10.
Giang Đạc với tôi quay lại thời kì mập mờ ái muội như trước.
Chỉ có cái là Giang Đạc như thật sự biến thành một người khác, mấy cái tên gọi của hắn trước đây cũng bị thay đổi.
“Redflag thành greenflag” “Giang đại thiếu gia lên bờ” “Siêu lạnh lùng, không phận sự miễn xin phương thức liên hệ” “Rất khó hẹn đi chơi, hay bùm kèo”, tên gọi của hắn đại khái biến thành như vậy đấy.
Nói không động tâm là nói dối.
Giữa tôi và hắn, vốn là tôi có lỗi trước.
Nhưng khi tôi hạ quyết tâm thử tiếp nhận hắn một lần thì có tin hắn đang cặp kè với Trần Trữ.
Mọi người đều nói người theo đuổi Giang Đạc là Trần Trữ, còn tôi như trở thành trò cười.
Giang Tuyền tức điên.
Cô ấy không biết chuyện của tôi và anh trai cô ấy, chỉ một dạ mắng Trần Trữ trà xanh, Giang Đạc mắt mù.
Thật ra tôi rất muốn gặp hắn để nói chuyện rõ ràng, nhưng cuối cùng lại sợ cái kết quả mà mình chịu không nổi.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn thấy nếu lỡ mà hiểu lầm thật thì…
Giữa chúng tôi, nếu tôi nửa bước cũng không chịu đi thì đều không công bằng cho cả hai.
Cho nên suy nghĩ một lúc, tôi quyết định trấn an Giang Tuyền: “Lỡ đâu là giả thì sao, tớ đi hỏi thử”
Nói xong, tôi chuẩn bị anh dũng tiến thẳng tới Đại học A.
Không ngờ vừa tới cổng Giang Đạc đã xuất hiện trước mặt tôi: “Dm, sao không nghe điện thoại anh?”
Giang Đạc chống đầu gối thở hổn hển trước mặt tôi.
Tôi thuận tay vừa vỗ vỗ lưng hắn, vừa lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại hết tiền.
“Em hết tiền điện thoại……”
“Chuyện của Trần Trữ là ảnh từ ngày sinh nhật của anh, lúc đó anh không hề dựa gần vào cô ta, là do góc chụp. Rõ ràng anh dựa vào em mới là rất gần, đáng tiếc ảnh của anh với em chưa lộ ra, đã bị … Thật phiền, dù sao không hề liên quan tới anh, anh sẽ giải quyết, đừng giận anh”
“Không giận anh, Giang Đạc, chúng ta quen nhau đi, cho dù không có kết quả cũng không sao, đã thích thì phải có dũng khí đến khi nào không còn thích thì thôi”
Sắc mặt Giang Đạc như bảy sắc cầu vồng, vốn dĩ đang vui, nghe xong lại đen mặt: “Nói cái gì xui xẻo vậy? Cái gì mà quen anh thì không có kết quả”
Tôi nhịn cười không nổi.
Giang Đạc cũng không nhịn được, cúi đầu xuống hôn tôi.
Đang ở cổng trường, tôi chết đây.
Đẩy mạnh hắn ra.
Nhưng Giang Đại thiếu gia một lúc làm hai việc, lúc hôn tôi đã nhanh chóng chụp được cảnh hôn môi của chúng tôi với background cổng trường đại học.
Hắn rũ mắt thưởng thức một hồi, không biết đang nghĩ cái gì: “Quá đẹp, không muốn đăng”
Giang Đạc nắm tay tôi cùng về kí túc xá, dính dính nhão nhão một hồi thì bắt gặp Giang Tuyền chuẩn bị đi ăn.
Miệng cô ấy há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Giang Tuyền, em đừng có lúc nào cũng xuất hiện làm ngứa mắt lão tử được không?”
“Anh, cái tên tra nam……”
“Ít bôi đen anh lại, về sau còn nghe em nói bậy với chị dâu, em tự đoán hậu quả đi” Giang Đạc híp mắt, ôn nhu xoa đầu tôi, miệng nói ra toàn lời độc ác.
Cuối cùng Giang Tuyền vẫn kéo tôi đi ăn với cô ấy.
Cô nàng yêu cầu tôi thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng sự sẽ bị nghiêm trị, tôi đành thành thật khai báo.
Đại tiểu thư nghe xong không hề có hình tượng cười nhạo Giang Đạc, ăn nốt miếng cơm cuối cùng mới nói ra được một câu có lương tâm: “Thật ra anh tớ tuy rằng tồi, nhưng trước đây quả thật là do ngu ngốc, cậu có thể tin tưởng anh ấy một xíu, còn quỷ Trần Trữ, tớ nhất định sẽ cùng anh tớ liên thủ chỉnh cô ta, cậu cứ yên tâm, chị dâu yêu dấu của tớ~” Giang Tuyền có thể nói những lời này với tôi, thật sự rất cố gắng.
11.
Câu chuyện cũ rích Lãng tử quay đầu mà nữ chính chính là tôi.
Thật ra Giang Đạc rất ngoan.
Mỗi ngày đi học, ngoài thời gian làm thực nghiệm thì phần lớn thời gian đều ở bên cạnh tôi, cho dù có đi chơi với bạn bè cũng muốn kéo tôi theo.
Tôi cũng không có sở thích nào ngoài việc học, nên thường xuyên cùng bọn họ tổ hợp 5 người, học xong thì chơi game, từ support chuyển sang đánh mid, từ mid sang top, cuối cùng đoạt luôn vị trí đi rừng của Giang Đạc.
Hắn còn làm nũng đòi tôi kéo hắn.
Nhưng gần đây tâm tình của Giang Đạc không được tốt lắm, bởi vì ba mẹ hắn muốn hắn đi du học bên Mỹ.
“Đi đi, năm cuối đại học em sẽ hợp tác hạng mục 3+2 với đại học M, lúc đó em có thể làm nghiên cứu sinh để tham gia vào hạng mục, anh chỉ cần chờ em một năm thôi”
“Một năm, em mẹ nó thay lòng đổi dạ thì làm sao bây giờ?” Giang Đạc cắn tôi một cái.
“Em rất ngoan đó” Tôi véo nhẹ vào eo hắn “Hơn nữa, anh đẹp trai như vậy, sao em nỡ”
“Thật không?” Ánh mắt Giang Đạc trở nên nguy hiểm, bàn tay thon dài mò mẫm tới eo tôi, bắt đầu làm chuyện xấu
Tôi thừa cơ đem tay hắn kéo xuống, nhắm mắt lại nhiệt tình hôn hắn, “Muốn một ngụm ăn hết cả anh chàng đẹp trai này”
Giang Đạc đặt tay bên tai tôi, cúi đầu cười: “Cho em ăn, mèo nhỏ tham lam”
Hắn sờ sờ tôi: “Răng mèo hoa nhỏ thật nhọn, cắn anh đau quá"
Đủ rồi đấy Giang Đạc.
Tôi đưa Giang Đạc lên máy bay, ánh mắt hắn hồng hồng, sắc mặt vừa xấu vừa thúi hỏi tôi sao không khóc, có phải hắn đi rồi không có ai quản tôi, tôi sẽ vụng trộm vui mừng hay không.
Thật ra tôi không dám khóc, nước mắt rơi xuống mà không ai quan tâm thì không đáng một đồng.
Sau khi hắn đi rồi, tôi mới bất giác cảm nhận được nước mắt đã ướt đẫm hai má.
Trải qua một năm ở đất khách, có được tư cách vào hạng mục hợp tác, thành công xin đến đại học M, tôi khẩn cấp bay sang Mỹ cho Giang Đạc một bất ngờ
Vào đến bên trong đại học M, tôi định gọi điện thoại cho hắn.
Cừ thật, tôi thấy cái gì này.
Giang Đạc cùng với một cô em người Mỹ nóng bỏng vừa đi vừa nói chuyện, cô em còn nở nụ cười.
Tôi tức giận đến ngứa răng, cắn răng đến trước mặt hắn, không ngờ hắn không hề chột dạ, đôi mắt tối đen như mực đột nhiên sáng lên, chỉ vào tôi nói với cô em: “My girlfriend”
Nói xong chạy tới bế bổng tôi bên.
Tôi ôm lấy cổ hắn, nhìn vào mắt hắn.
Giang Đạc cười tươi: “Mèo hoa nhỏ, em vừa mới tức giận à?”
Không đợi tôi chối không phải, hắn đã đặt tôi xuống: “Tức giận cũng thật xinh đẹp”
“Anh là đồ biến thái!” Tôi vỗ vào người hắn, bị hắn cầm luôn cổ tay mà ôm hôn.
Nước Mỹ thật sự rất cởi mở, mọi người đều cười đi ngang qua chúng tôi, không hề dừng lại.
“Cô ta vừa nói anh không có bạn gái, em đã xuất hiện, em thật ngoan”
Giang Đạc, anh cũng thật ngoan.
Lúc em nhìn thấy cảnh đó, chỉ có ghen tuông, không hề có sợ hãi.
Em nguyện ý yêu anh, mãi đến khi không còn trên cuộc đời này nữa, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
- ---
Tui cứ cảm thấy cái kết hơi hụt, nhưng mà cảm ơn mọi người đã đi cùng tui hết bộ truyện này.
Thông điệp nhỏ nhỏ mà tui muốn gửi tới mấy bà đó là: Mong mấy bà đọc xong bộ truyện này sẽ sớm có người eo nhaaa.
Yêu mấy bà
Giang Đạc với tôi quay lại thời kì mập mờ ái muội như trước.
Chỉ có cái là Giang Đạc như thật sự biến thành một người khác, mấy cái tên gọi của hắn trước đây cũng bị thay đổi.
“Redflag thành greenflag” “Giang đại thiếu gia lên bờ” “Siêu lạnh lùng, không phận sự miễn xin phương thức liên hệ” “Rất khó hẹn đi chơi, hay bùm kèo”, tên gọi của hắn đại khái biến thành như vậy đấy.
Nói không động tâm là nói dối.
Giữa tôi và hắn, vốn là tôi có lỗi trước.
Nhưng khi tôi hạ quyết tâm thử tiếp nhận hắn một lần thì có tin hắn đang cặp kè với Trần Trữ.
Mọi người đều nói người theo đuổi Giang Đạc là Trần Trữ, còn tôi như trở thành trò cười.
Giang Tuyền tức điên.
Cô ấy không biết chuyện của tôi và anh trai cô ấy, chỉ một dạ mắng Trần Trữ trà xanh, Giang Đạc mắt mù.
Thật ra tôi rất muốn gặp hắn để nói chuyện rõ ràng, nhưng cuối cùng lại sợ cái kết quả mà mình chịu không nổi.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn thấy nếu lỡ mà hiểu lầm thật thì…
Giữa chúng tôi, nếu tôi nửa bước cũng không chịu đi thì đều không công bằng cho cả hai.
Cho nên suy nghĩ một lúc, tôi quyết định trấn an Giang Tuyền: “Lỡ đâu là giả thì sao, tớ đi hỏi thử”
Nói xong, tôi chuẩn bị anh dũng tiến thẳng tới Đại học A.
Không ngờ vừa tới cổng Giang Đạc đã xuất hiện trước mặt tôi: “Dm, sao không nghe điện thoại anh?”
Giang Đạc chống đầu gối thở hổn hển trước mặt tôi.
Tôi thuận tay vừa vỗ vỗ lưng hắn, vừa lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại hết tiền.
“Em hết tiền điện thoại……”
“Chuyện của Trần Trữ là ảnh từ ngày sinh nhật của anh, lúc đó anh không hề dựa gần vào cô ta, là do góc chụp. Rõ ràng anh dựa vào em mới là rất gần, đáng tiếc ảnh của anh với em chưa lộ ra, đã bị … Thật phiền, dù sao không hề liên quan tới anh, anh sẽ giải quyết, đừng giận anh”
“Không giận anh, Giang Đạc, chúng ta quen nhau đi, cho dù không có kết quả cũng không sao, đã thích thì phải có dũng khí đến khi nào không còn thích thì thôi”
Sắc mặt Giang Đạc như bảy sắc cầu vồng, vốn dĩ đang vui, nghe xong lại đen mặt: “Nói cái gì xui xẻo vậy? Cái gì mà quen anh thì không có kết quả”
Tôi nhịn cười không nổi.
Giang Đạc cũng không nhịn được, cúi đầu xuống hôn tôi.
Đang ở cổng trường, tôi chết đây.
Đẩy mạnh hắn ra.
Nhưng Giang Đại thiếu gia một lúc làm hai việc, lúc hôn tôi đã nhanh chóng chụp được cảnh hôn môi của chúng tôi với background cổng trường đại học.
Hắn rũ mắt thưởng thức một hồi, không biết đang nghĩ cái gì: “Quá đẹp, không muốn đăng”
Giang Đạc nắm tay tôi cùng về kí túc xá, dính dính nhão nhão một hồi thì bắt gặp Giang Tuyền chuẩn bị đi ăn.
Miệng cô ấy há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Giang Tuyền, em đừng có lúc nào cũng xuất hiện làm ngứa mắt lão tử được không?”
“Anh, cái tên tra nam……”
“Ít bôi đen anh lại, về sau còn nghe em nói bậy với chị dâu, em tự đoán hậu quả đi” Giang Đạc híp mắt, ôn nhu xoa đầu tôi, miệng nói ra toàn lời độc ác.
Cuối cùng Giang Tuyền vẫn kéo tôi đi ăn với cô ấy.
Cô nàng yêu cầu tôi thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng sự sẽ bị nghiêm trị, tôi đành thành thật khai báo.
Đại tiểu thư nghe xong không hề có hình tượng cười nhạo Giang Đạc, ăn nốt miếng cơm cuối cùng mới nói ra được một câu có lương tâm: “Thật ra anh tớ tuy rằng tồi, nhưng trước đây quả thật là do ngu ngốc, cậu có thể tin tưởng anh ấy một xíu, còn quỷ Trần Trữ, tớ nhất định sẽ cùng anh tớ liên thủ chỉnh cô ta, cậu cứ yên tâm, chị dâu yêu dấu của tớ~” Giang Tuyền có thể nói những lời này với tôi, thật sự rất cố gắng.
11.
Câu chuyện cũ rích Lãng tử quay đầu mà nữ chính chính là tôi.
Thật ra Giang Đạc rất ngoan.
Mỗi ngày đi học, ngoài thời gian làm thực nghiệm thì phần lớn thời gian đều ở bên cạnh tôi, cho dù có đi chơi với bạn bè cũng muốn kéo tôi theo.
Tôi cũng không có sở thích nào ngoài việc học, nên thường xuyên cùng bọn họ tổ hợp 5 người, học xong thì chơi game, từ support chuyển sang đánh mid, từ mid sang top, cuối cùng đoạt luôn vị trí đi rừng của Giang Đạc.
Hắn còn làm nũng đòi tôi kéo hắn.
Nhưng gần đây tâm tình của Giang Đạc không được tốt lắm, bởi vì ba mẹ hắn muốn hắn đi du học bên Mỹ.
“Đi đi, năm cuối đại học em sẽ hợp tác hạng mục 3+2 với đại học M, lúc đó em có thể làm nghiên cứu sinh để tham gia vào hạng mục, anh chỉ cần chờ em một năm thôi”
“Một năm, em mẹ nó thay lòng đổi dạ thì làm sao bây giờ?” Giang Đạc cắn tôi một cái.
“Em rất ngoan đó” Tôi véo nhẹ vào eo hắn “Hơn nữa, anh đẹp trai như vậy, sao em nỡ”
“Thật không?” Ánh mắt Giang Đạc trở nên nguy hiểm, bàn tay thon dài mò mẫm tới eo tôi, bắt đầu làm chuyện xấu
Tôi thừa cơ đem tay hắn kéo xuống, nhắm mắt lại nhiệt tình hôn hắn, “Muốn một ngụm ăn hết cả anh chàng đẹp trai này”
Giang Đạc đặt tay bên tai tôi, cúi đầu cười: “Cho em ăn, mèo nhỏ tham lam”
Hắn sờ sờ tôi: “Răng mèo hoa nhỏ thật nhọn, cắn anh đau quá"
Đủ rồi đấy Giang Đạc.
Tôi đưa Giang Đạc lên máy bay, ánh mắt hắn hồng hồng, sắc mặt vừa xấu vừa thúi hỏi tôi sao không khóc, có phải hắn đi rồi không có ai quản tôi, tôi sẽ vụng trộm vui mừng hay không.
Thật ra tôi không dám khóc, nước mắt rơi xuống mà không ai quan tâm thì không đáng một đồng.
Sau khi hắn đi rồi, tôi mới bất giác cảm nhận được nước mắt đã ướt đẫm hai má.
Trải qua một năm ở đất khách, có được tư cách vào hạng mục hợp tác, thành công xin đến đại học M, tôi khẩn cấp bay sang Mỹ cho Giang Đạc một bất ngờ
Vào đến bên trong đại học M, tôi định gọi điện thoại cho hắn.
Cừ thật, tôi thấy cái gì này.
Giang Đạc cùng với một cô em người Mỹ nóng bỏng vừa đi vừa nói chuyện, cô em còn nở nụ cười.
Tôi tức giận đến ngứa răng, cắn răng đến trước mặt hắn, không ngờ hắn không hề chột dạ, đôi mắt tối đen như mực đột nhiên sáng lên, chỉ vào tôi nói với cô em: “My girlfriend”
Nói xong chạy tới bế bổng tôi bên.
Tôi ôm lấy cổ hắn, nhìn vào mắt hắn.
Giang Đạc cười tươi: “Mèo hoa nhỏ, em vừa mới tức giận à?”
Không đợi tôi chối không phải, hắn đã đặt tôi xuống: “Tức giận cũng thật xinh đẹp”
“Anh là đồ biến thái!” Tôi vỗ vào người hắn, bị hắn cầm luôn cổ tay mà ôm hôn.
Nước Mỹ thật sự rất cởi mở, mọi người đều cười đi ngang qua chúng tôi, không hề dừng lại.
“Cô ta vừa nói anh không có bạn gái, em đã xuất hiện, em thật ngoan”
Giang Đạc, anh cũng thật ngoan.
Lúc em nhìn thấy cảnh đó, chỉ có ghen tuông, không hề có sợ hãi.
Em nguyện ý yêu anh, mãi đến khi không còn trên cuộc đời này nữa, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
- ---
Tui cứ cảm thấy cái kết hơi hụt, nhưng mà cảm ơn mọi người đã đi cùng tui hết bộ truyện này.
Thông điệp nhỏ nhỏ mà tui muốn gửi tới mấy bà đó là: Mong mấy bà đọc xong bộ truyện này sẽ sớm có người eo nhaaa.
Yêu mấy bà
/6
|