Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 177

/260


“Nhóm ma thú đầu tiên là trốn từ tây bắc tới, nhóm ma thú thứ hai là từ Rừng rậm ma thú trốn đến?” Trang Dịch nghĩ, ngẩng đầu dò hỏi.

Chung Ngu gật gật đầu.

“Vậy cũng là nói, Rừng rậm ma thú cũng đã xảy ra chuyện.” Trang Dịch cùng Lôi Tu nhìn nhau một cái, đều thấy được sự ngưng trọng trong mắt đối phương.

Hồn sư ở đây ngẩn ra, tất cả lực chú ý của bọn họ đều đặt trong thành Bích Xuân, vội vàng cân nhắc làm sao đối phó đám ma thú này, ngược lại không suy nghĩ nhiều hơn.

Trang Dịch ngẩng đầu nhìn về phía Chung Ngu: “Tuy rằng dị ma tạm thời rút lui, thế nhưng có thể trở lại bất cứ lúc nào, có đám ma thú này ở ngoài thành trông chừng, có lẽ tương lai còn có thể mang đến cho thành Bích Xuân một chút giúp đỡ, nếu như thành Bích Xuân bằng lòng mà nói, có thể cân nhắc coi đám ma thú này thành hộ vệ nuôi ở ngoài thành.”

“Điều này chúng ta cũng đã sớm cân nhắc đến, thế nên ngay từ đầu tuy rằng lương thực bị trộm là có tức giận, nhưng thực lực của đám ma thú này không tệ, lại từng sóng vai chiến đấu với chúng ta, bởi vậy chúng ta quyết định coi những lương thực này là phí tổn nuôi dưỡng đám chúng nó, nhưng mà không ngờ được chỉ qua hơn nửa tháng, quy mô của đám ma thú kia dường như càng ngày càng lớn, ăn cắp lương thực cũng càng ngày càng nhiều, còn tiếp tục như vậy, dân chúng thành Bích Xuân chỉ sợ đều không đủ ăn, đối với chuyện này, chúng ta không thể không áp dụng hành động!” Chung Ngu nói xong, nhìn về phía hồn sư đang ngồi ở đây, lông mày nhăn chặt.

Được một tấc lại muốn tiến một thước, ngược lại phù hợp tính cách con mẫu tinh tinh kia.

Lôi Tu nhìn vẻ mặt các hồn sư ở đây, nghĩ đến tiếng ồn ào nghe được lúc vào trước cửa, hắn hỏi: “Các ngươi dự định làm như thế nào?”

“Tốc chiến tốc thắng, chọn ra bốn mươi hồn sư mai phục, sau khi ma thú lẻn vào, dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy thủ lĩnh của chúng nó, kết quả tốt nhất là thu phục mẫu tinh tinh, không được mà nói thì tiến hành đe dọa, cố gắng hết sức không để xảy ra thương vong.” Chung Ngu nói, thấy Trang Dịch cùng Lôi Tu đều nhìn hắn, dừng một lát, dứt khoát nói ra toàn bộ kế hoạch, “Tuy rằng mẫu tinh tinh không đến cấp tám, nhưng trí thông minh không thua nhân loại, muốn bắt được nó, có lẽ cần một con mồi làm cho nó rơi vào bẫy rập của chúng ta mới được. Mà mồi nhử này rốt cuộc do ai tới làm thì thích hợp nhất, chúng ta còn chưa cho ra kết luận.”

“Dự định để Ô thành chủ đi làm sao?” Đôi mắt Lôi Tu híp lại, một tiếng nói toạc ra.

Hồn sư ở đây cả kinh, hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ tới Lôi Tu làm sao lại biết kế hoạch đang thảo luận của bọn họ.

“Mẫu tinh tinh là ma thú cấp bảy, Uông đội trưởng cùng cấp mẫu tinh tinh, tất nhiên sẽ khiến cho mẫu tinh tinh cảnh giác, mà ngoài Uông đội trưởng ra thì Ô thành chủ là hồn sư có thực lực mạnh nhất ở đây, hơn nữa thân phận tôn quý, tiếp xúc với mẫu tinh tinh, mẫu tinh tinh nhất định sẽ mắc mưu.” Trang Dịch thu hết vẻ mặt của mọi người vào đáy mắt, chậm rãi giải thích.

Mọi người nghe vậy, tuy rằng hiểu rõ, nhưng trong mắt vẫn mang theo vài phần ngạc nhiên nghi ngờ, Chung Ngu phản ứng lại đầu tiên, gật gật đầu: “Ban đầu là tính như vậy, thế nhưng cân nhắc đến tính cách thô bạo của mẫu tinh tinh, một khi phát hiện nó bị lừa, sợ là sẽ gây bất lợi cho thành chủ, thế nên ta cho rằng ta mới là người thích hợp nhất để lựa chọn.”

“Ca!” Chung Đào ngồi ở bên cạnh Chung Ngu nghe vậy, lập tức khẩn trương lên, đối mặt với mẫu tinh tinh đang nổi giận, Ô thành chủ có lẽ còn có một con đường sống, nhưng mà Chung Ngu cấp năm là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Hồn sư ở đây nghe vậy, thấy nói đều nói rõ, lại về tới chỗ rối rắm ban đầu, bọn họ cũng không lại kiêng dè Trang Dịch cùng Lôi Tu, mọi người phát biểu ý kiến quan điểm của mình đối với kế hoạch này.

Trang Dịch cùng Lôi Tu thấy tình hình lại dần dần hỗn loạn lên, Trang Dịch cao giọng nói: “Đàn ma thú quy mô thế nào, cấp bậc trung bình hồn lực là bao nhiêu, mà bốn mươi hồn sư của thành Bích Xuân này lại có cấp bậc thế nào, so sánh với ma thú thì sai khác bao nhiêu?”

“Cấp bậc bình quân của ma thú đại khái ở khoảng cấp sáu, cao nhất thậm chí có ma thú cấp tám, nhưng mà không biết vì sao lại nghe lệnh mẫu tinh tinh, còn thành Bích Xuân, cấp bậc bình quân của bốn mươi hồn sư, có lẽ chỉ có khoảng cấp bốn.”

Cấp sáu đối đầu với cấp bốn, bên cấp sáu mạnh nhất có ma thú cấp tám, mà bên cấp bốn mạnh nhất chỉ có cấp bảy, bất luận nhìn từ góc độ nào, thành Bích Xuân đánh với đàn ma thú này quả thật đều là hành vi tìm chết.

Sau khi nói xong Chung Ngu cũng cảm thấy câu trả lời của hắn nghe vào hình như không thể làm cho người tiếp thu, lập tức bổ sung nói: “Chúng ta dùng trí.”

“Trong đội ngũ ma thú có ma thú cấp bảy, còn có ma thú cấp tám, trí thông minh cơ bản là giống chúng ta, không chỉ một mình mẫu tinh tinh khó đối phó, những con khác cũng là không thể coi nhẹ.” Trang Dịch đứng lên nhìn mọi người nói, “Thành Bích Xuân có thể tạo thành một đại đội, số lượng hồn sư có được ít nhất trên bốn trăm, báo chuyện này cho mọi người, vận dụng sức mạnh tập thể để đối phó.”

“Không thể!” Ô thành chủ nghe vậy, lập tức đứng lên nói, “Dị ma rút lui, thành Bích Xuân mới vừa an ổn lại, không nên công bố việc này vào lúc này, nếu không lòng người bất ổn.”

“Không cần nói cho dân chúng, chỉ nói cho hồn sư, giống những học sinh trong trường học kia, tuy rằng cấp bậc của bọn họ tương đối thấp, nhưng bọn họ có hồn lực, vẫn có thể giúp đỡ được.”

“Không thể, nếu để cho học sinh tham dự, trong lúc đó mà xảy ra ngoài ý muốn gì…”

“Chỉ có trải qua tôi luyện, mới có thể nhanh chóng trưởng thành lên, qua mười tám tuổi là có thể ra chiến trường chiến đấu, những học sinh kia cũng không yếu ớt như thành chủ ngươi nghĩ đâu.” Trang Dịch nhìn Ô thành chủ nói, “Huống chi dùng sức bốn mươi người các ngươi đối phó đám ma thú kia, một khi thất bại, ma thú bạo động, nhân dân trong thành cũng vẫn gặp họa, không có hồn sư nơi này bảo vệ, không chỉ những hồn sư cấp thấp kia, thậm chí bình dân trong thành Bích Xuân, đều sẽ bị ma thú uy hiếp!”

Ô thành chủ muốn mở miệng quở mắng, nhưng mà nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Trang Dịch, nói lại không nói ra được, Hắn đem hồn sư cùng tuổi, thực lực thấp hơn Trang Dịch bảo vệ lại, bởi vì hắn cảm thấy những đứa bé kia còn quá mức non nớt, mới vừa gặp phải dị ma xong, còn chưa kịp thở một cái, lại phải đối mặt ma thú. Nhưng mà nhìn ánh mắt kiên định của Trang Dịch, Ô thành chủ ngập ngừng mím môi, cuối cùng cái gì cũng không nói.

“Hồn sư dưới cấp ba góp mặt, rất có khả năng còn chưa ra tay đã bị ma thú phát hiện.” Uông đội trưởng thấy thế, chậm rãi mở miệng nói, “Cho dù có chiến đấu, lực tấn công do hồn sư cấp thấp tạo thành, căn bản không tạo ra được thương tổn gì cho ma thú.”

“Trận pháp.” Lôi Tu ngẩng đầu nhìn Uông đội trưởng nói.

“Ý các hạ là…”

Lôi Tu đưa tay, ngón tay khẽ nhúc nhích, lôi quang màu tím ở đầu ngón tay hắn không ngừng nhảy vọt, hóa thành vô số tia chớp hẹp dài bay về bốn phía, kết hợp với trận pháp trong phòng, ngay sau đó, năm ngón tay Lôi Tu thu lại, giống như lôi kéo toàn bộ trận pháp của phòng họp trở lại, không chế ở trong lòng bàn tay vậy, hoa văn phức tạp tầng tầng lớp lớp tạo thành một thứ có dạng hình cầu tinh vi, dưới sự khống chế bởi hồn lực của Lôi Tu, không ngừng co rút lại xoay tròn biến hóa hình dạng.

Sau đó, đôi tay Lôi Tu đan vào lại mở ra, trận pháp cùng với lực lôi điện nhẹ nhàng bay về vị trí cũ của chúng, toàn bộ phòng họp bao phủ dưới trận pháp hoàn toàn mới, cho dù là nhóm hồn sư trong phòng hội nghị này không hiểu trận pháp, cũng vẫn nhận ra biến hóa rất nhỏ ở bốn phía.

Trận pháp ở phòng họp này là trận pháp cảnh báo trước vô cùng thông thường, một khi cảm ứng được bên ngoài có hồn lực tới gần, lập tức cảnh báo, nhưng mà lúc này sau khi được Lôi Tu cải tiến, trừ báo động trước ra, hình như còn nhiều thêm vài tác dụng.

Trang Dịch là lần thứ hai nhìn thấy Lôi Tu phá trận. Lần trước ở học viện Ellen, lúc Lôi Tu đi vào cứu trợ sư sinh Ellen, từng một đường trực tiếp phá giải trận pháp đi thẳng vào, sau đó Trang Dịch từng hỏi thăm Lôi Tu về chuyện trận pháp, Lôi Tu nói là từ trong trí nhớ thức tỉnh, nghe rất giống như được huyết mạch truyền thừa vậy.

Trang Dịch là biết đến chuyện ma thú thượng cổ có thể truyền thừa trí nhớ, Lôi Tu nếu đã có thể biến thành người, như vậy được một chút trí nhớ cũng không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng làm cho Trang Dịch để ý là, thủ pháp sử dụng trận pháp của Lôi Tu cực kỳ tương tự hắn… Thậm chí có thể nói, còn tinh chuẩn hơn so với hắn.

Hiểu biết ban đầu của Trang Dịch đối với trận pháp đều từ tự học, sau đó làm trận pháp của hắn đột nhiên tăng mạnh, chính là di vật triệu hoán sư Trang Tử Lưu để lại ở vực sâu Liệt cốc lúc trước, bởi vậy Trang Dịch không thể không hoài nghi, tổ tiên của Lôi Tu, rất có khả năng có quan hệ gắn kết chặt chẽ đến triệu hoán sư.

“Không ngờ… Ngươi lại có thể biết trận pháp…” Uông đội trưởng kinh hoàng nhìn Lôi Tu nói.

Hồn sư vốn bởi vì tinh thần lực mạnh, bởi vậy mới có thể bộc lộ tài năng giữa những người bình thường, trận pháp sư thì tinh thần lực lại càng mạnh hơn so với hồn sư bình thường, ngoại trừ điểm này, khống chế hồn lực, không chế toàn bộ năng lượng, còn có nắm giữ tình hình chung vân vân, đều cần yêu cầu cực kỳ cao, từ một cử động ban nãy của Lôi Tu kia có thể nhìn ra được trình độ trận pháp của hắn cũng không tầm thường.

“Dùng trận pháp che giấu hơi thở, ngưng tụ hồn lực của tất cả mọi người vào trận pháp tấn công ra, không nên tạo thành tổn thương cho ma thú, chỉ cần ngăn bước chân chúng nó lại, nhốt chúng nó ở trong phạm vi cố định là được.” Lôi Tu nói.

Mấy người Chung Ngu Uông đội trưởng Ô thành chủ nhìn nhau một cái, trao đổi ánh mắt một lát. Hồn sư đang ngồi cũng đều nhìn nhau vài lần, cả phòng họp rơi vào trong yên tĩnh ngắn ngủi.

“Hai vị thân thủ bất phàm, cho dù đặt ở thành Bardon nhân tài đông đúc, cũng nhất định không phải hạng người vô danh…” Ô thành chủ cân nhắc từ ngữ, chậm rãi mở miệng nói.

Trang Dịch lập tức hiểu được, hồn sư thành Bích Xuân còn có chút không yên lòng với bọn họ.

Dù sao sáng sớm hôm nay bọn họ mới vừa đến thành Bích Xuân, để cho bọn họ tham dự kế hoạch của hồn sư trong thành thì không thành vấn đề, nhưng nếu Ô thành chủ giao quyền chủ đạo của kế hoạch lần này ra, hồn sư thành Bích Xuân sẽ do dự cũng là bình thường. Lúc này Ô thành chủ mở miệng, ngược lại là chuyện tốt.

Trang Dịch nghĩ thông suốt điểm này, lập tức nói: “Chúng ta đến từ học viện Bardon.”

“Bardon?” Chung Đào cả kinh, sau đó lập tức kịp phản ứng, “Trao đổi sinh, ngươi là học sinh trao đổi của Bardon?!”

Lúc trước ở trường khi đối chiến với đám học sinh kia, Trang Dịch từng có giải thích mình là học sinh trao đổi, lúc ấy Chung Đào không hề nghĩ nhiều, lúc này mới hiểu được, ba chữ kia có sức nặng như thế nào.

Bardon là học viện đứng đầu trong ba học viện lớn của đại lục, trong học viện mỗi tia di động hướng ngoại cơ bản đều trở lại, trong đó mỗi khóa trao đổi sinh đều là hồn sư biểu hiện xuất sắc nhất trong niên cấp mới có thể đi, nói như vậy, dùng thực lực của hai hồn sư này, cho dù ở trong Bardon, cũng đủ tư cách làm đại đội trưởng!

Ánh mắt hồn sư nơi này nhìn về phía Lôi Tu cùng Trang Dịch lập tức xảy ra thay đổi rất nhỏ, đột nhiên, có người cả kinh kêu lên: “Bardon… Trang Dịch… Ta từng nghe qua tên này! Người nhập học vào Bardon có tinh thần lực cao nhất trong mấy năm gần đây, năm đó khi kiểm trắc tinh thần lực trước khi hồn sư nhập học, ta cùng đệ đệ cũng có mặt…”

Người kia nói xong, đột nhiên đứng lên cao thấp đánh giá Trang Dịch vài lần, sau khi đối diện với cặp mắt màu xám nhạt kia của Trang Dịch, người nọ nói khẳng định: “Không sai, chính là ngươi!”

Có người một nhà xác nhận, hồn sư ở đây nào còn lý do không tin, Ô thành chủ lại đơn giản đứng lên: “Không ngờ đến lại là học sinh Bardon, có điều chậm trễ, xin đừng trách móc…”

“Thành chủ khách khí, không biết chuyện trận pháp này…”

“Thành Bích Xuân theo Bardon như thiên lôi sai đâu đánh đó, ta tự nhiên cũng bằng lòng tin tưởng thực lực học sinh đến từ Bardon!” Ô thành chủ nói xong, hồn sư đang ngồi cũng nhao nhao đứng lên, biểu hiện đồng ý.

Không ngờ đến cuối cùng vẫn là mang ra danh hiệu của trường học mới có tác dụng, nhưng mà bất luận thế nào, có thể giúp đỡ thành Bích Xuân đó là kết quả tốt nhất, Trang Dịch gật gật đầu với mọi người, không lại lãng phí thời gian, nhanh chóng định ra kế hoạch kế tiếp.

Hai giờ sau, Trang Dịch cùng Lôi Tu lại một lần nữa đứng trước mặt đám học sinh kia, nhưng mà không giống lần trước, lần này là toàn bộ hồn sư thành Bích Xuân cùng hồn sư trên năm thứ ba của trường tập hợp, do Trang Dịch cùng Lôi Tu cùng nhau chỉ điểm, tranh thủ trong vòng hai ngày làm cho đám hồn sư này có thể phối hợp tạo ra một trận pháp.

Tuy rằng thiên phú cùng tâm tính của đám hồn sư trước mắt này không bằng dsm đã trải qua vô số chiến tranh, nhưng đã từng có kinh nghiệm dạy dỗ dsm, hơn nữa trận pháp dạy cho bọn họ làm lần này cũng không khó, cấp bậc của Trang Dịch cùng Lôi Tu và đám học sinh trước mặt này chênh lệch rất lớn, một ánh mắt là có thể chỉ ra chỗ thiếu hụt của bọn họ, qua hai ngày không ngủ không ngớt dạy dỗ, nhóm hồn sư trẻ tuổi này cuối cùng cũng dựa theo yêu cầu của Trang Dịch cùng Lôi Tu, có thể dung hợp hồn lực cùng với nhau, phóng ra một trận pháp vừa có thể che giấu hơi thở của bản thân, lại có thể tạo thành ảo giác trong thời gian ngắn.

Trong khoảnh khắc trận pháp thành công kia, nhìn nhóm hồn sư trước mắt ánh mắt vui mừng khôn xiết nhảy lên, lớn tiếng la hét chúc mừng, Trang Dịch cũng nhịn không được hơi cười lên: “Tuy rằng trận pháp thành công, thế nhưng thời gian duy trì vô cùng ngắn, nhiều nhất chỉ có thể lừa gạt đám ma thú kia bốn phút, sau bốn phút, ta sẽ tìm cơ hội hỗ trợ các ngươi, khi các ngươi cảm ứng được có một dòng hồn lực rót vào ma pháp trận, lập tức dẫn dl vào trong trận pháp, để dòng hồn lực kia giúp các ngươi tiếp tục duy trì trận pháp, hiểu chưa?”

“Hiểu được, Trang lão sư!” Đám học sinh đã không phải lần đầu nghe được Trang Dịch nói như vậy, lập tức cười hì hì nói.

Bản thân Trang Dịch vẫn là học sinh chưa tốt nghiệp, cũng không có tư cách làm lão sư của bọn họ, nhưng bọn họ thích gọi như vậy tỏ vẻ thân mật, Trang Dịch từng từ chối vài lần, lúc này nhìn khuôn mặt hưng phấn của bọn họ, bất đắc dĩ không phản bác nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía Lôi Tu, Lôi Tu cũng đang nhìn đám hồn sư trẻ tuổi này, tuy rằng trên mặt vẫn không có chút biểu cảm theo thói quen, nhưng ánh mắt cũng là nhu hòa.

Chớp mắt ba ngày qua đi.

Đêm đen như mực, gió lạnh thổi mạnh lên tường thành, gào thét xuyên qua khe đá, thổi chút bụi đá trên mặt đất bay tung lên, thảm thực vật ban ngày nhìn trong lành xanh biếc một màu trong thành Bích Xuân kia, dưới sự phụ trợ của đêm đen, ảnh ngược ra những cái bóng xanh đen, theo gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng “rào rào rào” thê lương, nhiễu loạn thính giác của mọi người.

Một bóng đen nho nhỏ chạy tới chạy lui giữa các hàng cây, trong đêm đen, đôi mắt màu lục lấp lánh huỳnh quang, đây là một con ma thú chuột trưởng thành, móng vuốt sắc bén cắm vào trong thân cây, cái đuôi dài nhỏ vẫn duy trì cơ thể cân bằng, nó cảnh giác chăm chú nhìn bốn phía một lúc, liên tục nhảy nhót ở bốn phía, ma thú chuột không chút phát hiện đã có vô số hồn sư mai phục ở quanh nó, nó nhẹ nhàng nhảy qua trước mặt đám Trang Dịch Lôi Tu, đến khi đi đến chỗ nhóm học sinh ẩn nấp, ma thú chuột chợt dừng bước chân, rung rung cái mũi, chậm rãi nhìn về phía các học sinh.

Trên đường phố lạnh lùng, nơi ấy trống không không có một thứ gì, ngay cả bóng đen của cây cối nằm trên mặt đất cũng chân thật như vậy.

Đôi mắt màu lục của ma thú chuột trong đêm đen giống như máy thăm dò xem kỹ mỗi nơi mỗi góc, cuối cùng, nó xoay người, nhảy vọt đi.

“Nó… phát hiện không?” Ô thành chủ thấp giọng nói.

Tối nay là thời gian hồn sư thành Bích Xuân dự tính ma thú đến ăn trộm, mà con ma thú chuột vừa rồi kia, chính là ma thú trinh sát.

Ô thành chủ có đầy đủ tự tin đối với nhóm thủ hạ của mình, thế nhưng với trận pháp của các học sinh kia lại vẫn còn chút lo lắng, dù sao cấp bậc phổ biến của bọn họ chỉ có ba, mà tuy trình độ trận pháp của Trang Dịch cùng Lôi Tu rất mạnh, chỉ là dù sao cũng mới chỉ điểm đám học sinh kia hai ngày thôi!

Trang Dịch nhìn thoáng qua Bạch Hạc cùng sóc con ẩn giấu trong nhóm học sinh, chúng nó chính là nguồn gốc dòng hồn lực giúp đỡ bọn họ mà Trang Dịch nhắc với các học sinh lúc trước: “Không có việc gì.”

Trang Dịch vừa dứt lời, đột nhiên, trên mặt đất truyền đến một cơn chấn động rất nhỏ.

“Rầm, rầm, rầm…” Tiếng bước chân nặng nề từ phương xa truyền đến, âm thanh cũng không lớn, chỉ có hồn sư ngũ giác nhạy bén cố ý quan tâm thì mới chú ý đến, nhưng mặt đất không ngừng rung lên, lại mơ hồ biểu thị hình thể thứ sắp tới.

“Đáng chết, là đám ma thú cỡ lớn da dày thịt béo nhất!” Uông đội trưởng nghe trong chốc lát, lập tức cắn răng sốt ruột nói.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Trang Dịch thấy Uông đội trưởng dường như có chút luống cuống, mà người bên cạnh thấy Uông đội trưởng như thế, trên mặt cũng theo đó mà hiện ra vẻ kinh hoảng, Trang Dịch lập tức giữ chặt Uông đội trưởng nói.

“Ma thú phát hiện chúng ta, phái ma thú cỡ lớn làm tiên phong mở đường!” Uông đội trưởng vội vàng nói.

“Có lẽ là thăm dò.” Lôi Tu nói, “Nếu thật sự là phát hiện chúng ta, chúng nó hiện tại đã sớm rút lui, nhân loại cùng ma thú sức mạnh ngang nhau, nhân loại sẽ cố kỵ ma thú, ma thú làm sao lại sẽ không? Loại thời điểm này phát ma thú cỡ lớn làm tiên phong vào thành, chẳng lẽ nó muốn tuyên chiến với chúng ta sao?!”

Uông đội trưởng bị Lôi Tu nói cho mấy câu, chậm rãi bình tĩnh trở lại.

“Đứng về vị trí, che giấu thân hình.” Lôi Tu mặt không chút thay đổi nói.

Uông đội trưởng ngẩng đầu nhìn Lôi Tu một cái, khi nhìn đến vẻ trầm ổn trên khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Tu, hắn cúi đầu lui trở về vị trí ban đầu: “Rõ.”

Mà mấy người vừa rồi hoảng loạn theo Uông đội trưởng thấy thế, cũng cưỡng chế tỉnh táo lại, mỗi người vào vị trí.

Tiếng bước chân nặng nề kia càng ngày càng gần, mặt đất chấn động cũng càng trở nên rõ ràng, nhưng mà, trước sau lại vẫn không thấy bóng dáng ma thú cỡ lớn.

Vài phút đồng hồ sau, khi một đám thỏ nhỏ xếp hàng chỉnh tề nhảy chồm chồm qua trước mặt bọn họ, nhìn đám thỏ kia tập trung hồn lực ở dưới chân, cố gắng ngụy trang thành tiếng bước chân của động vật cỡ lớn, biểu cảm trên mặt Uông đội trưởng đặc biệt phấn khích.

“Ma thú thật gian xảo.” Trang Dịch nhìn đám thỏ kia đồng loạt đồng loạt nhảy qua, thấp giọng nói.

Uông đội trưởng hiểu được là Trang Dịch đang cho hắn bậc thang xuống dưới, cảm tạ nhìn hắn một cái, nhưng khi nhìn thấy cả đàn thỏ đều đang đi về phía các học sinh, biểu tình trên mặt Uông đội trưởng lại khẩn trương lên.

“Gần hai mươi con Tuyết Thố(1) cấp bốn, không biết nhóm học sinh có thể…” Mấy người Ô thành chủ cũng nhịn không được có chút lo lắng.

Trang Dịch nâng mắt nhìn lại, trận pháp kia là hắn cùng Lôi Tu dạy, bởi vậy một ánh mắt là có thể nhìn thấu trận pháp lúc này đã có chút không giống lúc trước, hồn lực hùng hậu, năng lực ngụy trang trở nên càng mạnh, Bạch Hạc cùng sóc con ra tay.

Thật ra đám học sinh kia trong trận chiến đấu này phát huy tác dụng xác thực không lớn, chân chính ra sức là Bạch Hạc cùng sóc con, chẳng qua, chỉ có làm cho bọn họ trải qua một trận chiến chân chính, bọn họ mới có thể thay da đổi thịt, đây mới là mục đích của Trang Dịch cùng Lôi Tu.

Có Bạch Hạc cùng sóc con ở, cho dù là mẫu tinh tinh đến đây cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì, huống chi là một đám Tuyết Thố vô hại.

Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp của Lôi Tu vang lên: “Chúng nó đến đây.”

Trang Dịch thu lại lực chú ý, quay đầu lại nhìn, liền thấy một đám lại một đám bóng đen lén lén lút lút nhảy qua tường thành vào trong, nhìn bóng dáng có chút giống mèo rừng, có chút giống chuột, trong đó bắt mắt nhất chính là con tinh tinh lớn thân thủ mạnh mẽ nhất đang dẫn đầu kia.

“Uông đội trưởng mang mười hồn sư đi tập hợp với Chung Ngu, tăng cường phòng ngự bên phải, Ô thành chủ trấn thủ tại chỗ, phối hợp với học sinh bao vậy cùng ngăn chặn ma thú, Trang Dịch, chúng ta ngăn con mẫu tinh tinh kia lại.”

Lôi Tu nhanh chóng nói xong, lôi kéo Trang Dịch đứng dậy, hai người cùng nhau thả hồn lực, bóng dáng lóe lên một cái liền đến trước mặt mẫu tinh tinh.

Trong khoảnh khắc Trang Dịch cùng Lôi Tu thả hồn lực ra, nhóm ma thú liền cảnh giác dừng động tác, hồn lực bọc lấy toàn thân, gắt gao nhìn chằm chằm bốn phía, chớp mắt nhìn thấy Trang Dịch cùng Lôi Tu xuất hiện kia, mẫu tinh tinh phản ứng nhanh chóng nhất, nó mở miệng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu gào vang dội, thanh âm xuyên thấu bốn phía, tất cả ma thú giống như nhận được mệnh lệnh, lập tức thay đổi trạng thái, thậm chí kể cả đám Tuyết Thố kia, đều bước vào trạng thái cảnh giới cao độ, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào!

Mẫu tinh tinh là thủ lĩnh của cả đàn ma thú, mỗi cử động nhỏ của nó đều sẽ mang đến ảnh hưởng cực lớn, sau khi đến trước mặt mẫu tinh tinh, Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng không cho nó thời gian dư thừa để chi huy, hai người ngưng tụ hồn lực vào tay, nhanh chóng đánh về phía mẫu tinh tinh!

Mẫu tinh tinh thấy Trang Dịch cùng Lôi Tu vậy mà lại tấn công trước, nó hung hăng nhe răng về phía Trang Dịch cùng Lôi Tu, đôi mắt vừa to vừa tròn trừng Trang Dịch cùng Lôi Tu, ở trên khuôn mặt cực giống nhân loại kia của nó, Trang Dịch thấy được vết sẹo quen thuộc, chính là vết sẹo Thượng Thanh Vân vạch ngang qua mặt mẫu tinh tinh lúc trước.

Thời gian hai năm không thấy, thân hình con mẫu tinh tinh này lại càng thêm to lớn so với năm đó, cấp bậc cũng từ cấp sáu tăng lên đến cấp bảy, nhưng mà, trong hai năm này Trang Dịch cũng không lười biếng, lúc trước là hồn sư cấp thấp chỉ có cấp ba, hiện giờ đã thành hồn sư cấp cao đến cấp bảy.

Hướng Âm Quỳ chậm rãi duỗi ra trước mặt Trang Dịch, đóa hoa mềm mại mở ra, lộ ra hạt hoa dữ tợn, một con hổ lớn màu đen xuất hiện phía sau Lôi Tu, đôi mắt màu đỏ sậm tao nhã lạnh băng giống như bảo thạch màu máu, giữa những tia chớp lập lòe, Trang Dịch nhìn thấy hai nắm tay mẫu tinh tinh hung hăng đập vào lồng ngực cường tráng của nó, sau đó bộ lông cùng hồn lực hùng hậu quanh người nó tản ra, bốn chân mẫu tinh tinh chống đất, đột nhiên đánh về phía Trang Dịch cùng Lôi Tu!

(1) Thỏ có bộ lông trắng như tuyết

/260

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status