Vài tiếng “két két két” làm người ta ê răng phát ra, theo nọc độc của Phục Long Điểu phun tung tóe trên cành là của Hướng Âm Quỳ, thực vật màu xanh bị ăn mòn ra vài cái lỗ lớn, bởi vì đau đớn, Hướng Âm Quỳ cuộn thân, về lại bên cạnh Trang Dịch.
Hồn thú bị thương, Trang Dịch cũng rất không dễ chịu, lập tức giúp Hướng Âm Quỳ dời vết thương trí mạng đi.
Tưởng Tuyên ở đối diện đã thở hồng hộc dùng hồn lực của mình giảm xóc, hắn là một hồn sư cấp sáu, tuy rằng kiếp mã(1) trong tay không ít, nhưng hồn lực trong cơ thể chỉ nhiều như vậy, đồng thời chống cho ba hệ tấn công Trang Dịch, hắn cũng mệt mỏi người đầy mồ hôi, nhưng mà, nhìn dáng vẻ vết thương chồng chất trên hồn thú của Trang Dịch, trong mắt Tưởng Tuyên lại lóe sáng lên.
Hồn sư cấp bảy thì đã sao, áo mặc đẹp đẽ quý giá dễ nhìn nữa thì cũng có ích lợi gì, một khi thực chiến, trừ một hồn thú, Trang Dịch liền cái gì cũng không có, dáng vẻ keo kiệt căn bản không gánh được danh hiệu hồn sư cấp cao của hắn!
Chỉ cần cho hắn thêm thời gian một phút đồng hồ, chờ hồn lực trong cơ thể hắn khôi phục một chút, liền phát động đòn tấn công trí mạng.
Tưởng Tuyên nghĩ như vậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trang Dịch, gần như đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chật vật nằm rạp trên mặt đất của Trang Dịch khi bị hắn đánh bại ——
Đúng lúc này, Trang Dịch đối diện đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tưởng Tuyên, đồng thời, Hướng Âm Quỳ thân thể bị ăn mòn từng mảng lớn, cũng lại một lần nữa xông về phía hắn!
Tưởng Tuyên nhất thời cả kinh, tuy rằng cấp bậc của Phục Long Điểu thấp một chút, nhưng nọc độc phun ra một khi tích lũy đến mức độ nhất định trên người con mồi, sẽ tạo ra tác dụng cực kỳ đáng sợ, theo hắn quan sát, Hướng Âm Quỳ của Trang Dịch đã đến ranh giới tan vỡ, tuy rằng Trang Dịch có nhiều hồn lực hơn hắn, nhưng vì trị liệu vết thương trên người Hướng Âm Quỳ, hồn lực trong cơ thể nhất định cũng tiêu hao bảy tám phần, lúc như thế này, thực hiện của người thông minh phải là giống như hắn, nghỉ ngơi một lúc sau đó mới đánh tiếp mới đúng. Tưởng Tuyên nào có nghĩ đến, Trang Dịch lại ngay cả chậm cũng không chậm lại một chút, lại một lần nữa chỉ huy hồn thú nhào lại đây.
Rơi vào đường cùng, Tưởng Tuyên đành phải cắn răng vận dụng chút ít hồn lực vừa mới khôi phục trong cơ thể, để cho Phục Long Điểu xông lên trước cản bước Hướng Âm Quỳ.
Hướng Âm Quỳ lại một lần nữa bị Phục Long Điểu đánh bị thương, lui trở lại bên người Trang Dịch, Tưởng Tuyên cẩn thận nhìn chằm chằm từng cử động nhỏ của Trang Dịch, khi nhìn thấy Trang Dịch vậy mà lại dời vết thương cho Hướng Âm Quỳ, sau đó cho nó xông lên, Tưởng Tuyên lập tức mắng thầm trong lòng.
Hướng Âm Quỳ là ma thú cấp bảy, sức sống ương ngạnh hơn so với ma thú cấp sáu của hắn nhiều, hơn nữa còn là thực vật, sức chịu đựng mười phần, Tưởng Tuyên lợi dụng thủ đoạn nhỏ có thể miễn cưỡng thực lực ngang hàng với Trang Dịch trong thời gian ngắn, thế nhưng theo chiến đấu càng dài, chỉ sợ kế tiếp đối với hắn cũng sẽ càng ngày càng bất lợi.
Vì hiện tại, chỉ có đánh nhanh thắng nhanh.
Thấy Hướng Âm Quỳ lại một lần nữa không sợ chết đến gần, Tưởng Tuyên híp mắt, trong lòng tính toán. Đánh tan hồn thú này mà nói, sẽ làm cho Trang Dịch bị thương nặng đúng không. Lần này chính là Trang Dịch chủ động nhào đến tấn công hắn, hắn chỉ là phòng vệ chính đáng, bị bắt ra tay mà thôi.
Nghĩ vậy, Tưởng Tuyên cười lạnh nói: “Bản thân ngươi đã muốn chết, vậy không trách được ta.”
Phục Long Điểu cùng Hải Đường Điểu cùng tụ ở trước mặt hắn, Tưởng Tuyên vận dụng tinh thần lực đến mức độ cao nhất, hội tụ toàn bộ số hồn lực không nhiều lắm trong cơ thể lại, hồn thú cùng ma thú phối hợp lẫn nhau, đồng thời, Tưởng Tuyên sử dụng kỹ năng bí mật của gia tộc giấu trong cơ thể, ngay sau đó, một cái lồng hồn lực màu trắng sữa xuất hiện quanh người hắn, theo Tưởng Tuyên khống chế hồn lực từng bước ngưng hóa, lồng hồn lực màu trắng sữa dần dần ép nhỏ, cuối cùng, phối hợp Hải Đường Điểu cùng Phục Long Điểu, giống như một viên đạn pháo cỡ trung, phóng về phía Hướng Âm Quỳ!
Sau khi giao chiến liên tục, còn mạnh mẽ phóng ra một đòn tấn công mạnh như vậy, gần như trong chớp mắt hồn lực được phóng ra kia, hồn lực trong cơ thể Tưởng Tuyên cũng bị vắt khô.
Hắn mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm phương hướng quả cầu hồn lực va chạm, mười mét, năm mét, một mét ——
Nhìn Hướng Âm Quỳ sắp bị hồn lực của hắn hoàn toàn đánh tan, ngay tại một giây này, đột nhiên, một con sò biển thật lớn xuất hiện ở giữa Trang Dịch cùng Tưởng Tuyên, không chỉ cách ly hai người bọn họ ra, còn hút hồn lực Tưởng Tuyên phóng ra vào trong vỏ sò.
Hồn thú của Diêu chủ nhiệm!
Ép khô tất cả hồn lực trong cơ thể mới có thể phát ra một đòn mạnh như vậy, nhìn thấy sắp đánh tan được hồn thú của đối phương, làm cho hắn ít nhất trong nửa tháng không thể khôi phục được, nhưng đúng thời điểm mấu chốt này, lại bị người cản trở!
Lồng phòng ngự trên sân đã rút đi, Tưởng Tuyên chịu đựng đau đớn do kinh mạch trong cơ thể khô cạn, quay đầu cắn chặt răng nhìn về phía Diêu chủ nhiệm, đáng tiếc còn chưa đợi hắn mở miệng hỏi, Diêu chủ nhiệm đã mở miệng nói trước: “So đấu kết thúc, thế hòa.”
“Cái gì?!” Tưởng Tuyên vốn là kinh sợ nghe vậy, rốt cuộc không khống chế được âm lượng của mình, quát lớn.
“Vâng.” Hình thành đối lập rõ ràng với hắn, là Trang Dịch cung kính lại nho nhã lễ độ bên cạnh.
Tưởng Tuyên lập tức phục hồi tinh thần, hắn hít sâu một hơi, nén giận: “Xin lão sư chỉ điểm.”
“Ngươi là hồn sư thuộc tính gì.” Diêu chủ nhiệm nhìn Tưởng Tuyên nói.
“Phụ hồn sư hệ chữa trị.”
“Trang Dịch thì sao?”
“Phụ hồn sư loại đặc thù, căn cứ thuộc tính của hồn thú để phân chia, lúc đầu hồn thú của ta là Bán Chi Liên, lão sư tạm thời phân loại ta thành hệ chữa trị.” Trang Dịch nói.
“Hồn thú hiện tại này là giống loài hiếm đúng không, hình như ngay cả trong trường cũng không có ghi chép về loại ma thú thực vật này.”
“Là ta cơ duyên xảo hợp được đến, nó gọi Hướng Âm Quỳ, cá nhân ta cho rằng nó thiên hướng loại chiến đấu.”
Diêu chủ nhiệm gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tưởng Tuyên, thấy Tưởng Tuyên còn đang oán hận nhìn Trang Dịch chằm chằm, Diêu chủ nhiệm hơi hơi nhíu mày.
Tuy rằng Tưởng Tuyên làm việc xúc động, nhưng mà hắn có thể đi đến một bước ngày hôm nay, tự nhiên sẽ không thật sự ngốc đến hết thuốc chữa, cảm nhận được ánh mắt của Diêu chủ nhiệm, Tưởng Tuyên hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý của Diêu chủ nhiệm, đây là đang âm thầm chỉ trích hắn thân là hồn sư hệ chữa trị, vậy mà lại thử giao chiến chính diện với phụ hồn thú dạng chiến đấu?
Đáng chết, ngay từ đầu tuy rằng hắn không ngừng chỉ huy Phục Long Điểu tấn công, thế nhưng xuất sắc nhất toàn trường, chính là hồn thú Hải Đường Điểu của hắn, đáng tiếc đến thời gian cuối cùng, bị chiến thuật kéo dài của Trang Dịch ép đến không còn cách nào, hắn mới không thể không lựa chọn tấn công, không ngờ được, đây lại trở thành lý do hắn đánh hòa với Trang Dịch.
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình thản của Trang Dịch, trong lòng Tưởng Tuyên càng thêm không phục. Nếu như không có lão sư nhúng tay, hắn hoàn toàn chiếm thượng phong, một hồn sư dạng chiến đấu bị phụ hồn sư hệ chữa trị hắn đây đánh bại, không phải càng nói rõ đối phương vô năng, vì sao lại bị coi như thế hòa?!
Nghĩ đến đây, Tưởng Tuyên nhịn không được nói: “Hồn sư thuộc tính khác nhau đều có nhiệm vụ riêng, hẳn là phát huy phương diện mình am hiểu nhất, đạo lý này ta vẫn là hiểu, nhưng mà lão sư, tình thế hiện tại không giống, dị ma đột kích, tương lai chúng ta đều là người phải ra chiến trường, ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, cho dù là phụ hồn sư, cũng có thể có năng lực tự bảo vệ mình, thời khắc mấu chốt, không liên lụy đồng đội mới được.”
Diêu chủ nhiệm nghe vậy, cuối cùng lắc lắc đầu rời đi. Tưởng Tuyên nhìn Diêu chủ nhiệm rõ ràng cái gì cũng không nói liền đi quan sát một tổ khác chiến đấu, hắn sững sờ một giây, muốn đuổi theo, thấy Trang Dịch bên cạnh khí định thần nhàn bắt đầu khôi phục hồn lực, Tưởng Tuyên đang định mở miệng trào phúng một câu, đúng lúc này, Trang Dịch quay đầu, cười khanh khách nhìn về phía hắn.
“Cảm ơn ngươi nói chuyện giúp ta, Tưởng học đệ.”
Tưởng Tuyên cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua là học viện bất công mà thôi, vận khí tốt giúp đồ thủ hạ bại tướng ngươi ngang tay với ta, nếu là ở trên chiến trường…”
“Người hồn lực trong cơ thể bằng không, ở trên chiến trường, sợ là còn chẳng cả bằng binh lính bình thường đâu.” Trang Dịch lập tức nói, sau đó không đợi Tưởng Tuyên đáp lời, Trang Dịch liền quay lưng rời đi.
Thật ra Tưởng Tuyên nói không sai, tình thế bây giờ không giống quá khứ, lúc trước khi Trang Dịch còn ở Ellen, lúc giao chiến với Lâm Lưu, lão sư sẽ phê bình Lâm Lưu bỏ quên nhiệm vụ của mình, nhưng hiện tại, cho dù Tưởng Tuyên từ phụ hồn sư hệ chữa trị chuyển thành phụ hồn sư hệ chiến đấu, chỉ cần hắn có thể giành được thắng lợi, cũng sẽ không có lão sư nào đến phê bình hắn.
Dưới tình huống không lộ con bài chưa lật, giao thủ với Tưởng Tuyên thủ đoạn đông đúc, Trang Dịch vừa muốn bảo lưu thực lực, lấy được thành tích thông thường, lại không thể thua làm cho thứ tự của mình tụt quá nhiều, vì thế, Trang Dịch đành phát ra tay từ mặt kỹ thuật.
Đầu tiên là cắn răng kéo dài chiến đấu với Tưởng Tuyên, không ngừng tiêu hao hồn lực của hai người, tiếp theo mỗi khi Hướng Âm Quỳ bị thương trở lại bên cạnh hắn, Trang Dịch đều thu lại một phần đóa hoa cùng hạt hoa Hướng Âm Quỳ. Trong các loại hồn thú, chỉ có hồn thú thực vật có thể tách cơ thể ra mà còn sống, điểm này, Tưởng Tuyên toàn bộ hồn thú là ma thú tự nhiên là không biết.
Cuối cùng, kích thích dụ dỗ Tưởng Tuyên phát ra một kích cuối cùng, ép khô hồn lực trong cơ thể hắn.
Theo kế hoạch của Trang Dịch, cho dù lão sư không ra tay ngăn cản, hy sinh mất thân chính của Hướng Âm Quỳ, sau khi bùng nổ xong, trong tay Trang Dịch còn giữ hạt cùng đóa hoa Hướng Âm Quỳ, có lực tấn công, đối mặt với Tưởng Tuyên trong cơ thể không còn lại bao nhiêu hồn lực, vẫn là có thể giành được thắng lợi, nhưng mà cứ như vậy, Trang Dịch có lẽ phải tốn vài ngày thời gian để khôi phục.
Đại khái cũng chính là nhìn thấu điểm này, vào thời khắc mấu chốt Diêu chủ nhiệm mới ngăn lại đòn tấn công của Tưởng Tuyên, hơn nữa còn xử cho hai người một thành tích thế hòa.
Nhìn dáng vẻ giận đến nghiến răng không muốn thừa nhận thế hòa của Tưởng Tuyên, Trang Dịch tự nhiên không có khả năng nói cho hắn biết kế hoạch cùng với phần lá bài ẩn của mình, đơn giản quay lưng đi, nhân lúc còn một số hồn sư đang đối chiến, Trang Dịch đem Bạch Vân Thử bị lúc trước cầm lại trong tay.
Sau nửa giờ, bài thi thứ ba cũng hoàn toàn kết thúc.
Sau khi có điểm trung bình của ba bài thi nhỏ, không ngoài dự kiến của Trang Dịch, hắn xếp đến thứ ba mươi mấy, vị trí không trên không dưới, thuộc về khoảng giữa, so sánh với thành tích chói mắt hai lần trước, thứ tự bài thi thứ ba hơi có vẻ ảm đạm.
Không ít người luôn luôn chú ý Trang Dịch thấy thế, trong lòng âm thầm buông lỏng một hơi, đồng thời cũng có chút tiếc hận.
Trận đầu điểm tối đa, trận thứ hai tám mươi ba điểm, người trẻ tuổi lần đầu tiên tham gia sát hạch này, dùng tư thái không chút khách khí, nghiền ép mọi người ở đây, ngày thường là con cưng của trời, đột nhiên nhận được chèn ép mạnh mẽ như vậy, suýt nữa đều bắt đầu nghi ngờ thực lực của bản thân.
Cũng may, bọn họ rốt cuộc thấy được mặt kém của Trang Dịch, thực lực cá nhân trở thành đoản bản của Trang Dịch, làm cho những người này cuối cùng tìm được điểm cân bằng tâm lý, nhưng mà, về công mà nói, cũng không khỏi có chút tiếc hận, nếu như có thể mọi mặt toàn năng mà nói, tuy rằng sẽ làm cho người ta có chút đố kỵ, nhưng đối với nhân loại mà nói, cũng là một chuyện tốt bằng trời.
Mang tâm tình phức tạp, mọi người đi về phía đại sảnh, thứ tự tổng điểm của lần sát hạch này đã tính ra.
Trang Dịch nhìn danh sách trên ảnh tinh, khi nhìn thấy mình xếp thứ tám, khóe môi Trang Dịch hiện lên nụ cười. Mà ngay sau Trang Dịch, là Hứa Dương xếp thứ chín, Tưởng Tuyên thứ mười, còn có Mạnh Thanh thứ mười một…
Bạch Vân Thử trong tay bị phong tỏa lâu như vậy, đã không còn sức vùng vẫy, Trang Dịch giơ thân thể xù lông của Bạch Vân Thử lên, vừa sử dụng hồn lực không còn dư bao nhiêu cởi bỏ cấm trận trong cơ thể nó, vừa đi về phía Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh đang đứng ở trong góc, lúc có lúc không nhìn về phía Trang Dịch, muốn da mặt dày đi lên cầu xin Trang Dịch trả Bạch Vân Thử cho hắn, nhưng lại cảm thấy mình quá mức vô sỉ, do dự mấy lần, Mạnh Thanh vẫn là ủ rũ đứng tại chỗ, cho dù lần đầu tiên bước vào trước hai mươi, cũng không làm cho hắn có chút vui vẻ nào.
“Chít chít.”
Đúng lúc này, Mạnh Thanh mơ hồ bắt được một thanh âm rất nhỏ mà quen thuộc. Hắn sửng sốt, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy Bạch Vân Thử đang đứng trước mặt nhìn mình, Mạnh Thanh vui vẻ, phản xạ có điều kiện xông lên, giống như sợ Bạch Vân Thử bị người bắt đi lần nữa vậy, dùng tốc độ cực nhanh, một tay ôm Bạch Vân Thử vào lòng, thấp giọng len lén nói: “Ngươi trộm chạy ra sao?”
“Ta thả.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của thanh niên từ bên cạnh truyền đến.
Mạnh Thanh không ngờ Trang Dịch được Trang Dịch vậy mà không biết đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, thậm chí còn nghe xong lời hắn nói rồi, mặt ngăm đen nhất thời đỏ lên: “Ngươi… ngươi…”
Trang Dịch nhìn thấu lúng túng cùng quẫn bách của Mạnh Thanh, nhưng không có nói tiếp.
Ma thú mất đi lại tìm được đã ôm vào trong ngực, cảm nhận thân thể tươi sống ấm áp của nó, Mạnh Thanh kéo xuống mặt mũi, vù vù nói: “Cảm ơn ngươi!”
“Không khách khí.” Trang Dịch nghe được Mạnh Thanh nghẹn ra lời này, cuối cùng mở miệng, “Dựa theo đánh cược, ngươi thua, con ma thú này về ta. Hiện tại nó là ta đưa cho ngươi, hi vọng ngươi đừng chà đạp nó, đem ma thú hẳn là phát huy tác dụng cực lớn trên chiến trường này, quay về đối phó người một nhà.”
“Ta… hiểu được.” Biết rõ Trang Dịch là đang xem thường hắn, Mạnh Thanh cũng không thể nào phản bác, bởi vì hành động lỗ mãng nhất thời của mình lúc trước, hiện tại hắn đã nhận được đầy đủ giáo huấn.
Ma thú bị bắt, không chỉ mất mặt, còn làm cho hắn không thể phát huy thực lực chân chính trong bài thi, Mạnh Thanh đã quen phối hợp tác chiến với Bạch Vân Thử, hôm nay độc thân chiến đấu, trình độ phát huy ra nhiều nhất chỉ được hai phần ba ngày thường, cho dù hắn đang liều mạng, cũng không thể lấy được điểm cao, bởi vậy làm cho người vốn thành khẩn cam đoan nói muốn vượt qua Trang Dịch, dưới tình huống trận thứ ba Trang Dịch phát huy hơi kém, vẫn bị kém ba thứ tự so với Trang Dịch.
Trang Dịch thấy Mạnh Thanh vẻ mặt như vậy, cũng yên lòng.
Tuy rằng trận đầu Mạnh Thanh tìm hắn phiền toái, thế nhưng trận thứ hai khi lão sư để cho mọi người biểu quyết có thêm điểm hay không, Trang Dịch nhìn thấy Mạnh Thanh vẻ mặt mất tự nhiên đứng trong chỗ tối, cũng bỏ phiếu tán thành. Rõ ràng đang so điểm số cao thấp với người, ma thú thậm chí còn đang trong tay đối phương, lại sẽ đồng ý thêm điểm vào thời điểm đó, nhìn thấy một mặt như vậy của Mạnh Thanh, cứ việc bài sát hạch đầu hai người ồn ào vô cùng không thoải mái, nhưng Trang Dịch cũng không chán ghét hắn được.
Nói cho cùng, người này theo đuổi chính là hai chữ công bằng mà thôi. Nhìn thấy hắn chen ngang nên bất mãn, mới sai ma thú đi chiếm chỗ, mà sau khi tận mắt nhìn thấy thực lực của Trang Dịch, cho dù có trùng điệp nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, hắn vẫn lựa chọn thêm điểm cho đối thủ của mình.
Hồn thú bị thương, Trang Dịch cũng rất không dễ chịu, lập tức giúp Hướng Âm Quỳ dời vết thương trí mạng đi.
Tưởng Tuyên ở đối diện đã thở hồng hộc dùng hồn lực của mình giảm xóc, hắn là một hồn sư cấp sáu, tuy rằng kiếp mã(1) trong tay không ít, nhưng hồn lực trong cơ thể chỉ nhiều như vậy, đồng thời chống cho ba hệ tấn công Trang Dịch, hắn cũng mệt mỏi người đầy mồ hôi, nhưng mà, nhìn dáng vẻ vết thương chồng chất trên hồn thú của Trang Dịch, trong mắt Tưởng Tuyên lại lóe sáng lên.
Hồn sư cấp bảy thì đã sao, áo mặc đẹp đẽ quý giá dễ nhìn nữa thì cũng có ích lợi gì, một khi thực chiến, trừ một hồn thú, Trang Dịch liền cái gì cũng không có, dáng vẻ keo kiệt căn bản không gánh được danh hiệu hồn sư cấp cao của hắn!
Chỉ cần cho hắn thêm thời gian một phút đồng hồ, chờ hồn lực trong cơ thể hắn khôi phục một chút, liền phát động đòn tấn công trí mạng.
Tưởng Tuyên nghĩ như vậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Trang Dịch, gần như đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chật vật nằm rạp trên mặt đất của Trang Dịch khi bị hắn đánh bại ——
Đúng lúc này, Trang Dịch đối diện đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tưởng Tuyên, đồng thời, Hướng Âm Quỳ thân thể bị ăn mòn từng mảng lớn, cũng lại một lần nữa xông về phía hắn!
Tưởng Tuyên nhất thời cả kinh, tuy rằng cấp bậc của Phục Long Điểu thấp một chút, nhưng nọc độc phun ra một khi tích lũy đến mức độ nhất định trên người con mồi, sẽ tạo ra tác dụng cực kỳ đáng sợ, theo hắn quan sát, Hướng Âm Quỳ của Trang Dịch đã đến ranh giới tan vỡ, tuy rằng Trang Dịch có nhiều hồn lực hơn hắn, nhưng vì trị liệu vết thương trên người Hướng Âm Quỳ, hồn lực trong cơ thể nhất định cũng tiêu hao bảy tám phần, lúc như thế này, thực hiện của người thông minh phải là giống như hắn, nghỉ ngơi một lúc sau đó mới đánh tiếp mới đúng. Tưởng Tuyên nào có nghĩ đến, Trang Dịch lại ngay cả chậm cũng không chậm lại một chút, lại một lần nữa chỉ huy hồn thú nhào lại đây.
Rơi vào đường cùng, Tưởng Tuyên đành phải cắn răng vận dụng chút ít hồn lực vừa mới khôi phục trong cơ thể, để cho Phục Long Điểu xông lên trước cản bước Hướng Âm Quỳ.
Hướng Âm Quỳ lại một lần nữa bị Phục Long Điểu đánh bị thương, lui trở lại bên người Trang Dịch, Tưởng Tuyên cẩn thận nhìn chằm chằm từng cử động nhỏ của Trang Dịch, khi nhìn thấy Trang Dịch vậy mà lại dời vết thương cho Hướng Âm Quỳ, sau đó cho nó xông lên, Tưởng Tuyên lập tức mắng thầm trong lòng.
Hướng Âm Quỳ là ma thú cấp bảy, sức sống ương ngạnh hơn so với ma thú cấp sáu của hắn nhiều, hơn nữa còn là thực vật, sức chịu đựng mười phần, Tưởng Tuyên lợi dụng thủ đoạn nhỏ có thể miễn cưỡng thực lực ngang hàng với Trang Dịch trong thời gian ngắn, thế nhưng theo chiến đấu càng dài, chỉ sợ kế tiếp đối với hắn cũng sẽ càng ngày càng bất lợi.
Vì hiện tại, chỉ có đánh nhanh thắng nhanh.
Thấy Hướng Âm Quỳ lại một lần nữa không sợ chết đến gần, Tưởng Tuyên híp mắt, trong lòng tính toán. Đánh tan hồn thú này mà nói, sẽ làm cho Trang Dịch bị thương nặng đúng không. Lần này chính là Trang Dịch chủ động nhào đến tấn công hắn, hắn chỉ là phòng vệ chính đáng, bị bắt ra tay mà thôi.
Nghĩ vậy, Tưởng Tuyên cười lạnh nói: “Bản thân ngươi đã muốn chết, vậy không trách được ta.”
Phục Long Điểu cùng Hải Đường Điểu cùng tụ ở trước mặt hắn, Tưởng Tuyên vận dụng tinh thần lực đến mức độ cao nhất, hội tụ toàn bộ số hồn lực không nhiều lắm trong cơ thể lại, hồn thú cùng ma thú phối hợp lẫn nhau, đồng thời, Tưởng Tuyên sử dụng kỹ năng bí mật của gia tộc giấu trong cơ thể, ngay sau đó, một cái lồng hồn lực màu trắng sữa xuất hiện quanh người hắn, theo Tưởng Tuyên khống chế hồn lực từng bước ngưng hóa, lồng hồn lực màu trắng sữa dần dần ép nhỏ, cuối cùng, phối hợp Hải Đường Điểu cùng Phục Long Điểu, giống như một viên đạn pháo cỡ trung, phóng về phía Hướng Âm Quỳ!
Sau khi giao chiến liên tục, còn mạnh mẽ phóng ra một đòn tấn công mạnh như vậy, gần như trong chớp mắt hồn lực được phóng ra kia, hồn lực trong cơ thể Tưởng Tuyên cũng bị vắt khô.
Hắn mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm phương hướng quả cầu hồn lực va chạm, mười mét, năm mét, một mét ——
Nhìn Hướng Âm Quỳ sắp bị hồn lực của hắn hoàn toàn đánh tan, ngay tại một giây này, đột nhiên, một con sò biển thật lớn xuất hiện ở giữa Trang Dịch cùng Tưởng Tuyên, không chỉ cách ly hai người bọn họ ra, còn hút hồn lực Tưởng Tuyên phóng ra vào trong vỏ sò.
Hồn thú của Diêu chủ nhiệm!
Ép khô tất cả hồn lực trong cơ thể mới có thể phát ra một đòn mạnh như vậy, nhìn thấy sắp đánh tan được hồn thú của đối phương, làm cho hắn ít nhất trong nửa tháng không thể khôi phục được, nhưng đúng thời điểm mấu chốt này, lại bị người cản trở!
Lồng phòng ngự trên sân đã rút đi, Tưởng Tuyên chịu đựng đau đớn do kinh mạch trong cơ thể khô cạn, quay đầu cắn chặt răng nhìn về phía Diêu chủ nhiệm, đáng tiếc còn chưa đợi hắn mở miệng hỏi, Diêu chủ nhiệm đã mở miệng nói trước: “So đấu kết thúc, thế hòa.”
“Cái gì?!” Tưởng Tuyên vốn là kinh sợ nghe vậy, rốt cuộc không khống chế được âm lượng của mình, quát lớn.
“Vâng.” Hình thành đối lập rõ ràng với hắn, là Trang Dịch cung kính lại nho nhã lễ độ bên cạnh.
Tưởng Tuyên lập tức phục hồi tinh thần, hắn hít sâu một hơi, nén giận: “Xin lão sư chỉ điểm.”
“Ngươi là hồn sư thuộc tính gì.” Diêu chủ nhiệm nhìn Tưởng Tuyên nói.
“Phụ hồn sư hệ chữa trị.”
“Trang Dịch thì sao?”
“Phụ hồn sư loại đặc thù, căn cứ thuộc tính của hồn thú để phân chia, lúc đầu hồn thú của ta là Bán Chi Liên, lão sư tạm thời phân loại ta thành hệ chữa trị.” Trang Dịch nói.
“Hồn thú hiện tại này là giống loài hiếm đúng không, hình như ngay cả trong trường cũng không có ghi chép về loại ma thú thực vật này.”
“Là ta cơ duyên xảo hợp được đến, nó gọi Hướng Âm Quỳ, cá nhân ta cho rằng nó thiên hướng loại chiến đấu.”
Diêu chủ nhiệm gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tưởng Tuyên, thấy Tưởng Tuyên còn đang oán hận nhìn Trang Dịch chằm chằm, Diêu chủ nhiệm hơi hơi nhíu mày.
Tuy rằng Tưởng Tuyên làm việc xúc động, nhưng mà hắn có thể đi đến một bước ngày hôm nay, tự nhiên sẽ không thật sự ngốc đến hết thuốc chữa, cảm nhận được ánh mắt của Diêu chủ nhiệm, Tưởng Tuyên hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được ý của Diêu chủ nhiệm, đây là đang âm thầm chỉ trích hắn thân là hồn sư hệ chữa trị, vậy mà lại thử giao chiến chính diện với phụ hồn thú dạng chiến đấu?
Đáng chết, ngay từ đầu tuy rằng hắn không ngừng chỉ huy Phục Long Điểu tấn công, thế nhưng xuất sắc nhất toàn trường, chính là hồn thú Hải Đường Điểu của hắn, đáng tiếc đến thời gian cuối cùng, bị chiến thuật kéo dài của Trang Dịch ép đến không còn cách nào, hắn mới không thể không lựa chọn tấn công, không ngờ được, đây lại trở thành lý do hắn đánh hòa với Trang Dịch.
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình thản của Trang Dịch, trong lòng Tưởng Tuyên càng thêm không phục. Nếu như không có lão sư nhúng tay, hắn hoàn toàn chiếm thượng phong, một hồn sư dạng chiến đấu bị phụ hồn sư hệ chữa trị hắn đây đánh bại, không phải càng nói rõ đối phương vô năng, vì sao lại bị coi như thế hòa?!
Nghĩ đến đây, Tưởng Tuyên nhịn không được nói: “Hồn sư thuộc tính khác nhau đều có nhiệm vụ riêng, hẳn là phát huy phương diện mình am hiểu nhất, đạo lý này ta vẫn là hiểu, nhưng mà lão sư, tình thế hiện tại không giống, dị ma đột kích, tương lai chúng ta đều là người phải ra chiến trường, ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, cho dù là phụ hồn sư, cũng có thể có năng lực tự bảo vệ mình, thời khắc mấu chốt, không liên lụy đồng đội mới được.”
Diêu chủ nhiệm nghe vậy, cuối cùng lắc lắc đầu rời đi. Tưởng Tuyên nhìn Diêu chủ nhiệm rõ ràng cái gì cũng không nói liền đi quan sát một tổ khác chiến đấu, hắn sững sờ một giây, muốn đuổi theo, thấy Trang Dịch bên cạnh khí định thần nhàn bắt đầu khôi phục hồn lực, Tưởng Tuyên đang định mở miệng trào phúng một câu, đúng lúc này, Trang Dịch quay đầu, cười khanh khách nhìn về phía hắn.
“Cảm ơn ngươi nói chuyện giúp ta, Tưởng học đệ.”
Tưởng Tuyên cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua là học viện bất công mà thôi, vận khí tốt giúp đồ thủ hạ bại tướng ngươi ngang tay với ta, nếu là ở trên chiến trường…”
“Người hồn lực trong cơ thể bằng không, ở trên chiến trường, sợ là còn chẳng cả bằng binh lính bình thường đâu.” Trang Dịch lập tức nói, sau đó không đợi Tưởng Tuyên đáp lời, Trang Dịch liền quay lưng rời đi.
Thật ra Tưởng Tuyên nói không sai, tình thế bây giờ không giống quá khứ, lúc trước khi Trang Dịch còn ở Ellen, lúc giao chiến với Lâm Lưu, lão sư sẽ phê bình Lâm Lưu bỏ quên nhiệm vụ của mình, nhưng hiện tại, cho dù Tưởng Tuyên từ phụ hồn sư hệ chữa trị chuyển thành phụ hồn sư hệ chiến đấu, chỉ cần hắn có thể giành được thắng lợi, cũng sẽ không có lão sư nào đến phê bình hắn.
Dưới tình huống không lộ con bài chưa lật, giao thủ với Tưởng Tuyên thủ đoạn đông đúc, Trang Dịch vừa muốn bảo lưu thực lực, lấy được thành tích thông thường, lại không thể thua làm cho thứ tự của mình tụt quá nhiều, vì thế, Trang Dịch đành phát ra tay từ mặt kỹ thuật.
Đầu tiên là cắn răng kéo dài chiến đấu với Tưởng Tuyên, không ngừng tiêu hao hồn lực của hai người, tiếp theo mỗi khi Hướng Âm Quỳ bị thương trở lại bên cạnh hắn, Trang Dịch đều thu lại một phần đóa hoa cùng hạt hoa Hướng Âm Quỳ. Trong các loại hồn thú, chỉ có hồn thú thực vật có thể tách cơ thể ra mà còn sống, điểm này, Tưởng Tuyên toàn bộ hồn thú là ma thú tự nhiên là không biết.
Cuối cùng, kích thích dụ dỗ Tưởng Tuyên phát ra một kích cuối cùng, ép khô hồn lực trong cơ thể hắn.
Theo kế hoạch của Trang Dịch, cho dù lão sư không ra tay ngăn cản, hy sinh mất thân chính của Hướng Âm Quỳ, sau khi bùng nổ xong, trong tay Trang Dịch còn giữ hạt cùng đóa hoa Hướng Âm Quỳ, có lực tấn công, đối mặt với Tưởng Tuyên trong cơ thể không còn lại bao nhiêu hồn lực, vẫn là có thể giành được thắng lợi, nhưng mà cứ như vậy, Trang Dịch có lẽ phải tốn vài ngày thời gian để khôi phục.
Đại khái cũng chính là nhìn thấu điểm này, vào thời khắc mấu chốt Diêu chủ nhiệm mới ngăn lại đòn tấn công của Tưởng Tuyên, hơn nữa còn xử cho hai người một thành tích thế hòa.
Nhìn dáng vẻ giận đến nghiến răng không muốn thừa nhận thế hòa của Tưởng Tuyên, Trang Dịch tự nhiên không có khả năng nói cho hắn biết kế hoạch cùng với phần lá bài ẩn của mình, đơn giản quay lưng đi, nhân lúc còn một số hồn sư đang đối chiến, Trang Dịch đem Bạch Vân Thử bị lúc trước cầm lại trong tay.
Sau nửa giờ, bài thi thứ ba cũng hoàn toàn kết thúc.
Sau khi có điểm trung bình của ba bài thi nhỏ, không ngoài dự kiến của Trang Dịch, hắn xếp đến thứ ba mươi mấy, vị trí không trên không dưới, thuộc về khoảng giữa, so sánh với thành tích chói mắt hai lần trước, thứ tự bài thi thứ ba hơi có vẻ ảm đạm.
Không ít người luôn luôn chú ý Trang Dịch thấy thế, trong lòng âm thầm buông lỏng một hơi, đồng thời cũng có chút tiếc hận.
Trận đầu điểm tối đa, trận thứ hai tám mươi ba điểm, người trẻ tuổi lần đầu tiên tham gia sát hạch này, dùng tư thái không chút khách khí, nghiền ép mọi người ở đây, ngày thường là con cưng của trời, đột nhiên nhận được chèn ép mạnh mẽ như vậy, suýt nữa đều bắt đầu nghi ngờ thực lực của bản thân.
Cũng may, bọn họ rốt cuộc thấy được mặt kém của Trang Dịch, thực lực cá nhân trở thành đoản bản của Trang Dịch, làm cho những người này cuối cùng tìm được điểm cân bằng tâm lý, nhưng mà, về công mà nói, cũng không khỏi có chút tiếc hận, nếu như có thể mọi mặt toàn năng mà nói, tuy rằng sẽ làm cho người ta có chút đố kỵ, nhưng đối với nhân loại mà nói, cũng là một chuyện tốt bằng trời.
Mang tâm tình phức tạp, mọi người đi về phía đại sảnh, thứ tự tổng điểm của lần sát hạch này đã tính ra.
Trang Dịch nhìn danh sách trên ảnh tinh, khi nhìn thấy mình xếp thứ tám, khóe môi Trang Dịch hiện lên nụ cười. Mà ngay sau Trang Dịch, là Hứa Dương xếp thứ chín, Tưởng Tuyên thứ mười, còn có Mạnh Thanh thứ mười một…
Bạch Vân Thử trong tay bị phong tỏa lâu như vậy, đã không còn sức vùng vẫy, Trang Dịch giơ thân thể xù lông của Bạch Vân Thử lên, vừa sử dụng hồn lực không còn dư bao nhiêu cởi bỏ cấm trận trong cơ thể nó, vừa đi về phía Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh đang đứng ở trong góc, lúc có lúc không nhìn về phía Trang Dịch, muốn da mặt dày đi lên cầu xin Trang Dịch trả Bạch Vân Thử cho hắn, nhưng lại cảm thấy mình quá mức vô sỉ, do dự mấy lần, Mạnh Thanh vẫn là ủ rũ đứng tại chỗ, cho dù lần đầu tiên bước vào trước hai mươi, cũng không làm cho hắn có chút vui vẻ nào.
“Chít chít.”
Đúng lúc này, Mạnh Thanh mơ hồ bắt được một thanh âm rất nhỏ mà quen thuộc. Hắn sửng sốt, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, khi nhìn thấy Bạch Vân Thử đang đứng trước mặt nhìn mình, Mạnh Thanh vui vẻ, phản xạ có điều kiện xông lên, giống như sợ Bạch Vân Thử bị người bắt đi lần nữa vậy, dùng tốc độ cực nhanh, một tay ôm Bạch Vân Thử vào lòng, thấp giọng len lén nói: “Ngươi trộm chạy ra sao?”
“Ta thả.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của thanh niên từ bên cạnh truyền đến.
Mạnh Thanh không ngờ Trang Dịch được Trang Dịch vậy mà không biết đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, thậm chí còn nghe xong lời hắn nói rồi, mặt ngăm đen nhất thời đỏ lên: “Ngươi… ngươi…”
Trang Dịch nhìn thấu lúng túng cùng quẫn bách của Mạnh Thanh, nhưng không có nói tiếp.
Ma thú mất đi lại tìm được đã ôm vào trong ngực, cảm nhận thân thể tươi sống ấm áp của nó, Mạnh Thanh kéo xuống mặt mũi, vù vù nói: “Cảm ơn ngươi!”
“Không khách khí.” Trang Dịch nghe được Mạnh Thanh nghẹn ra lời này, cuối cùng mở miệng, “Dựa theo đánh cược, ngươi thua, con ma thú này về ta. Hiện tại nó là ta đưa cho ngươi, hi vọng ngươi đừng chà đạp nó, đem ma thú hẳn là phát huy tác dụng cực lớn trên chiến trường này, quay về đối phó người một nhà.”
“Ta… hiểu được.” Biết rõ Trang Dịch là đang xem thường hắn, Mạnh Thanh cũng không thể nào phản bác, bởi vì hành động lỗ mãng nhất thời của mình lúc trước, hiện tại hắn đã nhận được đầy đủ giáo huấn.
Ma thú bị bắt, không chỉ mất mặt, còn làm cho hắn không thể phát huy thực lực chân chính trong bài thi, Mạnh Thanh đã quen phối hợp tác chiến với Bạch Vân Thử, hôm nay độc thân chiến đấu, trình độ phát huy ra nhiều nhất chỉ được hai phần ba ngày thường, cho dù hắn đang liều mạng, cũng không thể lấy được điểm cao, bởi vậy làm cho người vốn thành khẩn cam đoan nói muốn vượt qua Trang Dịch, dưới tình huống trận thứ ba Trang Dịch phát huy hơi kém, vẫn bị kém ba thứ tự so với Trang Dịch.
Trang Dịch thấy Mạnh Thanh vẻ mặt như vậy, cũng yên lòng.
Tuy rằng trận đầu Mạnh Thanh tìm hắn phiền toái, thế nhưng trận thứ hai khi lão sư để cho mọi người biểu quyết có thêm điểm hay không, Trang Dịch nhìn thấy Mạnh Thanh vẻ mặt mất tự nhiên đứng trong chỗ tối, cũng bỏ phiếu tán thành. Rõ ràng đang so điểm số cao thấp với người, ma thú thậm chí còn đang trong tay đối phương, lại sẽ đồng ý thêm điểm vào thời điểm đó, nhìn thấy một mặt như vậy của Mạnh Thanh, cứ việc bài sát hạch đầu hai người ồn ào vô cùng không thoải mái, nhưng Trang Dịch cũng không chán ghét hắn được.
Nói cho cùng, người này theo đuổi chính là hai chữ công bằng mà thôi. Nhìn thấy hắn chen ngang nên bất mãn, mới sai ma thú đi chiếm chỗ, mà sau khi tận mắt nhìn thấy thực lực của Trang Dịch, cho dù có trùng điệp nhân tố bên ngoài ảnh hưởng, hắn vẫn lựa chọn thêm điểm cho đối thủ của mình.
/260
|