Happy new year!! Kết OE của mình không phải là hai bạn trẻ không có hạnh phúc đâu. Hai bạn trẻ sẽ có cái kết đẹp, yên tâm nha :*
Nửa đêm, Nhi đang nằm bên cạnh Tú ở trên giường bệnh, đột nhiên có một cuộc gọi từ số máy lạ gọi tới máy cô. Cô chỉ sợ tiếng chuông làm Tú thức giấc, cô nhanh chóng tắt tiếng chuông, nhẹ nhàng gỡ tay Tú ra khỏi người mình và ra ngoài để nghe máy.
“Alo?”, Nhi nghe máy cũng nhỏ nhẹ bởi bệnh viện không cho phép làm ồn, và cũng là đêm khuya rồi.
“Cháu là Nhi phải không?”, là một giọng nói của phụ nữ trung tuổi.
“Dạ, ai đấy ạ?”
“Cô là mẹ ruột của Tú, mẹ của Vương nữa, cô biết cháu sẽ không chịu gặp mặt ở bên ngoài, nhưng cô muốn nói chuyện với cháu một cách nghiêm túc và thẳng thắn!”, hoá ra là bà Thi.
“Vâng, cô có gì thì cứ nói ạ!”, Nhi chẳng hiểu vì lý do gì bà ta lại gọi cho cô vào lúc nửa đêm như thế này. Còn nữa, bà ta không rõ là đã biết được chuyện Vương sai người hại Tú hay chưa.
“Cô nghe nói cháu và Tú có mối quan hệ yêu đương chứ không phải là mẹ con?”, cuối cùng bà ta cũng nói thẳng vấn đề.
“À, Tú đã khai nhận lại mối quan hệ, và về luật thì chẳng ai cấm cháu và Tú yêu nhau cả, vậy nên cháu nghĩ đó là điều xứng đáng để cháu nhận ạ!”, Nhi mạnh mẽ trả lời lại bà ta.
“Cháu hiểu rõ đó mối quan hệ không đúng truyền thống, tại sao cháu lớn hơn Tú mà không suy nghĩ chín chắn gì thế?”, bà Thi nói mà như thể đang mắng Nhi vậy.
“Cháu thấy mối quan hệ đó là đúng đắn, cháu cần Tú, Tú cũng cần cháu. Bọn cháu nương tựa vào nhau để sống cũng được một thời gian dài và đủ để Tú tự hiểu có cần mối quan hệ này không. Cháu thật không nghĩ bác vẫn xem Tú là con mình như vậy!”, trong lúc nóng giận, Nhi không thể kiềm chế được và không thể phân biệt đúng sai trong câu nói của mình, vì thế Nhi dường như sắp quên đi vai vế thật sự của hai người và không có chừng mực trò chuyện nữa.
“Cháu đang lợi dụng chuyện Tú không nhận bác là mẹ để công kích sao? Bác chỉ cho cháu rõ, nếu cháu coi mối quan hệ đó là đúng, vậy cháu nói bác nghe xem, Tú làm nên tội gì mà nó phải yêu và kết hôn, chung sống với một người phụ nữ đã qua tay biết bao nhiêu đàn ông như cháu? Cháu tưởng bác không rõ chuyện cháu đi giao dịch cho Vương sao? Cháu không là gái điếm thì là thứ con gái gì? Tuy Tú không nhận bác, nhưng bác kịch liệt phản đối mối quan hệ của cháu và Tú với cương vị người mẹ!”, bà Thi đanh thép nói.
Chuyện này, đúng là dễ đụng chạm tới lòng tự ái của người khác mà. Đúng là gừng càng già càng cay. Dù Nhi có mạnh mẽ như thế nào thì cô cũng không thể phủ nhận điều bà Thi đang nói. Bà ta đang nói đúng sự thật mà, có dựng lên câu chuyện gì xảo trá về Nhi đâu?
“Làm sao, lần này là bác nói đúng phải không? Nếu bác là cháu, bác chỉ dừng lại mối quan hệ mẹ con như từ lúc ban đầu. Bác theo dõi thấy cháu thành tâm chăm sóc Tú, đi theo Tú tới tận trường học để bảo vệ Tú trước đám nhóc quái ác kia. Tại sao và lý do gì mà cháu có thể chuyển thứ tình cảm mẹ con đó thành tình yêu được? Nghịch lý!”, bà Thi tiếp tục phân tích sau khi thấy Nhi á khẩu và không nói được gì.
“Vậy nên, cháu suy nghĩ kỹ xem, tương lai của Tú có xứng đáng với một đứa con gái như cháu không? Rồi tới lúc hai đứa lớn tuổi hơn nữa, cháu có phủ nhận được việc lúc đó cháu vẫn giữ được nét đẹp của cháu không? Bác cam đoan với cháu, cái gì rồi cũng thua với thời gian. Bác đã không thể nuôi Tú rồi, chỉ mong cháu hiểu cho bác, đừng làm phiền tới tương lai của Tú…”
Nhi không buồn trả lời bà ta nữa. Cô tắt ngay máy đi trước khi bà ta kịp bới móc thêm thứ gì đó trong quá khứ của cô để mà lăng mạ nhân phẩm của cô. Bà ta mới gọi cô là thứ gái điếm. Bà ta cho rằng cô không xứng với tương lai của Tú. Nhưng khi suy nghĩ chín chắn, cô thấy bà ta nói đúng thật. Cô có thể là thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, việc đau lòng khiến cô không đủ minh mẫn để nhớ tới việc suy nghĩ cho tương lai của cô và Tú.
– Nhi, sao đứng ngoài đó lạnh vậy? – Tú gọi Nhi từ trong, Tú đã mở sẵn cửa, có lẽ là tỉnh giấc không thấy Nhi đâu đây mà.
– Em vào liền đây! – Nhi giật mình khi nghe Tú gọi, sau đó cũng nhanh chân đi vào phòng.
Nhi cảm giác như hiện tại trong lòng thật hụt hẫng, nhất là từ “gái điếm” mà bà Thi nhắc tới.
– Sao tự nhiên ra đó, người em lạnh rồi này! – Tú nói rồi phủ chăn lấp hai người họ, và ôm Nhi vào trong lòng mình nữa.
– Em bị tỉnh giấc… ra đó hít ít khí trời thôi à! – Nhi nói dối. Cũng may là hiện tại Tú không còn thứ khả năng chết tiệt đó nữa.
– Ừm… Tú yêu em…! – Tú xiết chặt người Nhi một cái rồi lại dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Chuyến đi du lịch kia, đối với Nhi hiện tại không còn sự hào hứng như phút ban đầu mới nghe nữa. Nó là bị chững lại rồi. Cô nằm nghĩ ngợi rất nhiều, cả đêm hôm đó, Nhi dường như mất ngủ. Cô luôn bị ám ảnh hai từ “gái điếm” mà bà Thi đã dùng để lăng mạ mình. Cô đang nghĩ, cô có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không, bởi vì suy cho cùng, nó thật phức tạp. Cô sẵn sàng nhận sóng gió khi yêu Tú, nhưng Tú có đáng phải chịu khổ như thế này để yêu cô không? Vốn dĩ, phẩm chất của cô đủ lớn để bao dung cho nhiều lần Tú xé nát trái tim cô. Nhưng lòng tự trọng của cô cũng thấy được… mình chẳng hề xứng với Tú. Cô cứ có cảm giác như truyện Kiều có thực ở ngoài đời, dù cho cô chẳng đẹp rạng ngời được như Kiều, nhưng cuối cùng thì Kiều cũng chỉ có thể làm bạn với người mà Kiều yêu. Còn cô… cô có quyền làm bạn với Tú không khi mà cô không thể yêu Tú chứ? Nghĩ tới tương lai, đường danh vọng của Tú, cô lại thấy băn khoăn về tình yêu của chính mình, là nên tiếp tục hay dừng lại?
Bà Thi nói cũng có phần đúng, bà ta trách Nhi lớn hơn Tú những 8 tuổi, nhưng suy nghĩ của Nhi lại thiếu chín chắn tới vậy. Sao trước giờ cô chưa từng nghĩ tới việc tương lai cô và Tú sẽ đối mặt như thế nào?
…
Vài ngày sau, Nhi vẫn bị lời nói của bà Thi làm ám ảnh. Cô không phủ nhận rằng cô không thích bà ta, nhưng cô phải thừa nhận bà ta cố tình đánh vào tâm lý của cô để ép buộc cô rời xa Tú, hoặc cũng có thể là muốn tước đoạt quyền được ở bên Tú. Nhưng cô dù có chết cũng không thể để Tú sống chung một mái nhà với tên ác ôn kia, khi mà hắn ta có thể sai người hành hung Tú như vậy. Chưa có bằng chứng cụ thế, nhưng Nhi tin rằng chuyện này chỉ có thể là do anh ta làm, không có ai có dã tâm với Tú được bằng anh ta. Tú cũng để ý được mấy hôm nay Nhi có chuyện gì đó không vui và cô ấy đang giấu mình. Nhưng Tú không thể đoán được thực hư cô ấy buồn về chuyện gì.
Kể cả việc chuẩn bị thức ăn cho Tú, Nhi vẫn làm rất chu đáo và ngon lành, thế nhưng gương mặt của Nhi, vẫn ẩn chứa một điều gì đó. Điều này khiến Tú ăn cũng không còn ngon miệng nữa mặc dù đồ Nhi nấu cho Tú ăn, hôm nào lỡ tay, hôm nào nêm nhầm, có bị làm sao đi chăng nữa Tú luôn cố gắng ăn hết. Làm gì để Nhi vui lòng thì Tú bất chấp làm hết. Nhưng lần này thì Tú không biết mình lại làm gì có lỗi nữa.
– Sao, ăn không ngon à? – Nhi thấy Tú ăn không ra hồn, vậy nên cô lấy đũa nếm thử đồ ăn mình làm. Cũng có vấn đề gì đâu nhỉ.
Tú lắc đầu, có vẻ như Nhi không biết Nhi buồn thì Tú cũng buồn theo thì phải. Chẳng nhẽ giữa hai người còn có điều gì để giấu nhau sao?
– Em đang nghĩ ngợi điều gì mấy hôm nay vậy? – Tú vẫn luôn thẳng thắn như thế.
– Mình… nhượng vé được không Tú? Em không khoẻ, nên em chưa muốn đi du lịch ngay!!
Nhi nói dối. Cô cảm ơn ông trời khi mà giờ đây Tú chẳng thể nghe được suy nghĩ của Nhi, cô có thể nói dối mà không sợ bị Tú nghe thấy. Cô không biết mình chọn cách nói dối là đúng hay sai, nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm để nói với Tú những gì mà cô đã nói với bà Thi.
– Em không khoẻ à? Tú vô ý quá!
Tú lại thấy nặng lòng hơn. Tú trước giờ được Nhi chăm sóc, nhưng Tú lại vô tâm tới mức chưa một lần hỏi han Nhi có mệt mỏi, có thấy không khoẻ ở đâu hay không. Tú chỉ nghĩ tới việc làm Nhi vui, làm Nhi hết giận mình.
– Đừng mà, Tú lại nghĩ lung tung rồi. Em chỉ là sức khoẻ không tốt để đi thôi, chứ em nào có bệnh tật gì… thôi nào!!!
Nhi phát hiện ra ngay. Cô chẳng cần khả năng nghe suy nghĩ của Tú mà cô cũng dám chắc 100% Tú đang nghĩ gì trong đầu.
– Không, Tú quá vô tâm khi không hỏi han tới sức khoẻ của em. Tú bây giờ cũng ghét bản thân mình lắm, làm em đau khổ, làm phiền em ở đây chăm sóc Tú mỗi ngày, mà Tú chưa một lần hỏi han em. Thật đáng trách!
Tú buồn bực nói dù cho Nhi đang cố gắng an ủi dỗ dành Tú rằng mọi chuyện không sao cả. Nhưng Tú có vẻ cũng không nguôi ngoai.
– Sau này Tú sẽ dành cả đời để chăm sóc cho em! – Tú quay lại cam kết với Nhi.
Trong phút giây đó, Nhi nghĩ cô có thể gạt bỏ tất cả những gì bà Thi nói, chỉ cần cô sống với Tú hạnh phúc, hai người mãi bên nhau là được, đối với cô mọi chuyện như vậy là ổn rồi, cô không bận tâm tới dư luận nói gì về cô từ rất lâu rồi. Cô không muốn quan tâm tới.
– Nói được thì làm được, nhận hết tháng lương kia, rồi về chăm sóc em đi! Em chỉ cần như vậy thôi!
Thực tâm, Nhi muốn nói cô chỉ muốn Tú là hậu phương vững chắc cho cô để cùng cô đối diện lại sóng gió. Cô hi vọng Tú phần nào đó sẽ hiểu được. Nhưng có thể là năng lực kia biến mất rồi, muốn nói ẩn ý như xưa cũng chẳng được nữa.
– Tú sẽ xem xét việc đó. Nếu không Tú nuôi em bằng gì? – Tú hỏi ngược lại Nhi.
– Có sẵn một cửa tiệm đá quí đang tìm người quản lý đấy. Tú có thể tới đó quản lý kiêm chăm sóc em, cuộc sống của em và Tú chỉ như vậy là ổn mà.
Nhi chỉ muốn họ sống thật yên ổn, tránh xa những con người dơ bẩn như Vương hay mụ đàn bà vô tâm như bà Thi. Hai người họ đúng là một gia đình hoàn hảo. Nếu như Nhi biết rõ vụ việc vừa rồi không hẳn là do Vương làm, cô sẽ thực sự hối hận khi đã nói chuyện với bà Thi và dành cả đống thời gian vô ích chỉ để nghĩ về chuyện tình yêu của cô…
Cô không thấy Tú nói gì, Tú không nói rằng Tú có đồng ý với điều đó hay không, Tú chỉ chấp nhận việc hoãn chuyến du lịch mà Tú đã dành nhiều công sức để chuẩn bị cho Nhi, xem như đó là một sự bất ngờ. Thế nhưng, Nhi lại bỏ lỡ đi chuyến du lịch, bỏ lỡ cả việc Tú có ý định cầu hôn Nhi.
…
Tại bệnh viện K!
– Phổi của cô không được khoẻ mạnh lắm đâu! Trước hết tôi cần hội chuẩn rồi mới đưa ra kết quả được.
Bác sĩ sau khi đưa Nhi đi chụp chiếu thì dặn dò Nhi như vậy. Hôm nay Nhi đi làm xét nghiệm tổng thể, trước kia khi còn có ba mẹ ở bên, cô đi khám nửa năm một lần, thế nhưng sau khi ba mẹ mất, chẳng còn ai nhắc nhở cô nữa. Dạo này cô thấy mình không được khoẻ, không rõ là bệnh hay vì buồn, thế nên cô thử đi khám xem sao.
– Nhưng có vấn đề gì nguy hiểm tới tính mạng không thưa bác sĩ?
Nhi lo lắng hỏi lại.
– Không, nếu có thì chúng tôi đã phát hiện ra ngay rồi. Tôi vốn không định nói, nhưng có vẻ như cô Nhi đây đã đến tuổi lập gia đình. Liệu… cô có biết mình không có khả năng sinh con không? – Bác sĩ hỏi lại Nhi.
Câu hỏi đó giống như một lời thông báo sét đánh. Cái gì mà cô không thể có con? Cô thật không tin nổi vào những gì mình đang nghe thấy.
– Bác sĩ nói gì tôi chưa hiểu? Tuy là tôi làm xét nghiệm tổng thể, nhưng… làm sao bác sĩ có thể nói như vậy được? – Nhi cảm thấy những điều anh ta nói thật mơ hồ và khó tin, chẳng có lý do nào khiến cô lại khó mang thai được. Tuy cô không có ý định kết hôn với người đàn ông, nhưng nếu như cô muốn sống dài lâu với Tú, cô và Tú cũng cần tính tới việc… thụ tinh nhân tạo nữa. Nhưng giờ bác sĩ nói vậy, cô cảm thấy hoang mang.
– Chính vì cô làm xét nghiệm tổng thể nên chúng tôi mới phát hiện ra niêm mạc tử cung của cô đã bị teo lại do sử dụng thuốc tránh thai quá liều. Không biết… tôi nói vậy có đúng không?
Bác sĩ nói từng từ một vang thẳng vào tai Nhi như vậy, cô không thể nghe rõ được nữa. Tâm trí của cô không đủ khả năng để làm rõ rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra. Đúng là không thể lường trước, tại sao năm xưa cô lại hi sinh vô tội vạ như vậy? Đã không mang tới một tương lai tốt đẹp cho Tú, giờ thì cả đứa con cũng không?
– Điều trị thì tuỳ cô thôi, nhưng chúng tôi không đảm bảo nó sẽ thành công. Cô nên về báo với gia đình để còn biết đường xử lý. Tôi ghi đơn thuốc ở đây, phiền cô sang phòng tư vấn nữa nhé. Tôi đi khám cho người tiếp theo!
Bác sĩ bấm vào hộp số thứ tự để bảng ngoài kia chuyển sang số khác của bệnh nhân khác. Nhi cầm tờ giấy kết quả, tay cô chỉ muốn vò nát nó, không muốn chấp nhận hay tin gì vào những lời bác sĩ vừa nói. Đúng là ông trời không thương cô, không cho phép cô được ở bên cạnh người mà cô yêu một thời gian lâu dài được hay sao?
Nửa đêm, Nhi đang nằm bên cạnh Tú ở trên giường bệnh, đột nhiên có một cuộc gọi từ số máy lạ gọi tới máy cô. Cô chỉ sợ tiếng chuông làm Tú thức giấc, cô nhanh chóng tắt tiếng chuông, nhẹ nhàng gỡ tay Tú ra khỏi người mình và ra ngoài để nghe máy.
“Alo?”, Nhi nghe máy cũng nhỏ nhẹ bởi bệnh viện không cho phép làm ồn, và cũng là đêm khuya rồi.
“Cháu là Nhi phải không?”, là một giọng nói của phụ nữ trung tuổi.
“Dạ, ai đấy ạ?”
“Cô là mẹ ruột của Tú, mẹ của Vương nữa, cô biết cháu sẽ không chịu gặp mặt ở bên ngoài, nhưng cô muốn nói chuyện với cháu một cách nghiêm túc và thẳng thắn!”, hoá ra là bà Thi.
“Vâng, cô có gì thì cứ nói ạ!”, Nhi chẳng hiểu vì lý do gì bà ta lại gọi cho cô vào lúc nửa đêm như thế này. Còn nữa, bà ta không rõ là đã biết được chuyện Vương sai người hại Tú hay chưa.
“Cô nghe nói cháu và Tú có mối quan hệ yêu đương chứ không phải là mẹ con?”, cuối cùng bà ta cũng nói thẳng vấn đề.
“À, Tú đã khai nhận lại mối quan hệ, và về luật thì chẳng ai cấm cháu và Tú yêu nhau cả, vậy nên cháu nghĩ đó là điều xứng đáng để cháu nhận ạ!”, Nhi mạnh mẽ trả lời lại bà ta.
“Cháu hiểu rõ đó mối quan hệ không đúng truyền thống, tại sao cháu lớn hơn Tú mà không suy nghĩ chín chắn gì thế?”, bà Thi nói mà như thể đang mắng Nhi vậy.
“Cháu thấy mối quan hệ đó là đúng đắn, cháu cần Tú, Tú cũng cần cháu. Bọn cháu nương tựa vào nhau để sống cũng được một thời gian dài và đủ để Tú tự hiểu có cần mối quan hệ này không. Cháu thật không nghĩ bác vẫn xem Tú là con mình như vậy!”, trong lúc nóng giận, Nhi không thể kiềm chế được và không thể phân biệt đúng sai trong câu nói của mình, vì thế Nhi dường như sắp quên đi vai vế thật sự của hai người và không có chừng mực trò chuyện nữa.
“Cháu đang lợi dụng chuyện Tú không nhận bác là mẹ để công kích sao? Bác chỉ cho cháu rõ, nếu cháu coi mối quan hệ đó là đúng, vậy cháu nói bác nghe xem, Tú làm nên tội gì mà nó phải yêu và kết hôn, chung sống với một người phụ nữ đã qua tay biết bao nhiêu đàn ông như cháu? Cháu tưởng bác không rõ chuyện cháu đi giao dịch cho Vương sao? Cháu không là gái điếm thì là thứ con gái gì? Tuy Tú không nhận bác, nhưng bác kịch liệt phản đối mối quan hệ của cháu và Tú với cương vị người mẹ!”, bà Thi đanh thép nói.
Chuyện này, đúng là dễ đụng chạm tới lòng tự ái của người khác mà. Đúng là gừng càng già càng cay. Dù Nhi có mạnh mẽ như thế nào thì cô cũng không thể phủ nhận điều bà Thi đang nói. Bà ta đang nói đúng sự thật mà, có dựng lên câu chuyện gì xảo trá về Nhi đâu?
“Làm sao, lần này là bác nói đúng phải không? Nếu bác là cháu, bác chỉ dừng lại mối quan hệ mẹ con như từ lúc ban đầu. Bác theo dõi thấy cháu thành tâm chăm sóc Tú, đi theo Tú tới tận trường học để bảo vệ Tú trước đám nhóc quái ác kia. Tại sao và lý do gì mà cháu có thể chuyển thứ tình cảm mẹ con đó thành tình yêu được? Nghịch lý!”, bà Thi tiếp tục phân tích sau khi thấy Nhi á khẩu và không nói được gì.
“Vậy nên, cháu suy nghĩ kỹ xem, tương lai của Tú có xứng đáng với một đứa con gái như cháu không? Rồi tới lúc hai đứa lớn tuổi hơn nữa, cháu có phủ nhận được việc lúc đó cháu vẫn giữ được nét đẹp của cháu không? Bác cam đoan với cháu, cái gì rồi cũng thua với thời gian. Bác đã không thể nuôi Tú rồi, chỉ mong cháu hiểu cho bác, đừng làm phiền tới tương lai của Tú…”
Nhi không buồn trả lời bà ta nữa. Cô tắt ngay máy đi trước khi bà ta kịp bới móc thêm thứ gì đó trong quá khứ của cô để mà lăng mạ nhân phẩm của cô. Bà ta mới gọi cô là thứ gái điếm. Bà ta cho rằng cô không xứng với tương lai của Tú. Nhưng khi suy nghĩ chín chắn, cô thấy bà ta nói đúng thật. Cô có thể là thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, việc đau lòng khiến cô không đủ minh mẫn để nhớ tới việc suy nghĩ cho tương lai của cô và Tú.
– Nhi, sao đứng ngoài đó lạnh vậy? – Tú gọi Nhi từ trong, Tú đã mở sẵn cửa, có lẽ là tỉnh giấc không thấy Nhi đâu đây mà.
– Em vào liền đây! – Nhi giật mình khi nghe Tú gọi, sau đó cũng nhanh chân đi vào phòng.
Nhi cảm giác như hiện tại trong lòng thật hụt hẫng, nhất là từ “gái điếm” mà bà Thi nhắc tới.
– Sao tự nhiên ra đó, người em lạnh rồi này! – Tú nói rồi phủ chăn lấp hai người họ, và ôm Nhi vào trong lòng mình nữa.
– Em bị tỉnh giấc… ra đó hít ít khí trời thôi à! – Nhi nói dối. Cũng may là hiện tại Tú không còn thứ khả năng chết tiệt đó nữa.
– Ừm… Tú yêu em…! – Tú xiết chặt người Nhi một cái rồi lại dễ dàng rơi vào giấc ngủ.
Chuyến đi du lịch kia, đối với Nhi hiện tại không còn sự hào hứng như phút ban đầu mới nghe nữa. Nó là bị chững lại rồi. Cô nằm nghĩ ngợi rất nhiều, cả đêm hôm đó, Nhi dường như mất ngủ. Cô luôn bị ám ảnh hai từ “gái điếm” mà bà Thi đã dùng để lăng mạ mình. Cô đang nghĩ, cô có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không, bởi vì suy cho cùng, nó thật phức tạp. Cô sẵn sàng nhận sóng gió khi yêu Tú, nhưng Tú có đáng phải chịu khổ như thế này để yêu cô không? Vốn dĩ, phẩm chất của cô đủ lớn để bao dung cho nhiều lần Tú xé nát trái tim cô. Nhưng lòng tự trọng của cô cũng thấy được… mình chẳng hề xứng với Tú. Cô cứ có cảm giác như truyện Kiều có thực ở ngoài đời, dù cho cô chẳng đẹp rạng ngời được như Kiều, nhưng cuối cùng thì Kiều cũng chỉ có thể làm bạn với người mà Kiều yêu. Còn cô… cô có quyền làm bạn với Tú không khi mà cô không thể yêu Tú chứ? Nghĩ tới tương lai, đường danh vọng của Tú, cô lại thấy băn khoăn về tình yêu của chính mình, là nên tiếp tục hay dừng lại?
Bà Thi nói cũng có phần đúng, bà ta trách Nhi lớn hơn Tú những 8 tuổi, nhưng suy nghĩ của Nhi lại thiếu chín chắn tới vậy. Sao trước giờ cô chưa từng nghĩ tới việc tương lai cô và Tú sẽ đối mặt như thế nào?
…
Vài ngày sau, Nhi vẫn bị lời nói của bà Thi làm ám ảnh. Cô không phủ nhận rằng cô không thích bà ta, nhưng cô phải thừa nhận bà ta cố tình đánh vào tâm lý của cô để ép buộc cô rời xa Tú, hoặc cũng có thể là muốn tước đoạt quyền được ở bên Tú. Nhưng cô dù có chết cũng không thể để Tú sống chung một mái nhà với tên ác ôn kia, khi mà hắn ta có thể sai người hành hung Tú như vậy. Chưa có bằng chứng cụ thế, nhưng Nhi tin rằng chuyện này chỉ có thể là do anh ta làm, không có ai có dã tâm với Tú được bằng anh ta. Tú cũng để ý được mấy hôm nay Nhi có chuyện gì đó không vui và cô ấy đang giấu mình. Nhưng Tú không thể đoán được thực hư cô ấy buồn về chuyện gì.
Kể cả việc chuẩn bị thức ăn cho Tú, Nhi vẫn làm rất chu đáo và ngon lành, thế nhưng gương mặt của Nhi, vẫn ẩn chứa một điều gì đó. Điều này khiến Tú ăn cũng không còn ngon miệng nữa mặc dù đồ Nhi nấu cho Tú ăn, hôm nào lỡ tay, hôm nào nêm nhầm, có bị làm sao đi chăng nữa Tú luôn cố gắng ăn hết. Làm gì để Nhi vui lòng thì Tú bất chấp làm hết. Nhưng lần này thì Tú không biết mình lại làm gì có lỗi nữa.
– Sao, ăn không ngon à? – Nhi thấy Tú ăn không ra hồn, vậy nên cô lấy đũa nếm thử đồ ăn mình làm. Cũng có vấn đề gì đâu nhỉ.
Tú lắc đầu, có vẻ như Nhi không biết Nhi buồn thì Tú cũng buồn theo thì phải. Chẳng nhẽ giữa hai người còn có điều gì để giấu nhau sao?
– Em đang nghĩ ngợi điều gì mấy hôm nay vậy? – Tú vẫn luôn thẳng thắn như thế.
– Mình… nhượng vé được không Tú? Em không khoẻ, nên em chưa muốn đi du lịch ngay!!
Nhi nói dối. Cô cảm ơn ông trời khi mà giờ đây Tú chẳng thể nghe được suy nghĩ của Nhi, cô có thể nói dối mà không sợ bị Tú nghe thấy. Cô không biết mình chọn cách nói dối là đúng hay sai, nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm để nói với Tú những gì mà cô đã nói với bà Thi.
– Em không khoẻ à? Tú vô ý quá!
Tú lại thấy nặng lòng hơn. Tú trước giờ được Nhi chăm sóc, nhưng Tú lại vô tâm tới mức chưa một lần hỏi han Nhi có mệt mỏi, có thấy không khoẻ ở đâu hay không. Tú chỉ nghĩ tới việc làm Nhi vui, làm Nhi hết giận mình.
– Đừng mà, Tú lại nghĩ lung tung rồi. Em chỉ là sức khoẻ không tốt để đi thôi, chứ em nào có bệnh tật gì… thôi nào!!!
Nhi phát hiện ra ngay. Cô chẳng cần khả năng nghe suy nghĩ của Tú mà cô cũng dám chắc 100% Tú đang nghĩ gì trong đầu.
– Không, Tú quá vô tâm khi không hỏi han tới sức khoẻ của em. Tú bây giờ cũng ghét bản thân mình lắm, làm em đau khổ, làm phiền em ở đây chăm sóc Tú mỗi ngày, mà Tú chưa một lần hỏi han em. Thật đáng trách!
Tú buồn bực nói dù cho Nhi đang cố gắng an ủi dỗ dành Tú rằng mọi chuyện không sao cả. Nhưng Tú có vẻ cũng không nguôi ngoai.
– Sau này Tú sẽ dành cả đời để chăm sóc cho em! – Tú quay lại cam kết với Nhi.
Trong phút giây đó, Nhi nghĩ cô có thể gạt bỏ tất cả những gì bà Thi nói, chỉ cần cô sống với Tú hạnh phúc, hai người mãi bên nhau là được, đối với cô mọi chuyện như vậy là ổn rồi, cô không bận tâm tới dư luận nói gì về cô từ rất lâu rồi. Cô không muốn quan tâm tới.
– Nói được thì làm được, nhận hết tháng lương kia, rồi về chăm sóc em đi! Em chỉ cần như vậy thôi!
Thực tâm, Nhi muốn nói cô chỉ muốn Tú là hậu phương vững chắc cho cô để cùng cô đối diện lại sóng gió. Cô hi vọng Tú phần nào đó sẽ hiểu được. Nhưng có thể là năng lực kia biến mất rồi, muốn nói ẩn ý như xưa cũng chẳng được nữa.
– Tú sẽ xem xét việc đó. Nếu không Tú nuôi em bằng gì? – Tú hỏi ngược lại Nhi.
– Có sẵn một cửa tiệm đá quí đang tìm người quản lý đấy. Tú có thể tới đó quản lý kiêm chăm sóc em, cuộc sống của em và Tú chỉ như vậy là ổn mà.
Nhi chỉ muốn họ sống thật yên ổn, tránh xa những con người dơ bẩn như Vương hay mụ đàn bà vô tâm như bà Thi. Hai người họ đúng là một gia đình hoàn hảo. Nếu như Nhi biết rõ vụ việc vừa rồi không hẳn là do Vương làm, cô sẽ thực sự hối hận khi đã nói chuyện với bà Thi và dành cả đống thời gian vô ích chỉ để nghĩ về chuyện tình yêu của cô…
Cô không thấy Tú nói gì, Tú không nói rằng Tú có đồng ý với điều đó hay không, Tú chỉ chấp nhận việc hoãn chuyến du lịch mà Tú đã dành nhiều công sức để chuẩn bị cho Nhi, xem như đó là một sự bất ngờ. Thế nhưng, Nhi lại bỏ lỡ đi chuyến du lịch, bỏ lỡ cả việc Tú có ý định cầu hôn Nhi.
…
Tại bệnh viện K!
– Phổi của cô không được khoẻ mạnh lắm đâu! Trước hết tôi cần hội chuẩn rồi mới đưa ra kết quả được.
Bác sĩ sau khi đưa Nhi đi chụp chiếu thì dặn dò Nhi như vậy. Hôm nay Nhi đi làm xét nghiệm tổng thể, trước kia khi còn có ba mẹ ở bên, cô đi khám nửa năm một lần, thế nhưng sau khi ba mẹ mất, chẳng còn ai nhắc nhở cô nữa. Dạo này cô thấy mình không được khoẻ, không rõ là bệnh hay vì buồn, thế nên cô thử đi khám xem sao.
– Nhưng có vấn đề gì nguy hiểm tới tính mạng không thưa bác sĩ?
Nhi lo lắng hỏi lại.
– Không, nếu có thì chúng tôi đã phát hiện ra ngay rồi. Tôi vốn không định nói, nhưng có vẻ như cô Nhi đây đã đến tuổi lập gia đình. Liệu… cô có biết mình không có khả năng sinh con không? – Bác sĩ hỏi lại Nhi.
Câu hỏi đó giống như một lời thông báo sét đánh. Cái gì mà cô không thể có con? Cô thật không tin nổi vào những gì mình đang nghe thấy.
– Bác sĩ nói gì tôi chưa hiểu? Tuy là tôi làm xét nghiệm tổng thể, nhưng… làm sao bác sĩ có thể nói như vậy được? – Nhi cảm thấy những điều anh ta nói thật mơ hồ và khó tin, chẳng có lý do nào khiến cô lại khó mang thai được. Tuy cô không có ý định kết hôn với người đàn ông, nhưng nếu như cô muốn sống dài lâu với Tú, cô và Tú cũng cần tính tới việc… thụ tinh nhân tạo nữa. Nhưng giờ bác sĩ nói vậy, cô cảm thấy hoang mang.
– Chính vì cô làm xét nghiệm tổng thể nên chúng tôi mới phát hiện ra niêm mạc tử cung của cô đã bị teo lại do sử dụng thuốc tránh thai quá liều. Không biết… tôi nói vậy có đúng không?
Bác sĩ nói từng từ một vang thẳng vào tai Nhi như vậy, cô không thể nghe rõ được nữa. Tâm trí của cô không đủ khả năng để làm rõ rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra. Đúng là không thể lường trước, tại sao năm xưa cô lại hi sinh vô tội vạ như vậy? Đã không mang tới một tương lai tốt đẹp cho Tú, giờ thì cả đứa con cũng không?
– Điều trị thì tuỳ cô thôi, nhưng chúng tôi không đảm bảo nó sẽ thành công. Cô nên về báo với gia đình để còn biết đường xử lý. Tôi ghi đơn thuốc ở đây, phiền cô sang phòng tư vấn nữa nhé. Tôi đi khám cho người tiếp theo!
Bác sĩ bấm vào hộp số thứ tự để bảng ngoài kia chuyển sang số khác của bệnh nhân khác. Nhi cầm tờ giấy kết quả, tay cô chỉ muốn vò nát nó, không muốn chấp nhận hay tin gì vào những lời bác sĩ vừa nói. Đúng là ông trời không thương cô, không cho phép cô được ở bên cạnh người mà cô yêu một thời gian lâu dài được hay sao?
/58
|