gắng huấn luyện, thân là đội trưởng trại huấn luyện mà Lam Vị Nhiên mới đề bạt, Diệp Thần Hi rất trách nhiệm dẫn dắt những người mới trong trại huấn luyện cách thành thạo kỹ thuật PK, hơn nữa còn làm gương sáng, mỗi ngày đều luyện tập đủ số giờ. Dưới sự dẫn dắt của hắn, toàn bộ người mới trong trại huấn luyện của Lạc Hoa Từ đều hăng hái hơn.
Hiện giờ nhớ lại, trạng thái phấn khích khi ấy, cũng chỉ là một thiếu niên ngây thơ muốn nhanh chóng chứng tỏ bản thân… trước mặt người mà mình yêu nhất mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì, thì trong nhà Lam Vị Nhiên đã xảy ra chuyện – cha của Lam Vị Nhiên được chẩn đoán mắc ung thư gan thời kỳ cuối.
Tin dữ này như gió gầm sóng dữ, khiến trạng thái tinh thần của Lam Vị Nhiên sụp đổ trong nháy mắt.
Diệp Thần Hi thực sự không muốn nhớ lại những ngày sau đó, lúc ấy là giữa mùa giải thứ tư, khi Diệp Thần Hi đang cùng những người mới trong trại huấn luyện đi đánh xếp hạng thì nhận được tin dữ. Hồ Lượng trở lại đội tuyển thông báo cho mọi người, Diệp Thần Hi biến sắc, không chút do dự phóng tới bệnh viện.
Hắn nhìn thấy Lam Vị Nhiên giữa hành lang dài hun hút, sư phụ bình thường vẫn luôn lười biếng tươi cười, ngày hôm đó lại gắt gao cau mày, mặt đầy nôn nóng đi đi lại lại trong hành lang, một lúc sau thì ngồi lại vào ghế, cúi đầu, chôn mặt vào giữa hai tay.
Diệp Thần Hi nhìn nửa người gầy yếu của sư phụ, rất muốn tiến tới ôm lấy đối phương, nhưng cuối cùng hắn không làm bất cứ hành động gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Lam Vị Nhiên, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
Hắn không biết Lam Vị Nhiên có đang khóc hay không, nhưng tay hắn lại cảm nhận được thân thể Lam Vị Nhiên đang run rẩy.
Cha của Lam Vị Nhiên là người quan trọng nhất với anh, cả Lạc Hoa Từ không ai là không biết.
Tình cảm của Lam Vị Nhiên và cha không chỉ là quan hệ cha con, mà càng giống như bạn bè. Từ bé Lam Vị Nhiên và cha anh đã không giấu nhau điều gì, cha anh vẫn luôn ủng hộ giấc mơ của con trai, vốn ban đầu để thành lập đội tuyển Lạc Hoa Từ cũng là nhờ cha anh tìm người đầu tư giúp, ông còn thường xuyên tới đội mang theo rất nhiều hoa quả cho mọi người, mùa hè nóng nực còn tự chi tiền mua điều hòa tổng lắp cho đội. Khi Lạc Hoa Từ thi đấu ở Thượng Hải thì mua vé VIP tới tận nơi xem, thậm chí còn mua rất nhiều goods của Lạc Hoa Từ để trong nhà như một đứa trẻ.
Người đàn ông lớn tuổi tính cách hào sảng ấy là cha của Lam Vị Nhiên, cũng là fan trung thành nhất của Lạc Hoa Từ.
Mọi người thực sự không đành lòng khi một người tốt như thế mà lại mắc phải căn bệnh này khi tuổi đời mới hơn 40.
Ngồi trầm mặc trên ghế một lúc lâu, Lam Vị Nhiên mới thấp giọng nói: “Tiểu Diệp, cậu về trước đi, tiện thể nói với đội phó Hồ, mấy ngày này nhờ anh ấy quản lý chuyện ở đội, hai ngày nữa tôi sẽ quay lại bàn bạc chuyện bố trí thi đấu với mọi người.”
Diệp Thần Hi nhìn anh đang cố tỏ ra kiên cường mà đau lòng phát điên, thậm chí còn muốn nói: Sư phụ anh đừng cậy mạnh, chuyện đội tuyển cũng không cần quan tâm đâu!
– nhưng hắn chẳng nói được nên lời.
Liên minh quy định tuyển thủ gặp chuyện đột xuất có thể xin phép vắng mặt tạm thời, nhưng Lam Vị Nhiên là đội trưởng của Lạc Hoa Từ, là người chỉ huy cũng như là hạt nhân chiến thuật, nếu anh xin phép vắng mặt thì đồng nghĩa với việc Lạc Hoa Từ bỏ thi đấu.
Làm đội trưởng, anh căn bản không thể xin phép, dù có vất vả thì vẫn phải chống đỡ tiếp tục.
Diệp Thần Hi hận bản thân mình không đủ năng lực thay anh sẻ chia áp lực, năm đó Diệp Thần Hi vẫn chỉ là người mới trong trại huấn luyện, còn chưa từng đánh bất cứ trận chuyên nghiệp nào, không biết làm sao để chỉ huy, lại càng không có khả năng thay Lam Vị Nhiên gồng gánh Lạc Hoa Từ… Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Vị Nhiên ngày càng tiều tụy.
Trận tiếp theo của Lạc Hoa Từ là trận quyết đấu với Trường An vào ba ngày sau, Lam Vị Nhiên ở viện chăm sóc cha hai ngày hai đêm, mang đôi mắt thâm quầng đưa đội tới Tây An.
Mùa giải thứ tư vì phong độ của Trương Thư Bình ở Hoa Hạ tuột dốc, Lưu Xuyên đổi cộng sự mới là Tạ Quang Nghị, tổ hợp huynh đệ hai Đường Môn vẫn đang trong thời kỳ luyện tập phối hợp; Thất Tinh Thảo sau khi giành được quán quân trước Hoa Hạ tại mùa giải thứ ba, đến mùa giải thứ tư đã dần đi vào ổn định; đội tuyển Trường An có tổ hợp Lâm Lập Minh và Tần Dạ, bộc lộ tài năng tại mùa giải thứ tư; đấu pháp truyền tống trận của Lạc Hoa Từ sau vài mùa giải phối kết hợp đã bước vào thời kỳ thành thục nhất, là đội ngũ có khả năng giành cúp vô địch cao nhất trong bốn đội.
Ở giai đoạn vòng bảng, tỉ lệ thắng của Lạc Hoa Từ khá cao, tuy không đáng sợ như lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ mà Diệp Thần Hi dẫn dắt, nhưng Lạc Hoa Từ năm đó, tại sân nhà Thượng Hải, bản đồ mà Lam Vị Nhiên chọn cũng gây ra không ít phiền toái cho những đội trưởng như Lưu Xuyên, Tiêu Tư Kính hay Lâm Lập Minh.
Trận đấu giữa Lạc Hoa Từ và Trường An tại sân khách Tây An sau này cũng được coi là trận kinh điển.
Lam Vị Nhiên mắt thâm quầng ra trận chỉ huy, toàn bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ có lẽ cũng vì chuyện bệnh tình của bố Lam ảnh hưởng, ai cũng liều mạng như điên, đấu pháp đột tiến ám sát của tổ hợp Minh, Dạ bị Lam Vị Nhiên phá giải, cạo trọc đoàn chiến Trường An tại sân khách với tỉ số áp đảo 6:3.
Sau trận đấu Tần Dạ rất nghi hoặc nói: “Tứ Lam, đội cậu uống doping à?”
Lam Vị Nhiên cười cười, không đáp lại. Anh không quen nói ra nỗi khổ của mình cho người khác, anh không cần bất cứ ai thương cảm cho mình.
***
Bệnh tình của cha Lam Vị Nhiên trở nặng rất nhanh, có thể nói là như “Bệnh đến như núi lở”.
Vì tế bào ung thư di căn, dù cấy ghép gan cũng không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào thuốc duy trì điều trị. Mọi người đều biết rõ trong lòng, cha của Lam Vị Nhiên không còn nhiều thời gian nữa, ai nấy đều muốn lấy được một cái cúp vô địch đặt cạnh giường của ông, mọi người nghẹn cả một kỳ, đội tuyển Lạc Hoa Từ cũng thành công giành được thành tích đứng đầu vòng bảng.
Mùa giải thứ tư, chính là mùa giải mà bọn họ tới gần với cúp vô địch nhất…
Nhưng tựa như bị nguyền rủa, chia bảng của vòng playoffs, bọn họ gặp Hoa Hạ ngay trận đầu tiên.
Năm đó thể thức thi đấu vòng playoffs vẫn thực hiện theo kiểu đấu loại trực tiếp, không như bây giờ đi theo thể chế Double Elimination nếu thua vẫn còn cơ hội. Năm ấy, thua một trận trong vòng này sẽ trực tiếp ra về, hơn nữa, mùa giải thứ tư lại tổ chức đăng cai ở Bắc Kinh, là địa bàn của Hoa Hạ, là nơi mà fan của Xuyên thần tập trung đông nhất.
Lạc Hoa Từ đánh playoffs ở Bắc Kinh có thể nói là áp lực chồng chất, không có bất cứ ưu thế nào về thiên thời, địa lợi hay nhân hòa.
Trước khi thi đấu Diệp Thần Hi có dự cảm không tốt, hắn vẫn luôn nghĩ khi thi đấu phải để tâm lý thoải mái, không quá để ý thắng thua thì mới có thể phát huy trình độ tốt nhất. Toàn bộ thành viên Lạc Hoa Từ đều căng thẳng thần kinh, cả đội căng như dây đàn, như thế lại càng dễ đứt gãy. Mùa giải này Hoa Hạ thay đổi tổ hợp, tuy Lưu Xuyên và Tạ Quang Nghị vẫn đang còn luyện tập cách phối hợp, phong độ không ở trạng thái tốt nhất, nhưng cũng không thể xem nhẹ một đội ngũ có Lưu Xuyên.
Những lời này Diệp Thần Hi chỉ có thể chôn trong đáy lòng, hắn không dám nói với Lam Vị Nhiên, vì lúc ấy Lam Vị Nhiên đã đến cực hạn rồi…
Sự thật chứng minh, dự cảm của Diệp Thần Hi không sai, ở một mùa giải mà Lạc Hoa Từ có khả năng đoạt quán quân cao nhất, còn Hoa Hạ có phong độ kém nhất, trận đầu tiên trong vòng playoffs, Lạc Hoa Từ lại thua Hoa Hạ – khả năng nắm bắt cơ hội để trừng phạt sai lầm mà đối thủ để hở ra của Lưu Xuyên có thể phá nát phong cách thi đấu của người khác, trạng thái tinh thần của Lam Vị Nhiên quá kém, không ấn kịp một skill khống chế, Lưu Xuyên lập tức phản kích mở Thất sát trận miểu sát Lam Vị Nhiên.
Lam Vị Nhiên kinh ngạc nhìn màn hình trở thành màu xám trước mắt, đáy lòng bỗng lạnh dần.
Anh biết, mình đã bỏ lỡ chức vô địch… Có lẽ, cả đời này anh mãi mãi vô duyên với chiếc cúp quán quân.
***
Mùa giải thứ tư, Trường An giành quán quân, Thất Tinh Thảo giải nhì, Hoa Hạ giải ba, Lạc Hoa Từ vẫn như trước, không lấy được bất cứ chiếc cúp nào.
Sau khi trở lại đội tuyển không lâu thì cha của Lam Vị Nhiên qua đời, Lam Vị Nhiên bình thản tuyên bố giải nghệ, không có bất cứ ai dám giữ anh lại. Làm đội trưởng, anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Lạc Hoa Từ, chính bản thân cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, ai cũng cảm thấy anh quyết định giải nghệ là đúng đắn.
Hồ Lượng cũng định rời đi, so với một Lam Vị Nhiên nản lòng thoái chí, nguyên nhân của Hồ Lượng là do tuổi tác và trạng thái tuột dốc giống với Trương Thư Bình. Hồ Lượng hơn Lam Vị Nhiên hai ba tuổi, hơn nữa phong độ của tuyển thủ eSports phụ thuộc vào từng người, có người phong độ trượt rất nhanh, có người lại bảo trì phong độ rất lâu, rõ ràng Hồ Lượng là loại đầu tiên.
Đội trưởng và đội phó đều rời đi, toàn bộ Lạc Hoa Từ rơi vào nguy cơ giải tán, Diệp Thần Hi lập tức đứng lên ngay tại thời khắc mấu chốt, tiếp nhận trách nhiệm nặng nề này từ trong tay sư phụ.
Chẳng có mấy ai tin tưởng hắn, ngay cả quản lý cũng không yên tâm về thiếu niên này, toàn bộ chủ lực đi hết, chỉ còn lại một đống người mới ở trại huấn luyện. Hắn muốn tiếp nhận gánh nặng Lạc Hoa Từ đồng nghĩa với việc lập nên một Lạc Hoa Từ hoàn toàn mới. Vậy mà Diệp Thần Hi lại cực kỳ kiên định, hơn nữa còn cam đoan chính bản thân nhất định sẽ dẫn dắt Lạc Hoa Từ thật tốt. Lúc này quản lý mới đồng ý, để hắn mang theo mấy người mới trong trại huấn luyện làm thủ tục đăng ký tuyển thủ chuyên nghiệp, giữ lại được cái tên Lạc Hoa Từ.
Diệp Thần Hi biết, lần này chắc chắn Tứ Lam sẽ rời đi, nhưng hắn lại nghĩ, nếu như thì sao? Nếu như một ngày kia sư phụ muốn trở về, vậy thì hắn giữ lại Lạc Hoa Từ giống như để lại một ngôi nhà cho sư phụ lúc nào cũng có thể trở về. Hắn giữ lại ký túc xá của sư phụ, để lại chỗ ngồi mà sư phụ thích nhất, hắn sẽ vẫn chờ, chờ đến ngày sư phụ quay lại.
Năm đó lý do Diệp Thần Hi tiếp nhận chức vụ đội trưởng thực ra rất đơn thuần, so với những miêu tả linh tinh như “dã tâm bừng bừng”, “dũng khí đáng khen”, “nghé con mới sinh không sợ hổ” của đám phóng viên, lý do trọng yếu nhất chỉ là hắn muốn bảo vệ đội tuyển Lạc Hoa Từ mà Lam Vị Nhiên một tay sáng lập nên mà thôi.
Hắn không muốn nhìn Lạc Hoa Từ cứ như vậy mà biến mất, ở nơi này khắp chốn đều lưu lại tâm huyết của Lam Vị Nhiên, hắn muốn truyền thừa ý niệm mà Lam Vị Nhiên còn chưa kịp thực hiện, hắn muốn cho mọi người biết, liên minh chuyên nghiệp từng có một tuyển thủ đáng để mọi người kính trọng, người kia từng sáng tạo ra đấu pháp truyền tống hợp kích độc đáo cho đội tuyển Lạc Hoa Từ, người ấy là đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ, tên của anh là Lam Vị Nhiên.
***
Lam Vị Nhiên rời đi cực kỳ quyết đoán, anh xóa hết danh sách bạn bè, biến mất triệt để.
Dần dần, liên minh chuyên nghiệp không còn nghe tin về Tứ Lam nữa.
Mùa giải thứ năm, rất nhiều tuyển thủ đều dồn sự chú ý vào đội ngũ mới mạnh nhất liên minh mang tên “Đội tuyển Đồng Tước”, tổ hợp Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường rách giời rơi xuống đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, vừa ra mắt đã trực tiếp giành được một slot vào playoffs thậm chí còn lấy được hạng ba. Đồng thời, đội tuyển Quốc Sắc và Phong Hỏa cũng nối nhau quật khởi, Đường Ngự Phong sáng tạo nên đội tuyển Thịnh Đường cũng bắt đầu bộc lộ tài năng ở liên minh.
Đó là mùa giải mà liên minh mở rộng quy mô nhanh nhất, những đội ngũ như Đồng Tước, Quốc Sắc, Phong Hỏa và Thịnh Đường đồng thời xuất hiện khiến cục diện bốn đội mạnh cạnh tranh trong playoffs bị phá vỡ hoàn toàn. Mà Lạc Hoa Từ vẫn luôn ở top 4 dưới sự dẫn dắt của đội trưởng mới Diệp Thần Hi, tại mùa giải thứ năm trở thành bao cát đáng thương cho các đội tuyển thay phiên hành hạ với tỉ số 9:0.
Cũng khó trách, những đội viên cũ của Lạc Hoa Từ đi hết, Lạc Hoa Từ mà Diệp Thần Hi gồng gánh toàn bộ đều là người mới từ trại huấn luyện, thậm chí còn chưa ai đủ 18 tuổi.
Cũng nhờ có Diệp Thần Hi vốn được Lam Vị Nhiên cất nhắc thành đội trưởng của trại huấn luyện, trước đây hắn vẫn hướng dẫn những cậu nhóc này, tuy trình độ bọn họ không quá cao, được cái ai cũng nghe lời Diệp Thần Hi. Toàn bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ cực kỳ đoàn kết, một đám nhóc con đều quan niệm có ăn hành thì mới có khôn, vui vẻ thi đấu, tiến bộ thần tốc.
Khi đó ai cũng chú ý tới đội trưởng Thiệu Trạch Hàng của Đồng Tước, người này là con lai, dung mạo lại anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, bề ngoài lạnh lùng như băng, chiến thuận đơn giản lại bạo lực, cùng với thiếu niên thiên tài Lộc Tường cùng nhau đánh ra đấu pháp cận chiến băm bổ độc đáo của riêng mình, tạo tiền đề kiên cố cho đội tuyển Đồng Tước.
Còn Diệp Thần Hi chưa tới 18 tuổi lại rất mờ nhạt.
Trong ấn tượng của mọi người, cậu nhóc đội trưởng Diệp Thần Hi rất khiêm nhường, thái độ với ai cũng nho nhã lễ độ, ôn hòa khiêm tốn. Trên mặt hắn lúc nào cũng mang theo nụ cười khiến rất nhiều tiền bối có thiện cảm với hắn. Dù gì Tứ Lam ra đi quá quyết đoán, để lại một Lạc Hoa Từ toàn người mới, Diệp đội ăn hành cả một mùa giải khiến mọi người nhìn cũng có chút chẳng đành lòng.
Nhưng Tiêu Tư Kính đã sớm nhìn ra dã tâm của Diệp Thần Hi, trong câu chuyện trà dư tửu hậu, hắn từng nói với Lưu Xuyên rằng: “Đội trưởng Tiểu Diệp này không đơn giản đâu, tôi có dự cảm không tốt lắm, người này, có lẽ trong tương lai sẽ trở thành sự tồn tại còn đáng sợ hơn Thiệu Trạch Hàng.”
Thiệu Trạch Hàng mạnh thì liếc mắt là thấy, tổ hợp đao côn bạo lực của hắn và Lộc Tường gặp ai giết người đó, cách chơi vừa dứt khoát vừa trực tiếp. Còn Diệp Thần Hi sắc bén lại che giấu rất tốt, sau khi Tứ Lam rời đi, Diệp Thần Hi dường như còn nghiên cứu ra nhiều cách thức phối hợp hơn, khiến đội tuyển Lạc Hoa Từ càng thêm thần bí khó lường.
“Mà cái chính là, những thành viên của Lạc Hoa Từ đều là thiếu niên mới 17 18 tuổi, chỉ một năm nữa thôi, tất cả bọn họ sẽ tiến vào giai đoạn phong độ đỉnh cao của tuyển thủ chuyên nghiệp. Một đội ngũ như thế đúng là không thể coi thường.” Lưu Xuyên mỉm cười nói, “Nói không chừng thì Diệp Thần Hi vì tôi mà tới.”
Nhìn đội trưởng ôn hòa vậy nhưng không ai biết được đáy lòng hắn nghĩ gì, lúc đó Lưu Xuyên có cảm giác, Diệp Thần Hi chắc chắn sẽ thay Tứ Lam báo thù.
Quả nhiên, một năm sau, tại mùa giải thứ bảy, Lạc Hoa Từ và Hoa Hạ lại được chia vào cùng một bảng. Diệp Thần Hi mang theo một Lạc Hoa Từ mới tinh đánh bại Hoa Hạ, đào thải Hoa Hạ khỏi cuộc chiến giành ngôi vương.
Tiêu Tư Kính nói không sai, từ đó trở đi, Diệp Thần Hi trở thành đội trưởng trẻ tuổi nhất và cũng đáng sợ nhất trong liên minh chuyên nghiệp.
Sau đó Lưu Xuyên từng nói riêng với Diệp Thần Hi: “Năm đó đánh playoffs với Tứ Lam ở Bắc Kinh, tôi cũng không biết chuyện cha cậu ta sinh bệnh. Có điều dù tôi biết đi nữa thì tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với cậu ta. Vì nếu tôi vì thế mà nhường thì đó mới chính là nhục mạ cậu ta.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Tôi biết, sư phụ tôi cũng chưa từng cần bất cứ ai đồng tình hay thương hại. Dù anh ấy thua anh bốn lần thì cũng sẽ không cần anh nương tay.”
Nhìn bóng dáng cao ngất khi rời đi của thiếu niên, Lưu Xuyên nhịn không được nói: “Tứ Lam… thật sự đã dạy dỗ được một đồ đệ tốt.”
Tạ Quang Nghị ở bên cạnh nghiêm túc nói: “Tôi luôn có cảm giác rằng trong lòng Diệp Thần Hi ẩn giấu rất nhiều chuyện, Lạc Hoa Từ do cậu ta dẫn dắt, sau này có thể sẽ còn khó đoán hơn cả thời mà Tứ Lam còn làm đội trưởng.”
***
Mùa giải thứ bảy, Lạc Hoa Từ giành quán quân, Diệp Thần Hi mang cúp tới trước mộ cha của Lam Vị Nhiên.
Lúc trước khi cha của Lam Vị Nhiên bệnh nặng nằm viện, những lúc Lam Vị Nhiên thi đấu bên ngoài thì Diệp Thần Hi là người túc trực chăm sóc bên giường bệnh. Diệp Thần Hi chăm lo cho bố Lam giống như chăm sóc cho chính bố mẹ ruột của mình, tận tâm tận sức lo toan hết thảy. Quan hệ của bố Lam với hắn cũng dần trở nên thân thiết hơn, ông tâm sự với hắn rất nhiều chuyện cũ của Tứ Lam.
“Con trai bác nhìn qua cả ngày lười biếng, nhưng bác biết, từ bé nó đã rất quật cường, chưa từng biết nhận thua. Việc không giành được cúp vẫn luôn là khúc mắc trong lòng nó, hai năm nay nó tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân… Về sau cháu cũng nên khuyên nhủ nó, cháu là đồ đệ của nó, có lẽ lời cháu nói nó sẽ nghe…”
Lúc ấy Diệp Thần Hi đồng ý với bác trai sẽ khuyên nhủ Tứ Lam, có điều Lam Vị Nhiên lại không cho hắn cơ hội.
Chờ đến khi hắn giành được chức vô địch, Lam Vị Nhiên đã sớm rời đi, bặt vô âm tín.
Hắn đặt cúp quán quân trước mộ phần cha của Lam Vị Nhiên, xem như thay Lam Vị Nhiên hoàn thành tâm nguyện.
Nếu có một ngày Lam Vị Nhiên trở về, hắn nhất định sẽ nói với anh rằng – dù anh không giành được quán quân, anh sẽ mãi luôn là đứa con mà cha anh tự hào nhất. Điều khiến bác lo lắng nhất trước khi ra đi không phải là chuyện anh giành được cúp, mà đơn giản chỉ là anh sống có tốt hay không.
Nếu có thể, Diệp Thần Hi hi vọng một ngày kia, hắn và Lam Vị Nhiên có thể buông bỏ tất thảy gánh nặng trên vai, sống một đời vô tư lự, trải qua những ngày thoải mái vui vẻ.
Trong giấc mơ của hắn, một mảnh đại dương mênh mông trải rộng, hắn và Lam Vị Nhiên sóng vai đứng bên bờ biển, ngắm nhìn trời biển hòa lẫn vào nhau.
Bọn họ sẽ thuê một căn biệt thự mini bên bờ biển, mỗi ngày ngủ đến khi tự tỉnh, nghe sóng vỗ rì rào bên ngoài, vô lo vô nghĩ ngắm nhìn đại dương và bờ cát. Đến khi chạng vạng, Lam Vị Nhiên sẽ lười biếng híp mắt ngoài ban công, còn hắn sẽ ở trong bếp làm bít-tết mà Lam Vị Nhiên thích nhất cho anh, bít-tết chín bảy phần, tự mình cắt thành miếng rồi bưng đến trước mặt Lam Vị Nhiên, trong phòng sẽ ngập tràn hương vị nồng đậm của món bò bít-tết…
Đó là cuộc sống hạnh phúc trong mơ của hắn.
Đáng tiếc, mấy năm thấm thoắt trôi qua, hết thảy mọi thứ thoáng bay như giấc mộng. Đến khi tỉnh dậy, vị trí ngồi thuộc về riêng Lam Vị Nhiên tại Lạc Hoa Từ vẫn rỗng tuếch như cũ.
Hắn rất muốn nói với Lam Vị Nhiên rằng, sư phụ, tôi vẫn luôn đợi anh trở về, tôi yêu anh rất nhiều, xin hãy cho tôi một cơ hội được ở bên bảo vệ anh.
Hết chương 406.
Trầm Luân có thể dịch là Dại Trai nhé các mẹ =))
Diệp Thần Hèn yên tâm ha, hai chương nữa là giấc mơ thành hiện thực rồi nè:) Hồi trước xem ảnh minh họa vẫn nghĩ ơ hay bọn này ngắm biển hồi nào thế, mãi đến khi vọc được cái chương H của đôi này mới biết, ồ thì ra đi biển thật =))))))))))
/436
|