Lúc này Lý Cương hoàn toàn không hề hay biết rằng đại nạn sắp đến, hắn còn ở Khoái Hoạt Lâm đi theo lão đại Tô Tín, không ngừng tự mê hoặc mình rằng Tô Tín sắp hết đời.
Từ sau khi gia nhập làm thuộc hạ của Tô Tín, Lý Cương vô cùng uất ức, đặc biệt là khi nhìn thấy Lý Hoại được trọng dụng, cảm giác uất hận này càng mãnh liệt hơn.
Nhưng chỉ có bản thân Lý Cương biết, thực ra không phải hắn uất ức mà là hối hận, vô cùng hối hận.
Trước kia, khi mới gia nhập vào làm thuộc hạ của Tô Tín, Lý Hoại tuy không hề khách khí với Tô Tín, nhưng hắn cũng không có mục đích gì không thể nói ra với người khác.
Còn Lý Cương lại công khai làm tai mắt và quản thúc Tô Tín cho Hổ tam gia.
Đương nhiên kết quả cuối cùng nghĩ cũng có thể biết được, đến việc theo dõi Tô Tín hắn cũng không làm tròn, thậm chí Tô Tín còn sai người theo dõi ngược lại hắn, đó đã coi như là rộng lượng rồi.
Sau chuyện thích sát Đới Xung, Lý Cương và Tô Tín hoàn toàn trở mặt với nhau, và ngược lại Lý Hoại đã trở thành tâm phúc của Tô Tín.
Vốn cho rằng Tô Tín sẽ bị bang xử phạt nhưng không ngờ Tô Tín lại một bước lên mây, cách bọn họ đối đãi với Lý Cương tự nhiên cũng trở nên vô cùng khó xử.
Ở chỗ Hổ tam gia, Lý Cương cảm thấy ông ta nghi ngờ bản thân hắn, chính vì vậy nên hắn mới ghen ghét với Lý Hoại vì Lý Hoại có thể có được sự tín nhiệm của Tô Tín như vậy.
Lý Cương luôn nghĩ rằng, nếu lúc đầu hắn ủng hộ Tô Tín, làm thuộc hạ hoàn toàn cho Tô Tín, thì với thủ đoạn của hắn, đâu có chỗ cho kẻ giảo hoạt Hoàng Bính Thành chứ?
Đáng tiếc là thế gian không có thuốc chữa hối hận, chuyện như vậy chỉ có thể nằm trong suy nghĩ của Lý Cương mà thôi, nếu đã trở mặt hoàn toàn với Tô Tín, vậy hắn cần nghĩ mọi cách để đối phó với Tô Tín!
Có điều sau đó khoảng cách giữa hai bên ngày càng lớn, Lý Cương gần như bỏ đi suy nghĩ này, nhưng không ngờ cuối cùng Tô Tín lại tự tìm cái chết khi dám giết cả đại đầu mục Hầu Thông!
Chuyện như vậy nếu như Lý Cương còn có thể cho qua thì hắn không phải là Lý Cương nữa.
Vì vậy sau khi biết được chuyện này, việc đầu tiên là Lý Cương lôi kéo một số thuộc hạ cũ của Tô Tín, chuẩn bị giở ra một số thủ đoạn.
Lý Cương có chút thông minh, hắn không lựa chọn đi lôi kéo những người mới vào làm bang chúng thuộc hạ cho Tô Tín.
Những người này tuy dễ lôi kéo nhưng bọn họ không có thực lực, hơn nữa dường như cũng không có ảnh hưởng gì với Tô Tín, dù có bị lôi kéo cả trăm người thì cũng chẳng có ích gì với Tô Tín cả, sai vài người bất kỳ là đã có thể trấn áp được.
Vì vậy hắn chọn những người cũ đã theo Tô Tín từ Khoái Hoạt Lâm, hơn nữa lại là những người không được đề bạt lên làm bách trưởng và thập trưởng.
Thuộc hạ cũ của Tô Tín có gần hai trăm người, mà số lượng thập trưởng và bách trưởng lại chỉ có hơn một trăm người, còn có một số người chỉ mang thân phận bang chúng bình thường.
Nhìn những người cùng lứa đều đã được thăng quan tiến chức trở thành cấp trên của mình, lão đại của mình, trong lòng những người này có thể dễ chịu được mới lạ.
Lý Cương đã lợi dụng sự bất mãn này lôi kéo bọn họ cùng âm thầm giở một số thủ đoạn.
- Các vị, lần này Tô Tín dám giết cả đại đầu mục Hầu Thông, trong bang sẽ không thể tha cho hắn.
- Mà một khi Tô Tín bị xử phạt, nhẹ thì sẽ bị phế đi võ công, nặng thì sẽ trực tiếp bị giết chết, dù là hình thức nào thì Khoái Hoạt Lâm và Vĩnh Lạc phường đều sẽ là nơi vô chủ, các ngươi không muốn nắm hai địa bàn này trong tay sao?
- Lần đề bạt này, thời gian các ngươi ở cùng Tô Tín là lâu nhất, cũng cùng hắn kề vai sát cánh giết địch, nhưng cuối cùng đến chức thập trưởng nhỏ nhoi cũng không có được, các ngươi cam tâm sao? Chẳng lẽ các ngươi không muốn có địa bàn thuộc về mình sao?
Giọng điệu của Lý Cương vô cùng mê hoặc lòng người, nhưng năm người ở đây đều tỏ vẻ không hề đứng về phía hắn.
Một người trong số đó trực tiếp mở miệng mắng:
- Ngươi đừng hòng khua môi múa mép! Ai nói lão đại sắp không xong rồi? Tên cẩu tạp chủng Hầu Thông đó nhìn thấy bọn ta sống tốt nên mới muốn đến dọa nạt kiếm chút tiền, dù lão đại không giết hắn thì lão tử ta cũng tìm cơ hội khiến hắn phải chết thôi!
Một người khác hừ lạnh nói:
- Lý Cương, đừng nghĩ rằng bọn ta không biết ngươi muốn giở trò gì, mấy huynh đệ bọn ta tuy không biết chữ nào nhưng cũng không ngốc! Lão đại mà chết thì ai phát được lương tháng mười lượng cho bọn ta chứ.
- Đúng vậy, Lý Cương ngươi đừng hòng gây chia rẽ bọn ta, không được chọn làm thập trưởng đương nhiên trong lòng mỗi người đều không vui vẻ gì, nhưng bọn ta chưa từng trách lão đại.
- Lão đại từng nói, muốn ăn được thịt ngon thì phải liều mạng! Lúc chiến đấu với bọn người Thanh Trúc bang, là do bọn ta yếu kém, chân mềm nhũn ra trốn ở đằng sau, không giết được người nào mà bản thân còn bị thương, chuyện này không oán trách được người khác, càng không trách được lão đại!
Lý Cương nhất thời nghẹn họng, hắn không ngờ uy danh Tô Tín ở trong lòng những bang chúng này lại cao như vậy.
- Chẳng lẽ các ngươi muốn cùng Tô Tín đi vào con đường sai trái sao? Đợi đến lúc bang trách phạt xuống, các ngươi muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi!
- Bọn họ có hối hận không ta không biết, nhưng ta biết rằng, giờ ngươi chắc chắn đang rất hối hận.
Một giọng nói bỗng vang lên từ phía ngoài cửa.
Nhìn thấy Tô Tín đẩy cửa đi vào, sắc mặt Lý Cương bỗng như tro tàn.
Tô Tín giờ chẳng phải đang cần vắt óc suy nghĩ cách ứng phó với sự trách phạt từ bang hay sao? Sao còn có tâm trí đến tìm mình?
- Lão đại!
Năm người đó cung kính chào một tiếng, mồ hôi lạnh thầm chảy xuống.
May mà vừa rồi không nói ra lời đi quá giới hạn, nếu không bây giờ bọn họ đã không thể đứng đây được nữa rồi.
Tô Tín gật đầu:
- Các ngươi làm tốt lắm, lui ra trước đi.
Năm người gật đầu lập tức quay người đi ra.
Trong ánh mắt Lý Cương lộ ra tia tuyệt vọng:
- Thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết ta ngươi cứ ra tay đi.
Tô Tín thở dài một tiếng, đi đến cạnh Lý Cương, nhưng sắc mặt như tro tàn từ bỏ việc chống cự vừa rồi của Lý Cương bỗng nhiên lại trỗi dậy, một con dao găm từ tay áo tuồn ra, đâm thẳng về phía bụng của Tô Tín.
Tay nắm thanh kiếm phất qua một cái, con dao găm liền rơi xuống.
Tô Tín đưa tay ra bóp lấy cổ Lý Cương, cảm giác nghẹt thở khiến Lý Cương cảm thấy như cái chết đang từng bước cận kề, lần này, hắn thực sự đã tuyệt vọng.
Nhưng khi hắn sắp nghẹt thở đến ngất đi thì Tô Tín bỗng ném hắn xuống đất.
- Điều đáng thương đáng buồn nhất trên thế gian này đó là loại người tự cho rằng mình thông minh như ngươi vậy. Nhưng ngươi còn có chút giá trị nên giờ ta sẽ không giết.
Lý Hoại tiến lên trước, trực tiếp xuất kiếm cắt đứt gân tay gân chân của hắn, rồi kéo hắn ra như một con chó chết, giao lại cho một bang chúng ở bên ngoài cửa.
Lúc này Hoàng Bính Thành cũng dẫn theo bọn người Lý Thanh trở về, nhìn bộ dạng của bọn họ rõ ràng là đã động thủ.
Đến loại người chưa hề tu luyện qua chút nội công nào như Lý Cương còn dám ra tay trước mặt Tô Tín, thì càng không cần nói đến những kẻ khác.
- Lão Hoàng, có bao nhiêu người?
Tô Tín hỏi.
- Tám người.
Sắc mặt Hoàng Bính Thành nhìn có chút khó coi.
Dù Tô Tín đã từng đề cập qua với hắn rằng thuộc hạ của bọn họ có người không trung thành, nhưng hắn không ngờ rằng lại có nhiều như vậy.
- Giết hết đi.
Giọng điệu Tô Tín vô cùng thản nhiên.
- Lão đại, có thể nương tay một chút không? Hay là phế đi hết võ công của bọn họ rồi đuổi đi cũng được.
Sắc mặt Hoàng Bính Thành hơi phức tạp, tám người này đều là những huynh đệ lâu năm với bọn họ, thậm chí có người còn có mối quan hệ rất tốt với Hoàng Bính Thành, hắn lại vừa mới đề bạt đối phương lên làm thập trưởng.
Dù biết sự phản bội của bọn họ, nhưng giờ buộc Hoàng Bính Thành phải xuống tay khiến hắn có chút không nhẫn tâm.
Tô Tín xua tay:
- Lão Hoàng, những chuyện khác ta đều có thể đồng ý với ngươi, duy chỉ có chuyện này không được.
Ta đã cho bọn họ cơ hội, nếu bọn họ sớm rút lui, nước sông không phạm nước giếng thì ta đã không truy xét đến cùng rồi. Nhưng giờ bọn họ nhận bạc của ta, học công pháp ta dạy, dùng quyền lợi mà ta cho bọn họ, cuối cùng lại còn phản bội, chuyện này không thể dung tha!
- Vâng, ta biết rồi lão đại.
Hoàng Bính Thành nghiến răng, dùng tay kéo một đường ngang cổ ra hiệu với bọn người Lý Thanh.
- Đi thôi, đi gặp người nghĩa phụ đó của ta, nhân tiện tặng cho ông ta một món quà lớn.
Tô Tín nhìn về hướng Thuận Ý phường, tâm tư có chút phức tạp.
Hơn ba tháng trước cậu vừa đến thế giới này, chỉ có thể dựa vào lời ngon tiếng ngọt để có được cơ hội sống sót dưới tay đối phương.
Nhưng giờ đây bản thân đã đến mức muốn thực lực có thực lực, muốn thế lực có thế lực, cậu còn có thể quyết định sự sống chết của đối phương, thực sự là rất kỳ diệu.
Còn lúc này tâm tình của Hổ tam gia ở Thuận Ý phường đương nhiên chẳng phức tạp như Tô Tín, giờ đây tâm trạng ông ta rất đơn giản, đó là sợ hãi.
Sau khi nghe Tô Tín một kiếm giết chết Hầu Thông, Hổ tam gia vốn không hề vui mừng mà ngược lại bắt đầu sợ hãi.
Thế gian này, người như thế nào mới đáng sợ nhất? Đó là kẻ điên!
Bởi vì bản thân vĩnh viễn không thể đoán được trong lòng kẻ đó đang nghĩ gì, bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Hầu Thông cho rằng Tô Tín không dám giết mình, vì vậy ông ta mới ung dung đến Khoái Hoạt Lâm, dùng cách hung hăng càn quấy để khiêu khích Tô Tín.
Và Hổ tam gia cũng cho rằng Tô Tín sẽ không dám làm gì với một đại đầu mục như Hầu Thông, vì vậy ông ta mới yên tâm đưa cho Hầu Thông mười vạn lượng để ông ta đi gây rắc rối cho Tô Tín.
Ai cũng đều cho rằng Tô Tín không dám giết Hầu Thông, nhưng cậu một mực muốn giết.
Chính suy nghĩ của kẻ điên như vậy khiến Hổ tam gia sợ hãi, ai mà biết Tô Tín có kiêng dè loại thân phận nghĩa phụ nghĩa tử này không, hay cũng giết luôn ông?
- Lý sư gia, thu dọn đồ đạc, chúng ra đến tổng đường!
Hổ tam gia càng nghĩ càng bất an nên liền thu dọn đồ đạc đi đến tổng đường, chỉ có nơi đó mới khiến ông cảm thấy an toàn.
Dù thực lực Tô Tín có mạnh, dáng vẻ có hung hăng cỡ nào cũng không dám làm gì ở tổng đường.
Ở đó có ba vị đường chủ và bang chủ cảnh giới hậu thiên trung kỳ, còn có chủ lực của chiến đường, Tô Tín tuyệt đối không dám xấc xược ở đó được.
Nhưng lên tiếng gọi xong, Lý sư gia xưa nay như hình với bóng với Hổ tam gia, lại không hề thấy tăm hơi đâu.
Đang định gọi lại tiếng nữa thì nhìn thấy Tô Tín dẫn theo bọn người Lý Hoại ngang nhiên đi vào bên trong trạch viện của ông.
- Nghĩa phụ đại nhân hãy khoan đi vội, hài nhi vừa hay có mang món quà đến cho người.
Tô Tín cười ha ha, ném đầu Hầu Thông đến trước người Hổ tam gia, nhất thời khiến ông ta giật mình.
Hổ tam gia cố gắng giữ vững tinh thần, lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi nghĩ cho kỹ vào, ở đây là Phi Ưng bang đấy! Giờ hành động của người là đang muốn làm phản bang phái sao?
- Thực lực của bang chủ và ba vị đường chủ tuyệt đối không như ngươi tưởng tượng, giờ ngươi đi cùng ta đến tổng đường nhận tội, dựa vào đại công ngươi lập được trong bang, ta vác cái mặt này đi cầu xin bang chủ, may ra còn có thể cứu cái mạng của ngươi!
Từ sau khi gia nhập làm thuộc hạ của Tô Tín, Lý Cương vô cùng uất ức, đặc biệt là khi nhìn thấy Lý Hoại được trọng dụng, cảm giác uất hận này càng mãnh liệt hơn.
Nhưng chỉ có bản thân Lý Cương biết, thực ra không phải hắn uất ức mà là hối hận, vô cùng hối hận.
Trước kia, khi mới gia nhập vào làm thuộc hạ của Tô Tín, Lý Hoại tuy không hề khách khí với Tô Tín, nhưng hắn cũng không có mục đích gì không thể nói ra với người khác.
Còn Lý Cương lại công khai làm tai mắt và quản thúc Tô Tín cho Hổ tam gia.
Đương nhiên kết quả cuối cùng nghĩ cũng có thể biết được, đến việc theo dõi Tô Tín hắn cũng không làm tròn, thậm chí Tô Tín còn sai người theo dõi ngược lại hắn, đó đã coi như là rộng lượng rồi.
Sau chuyện thích sát Đới Xung, Lý Cương và Tô Tín hoàn toàn trở mặt với nhau, và ngược lại Lý Hoại đã trở thành tâm phúc của Tô Tín.
Vốn cho rằng Tô Tín sẽ bị bang xử phạt nhưng không ngờ Tô Tín lại một bước lên mây, cách bọn họ đối đãi với Lý Cương tự nhiên cũng trở nên vô cùng khó xử.
Ở chỗ Hổ tam gia, Lý Cương cảm thấy ông ta nghi ngờ bản thân hắn, chính vì vậy nên hắn mới ghen ghét với Lý Hoại vì Lý Hoại có thể có được sự tín nhiệm của Tô Tín như vậy.
Lý Cương luôn nghĩ rằng, nếu lúc đầu hắn ủng hộ Tô Tín, làm thuộc hạ hoàn toàn cho Tô Tín, thì với thủ đoạn của hắn, đâu có chỗ cho kẻ giảo hoạt Hoàng Bính Thành chứ?
Đáng tiếc là thế gian không có thuốc chữa hối hận, chuyện như vậy chỉ có thể nằm trong suy nghĩ của Lý Cương mà thôi, nếu đã trở mặt hoàn toàn với Tô Tín, vậy hắn cần nghĩ mọi cách để đối phó với Tô Tín!
Có điều sau đó khoảng cách giữa hai bên ngày càng lớn, Lý Cương gần như bỏ đi suy nghĩ này, nhưng không ngờ cuối cùng Tô Tín lại tự tìm cái chết khi dám giết cả đại đầu mục Hầu Thông!
Chuyện như vậy nếu như Lý Cương còn có thể cho qua thì hắn không phải là Lý Cương nữa.
Vì vậy sau khi biết được chuyện này, việc đầu tiên là Lý Cương lôi kéo một số thuộc hạ cũ của Tô Tín, chuẩn bị giở ra một số thủ đoạn.
Lý Cương có chút thông minh, hắn không lựa chọn đi lôi kéo những người mới vào làm bang chúng thuộc hạ cho Tô Tín.
Những người này tuy dễ lôi kéo nhưng bọn họ không có thực lực, hơn nữa dường như cũng không có ảnh hưởng gì với Tô Tín, dù có bị lôi kéo cả trăm người thì cũng chẳng có ích gì với Tô Tín cả, sai vài người bất kỳ là đã có thể trấn áp được.
Vì vậy hắn chọn những người cũ đã theo Tô Tín từ Khoái Hoạt Lâm, hơn nữa lại là những người không được đề bạt lên làm bách trưởng và thập trưởng.
Thuộc hạ cũ của Tô Tín có gần hai trăm người, mà số lượng thập trưởng và bách trưởng lại chỉ có hơn một trăm người, còn có một số người chỉ mang thân phận bang chúng bình thường.
Nhìn những người cùng lứa đều đã được thăng quan tiến chức trở thành cấp trên của mình, lão đại của mình, trong lòng những người này có thể dễ chịu được mới lạ.
Lý Cương đã lợi dụng sự bất mãn này lôi kéo bọn họ cùng âm thầm giở một số thủ đoạn.
- Các vị, lần này Tô Tín dám giết cả đại đầu mục Hầu Thông, trong bang sẽ không thể tha cho hắn.
- Mà một khi Tô Tín bị xử phạt, nhẹ thì sẽ bị phế đi võ công, nặng thì sẽ trực tiếp bị giết chết, dù là hình thức nào thì Khoái Hoạt Lâm và Vĩnh Lạc phường đều sẽ là nơi vô chủ, các ngươi không muốn nắm hai địa bàn này trong tay sao?
- Lần đề bạt này, thời gian các ngươi ở cùng Tô Tín là lâu nhất, cũng cùng hắn kề vai sát cánh giết địch, nhưng cuối cùng đến chức thập trưởng nhỏ nhoi cũng không có được, các ngươi cam tâm sao? Chẳng lẽ các ngươi không muốn có địa bàn thuộc về mình sao?
Giọng điệu của Lý Cương vô cùng mê hoặc lòng người, nhưng năm người ở đây đều tỏ vẻ không hề đứng về phía hắn.
Một người trong số đó trực tiếp mở miệng mắng:
- Ngươi đừng hòng khua môi múa mép! Ai nói lão đại sắp không xong rồi? Tên cẩu tạp chủng Hầu Thông đó nhìn thấy bọn ta sống tốt nên mới muốn đến dọa nạt kiếm chút tiền, dù lão đại không giết hắn thì lão tử ta cũng tìm cơ hội khiến hắn phải chết thôi!
Một người khác hừ lạnh nói:
- Lý Cương, đừng nghĩ rằng bọn ta không biết ngươi muốn giở trò gì, mấy huynh đệ bọn ta tuy không biết chữ nào nhưng cũng không ngốc! Lão đại mà chết thì ai phát được lương tháng mười lượng cho bọn ta chứ.
- Đúng vậy, Lý Cương ngươi đừng hòng gây chia rẽ bọn ta, không được chọn làm thập trưởng đương nhiên trong lòng mỗi người đều không vui vẻ gì, nhưng bọn ta chưa từng trách lão đại.
- Lão đại từng nói, muốn ăn được thịt ngon thì phải liều mạng! Lúc chiến đấu với bọn người Thanh Trúc bang, là do bọn ta yếu kém, chân mềm nhũn ra trốn ở đằng sau, không giết được người nào mà bản thân còn bị thương, chuyện này không oán trách được người khác, càng không trách được lão đại!
Lý Cương nhất thời nghẹn họng, hắn không ngờ uy danh Tô Tín ở trong lòng những bang chúng này lại cao như vậy.
- Chẳng lẽ các ngươi muốn cùng Tô Tín đi vào con đường sai trái sao? Đợi đến lúc bang trách phạt xuống, các ngươi muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi!
- Bọn họ có hối hận không ta không biết, nhưng ta biết rằng, giờ ngươi chắc chắn đang rất hối hận.
Một giọng nói bỗng vang lên từ phía ngoài cửa.
Nhìn thấy Tô Tín đẩy cửa đi vào, sắc mặt Lý Cương bỗng như tro tàn.
Tô Tín giờ chẳng phải đang cần vắt óc suy nghĩ cách ứng phó với sự trách phạt từ bang hay sao? Sao còn có tâm trí đến tìm mình?
- Lão đại!
Năm người đó cung kính chào một tiếng, mồ hôi lạnh thầm chảy xuống.
May mà vừa rồi không nói ra lời đi quá giới hạn, nếu không bây giờ bọn họ đã không thể đứng đây được nữa rồi.
Tô Tín gật đầu:
- Các ngươi làm tốt lắm, lui ra trước đi.
Năm người gật đầu lập tức quay người đi ra.
Trong ánh mắt Lý Cương lộ ra tia tuyệt vọng:
- Thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết ta ngươi cứ ra tay đi.
Tô Tín thở dài một tiếng, đi đến cạnh Lý Cương, nhưng sắc mặt như tro tàn từ bỏ việc chống cự vừa rồi của Lý Cương bỗng nhiên lại trỗi dậy, một con dao găm từ tay áo tuồn ra, đâm thẳng về phía bụng của Tô Tín.
Tay nắm thanh kiếm phất qua một cái, con dao găm liền rơi xuống.
Tô Tín đưa tay ra bóp lấy cổ Lý Cương, cảm giác nghẹt thở khiến Lý Cương cảm thấy như cái chết đang từng bước cận kề, lần này, hắn thực sự đã tuyệt vọng.
Nhưng khi hắn sắp nghẹt thở đến ngất đi thì Tô Tín bỗng ném hắn xuống đất.
- Điều đáng thương đáng buồn nhất trên thế gian này đó là loại người tự cho rằng mình thông minh như ngươi vậy. Nhưng ngươi còn có chút giá trị nên giờ ta sẽ không giết.
Lý Hoại tiến lên trước, trực tiếp xuất kiếm cắt đứt gân tay gân chân của hắn, rồi kéo hắn ra như một con chó chết, giao lại cho một bang chúng ở bên ngoài cửa.
Lúc này Hoàng Bính Thành cũng dẫn theo bọn người Lý Thanh trở về, nhìn bộ dạng của bọn họ rõ ràng là đã động thủ.
Đến loại người chưa hề tu luyện qua chút nội công nào như Lý Cương còn dám ra tay trước mặt Tô Tín, thì càng không cần nói đến những kẻ khác.
- Lão Hoàng, có bao nhiêu người?
Tô Tín hỏi.
- Tám người.
Sắc mặt Hoàng Bính Thành nhìn có chút khó coi.
Dù Tô Tín đã từng đề cập qua với hắn rằng thuộc hạ của bọn họ có người không trung thành, nhưng hắn không ngờ rằng lại có nhiều như vậy.
- Giết hết đi.
Giọng điệu Tô Tín vô cùng thản nhiên.
- Lão đại, có thể nương tay một chút không? Hay là phế đi hết võ công của bọn họ rồi đuổi đi cũng được.
Sắc mặt Hoàng Bính Thành hơi phức tạp, tám người này đều là những huynh đệ lâu năm với bọn họ, thậm chí có người còn có mối quan hệ rất tốt với Hoàng Bính Thành, hắn lại vừa mới đề bạt đối phương lên làm thập trưởng.
Dù biết sự phản bội của bọn họ, nhưng giờ buộc Hoàng Bính Thành phải xuống tay khiến hắn có chút không nhẫn tâm.
Tô Tín xua tay:
- Lão Hoàng, những chuyện khác ta đều có thể đồng ý với ngươi, duy chỉ có chuyện này không được.
Ta đã cho bọn họ cơ hội, nếu bọn họ sớm rút lui, nước sông không phạm nước giếng thì ta đã không truy xét đến cùng rồi. Nhưng giờ bọn họ nhận bạc của ta, học công pháp ta dạy, dùng quyền lợi mà ta cho bọn họ, cuối cùng lại còn phản bội, chuyện này không thể dung tha!
- Vâng, ta biết rồi lão đại.
Hoàng Bính Thành nghiến răng, dùng tay kéo một đường ngang cổ ra hiệu với bọn người Lý Thanh.
- Đi thôi, đi gặp người nghĩa phụ đó của ta, nhân tiện tặng cho ông ta một món quà lớn.
Tô Tín nhìn về hướng Thuận Ý phường, tâm tư có chút phức tạp.
Hơn ba tháng trước cậu vừa đến thế giới này, chỉ có thể dựa vào lời ngon tiếng ngọt để có được cơ hội sống sót dưới tay đối phương.
Nhưng giờ đây bản thân đã đến mức muốn thực lực có thực lực, muốn thế lực có thế lực, cậu còn có thể quyết định sự sống chết của đối phương, thực sự là rất kỳ diệu.
Còn lúc này tâm tình của Hổ tam gia ở Thuận Ý phường đương nhiên chẳng phức tạp như Tô Tín, giờ đây tâm trạng ông ta rất đơn giản, đó là sợ hãi.
Sau khi nghe Tô Tín một kiếm giết chết Hầu Thông, Hổ tam gia vốn không hề vui mừng mà ngược lại bắt đầu sợ hãi.
Thế gian này, người như thế nào mới đáng sợ nhất? Đó là kẻ điên!
Bởi vì bản thân vĩnh viễn không thể đoán được trong lòng kẻ đó đang nghĩ gì, bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Hầu Thông cho rằng Tô Tín không dám giết mình, vì vậy ông ta mới ung dung đến Khoái Hoạt Lâm, dùng cách hung hăng càn quấy để khiêu khích Tô Tín.
Và Hổ tam gia cũng cho rằng Tô Tín sẽ không dám làm gì với một đại đầu mục như Hầu Thông, vì vậy ông ta mới yên tâm đưa cho Hầu Thông mười vạn lượng để ông ta đi gây rắc rối cho Tô Tín.
Ai cũng đều cho rằng Tô Tín không dám giết Hầu Thông, nhưng cậu một mực muốn giết.
Chính suy nghĩ của kẻ điên như vậy khiến Hổ tam gia sợ hãi, ai mà biết Tô Tín có kiêng dè loại thân phận nghĩa phụ nghĩa tử này không, hay cũng giết luôn ông?
- Lý sư gia, thu dọn đồ đạc, chúng ra đến tổng đường!
Hổ tam gia càng nghĩ càng bất an nên liền thu dọn đồ đạc đi đến tổng đường, chỉ có nơi đó mới khiến ông cảm thấy an toàn.
Dù thực lực Tô Tín có mạnh, dáng vẻ có hung hăng cỡ nào cũng không dám làm gì ở tổng đường.
Ở đó có ba vị đường chủ và bang chủ cảnh giới hậu thiên trung kỳ, còn có chủ lực của chiến đường, Tô Tín tuyệt đối không dám xấc xược ở đó được.
Nhưng lên tiếng gọi xong, Lý sư gia xưa nay như hình với bóng với Hổ tam gia, lại không hề thấy tăm hơi đâu.
Đang định gọi lại tiếng nữa thì nhìn thấy Tô Tín dẫn theo bọn người Lý Hoại ngang nhiên đi vào bên trong trạch viện của ông.
- Nghĩa phụ đại nhân hãy khoan đi vội, hài nhi vừa hay có mang món quà đến cho người.
Tô Tín cười ha ha, ném đầu Hầu Thông đến trước người Hổ tam gia, nhất thời khiến ông ta giật mình.
Hổ tam gia cố gắng giữ vững tinh thần, lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi nghĩ cho kỹ vào, ở đây là Phi Ưng bang đấy! Giờ hành động của người là đang muốn làm phản bang phái sao?
- Thực lực của bang chủ và ba vị đường chủ tuyệt đối không như ngươi tưởng tượng, giờ ngươi đi cùng ta đến tổng đường nhận tội, dựa vào đại công ngươi lập được trong bang, ta vác cái mặt này đi cầu xin bang chủ, may ra còn có thể cứu cái mạng của ngươi!
/773
|