*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiệu Trạch Hàng phối hợp với Lộc Tường một tuần mới chính thức xác định đội hình chủ lực của Đồng Tước, lúc đó rất nhiều người đều cho rằng chắc Lộc Tường sẽ ngồi ghế dự bị, đợi một hai mùa giải rồi cho lên, tuy hiện tại liên minh đã sửa quy tắc cho phép tuyển thủ từ 16 tuổi là có thể thi đấu, nhưng 16 tuổi thực sự là quá nhỏ, chưa kể Lộc Tường lại lùn, để một đứa bé như thế vào đội hình ra quân thực sự khiến người ta không yên tâm nổi, đội viên cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Có điều Thiệu đội vẫn giữ nguyên quan điểm, để Lộc Tường làm cộng sự, những đội viên khác cũng không nhiều lời thêm.
Sau khi kết thúc mùa giải thứ tư, các đội tuyển khác đều cho tuyển thủ nghỉ, chỉ có Đồng Tước là huấn luyện khẩn cấp, vì mùa giải tiếp theo bọn họ sẽ chính thức ra sân, nhất định phải tranh thủ mọi lúc để huấn luyện.
Trong ấn tượng của Thiệu Trạch Hàng, đó là một mùa hè cực kì nóng bức, hàng ngày Lộc Tường chỉ mặc áo may ô và quần đùi lắc lư trong đội, đôi khi vì lạc đường mà chạy khắp nơi, đụng phải người quen thì bám theo sau như cái đuôi nhỏ, tiểu thiếu niên nhìn qua giống như học sinh cấp ba, bảo cậu cầm cặp mặc đồng phục tới trường cũng không ai phát hiện. Mỗi lần Thiệu Trạch Hàng thấy bóng dáng của đứa nhóc này đều cảm thấy hoài nghi bản thân – tiểu thiếu niên này thực sự có thể cùng hắn xây dựng tương lai cho Đồng Tước sao?
Nhưng đã quyết định rồi, dù khó khăn thế nào cũng muốn kiên trì đến cùng. Hơn nữa trong Đồng Tước đúng là cũng không có tuyển thủ dmg xuất sắc hơn Lộc Tường.
Về điểm này mọi người cũng đặt nghi vấn như Thiệu Trạch Hàng, có điều Tiểu Lộc Tường lại không tim không phổi, cả ngày theo sát Thiệu đội như cái đuôi, huấn luyện, đánh xếp hạng, ăn cơm, ngủ, ngày nào cũng trôi qua vừa đơn giản vừa no ấm.
Mãi đến gần mùa giải thứ năm, Lộc Tường mới cảm nhận được áp lực đè nặng.
Đó là vì Lưu Xuyên gửi tin nhắn QQ cho cậu: “Dựa theo quy định của liên minh, trận khai mạc sẽ là trận của đội mới lên hạng và đội quán quân mùa trước, đối thủ của các cậu sẽ là Trường An, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Đánh Trường An?” Lúc này Lộc Tường mới cảm giác được sự áp bách khi tới gần ngày thi đấu, có chút lo lắng hỏi, “Sư phụ, đánh Trường An có phải chuẩn bị gì đặc biệt không? Bình thường bên đệ tử chỉ tùy tiện đánh với máy hoặc đánh xếp hạng thôi, thi đấu chính thức phải đánh như nào cũng không biết.”
Lưu Xuyên cười nói: “Đừng hồi hộp, lần đầu ra sân cứ thả lỏng tâm tình, phát huy được trình độ của bản thân là ổn.”
Tuy sư phụ an ủi như thế, nhưng cuộc họp trước trận đấu sắp tới vẫn khiến Lộc Tường sợ hãi.
Lần đầu tiên đội tuyển Đồng Tước họp trước trận đấu, chín đội viên ai cũng đến đông đủ, quản lý cũng có mặt cùng nghe. Thiệu Trạch Hàng nghiêm túc chỉ lên màn chiếu, bắt đầu giới thiệu đội hình gần đây của đội tuyển Trường An: “Trường An là đội vô địch mùa giải thứ Tư, đội trưởng Lâm Lập Minh và đội phó Tần Dạ là tổ hợp dmg trung tâm của bọn họ. Dạng đội hình này rất giống với tổ hợp hai cận chiến của Đồng Tước chúng ta, nếu tôi và Lộc Tường đối kháng trực tiếp với tổ hợp Minh Dạ thì cũng không có bao nhiêu phần thắng, vì vậy tôi nghĩ…”
Thiệu đội phân tích và bố trí chiến thuật rất nghiêm túc, Lộc Tường chăm chú lắng nghe, vừa nghe còn vừa ghi chép lại.
Tối hôm đó sau khi về ký túc xá, Lộc Tường đi tới trước cửa phòng ngủ của đội trưởng, gãi đầu hỏi: “Đội trưởng, anh nghĩ chúng ta có thắng không?”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Không cần để ý những chuyện này, trận đấu cứ đánh nghiêm túc là được.”
Dù Thiệu Trạch Hàng tự tin đến mấy thì cũng không tự đại đến mức cho rằng Đồng Tước có thể đánh thắng Trường An khi ấy, Trường An ở mùa giải thứ Tư là thời kỳ đỉnh cao của tổ hợp Minh Dạ, một đường vượt mọi chông gai giành quán quân, trận khai mạc của mùa giải thứ Năm sẽ phải đấu với Trường An, một đội mới như bọn họ không bị cạo trọc là may rồi.
Lộc Tường cũng không biết nhiều về thực lực các đội tuyển khác, trong lòng cậu, sư phụ chắc chắn là lợi hại nhất, còn những cao thủ khác thì như nhau. Cậu còn nghĩ mình và Thiệu đội tập phối hợp cả ngày như thế, gần đây đánh xếp hạng cũng thắng liên tiếp, có lẽ có thể thành công trình diễn một màn đội mới làm ngựa ô lội ngược dòng thành công không?
Sự thật chứng minh, Lộc Tường nghĩ nhiều rồi.
Đội hình của Trường An cực kỳ ổn định, tổ hợp của Lâm Lập Minh và Tần Dạ lợi hại hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.
Lôi đài thì khỏi nói đi, Tần Dạ đích thân làm đại tướng, ba điểm cứ thế bị cướp mất.
Đến giai đoạn đoàn chiến, Trường An sân nhà chọn bản đồ, chưa kể đó là lần đầu tiên tổ hợp Thiệu Lộc chính thức thi đấu, dù là ánh đèn trên sân khấu hay tiếng hoan hô dưới khán đài cũng đều khiến Lộc Tường thấy không quen. Ở lần giao tranh tổng đầu tiên, ngay trong thời khắc mấu chốt, Lộc Tường lại không kịp dùng Hoành tảo thiên quân khiến cho skill khống chế của Thiệu Trạch Hàng mất hiệu lực, Tần Dạ nhân cơ hội phá vây xông vào giữa lòng Đồng Tước, phối hợp với trận kiếm phạm vi rộng của Lâm Lập Minh, một hơi quét sạch Đồng Tước, lấy thành tích lục sát.
[Dạ Sắc] kích sát [Lộc Đại Hiệp Phi Tường], thủ sát!
…
[Dạ Sắc] kích sát [Huyễn Chi Phong Cảnh], lục sát!
[Dạ Sắc] đã siêu thần!
Màn hình lớn liên tục hiện lên thông báo hạ gục, Tần Dạ siêu thần cũng đồng nghĩa với việc đội tuyển Đồng Tước trong trận đoàn chiến đầu tiên nhận lấy kết cục thất bại bị quét sạch với tỉ số điểm hạ gục 0:6.
Lộc Tường là người chết đầu tiên, cậu nằm trên mặt đất nhìn màn hình máy tính xám ngoét trước mặt, đồng đội bên cạnh từng người cũng ngã xuống theo, bỗng thấy mũi mình cay cay. Cảm giác bị quét sạch thật sự rất khó chịu, hóa ra đây mới là thi đấu thực sự, so với mấy trận đánh rank vớ vẩn thì kịch liệt hơn nhiều, cũng tàn khốc hơn nhiều.
Tần Dạ lục sát đáng sợ ra sao chỉ cần giao thủ qua là biết, Tiêu Tư Kính xem trận đấu trên khán đài nhíu mày nói: “Xem ra Đồng Tước sẽ bị cạo trọc.”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Hi vọng ít nhất bọn họ có thể lấy được hai điểm, nếu thật sự bị cạo trọc thì… đối với một đội ngũ mới, đây thực sự là đả kích nặng nề.”
Đội tuyển Đồng Tước chính thức ra mắt từ mùa giải thứ Năm nhận được rất nhiều sự chú ý từ ban đầu, đặc biệt là đội trưởng con lai Thiệu Trạch Hàng, dung mạo anh tuấn và gia cảnh thần bí hấp dẫn vô số cái nhìn của truyền thông, chưa ra mắt đã kéo theo biết bao nhiêu tin đồn. Mà thiếu niên thần bí đi bên cạnh hắn, khi đó rất nhiều người còn chưa biết đây là đồ đệ của Xuyên thần, chỉ cảm thấy đứa bé như thế mà chạy tới thi đấu thực sự khiến người ta bất ngờ. Lộc Tường ra mắt liền trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp nhỏ tuổi nhất liên minh.
Một tổ hợp hai người như thế đương nhiên sẽ khiến người ta tò mò.
Rất nhiều phóng viên kỳ vọng rất lớn vào bọn họ, tổ hợp Minh Giáo và Cái Bang mới tinh cũng hấp dẫn sự ủng hộ của rất nhiều người chơi Minh Giáo và Cái Bang. Ai cũng hi vọng đội ngũ mới này có thể mang tới rất nhiều phấn khích cho mọi người, thế nhưng…
Tại trận khai mạc, Đồng Tước bị Trường An đánh cho tan vỡ đội hình, cuối cùng đúng như lời Tiêu Tư Kính, bị cạo trọc, thua trận với tỉ số 0:9.
Nhìn con số 0:9 hiện lên màn hình, Thiệu Trạch Hàng vẫn không biểu lộ gì, Lộc Tường lại hổ thẹn gục đầu, mờ mịt nhìn chằm chằm bàn phím.
Thua rồi sao? Ngay cả việc thua thế nào cậu còn chưa kịp phản ứng, hóa ra nhịp độ thi đấu lại nhanh đến như vậy…
Mãi đến khi tuyển thủ của Trường An sang bắt tay, Lộc Tường mới định thần lại, khi bắt tay các tiền bối lão làng như Lâm Lập Minh và Tần Dạ, Lộc Tường cảm thấy rất xấu hổ.
Phỏng vấn sau trận đấu, đương nhiên đội tuyển Đồng Tước sẽ gặp phải làn sóng gây khó dễ của phóng viên, 0:9 nghiền áp, hơn nữa khi thi đấu Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường cũng nhiều lần bị tách rời, thậm chí Lộc Tường còn phạm phải những sai lầm cấp thấp của người mới chơi, khiến nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp theo dõi trận đấu phía dưới lắc đầu liên tục – trước khi lâm trận hi vọng vào Đồng Tước bao nhiêu thì sau trận đấu thất vọng bấy nhiêu.
Trên mạng cũng toàn là chửi bới, thậm chí có người nói tổ hợp Thiệu Lộc không chịu nổi một kích trước tổ hợp Minh Dạ, nhất định đã làm xấu mặt Cái Bang và Minh Giáo. Cùng là phối hợp hai cận chiến, Lâm Lập Minh và Tần Dạ ăn ý mười phần, chiếu ứng cho nhau, còn Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường thì người hướng Đông kẻ hướng Tây, hỗ trợ như loại “đồng đội heo” trong truyền thuyết thật là để người ta thất vọng.
Phóng viên hỏi: “Hôm nay bị cạo trọc, các vị có gì muốn nói? Đội mới thua quán quân cũng là chuyện bình thường, nhưng rất nhiều người đã cho rằng ít nhất Đồng Tước sẽ giành được hai điểm.”
Lộc Tường bị phóng viên dọa sợ, ngây ngốc ngồi đó không biết nói thế nào cho phải.
Thiệu Trạch Hàng cầm lấy micro, bình tĩnh nói: “Là lỗi của tôi, do tôi chỉ huy sai lầm dẫn đến thất bại cả ba vòng đoàn chiến. Có điều đội mới vừa bắt đầu thi đấu, các đội viên còn chưa quen được với nhịp độ đánh giải chuyên nghiệp, sau khi trở về chúng tôi sẽ điều chỉnh lại thật tốt.”
Năm đó Thiệu đội cũng mới chỉ 18, trẻ tuổi như vậy đã có phong thái của một đội trưởng trách nhiệm, gánh hết phong ba cho mọi người.
Trong lòng các thành viên đều hiểu rõ, thực ra trận này thua thảm như thế căn bản không phải là do Thiệu đội chỉ huy sai lầm mà là Lộc Tường đứt cương. Nhưng rõ ràng Thiệu Trạch Hàng đang bao che khuyết điểm, chủ động nhận hết lỗi về mình, những người khác không ai dám nói thêm điều gì.
Phóng viên hỏi: “Năm nay Tiểu Lộc mới 16 tuổi, tham gia thi đấu ở độ tuổi này có quá sớm hay không? Có nghĩ bản thân cần huấn luyện một hai năm đến khi thành thục hơn mới ra sân không?”
Lộc Tường sợ mình lỡ lời, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Thiệu Trạch Hàng.
“Không nhất thiết phải chờ.” Thiệu Trạch Hàng quyết đoán nói, “Trước đó Tiểu Lộc đã huấn luyện rất lâu rồi, căn cơ vững chắc, khuyết điểm hiện tại của cậu ấy là thiếu kinh nghiệm thực chiến, tôi có lý do để đưa cậu ấy vào đội hình chủ lực, tôi cũng tin tưởng Tiểu Lộc sẽ không khiến mình thất vọng.”
Nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của đội trưởng, Lộc Tường có chút cảm động gật đầu: “Dạ, tôi sẽ cố gắng!”
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Lộc Tường ngoan ngoãn bám đuôi Thiệu đội cùng về khách sạn, thứ nhất là vì trận khai mạc mùa giải thứ Năm tổ chức tại Tây An, cậu sợ bản thân sẽ lạc đường. Thứ hai là cậu có cảm giác đội trưởng sẽ mắng mình một trận, là người mắc sai lầm nhiều nhất hôm nay, cậu muốn tùy cơ để đội trưởng nói.
Sau khi về phòng, chỉ còn lại hai người, Lộc Tường mới tự giác đi đến trước mặt Thiệu Trạch Hàng, gục đầu nói: “Xin lỗi… vừa rồi khi Tần Dạ xông vào, tốc độ quá nhanh, em… lúc đấy trong đầu em trống rỗng, tay cũng không biết phải ấn phím thế nào nữa… Đáng nhẽ em nên đuổi kịp anh, nhưng vì em ngẩn người nên mới khiến Đồng Tước thua trận.”
Lộc Tường cúi đầu lí nhí, vừa nói còn vừa khụt khịt mũi.
Đừng bảo nhóc con sẽ khóc nhé?
Thiệu Trạch Hàng mềm nhũn cả lòng, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên đầu thiếu niên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, nói: “Được rồi, không cần phải tự trách mình như vậy. Lần đầu tham gia thi đấu quy mô lớn, không thích ứng được nhịp độ là chuyện bình thường, về sau còn nhiều trận nữa, chúng ta không cần vội, cứ từ từ mà tiến.”
Lộc Tường nói: “Nhưng hôm nay vốn là em sai, anh lại ôm hết lỗi sai về mình trước mặt phóng viên, những người trên mạng sẽ mắng anh…”
“Không sao.” Thiệu Trạch Hàng xoa đầu cậu, thấy cậu còn sụt sịt liền xấu hổ nói: “Khụ, cậu cũng… đừng để trong lòng, thua thì thua, vòng bảng thua mấy trận thực ra cũng không phải chuyện gì lớn.”
Tuổi còn nhỏ như vậy, đương nhiên tố chất tâm lý cũng sẽ không cứng cáp, thua trận ai cũng khó chịu, hơn nữa hôm nay đúng là còn thua rất khó coi, 0:9 khiến những thành viên khác của Đồng Tước trên đường về ai nấy đều trầm mặc, Tiểu Lộc Tường khổ sở cũng là điều dễ hiểu.
Thấy Lộc Tường cúi đầu sụt sịt, bỗng nhiên Thiệu Trạch Hàng có xúc động muốn ôm lấy cậu, xoa đầu an ủi.
Hành động nhanh hơn lý trí, đến khi phản ứng được thì Thiệu Trạch Hàng mới nhận ra bản thân đã sớm vươn hai tay nhẹ nhàng ôm tiểu thiếu niên vào trong ngực.
Tiểu Lộc chỉ cao tới ngực hắn, ôm tiểu thiếu niên vào giống như ôm một cái gối lớn. Nhiệt độ cơ thể trên người đối phương truyền tới khiến cả trái tim Thiệu Trạch Hàng cũng mềm mại hơn, Thiệu Trạch Hàng chưa từng an ủi ai ngây ngốc sờ tóc Lộc Tường, dịu dàng nói: “Được rồi, em đừng khóc.”
Lộc Tường đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt đầy sửng sốt nói: “Khóc? Em đâu có khóc, em bị cảm nên ngạt mũi thôi… Hắt xì, hắt xì!”
Sau khi hắt hơi hai lần, Lộc Tường liền nở nụ cười với đội trưởng, lộ ra hai chiếc răng nanh dễ thương, nói: “Đội trưởng không trách em là tốt rồi, lần sau nhất định em sẽ cố gắng không trở thành gánh nặng của anh.”
– còn cười đến là vui vẻ.
“…” Thiệu Trạch Hàng cứng mặt nhìn cậu.
Mềm lòng như thế, an ủi như thế, vậy mà người này vì cảm cúm mới ngạt mũi?! Lãng phí tình cảm.
Đợi chút, tại sao hắn lại mềm lòng với cậu nhóc không tim không phổi này, còn chủ động ôm người ta xoa đầu an ủi? Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào? Chẳng lẽ bản thân bắt đầu đặc biệt để ý Lộc Tường từ khi nào không hay sao?
Thiệu Trạch Hàng ý thức được điều này, cứng đờ như pho tượng, xoay người đi vào phòng tắm.
Lộc Tường nhìn người con trai đột nhiên tay chân cứng ngắc kỳ quái đi về phía trước, có chút hoang mang, gãi đầu nghĩ: Liệu có phải Thiệu đội vì thua mà bị đả kích quá không? Đến đi đứng cũng không bình thường, nhìn qua có vẻ rất là nghiêm trọng.
Hết chương 412.
Thiệu Trạch Hàng phối hợp với Lộc Tường một tuần mới chính thức xác định đội hình chủ lực của Đồng Tước, lúc đó rất nhiều người đều cho rằng chắc Lộc Tường sẽ ngồi ghế dự bị, đợi một hai mùa giải rồi cho lên, tuy hiện tại liên minh đã sửa quy tắc cho phép tuyển thủ từ 16 tuổi là có thể thi đấu, nhưng 16 tuổi thực sự là quá nhỏ, chưa kể Lộc Tường lại lùn, để một đứa bé như thế vào đội hình ra quân thực sự khiến người ta không yên tâm nổi, đội viên cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Có điều Thiệu đội vẫn giữ nguyên quan điểm, để Lộc Tường làm cộng sự, những đội viên khác cũng không nhiều lời thêm.
Sau khi kết thúc mùa giải thứ tư, các đội tuyển khác đều cho tuyển thủ nghỉ, chỉ có Đồng Tước là huấn luyện khẩn cấp, vì mùa giải tiếp theo bọn họ sẽ chính thức ra sân, nhất định phải tranh thủ mọi lúc để huấn luyện.
Trong ấn tượng của Thiệu Trạch Hàng, đó là một mùa hè cực kì nóng bức, hàng ngày Lộc Tường chỉ mặc áo may ô và quần đùi lắc lư trong đội, đôi khi vì lạc đường mà chạy khắp nơi, đụng phải người quen thì bám theo sau như cái đuôi nhỏ, tiểu thiếu niên nhìn qua giống như học sinh cấp ba, bảo cậu cầm cặp mặc đồng phục tới trường cũng không ai phát hiện. Mỗi lần Thiệu Trạch Hàng thấy bóng dáng của đứa nhóc này đều cảm thấy hoài nghi bản thân – tiểu thiếu niên này thực sự có thể cùng hắn xây dựng tương lai cho Đồng Tước sao?
Nhưng đã quyết định rồi, dù khó khăn thế nào cũng muốn kiên trì đến cùng. Hơn nữa trong Đồng Tước đúng là cũng không có tuyển thủ dmg xuất sắc hơn Lộc Tường.
Về điểm này mọi người cũng đặt nghi vấn như Thiệu Trạch Hàng, có điều Tiểu Lộc Tường lại không tim không phổi, cả ngày theo sát Thiệu đội như cái đuôi, huấn luyện, đánh xếp hạng, ăn cơm, ngủ, ngày nào cũng trôi qua vừa đơn giản vừa no ấm.
Mãi đến gần mùa giải thứ năm, Lộc Tường mới cảm nhận được áp lực đè nặng.
Đó là vì Lưu Xuyên gửi tin nhắn QQ cho cậu: “Dựa theo quy định của liên minh, trận khai mạc sẽ là trận của đội mới lên hạng và đội quán quân mùa trước, đối thủ của các cậu sẽ là Trường An, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Đánh Trường An?” Lúc này Lộc Tường mới cảm giác được sự áp bách khi tới gần ngày thi đấu, có chút lo lắng hỏi, “Sư phụ, đánh Trường An có phải chuẩn bị gì đặc biệt không? Bình thường bên đệ tử chỉ tùy tiện đánh với máy hoặc đánh xếp hạng thôi, thi đấu chính thức phải đánh như nào cũng không biết.”
Lưu Xuyên cười nói: “Đừng hồi hộp, lần đầu ra sân cứ thả lỏng tâm tình, phát huy được trình độ của bản thân là ổn.”
Tuy sư phụ an ủi như thế, nhưng cuộc họp trước trận đấu sắp tới vẫn khiến Lộc Tường sợ hãi.
Lần đầu tiên đội tuyển Đồng Tước họp trước trận đấu, chín đội viên ai cũng đến đông đủ, quản lý cũng có mặt cùng nghe. Thiệu Trạch Hàng nghiêm túc chỉ lên màn chiếu, bắt đầu giới thiệu đội hình gần đây của đội tuyển Trường An: “Trường An là đội vô địch mùa giải thứ Tư, đội trưởng Lâm Lập Minh và đội phó Tần Dạ là tổ hợp dmg trung tâm của bọn họ. Dạng đội hình này rất giống với tổ hợp hai cận chiến của Đồng Tước chúng ta, nếu tôi và Lộc Tường đối kháng trực tiếp với tổ hợp Minh Dạ thì cũng không có bao nhiêu phần thắng, vì vậy tôi nghĩ…”
Thiệu đội phân tích và bố trí chiến thuật rất nghiêm túc, Lộc Tường chăm chú lắng nghe, vừa nghe còn vừa ghi chép lại.
Tối hôm đó sau khi về ký túc xá, Lộc Tường đi tới trước cửa phòng ngủ của đội trưởng, gãi đầu hỏi: “Đội trưởng, anh nghĩ chúng ta có thắng không?”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Không cần để ý những chuyện này, trận đấu cứ đánh nghiêm túc là được.”
Dù Thiệu Trạch Hàng tự tin đến mấy thì cũng không tự đại đến mức cho rằng Đồng Tước có thể đánh thắng Trường An khi ấy, Trường An ở mùa giải thứ Tư là thời kỳ đỉnh cao của tổ hợp Minh Dạ, một đường vượt mọi chông gai giành quán quân, trận khai mạc của mùa giải thứ Năm sẽ phải đấu với Trường An, một đội mới như bọn họ không bị cạo trọc là may rồi.
Lộc Tường cũng không biết nhiều về thực lực các đội tuyển khác, trong lòng cậu, sư phụ chắc chắn là lợi hại nhất, còn những cao thủ khác thì như nhau. Cậu còn nghĩ mình và Thiệu đội tập phối hợp cả ngày như thế, gần đây đánh xếp hạng cũng thắng liên tiếp, có lẽ có thể thành công trình diễn một màn đội mới làm ngựa ô lội ngược dòng thành công không?
Sự thật chứng minh, Lộc Tường nghĩ nhiều rồi.
Đội hình của Trường An cực kỳ ổn định, tổ hợp của Lâm Lập Minh và Tần Dạ lợi hại hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.
Lôi đài thì khỏi nói đi, Tần Dạ đích thân làm đại tướng, ba điểm cứ thế bị cướp mất.
Đến giai đoạn đoàn chiến, Trường An sân nhà chọn bản đồ, chưa kể đó là lần đầu tiên tổ hợp Thiệu Lộc chính thức thi đấu, dù là ánh đèn trên sân khấu hay tiếng hoan hô dưới khán đài cũng đều khiến Lộc Tường thấy không quen. Ở lần giao tranh tổng đầu tiên, ngay trong thời khắc mấu chốt, Lộc Tường lại không kịp dùng Hoành tảo thiên quân khiến cho skill khống chế của Thiệu Trạch Hàng mất hiệu lực, Tần Dạ nhân cơ hội phá vây xông vào giữa lòng Đồng Tước, phối hợp với trận kiếm phạm vi rộng của Lâm Lập Minh, một hơi quét sạch Đồng Tước, lấy thành tích lục sát.
[Dạ Sắc] kích sát [Lộc Đại Hiệp Phi Tường], thủ sát!
…
[Dạ Sắc] kích sát [Huyễn Chi Phong Cảnh], lục sát!
[Dạ Sắc] đã siêu thần!
Màn hình lớn liên tục hiện lên thông báo hạ gục, Tần Dạ siêu thần cũng đồng nghĩa với việc đội tuyển Đồng Tước trong trận đoàn chiến đầu tiên nhận lấy kết cục thất bại bị quét sạch với tỉ số điểm hạ gục 0:6.
Lộc Tường là người chết đầu tiên, cậu nằm trên mặt đất nhìn màn hình máy tính xám ngoét trước mặt, đồng đội bên cạnh từng người cũng ngã xuống theo, bỗng thấy mũi mình cay cay. Cảm giác bị quét sạch thật sự rất khó chịu, hóa ra đây mới là thi đấu thực sự, so với mấy trận đánh rank vớ vẩn thì kịch liệt hơn nhiều, cũng tàn khốc hơn nhiều.
Tần Dạ lục sát đáng sợ ra sao chỉ cần giao thủ qua là biết, Tiêu Tư Kính xem trận đấu trên khán đài nhíu mày nói: “Xem ra Đồng Tước sẽ bị cạo trọc.”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Hi vọng ít nhất bọn họ có thể lấy được hai điểm, nếu thật sự bị cạo trọc thì… đối với một đội ngũ mới, đây thực sự là đả kích nặng nề.”
Đội tuyển Đồng Tước chính thức ra mắt từ mùa giải thứ Năm nhận được rất nhiều sự chú ý từ ban đầu, đặc biệt là đội trưởng con lai Thiệu Trạch Hàng, dung mạo anh tuấn và gia cảnh thần bí hấp dẫn vô số cái nhìn của truyền thông, chưa ra mắt đã kéo theo biết bao nhiêu tin đồn. Mà thiếu niên thần bí đi bên cạnh hắn, khi đó rất nhiều người còn chưa biết đây là đồ đệ của Xuyên thần, chỉ cảm thấy đứa bé như thế mà chạy tới thi đấu thực sự khiến người ta bất ngờ. Lộc Tường ra mắt liền trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp nhỏ tuổi nhất liên minh.
Một tổ hợp hai người như thế đương nhiên sẽ khiến người ta tò mò.
Rất nhiều phóng viên kỳ vọng rất lớn vào bọn họ, tổ hợp Minh Giáo và Cái Bang mới tinh cũng hấp dẫn sự ủng hộ của rất nhiều người chơi Minh Giáo và Cái Bang. Ai cũng hi vọng đội ngũ mới này có thể mang tới rất nhiều phấn khích cho mọi người, thế nhưng…
Tại trận khai mạc, Đồng Tước bị Trường An đánh cho tan vỡ đội hình, cuối cùng đúng như lời Tiêu Tư Kính, bị cạo trọc, thua trận với tỉ số 0:9.
Nhìn con số 0:9 hiện lên màn hình, Thiệu Trạch Hàng vẫn không biểu lộ gì, Lộc Tường lại hổ thẹn gục đầu, mờ mịt nhìn chằm chằm bàn phím.
Thua rồi sao? Ngay cả việc thua thế nào cậu còn chưa kịp phản ứng, hóa ra nhịp độ thi đấu lại nhanh đến như vậy…
Mãi đến khi tuyển thủ của Trường An sang bắt tay, Lộc Tường mới định thần lại, khi bắt tay các tiền bối lão làng như Lâm Lập Minh và Tần Dạ, Lộc Tường cảm thấy rất xấu hổ.
Phỏng vấn sau trận đấu, đương nhiên đội tuyển Đồng Tước sẽ gặp phải làn sóng gây khó dễ của phóng viên, 0:9 nghiền áp, hơn nữa khi thi đấu Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường cũng nhiều lần bị tách rời, thậm chí Lộc Tường còn phạm phải những sai lầm cấp thấp của người mới chơi, khiến nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp theo dõi trận đấu phía dưới lắc đầu liên tục – trước khi lâm trận hi vọng vào Đồng Tước bao nhiêu thì sau trận đấu thất vọng bấy nhiêu.
Trên mạng cũng toàn là chửi bới, thậm chí có người nói tổ hợp Thiệu Lộc không chịu nổi một kích trước tổ hợp Minh Dạ, nhất định đã làm xấu mặt Cái Bang và Minh Giáo. Cùng là phối hợp hai cận chiến, Lâm Lập Minh và Tần Dạ ăn ý mười phần, chiếu ứng cho nhau, còn Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường thì người hướng Đông kẻ hướng Tây, hỗ trợ như loại “đồng đội heo” trong truyền thuyết thật là để người ta thất vọng.
Phóng viên hỏi: “Hôm nay bị cạo trọc, các vị có gì muốn nói? Đội mới thua quán quân cũng là chuyện bình thường, nhưng rất nhiều người đã cho rằng ít nhất Đồng Tước sẽ giành được hai điểm.”
Lộc Tường bị phóng viên dọa sợ, ngây ngốc ngồi đó không biết nói thế nào cho phải.
Thiệu Trạch Hàng cầm lấy micro, bình tĩnh nói: “Là lỗi của tôi, do tôi chỉ huy sai lầm dẫn đến thất bại cả ba vòng đoàn chiến. Có điều đội mới vừa bắt đầu thi đấu, các đội viên còn chưa quen được với nhịp độ đánh giải chuyên nghiệp, sau khi trở về chúng tôi sẽ điều chỉnh lại thật tốt.”
Năm đó Thiệu đội cũng mới chỉ 18, trẻ tuổi như vậy đã có phong thái của một đội trưởng trách nhiệm, gánh hết phong ba cho mọi người.
Trong lòng các thành viên đều hiểu rõ, thực ra trận này thua thảm như thế căn bản không phải là do Thiệu đội chỉ huy sai lầm mà là Lộc Tường đứt cương. Nhưng rõ ràng Thiệu Trạch Hàng đang bao che khuyết điểm, chủ động nhận hết lỗi về mình, những người khác không ai dám nói thêm điều gì.
Phóng viên hỏi: “Năm nay Tiểu Lộc mới 16 tuổi, tham gia thi đấu ở độ tuổi này có quá sớm hay không? Có nghĩ bản thân cần huấn luyện một hai năm đến khi thành thục hơn mới ra sân không?”
Lộc Tường sợ mình lỡ lời, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Thiệu Trạch Hàng.
“Không nhất thiết phải chờ.” Thiệu Trạch Hàng quyết đoán nói, “Trước đó Tiểu Lộc đã huấn luyện rất lâu rồi, căn cơ vững chắc, khuyết điểm hiện tại của cậu ấy là thiếu kinh nghiệm thực chiến, tôi có lý do để đưa cậu ấy vào đội hình chủ lực, tôi cũng tin tưởng Tiểu Lộc sẽ không khiến mình thất vọng.”
Nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của đội trưởng, Lộc Tường có chút cảm động gật đầu: “Dạ, tôi sẽ cố gắng!”
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Lộc Tường ngoan ngoãn bám đuôi Thiệu đội cùng về khách sạn, thứ nhất là vì trận khai mạc mùa giải thứ Năm tổ chức tại Tây An, cậu sợ bản thân sẽ lạc đường. Thứ hai là cậu có cảm giác đội trưởng sẽ mắng mình một trận, là người mắc sai lầm nhiều nhất hôm nay, cậu muốn tùy cơ để đội trưởng nói.
Sau khi về phòng, chỉ còn lại hai người, Lộc Tường mới tự giác đi đến trước mặt Thiệu Trạch Hàng, gục đầu nói: “Xin lỗi… vừa rồi khi Tần Dạ xông vào, tốc độ quá nhanh, em… lúc đấy trong đầu em trống rỗng, tay cũng không biết phải ấn phím thế nào nữa… Đáng nhẽ em nên đuổi kịp anh, nhưng vì em ngẩn người nên mới khiến Đồng Tước thua trận.”
Lộc Tường cúi đầu lí nhí, vừa nói còn vừa khụt khịt mũi.
Đừng bảo nhóc con sẽ khóc nhé?
Thiệu Trạch Hàng mềm nhũn cả lòng, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên đầu thiếu niên, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, nói: “Được rồi, không cần phải tự trách mình như vậy. Lần đầu tham gia thi đấu quy mô lớn, không thích ứng được nhịp độ là chuyện bình thường, về sau còn nhiều trận nữa, chúng ta không cần vội, cứ từ từ mà tiến.”
Lộc Tường nói: “Nhưng hôm nay vốn là em sai, anh lại ôm hết lỗi sai về mình trước mặt phóng viên, những người trên mạng sẽ mắng anh…”
“Không sao.” Thiệu Trạch Hàng xoa đầu cậu, thấy cậu còn sụt sịt liền xấu hổ nói: “Khụ, cậu cũng… đừng để trong lòng, thua thì thua, vòng bảng thua mấy trận thực ra cũng không phải chuyện gì lớn.”
Tuổi còn nhỏ như vậy, đương nhiên tố chất tâm lý cũng sẽ không cứng cáp, thua trận ai cũng khó chịu, hơn nữa hôm nay đúng là còn thua rất khó coi, 0:9 khiến những thành viên khác của Đồng Tước trên đường về ai nấy đều trầm mặc, Tiểu Lộc Tường khổ sở cũng là điều dễ hiểu.
Thấy Lộc Tường cúi đầu sụt sịt, bỗng nhiên Thiệu Trạch Hàng có xúc động muốn ôm lấy cậu, xoa đầu an ủi.
Hành động nhanh hơn lý trí, đến khi phản ứng được thì Thiệu Trạch Hàng mới nhận ra bản thân đã sớm vươn hai tay nhẹ nhàng ôm tiểu thiếu niên vào trong ngực.
Tiểu Lộc chỉ cao tới ngực hắn, ôm tiểu thiếu niên vào giống như ôm một cái gối lớn. Nhiệt độ cơ thể trên người đối phương truyền tới khiến cả trái tim Thiệu Trạch Hàng cũng mềm mại hơn, Thiệu Trạch Hàng chưa từng an ủi ai ngây ngốc sờ tóc Lộc Tường, dịu dàng nói: “Được rồi, em đừng khóc.”
Lộc Tường đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt đầy sửng sốt nói: “Khóc? Em đâu có khóc, em bị cảm nên ngạt mũi thôi… Hắt xì, hắt xì!”
Sau khi hắt hơi hai lần, Lộc Tường liền nở nụ cười với đội trưởng, lộ ra hai chiếc răng nanh dễ thương, nói: “Đội trưởng không trách em là tốt rồi, lần sau nhất định em sẽ cố gắng không trở thành gánh nặng của anh.”
– còn cười đến là vui vẻ.
“…” Thiệu Trạch Hàng cứng mặt nhìn cậu.
Mềm lòng như thế, an ủi như thế, vậy mà người này vì cảm cúm mới ngạt mũi?! Lãng phí tình cảm.
Đợi chút, tại sao hắn lại mềm lòng với cậu nhóc không tim không phổi này, còn chủ động ôm người ta xoa đầu an ủi? Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào? Chẳng lẽ bản thân bắt đầu đặc biệt để ý Lộc Tường từ khi nào không hay sao?
Thiệu Trạch Hàng ý thức được điều này, cứng đờ như pho tượng, xoay người đi vào phòng tắm.
Lộc Tường nhìn người con trai đột nhiên tay chân cứng ngắc kỳ quái đi về phía trước, có chút hoang mang, gãi đầu nghĩ: Liệu có phải Thiệu đội vì thua mà bị đả kích quá không? Đến đi đứng cũng không bình thường, nhìn qua có vẻ rất là nghiêm trọng.
Hết chương 412.
/436
|