Sáng hôm sau, Đường Ân tỉnh dậy giữa một tràng tiếng chuông du dương.
“Tiếng chuông này là..,? Hình như phát ra từ bên thôn Tiểu Thạch”
Đường Ân lắc đầu cho tỉnh táo hơn, rồi đi ra khỏi căn mộc ốc, nhìn thấy những cột khói bay lên trời xuất phát từ trong thôn Tiểu Thạch
Trong khi Đường Ân chẳng biết chuyện gì xảy ra, thì thôn dân trong thôn đã quen thuộc với tiếng chuông mỗi sớm rồi. Đây là tiếng chuông triệu tập tín đồ tham gia cầu khẩn. Tín đồ ở mấy thôn trang xung quanh cũng đi đến đây từ rất sớm.
Thôn dân trong thôn Tiểu Thạch đều ra khỏi nhà. Lúc này, cả người lười biếng nhất ở đây cũng phải đi đến giáo đường.
Được một hồi, càng ngày càng nhiều người tới đây. May là có một mảnh đất trống rộng rãi ở phía trước, bằng không thì giáo đường nho nhỏ đó đã bị sụp rồi.
Chín tiếng chuông vừa dứt, Ước Khắc thần phụ thân mặc một bộ trường bào màu đen bước ra.
Dưới sự yêu thương của thần Quang Minh, các tín đồ thành kính, chào buổi sáng. Hôm nay là ngày của lễ cầu nguyện trong tuần. Ta rất vui mừng vì mọi người có thể cố gắng tham gia.
Trước khi lễ cầu nguyện hôm nay bắt đầu, ta muốn tuyên bố một việc. Đại khái là giữa trưa hôm nay, đại nhân Tắc Tư Mạn, Tứ phương tuần sát sử của Quang Minh giáo hội sẽ đến giáo đường chúng ta. Đến lúc đó thì sẽ cho mọi người gửi lời chào hỏi đến Quang Minh tổng hội.”
Lời của Ước Khắc thần phụ vừa dứt đã khiến cho một mảnh ồn ào vang lên. Mỗi người đều mang một vẻ vui mừng, rất hưng phất. Quang Minh tổng hội được cho là nơi gần thần nhất. Đại nhân từ Quang Minh tổng hội chính là người phát ngôn tại thế gian thay mặt cho thần.
Tuyên bố xong tin tức này, Ước Khắc thần phụ bắt đầu chủ trì lễ câu nguyện.
Đường Ân đang đứng trong đám đông vẫn quan sát rất kỹ từng động tác của Ước Khắc thần phụ. Cử chỉ ôn hoà, vẻ mặt thiện lương, không có bất cứ điểm khác thường nào. Đường Ân không tin được rằng, Ước Khắc thần phụ là một người xấu.
Lễ cầu nguyện kéo dài suốt một tiếng đồng hồ. Sau khi lễ cầu nguyện chấm dứt, ngày bình thường, hầu như các tín đồ đều rời đi, chỉ còn lại một vài tín đồ trung thành ở lại cùng Ước Khắc thần phụ để xưng tội với tín ngưỡng của thần gì đó. Nhưng hôm nay, khi biết sẽ đón một nhân vật lớn tới đây, phần lớn tín đồ để lưu lại ở trong lẫn ngoài của giáo đường.
Đường Ân cũng nhân lúc này mà đi dạo một vòng trong giáo đường. Thật ra giáo đường ở thôn Tiểu Thạch có diện tích rất nhỏ. Chỉ đi vào là thấy được cái chuông. Phía sau cái chuông là phòng dành cho chủ giáo. Bên trong đó có hai ghế ngồi và một cái bục chủ trì. Ở một góc nhỏ, còn có một cái một phòng xưng tội. Ước Khắc thần phụ giờ đây ở trong đó để giảng giải cho tín đồ và thay mặt thần linh chấp nhận lời sám hối của bọn họ.
Ở phía sau của phòng dành cho chủ giáo là nơi nghỉ ngơi của Ước Khắc thần phụ. Đường Ân đi ngang qua phòng xưng tội, lén vào trong đó dò xét một chút, nhưng không phát hiện được gì. Trong phòng chỉ có một cái giường đơn giản cùng bàn ghế, cộng thêm một kệ sách dựng vài bộ sách của giáo hộ. Đường Ân tạo ra một cái cửa ngầm ở gần cửa sổ để sau này dễ dàng vào đây, sau đó hắn rời khỏi phòng.
Sau khi dò xét không có kết quả, Đường Ân trở về phòng cho chủ giáo, cứ lẳng lặng quan sát Ước Khắc thần phụ.
Cả một buổi sáng, Ước Khắc thần phụ vẫn kiên nhẫn ngồi trong phòng sám hối để giải quyết các băn khoăn của tín đồ.
Mãi cho đến giữa trưa, Ước Khắc thần phụ mới bước ra ngoài.
Lúc này thần sắc của Ước Khắc thần phụ có chút lúng túng, bởi vì cái vị Tứ phương tuần sát sử gì đó vẫn chưa đến. Lại đợi thêm một giờ đồng hồ, ông ta mới tuyên bố rằng, vị tuần sát sử đó có lẽ đã nghỉ lại ở thành Lai Nham rồi. Vì thế ông bảo các tín đồ trở về trước, chờ tin của ông.
Những tín đồ bụng đói sùng sục lục tục đi về. Loáng cái chung quanh giáo đường đã trống trơn.
Ước Khắc thần phụ và một số tín đồ nhiệt thành lưu lại dọn dẹp giáo đường. Dù sao nhiều người đến đây, cũng để lại rất nhiều bụi bặm và rác rưới.
Đường Ân thấy bọn họ còn phải dọn dẹp rất lâu, liền rời khỏi giáo đường, để đến chỗ của lão nông phu mà ăn chực. Lão nông phu dĩ nhiên cũng tham gia lễ cầu nguyện rồi mới trở về. Bởi vì không có thời gian, cho nên món thịt thỏ hun khói chưa có làm được. Vì vậy tuỳ tiện nấu vài món để đối phó với cơn đói. Trong lúc ăn cơm, lão nông phu cứ tiếc nuối về việc vị nhân vật lới kia không có đến đây.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Đường Ân quay lại giáo đường. Lúc này người cũng đi hết rồi, chỉ còn Ước Khắc thần phụ đang nghỉ ngơi ở nhà sau.
Đường Ân thông qua cửa ngầm ở cửa sổ đi vào trong, rồi nhìn qua một khe hở để xách định rằng Ước Khắc thần phụ đang nghỉ ngơi, tiếp theo đi dạo mấy vòng trong giáo đường. Cuối cùng, hắn đi đến chỗ xà nhà của căn phòng cho chủ giáo. Hắn đã tìm ra chổ này lúc tham qua buổi sáng. Ở vị trí này, vừa có thể nhìn thấy được phòng chủ giáo, cũng có thể nhìn ra bên ngoài, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Không thể không nói, Đường Ân mấy ngày nay đã học được rất nhiều điều từ hệ thống sát thủ. Nếu như là trước kia, coi như hắn muốn giám sát, cũng không tìm được vị trí tốt như thế.
Vào ba giờ chiều, Ước Khắc thần phụ rời giường. Sau khi rửa mặt xong, ông đến đi ra cửa chính của giáo đình hướng về phía thôn. Trong chốc lát, ông cứ như mỗi lần đến chỗ những cụ già không ai chăm sóc để tâm sự và tuyên truyền giáo lý.
Đường Ân theo phía sau một khoảng cách, nhìn thấy lão nhân nở nụ cười một cách mãn nguyện, đôi khi lại nghe được tiếng cười vui vẻ. Hắn cảm giác rằng hành động giám sát của hắn thật sự bỉ ổi.
Sợ rằng vị tuần sát sử kia đột ngột đi tới, cho nên Ước Khắc thần phụ cũng không có đi hết cả thôn trang. Sau hai canh giờ, sắc trời tối dần, Ước Khắc thần phụ nắm tay vị lão nhân, tiếp theo là trở về giáo đường.
“A” Đường Ân cứ theo sát đó, đột nhiên giật mình.
Sau khi Ước Khắc thần phụ thần rời khỏi tầm mắt của vị lão nhân, ông liền chùi tay liên tục giống như là đang chùi dơ bẩn, khuôn mặt hiền hoà biến mất hết thay vào đó là một vẻ hiểm ác, miệng còn lẩm bẩm vài câu.
Theo góc độ của Đường Ân, hắn có thể nhìn rõ được môi mấp máycủa Ước Khắc thần phụ, rõ ràng đang mắng gì đó.
Cũng không chờ Đường Ân có phản ứng với cảnh vừa rồi, ngay lập lức Ước Khắc thần phụ đã đến bắt chuyện vui vẻ với nông phụ đang trở về nhà khi hết làm xong việc. Nụ cười ấm áp kia đã trở lại, và không còn một vẻ mặt hiểm ác lúc nãy nữa.
Đường Ân vuốt mũi. Hiện giờ hắn cũng không dám xác định rằng, hắn có bị hoa mắt hay không nữa.
Mang theo tâm tình đầy nghi hoặc, Đường Ân cứ từng bước từng bước đi đến giáo đường. Sau khi hắn đã đến được chỗ ẩn núp cũ, thì cũng là lúc Ước Khắc thần phụ đến cửa lớn của giáo đường.
Lúc này trên khuôn mặt của Ước Khắc thần phụ không còn lộ vẻ ôn hoà. Cho đến khi đến được hậu viện, ông đã thay đổi sắc mặt rất hung dữ.
Đường Ân đều thấy được hết thảy khuôn mặt của Ước Khắc thần phụ, vộ vàng nhảy từ trên cao xuống, chạy vào hậu viện.
Đèn trong phòng của Ước Khắc thần phụ vẫn sáng. Nhưng kỳ quái chính là thông qua cửa sổ, không có nhìn thấy bóng người và cũng không có tiếng động gì cả, tựa như một căn phòng trống.
Đường Ân cắn răng, mạo hiểm nhìn qua một ô nhỏ của cửa sổ.
Trong phòng trống rỗng không một ai…
Đường Ân ngẩng người, mặc dù trời hơi tối, nhưng hắn quả quyết rằng, Ước Khắc thần phụ đã bước vào trong phòng.
Đường Ân lặng lẽ mở cửa sổ, rồi leo vào trong phòng.
Cách sắp xếp trong phòng lúc này không khác gì lúc buổi sáng.
Chẳng lẽ có đường ngầm? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Đường Ân, cũng là giả thuyết có tính khả thi nhất.
Với loại phòng như vậy, nếu có đường ngầm, thì chỉ có thể được bố trí ở trên mặt đất thôi. Đường Ân liền cúi người dò xét mặt đất kỹ lưỡng, rốt cuộc phát hiện ở kệ sách có dấu vết di động. Mà chân của kệ sách đó không có tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, mà được bọc bởi một lớp sắp mỏng, hiển nhiên để gia tăng độ trơn tuột rồi.
Đường Ân đứng sang một bên của kệ sách, dùng sức một chút, đã đẩy được nó rồi. Một cầu thang tiến vào trong lòng đất xuất hiện trước mặt hắn. Lúc này hắn chắc chắn rằng Ước Khắc thần phụ tuyệt dối không đơn giản. Bởi vì không có một ai phá tường và đào khoét nền móng để chơi cả.
Đường Ân bước xuống bằng cầu thang hình xoắn ốc đó. Sau khi đi được mấy chục bước, Đường Ân đã nghe được tiếng cười điên cuồng và tiếng khóc bi thảm pha trộn với nhau. Vì đường hầm rất nhỏ hẹp, nên âm thanh nghe rất rõ.
Sau khi đi hết cái cầu thang, thì đến một đoạn hành lang, tiếng khóc và tiếng cường càng rõ ràng thêm. Đường Ân thấy được có một chỗ rẽ có ánh đèn chiếu sáng. Thanh âm cũng phát ra từ nơi đó.
Đường Ân giữ bình tĩnh, từ từ đến chỗ rẽ đó, cẩn thận ló đầu để quan sát.
Không gian bên trong không nhỏ, được chiếu sáng bởi mấy cây đuốc gắn trên tường.
Tại trung tâm của căn phòng đó, có một thanh trụ sắt lớn. Trên đó, có một vòng xiềng xích màu đen quấn xung quanh. Ở hai đầu của xiềng xích đó đang xiềng hai cô bé ăn mặt rách rưới. Tiếng khóc, tiếng cầu xin tha thứ không ngừng phát ra từ trong miệng hai cô bé.
Ước Khắc thần phụ lúc này không còn giữ một bộ dáng ôn hoà nữa, mà trên mặt rất dữ dằn. Ông bỏ trường bào màu đen ra, rồi dùng một cây roi dây màu trắng quất lên người hai cô bé, cùng với đó là những tiếng cười điên cuồng.
“Cầu xin ta đi. Cầu xin ta nữa đi… Ha ha…”
“Cầu xin ngươi…. đừng đánh nữa… Hu hu, đừng đáng nữa…”
“Không đánh ư? Vậy có nhớ rõ tối hôm qua ta đã nói gì với các ngươi hay không?”
“Hu hu, nhớ rõ, nhớ rõ. Phải, phải hầu hạ, hầu hạ thật tốt tuần sát sử.”
“Ừm, Mã Lệ, nhớ rất đúng. Để thưởng cho các ngươi, ta sẽ cho các ngươi vài roi nữa… ha ha ha…”
“Không muốn đâu…..! Hu hu…”
“Giãy dụa đi….. dùng hết sức giãy dụa đi… ha ha..”
Mẹ nó, tên cặn bã này, uổng cho mình coi ổng là người tốt. Đường Ân nhìn được những việc này, hai mắt phát hoả, muốn lập tức lao ra.
“Ha ha, các ngươi yên tâm, ta sẽ không để những vết thương lưu lại trên thân thể mềm mại của các ngươi đâu.” Ước Khắc thần phụ cười to điên cuồng, phất tay, hai đạo ánh sáng trắng rọi lên thân thể của hai cô bé. Chỉ thấy, trong phút chốc, những vết bầm tím đã biết mất.
“Nhìn xem, này không phải tốt quá sao, chúng ta sẽ lại bắt đầu thôi..”
“Không muốn đâu.. không muốn đâu…” Hai cô bé lần lượt bị hành hạ, tinh thần dĩ nhiên đã xuống tới thấp nhất. Trì dũ thuật tuy có thể chữa được những vết thương thể xác, nhưng không thể trị vết thương tinh thần.
Hai đạo ánh sáng khiến cho Đường Ân tỉnh táo hoàn toàn. Nơi đây quá sáng đi, không có vị trí che chắn, tỷ lệ ẩn núp thật sự quá thấp.
Nếu cứ như vậy mà ló mặt, hắn chưa chắc đã là đối thủ của Ước Khắc thần phụ, và hắn dừng lại không định lộ diện ngay. Tuy nhiên, nếu không cứu hai cô bé này, sợ rằng tinh thần của bọn họ sẽ suy sụp.
Đường Ân bây giờ rất hối hận vì không có học kỹ xảo giết người từ lão quản gia, chỉ có học một môn bắn tên từ cây cung nõ cổ lỗ xỉ kia.
Ý! Đường Ân đầu óc vừa chuyển, một chủ ý xuất hiện trong đầu.
Đường Ân nhìn hai cô bé. Cắn răng, rồi hắn chạy về phía cầu thang. Hắn cũng cố ý tạo ra những tiếng độ, sau đó trực tiếp đi lên trên.
“Ai?”
Một tiếng kêu phát ra từ trong bóng tối, nhưng Đường Ân mặc kệ, cứ chạy đi, rồi nhanh chóng dời tủ sách lại vị trí cũ. Sau khi quan sát thật nhanh, Đường Ân nhắm chừng không lưu lại dấu vết gì, rồi nhảy qua cửa sổ chuồn đi.
Sau khi rời khỏi phòng của Ước Khắc thần phụ, Đường Ân trực tiếp ra khỏi giáo đường bằng cửa sau, gấp rút chạy về căn nhà gỗ của mình. Từ đây đến đó chỉ mất có mười phút đồng hồ thôi.
“Tiếng chuông này là..,? Hình như phát ra từ bên thôn Tiểu Thạch”
Đường Ân lắc đầu cho tỉnh táo hơn, rồi đi ra khỏi căn mộc ốc, nhìn thấy những cột khói bay lên trời xuất phát từ trong thôn Tiểu Thạch
Trong khi Đường Ân chẳng biết chuyện gì xảy ra, thì thôn dân trong thôn đã quen thuộc với tiếng chuông mỗi sớm rồi. Đây là tiếng chuông triệu tập tín đồ tham gia cầu khẩn. Tín đồ ở mấy thôn trang xung quanh cũng đi đến đây từ rất sớm.
Thôn dân trong thôn Tiểu Thạch đều ra khỏi nhà. Lúc này, cả người lười biếng nhất ở đây cũng phải đi đến giáo đường.
Được một hồi, càng ngày càng nhiều người tới đây. May là có một mảnh đất trống rộng rãi ở phía trước, bằng không thì giáo đường nho nhỏ đó đã bị sụp rồi.
Chín tiếng chuông vừa dứt, Ước Khắc thần phụ thân mặc một bộ trường bào màu đen bước ra.
Dưới sự yêu thương của thần Quang Minh, các tín đồ thành kính, chào buổi sáng. Hôm nay là ngày của lễ cầu nguyện trong tuần. Ta rất vui mừng vì mọi người có thể cố gắng tham gia.
Trước khi lễ cầu nguyện hôm nay bắt đầu, ta muốn tuyên bố một việc. Đại khái là giữa trưa hôm nay, đại nhân Tắc Tư Mạn, Tứ phương tuần sát sử của Quang Minh giáo hội sẽ đến giáo đường chúng ta. Đến lúc đó thì sẽ cho mọi người gửi lời chào hỏi đến Quang Minh tổng hội.”
Lời của Ước Khắc thần phụ vừa dứt đã khiến cho một mảnh ồn ào vang lên. Mỗi người đều mang một vẻ vui mừng, rất hưng phất. Quang Minh tổng hội được cho là nơi gần thần nhất. Đại nhân từ Quang Minh tổng hội chính là người phát ngôn tại thế gian thay mặt cho thần.
Tuyên bố xong tin tức này, Ước Khắc thần phụ bắt đầu chủ trì lễ câu nguyện.
Đường Ân đang đứng trong đám đông vẫn quan sát rất kỹ từng động tác của Ước Khắc thần phụ. Cử chỉ ôn hoà, vẻ mặt thiện lương, không có bất cứ điểm khác thường nào. Đường Ân không tin được rằng, Ước Khắc thần phụ là một người xấu.
Lễ cầu nguyện kéo dài suốt một tiếng đồng hồ. Sau khi lễ cầu nguyện chấm dứt, ngày bình thường, hầu như các tín đồ đều rời đi, chỉ còn lại một vài tín đồ trung thành ở lại cùng Ước Khắc thần phụ để xưng tội với tín ngưỡng của thần gì đó. Nhưng hôm nay, khi biết sẽ đón một nhân vật lớn tới đây, phần lớn tín đồ để lưu lại ở trong lẫn ngoài của giáo đường.
Đường Ân cũng nhân lúc này mà đi dạo một vòng trong giáo đường. Thật ra giáo đường ở thôn Tiểu Thạch có diện tích rất nhỏ. Chỉ đi vào là thấy được cái chuông. Phía sau cái chuông là phòng dành cho chủ giáo. Bên trong đó có hai ghế ngồi và một cái bục chủ trì. Ở một góc nhỏ, còn có một cái một phòng xưng tội. Ước Khắc thần phụ giờ đây ở trong đó để giảng giải cho tín đồ và thay mặt thần linh chấp nhận lời sám hối của bọn họ.
Ở phía sau của phòng dành cho chủ giáo là nơi nghỉ ngơi của Ước Khắc thần phụ. Đường Ân đi ngang qua phòng xưng tội, lén vào trong đó dò xét một chút, nhưng không phát hiện được gì. Trong phòng chỉ có một cái giường đơn giản cùng bàn ghế, cộng thêm một kệ sách dựng vài bộ sách của giáo hộ. Đường Ân tạo ra một cái cửa ngầm ở gần cửa sổ để sau này dễ dàng vào đây, sau đó hắn rời khỏi phòng.
Sau khi dò xét không có kết quả, Đường Ân trở về phòng cho chủ giáo, cứ lẳng lặng quan sát Ước Khắc thần phụ.
Cả một buổi sáng, Ước Khắc thần phụ vẫn kiên nhẫn ngồi trong phòng sám hối để giải quyết các băn khoăn của tín đồ.
Mãi cho đến giữa trưa, Ước Khắc thần phụ mới bước ra ngoài.
Lúc này thần sắc của Ước Khắc thần phụ có chút lúng túng, bởi vì cái vị Tứ phương tuần sát sử gì đó vẫn chưa đến. Lại đợi thêm một giờ đồng hồ, ông ta mới tuyên bố rằng, vị tuần sát sử đó có lẽ đã nghỉ lại ở thành Lai Nham rồi. Vì thế ông bảo các tín đồ trở về trước, chờ tin của ông.
Những tín đồ bụng đói sùng sục lục tục đi về. Loáng cái chung quanh giáo đường đã trống trơn.
Ước Khắc thần phụ và một số tín đồ nhiệt thành lưu lại dọn dẹp giáo đường. Dù sao nhiều người đến đây, cũng để lại rất nhiều bụi bặm và rác rưới.
Đường Ân thấy bọn họ còn phải dọn dẹp rất lâu, liền rời khỏi giáo đường, để đến chỗ của lão nông phu mà ăn chực. Lão nông phu dĩ nhiên cũng tham gia lễ cầu nguyện rồi mới trở về. Bởi vì không có thời gian, cho nên món thịt thỏ hun khói chưa có làm được. Vì vậy tuỳ tiện nấu vài món để đối phó với cơn đói. Trong lúc ăn cơm, lão nông phu cứ tiếc nuối về việc vị nhân vật lới kia không có đến đây.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Đường Ân quay lại giáo đường. Lúc này người cũng đi hết rồi, chỉ còn Ước Khắc thần phụ đang nghỉ ngơi ở nhà sau.
Đường Ân thông qua cửa ngầm ở cửa sổ đi vào trong, rồi nhìn qua một khe hở để xách định rằng Ước Khắc thần phụ đang nghỉ ngơi, tiếp theo đi dạo mấy vòng trong giáo đường. Cuối cùng, hắn đi đến chỗ xà nhà của căn phòng cho chủ giáo. Hắn đã tìm ra chổ này lúc tham qua buổi sáng. Ở vị trí này, vừa có thể nhìn thấy được phòng chủ giáo, cũng có thể nhìn ra bên ngoài, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Không thể không nói, Đường Ân mấy ngày nay đã học được rất nhiều điều từ hệ thống sát thủ. Nếu như là trước kia, coi như hắn muốn giám sát, cũng không tìm được vị trí tốt như thế.
Vào ba giờ chiều, Ước Khắc thần phụ rời giường. Sau khi rửa mặt xong, ông đến đi ra cửa chính của giáo đình hướng về phía thôn. Trong chốc lát, ông cứ như mỗi lần đến chỗ những cụ già không ai chăm sóc để tâm sự và tuyên truyền giáo lý.
Đường Ân theo phía sau một khoảng cách, nhìn thấy lão nhân nở nụ cười một cách mãn nguyện, đôi khi lại nghe được tiếng cười vui vẻ. Hắn cảm giác rằng hành động giám sát của hắn thật sự bỉ ổi.
Sợ rằng vị tuần sát sử kia đột ngột đi tới, cho nên Ước Khắc thần phụ cũng không có đi hết cả thôn trang. Sau hai canh giờ, sắc trời tối dần, Ước Khắc thần phụ nắm tay vị lão nhân, tiếp theo là trở về giáo đường.
“A” Đường Ân cứ theo sát đó, đột nhiên giật mình.
Sau khi Ước Khắc thần phụ thần rời khỏi tầm mắt của vị lão nhân, ông liền chùi tay liên tục giống như là đang chùi dơ bẩn, khuôn mặt hiền hoà biến mất hết thay vào đó là một vẻ hiểm ác, miệng còn lẩm bẩm vài câu.
Theo góc độ của Đường Ân, hắn có thể nhìn rõ được môi mấp máycủa Ước Khắc thần phụ, rõ ràng đang mắng gì đó.
Cũng không chờ Đường Ân có phản ứng với cảnh vừa rồi, ngay lập lức Ước Khắc thần phụ đã đến bắt chuyện vui vẻ với nông phụ đang trở về nhà khi hết làm xong việc. Nụ cười ấm áp kia đã trở lại, và không còn một vẻ mặt hiểm ác lúc nãy nữa.
Đường Ân vuốt mũi. Hiện giờ hắn cũng không dám xác định rằng, hắn có bị hoa mắt hay không nữa.
Mang theo tâm tình đầy nghi hoặc, Đường Ân cứ từng bước từng bước đi đến giáo đường. Sau khi hắn đã đến được chỗ ẩn núp cũ, thì cũng là lúc Ước Khắc thần phụ đến cửa lớn của giáo đường.
Lúc này trên khuôn mặt của Ước Khắc thần phụ không còn lộ vẻ ôn hoà. Cho đến khi đến được hậu viện, ông đã thay đổi sắc mặt rất hung dữ.
Đường Ân đều thấy được hết thảy khuôn mặt của Ước Khắc thần phụ, vộ vàng nhảy từ trên cao xuống, chạy vào hậu viện.
Đèn trong phòng của Ước Khắc thần phụ vẫn sáng. Nhưng kỳ quái chính là thông qua cửa sổ, không có nhìn thấy bóng người và cũng không có tiếng động gì cả, tựa như một căn phòng trống.
Đường Ân cắn răng, mạo hiểm nhìn qua một ô nhỏ của cửa sổ.
Trong phòng trống rỗng không một ai…
Đường Ân ngẩng người, mặc dù trời hơi tối, nhưng hắn quả quyết rằng, Ước Khắc thần phụ đã bước vào trong phòng.
Đường Ân lặng lẽ mở cửa sổ, rồi leo vào trong phòng.
Cách sắp xếp trong phòng lúc này không khác gì lúc buổi sáng.
Chẳng lẽ có đường ngầm? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Đường Ân, cũng là giả thuyết có tính khả thi nhất.
Với loại phòng như vậy, nếu có đường ngầm, thì chỉ có thể được bố trí ở trên mặt đất thôi. Đường Ân liền cúi người dò xét mặt đất kỹ lưỡng, rốt cuộc phát hiện ở kệ sách có dấu vết di động. Mà chân của kệ sách đó không có tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, mà được bọc bởi một lớp sắp mỏng, hiển nhiên để gia tăng độ trơn tuột rồi.
Đường Ân đứng sang một bên của kệ sách, dùng sức một chút, đã đẩy được nó rồi. Một cầu thang tiến vào trong lòng đất xuất hiện trước mặt hắn. Lúc này hắn chắc chắn rằng Ước Khắc thần phụ tuyệt dối không đơn giản. Bởi vì không có một ai phá tường và đào khoét nền móng để chơi cả.
Đường Ân bước xuống bằng cầu thang hình xoắn ốc đó. Sau khi đi được mấy chục bước, Đường Ân đã nghe được tiếng cười điên cuồng và tiếng khóc bi thảm pha trộn với nhau. Vì đường hầm rất nhỏ hẹp, nên âm thanh nghe rất rõ.
Sau khi đi hết cái cầu thang, thì đến một đoạn hành lang, tiếng khóc và tiếng cường càng rõ ràng thêm. Đường Ân thấy được có một chỗ rẽ có ánh đèn chiếu sáng. Thanh âm cũng phát ra từ nơi đó.
Đường Ân giữ bình tĩnh, từ từ đến chỗ rẽ đó, cẩn thận ló đầu để quan sát.
Không gian bên trong không nhỏ, được chiếu sáng bởi mấy cây đuốc gắn trên tường.
Tại trung tâm của căn phòng đó, có một thanh trụ sắt lớn. Trên đó, có một vòng xiềng xích màu đen quấn xung quanh. Ở hai đầu của xiềng xích đó đang xiềng hai cô bé ăn mặt rách rưới. Tiếng khóc, tiếng cầu xin tha thứ không ngừng phát ra từ trong miệng hai cô bé.
Ước Khắc thần phụ lúc này không còn giữ một bộ dáng ôn hoà nữa, mà trên mặt rất dữ dằn. Ông bỏ trường bào màu đen ra, rồi dùng một cây roi dây màu trắng quất lên người hai cô bé, cùng với đó là những tiếng cười điên cuồng.
“Cầu xin ta đi. Cầu xin ta nữa đi… Ha ha…”
“Cầu xin ngươi…. đừng đánh nữa… Hu hu, đừng đáng nữa…”
“Không đánh ư? Vậy có nhớ rõ tối hôm qua ta đã nói gì với các ngươi hay không?”
“Hu hu, nhớ rõ, nhớ rõ. Phải, phải hầu hạ, hầu hạ thật tốt tuần sát sử.”
“Ừm, Mã Lệ, nhớ rất đúng. Để thưởng cho các ngươi, ta sẽ cho các ngươi vài roi nữa… ha ha ha…”
“Không muốn đâu…..! Hu hu…”
“Giãy dụa đi….. dùng hết sức giãy dụa đi… ha ha..”
Mẹ nó, tên cặn bã này, uổng cho mình coi ổng là người tốt. Đường Ân nhìn được những việc này, hai mắt phát hoả, muốn lập tức lao ra.
“Ha ha, các ngươi yên tâm, ta sẽ không để những vết thương lưu lại trên thân thể mềm mại của các ngươi đâu.” Ước Khắc thần phụ cười to điên cuồng, phất tay, hai đạo ánh sáng trắng rọi lên thân thể của hai cô bé. Chỉ thấy, trong phút chốc, những vết bầm tím đã biết mất.
“Nhìn xem, này không phải tốt quá sao, chúng ta sẽ lại bắt đầu thôi..”
“Không muốn đâu.. không muốn đâu…” Hai cô bé lần lượt bị hành hạ, tinh thần dĩ nhiên đã xuống tới thấp nhất. Trì dũ thuật tuy có thể chữa được những vết thương thể xác, nhưng không thể trị vết thương tinh thần.
Hai đạo ánh sáng khiến cho Đường Ân tỉnh táo hoàn toàn. Nơi đây quá sáng đi, không có vị trí che chắn, tỷ lệ ẩn núp thật sự quá thấp.
Nếu cứ như vậy mà ló mặt, hắn chưa chắc đã là đối thủ của Ước Khắc thần phụ, và hắn dừng lại không định lộ diện ngay. Tuy nhiên, nếu không cứu hai cô bé này, sợ rằng tinh thần của bọn họ sẽ suy sụp.
Đường Ân bây giờ rất hối hận vì không có học kỹ xảo giết người từ lão quản gia, chỉ có học một môn bắn tên từ cây cung nõ cổ lỗ xỉ kia.
Ý! Đường Ân đầu óc vừa chuyển, một chủ ý xuất hiện trong đầu.
Đường Ân nhìn hai cô bé. Cắn răng, rồi hắn chạy về phía cầu thang. Hắn cũng cố ý tạo ra những tiếng độ, sau đó trực tiếp đi lên trên.
“Ai?”
Một tiếng kêu phát ra từ trong bóng tối, nhưng Đường Ân mặc kệ, cứ chạy đi, rồi nhanh chóng dời tủ sách lại vị trí cũ. Sau khi quan sát thật nhanh, Đường Ân nhắm chừng không lưu lại dấu vết gì, rồi nhảy qua cửa sổ chuồn đi.
Sau khi rời khỏi phòng của Ước Khắc thần phụ, Đường Ân trực tiếp ra khỏi giáo đường bằng cửa sau, gấp rút chạy về căn nhà gỗ của mình. Từ đây đến đó chỉ mất có mười phút đồng hồ thôi.
/22
|