Lại một lần nữa Nhi mở mắt ra. Trong ngày hôm nay, cô đã hai lần rơi vào giấc ngủ sâu mà cô không hề hay biết. Lần trước tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm ôm Tú ngủ. Và giờ cũng thế, chỉ có điều… hai người không mặc gì thôi. Cô tỉnh dậy đầu óc hơi mơ màng một chút, nhưng rồi khi nhận ra được tình hình, cô bắt đầu có cảm giác lo nghĩ.
– Tú… Tú, tỉnh dậy đi! – Cô bắt đầu hoảng loạn gọi Tú dậy cùng cô. Không thể mình cô là người mang suy nghĩ lo sợ này được.
Tú bị Nhi vỗ liên tục vào hai má, cũng lờ mờ mở mắt. Tú có vẻ lười nhác tỉnh giấc, nhưng nghe thấy giọng Nhi có vẻ hoảng hốt nên Tú buộc phải tỉnh.
“Tú, chị không muốn nói ra bằng miệng đâu. Nó thật xấu hổ. Em nói xem, có phải chúng ta vừa mới… làm chuyện đó không?”
Nhi nhìn thẳng vào mắt Tú khi Tú tỉnh dậy. Tú đương nhiên là biết Nhi đang cố nói chuyện với mình bằng suy nghĩ. Tú mới tỉnh dậy, đầu óc chưa suy nghĩ được kĩ càng, chưa định hình được xung quanh vừa xảy ra chuyện gì. Sau khi xem xét kỹ, đúng là họ vừa mới…
– Em… em không biết. Chị cũng cho phép mà! – Tú ấp úng nói. Hai tai của Tú bắt đầu đỏ ửng lên.
“Chị không nói là chị cho phép hay không. Sớm muộn chị cũng thuộc về em… nhưng… em còn chưa đủ 18 tuổi mà. Cơ thể chị, em thấy hết rồi thì sao đây?”
Nhi nhìn vào mắt Tú để Tú nghe được lần nữa, sau đó cô chùm chăn che kín mặt. Thậm chí là giật hết chăn của Tú không cho Tú đắp nữa. Cô mặc kệ, cô quá xấu hổ. Tuy là ham muốn của mỗi người, nhưng cái gì nó cũng nên theo đúng qui tắc của nó chứ sao lại để Tú làm như vậy với mình. Cô nhớ rõ chứ, cô cũng ủng hộ Tú và còn rất nhiệt tình nữa. Chính cô khi nãy đã dạy Tú phải làm như thế nào mà. Cảm giác của Nhi bây giờ vừa ngượng vừa thấy có lỗi. Có lỗi ở cương vị làm mẹ, ngượng ngùng ở cương vị làm người yêu. Cô không thể tiếp tục giữ hai cương vị, vừa là mẹ vừa là người yêu được. Cái gì ra cái đó, không thể lẫn lộn được!
Tú bị giật chăn đi bất ngờ, phải lật đật bò xuống giường tìm quần áo mặc cho chỉnh tề rồi tiếp tục quay lên giường. Tú không hiểu sao trước đó thì Nhi rất hào hứng, rất nhiệt tình cùng Tú, nhưng tại sao giờ lại ngượng như vậy nhỉ?
– Chị Nhi…? – Tú ghé gần sát về nơi mà Tú cho đó là tai của Nhi. Nhi chùm chăn che kín người rồi, làm sao mà nhìn được nữa.
– Bla bla bla. Chị không nghe thấy đâu. Đừng có cố mà nói chuyện!
Nhi nói vọng ra khỏi chăn. Chẳng hiểu sao lúc này Tú cảm giác như chị ấy còn trẻ con hơn cả mình. Không giống như chị ấy hơn mình những 8 tuổi nữa.
Biết là hiện tại sức khoẻ của mình không khoẻ như lúc trước, nhưng Tú vẫn cố bặm môi, lấy hết sức kéo Nhi dậy. Nhìn hai người như một bức tranh cổ trang tuyệt đẹp vậy. Nữ nhân này đặt nữ nhân kia ngồi trên đùi mình, hai người đưa mắt nhìn nhau.
– Đừng có cố gắng mà đọc suy nghĩ của chị, đồ quá đáng! – Nhi nhắm tịt mắt lại khi nhìn Tú. Cô không muốn những suy nghĩ của mình bị lộ ra ngay lúc này.
– Không thèm nhìn nhau cũng được. Nhưng chị phải nói, vì sao chị lại như vậy? Ngượng thì ngượng, sao còn khẳng định sau này thuộc về em nữa hả? – Tú ôm eo Nhi sát hơn. Tú không muốn người mà Tú yêu thương cảm giác cô đơn sau những việc như thế này.
– Chị… không chỉ là người yêu, còn là mẹ em nữa. Thôi không vòng vo nữa, chị hi vọng em suy nghĩ đủ rộng để hiểu vì sao chị xấu hổ. Vậy thôi… chị đi tắm đây!
Nhi ngượng ngùng nói liền một mạch, cô túm chăn thật chặt che hết người mình, sau đó đi thẳng về phía nhà tắm không thèm nhìn Tú nữa. Nếu như nhìn Tú, cô lại sợ bị lộ rằng cô rất thích những chuyện như thế này. Nếu như cô không chịu đựng được cho tới khi Tú trưởng thành thực sự, cô là một người mẹ tồi tệ khi tiêm nhiễm vào đầu đứa con chưa tròn 18 của mình những điều hư hỏng. Cô cho rằng vừa rồi cô đã sai khi làm vậy! Vừa tắm vừa ngẫm nghĩ, cô thực sự quá sai, nhưng hiện tại cô không nên nhắc tới chuyện này thêm một lần nào nữa. Mục đích sắp tới của cô, cô phải giúp Tú đậu đại học, và hướng cho Tú một môi trường học tập thật tốt, có lẽ, cô nên tìm mọi cách để Vương không tìm tới cô, không làm phiền tới cô và con cô nữa.
… hai năm sau …
Nhi nghe thấy tiếng chuông báo thức, cô vội bùng dậy khỏi chiếc chăn mà film trường đưa cho cô mượn tạm. Cô nhanh chóng nhìn đồng hồ, chỉ còn 2 tiếng nữa cho cô chuẩn bị thôi.
Cô đang lục đục chỉnh lại tóc tai của mình, cũng kiểm tra lại mái tóc đang rối bời nữa. Quản lý xem giờ rồi chạy nhanh qua phía cô …
– Chuẩn bị xong chưa? Anh ra lấy xe nhé?
– Ok, chỉ 10 phút nữa là em ra tới xe ngay! Anh lấy đi!
Nhi nhanh chóng làm xong nốt những phần còn lại. Báo cáo lại với đạo diễn cho cô về sớm ngày hôm nay. Cô đã làm việc rất vất vả, chỉ được ngủ có 2 tiếng một ngày vì cô đẩy nhanh quay những cảnh quay cá nhân của cô. Cô đang tham gia một bộ phim điện ảnh, trong thời gian qua, Nhi cũng có tìm một quản lý khác cho mình để tiện cho việc nhận hợp đồng. Việc cô tái xuất trong làng điện ảnh cũng khiến cho nhiều người bất ngờ. Vốn dĩ cô là ca sĩ thôi, năng khiếu đóng phim của cô không có, chỉ là tham gia những lớp đào tạo diễn xuất cao cấp để đá sân, nhưng cô tham gia vào làng điện ảnh là có mục đích riêng của mình.
Tạm gác công việc, cô muốn mình ra tới sân bay thật đúng giờ. Con cô đi du học, hai năm mới được về chừng một tuần. Cô không muốn lãng phí thời gian ở bên con mình dù chỉ một giây.
– Em có vẻ háo hức gặp Tú nhỉ? – Anh quản lý mới của Nhi tên là Dương. Anh ta thấy tâm trạng của Nhi là hiểu. Anh ta cũng có gia đình, có con rồi mà. Nhìn Nhi cứ mỗi phút lại đưa tay nhìn đồng hồ xem thời gian là biết Nhi đang mong ngóng tới mức nào.
– Đương nhiên, con anh còn nhỏ. Chưa đi xa thì anh chưa thấy nhớ tới mức nào đâu!
Nhi nói lại cho Dương biết tâm trạng mong ngóng của Nhi đang diễn ra như thế nào. Cô nhớ lắm rồi, đó không chỉ đơn thuần là con cô nữa. Giữa hai người có một thứ tình cảm, gặp ở trên điện thoại hay video thôi cũng không đủ. Nhưng vì tương lai của Tú, cô buộc phải hi sinh. Sau hai năm mòn mỏi chờ đợi, cô không thể giấu đi sự hồi hộp của mình.
“Chuyện của tôi và cô là chuyện người lớn. Hi vọng cô cho phép Nhung gặp Tú ở sân bay?”
Điện thoại Nhi lại rung lên. Từ lúc biết được sự thật đáng sợ kia, Nhi đã yêu cầu An không được phép lại gần Tú. Bởi có thể An chính là nguyên nhân khiến Tú gặp nguy hiểm. Nhưng cô cũng cảm thấy may mắn khi cả cô và An biết về quá khứ của nhau, không rõ An đã làm gì nhưng Vương không tìm tới cô nữa…
Đó là một câu chuyện khá dài…
Tú nhận giấy báo rằng Tú đã nhận được học bổng từ Anh quốc, Tú rất vui và cả Nhi cũng vậy. Với Nhi, cô đã chỉ hi vọng Tú nhận được giấy báo của một trường đại học nào đó trong nước, nào ngờ, Tú nhận được cả giấy báo học bổng. Chứng tỏ trong thời gian cô cật lực chăm sóc Tú, cả ngày chỉ ở nhà, Tú cần thì giúp Tú kiểm tra bài xem Tú có quên đoạn nào không, nếu như không giúp được gì cho Tú ở những môn tư duy thì Nhi đợi chờ Tú và gia sư học xong để chuẩn bị gì đó cho Tú ăn. Cảm giác như đây vừa là chăm con lại vừa là chăm sóc người yêu thành tài vậy.
– Tú, em muốn tổ chức liên hoan gì không? Chị sẽ mời cả Nhung tới. Hình như Nhung nhắn cho chị là nó đậu ngoại thương thì phải! – Nhi nhắc cho Tú biết. Tú vì tập trung ôn thi nên đã trả lại điện thoại cho cô rồi.
Tú nghĩ ngợi kĩ càng, vì đây là một việc rất ý nghĩa nên Tú cần xem xét đúng đắn.
– Em chỉ muốn, em và chị cùng đi ăn ở đâu đó liên hoan cũng được. Chứ thực ra… em với Nhung chắc sẽ gặp nhau buổi khác. Em chỉ muốn đi ăn riêng với chị thôi.
Tú nói một cách ấp úng không diễn tả hàm ý của mình được. Tú bắt đầu tôn trọng suy nghĩ của Nhi nhiều hơn nên khi nói chuyện, Tú hạn chế không nhìn vào mắt Nhi. Khi thật cần thiết thì Tú mới nhìn.
– Dẻo miệng, em cũng bắt đầu có thói nịnh rồi đấy. Được rồi, thích thì chị chiều. Đi ăn ở nơi chị quen nhé?
Đó là nơi mà Nhi muốn rủ ai tới cũng được. Không gian đó sẽ là không gian riêng tư của cô. Cô đã thử nghiệm từ thời cô đang ở công ty cũ. Kể cả Vương đã đưa tiền giấu diếm để biết cô làm gì trong đó cũng không thành vì bà chủ là người rất biết giữ lời.
Cô bảo Tú lên phòng mà cô đã đặt trước. Tú có ý định đợi cô, thế nhưng cô bảo Tú phải lên đó mà đợi thức ăn ra. Có vẻ như Tú không có dấu hiệu gì gọi là sút cân do ôn thi, mà nhờ sự chăm sóc nhiệt tình của Nhi, Tú lại béo lên, có da có thịt hơn hẳn.
Nhi vẫn chưa quen lái xe xuống dốc nên khi lái xuống hầm, cô phải đi từ từ nhất có thể. Xuống tới nơi cô vẫn duy trì tốc độ ấy…
P.s là mình không thể :))
– Tú… Tú, tỉnh dậy đi! – Cô bắt đầu hoảng loạn gọi Tú dậy cùng cô. Không thể mình cô là người mang suy nghĩ lo sợ này được.
Tú bị Nhi vỗ liên tục vào hai má, cũng lờ mờ mở mắt. Tú có vẻ lười nhác tỉnh giấc, nhưng nghe thấy giọng Nhi có vẻ hoảng hốt nên Tú buộc phải tỉnh.
“Tú, chị không muốn nói ra bằng miệng đâu. Nó thật xấu hổ. Em nói xem, có phải chúng ta vừa mới… làm chuyện đó không?”
Nhi nhìn thẳng vào mắt Tú khi Tú tỉnh dậy. Tú đương nhiên là biết Nhi đang cố nói chuyện với mình bằng suy nghĩ. Tú mới tỉnh dậy, đầu óc chưa suy nghĩ được kĩ càng, chưa định hình được xung quanh vừa xảy ra chuyện gì. Sau khi xem xét kỹ, đúng là họ vừa mới…
– Em… em không biết. Chị cũng cho phép mà! – Tú ấp úng nói. Hai tai của Tú bắt đầu đỏ ửng lên.
“Chị không nói là chị cho phép hay không. Sớm muộn chị cũng thuộc về em… nhưng… em còn chưa đủ 18 tuổi mà. Cơ thể chị, em thấy hết rồi thì sao đây?”
Nhi nhìn vào mắt Tú để Tú nghe được lần nữa, sau đó cô chùm chăn che kín mặt. Thậm chí là giật hết chăn của Tú không cho Tú đắp nữa. Cô mặc kệ, cô quá xấu hổ. Tuy là ham muốn của mỗi người, nhưng cái gì nó cũng nên theo đúng qui tắc của nó chứ sao lại để Tú làm như vậy với mình. Cô nhớ rõ chứ, cô cũng ủng hộ Tú và còn rất nhiệt tình nữa. Chính cô khi nãy đã dạy Tú phải làm như thế nào mà. Cảm giác của Nhi bây giờ vừa ngượng vừa thấy có lỗi. Có lỗi ở cương vị làm mẹ, ngượng ngùng ở cương vị làm người yêu. Cô không thể tiếp tục giữ hai cương vị, vừa là mẹ vừa là người yêu được. Cái gì ra cái đó, không thể lẫn lộn được!
Tú bị giật chăn đi bất ngờ, phải lật đật bò xuống giường tìm quần áo mặc cho chỉnh tề rồi tiếp tục quay lên giường. Tú không hiểu sao trước đó thì Nhi rất hào hứng, rất nhiệt tình cùng Tú, nhưng tại sao giờ lại ngượng như vậy nhỉ?
– Chị Nhi…? – Tú ghé gần sát về nơi mà Tú cho đó là tai của Nhi. Nhi chùm chăn che kín người rồi, làm sao mà nhìn được nữa.
– Bla bla bla. Chị không nghe thấy đâu. Đừng có cố mà nói chuyện!
Nhi nói vọng ra khỏi chăn. Chẳng hiểu sao lúc này Tú cảm giác như chị ấy còn trẻ con hơn cả mình. Không giống như chị ấy hơn mình những 8 tuổi nữa.
Biết là hiện tại sức khoẻ của mình không khoẻ như lúc trước, nhưng Tú vẫn cố bặm môi, lấy hết sức kéo Nhi dậy. Nhìn hai người như một bức tranh cổ trang tuyệt đẹp vậy. Nữ nhân này đặt nữ nhân kia ngồi trên đùi mình, hai người đưa mắt nhìn nhau.
– Đừng có cố gắng mà đọc suy nghĩ của chị, đồ quá đáng! – Nhi nhắm tịt mắt lại khi nhìn Tú. Cô không muốn những suy nghĩ của mình bị lộ ra ngay lúc này.
– Không thèm nhìn nhau cũng được. Nhưng chị phải nói, vì sao chị lại như vậy? Ngượng thì ngượng, sao còn khẳng định sau này thuộc về em nữa hả? – Tú ôm eo Nhi sát hơn. Tú không muốn người mà Tú yêu thương cảm giác cô đơn sau những việc như thế này.
– Chị… không chỉ là người yêu, còn là mẹ em nữa. Thôi không vòng vo nữa, chị hi vọng em suy nghĩ đủ rộng để hiểu vì sao chị xấu hổ. Vậy thôi… chị đi tắm đây!
Nhi ngượng ngùng nói liền một mạch, cô túm chăn thật chặt che hết người mình, sau đó đi thẳng về phía nhà tắm không thèm nhìn Tú nữa. Nếu như nhìn Tú, cô lại sợ bị lộ rằng cô rất thích những chuyện như thế này. Nếu như cô không chịu đựng được cho tới khi Tú trưởng thành thực sự, cô là một người mẹ tồi tệ khi tiêm nhiễm vào đầu đứa con chưa tròn 18 của mình những điều hư hỏng. Cô cho rằng vừa rồi cô đã sai khi làm vậy! Vừa tắm vừa ngẫm nghĩ, cô thực sự quá sai, nhưng hiện tại cô không nên nhắc tới chuyện này thêm một lần nào nữa. Mục đích sắp tới của cô, cô phải giúp Tú đậu đại học, và hướng cho Tú một môi trường học tập thật tốt, có lẽ, cô nên tìm mọi cách để Vương không tìm tới cô, không làm phiền tới cô và con cô nữa.
… hai năm sau …
Nhi nghe thấy tiếng chuông báo thức, cô vội bùng dậy khỏi chiếc chăn mà film trường đưa cho cô mượn tạm. Cô nhanh chóng nhìn đồng hồ, chỉ còn 2 tiếng nữa cho cô chuẩn bị thôi.
Cô đang lục đục chỉnh lại tóc tai của mình, cũng kiểm tra lại mái tóc đang rối bời nữa. Quản lý xem giờ rồi chạy nhanh qua phía cô …
– Chuẩn bị xong chưa? Anh ra lấy xe nhé?
– Ok, chỉ 10 phút nữa là em ra tới xe ngay! Anh lấy đi!
Nhi nhanh chóng làm xong nốt những phần còn lại. Báo cáo lại với đạo diễn cho cô về sớm ngày hôm nay. Cô đã làm việc rất vất vả, chỉ được ngủ có 2 tiếng một ngày vì cô đẩy nhanh quay những cảnh quay cá nhân của cô. Cô đang tham gia một bộ phim điện ảnh, trong thời gian qua, Nhi cũng có tìm một quản lý khác cho mình để tiện cho việc nhận hợp đồng. Việc cô tái xuất trong làng điện ảnh cũng khiến cho nhiều người bất ngờ. Vốn dĩ cô là ca sĩ thôi, năng khiếu đóng phim của cô không có, chỉ là tham gia những lớp đào tạo diễn xuất cao cấp để đá sân, nhưng cô tham gia vào làng điện ảnh là có mục đích riêng của mình.
Tạm gác công việc, cô muốn mình ra tới sân bay thật đúng giờ. Con cô đi du học, hai năm mới được về chừng một tuần. Cô không muốn lãng phí thời gian ở bên con mình dù chỉ một giây.
– Em có vẻ háo hức gặp Tú nhỉ? – Anh quản lý mới của Nhi tên là Dương. Anh ta thấy tâm trạng của Nhi là hiểu. Anh ta cũng có gia đình, có con rồi mà. Nhìn Nhi cứ mỗi phút lại đưa tay nhìn đồng hồ xem thời gian là biết Nhi đang mong ngóng tới mức nào.
– Đương nhiên, con anh còn nhỏ. Chưa đi xa thì anh chưa thấy nhớ tới mức nào đâu!
Nhi nói lại cho Dương biết tâm trạng mong ngóng của Nhi đang diễn ra như thế nào. Cô nhớ lắm rồi, đó không chỉ đơn thuần là con cô nữa. Giữa hai người có một thứ tình cảm, gặp ở trên điện thoại hay video thôi cũng không đủ. Nhưng vì tương lai của Tú, cô buộc phải hi sinh. Sau hai năm mòn mỏi chờ đợi, cô không thể giấu đi sự hồi hộp của mình.
“Chuyện của tôi và cô là chuyện người lớn. Hi vọng cô cho phép Nhung gặp Tú ở sân bay?”
Điện thoại Nhi lại rung lên. Từ lúc biết được sự thật đáng sợ kia, Nhi đã yêu cầu An không được phép lại gần Tú. Bởi có thể An chính là nguyên nhân khiến Tú gặp nguy hiểm. Nhưng cô cũng cảm thấy may mắn khi cả cô và An biết về quá khứ của nhau, không rõ An đã làm gì nhưng Vương không tìm tới cô nữa…
Đó là một câu chuyện khá dài…
Tú nhận giấy báo rằng Tú đã nhận được học bổng từ Anh quốc, Tú rất vui và cả Nhi cũng vậy. Với Nhi, cô đã chỉ hi vọng Tú nhận được giấy báo của một trường đại học nào đó trong nước, nào ngờ, Tú nhận được cả giấy báo học bổng. Chứng tỏ trong thời gian cô cật lực chăm sóc Tú, cả ngày chỉ ở nhà, Tú cần thì giúp Tú kiểm tra bài xem Tú có quên đoạn nào không, nếu như không giúp được gì cho Tú ở những môn tư duy thì Nhi đợi chờ Tú và gia sư học xong để chuẩn bị gì đó cho Tú ăn. Cảm giác như đây vừa là chăm con lại vừa là chăm sóc người yêu thành tài vậy.
– Tú, em muốn tổ chức liên hoan gì không? Chị sẽ mời cả Nhung tới. Hình như Nhung nhắn cho chị là nó đậu ngoại thương thì phải! – Nhi nhắc cho Tú biết. Tú vì tập trung ôn thi nên đã trả lại điện thoại cho cô rồi.
Tú nghĩ ngợi kĩ càng, vì đây là một việc rất ý nghĩa nên Tú cần xem xét đúng đắn.
– Em chỉ muốn, em và chị cùng đi ăn ở đâu đó liên hoan cũng được. Chứ thực ra… em với Nhung chắc sẽ gặp nhau buổi khác. Em chỉ muốn đi ăn riêng với chị thôi.
Tú nói một cách ấp úng không diễn tả hàm ý của mình được. Tú bắt đầu tôn trọng suy nghĩ của Nhi nhiều hơn nên khi nói chuyện, Tú hạn chế không nhìn vào mắt Nhi. Khi thật cần thiết thì Tú mới nhìn.
– Dẻo miệng, em cũng bắt đầu có thói nịnh rồi đấy. Được rồi, thích thì chị chiều. Đi ăn ở nơi chị quen nhé?
Đó là nơi mà Nhi muốn rủ ai tới cũng được. Không gian đó sẽ là không gian riêng tư của cô. Cô đã thử nghiệm từ thời cô đang ở công ty cũ. Kể cả Vương đã đưa tiền giấu diếm để biết cô làm gì trong đó cũng không thành vì bà chủ là người rất biết giữ lời.
Cô bảo Tú lên phòng mà cô đã đặt trước. Tú có ý định đợi cô, thế nhưng cô bảo Tú phải lên đó mà đợi thức ăn ra. Có vẻ như Tú không có dấu hiệu gì gọi là sút cân do ôn thi, mà nhờ sự chăm sóc nhiệt tình của Nhi, Tú lại béo lên, có da có thịt hơn hẳn.
Nhi vẫn chưa quen lái xe xuống dốc nên khi lái xuống hầm, cô phải đi từ từ nhất có thể. Xuống tới nơi cô vẫn duy trì tốc độ ấy…
P.s là mình không thể :))
/58
|