Xế chiều, những chiếc thuyền như lá mùa thu không ngừng ồ ạt tiến vào Nam cảng.
Cửa khẩu Nam cảng tựa như quái thú thời tiền sử, không ngừng phun ra nuốt vào những con thuyền qua lại. Nhưng là rất rõ ràng, miệng con thú khổng lồ thời tiền sử này vẫn còn không đủ rộng, ngoài cảng còn rất nhiều thuyền xếp hàng san sát. Một vài chiếc thuyền nhỉ liều mình lách vào càng khiến tình trạng ứ đọng trở thành ách tắc.
Tuy vậy, bình thường tình cảnh thế này cũng không kéo dài vì rất nhanh sẽ có một ít kẻ phá rối.
Một vài tàu chở hàng lớn ỷ vào có huy hiệu quý tộc, lợi dụng thân thuyền lớn mặc sức tiến thẳng về phía trước. Mấy chiếc thuyền con đang xếp hàng phía trước không ngừng kêu khổ, tiếng la mắng vang lên khắp nơi. Mà trên mấy con thuyền lớn đám thủy thủ nhìn mấy chiếc thuyền con chật vậy tránh né không ngừng cười to.
Chờ đám phá rối đi qua, một vài thuyền nhỏ vận khí tốt, chuyển hướng linh hoạt thừa thế theo vào cảng khẩu. Bất quá kể cả vào được bến cảng cũng không thể thở phào vì còn phải cập bến dỡ hàng.
Nam cảng hiện tại có hơn 70 bến đỗ, trải dài hơn 10 dặm. Nghe qua thì có vẻ nhiều nhưng thực tế mỗi ngày 24 giờ các bến đỗ không ngừng bốc dỡ hàng hóa mà vẫn còn không ít thuyền đang chờ bốc dỡ.
Bến đỗ số 68 nam cảng, một chiếc thuyền chở đầy hàng hóa vừa cập bến liền có 7-8 tráng hán thân thể cao lớn vây quanh. Đi đầu chính là một đại hán da ngắm đen, mặt đầy râu đen.
Đại hán râu đen đó hô lớn: "Chủ thuyền, chủ thuyền có đó không?"
Chủ thuyền mập mạp chứng kiến những người này xông tới không khỏi thầm kêu khổ một tiếng. Lập tức cố nặn ra khuôn mặt tươi cười chắp tay: "Ta chính là chủ thuyền. Xin hỏi các vị hảo hán tìm ta có chuyện gì?"
"Chuyện gì? Hắc hắc... chuyện tốt!"
Chuyện tốt? Gặp quỷ, bị đám vô lại lòng dạ độc ác các ngươi hỏi thăm thì làm gì có chuyện tốt...
Không đợi thương nhân mập mạp kia mở miệng, đại hán râu đen lại nói: "Thuyền của ngươi vừa cập bến, khẳng định cần tìm phu dỡ hàng. Thuộc hạ của ta có vài người này, vậy không phải tự đưa tới cửa sao. Ngươi nói xem có phải chuyện tốt không?"
Chủ thuyền mập mạp cố nặn ra khuôn mặt cười: "Nào dám làm phiên các vị hảo hán, thật ra ta đã mời... ách..."
Nghe đến đó một tên tráng hán bên cạnh đại hán râu đen cố ý buông lỏng quần áo trước ngực hiện ra một vết xăm hình búa rùi.
Đại hán râu đen kia ngửa đầu cười to vài tiếng: "Ha ha. đã thuê người sao? Vừa hay, gọi ra đây cho huynh đệ chúng ta được mở mắt. Ta rất muốn xem kẻ nào không nể mặt ta, Gấu Điên bang búa rùi."
Bang búa rùi? Chủ thuyền thấy trong lòng mát lạnh. Ông thường xuyên chạy lộ tuyến này, tự nhiên biết một chút hang hội ở Lai Nham thành.
Bang búa rìu này tuy không nổi bật, nhưng ở Lai Nham thành cũng thuộc hàng bậc trung, bang chúng có mấy trăm người, bang hội từ lão đại tới tiểu đề đều lấy rìu làm vũ khí, cách thức hành sự tàn bạo.
Chủ thuyền mập mạp lau mồ hôi trán, biết hôm nay là tránh không được, không cách nào đành nói: "Kỳ thật ta định nói chính là đang chuẩn bị mời chư vị giúp ta dỡ hàng. Không biết các ngươi giá cả là..."
"Ha ha, giá cả rất dễ bàn, Gấu Điên ta tính tình sảng khoái, một lần 3 ngân tệ được rồi..."
"Cái gì? 3 ngân tệ? các ngươi muốn ăn cướp sao?" Chủ thuyền kinh sợ thốt lên. Hàng hóa trên thuyền ông kiểu gì cũng phải chuyển trên dưới ngàn lần mới xong. Tính riêng công dỡ hàng đã 30 kim tệ rồi.
Thề có trời, thuyền hàng của ông được lợi nhuận cũng chỉ 100 kim tệ, nếu trừ vật tư tiêu hao, tiền công thủy thủ, phí tu sửa bảo dưỡng thuyền, kỳ thật lợi nhuận cũng chỉ chừng 50 kim tệ. Nhưng lúc này người khác vừa động tay đã đòi chia hơn phân nửa, ông không tức giận sao được.
Trong mắt Gấu điên chợt lóa hung quang, trầm trọng nói: "Cướp bóc? đáng chết, ngươi phải xin lỗi. Nếu không ta liền một rìu chém chết ngươi. Huynh đệ ta dùng sức lực kiếm tiền, vậy con mẹ nó cũng là cướp bóc?"
Chủ thuyền thấy Gấu Điên lộ vẻ tàn nhẫn, trong lòng run lên. Nhưng là nghĩ đến phải chi ra hơn nửa lợi nhuận lại có chút không cam lòng, nhất trời trầm mặc không nói gì.
"Ài, buôn bán hoa quả nha, chủ thuyền ánh mắt thật tốt nha, thời tiết này mấy thứ đó cần sớn bán đi." Gấu điên từ khoang thuyền lấy ra một quả cắn rôn rốp vài miếng "Chính là thời gian để quá ngắn, qua 2-3 ngày sợ là phải bỏ đi không ít.... chủ thuyền, ngươi nói sao?"
Những lời này làm cho chủ thuyền mập mạp hoàn toàn thất bại. Ông biết nếu như không đáp ứng yêu cầu của Gấu Điên thì một thuyền hoa quả này khó mà bốc dỡ xong. Hoa quả này không nên để lâu, rất dễ hỏng, khi đã hỏng tất nhiên là bán không nổi.
Chủ thuyền vô lực phất tay: "như vậy làm phiền các vị rồi."
Gấu điên lộ ra vẻ tươi cười hài lòng: "chủ thuyền anh minh. Lão đại của chúng ta thường xuyên nói: tiền là thứ người sống mới cần, hắc hắc..."
Chủ thuyền lúc này đã không còn lòng dạ nào cũng Gấu Điên tám chuyện, chỉ chắp tay cười khổ.
"Thương lượng xong, chúng ta đi! A tam, đem cửu vạn gọi tới bốc hàng." Gấu điên dẫn đám tráng hán đang đắc ý đi xuống thuyền.
"Được" một tráng hán đáp, "di, Gấu Điên lão đại, kia không phải phó bang chủ sao?"
Từ xa một trung niên nam tử tiến tới, một tay khom lại, trên mặt lộ vẻ cười nham hiểm, phía sau hắn đi theo vài tráng hán vẻ mặt lạnh lùng.
"Ân, đúng thế, hẳn là đi tuần thôi. Đi, qua đó gặp mặt."
Đám người Gấu Điên cùng nhau đi chính là hết sức thu hút người khác.
Trung niên nam nhân kia cũng thấy được bọn họ, gật đầu mỉm cười.
Gấu điên cúi đầu tiến lên hành lễ nói: " Kính chào phó bang chủ"
"Được, được. Ngươi là Gấu Điên đúng không. Thế nào, bến đỗ bên này sinh ý làm tốt không?"
Bạo hùng không ngờ phó bang chủ lại biết hắn, cảm giác rất có mặt mũi, trong ngực tim cũng đập nhanh hơn vài phần. "Thuận lợi, thuận lời. Mới vừa rồi nhận được một kèo."
"Ân, không tồi. Bến đỗ bên này là nguồn thu nhập chính của bang ta. Ngươi phải làm cẩn thân, bang hội sẽ không bạc đãi ngươi."
Gấu điên cảm giác nhiệt huyết dâng trào, lớn tiếng nói "Dạ, xin phó bang chủ yên tâm. Ta nhất định dốc toàn lực vì bang hội cống hiến."
Phó bang chủ kia lại cười gian nói: "Được, được. Tuy nhiên Gấu Điên này, bến đỗ này vị trí tương đối mẫn cảm, cho nên làm việc phải cẩn thận một chút. Nghe nói hôm qua ngươi đem một thủy thủ đánh thành tàn phế phải không?"
"Ách... lúc đó ta chỉ muốn hù dọa tên thủy thủ kia một chút, ai biết hắn yếu đuối như vậy, vừa đánh một cái liền.. vẫn xin phó bang chủ thứ tội cho."
"Chuyện đã qua rồi, hơn nữa cũng là vì bang hội, ta sao có thể trách ngươi. Nếu ngươi đánh đấm tốt thế, thế này đi, làm cho ta chuyện này, xong xuôi ngươi theo ta làm việc."
"Cám ơn phó bang chủ đề bạt! Phó bang chủ, ngài cứ nói, muốn giết ai? ta nhất định liều chết hoàn thành." Trên mặt Gấu Điên đã đỏ bừng, ánh mắt kích động vạn phần. hắn biết cơ hội thăng tiến đã tới, nếu bắt được cơ hội này địa vị của hắn trong bang tuyệt đối sẽ tăng mạnh.
"Được, đúng là một hán tử. Tên kia là một tên máu me cờ bạc, mượn tiền của bang hội ta hồi lâu không trả. Ta thấy hắn cũng không cách nào trả nổi, ngươi đi thịt hắn, vừa lúc nhắc nhở những kẻ khác."
"Phó bang chủ yên tâm, đêm nay ta liền đi thịt hắn."
"Sảng khoái." Trung niên nhân khen nhẹ một tiếng, lập tức hứng một người phía sau nói: "Lấy 10 kim tệ cho Gấu Điên. Gấu Điên, làm xong việc dùng tiền này cùng các anh em đánh chén một phen."
Gấu điên hơi run run tiếp nhận 10 kim tệ: "Cám ơn phó bang chủ."
Gấu điên đúng là lần đầu cầm một khoản tiền lớn thế. Vừa nãy tuy nói buôn bán lời 30 kim tệ, nhưng đây là tiền của bang hội, chả liên quan gì tới hắn. Hắn thậm chí không được cầm vào tay, sẽ có người trong bang chuyên trách đến nhận tiền. Hắn mỗi tháng chủ cố định nhận chút thì lao, nhiều nhất cũng chỉ là vì bang hội dốc sức mà thôi. Cho dù có được thưởng thêm đôi chút cũng chưa từng vượt qua 50 ngân tệ.
Phó bang chủ kia vỗ nhẹ bả vai Gấu Điên cổ vũ rồi thong thả rời đi.
Đợi phó bang chủ đi xa, một tráng háng bên cạnh nhanh chóng tiến tới, tranh nhau chúc mừng Gấu Điên. Hai tròng mắt bọn họ nhìn chằm chằm không rời 10 kim tệ kia.
"Nhìn cái gì... ta còn có thể độc chiếm sao, Gấu Điên ta là người như vậy sao? Trước hết đem tên đổ quỷ kia tìm được, thịt hắn xong chúng ta liền đi kìm mấy em mông to vui vẻ một phen."
"Lão đại anh minh, ta còn muốn chân lớn cơ."
"Lão đại uy vũ, ta muốn 2 người."
Một đám tráng hán nhận được hứa hẹn liền vây quanh Gấu Điên liên tiếp nịnh nọt.
Đang đắc ý nên Gấu Điên không phát hiện ngay cạnh hắn có một
thanh niên dung bạo bình thường cũng đang nhìn chằm chằm đống kim tệ này.
"Nghĩ không ra nhiệm vụ này còn có bonus, lời to rồi..."
Đây chính là Đường Ân, thật ra hắn đã giám thị Gấu Điên một thời gian rồi. Tuy nhiên hắn cũng không dám liều mình ra tay.
Được lão quản gia chỉ dạy tận tình, Đường Ân đã biết giết người không hề dễ dàng như trong phim, kia chỉ là làm ra vẻ giết người.
Có rất nhiều việc phải làm, bao gồm thu thập tư liệu về mục tiêu, phân tích thực lực của mục tiêu, thói quen sinh hoạt, phối hợp lại đề ra kế sách giết người thích hợp nhất. Lựa chọn địa điểm động thủ, thăm dò địa điểm này, suy tính đường rút lui, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì phải làm thế nào, phán đoán ra sao...
Mấy việc đó có rất nhiều phiền phức, có khi ngươi không làm cũng có thể thuận lợi ám sát thành công. Nhưng là một lúc nào đó nếu ngươi thất thế, lúc đó khẳng định là ngươi về cõi trên.
Đường Ân là một kẻ tham sống. Ít nhất trước khi giết được Tắc Tư Mạn hắn không thể chết được. Cho nên hắn không ngại tốn thêm chút thời gian đi hoàn thành đống công việc phiền phức này, mong sao tăng chút tỷ lệ ám sát thành công.
Gấu điên lúc này đã hứa hẹn với phó bang chủ, tự nhiên không dám chậm trễ. Thông qua mạng lưới thông tin trong bang hội. Rất nhanh Gấu Điên xác định được thân phận gã đổ quỷ.
"Nga, là tên đổ quỷ này sao, vậy thì dễ rồi."
Gấu điên cũng biết gã đổ quỷ này. Kỳ thuật không chỉ có hắn, mấy tráng hán xung quanh hắn hầu hết đều biết. Một là vì gã đổ quỷ này cũng kiếm cơm ở bến cảng, hai là danh tiếng lạn đổ cũng không nhỏ, có rất nhiều người nói chuyện phiếm cũng thường nhắc tới hắn.
“Hình như hắn... hình như là làm cửu vạn ở bến đỗ số 49." Có tráng hán trí nhớ tốt một chút, thậm chí nhớ được lạn đổ quỷ kiếm cơm ở đâu.
Gấu điên liền nói: "Đi, di xem một chút."
"Bây giờ liền động thủ sao?"
"Ngu xuẩn, đương nhiên là đợi trời tối, sao có thể động thủ ở bến cảng được. Lần trước đã đánh tên thủy thủ kia tàn phế không phải liền kéo theo một đống phiền phức sao."
Kỹ thuật theo dõi của đám người Gấu Điên không nghi ngờ là rất tệ, bến cảng dầy người qua lại, bọn họ hoàn toàn có thể quang minh chính đại theo dõi đối phương. Nhưng hiện tại một đám tráng hán lực lưỡng co cụm rất khiến người ta chú ý. Nhưng cũng may là đối tượng giám thị của bọn họ là một nam tử diện mạo xấu xí, đầu đội mũ tam giác lại không hề chú ý tới bọn hộ.
Nam tử xấu xí kia hiện tay đang vội càng chạy tới đón sợi dây chão từ con thuyền vừa cập bến, đem nó buộc chặt vào cọc neo thuyền rồi lại đem thang gỗ bắc lên thuyền.
Làm xong hết thảy nam tử xấu xí kia vò vò chiếc mũ tam giác, xoay người đi tới bên bờ.
"Ách..." Đường Ân há hốc mồm nhìn vẻ mặt của nam tử xấu xí kia.
"Trời muốn ngươi phải chết... xem ra 20 ngân tệ kia ta không cần phải trả rồi."
Cửa khẩu Nam cảng tựa như quái thú thời tiền sử, không ngừng phun ra nuốt vào những con thuyền qua lại. Nhưng là rất rõ ràng, miệng con thú khổng lồ thời tiền sử này vẫn còn không đủ rộng, ngoài cảng còn rất nhiều thuyền xếp hàng san sát. Một vài chiếc thuyền nhỉ liều mình lách vào càng khiến tình trạng ứ đọng trở thành ách tắc.
Tuy vậy, bình thường tình cảnh thế này cũng không kéo dài vì rất nhanh sẽ có một ít kẻ phá rối.
Một vài tàu chở hàng lớn ỷ vào có huy hiệu quý tộc, lợi dụng thân thuyền lớn mặc sức tiến thẳng về phía trước. Mấy chiếc thuyền con đang xếp hàng phía trước không ngừng kêu khổ, tiếng la mắng vang lên khắp nơi. Mà trên mấy con thuyền lớn đám thủy thủ nhìn mấy chiếc thuyền con chật vậy tránh né không ngừng cười to.
Chờ đám phá rối đi qua, một vài thuyền nhỏ vận khí tốt, chuyển hướng linh hoạt thừa thế theo vào cảng khẩu. Bất quá kể cả vào được bến cảng cũng không thể thở phào vì còn phải cập bến dỡ hàng.
Nam cảng hiện tại có hơn 70 bến đỗ, trải dài hơn 10 dặm. Nghe qua thì có vẻ nhiều nhưng thực tế mỗi ngày 24 giờ các bến đỗ không ngừng bốc dỡ hàng hóa mà vẫn còn không ít thuyền đang chờ bốc dỡ.
Bến đỗ số 68 nam cảng, một chiếc thuyền chở đầy hàng hóa vừa cập bến liền có 7-8 tráng hán thân thể cao lớn vây quanh. Đi đầu chính là một đại hán da ngắm đen, mặt đầy râu đen.
Đại hán râu đen đó hô lớn: "Chủ thuyền, chủ thuyền có đó không?"
Chủ thuyền mập mạp chứng kiến những người này xông tới không khỏi thầm kêu khổ một tiếng. Lập tức cố nặn ra khuôn mặt tươi cười chắp tay: "Ta chính là chủ thuyền. Xin hỏi các vị hảo hán tìm ta có chuyện gì?"
"Chuyện gì? Hắc hắc... chuyện tốt!"
Chuyện tốt? Gặp quỷ, bị đám vô lại lòng dạ độc ác các ngươi hỏi thăm thì làm gì có chuyện tốt...
Không đợi thương nhân mập mạp kia mở miệng, đại hán râu đen lại nói: "Thuyền của ngươi vừa cập bến, khẳng định cần tìm phu dỡ hàng. Thuộc hạ của ta có vài người này, vậy không phải tự đưa tới cửa sao. Ngươi nói xem có phải chuyện tốt không?"
Chủ thuyền mập mạp cố nặn ra khuôn mặt cười: "Nào dám làm phiên các vị hảo hán, thật ra ta đã mời... ách..."
Nghe đến đó một tên tráng hán bên cạnh đại hán râu đen cố ý buông lỏng quần áo trước ngực hiện ra một vết xăm hình búa rùi.
Đại hán râu đen kia ngửa đầu cười to vài tiếng: "Ha ha. đã thuê người sao? Vừa hay, gọi ra đây cho huynh đệ chúng ta được mở mắt. Ta rất muốn xem kẻ nào không nể mặt ta, Gấu Điên bang búa rùi."
Bang búa rùi? Chủ thuyền thấy trong lòng mát lạnh. Ông thường xuyên chạy lộ tuyến này, tự nhiên biết một chút hang hội ở Lai Nham thành.
Bang búa rìu này tuy không nổi bật, nhưng ở Lai Nham thành cũng thuộc hàng bậc trung, bang chúng có mấy trăm người, bang hội từ lão đại tới tiểu đề đều lấy rìu làm vũ khí, cách thức hành sự tàn bạo.
Chủ thuyền mập mạp lau mồ hôi trán, biết hôm nay là tránh không được, không cách nào đành nói: "Kỳ thật ta định nói chính là đang chuẩn bị mời chư vị giúp ta dỡ hàng. Không biết các ngươi giá cả là..."
"Ha ha, giá cả rất dễ bàn, Gấu Điên ta tính tình sảng khoái, một lần 3 ngân tệ được rồi..."
"Cái gì? 3 ngân tệ? các ngươi muốn ăn cướp sao?" Chủ thuyền kinh sợ thốt lên. Hàng hóa trên thuyền ông kiểu gì cũng phải chuyển trên dưới ngàn lần mới xong. Tính riêng công dỡ hàng đã 30 kim tệ rồi.
Thề có trời, thuyền hàng của ông được lợi nhuận cũng chỉ 100 kim tệ, nếu trừ vật tư tiêu hao, tiền công thủy thủ, phí tu sửa bảo dưỡng thuyền, kỳ thật lợi nhuận cũng chỉ chừng 50 kim tệ. Nhưng lúc này người khác vừa động tay đã đòi chia hơn phân nửa, ông không tức giận sao được.
Trong mắt Gấu điên chợt lóa hung quang, trầm trọng nói: "Cướp bóc? đáng chết, ngươi phải xin lỗi. Nếu không ta liền một rìu chém chết ngươi. Huynh đệ ta dùng sức lực kiếm tiền, vậy con mẹ nó cũng là cướp bóc?"
Chủ thuyền thấy Gấu Điên lộ vẻ tàn nhẫn, trong lòng run lên. Nhưng là nghĩ đến phải chi ra hơn nửa lợi nhuận lại có chút không cam lòng, nhất trời trầm mặc không nói gì.
"Ài, buôn bán hoa quả nha, chủ thuyền ánh mắt thật tốt nha, thời tiết này mấy thứ đó cần sớn bán đi." Gấu điên từ khoang thuyền lấy ra một quả cắn rôn rốp vài miếng "Chính là thời gian để quá ngắn, qua 2-3 ngày sợ là phải bỏ đi không ít.... chủ thuyền, ngươi nói sao?"
Những lời này làm cho chủ thuyền mập mạp hoàn toàn thất bại. Ông biết nếu như không đáp ứng yêu cầu của Gấu Điên thì một thuyền hoa quả này khó mà bốc dỡ xong. Hoa quả này không nên để lâu, rất dễ hỏng, khi đã hỏng tất nhiên là bán không nổi.
Chủ thuyền vô lực phất tay: "như vậy làm phiền các vị rồi."
Gấu điên lộ ra vẻ tươi cười hài lòng: "chủ thuyền anh minh. Lão đại của chúng ta thường xuyên nói: tiền là thứ người sống mới cần, hắc hắc..."
Chủ thuyền lúc này đã không còn lòng dạ nào cũng Gấu Điên tám chuyện, chỉ chắp tay cười khổ.
"Thương lượng xong, chúng ta đi! A tam, đem cửu vạn gọi tới bốc hàng." Gấu điên dẫn đám tráng hán đang đắc ý đi xuống thuyền.
"Được" một tráng hán đáp, "di, Gấu Điên lão đại, kia không phải phó bang chủ sao?"
Từ xa một trung niên nam tử tiến tới, một tay khom lại, trên mặt lộ vẻ cười nham hiểm, phía sau hắn đi theo vài tráng hán vẻ mặt lạnh lùng.
"Ân, đúng thế, hẳn là đi tuần thôi. Đi, qua đó gặp mặt."
Đám người Gấu Điên cùng nhau đi chính là hết sức thu hút người khác.
Trung niên nam nhân kia cũng thấy được bọn họ, gật đầu mỉm cười.
Gấu điên cúi đầu tiến lên hành lễ nói: " Kính chào phó bang chủ"
"Được, được. Ngươi là Gấu Điên đúng không. Thế nào, bến đỗ bên này sinh ý làm tốt không?"
Bạo hùng không ngờ phó bang chủ lại biết hắn, cảm giác rất có mặt mũi, trong ngực tim cũng đập nhanh hơn vài phần. "Thuận lợi, thuận lời. Mới vừa rồi nhận được một kèo."
"Ân, không tồi. Bến đỗ bên này là nguồn thu nhập chính của bang ta. Ngươi phải làm cẩn thân, bang hội sẽ không bạc đãi ngươi."
Gấu điên cảm giác nhiệt huyết dâng trào, lớn tiếng nói "Dạ, xin phó bang chủ yên tâm. Ta nhất định dốc toàn lực vì bang hội cống hiến."
Phó bang chủ kia lại cười gian nói: "Được, được. Tuy nhiên Gấu Điên này, bến đỗ này vị trí tương đối mẫn cảm, cho nên làm việc phải cẩn thận một chút. Nghe nói hôm qua ngươi đem một thủy thủ đánh thành tàn phế phải không?"
"Ách... lúc đó ta chỉ muốn hù dọa tên thủy thủ kia một chút, ai biết hắn yếu đuối như vậy, vừa đánh một cái liền.. vẫn xin phó bang chủ thứ tội cho."
"Chuyện đã qua rồi, hơn nữa cũng là vì bang hội, ta sao có thể trách ngươi. Nếu ngươi đánh đấm tốt thế, thế này đi, làm cho ta chuyện này, xong xuôi ngươi theo ta làm việc."
"Cám ơn phó bang chủ đề bạt! Phó bang chủ, ngài cứ nói, muốn giết ai? ta nhất định liều chết hoàn thành." Trên mặt Gấu Điên đã đỏ bừng, ánh mắt kích động vạn phần. hắn biết cơ hội thăng tiến đã tới, nếu bắt được cơ hội này địa vị của hắn trong bang tuyệt đối sẽ tăng mạnh.
"Được, đúng là một hán tử. Tên kia là một tên máu me cờ bạc, mượn tiền của bang hội ta hồi lâu không trả. Ta thấy hắn cũng không cách nào trả nổi, ngươi đi thịt hắn, vừa lúc nhắc nhở những kẻ khác."
"Phó bang chủ yên tâm, đêm nay ta liền đi thịt hắn."
"Sảng khoái." Trung niên nhân khen nhẹ một tiếng, lập tức hứng một người phía sau nói: "Lấy 10 kim tệ cho Gấu Điên. Gấu Điên, làm xong việc dùng tiền này cùng các anh em đánh chén một phen."
Gấu điên hơi run run tiếp nhận 10 kim tệ: "Cám ơn phó bang chủ."
Gấu điên đúng là lần đầu cầm một khoản tiền lớn thế. Vừa nãy tuy nói buôn bán lời 30 kim tệ, nhưng đây là tiền của bang hội, chả liên quan gì tới hắn. Hắn thậm chí không được cầm vào tay, sẽ có người trong bang chuyên trách đến nhận tiền. Hắn mỗi tháng chủ cố định nhận chút thì lao, nhiều nhất cũng chỉ là vì bang hội dốc sức mà thôi. Cho dù có được thưởng thêm đôi chút cũng chưa từng vượt qua 50 ngân tệ.
Phó bang chủ kia vỗ nhẹ bả vai Gấu Điên cổ vũ rồi thong thả rời đi.
Đợi phó bang chủ đi xa, một tráng háng bên cạnh nhanh chóng tiến tới, tranh nhau chúc mừng Gấu Điên. Hai tròng mắt bọn họ nhìn chằm chằm không rời 10 kim tệ kia.
"Nhìn cái gì... ta còn có thể độc chiếm sao, Gấu Điên ta là người như vậy sao? Trước hết đem tên đổ quỷ kia tìm được, thịt hắn xong chúng ta liền đi kìm mấy em mông to vui vẻ một phen."
"Lão đại anh minh, ta còn muốn chân lớn cơ."
"Lão đại uy vũ, ta muốn 2 người."
Một đám tráng hán nhận được hứa hẹn liền vây quanh Gấu Điên liên tiếp nịnh nọt.
Đang đắc ý nên Gấu Điên không phát hiện ngay cạnh hắn có một
thanh niên dung bạo bình thường cũng đang nhìn chằm chằm đống kim tệ này.
"Nghĩ không ra nhiệm vụ này còn có bonus, lời to rồi..."
Đây chính là Đường Ân, thật ra hắn đã giám thị Gấu Điên một thời gian rồi. Tuy nhiên hắn cũng không dám liều mình ra tay.
Được lão quản gia chỉ dạy tận tình, Đường Ân đã biết giết người không hề dễ dàng như trong phim, kia chỉ là làm ra vẻ giết người.
Có rất nhiều việc phải làm, bao gồm thu thập tư liệu về mục tiêu, phân tích thực lực của mục tiêu, thói quen sinh hoạt, phối hợp lại đề ra kế sách giết người thích hợp nhất. Lựa chọn địa điểm động thủ, thăm dò địa điểm này, suy tính đường rút lui, xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì phải làm thế nào, phán đoán ra sao...
Mấy việc đó có rất nhiều phiền phức, có khi ngươi không làm cũng có thể thuận lợi ám sát thành công. Nhưng là một lúc nào đó nếu ngươi thất thế, lúc đó khẳng định là ngươi về cõi trên.
Đường Ân là một kẻ tham sống. Ít nhất trước khi giết được Tắc Tư Mạn hắn không thể chết được. Cho nên hắn không ngại tốn thêm chút thời gian đi hoàn thành đống công việc phiền phức này, mong sao tăng chút tỷ lệ ám sát thành công.
Gấu điên lúc này đã hứa hẹn với phó bang chủ, tự nhiên không dám chậm trễ. Thông qua mạng lưới thông tin trong bang hội. Rất nhanh Gấu Điên xác định được thân phận gã đổ quỷ.
"Nga, là tên đổ quỷ này sao, vậy thì dễ rồi."
Gấu điên cũng biết gã đổ quỷ này. Kỳ thuật không chỉ có hắn, mấy tráng hán xung quanh hắn hầu hết đều biết. Một là vì gã đổ quỷ này cũng kiếm cơm ở bến cảng, hai là danh tiếng lạn đổ cũng không nhỏ, có rất nhiều người nói chuyện phiếm cũng thường nhắc tới hắn.
“Hình như hắn... hình như là làm cửu vạn ở bến đỗ số 49." Có tráng hán trí nhớ tốt một chút, thậm chí nhớ được lạn đổ quỷ kiếm cơm ở đâu.
Gấu điên liền nói: "Đi, di xem một chút."
"Bây giờ liền động thủ sao?"
"Ngu xuẩn, đương nhiên là đợi trời tối, sao có thể động thủ ở bến cảng được. Lần trước đã đánh tên thủy thủ kia tàn phế không phải liền kéo theo một đống phiền phức sao."
Kỹ thuật theo dõi của đám người Gấu Điên không nghi ngờ là rất tệ, bến cảng dầy người qua lại, bọn họ hoàn toàn có thể quang minh chính đại theo dõi đối phương. Nhưng hiện tại một đám tráng hán lực lưỡng co cụm rất khiến người ta chú ý. Nhưng cũng may là đối tượng giám thị của bọn họ là một nam tử diện mạo xấu xí, đầu đội mũ tam giác lại không hề chú ý tới bọn hộ.
Nam tử xấu xí kia hiện tay đang vội càng chạy tới đón sợi dây chão từ con thuyền vừa cập bến, đem nó buộc chặt vào cọc neo thuyền rồi lại đem thang gỗ bắc lên thuyền.
Làm xong hết thảy nam tử xấu xí kia vò vò chiếc mũ tam giác, xoay người đi tới bên bờ.
"Ách..." Đường Ân há hốc mồm nhìn vẻ mặt của nam tử xấu xí kia.
"Trời muốn ngươi phải chết... xem ra 20 ngân tệ kia ta không cần phải trả rồi."
/22
|