Nhi cảm giác như cầu thang máy hôm nay nhanh lạ thường. Không phải chen lấn xô đẩy hay là nhường cho người lớn tuổi vào trước. Có lẽ vì hôm nay là thứ hai đầu tuần, lượng người tới thăm cũng ít so với cuối tuần thì phải. Cô vừa đi ra đến sảnh, nhìn thấy Tú đang ngồi ở quán đồ ăn nhanh… cùng một người phụ nữ nào đó. Cô không nghĩ là Tú sẽ quen người phụ nữ đó, có thể là họ tình cờ ngồi cạnh nhau thôi. Nhưng khi cô vừa nghĩ như vậy thì cô lại thấy người phụ nữ đó đang trò chuyện với Tú rất vui vẻ. Cô ta cũng chỉ chạc tuổi cô thôi… nhưng bằng cách nào mà quen được Tú nhỉ? Cô mặc kệ, xem như cô không biết mối quan hệ này…
– Tú, em ra đây làm gì vậy? – Nhi tiến tới gần chỗ Tú. Làm ngơ như thể không nhận ra người phụ nữ kia đang nói chuyện với Tú.
Tú cũng giật mình, nhưng khi nhìn thấy Nhi, Tú liền có phản xạ giúp đỡ. Tú tuột khỏi chiếc ghế cao ấy và đưa tay giúp Nhi cầm đồ hộ. Nhưng Nhi không cho phép.
– Em đang ốm mà, nên ở phòng chứ? Y tá chị thuê đâu rồi? – Nhi vẫn làm ngơ sự tồn tại của người phụ nữ kia.
An thì nghĩ có thể là Nhi thấy mình và Tú nói chuyện, nhưng chẳng qua Nhi không biết nói gì thôi. Nhi nổi tiếng, ai cũng biết Nhi mà. Đương nhiên là An biết vì An đã từng nhờ Vương xin chữ ký của Nhi mà.
– Chào cô, tôi là Khánh An. Từ quĩ từ thiện Tâm An. Thật ra tôi đã cố liên lạc với cô, nhưng không biết có sai sót gì …
An nghĩ cô cần lên tiếng. Cô đã cố gọi cả sáng nhưng không ai nghe máy. Cuối cùng thì cô cũng tới trong hoàn cảnh như thế này.
– Thật thất lễ quá… tôi không nghe điện từ số lạ. Cô tới lâu chưa… tôi là …
Nhi đang định giới thiệu thì thấy An lôi ra từ trong ví một chiếc móc khoá. Là mảnh chữ ký của cô được cắt ra khỏi tờ giấy, đi bọc lại và làm thành móc khoá.
– Cô là Đinh Mai Nhi. Tôi là fan của cô mà! – An cũng khá vui khi được gặp thần tượng.
Ba người họ mà thấy được sự trái ngang trong duyên phận của họ, hẳn họ sẽ thấy hối hận khi đã gặp nhau, nhất là An và Nhi. Định mệnh giữa họ là gã đàn ông tồi tệ tên Vương, hay là đứa nhỏ tên Tú kia.
– Cô thông cảm cho Tú, Tú thường khó tiếp xúc với người lạ. Chứ Tú rất ngoan. Đừng ngượng khi Tú không biết trả lời câu hỏi của mình!
Nhi giải thích cho An hiểu rõ hơn về Tú, cũng một phần nói rằng, cô và Tú đã đi tới một giới hạn là chỉ hai người hiểu nhau, khó có thêm một ai có thể hiểu Tú, trừ phi là thân thiết.
Tú thì biết mười mươi vì sao Nhi lại nói như vậy, nhưng lại chỉ vui sướng trong lòng và không để lộ ra. Tú vẫn trầm lặng nhìn hai người nói chuyện như vậy.
Hôm nay nét mặt của Tú không được tươi tắn như thường ngày, có lẽ là Tú đang căng thẳng, một đứa nhỏ còn chưa đủ 18, chẳng thề đủ can đảm đối diện với nỗi đau đớn đang đợi chờ mình. An cảm nhận được Tú có vẻ không khoẻ. Mà hai người họ đã trò chuyện cũng hơn một giờ đồng hồ rồi, cô nghĩ cô nên để thời gian để Nhi chăm sóc Tú. Những điều cần biết cô cũng đã biết, cô cảm thấy có gì đó mến Tú, vì Tú đã giúp em gái cô thay đổi. Không ngờ đằng sau vẻ mặt một đứa nhỏ lạnh lùng, lại là một trái tim ấm áp như vậy. Đó có thể là lý do mà Nhung nhà cô tìm tới Tú để làm bạn, chứ nhất quyết không chịu chơi với xã hội ngoài kia.
An tạm biệt hai người họ và ra về. Coi như buổi gặp gỡ ngày hôm nay có kết quả không tệ.
…
Trong lúc đợi Tú tắm rửa, Nhi ở ngoài lướt mạng một chút. Cô sống cách biệt với thế giới vì chăm sóc Tú, giờ mới có thời gian rảnh rỗi cập nhật thông tin. Cũng chẳng có gì nổi bật, có vài bài báo nhắc tới sự thiếu vắng của cô trong showbiz, nhưng cô lại thấy, từ khi cô quyết định rút lui, cô cảm giác như mình bình yên hơn. Khi mà Tú khỏi bệnh, cô nghĩ cô sẽ tìm cách kinh doanh thứ gì đó để đàng hoàng nuôi Tú với danh nghĩa của một người mẹ nuôi.
“Anh muốn gặp em!”
Tin nhắn từ điện thoại của cô. Cô nhìn vào đuôi số là biết đây là số điện thoại riêng của Vương. Chỉ có cô, và những người anh ta liên lạc mới biết được số riêng này. Còn số kia anh ta dùng để làm việc.
“Chúng ta chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp. Hiện tại đã kết thúc hợp đồng, không có việc gì thì không cần thiết để gặp!”
Nhi nghĩ ngợi rồi mới đáp. Vì nếu cô không đáp, anh ta cho rằng cô đồng ý gặp. Thường là như vậy, nhưng giờ cô muốn từ chối thẳng thừng. Một chút cũng không muốn liên hệ với anh ta.
“Em biết là em muốn hay không muốn thì vẫn phải gặp. Hẹn em 3h chiều ngày mai, tại quán cafe ở gần bệnh viện!”
Anh ta tiếp tục nhắn. Đã hơn hai tháng rồi, anh ta đã có gia đình, sao cứ phải làm trò này chứ? Rốt cuộc anh ta muốn gì ở cô?
“Không, con tôi phẫu thuật vào tầm đó, vậy thôi!”
Nhi không muốn nhì nhằng nữa nhưng tại sao anh ta không chịu kết thúc mối quan hệ này đi?
“Bệnh án đây sao? Dù gì đứa nhóc đó cũng sẽ quên đi những thứ mà nó muốn quên, em hi vọng nó vẫn sẽ nhớ và yêu em sao? Em biết là em chỉ thuộc sở hữu của anh thôi mà?”
Không biết anh ta lấy đâu ra giấy tờ bệnh án của Tú. Chẳng phải đó là thứ bí mật sao? Bệnh viện này làm ăn thật vô trách nhiệm, lát nữa cô phải làm cho ra nhẽ chuyện này.
“Tôi xin anh, hãy nghĩ cho vợ anh, và con tôi không làm gì có tội để mà anh phải soi mói cà bệnh án riêng tư của nó. Tôi không muốn gặp anh, và đừng làm phiền tôi nữa!”
Nhi nói rồi tắt máy. Cô đứng dậy, tính chạy thẳng tới phòng bác sĩ để mắng chửi một trận thái độ làm việc của bệnh viện này. Nhưng cô lại thấy tò mò, sao Vương lại biết… Tú yêu cô? Và sao anh ta biết cô cũng đáp trả lại tình yêu đó? Chẳng phải… cô đã yêu cầu công an giám sát nơi này sao? Hay … chính tên công an đó là người để lộ thông tin? Hoặc cũng có thể… ngay từ đầu đó là tên giả danh công an? Tóm lại, là do cô ngu ngốc ngay từ đầu, khi mà tin rằng công an có thể canh gác cho một người như Tú nếu được trả tiền ngoài giờ. Nghĩ ngợi chín chắn, cô nghĩ bệnh viện không phải là nơi làm lộ thông tin bệnh tình của Tú, mà cũng có thể là tên công an giả danh kia. Vương, anh ta biết chắc mai là lịch phẫu thuật của Tú, và chọn ngày hôm nay để thông báo cho cô biết cô đã bị lừa và luôn bị anh ta theo dõi. Đúng, cô chưa bao giờ có thể đánh giá thấp Vương. Anh ta là một con cáo si mê tiền, và lắm trò lắm kế nhất mà cô từng ngu muội yêu thương.
…
Nếu vậy thì… Vương biết mẹ mình có con riêng chứ? Sớm muộn, điều đó không thể giấu kín được. Nhưng Vương đã nhận được tin mật báo, thông tin đó nói rằng mẹ anh đã tìm tới phòng bệnh của đứa nhỏ này và nói đó là con bà ta. Nhưng khi con dâu chạy tới, liền phủ nhận và vờ như không biết gì. Ngay từ đầu, Vương đã cảm giác đứa nhỏ mà Nhi nhận nuôi có gì đó khác thường vì nó có những nét giống anh ta. Vương làm ngơ đi, nhưng khi nhận thấy thông tin khá khớp này, thì anh ta biết, đứa nhỏ kia sớm đã là cái gai trong mắt anh ta. Anh ta không hề hối hận khi đã sai bảo những đứa nhóc ở lớp học đánh thật mạnh vào đầu của đứa nhỏ này. Và giờ đây đứa nhỏ này dám công khai tỏ cái vẻ yêu đương với Nhi sao?
Anh ta cũng biết luôn cả việc, hôm nay An đã tìm tới Tú. Và biết luôn sự tình cờ đáng kinh ngạc kia nữa. Hoá ra… mẹ vợ anh ta đã làm quĩ từ thiện cho cái gai trong mắt anh ta, và người mẹ vợ đó vẫn đắn đo khi lựa chọn nên hay không nên đầu tư vào công ty Ngôi Sao.
Vương biết mục tiêu cần loại bỏ, và mục tiêu cần đạt được của mình trong tương lai sắp tới là gì rồi. Đứa nhỏ tên Tú kia, nó nên trở về nơi nó xứng đáng thuộc về, là bãi rác cùng lũ gàn dở chứ không phải cuộc sống dư giả như thế này. Vừa nghĩ, vừa viết, Vương không để ý rằng mình đã làm rách tận hai lớp giấy a4.
Vừa nói chuyện điện thoại xong, anh thấy cửa văn phòng của mình được mở ra mà không ai báo trước. Là Khánh An. Theo như anh biết thì cô ấy mới từ bệnh viện về.
– Sao em tới mà không bảo anh? – Vương không thích cho An tới công ty của mình. Bởi anh thường nổi hứng bới bất kì người phụ nữ nào mà anh muốn, chứ không nhất thiết là người anh yêu thích. Cũng may là An tới đúng lúc, chứ không thì…
– Em có nói với họ em là ai đâu, chắc họ nghĩ em là bạn anh thôi. Em mua cho em ít cafe, nếu… anh đang bận thì em đi về vậy! – An cảm giác như mình tới lúc chồng đang bận thì phải.
Cô không muốn đặt chồng mình vào tình thế khó xử, cô không thích cách chồng phải đắn đo làm thế nào để đuổi mình về. Cô tự nói cho thấy đỡ ngượng.
– Nếu em có chuyện gì muốn nói với anh thì em cứ nói. Còn nữa… em đi đâu mà qua đây? – Vương tiện thể thử vợ mình, anh hi vọng cô không giấu anh chuyện này.
– Em đi công việc cho mẹ ở bệnh viện. Tiện đường thì qua công ty anh luôn! – An cũng không biết mối quan hệ rắc rối của Vương và Tú nên cô nghĩ chuyện này chẳng có gì phải băn khoăn nói hay không nói.
Vương nghĩ bụng, có thể gia đình cô chưa biết chuyện đáng khinh tởm này, anh liền thở phào nhẹ nhõm. Anh không nghĩ An sẽ đi công việc cho mẹ, vì An vốn dĩ chỉ kinh doanh cho vui chứ chưa hề có ý chí làm công việc cụ thể nào cả. Hôm nay thì hơi bất ngờ một chút, An đã tới tổ chức từ thiện của mẹ cô ấy.
An thấy Vương có vẻ tập trung vào giấy tờ nên cô nói cô về ngay. Nhưng trên đường về, vì bị tắc đường một đoạn rất dài do có tai nạn ở phía cuối đường nên cô kẹt xe lại một chỗ. Cô mở lại điện thoại và xem những ảnh mình đã chụp về Tú để cho đưa cho quĩ từ thiện của mẹ. Thực tế, nhìn Tú không giống một đứa trẻ mồ côi, đó là An đã trừ đi rất nhiều phần hao do Tú được Nhi nuôi dưỡng cũng gần một năm rồi.
Tú nói Tú rất thân với em gái cô. Cô hỏi lại Tú rằng vì sao Tú không thấy cô gái như Nhung kì dị giống như những lời Tú đang tả. Nhưng Tú bảo kể cả em gái cô có bị bệnh gì đó thật thì Tú vẫn chơi bởi em gái cô rất lương thiện. Đúng thật là Nhung rất lương thiện khi đã nấu cơm cho đứa nhỏ này gần một tuần. Chính vì Nhung thường xuyên chuẩn bị cơm, lại đi học sớm và về thì muộn nên gia đình cô đã phát hiện ra sự tình cờ này. Nhưng bằng mắt thường thôi cô cũng có thể dễ dàng nhận ra được một điều. Cô cảm giác có phần nghi ngờ về mối quan hệ mẹ con của Nhi và Tú. Trông hai người họ… không chỉ đơn giản là tình cảm mẹ con nữa.
…
Nhi đã đợi Minh hơn hai giờ đồng hồ, vì cô nghe y tá nói Minh có một ca phẫu thuật nên cô cũng không thể vội vã được. Cô rất bực mình khi mà bệnh án của Tú lại dễ dàng để người ngoài biết như vậy. Người giữ bệnh án của Tú thì chỉ có thể là Minh, chứ không phải ai khác. Cuối cùng thì anh ta cũng tới.
– Ơ, Nhi, tôi nghe nói cô đã tới và đợi…
Minh rất vui khi nghe y tá nhắc mình rằng người nhà bệnh nhân Tú đang đợi mình. Anh ta đang liên tưởng tới việc Nhi sẽ tới và cảm ơn về gói bánh mà anh mua, nhưng nhiều khi sự thật không như anh mong muốn!
– Tôi cảnh cáo anh… nếu như bệnh tình của Tú còn lộ ra ngoài một lần nữa… tôi sẽ kiện cả cái bệnh viện này đấy!
Nhi bực tức nói thẳng vào mặt Minh ngay khi vừa gặp, cô chẳng bận tâm anh ta định nói gì, cô chỉ muốn làm cho ra nhẽ vấn đề.
– Bệnh án của Tú có ai hỏi tới đâu. Chỉ có người công an mà cô thuê hỏi thôi. Tôi tưởng … cô nhờ anh ta hỏi…
Minh ngây ngốc đáp lời, giá như anh ta không nói thì cô còn đỡ bực. Nhưng tại anh ta nói rồi chỉ khiến cô muốn bực mình thêm.
Trong đầu cô lập ra dòng suy nghĩ, người công an mà cô thuê vô cùng dễ dàng kia biết được bệnh án của Tú, và sau đó… Vương biết điều này. Hoá ra… anh ta đã cài cả mật thám vào đây để theo dõi và rình mò cô sao?
Nhi không thèm đợi chờ Minh giải thích nữa, cô bực mình đi về phòng bệnh của Tú. Dù gì mai cũng là lịch mổ của Tú, cô không nên làm Minh bực mình vì Tú. Chuyện này xong xuôi rồi cô sẽ giải quyết.
Cô đi về phòng, Tú chỉ cần nhìn thấy hai lông mày của cô khẽ nheo lại là biết cô đang bực mình chuyện gì. Tú kéo cô về lòng và hỏi han sau khi cô đóng kín cửa. Giờ cô không thể an tâm với tên công an giả tạo kia nữa.
– Em có thể thấy là chị không vui! – Tú vuốt lại mái tóc của Nhi cho gọn gàng.
– Hừ… nói xem chị đang không vui chuyện gì? – Cô hỏi ghẹo Tú. Vì cô dám chắc Tú không thể rõ chuyện kia được.
– Chị khó chịu… vì em đã nói chuyện với người khác à? – Tú thơm nhẹ vào trán Nhi một cái giống như nịnh nọt.
– Chả thèm. Nói với ai cũng được… đừng có ngồi chung ghế như thế chứ. Em có biết khoảng cách của em với cô ta là bao nhiêu không? Chắc chưa tới 5cm đâu nhỉ? – Nhi được Tú thơm một cái, tới cái thứ hai Tú định thơm thì cô giả bộ tránh đi mặc dù rất thích. Cách Tú yêu cô có chút trẻ con, lại cũng có phần người lớn hơn độ tuổi của Tú.
– Nào… hôm nay cho em hơn vế chị đi… không được nhõng nhẽo! – Tú cương quyết kéo mặt Nhi lại gần để ôm hôn.
Cũng may có trò nghịch ngợm của Tú mà cô có thể vui vẻ và quên đi phần nào sự bực bội về tên Vương đểu giả kia.
– Tú, em ra đây làm gì vậy? – Nhi tiến tới gần chỗ Tú. Làm ngơ như thể không nhận ra người phụ nữ kia đang nói chuyện với Tú.
Tú cũng giật mình, nhưng khi nhìn thấy Nhi, Tú liền có phản xạ giúp đỡ. Tú tuột khỏi chiếc ghế cao ấy và đưa tay giúp Nhi cầm đồ hộ. Nhưng Nhi không cho phép.
– Em đang ốm mà, nên ở phòng chứ? Y tá chị thuê đâu rồi? – Nhi vẫn làm ngơ sự tồn tại của người phụ nữ kia.
An thì nghĩ có thể là Nhi thấy mình và Tú nói chuyện, nhưng chẳng qua Nhi không biết nói gì thôi. Nhi nổi tiếng, ai cũng biết Nhi mà. Đương nhiên là An biết vì An đã từng nhờ Vương xin chữ ký của Nhi mà.
– Chào cô, tôi là Khánh An. Từ quĩ từ thiện Tâm An. Thật ra tôi đã cố liên lạc với cô, nhưng không biết có sai sót gì …
An nghĩ cô cần lên tiếng. Cô đã cố gọi cả sáng nhưng không ai nghe máy. Cuối cùng thì cô cũng tới trong hoàn cảnh như thế này.
– Thật thất lễ quá… tôi không nghe điện từ số lạ. Cô tới lâu chưa… tôi là …
Nhi đang định giới thiệu thì thấy An lôi ra từ trong ví một chiếc móc khoá. Là mảnh chữ ký của cô được cắt ra khỏi tờ giấy, đi bọc lại và làm thành móc khoá.
– Cô là Đinh Mai Nhi. Tôi là fan của cô mà! – An cũng khá vui khi được gặp thần tượng.
Ba người họ mà thấy được sự trái ngang trong duyên phận của họ, hẳn họ sẽ thấy hối hận khi đã gặp nhau, nhất là An và Nhi. Định mệnh giữa họ là gã đàn ông tồi tệ tên Vương, hay là đứa nhỏ tên Tú kia.
– Cô thông cảm cho Tú, Tú thường khó tiếp xúc với người lạ. Chứ Tú rất ngoan. Đừng ngượng khi Tú không biết trả lời câu hỏi của mình!
Nhi giải thích cho An hiểu rõ hơn về Tú, cũng một phần nói rằng, cô và Tú đã đi tới một giới hạn là chỉ hai người hiểu nhau, khó có thêm một ai có thể hiểu Tú, trừ phi là thân thiết.
Tú thì biết mười mươi vì sao Nhi lại nói như vậy, nhưng lại chỉ vui sướng trong lòng và không để lộ ra. Tú vẫn trầm lặng nhìn hai người nói chuyện như vậy.
Hôm nay nét mặt của Tú không được tươi tắn như thường ngày, có lẽ là Tú đang căng thẳng, một đứa nhỏ còn chưa đủ 18, chẳng thề đủ can đảm đối diện với nỗi đau đớn đang đợi chờ mình. An cảm nhận được Tú có vẻ không khoẻ. Mà hai người họ đã trò chuyện cũng hơn một giờ đồng hồ rồi, cô nghĩ cô nên để thời gian để Nhi chăm sóc Tú. Những điều cần biết cô cũng đã biết, cô cảm thấy có gì đó mến Tú, vì Tú đã giúp em gái cô thay đổi. Không ngờ đằng sau vẻ mặt một đứa nhỏ lạnh lùng, lại là một trái tim ấm áp như vậy. Đó có thể là lý do mà Nhung nhà cô tìm tới Tú để làm bạn, chứ nhất quyết không chịu chơi với xã hội ngoài kia.
An tạm biệt hai người họ và ra về. Coi như buổi gặp gỡ ngày hôm nay có kết quả không tệ.
…
Trong lúc đợi Tú tắm rửa, Nhi ở ngoài lướt mạng một chút. Cô sống cách biệt với thế giới vì chăm sóc Tú, giờ mới có thời gian rảnh rỗi cập nhật thông tin. Cũng chẳng có gì nổi bật, có vài bài báo nhắc tới sự thiếu vắng của cô trong showbiz, nhưng cô lại thấy, từ khi cô quyết định rút lui, cô cảm giác như mình bình yên hơn. Khi mà Tú khỏi bệnh, cô nghĩ cô sẽ tìm cách kinh doanh thứ gì đó để đàng hoàng nuôi Tú với danh nghĩa của một người mẹ nuôi.
“Anh muốn gặp em!”
Tin nhắn từ điện thoại của cô. Cô nhìn vào đuôi số là biết đây là số điện thoại riêng của Vương. Chỉ có cô, và những người anh ta liên lạc mới biết được số riêng này. Còn số kia anh ta dùng để làm việc.
“Chúng ta chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp. Hiện tại đã kết thúc hợp đồng, không có việc gì thì không cần thiết để gặp!”
Nhi nghĩ ngợi rồi mới đáp. Vì nếu cô không đáp, anh ta cho rằng cô đồng ý gặp. Thường là như vậy, nhưng giờ cô muốn từ chối thẳng thừng. Một chút cũng không muốn liên hệ với anh ta.
“Em biết là em muốn hay không muốn thì vẫn phải gặp. Hẹn em 3h chiều ngày mai, tại quán cafe ở gần bệnh viện!”
Anh ta tiếp tục nhắn. Đã hơn hai tháng rồi, anh ta đã có gia đình, sao cứ phải làm trò này chứ? Rốt cuộc anh ta muốn gì ở cô?
“Không, con tôi phẫu thuật vào tầm đó, vậy thôi!”
Nhi không muốn nhì nhằng nữa nhưng tại sao anh ta không chịu kết thúc mối quan hệ này đi?
“Bệnh án đây sao? Dù gì đứa nhóc đó cũng sẽ quên đi những thứ mà nó muốn quên, em hi vọng nó vẫn sẽ nhớ và yêu em sao? Em biết là em chỉ thuộc sở hữu của anh thôi mà?”
Không biết anh ta lấy đâu ra giấy tờ bệnh án của Tú. Chẳng phải đó là thứ bí mật sao? Bệnh viện này làm ăn thật vô trách nhiệm, lát nữa cô phải làm cho ra nhẽ chuyện này.
“Tôi xin anh, hãy nghĩ cho vợ anh, và con tôi không làm gì có tội để mà anh phải soi mói cà bệnh án riêng tư của nó. Tôi không muốn gặp anh, và đừng làm phiền tôi nữa!”
Nhi nói rồi tắt máy. Cô đứng dậy, tính chạy thẳng tới phòng bác sĩ để mắng chửi một trận thái độ làm việc của bệnh viện này. Nhưng cô lại thấy tò mò, sao Vương lại biết… Tú yêu cô? Và sao anh ta biết cô cũng đáp trả lại tình yêu đó? Chẳng phải… cô đã yêu cầu công an giám sát nơi này sao? Hay … chính tên công an đó là người để lộ thông tin? Hoặc cũng có thể… ngay từ đầu đó là tên giả danh công an? Tóm lại, là do cô ngu ngốc ngay từ đầu, khi mà tin rằng công an có thể canh gác cho một người như Tú nếu được trả tiền ngoài giờ. Nghĩ ngợi chín chắn, cô nghĩ bệnh viện không phải là nơi làm lộ thông tin bệnh tình của Tú, mà cũng có thể là tên công an giả danh kia. Vương, anh ta biết chắc mai là lịch phẫu thuật của Tú, và chọn ngày hôm nay để thông báo cho cô biết cô đã bị lừa và luôn bị anh ta theo dõi. Đúng, cô chưa bao giờ có thể đánh giá thấp Vương. Anh ta là một con cáo si mê tiền, và lắm trò lắm kế nhất mà cô từng ngu muội yêu thương.
…
Nếu vậy thì… Vương biết mẹ mình có con riêng chứ? Sớm muộn, điều đó không thể giấu kín được. Nhưng Vương đã nhận được tin mật báo, thông tin đó nói rằng mẹ anh đã tìm tới phòng bệnh của đứa nhỏ này và nói đó là con bà ta. Nhưng khi con dâu chạy tới, liền phủ nhận và vờ như không biết gì. Ngay từ đầu, Vương đã cảm giác đứa nhỏ mà Nhi nhận nuôi có gì đó khác thường vì nó có những nét giống anh ta. Vương làm ngơ đi, nhưng khi nhận thấy thông tin khá khớp này, thì anh ta biết, đứa nhỏ kia sớm đã là cái gai trong mắt anh ta. Anh ta không hề hối hận khi đã sai bảo những đứa nhóc ở lớp học đánh thật mạnh vào đầu của đứa nhỏ này. Và giờ đây đứa nhỏ này dám công khai tỏ cái vẻ yêu đương với Nhi sao?
Anh ta cũng biết luôn cả việc, hôm nay An đã tìm tới Tú. Và biết luôn sự tình cờ đáng kinh ngạc kia nữa. Hoá ra… mẹ vợ anh ta đã làm quĩ từ thiện cho cái gai trong mắt anh ta, và người mẹ vợ đó vẫn đắn đo khi lựa chọn nên hay không nên đầu tư vào công ty Ngôi Sao.
Vương biết mục tiêu cần loại bỏ, và mục tiêu cần đạt được của mình trong tương lai sắp tới là gì rồi. Đứa nhỏ tên Tú kia, nó nên trở về nơi nó xứng đáng thuộc về, là bãi rác cùng lũ gàn dở chứ không phải cuộc sống dư giả như thế này. Vừa nghĩ, vừa viết, Vương không để ý rằng mình đã làm rách tận hai lớp giấy a4.
Vừa nói chuyện điện thoại xong, anh thấy cửa văn phòng của mình được mở ra mà không ai báo trước. Là Khánh An. Theo như anh biết thì cô ấy mới từ bệnh viện về.
– Sao em tới mà không bảo anh? – Vương không thích cho An tới công ty của mình. Bởi anh thường nổi hứng bới bất kì người phụ nữ nào mà anh muốn, chứ không nhất thiết là người anh yêu thích. Cũng may là An tới đúng lúc, chứ không thì…
– Em có nói với họ em là ai đâu, chắc họ nghĩ em là bạn anh thôi. Em mua cho em ít cafe, nếu… anh đang bận thì em đi về vậy! – An cảm giác như mình tới lúc chồng đang bận thì phải.
Cô không muốn đặt chồng mình vào tình thế khó xử, cô không thích cách chồng phải đắn đo làm thế nào để đuổi mình về. Cô tự nói cho thấy đỡ ngượng.
– Nếu em có chuyện gì muốn nói với anh thì em cứ nói. Còn nữa… em đi đâu mà qua đây? – Vương tiện thể thử vợ mình, anh hi vọng cô không giấu anh chuyện này.
– Em đi công việc cho mẹ ở bệnh viện. Tiện đường thì qua công ty anh luôn! – An cũng không biết mối quan hệ rắc rối của Vương và Tú nên cô nghĩ chuyện này chẳng có gì phải băn khoăn nói hay không nói.
Vương nghĩ bụng, có thể gia đình cô chưa biết chuyện đáng khinh tởm này, anh liền thở phào nhẹ nhõm. Anh không nghĩ An sẽ đi công việc cho mẹ, vì An vốn dĩ chỉ kinh doanh cho vui chứ chưa hề có ý chí làm công việc cụ thể nào cả. Hôm nay thì hơi bất ngờ một chút, An đã tới tổ chức từ thiện của mẹ cô ấy.
An thấy Vương có vẻ tập trung vào giấy tờ nên cô nói cô về ngay. Nhưng trên đường về, vì bị tắc đường một đoạn rất dài do có tai nạn ở phía cuối đường nên cô kẹt xe lại một chỗ. Cô mở lại điện thoại và xem những ảnh mình đã chụp về Tú để cho đưa cho quĩ từ thiện của mẹ. Thực tế, nhìn Tú không giống một đứa trẻ mồ côi, đó là An đã trừ đi rất nhiều phần hao do Tú được Nhi nuôi dưỡng cũng gần một năm rồi.
Tú nói Tú rất thân với em gái cô. Cô hỏi lại Tú rằng vì sao Tú không thấy cô gái như Nhung kì dị giống như những lời Tú đang tả. Nhưng Tú bảo kể cả em gái cô có bị bệnh gì đó thật thì Tú vẫn chơi bởi em gái cô rất lương thiện. Đúng thật là Nhung rất lương thiện khi đã nấu cơm cho đứa nhỏ này gần một tuần. Chính vì Nhung thường xuyên chuẩn bị cơm, lại đi học sớm và về thì muộn nên gia đình cô đã phát hiện ra sự tình cờ này. Nhưng bằng mắt thường thôi cô cũng có thể dễ dàng nhận ra được một điều. Cô cảm giác có phần nghi ngờ về mối quan hệ mẹ con của Nhi và Tú. Trông hai người họ… không chỉ đơn giản là tình cảm mẹ con nữa.
…
Nhi đã đợi Minh hơn hai giờ đồng hồ, vì cô nghe y tá nói Minh có một ca phẫu thuật nên cô cũng không thể vội vã được. Cô rất bực mình khi mà bệnh án của Tú lại dễ dàng để người ngoài biết như vậy. Người giữ bệnh án của Tú thì chỉ có thể là Minh, chứ không phải ai khác. Cuối cùng thì anh ta cũng tới.
– Ơ, Nhi, tôi nghe nói cô đã tới và đợi…
Minh rất vui khi nghe y tá nhắc mình rằng người nhà bệnh nhân Tú đang đợi mình. Anh ta đang liên tưởng tới việc Nhi sẽ tới và cảm ơn về gói bánh mà anh mua, nhưng nhiều khi sự thật không như anh mong muốn!
– Tôi cảnh cáo anh… nếu như bệnh tình của Tú còn lộ ra ngoài một lần nữa… tôi sẽ kiện cả cái bệnh viện này đấy!
Nhi bực tức nói thẳng vào mặt Minh ngay khi vừa gặp, cô chẳng bận tâm anh ta định nói gì, cô chỉ muốn làm cho ra nhẽ vấn đề.
– Bệnh án của Tú có ai hỏi tới đâu. Chỉ có người công an mà cô thuê hỏi thôi. Tôi tưởng … cô nhờ anh ta hỏi…
Minh ngây ngốc đáp lời, giá như anh ta không nói thì cô còn đỡ bực. Nhưng tại anh ta nói rồi chỉ khiến cô muốn bực mình thêm.
Trong đầu cô lập ra dòng suy nghĩ, người công an mà cô thuê vô cùng dễ dàng kia biết được bệnh án của Tú, và sau đó… Vương biết điều này. Hoá ra… anh ta đã cài cả mật thám vào đây để theo dõi và rình mò cô sao?
Nhi không thèm đợi chờ Minh giải thích nữa, cô bực mình đi về phòng bệnh của Tú. Dù gì mai cũng là lịch mổ của Tú, cô không nên làm Minh bực mình vì Tú. Chuyện này xong xuôi rồi cô sẽ giải quyết.
Cô đi về phòng, Tú chỉ cần nhìn thấy hai lông mày của cô khẽ nheo lại là biết cô đang bực mình chuyện gì. Tú kéo cô về lòng và hỏi han sau khi cô đóng kín cửa. Giờ cô không thể an tâm với tên công an giả tạo kia nữa.
– Em có thể thấy là chị không vui! – Tú vuốt lại mái tóc của Nhi cho gọn gàng.
– Hừ… nói xem chị đang không vui chuyện gì? – Cô hỏi ghẹo Tú. Vì cô dám chắc Tú không thể rõ chuyện kia được.
– Chị khó chịu… vì em đã nói chuyện với người khác à? – Tú thơm nhẹ vào trán Nhi một cái giống như nịnh nọt.
– Chả thèm. Nói với ai cũng được… đừng có ngồi chung ghế như thế chứ. Em có biết khoảng cách của em với cô ta là bao nhiêu không? Chắc chưa tới 5cm đâu nhỉ? – Nhi được Tú thơm một cái, tới cái thứ hai Tú định thơm thì cô giả bộ tránh đi mặc dù rất thích. Cách Tú yêu cô có chút trẻ con, lại cũng có phần người lớn hơn độ tuổi của Tú.
– Nào… hôm nay cho em hơn vế chị đi… không được nhõng nhẽo! – Tú cương quyết kéo mặt Nhi lại gần để ôm hôn.
Cũng may có trò nghịch ngợm của Tú mà cô có thể vui vẻ và quên đi phần nào sự bực bội về tên Vương đểu giả kia.
/58
|