Mô hình làm việc 24h tại bến cảng tạo nên sự phồn vinh của nam cảng, cũng ảnh hưởng phương thức sống của người dân nơi đây. Đối với những người thích cuộc sống sôi động về đêm mà nói nam cảng thực sự là một chỗ nên đến: đấu thú, cờ bạc, rượu ngon, mỹ nhân... chỉ cần ngươi có tiền là có thể hưởng thụ hết thảy mọi thứ ở đây
Dần nần, Nam cảng trở thành một tòa thành không đêm.
Phía cuối đại lộ Thạch Long, nơi giáp với bến tàu những trụ đèn thủy tinh đang tỏa ánh sáng như hoàng hôn chiếu rọi cả đoạn đường.
Dưới chân vài trụ đèn có vài cô gái quần áo thiếu vải đang túm năm tụm ba.
Hiện tại là cuối thu, nơi này lại gần sông Lai Não nên không khí ban đêm rất ẩm thấp, thành ra những cô gái đó đều không ngừng xoa tay nắn chân hòng duy trì độ ấm.
Bất quá nếu có người đi qua các nàng sẽ nhanh chóng thi triển ra nụ cười tươi như mùa xuân, lộ những đường cong xinh đẹp mê người đồng thời nũng nịu mời gọi.
Mỗi khi có ai đó dừng chân, các nàng lập tức dùng thân thể mềm mại tiếp cận, sẽ cùng họ thì thầm to nhỏ hồi lâu tám chính phần sẽ đạt được thỏa thuận.
Các nàng gọi mình là Dạ oanh (những con hoàng oanh về đêm), đương nhiên nếu có ai mắng các nàng là kỹ nữ, các nàng cũng sẽ không cãi lại.
“Suất ca, ta phục vụ rất tốt đó.”
“Tiểu ca, nhìn ngực tỷ tỷ này, có phải rất lớn không?”
Những tiếng mời mọc hấp dẫn thi nhau vang lên, chính là hướng về một người thanh niên đang chận rãi từ xa bước tới.
Khuôn mặt bình thường, trên mặt vẫn còn một vết trắng, dường như là bệnh nặng mới khỏi. Điểm đặc biệt duy nhất chính là 2 mắt hẹp dài, lúc cau mày trở nên có chút khó coi.
Đương nhiên bề ngoài có dễ nhìn hay không cũng chả quan hệ gì mấy với các nàng Dạ oanh. Nhiều lắm, lúc phục vụ, tâm tình sẽ dễ chịu một chút.
Tựa hồ bị những tiếng mời gọi duyên dáng làm ngẩn người, thanh niên dừng lại nhìn xung quanh.
"Có mối" chúng dạ oanh trong lòng hô thầm một tiếng, nhanh chóng tiếp cận.
"Tiểu đệ đệ, chọn tỷ tỷ đi, ngực tỷ tỷ rất lớn nha, không tin ngươi sờ thử..." Thanh niên bị kéo tay nhét vào một khe ngực sâu hút.
"Suất ca, không nên tin ả. Chỗ đó của ả đã nhũn nhão cả rồi, nào có co dãn như của thiếp..." Tay kia của thanh niên cũng bị kéo đi nhét vào một khe ngực mềm mại.
“Chọn ta... chọn ta...”
"Dừng!" Thanh niên chật vật rút tay về, chùy tiện chỉ tay "Ta chọn nàng."
Chúng dạ oanh quay đầu, một cô gái mặc váy ngắn bị đẩy ra rìa sung sướng nhìn ngón tay đang chỉ về phía mình.
"Hư..." chúng dạ oanh thở dài thất vọng, đều tự rời đi. dù sao cũng đã chọn được người, dây dưa thêm cũng chả ích gì.
“Ánh mắt kiểu gì không biết, ngực lão nương lớn như vậy mà không chọn.”
“Thiết, nam nhân muốn là nữ nhân, không phải bò sữa. người ta trẻ hơn ngươi nha.”
“Lão nương cũng từng có thời trẻ tuổi đấy, mà tắt đèn rồi thì cũng như nhau cả thôi.”
Thanh niên lau lau trán một cái, thấp giọng nói: "#$%#@#, giết người cũng không thấy bị áp lực lớn như vậy.”
"Cái gì?" Cô gái đang được vận may chiếu rọi liền chạy tới.
"Ách, không có gì" Thanh niên nhìn cô gái đang bám chặt lấy mình mà đau đầu, không biết nên làm gì cho phải.
“Suất ca, chàng muốn kiểu phục vụ nào?”
“Phục vụ?”
“Ân, có hai loại, một lần và qua đêm.”
"Ách..." Thanh niên kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh, khuôn mặt coi như thanh tú, bộ ngực vừa phải, khi áp lên cánh tay cũng cảm giác được co dãn mềm mại. Điểm hấp dẫn nhất chính là đôi chân thon dài của nàng, đây có lẽ cũng là điểm nàng hài lòng nhất cho nên trời lạnh như thế cũng chỉ mặc váy ngắn ra ngoài.
Ân, lão quản gia có nói qua. lên giường có thể giải tỏa áp lực, hay là thử một lần cho biết nhỉ...
Không sai, thanh niên này chính là Đường Ân, sau khi tiễn gã đổ quỷ rời đi hắn không nhịn được bắt đầu nôn khan.
Đường Ân vốn nghĩ trải qua chuyện của Ước Khắc, hắn có thể trở nên kiên cường một chút. Nhưng là hắn không hề nghĩ tới dùng chủy thủ cứa cổ và dùng cung nỏ bắn chết là 2 khái niệm khác nhau.
Cái cảm giác tự tay cướp đi một sinh mạng làm cho hắn rất không thoải mái.
"Qua đêm." Đường Ân phun ra một chuỗi thanh âm nghe có vẻ khô khốc.
Đáp án này hiển nhiên làm cô gái chân dài rất hưng phấn. Phải biết rằng giá qua đêm so với tàu nhanh đắt gấp ba, nhưng không có nghĩa nam nhân nào cũng có thể làm trên ba lần. Cho nên không có mấy người lựa chọn bao đêm. Cô gái chân dài nghĩ tới đêm nay có thể không cần phải chịu rét lạnh như chị em nên nội tâm hưng phấn không ngừng.
“Ta biết bên kia có phòng trọ, chúng ta đi thôi.”
Nhận chìa khóa từ ông chủ quán trọ với ánh mắt mập mờ, Đường Ân cùng cô gái chân dài bước vào một gian phòng.
Bên trong phòng chỉ bày một vài đồ đạc đơn giản, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng hồng hồng rất là mập mờ, tựa như treo vào căn phòng một dải lụa mỏng màu hồng
Căn phòng kiểu này... liên tưởng đến ánh mắt của ông chủ nhà trọ vừa rồi, Đường Ân biết cô gái chân dài có chút quan hệ với nơi này, đại khái là thường xuyên mang khách hàng tới để kiếm chút hoa hồng gì đó.
Với chuyện này Đường Ân cũng không ngại, dù sao ở đâu cũng là ở.
Nhưng là loại ánh sáng đo đỏ này làm cho Đường Ân hơi cau mày, nó khiến hắn nghĩ tới máu.
Cô gái thấy Đường Ân đứng ở cửa không động đậy, hỏi "Làm sao vậy?"
Đường Ân hít thở sâu, thở ra một hơi dài "Không có gì"
“Chúng ta bắt đầu nha?”
“Ờ... hay là đi tắm trước một chút đi.”
Cô gái nhún vai "cũng được"
Đường Ân hiện tại ngày càng tò mò về ma pháp và luyện kim thuật. Thả một viên pha lê màu đỏ rực vào thùng nước, chỉ vài phút sau nước bên trong đã ấm dần lên. Thứ này so với bình nước nóng dùng năng lượng mặt trời tiện dụng hơn nhiều.
Tắm rừa xong, hai người chui vào chăn.
"Lần đầu tiên?" Cô gái dùng đôi chân dài khều khều Đường Ân, phát hiện thân thể hắn có chút cứng nhắc.
"Ách... làm gì có" Đường Ân sờ sờ mũi "Ngươi tên là gì?"
ại chuyện trên giường này tự nhiên Đường Ân đã từng trải qua, mấy bạn gái cũ của hắn cũng thuộc về loại dễ tính. Nhưng là loại "qua đêm" thế này lại là lần đầu của hắn.
“Lỵ Na.”
Một cái tên rất bình thường, kiểu như tiểu hồng, tiểu lệ ở chỗ hắn.
Lỵ na khẽ hôn khôn mặt Đường Ân, rồi quăng cho hắn một ánh mắt tình tứ, đứng dậy, đôi chân trắng noãn thon dài nhất thời hoàn toàn lộ ra.
Chỉ thấy nàng cắn đôi môi đỏ mọng, uốn éo thân thể, hai tay dần vươn tới đồ lót, từ từ vén lên...
Da dẻ trắng nõn, vùng bụng bằng phẳng, bộ ngực to tròn...
"Ực ực" Đường Ân không nhịn được nuốt nước bọt
Cuối cùng, Lỵ Na vung mạnh hai tay, hai điểm hồng hồng chợt hiện ra, run run nảy lên tựa như hai đóa hoa mai cô tịch trước gió trong đêm tuyết.
Lỵ Na một tay xoa ngực, không ngừng xoa nắn, một tay đưa ngón chỏ vẫy vẫy Đường Ân...
“Thao..." gặp tình huống này thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhẫn...
Đường Ân gào lên một tiếng, cả người từ trên giường nhảy lên đè Lỵ Na xuống.
"ân... a...." tựa như không chịu nổi bị đè nặng, lại như là không nhịn được sự hấp dẫn, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng rên lên một tiếng
Đường Ân trước tiên dùng 5 ngón tay đo đạc mảnh đất trắng noãn kia, lớn nhỏ vừa phải, khó khăn lắm mới nắm trọn được. cúi người hôn một đóa hoa mai, vẫn lưu lại chút nước bọt.
"Hi hi..." tựa hồ sợ ngứa, Lỵ Na ôm đầu Đường Ân khẽ cười duyên.
Thân thể rung động, dưới ngọn đèn màu đỏ hồng, đóa hoa mai cô độc đo đỏ như ... máu?
Mịa, ngọn đèn khốn nạn này...
Đường Ân một bên vùi đầu vào bộ ngực trắng nõn, một bên vươn tay kìm kiếm công tắc đèn.
"Tách" công tắc bị bấm
"A..."
"Ân!"
Tiếng thét chói tai cùng tiếng rên tỉ cơ hồ cùng vang lên, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Bên trong phòng, ngọn đèn màu đỏ không ngừng chiếu sáng, ánh đèn rọi khắp căn phòng tựa như từng cơn sóng dập dềnh, rất có cảm giác huyền ảo. Nhưng trong mắt Đường Ân đây chính là máu me khắp nơi...
"$%@#$@$@$!!!"
Đường Ân cẩn thận vươn tay để ở dưới mũi Lỵ Na, ngay trên môi, trong chốc lát thở phào một tiếng.
Tiếp theo hắn cầu lấy chiếc đèn ở đầu giường, sắc mặt xanh mét.
Thiết kế cũng giống như đèn bình thường, bất quá tại chỗ bóng đèn là một viên thủy tinh màu đỏ hồng, phía dưới đế có 3 nút bấm.
“Tách" ánh sáng đỏ từ ngọn đèn biến mất, căn phòng trở về với bóng đêm.
"Tách" ngọn đèn lại tỏa sáng tĩnh lặng.
"Tách" ngọn đèn lại tỏa sáng nhấp nháy, theo chất lỏng màu đỏ bên trong thủy tinh không ngừng quay cuồng, cả căn phòng trở xuất hiện từng cơn sóng lãng mạn/
"luyện kim thuật đáng chết" nhìn Lỵ Na vẫn không nhúc nhích trên gường, Đường Ân hung hăng mắng chửi.
Vừa rồi hắn bấm đại một nút trên đèn, trước mặt chợt hiện ra một con thủy triều đầy máu, hắn liền phản xạ một cách tự nhiên, nhéo cái tai của Lỵ Na thoáng cái khiến cho nàg bị hôn mê.
Từ phản xạ tự nhiên này mà nói, gần đây Đường Ân khổ luyện cũng rất đáng khen ngợi.
Nhưng là nhìn bàn tay mình, trong lòng hắn hiện có chút sợ hãi, nếu vừa rồi không phải nơi đó mà là bóp cổ Lỵ Na....
"Hô..." Đường Ân lắc đầu kéo chăn che lên người Lỵ Na.
Kéo một cái ghế, Đường Ân thầm gọi hệ thống sát thủ.
Không gian liền khôi phục hình dạng đại sảnh ban đầu, nhưng là tại trung tâm đại sảnh có thêm một gốc đại thụ lớn, dưới gốc đại thụ chính là căn phòng tinh sảo của lão quản gia.
"Di, giờ này mà ngài còn đến đây sao?" Lão quản gia hiển nhiên không ngờ lại gặp Đường Ân, mặc áo ngủ từ nhà gỗ đi ra.
Đường Ân kinh ngạc nhìn trang phục của lão quản gia "Lão quản gia, ngài cũng cần nghỉ ngơi sao?"
“Nói thừa, ai không cần. ngài nghĩ rằng ta chỉ là cổ máy rô-bốt ư?”
“Ách, chẳng lẽ không phải... thế ngài là?"”
"Giờ ngài không cần biết." Lão quan giả nhìn Đường Ân đầy vẻ nghi ngờ "Ra sớm?"
"Ta khinh... lão tử trước kia ngoại hiệu một đêm 9 lần, chưa tới hừng đông chưa xuống giường. Ta mà yếu vậy sao?" Đường Ân ngoác miệng phủ nhận lời ái ý vừa rồi của lão quản gia.
“Xin lỗi, trừ điều đó ra ta không nghĩ được lý do nào khác.”
"Chỉ là gặp chút tình huống, vừa rồi..." Đối với việc phải nhận danh hiệu 'ra sớm" Đường Ấn vẫn quyết định nói rõ chuyện xấu hổ này.
Nói xong, Đường Ân ôm đầu buồn bực nói "Ta không dám tưởng tượng nếu thực sự giết Lỵ Na sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lão quản gia "Chuyện này chỉ là vấn đề tâm lý, ta không thể giúp được ngài. Bất quá nếu nếu thực lực của ngài đạt đến đẳng cấp thu phát tự nhiên thì sẽ không xảy ra loại tình huống này.”
"Vậy sao..."
Lão quản gia "Được rồi, ta muốn đi nghỉ. Đêm nay ngài định làm gì?"
“Đương nhiên là nghỉ tại chỗ của ngài một đêm. Yên tâm, ta sẽ không chê giường của ngài cứng đâu..."
Dần nần, Nam cảng trở thành một tòa thành không đêm.
Phía cuối đại lộ Thạch Long, nơi giáp với bến tàu những trụ đèn thủy tinh đang tỏa ánh sáng như hoàng hôn chiếu rọi cả đoạn đường.
Dưới chân vài trụ đèn có vài cô gái quần áo thiếu vải đang túm năm tụm ba.
Hiện tại là cuối thu, nơi này lại gần sông Lai Não nên không khí ban đêm rất ẩm thấp, thành ra những cô gái đó đều không ngừng xoa tay nắn chân hòng duy trì độ ấm.
Bất quá nếu có người đi qua các nàng sẽ nhanh chóng thi triển ra nụ cười tươi như mùa xuân, lộ những đường cong xinh đẹp mê người đồng thời nũng nịu mời gọi.
Mỗi khi có ai đó dừng chân, các nàng lập tức dùng thân thể mềm mại tiếp cận, sẽ cùng họ thì thầm to nhỏ hồi lâu tám chính phần sẽ đạt được thỏa thuận.
Các nàng gọi mình là Dạ oanh (những con hoàng oanh về đêm), đương nhiên nếu có ai mắng các nàng là kỹ nữ, các nàng cũng sẽ không cãi lại.
“Suất ca, ta phục vụ rất tốt đó.”
“Tiểu ca, nhìn ngực tỷ tỷ này, có phải rất lớn không?”
Những tiếng mời mọc hấp dẫn thi nhau vang lên, chính là hướng về một người thanh niên đang chận rãi từ xa bước tới.
Khuôn mặt bình thường, trên mặt vẫn còn một vết trắng, dường như là bệnh nặng mới khỏi. Điểm đặc biệt duy nhất chính là 2 mắt hẹp dài, lúc cau mày trở nên có chút khó coi.
Đương nhiên bề ngoài có dễ nhìn hay không cũng chả quan hệ gì mấy với các nàng Dạ oanh. Nhiều lắm, lúc phục vụ, tâm tình sẽ dễ chịu một chút.
Tựa hồ bị những tiếng mời gọi duyên dáng làm ngẩn người, thanh niên dừng lại nhìn xung quanh.
"Có mối" chúng dạ oanh trong lòng hô thầm một tiếng, nhanh chóng tiếp cận.
"Tiểu đệ đệ, chọn tỷ tỷ đi, ngực tỷ tỷ rất lớn nha, không tin ngươi sờ thử..." Thanh niên bị kéo tay nhét vào một khe ngực sâu hút.
"Suất ca, không nên tin ả. Chỗ đó của ả đã nhũn nhão cả rồi, nào có co dãn như của thiếp..." Tay kia của thanh niên cũng bị kéo đi nhét vào một khe ngực mềm mại.
“Chọn ta... chọn ta...”
"Dừng!" Thanh niên chật vật rút tay về, chùy tiện chỉ tay "Ta chọn nàng."
Chúng dạ oanh quay đầu, một cô gái mặc váy ngắn bị đẩy ra rìa sung sướng nhìn ngón tay đang chỉ về phía mình.
"Hư..." chúng dạ oanh thở dài thất vọng, đều tự rời đi. dù sao cũng đã chọn được người, dây dưa thêm cũng chả ích gì.
“Ánh mắt kiểu gì không biết, ngực lão nương lớn như vậy mà không chọn.”
“Thiết, nam nhân muốn là nữ nhân, không phải bò sữa. người ta trẻ hơn ngươi nha.”
“Lão nương cũng từng có thời trẻ tuổi đấy, mà tắt đèn rồi thì cũng như nhau cả thôi.”
Thanh niên lau lau trán một cái, thấp giọng nói: "#$%#@#, giết người cũng không thấy bị áp lực lớn như vậy.”
"Cái gì?" Cô gái đang được vận may chiếu rọi liền chạy tới.
"Ách, không có gì" Thanh niên nhìn cô gái đang bám chặt lấy mình mà đau đầu, không biết nên làm gì cho phải.
“Suất ca, chàng muốn kiểu phục vụ nào?”
“Phục vụ?”
“Ân, có hai loại, một lần và qua đêm.”
"Ách..." Thanh niên kinh ngạc nhìn cô gái bên cạnh, khuôn mặt coi như thanh tú, bộ ngực vừa phải, khi áp lên cánh tay cũng cảm giác được co dãn mềm mại. Điểm hấp dẫn nhất chính là đôi chân thon dài của nàng, đây có lẽ cũng là điểm nàng hài lòng nhất cho nên trời lạnh như thế cũng chỉ mặc váy ngắn ra ngoài.
Ân, lão quản gia có nói qua. lên giường có thể giải tỏa áp lực, hay là thử một lần cho biết nhỉ...
Không sai, thanh niên này chính là Đường Ân, sau khi tiễn gã đổ quỷ rời đi hắn không nhịn được bắt đầu nôn khan.
Đường Ân vốn nghĩ trải qua chuyện của Ước Khắc, hắn có thể trở nên kiên cường một chút. Nhưng là hắn không hề nghĩ tới dùng chủy thủ cứa cổ và dùng cung nỏ bắn chết là 2 khái niệm khác nhau.
Cái cảm giác tự tay cướp đi một sinh mạng làm cho hắn rất không thoải mái.
"Qua đêm." Đường Ân phun ra một chuỗi thanh âm nghe có vẻ khô khốc.
Đáp án này hiển nhiên làm cô gái chân dài rất hưng phấn. Phải biết rằng giá qua đêm so với tàu nhanh đắt gấp ba, nhưng không có nghĩa nam nhân nào cũng có thể làm trên ba lần. Cho nên không có mấy người lựa chọn bao đêm. Cô gái chân dài nghĩ tới đêm nay có thể không cần phải chịu rét lạnh như chị em nên nội tâm hưng phấn không ngừng.
“Ta biết bên kia có phòng trọ, chúng ta đi thôi.”
Nhận chìa khóa từ ông chủ quán trọ với ánh mắt mập mờ, Đường Ân cùng cô gái chân dài bước vào một gian phòng.
Bên trong phòng chỉ bày một vài đồ đạc đơn giản, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng hồng hồng rất là mập mờ, tựa như treo vào căn phòng một dải lụa mỏng màu hồng
Căn phòng kiểu này... liên tưởng đến ánh mắt của ông chủ nhà trọ vừa rồi, Đường Ân biết cô gái chân dài có chút quan hệ với nơi này, đại khái là thường xuyên mang khách hàng tới để kiếm chút hoa hồng gì đó.
Với chuyện này Đường Ân cũng không ngại, dù sao ở đâu cũng là ở.
Nhưng là loại ánh sáng đo đỏ này làm cho Đường Ân hơi cau mày, nó khiến hắn nghĩ tới máu.
Cô gái thấy Đường Ân đứng ở cửa không động đậy, hỏi "Làm sao vậy?"
Đường Ân hít thở sâu, thở ra một hơi dài "Không có gì"
“Chúng ta bắt đầu nha?”
“Ờ... hay là đi tắm trước một chút đi.”
Cô gái nhún vai "cũng được"
Đường Ân hiện tại ngày càng tò mò về ma pháp và luyện kim thuật. Thả một viên pha lê màu đỏ rực vào thùng nước, chỉ vài phút sau nước bên trong đã ấm dần lên. Thứ này so với bình nước nóng dùng năng lượng mặt trời tiện dụng hơn nhiều.
Tắm rừa xong, hai người chui vào chăn.
"Lần đầu tiên?" Cô gái dùng đôi chân dài khều khều Đường Ân, phát hiện thân thể hắn có chút cứng nhắc.
"Ách... làm gì có" Đường Ân sờ sờ mũi "Ngươi tên là gì?"
ại chuyện trên giường này tự nhiên Đường Ân đã từng trải qua, mấy bạn gái cũ của hắn cũng thuộc về loại dễ tính. Nhưng là loại "qua đêm" thế này lại là lần đầu của hắn.
“Lỵ Na.”
Một cái tên rất bình thường, kiểu như tiểu hồng, tiểu lệ ở chỗ hắn.
Lỵ na khẽ hôn khôn mặt Đường Ân, rồi quăng cho hắn một ánh mắt tình tứ, đứng dậy, đôi chân trắng noãn thon dài nhất thời hoàn toàn lộ ra.
Chỉ thấy nàng cắn đôi môi đỏ mọng, uốn éo thân thể, hai tay dần vươn tới đồ lót, từ từ vén lên...
Da dẻ trắng nõn, vùng bụng bằng phẳng, bộ ngực to tròn...
"Ực ực" Đường Ân không nhịn được nuốt nước bọt
Cuối cùng, Lỵ Na vung mạnh hai tay, hai điểm hồng hồng chợt hiện ra, run run nảy lên tựa như hai đóa hoa mai cô tịch trước gió trong đêm tuyết.
Lỵ Na một tay xoa ngực, không ngừng xoa nắn, một tay đưa ngón chỏ vẫy vẫy Đường Ân...
“Thao..." gặp tình huống này thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhẫn...
Đường Ân gào lên một tiếng, cả người từ trên giường nhảy lên đè Lỵ Na xuống.
"ân... a...." tựa như không chịu nổi bị đè nặng, lại như là không nhịn được sự hấp dẫn, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng rên lên một tiếng
Đường Ân trước tiên dùng 5 ngón tay đo đạc mảnh đất trắng noãn kia, lớn nhỏ vừa phải, khó khăn lắm mới nắm trọn được. cúi người hôn một đóa hoa mai, vẫn lưu lại chút nước bọt.
"Hi hi..." tựa hồ sợ ngứa, Lỵ Na ôm đầu Đường Ân khẽ cười duyên.
Thân thể rung động, dưới ngọn đèn màu đỏ hồng, đóa hoa mai cô độc đo đỏ như ... máu?
Mịa, ngọn đèn khốn nạn này...
Đường Ân một bên vùi đầu vào bộ ngực trắng nõn, một bên vươn tay kìm kiếm công tắc đèn.
"Tách" công tắc bị bấm
"A..."
"Ân!"
Tiếng thét chói tai cùng tiếng rên tỉ cơ hồ cùng vang lên, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Bên trong phòng, ngọn đèn màu đỏ không ngừng chiếu sáng, ánh đèn rọi khắp căn phòng tựa như từng cơn sóng dập dềnh, rất có cảm giác huyền ảo. Nhưng trong mắt Đường Ân đây chính là máu me khắp nơi...
"$%@#$@$@$!!!"
Đường Ân cẩn thận vươn tay để ở dưới mũi Lỵ Na, ngay trên môi, trong chốc lát thở phào một tiếng.
Tiếp theo hắn cầu lấy chiếc đèn ở đầu giường, sắc mặt xanh mét.
Thiết kế cũng giống như đèn bình thường, bất quá tại chỗ bóng đèn là một viên thủy tinh màu đỏ hồng, phía dưới đế có 3 nút bấm.
“Tách" ánh sáng đỏ từ ngọn đèn biến mất, căn phòng trở về với bóng đêm.
"Tách" ngọn đèn lại tỏa sáng tĩnh lặng.
"Tách" ngọn đèn lại tỏa sáng nhấp nháy, theo chất lỏng màu đỏ bên trong thủy tinh không ngừng quay cuồng, cả căn phòng trở xuất hiện từng cơn sóng lãng mạn/
"luyện kim thuật đáng chết" nhìn Lỵ Na vẫn không nhúc nhích trên gường, Đường Ân hung hăng mắng chửi.
Vừa rồi hắn bấm đại một nút trên đèn, trước mặt chợt hiện ra một con thủy triều đầy máu, hắn liền phản xạ một cách tự nhiên, nhéo cái tai của Lỵ Na thoáng cái khiến cho nàg bị hôn mê.
Từ phản xạ tự nhiên này mà nói, gần đây Đường Ân khổ luyện cũng rất đáng khen ngợi.
Nhưng là nhìn bàn tay mình, trong lòng hắn hiện có chút sợ hãi, nếu vừa rồi không phải nơi đó mà là bóp cổ Lỵ Na....
"Hô..." Đường Ân lắc đầu kéo chăn che lên người Lỵ Na.
Kéo một cái ghế, Đường Ân thầm gọi hệ thống sát thủ.
Không gian liền khôi phục hình dạng đại sảnh ban đầu, nhưng là tại trung tâm đại sảnh có thêm một gốc đại thụ lớn, dưới gốc đại thụ chính là căn phòng tinh sảo của lão quản gia.
"Di, giờ này mà ngài còn đến đây sao?" Lão quản gia hiển nhiên không ngờ lại gặp Đường Ân, mặc áo ngủ từ nhà gỗ đi ra.
Đường Ân kinh ngạc nhìn trang phục của lão quản gia "Lão quản gia, ngài cũng cần nghỉ ngơi sao?"
“Nói thừa, ai không cần. ngài nghĩ rằng ta chỉ là cổ máy rô-bốt ư?”
“Ách, chẳng lẽ không phải... thế ngài là?"”
"Giờ ngài không cần biết." Lão quan giả nhìn Đường Ân đầy vẻ nghi ngờ "Ra sớm?"
"Ta khinh... lão tử trước kia ngoại hiệu một đêm 9 lần, chưa tới hừng đông chưa xuống giường. Ta mà yếu vậy sao?" Đường Ân ngoác miệng phủ nhận lời ái ý vừa rồi của lão quản gia.
“Xin lỗi, trừ điều đó ra ta không nghĩ được lý do nào khác.”
"Chỉ là gặp chút tình huống, vừa rồi..." Đối với việc phải nhận danh hiệu 'ra sớm" Đường Ấn vẫn quyết định nói rõ chuyện xấu hổ này.
Nói xong, Đường Ân ôm đầu buồn bực nói "Ta không dám tưởng tượng nếu thực sự giết Lỵ Na sẽ xảy ra chuyện gì?"
Lão quản gia "Chuyện này chỉ là vấn đề tâm lý, ta không thể giúp được ngài. Bất quá nếu nếu thực lực của ngài đạt đến đẳng cấp thu phát tự nhiên thì sẽ không xảy ra loại tình huống này.”
"Vậy sao..."
Lão quản gia "Được rồi, ta muốn đi nghỉ. Đêm nay ngài định làm gì?"
“Đương nhiên là nghỉ tại chỗ của ngài một đêm. Yên tâm, ta sẽ không chê giường của ngài cứng đâu..."
/22
|