Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 101 - Thanh Thành Kiếm Pháp Biệt Khuất

/773


Hầu Minh muốn phanh thây Tô Tín thành trăm mảnh, đáng tiếc suy nghĩ này không thể thực hiện được.

Đợi đến lúc Hầu Minh dẫn Ngô Đạo Viễn hùng hổ đi tới Phi Ưng bang thì mới biết tin tức Tô Tín đã rời đi vào hôm qua.

Hầu Minh bắt lấy tên thủ vệ và hét lên:

- Tô Tín đã đi đâu?

Tên kia sợ hãi phát khóc:

- Tôi thật sự không biết bang chủ đi đâu, hôm qua Tô Tín tuyên bố tặng vị trí lại cho Lý bang chủ, sau đó suốt đêm cưỡi ngựa ra khỏi thành.

Ngô Đạo Viễn đứng sau lưng Hầu Minh lạnh lùng nói:

- Tô Tín đã dám tính kế chúng ta, chắc chắn sẽ không ngu ngốc ở lại đây chờ chúng ta tới tìm hắn.

Hầu Minh oán hận ném tên thủ vệ qua một bên, tinh thần chấn động, nói:

- Đúng rồi, Phi Ưng bang là do một tay Tô Tín thành lập, cho dù hắn chạy trốn, hắn cũng dàn xếp thỏa đáng truyền lại vị trí cho kẻ khác, hiện tại bang chủ là thân tín trước kia của hắn, hắn nhất định biết rõ Tô Tín đi đâu.

Trong mắt Ngô Đạo Viễn bắn ra một tia sát khí, nói:

- Vậy thì tốt, tìm tên bang chủ hiện tại hỏi xem, nếu như hắn không biết điều, chúng ta sẽ giết hết người của Phi Ưng bang!

Tuy kiếm phái Thanh Thành là danh môn chính phái nhưng trong lịch sử đã làm không ít việc diệt môn.

Huống hồ đối phương chỉ là bang phái nhỏ mà thôi, thanh danh bản thân bất chính, sau khi diệt đại khái sẽ nói bọn họ làm xưng bá một phương, là bang phái bất lương, như vậy sẽ không có ai đứng ra bảo vệ bọn họ.

Một đám người xông thẳng vào cửa phòng của Phi Ưng bang, mặc dù đám người của Phi Ưng bang chặn lại nhưng đều bị một kiếm của Hầu Minh chém bay, thấy tình hình như vậy, những người còn lại lập tức câm như hến, không dám nói một câu.

Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đã sớm nghe tin, vội vàng chạy đến.

Hầu Minh nhìn thấy hai người này, hắn lạnh lùng nói:

- Nói, Tô Tín đi đâu rồi! Đừng cho rằng ta không biết hai người các ngươi đều là tâm phúc của Tô Tín, chắc chắn biết rõ hắn đi đâu! Nếu như không nói, hôm nay ta sẽ giết hết người của Phi Ưng bang.

Hoàng Bỉnh Thành khổ sở nói:

- Ta thật sự không biết lão đại đi đâu, mấy vị là quý nhân của kiếm phái Thanh Thành, lão đại đắc tội các ngươi, nhất định sẽ trốn đi rất xa. Cho dù chúng ta là tâm phúc của hắn, hắn cũng sẽ không nói chuyện này cho chúng ta biết.

Hầu Minh lạnh lùng nói:

- Lúc này còn ngoan cố, muốn chết sao.

Hắn vừa dứt lời liền chém một kiếm về phía Hoàng Bỉnh Thành, trên mũi kiếm còn có cương khí màu xanh tỏa sáng giống như cương phong, cách ba bước vẫn có thể cảm nhận được hàn ý trong đó.

Nhìn thấy Hầu Minh nói động thủ là động thủ, Lý Phôi lập tức rút trường kiếm bên hông ra. Hắn giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã tới sau lưng Hầu Minh, thi triển bảy mươi hai bước kiếm pháp Tịch Tà, chiêu nào cũng cay độc quỷ dị.

Hầu Minh cũng bị tốc độ quỷ dị của Lý Phôi dọa kêu to một tiếng.

Hắn chưa từng nhìn thấy tốc độ thân pháp như này, ngay cả võ giả Tiên Thiên cũng không có mấy người có tốc độ như Tô Tín.

Hầu Minh ngược lại không hề bối rối.

Tốc độ Lý Phôi nhanh hơn nữa cũng chỉ là ở mức Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, không có lực thì dù nhanh hơn nữa cũng có thể làm gì được chứ?

Trường kiếm trong tay của hắn xẹt một đường quỷ dị, trong nháy mắt thay đổi phương hướng, vô số liệt phong kiếm cương bộc phát đáng sợ, công kích không có khe hở, Lý Phôi muốn trốn cũng không trốn được, hắn bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu tươi.

Hầu Minh cười lạnh nói:

- Hạt gạo mà dám so với ánh trăng, quả thực là muốn chết!

Cho dù kết quả đang bày ra trước mắt nhưng Hầu Minh cũng kinh ngạc không ngờ thực lực Lý Phôi còn mạnh hơn võ giả Hậu Thiên trung kỳ rất nhiều.

Nếu đổi thành võ giả Hậu Thiên trung kỳ khác đã sớm chết dưới kiếm của hắn.

Đang lúc Hầu Minh muốn chém thêm một kiếm về phía Lý Phôi, bỗng có giọng nói lạnh nhạt vang lên.

- Hầu Minh, kiếm phái Thanh Thành các ngươi có ân oán với Tô Tín thì ta mặc kệ, nhưng ngươi không thể động đến người của Phi Ưng bang được.

Tạ Chỉ Yến chậm rãi đi vào, lúc này trong mắt Hoàng Bỉnh Thành, vị nữ hiệp họ Tạ chẳng khác gì thiên nữ, xuất hiện quá kịp thời.

Sắc mặt Hầu Minh lúc này vô cùng khó coi, Tạ Chỉ Yến chỉ nhìn lướt qua Hầu Minh, sau đó gật đầu chào Ngô Đạo Viễn:

- Ngô tiền bối ngài vẫn khỏe chứ.

Sắc mặt Ngô Đạo Viễn âm trầm nói:

- Ta cũng không dám nhận làm tiền bối trước mặt thiên nữ của Dịch Kiếm Môn, ngươi ngăn cản chúng ta là có ý gì? Tô Tín của Bang Phi Ưng dám giết đệ tử Dịch Kiếm Môn, chẳng lẽ ngươi vì một bang phái nhỏ mà muốn đối địch với kiếm phái Thanh Thành sao?

Tạ Chỉ Yến lạnh nhạt nói:

- Giết Phương Đông Đình là Tô Tín, ngươi đi tìm hắn báo thù ta sẽ không xen vào. Nhưng Phi Ưng bang đã từng giúp ta, cho nên ngươi không thể động đến nó.

Ngô Đạo Viễn giận quá hóa cười, nói:

- Được được được! Không hổ là truyền nhân chân chính của Dịch Kiếm Môn, đệ tử của kiếm chủ huyền tâm Mạnh Kinh Tiên, quả nhiên giỏi.

- Nếu lời này do sư phụ ngươi nói thì ta không nói hai lời lập tức xoay người rời đi, nhưng lại là ngươi nói, ta chỉ muốn hỏi ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu như vậy?

Kiếm phái Thanh Thành vốn có quan hệ không tốt với Dịch Kiếm Môn, mặc dù Tạ Chỉ Yến là đệ tử chưởng môn của Dịch Kiếm Môn nhưng hắn không hề e ngại.

Lúc này bên ngoài có giọng nói vọng vào.

- Chỉ dựa vào việc nàng ấy là đệ tử Dịch Kiếm Môn, ngươi có ý kiến sao?

Một nam tử trung niên có thân thể cao lớn, sau lưng vác một thanh cự kiếm, râu ria xồm xoàm đi tới, hắn bước đi mỗi bước đều làm hào khí nơi đây nặng hơn vài phần.Đợi đến lúc hắn đi đến bên cạnh Tạ Chỉ Yến thì Ngô Đạo Viễn tuy vẫn giữ được bình tĩnh nhưng đám đệ tử Tiên Thiên Khí Hải Cảnh như Hầu Minh suýt nữa bị khí thế cường đại ép quỳ rạp xuống đất.

Nhìn thấy nam tử trung niên, Tạ Chỉ Yến lập tức tươi cười ngọt ngào.

- Sở sư thúc ngươi cuối cùng cũng đã đến, nếu không ta không trấn áp được mấy vị sư huynh và sư thúc của kiếm phái Thanh Thành rồi.

Trong tích tắc nhìn thấy nam tử trung niên, sắc mặt Ngô Đạo Viễn trở nên cực kỳ khó coi.

- “Thiết Huyết Kiếm Cuồng” Sở Bất Phàm! Tại sao ngươi ở nơi này?

Ngô Đạo Viễn âm trầm hỏi một câu.

Đối mặt Tạ Chỉ Yến, hắn có thể coi thường nhưng đối mặt Sở Bất Phàm, cho dù có thêm mười lá gan hắn cũng không dám chống đối.

Không chỉ bởi vì thực lực đối phương, mà còn bởi đối phương là một tên điên!

“Thiết Huyết Kiếm Cuồng” Sở Bất Phàm, người này có danh tiếng lớn vào mười năm trước, hắn là cao thủ top mười Nhân Bảng đời trước, hiện tại đã đạt tới đỉnh cao Thần Cung Cảnh.

Vốn dĩ Sở Bất Phàm có thể trở thành một trong những võ đạo tông sư trẻ tuổi nhất là bởi hắn cảm thấy tu vi của mình không viên mãn, nên phế bỏ tu vi hai tiểu cảnh giới của mình, bắt đầu tu luyện từ Khí Hải Cảnh một lần nữa, không đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất tuyệt đối sẽ không đột phá nguyên thần.

Hắn vì muốn viên mãn nên đã tự phế võ công của mình, nói hắn là tên điên đúng là còn nói tốt về hắn.

Nhưng Sở Bất Phàm quả thực đã làm được, hơn nữa sau khi trùng tu, thực lực của hắn càng mạnh hơn, chính là vô địch trong cùng cấp.

Hắn có danh hiệu “Thiết Huyết Kiếm Cuồng” càng thuyết minh đầy đủ tính cách của hắn.

Sở Bất Phàm làm việc vô độ, không coi ai ra gì.

Hắn từng xung đột với một đường chủ Bách Huyết Thanh Sơn Đường trong thiên hạ thất bang, hắn giận giữ đánh thẳng vào hơn ba mươi khu của Bích Huyết Thanh Sơn Đường, không người nào có thể địch lại được, làm cho mấy trưởng lão Nguyên Thần Cảnh của Bích Huyết Thanh Sơn Đường lập tức xuất hiện, suýt nữa hai phái đại chiến với nhau.

Lúc này Sở Bất Phàm nhìn chằm chằm vào Ngô Đạo Viễn và cười lạnh nói:

- Chính ngươi muốn khi dễ đệ tử của ta? Chỉ Yên ngươi không cần sợ, kiếm phái Thanh Thành có là gì, còn dám nói nhiều nữa lão tử sẽ chém sống hắn.

Ngô Đạo Viễn phẫn nộ nói:

- Sở Bất Phàm ngươi có hiểu phép tắc không vậy? Bang chủ Phi Ưng bang giết đệ tử kiếm phái Thanh Thành, đệ tử Dịch Kiếm Môn lại bảo vệ Phi Ưng bang, rốt cuộc là ai khi dễ ai?

Sở Bất Phàm cười lạnh nói:

- Lão tử không cần biết nhiều chuyện như vậy làm gì, ta quản làm gì mấy việc chó mèo bị giết chứ, dù sao đệ tử Dịch Kiếm Môn ta hôm nay bảo vệ Phi Ưng bang, ai dám động thì ta sẽ giết kẻ đó.

- Còn nữa, ta nghe nói bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh do đệ tử Dịch Kiếm Môn tìm được, nếu các ngươi dám nhòm ngó, cũng đừng trách lão tử không khách khí!

Sở Bất Phàm một câu đều là “lão tử”, hoàn toàn không nể mặt ai, coi thường Ngô Đạo Viễn, sắc mặt hắn đỏ bừng nhưng cũng không dám nói thêm câu gì, cuối cùng tức giận xoay người rời đi.

Đều là Thần Cung Cảnh cấp cao nhưng hắn không có tự tin giao đấu với Sở Bát Phàm.

Nghiêm túc mà nói hắn là người cùng thời với Sở Bất Phàm, thậm chí tuổi của hắn còn lớn hơn Sở Bất Phàm một chút.

Nhưng thời điểm Sở Bất Phàm tiếu ngạo Nhân Bảng, dương danh giang hồ thì hắn còn không vào được top năm mươi Nhân Bảng.

Huống hồ với tính cách của Sở Bất Phàm, hôm nay nếu hắn cứ cố ý động thủ, Sở Bất Phàm chắc chắn sẽ giết hắn.

Trong mắt của tên điên này không bao giờ có khái niệm đại cục, lúc trước hắn dám đánh hơn ba mươi giáo hội của Bích Huyết Thanh Sơn Đường, thiếu chút nữa làm hai phái đại chiến, bây giờ hắn đương nhiên dám động thủ giết mình.

Đợi đến lúc Ngô Đạo Viễn đi rồi, Tạ Chỉ Yến mới cười tủm tỉm nói với Sở Bất Phàm:

- Sở sư thúc, ngươi tới rất đúng lúc.

Sở Bất Phàm sờ râu bên cằm, nói:

- Tiểu nha đầu ngươi đang cười trộm sao, may là lần này ta có việc đến Tương Nam, nếu không ngươi phải chịu thiệt thòi rồi.

- Ta biết rõ tiểu tử Ngô Đạo Viễn kia, hắn chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

- Chờ tiểu sư thúc xuất quan, chỉ liếc một cái cũng làm hắn sợ hãi quỳ rạp xuống đất.

Tạ Chỉ Yến cười cười, quay người nói với Hoàng Bỉnh Thành:

- Các ngươi không cần lo lắng, sau lần này kiếm phái Thanh Thành chắc chắn không gây phiền toái với các ngươi nữa, huống hồ bởi vì chuyện bảo tàng, chúng ta cũng sẽ ở phủ Thường Ninh một thời gian.

Hoàng Bỉnh Thành vội vàng nói:

- Đa tạ đại ân cô nương, chúng ta nhất định ghi nhớ trong lòng.

Lý Phôi cũng chắp tay cảm tạ Tạ Chỉ Yến.

Nếu vừa rồi không có Tạ Chỉ Yến mở miệng, hắn đã bị Hầu Minh chém giết.

- Được rồi, không cần khách khí, những việc này là lão đại của các ngươi sắp xếp trước khi đi.

Nghe được Tạ Chỉ Yến nói như vậy, đám người Hoàng Bỉnh Thành lập tức hiểu ra, thì ra là lão đại ở lại để chuẩn bị phía sau.

- Đúng rồi, vị tiền bối này lần đầu tới phủ Thường Ninh sao? Ta sẽ mở tiệc rượu tẩy trần cho ngài tại Thịnh Long lâu.

Hoàng Bỉnh Thành tươi cười lấy lòng Sở Bất Phàm.

Cần phải hầu hạ tốt vị đại gia này, đây chính là núi lớn có thể dựa vào.

Tuy hắn không biết rõ võ công nhưng cũng nhìn ra Ngô Đạo Viễn chỉ là hạng người bắt nạt kẻ yếu mà thôi, vị đại gia trước mặt mới là cao thủ thật sự.

Sở Bất Phàm cũng không từ chối, hắn vung tay nói:

- Dẫn đường, nhớ phải chuẩn bị rượu ngon đấy.

/773

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status