Tại trạch viện của Hổ tam gia ở Thuận Ý phường, lần này Tô Tín đến lại chẳng cần vào thông báo trước, hai tên gác cổng đã trực tiếp để cho Tô Tín và Hoàng Bính Thành vào trong.
Có được thanh thế lớn mạnh như vậy ở Khoái Hoạt Lâm, dù Tô Tín không phải là nghĩa tử của Hổ tam gia, cũng đáng được để cho bọn họ kính trọng.
Vào phòng khách, Hổ tam gia ngồi ghế chính, dường như biết Tô Tín sẽ đến vậy, Lý sư gia cũng đứng sau lưng Hổ tam gia.
Tô Tín vội cúi người hành lễ:
- Tô Tín bái kiến nghĩa phụ.
Hổ tam gia bưng chén trà lên, cười hà hà nói:
- Đứng dậy đi, gần đây ngươi làm cho Khoái Hoạt Lâm tốt lên nhiều, nghĩa phụ đúng là không nhìn nhầm người.
Tô Tín cung kính nói:
- Nghĩa phụ quá khen, ta có ngày hôm nay, cũng là nhờ thanh thế nghĩa phụ, nếu không có nghĩa phụ đứng đằng sau, chỉ e là ta chẳng thể áp chế được đám thương nhân kia.
- Được rồi, ngươi không cần khiêm tốn nữa, trong hàng trẻ tuổi của Phi Ưng bang, ngươi được coi là giỏi giang nhất, cải cách này của Khoái Hoạt Lâm, khiến bang chủ khen ngươi không ngớt lời đấy. - Hổ tam gia nói.
- Phải rồi nghĩa phụ, hôm qua huynh đệ thuộc hạ của ta bị người Thanh Trúc bang đánh chết, người đã biết chưa? - Tô Tín hỏi.
Hổ tam gia nói:
- Chuyện này đương nhiên là ta biết, chỉ là một chút hiểu nhầm thôi. Đại đầu mục Thanh Trúc bang là Đới Xung đã đến xin lỗi rồi, còn bồi thường mười lượng bạc, chuyện kết thúc ở đây đi.
Tô Tín nén lại sự giận dữ nói:
- Nghĩa phụ, Thanh Trúc bang hắn giết huynh đệ của ta, lẽ nào Phi Ưng bang bỏ qua như vậy? Một mạng người chỉ đáng giá một lời xin lỗi sao?
- Vậy ngươi muốn thế nào? Ngươi còn trẻ, chuyện tranh đấu giữa các bang phái không đơn giản như vậy đâu. - Hổ tam gia nói sâu xa.
Tô Tín còn chưa kịp nói gì, Hổ tam gia đã nói tiếp:
- Được rồi, Khoái Hoạt Lâm của ngươi chỉ vừa mới phát triển, đừng dồn sức vào những chuyện nhỏ nhặt này nữa. Ta hơi mệt, Lý sư gia, thay ta tiễn Tô Tín về.
Nghe thấy lời này của Hổ tam gia, Tô Tín liền biết việc tìm lại công đạo cho người trong Phi Ưng bang đã không còn hy vọng gì, chỉ có thể dẫn Hoàng Bính Thanh rời đi.
Lý sư gia cười khà khà theo sau bọn họ, nói:
- Tô thiếu gia, người đừng để bụng chuyện này, nếu được thì đưa thêm phí mai táng cho bang chúng đó là được, chuyện này coi như chưa từng xảy ra đi.
- Lý sư gia người không cần gọi ta như vậy, cứ gọi thẳng tên ta là được rồi.
Đối với Lý sư gia cầm chiếc quạt trắng đã theo Hổ tam gia mười mấy năm nay, Tô Tín không thể xem thường ông ta được.
Lý sư gia lắc đầu:
- Không thể bỏ đi lễ nghi được, cậu là nghĩa tử của tam gia, ta gọi thiếu gia là chuyện đương nhiên.
Sắc mặt Tô Tín có chút thay đổi, kéo theo Lý sư gia đến góc cửa, rồi nhìn Hoàng Bính Thành ra hiệu.
Hoàng Bính Thành cũng nhanh nhẹn, lấy ngay ra một vạn lượng bạc nhét vào tay Lý sư gia.
Lý sư gia nhìn thấy bạc, sắc mặt bỗng vui vẻ, cất ngay vào trong tay áo.
- Khà khà, Tô thiếu gia không cần quá khách sáo. - Lý sư gia cười híp mắt nói.
Tô Tín chắp tay:
- Lý sư gia, ta không phải là đang khách sáo với ông, mà là muốn thỉnh giáo ông một chuyện, vì sao Thanh Trúc bang giết người chúng ta, mà bên trên lại không đòi lại công bằng? Là nghĩa phụ không muốn tổn hao huynh đệ thuộc hạ sao?
Lý sư gia nhìn xung quanh một lượt, không thấy có ai, mới thở dài nói:
- Tô thiếu gia, ta cũng không giấu giếm gì cậu nữa, chuyện này thực ra chẳng có liên quan gì nhiều đến Hổ tam gia, hoàn toàn là quyết định của bên trên.
Tô Tín nhíu mày, không có liên quan gì nhiều, vậy chắc hẳn cũng có chút liên quan rồi.
- Thanh Trúc bang giết người của chúng ta, sẽ giống như đang vả vào mặt chúng ta, trận chiến Trường Lạc phường lúc trước, là bọn Thanh Trúc bang đã thua mà, vì sao lần này chúng ta lại lui bước nhẫn nhịn?
Đánh thắng xong vẫn giả thua thế, đây chính là điểm làm Tô Tín thắc mắc.
Lý sư gia lắc đầu thở dài nói:
- Tô thiếu gia, cậu biết vì sao lần trước chúng ta khai chiến với Thanh Trúc bang không?
- Chẳng lẽ không phải vì muốn tranh đoạt Trường Lạc phường sao?
Lý sư gia bĩu môi khinh bỉ nói:
- Xí! Đó chỉ là cái cớ để lừa gạt những bang chúng bình thường mà thôi, Trường Lạc phường ngoài cái Khoái Hoạt Lâm ra thì chẳng có thứ gì đáng giá cả.
Khoái Hoạt Lâm chỉ phồn hoa trở lại từ sau khi cậu tiếp quản thôi, còn Khoái Hoạt Lâm trước kia, mỗi tháng chỉ có vài trăm lượng tiền thuế, còn không đủ tiền thưởng cho thuộc hạ sau trận đánh Trường Lạc phường đó. Nguyên nhân thực sự khiến chúng ta khai chiến với Thanh Trúc bang, đó là vì thiếu bang chủ Sa Viễn Đông của chúng ta ganh ghét với thiếu bang chủ Thanh Trúc bang, chịu chút thiệt thòi, vì vậy mới trả thù.
Hai bang khai chiến, không chỉ gây thiệt hại về bang chúng, mà còn tổn thất lượng lớn tiền bạc. Sau cuộc chiến phải phát tiền thưởng cho bang chúng, bang chúng bị thương hoặc chết cũng cần tiền an ủi, làm lớn chuyện, còn phải đút lót cho quan phủ, cái này không thể thiếu được.
Vì vậy trận chiến Trường Lạc Phường đó vốn chẳng có ý nghĩa gì, chẳng qua cũng chỉ là hai công tử ganh ghét nhau gây nên chuyện mà thôi. Chúng ta không muốn làm lớn chuyện, Thanh Trúc bang cũng không muốn tăng thêm tổn thất, vì vậy đã chủ động rút lui, coi như nể mặt Phi Ưng bang chúng ta.
Giờ chỉ chết đi một bang chúng nhỏ nhoi, Thanh Trúc bang cũng đã xin lỗi, thể diện đã có, bên trên hà tất vì một chữ công đạo mà bỏ ra một đống tiền đánh nhau với Thanh Trúc bang chứ?
Lời của Lý sư gia làm Tô Tín và Hoàng Bính Thành vô cùng kinh ngạc, họ đều không ngờ rằng, trận đại chiến bang phái hơn một tháng trước, nguyên nhân thực sự chỉ là vì hai vị công tử ganh ghét nhau gây ra.
Nhìn xung quanh một chút, Lý sư gia nhỏ tiếng nói:
- Tô thiếu gia, tôi nhiều chuyện thêm một câu, bên trên không chuẩn bị việc phái người đi đòi lại công đạo, ngoài nguyên nhân ở trên, còn có vài phần là có ý muốn nhằm vào cậu. Khoái Hoạt Lâm của cậu một tháng thu về gần hai mươi vạn, thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều tiền hàng tháng của các đại đầu mục, đã có rất nhiều người đỏ mặt tía tai, muốn chèn ép cậu đấy.
Tô Tín thấp giọng:
- Chẳng lẽ nghĩa phụ không đứng ra nói giúp ta sao?
Mười tám vạn lượng tháng này, Tô Tín đã đưa cho Hổ tam gia những tám vạn lượng.
Một mặt là hiếu kính ông, mặt khác là phòng hờ người khác ganh ghét, để cho Hổ tam gia che chắn cho cậu.
Trên danh nghĩa, tiểu đầu mục Tô Tín do Hổ tam gia quản, mà Hổ tam gia cũng là nghĩa phụ của cậu.
Bên trên nếu có người ganh ghét muốn chèn ép Tô Tín, vậy Hổ tam gia cầm tiền rồi, hẳn sẽ phải nói đỡ cho cậu chứ.
Câu hỏi này Lý sư gia không trả lời, mà hỏi lại:
- Tô thiếu gia, tháng trước cậu mang cho Hổ tam gia tám vạn lượng đúng chứ?
Tô Tín gật đầu.
- Tam gia sau đó mới biết được, tháng vừa rồi cậu kiếm được tổng mười tám vạn lượng!
Nói xong câu này, Lý sư gia chắp tay chào rồi quay người rời đi.
- Lòng tham không đáy!
Tô Tín nghe xong liền hiểu hàm ý trong lời nói của Lý sư gia, ánh mắt lóe lên sự lãnh đạm, liền dẫn Hoàng Bính Thành rời đi.
- Tức chết mất! Là cái đám gì chứ! Vì hai công tử ganh ghét nhau mà có thể đại chiến với Thanh Trúc bang, giờ người mình bị Thanh Trúc bang đánh chết, đến rắm cũng không dám thả!
Hoàng Bính Thành đi dọc đường cứ mắng xối xả, tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Trận đánh Trường Lạc phường hắn cũng có tham gia, tuy với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không xông lên liều mạng, nhưng chuyện này cũng khiến hắn không khỏi nảy sinh cảm giác bi thương thay cho huynh đệ.
Bên trên Phi Ưng bang, chẳng coi bang chúng bình thường như bọn họ là người!
Ngược lại với sự phẫn nộ của Hoàng Bính Thành, Tô Tín lại tỏ vẻ thản nhiên:
- Nhìn thoáng một chút, người đứng vị trí trên cao chỉ nghĩ được hai chữ, đó là lợi ích. Rõ ràng là chuyện chúng ta muốn làm không phù hợp với lợi ích bọn họ, vì vậy bọn họ sẽ không đếm xỉa đến, thậm chí còn đè ép. Dựa dẫm người khác, chi bằng dựa vào chính mình.
Điểm này Tô Tín sớm đã hiểu rõ từ kiếp trước, vĩnh viễn đừng bao giờ giao nộp vận mệnh của mình vào tay kẻ khác.
Hổ tam gia không quản, bên trên Phi Ưng bang không ra tay, lẽ nào Tô Tín cậu tức chết sao?
- Lão đại, người muốn... - Hoàng Bính Thành kinh ngạc nhìn Tô Tín.
Tô Tín không đáp, nhưng trong ánh mắt, lóe lên sự lạnh lùng.
Đi một mạch trở về đường viện Khoái Hoạt Lâm, chúng thuộc hạ của cậu vẫn đều đang đứng đợi ở đó, họ muốn biết bên trên có phái người giúp cậu đi đòi lại công đạo không.
Nhưng rồi chỉ nhìn thấy hai người Tô Tín và Hoàng Bính Thành quay về, trong lòng bọn họ nhất thời cảm thấy thất vọng.
Đón lấy ánh mắt của mọi người, Tô Tín thản nhiên nói:
- Bên trên nói, Thanh Trúc bang đã đến xin lỗi, chuyện này xem như chấm dứt ở đây, bọn họ sẽ không phái người đại chiến với Thanh Trúc bang.
Chúng thuộc hạ của Tô Tín bỗng chốc kích động, thật ra bọn họ đã đoán trước được kết quả này, những cũng vẫn có cảm giác uất ức.
Lý Cương trong đám người đó lắc đầu, khóe miệng lộ ra sự xem thường.
Hắn vẫn là tâm phúc của Hổ tam gia, hẳn sẽ hiểu một chút về bên trên Phi Ưng bang.
Sau khi xảy ra chuyện hắn liền biết, bên trên tuyệt đối sẽ không phái người đến giúp Tô Tín đòi lại công đạo.
Bên dưới hò hét một hồi, Tô Tín gõ gõ bàn, mọi người bỗng im lặng.
Tô Tín tuy chỉ mới làm lão đại hơn một tháng, nhưng thưởng phạt phân minh, làm bọn họ rất tâm phục.
Nhưng nhìn huynh đệ bên cạnh bị bang đối địch đánh chết, đến cuối cùng chỉ có lời xin lỗi gián tiếp và mười lượng bạc, điều này khiến bọn họ có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Tuy chuyện của họ không có liên quan nhiều đến Tô Tín, nhưng lòng cậu cũng có sự oán hận.
Một lão đại đến thuộc hạ của mình cũng không bảo vệ được, vậy làm sao khiến bọn họ tâm phục khẩu phục?
Nhìn thấy cảnh này, Tô Tín thở hắt ra một tiếng.
Có lẽ đây là cảnh mà bên trên Phi Ưng bang hoặc Hổ tam gia muốn nhìn thấy chứ gì?
Bản thân xán lạn nhưng thuộc hạ bên trong nội bộ lục đục, như vậy có thể bị người khác gây khó dễ?
Tô Tín cười nhạt, gõ bàn, nói to rõ:
- Bên trên không phái người cũng chả sao, họ có suy nghĩ của riêng họ, nhưng Tô Tín ta sẽ không để huynh đệ mình chết oan uổng! Giờ này ngày mai, ta sẽ lấy đầu Trương Hồng và Đới Xung, đến tế trước mộ huynh đệ đã chết!
Cả đường viện im lặng như tờ.
Có được thanh thế lớn mạnh như vậy ở Khoái Hoạt Lâm, dù Tô Tín không phải là nghĩa tử của Hổ tam gia, cũng đáng được để cho bọn họ kính trọng.
Vào phòng khách, Hổ tam gia ngồi ghế chính, dường như biết Tô Tín sẽ đến vậy, Lý sư gia cũng đứng sau lưng Hổ tam gia.
Tô Tín vội cúi người hành lễ:
- Tô Tín bái kiến nghĩa phụ.
Hổ tam gia bưng chén trà lên, cười hà hà nói:
- Đứng dậy đi, gần đây ngươi làm cho Khoái Hoạt Lâm tốt lên nhiều, nghĩa phụ đúng là không nhìn nhầm người.
Tô Tín cung kính nói:
- Nghĩa phụ quá khen, ta có ngày hôm nay, cũng là nhờ thanh thế nghĩa phụ, nếu không có nghĩa phụ đứng đằng sau, chỉ e là ta chẳng thể áp chế được đám thương nhân kia.
- Được rồi, ngươi không cần khiêm tốn nữa, trong hàng trẻ tuổi của Phi Ưng bang, ngươi được coi là giỏi giang nhất, cải cách này của Khoái Hoạt Lâm, khiến bang chủ khen ngươi không ngớt lời đấy. - Hổ tam gia nói.
- Phải rồi nghĩa phụ, hôm qua huynh đệ thuộc hạ của ta bị người Thanh Trúc bang đánh chết, người đã biết chưa? - Tô Tín hỏi.
Hổ tam gia nói:
- Chuyện này đương nhiên là ta biết, chỉ là một chút hiểu nhầm thôi. Đại đầu mục Thanh Trúc bang là Đới Xung đã đến xin lỗi rồi, còn bồi thường mười lượng bạc, chuyện kết thúc ở đây đi.
Tô Tín nén lại sự giận dữ nói:
- Nghĩa phụ, Thanh Trúc bang hắn giết huynh đệ của ta, lẽ nào Phi Ưng bang bỏ qua như vậy? Một mạng người chỉ đáng giá một lời xin lỗi sao?
- Vậy ngươi muốn thế nào? Ngươi còn trẻ, chuyện tranh đấu giữa các bang phái không đơn giản như vậy đâu. - Hổ tam gia nói sâu xa.
Tô Tín còn chưa kịp nói gì, Hổ tam gia đã nói tiếp:
- Được rồi, Khoái Hoạt Lâm của ngươi chỉ vừa mới phát triển, đừng dồn sức vào những chuyện nhỏ nhặt này nữa. Ta hơi mệt, Lý sư gia, thay ta tiễn Tô Tín về.
Nghe thấy lời này của Hổ tam gia, Tô Tín liền biết việc tìm lại công đạo cho người trong Phi Ưng bang đã không còn hy vọng gì, chỉ có thể dẫn Hoàng Bính Thanh rời đi.
Lý sư gia cười khà khà theo sau bọn họ, nói:
- Tô thiếu gia, người đừng để bụng chuyện này, nếu được thì đưa thêm phí mai táng cho bang chúng đó là được, chuyện này coi như chưa từng xảy ra đi.
- Lý sư gia người không cần gọi ta như vậy, cứ gọi thẳng tên ta là được rồi.
Đối với Lý sư gia cầm chiếc quạt trắng đã theo Hổ tam gia mười mấy năm nay, Tô Tín không thể xem thường ông ta được.
Lý sư gia lắc đầu:
- Không thể bỏ đi lễ nghi được, cậu là nghĩa tử của tam gia, ta gọi thiếu gia là chuyện đương nhiên.
Sắc mặt Tô Tín có chút thay đổi, kéo theo Lý sư gia đến góc cửa, rồi nhìn Hoàng Bính Thành ra hiệu.
Hoàng Bính Thành cũng nhanh nhẹn, lấy ngay ra một vạn lượng bạc nhét vào tay Lý sư gia.
Lý sư gia nhìn thấy bạc, sắc mặt bỗng vui vẻ, cất ngay vào trong tay áo.
- Khà khà, Tô thiếu gia không cần quá khách sáo. - Lý sư gia cười híp mắt nói.
Tô Tín chắp tay:
- Lý sư gia, ta không phải là đang khách sáo với ông, mà là muốn thỉnh giáo ông một chuyện, vì sao Thanh Trúc bang giết người chúng ta, mà bên trên lại không đòi lại công bằng? Là nghĩa phụ không muốn tổn hao huynh đệ thuộc hạ sao?
Lý sư gia nhìn xung quanh một lượt, không thấy có ai, mới thở dài nói:
- Tô thiếu gia, ta cũng không giấu giếm gì cậu nữa, chuyện này thực ra chẳng có liên quan gì nhiều đến Hổ tam gia, hoàn toàn là quyết định của bên trên.
Tô Tín nhíu mày, không có liên quan gì nhiều, vậy chắc hẳn cũng có chút liên quan rồi.
- Thanh Trúc bang giết người của chúng ta, sẽ giống như đang vả vào mặt chúng ta, trận chiến Trường Lạc phường lúc trước, là bọn Thanh Trúc bang đã thua mà, vì sao lần này chúng ta lại lui bước nhẫn nhịn?
Đánh thắng xong vẫn giả thua thế, đây chính là điểm làm Tô Tín thắc mắc.
Lý sư gia lắc đầu thở dài nói:
- Tô thiếu gia, cậu biết vì sao lần trước chúng ta khai chiến với Thanh Trúc bang không?
- Chẳng lẽ không phải vì muốn tranh đoạt Trường Lạc phường sao?
Lý sư gia bĩu môi khinh bỉ nói:
- Xí! Đó chỉ là cái cớ để lừa gạt những bang chúng bình thường mà thôi, Trường Lạc phường ngoài cái Khoái Hoạt Lâm ra thì chẳng có thứ gì đáng giá cả.
Khoái Hoạt Lâm chỉ phồn hoa trở lại từ sau khi cậu tiếp quản thôi, còn Khoái Hoạt Lâm trước kia, mỗi tháng chỉ có vài trăm lượng tiền thuế, còn không đủ tiền thưởng cho thuộc hạ sau trận đánh Trường Lạc phường đó. Nguyên nhân thực sự khiến chúng ta khai chiến với Thanh Trúc bang, đó là vì thiếu bang chủ Sa Viễn Đông của chúng ta ganh ghét với thiếu bang chủ Thanh Trúc bang, chịu chút thiệt thòi, vì vậy mới trả thù.
Hai bang khai chiến, không chỉ gây thiệt hại về bang chúng, mà còn tổn thất lượng lớn tiền bạc. Sau cuộc chiến phải phát tiền thưởng cho bang chúng, bang chúng bị thương hoặc chết cũng cần tiền an ủi, làm lớn chuyện, còn phải đút lót cho quan phủ, cái này không thể thiếu được.
Vì vậy trận chiến Trường Lạc Phường đó vốn chẳng có ý nghĩa gì, chẳng qua cũng chỉ là hai công tử ganh ghét nhau gây nên chuyện mà thôi. Chúng ta không muốn làm lớn chuyện, Thanh Trúc bang cũng không muốn tăng thêm tổn thất, vì vậy đã chủ động rút lui, coi như nể mặt Phi Ưng bang chúng ta.
Giờ chỉ chết đi một bang chúng nhỏ nhoi, Thanh Trúc bang cũng đã xin lỗi, thể diện đã có, bên trên hà tất vì một chữ công đạo mà bỏ ra một đống tiền đánh nhau với Thanh Trúc bang chứ?
Lời của Lý sư gia làm Tô Tín và Hoàng Bính Thành vô cùng kinh ngạc, họ đều không ngờ rằng, trận đại chiến bang phái hơn một tháng trước, nguyên nhân thực sự chỉ là vì hai vị công tử ganh ghét nhau gây ra.
Nhìn xung quanh một chút, Lý sư gia nhỏ tiếng nói:
- Tô thiếu gia, tôi nhiều chuyện thêm một câu, bên trên không chuẩn bị việc phái người đi đòi lại công đạo, ngoài nguyên nhân ở trên, còn có vài phần là có ý muốn nhằm vào cậu. Khoái Hoạt Lâm của cậu một tháng thu về gần hai mươi vạn, thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều tiền hàng tháng của các đại đầu mục, đã có rất nhiều người đỏ mặt tía tai, muốn chèn ép cậu đấy.
Tô Tín thấp giọng:
- Chẳng lẽ nghĩa phụ không đứng ra nói giúp ta sao?
Mười tám vạn lượng tháng này, Tô Tín đã đưa cho Hổ tam gia những tám vạn lượng.
Một mặt là hiếu kính ông, mặt khác là phòng hờ người khác ganh ghét, để cho Hổ tam gia che chắn cho cậu.
Trên danh nghĩa, tiểu đầu mục Tô Tín do Hổ tam gia quản, mà Hổ tam gia cũng là nghĩa phụ của cậu.
Bên trên nếu có người ganh ghét muốn chèn ép Tô Tín, vậy Hổ tam gia cầm tiền rồi, hẳn sẽ phải nói đỡ cho cậu chứ.
Câu hỏi này Lý sư gia không trả lời, mà hỏi lại:
- Tô thiếu gia, tháng trước cậu mang cho Hổ tam gia tám vạn lượng đúng chứ?
Tô Tín gật đầu.
- Tam gia sau đó mới biết được, tháng vừa rồi cậu kiếm được tổng mười tám vạn lượng!
Nói xong câu này, Lý sư gia chắp tay chào rồi quay người rời đi.
- Lòng tham không đáy!
Tô Tín nghe xong liền hiểu hàm ý trong lời nói của Lý sư gia, ánh mắt lóe lên sự lãnh đạm, liền dẫn Hoàng Bính Thành rời đi.
- Tức chết mất! Là cái đám gì chứ! Vì hai công tử ganh ghét nhau mà có thể đại chiến với Thanh Trúc bang, giờ người mình bị Thanh Trúc bang đánh chết, đến rắm cũng không dám thả!
Hoàng Bính Thành đi dọc đường cứ mắng xối xả, tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Trận đánh Trường Lạc phường hắn cũng có tham gia, tuy với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không xông lên liều mạng, nhưng chuyện này cũng khiến hắn không khỏi nảy sinh cảm giác bi thương thay cho huynh đệ.
Bên trên Phi Ưng bang, chẳng coi bang chúng bình thường như bọn họ là người!
Ngược lại với sự phẫn nộ của Hoàng Bính Thành, Tô Tín lại tỏ vẻ thản nhiên:
- Nhìn thoáng một chút, người đứng vị trí trên cao chỉ nghĩ được hai chữ, đó là lợi ích. Rõ ràng là chuyện chúng ta muốn làm không phù hợp với lợi ích bọn họ, vì vậy bọn họ sẽ không đếm xỉa đến, thậm chí còn đè ép. Dựa dẫm người khác, chi bằng dựa vào chính mình.
Điểm này Tô Tín sớm đã hiểu rõ từ kiếp trước, vĩnh viễn đừng bao giờ giao nộp vận mệnh của mình vào tay kẻ khác.
Hổ tam gia không quản, bên trên Phi Ưng bang không ra tay, lẽ nào Tô Tín cậu tức chết sao?
- Lão đại, người muốn... - Hoàng Bính Thành kinh ngạc nhìn Tô Tín.
Tô Tín không đáp, nhưng trong ánh mắt, lóe lên sự lạnh lùng.
Đi một mạch trở về đường viện Khoái Hoạt Lâm, chúng thuộc hạ của cậu vẫn đều đang đứng đợi ở đó, họ muốn biết bên trên có phái người giúp cậu đi đòi lại công đạo không.
Nhưng rồi chỉ nhìn thấy hai người Tô Tín và Hoàng Bính Thành quay về, trong lòng bọn họ nhất thời cảm thấy thất vọng.
Đón lấy ánh mắt của mọi người, Tô Tín thản nhiên nói:
- Bên trên nói, Thanh Trúc bang đã đến xin lỗi, chuyện này xem như chấm dứt ở đây, bọn họ sẽ không phái người đại chiến với Thanh Trúc bang.
Chúng thuộc hạ của Tô Tín bỗng chốc kích động, thật ra bọn họ đã đoán trước được kết quả này, những cũng vẫn có cảm giác uất ức.
Lý Cương trong đám người đó lắc đầu, khóe miệng lộ ra sự xem thường.
Hắn vẫn là tâm phúc của Hổ tam gia, hẳn sẽ hiểu một chút về bên trên Phi Ưng bang.
Sau khi xảy ra chuyện hắn liền biết, bên trên tuyệt đối sẽ không phái người đến giúp Tô Tín đòi lại công đạo.
Bên dưới hò hét một hồi, Tô Tín gõ gõ bàn, mọi người bỗng im lặng.
Tô Tín tuy chỉ mới làm lão đại hơn một tháng, nhưng thưởng phạt phân minh, làm bọn họ rất tâm phục.
Nhưng nhìn huynh đệ bên cạnh bị bang đối địch đánh chết, đến cuối cùng chỉ có lời xin lỗi gián tiếp và mười lượng bạc, điều này khiến bọn họ có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Tuy chuyện của họ không có liên quan nhiều đến Tô Tín, nhưng lòng cậu cũng có sự oán hận.
Một lão đại đến thuộc hạ của mình cũng không bảo vệ được, vậy làm sao khiến bọn họ tâm phục khẩu phục?
Nhìn thấy cảnh này, Tô Tín thở hắt ra một tiếng.
Có lẽ đây là cảnh mà bên trên Phi Ưng bang hoặc Hổ tam gia muốn nhìn thấy chứ gì?
Bản thân xán lạn nhưng thuộc hạ bên trong nội bộ lục đục, như vậy có thể bị người khác gây khó dễ?
Tô Tín cười nhạt, gõ bàn, nói to rõ:
- Bên trên không phái người cũng chả sao, họ có suy nghĩ của riêng họ, nhưng Tô Tín ta sẽ không để huynh đệ mình chết oan uổng! Giờ này ngày mai, ta sẽ lấy đầu Trương Hồng và Đới Xung, đến tế trước mộ huynh đệ đã chết!
Cả đường viện im lặng như tờ.
/773
|