Tú bồng Thỏ đi khắp nhà để Thỏ thôi khóc. Có thể là do thời gian qua Tú bận việc cửa hàng nên không có nhiều thời gian chơi với Thỏ. Về tới nhà chỉ kịp ăn cơm, tắm rửa, nói chuyện và chơi cùng Thỏ và Nhi được một lát rồi lại lăn ra ngủ. Bảo sao hôm nay ngày nghỉ trong tháng của Tú, chơi với Thỏ cả ngày rồi mà Thỏ vẫn chưa chịu nín khóc mỗi khi Nhi đi vắng.
– Thỏ ơi, Tú phải làm như thế nào thì Thỏ mới nín khóc đây?
Tú tiếp tục cưng nựng con của mình, và rồi lại đi tìm xem có những vật lạ gì thu hút sự tập trung của bé Thỏ hay không. Bác sĩ dặn Tú, không nên cho con xem điện thoại thông minh hay ti vi quá nhiều, có chăng thì xem trong một giới hạn nhất định và không thường xuyên, vậy nên cách duy nhất của Tú chỉ có thể là trò chuyện hoặc cùng bé Thỏ vui chơi. Hôm nay bé Na về nhà An, chẳng còn ai giúp Tú chơi cùng Thỏ nữa.
– Không phải hỏi con là làm như thế nào, mà là Tú phải tự nhìn nhận xem con thích gì, chứ con còn mới nói được vài từ đơn giản, Tú bảo con sao mà nghĩ được một chuyện phức tạp như thế!
Nhi chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, cô vừa đi chợ về và vô tình nghe được câu hỏi của Tú khi dỗ con.
– Nhưng con cứ khóc hoài, Tú chẳng thể thấy con thích chơi gì cả!
Tú cũng khổ tâm lắm, con không chơi với mình khiến Tú khá buồn, nhưng vẫn phải chăm con vì đó là nghĩa vụ và cũng vì Tú rất yêu con nữa.
– Thì từ nay bớt công việc đi, Tú là chủ ở đó, mà còn làm chăm hơn công nhân, nhân viên nữa, tính chiếm lương của họ sao?
Nhi bồng lấy bé Thỏ đang khóc, sau đó chỉ cho Tú thấy rằng chỉ cần vuốt lưng bé Thỏ nhiều lần khiến bé dễ chịu là ngưng khóc liền.
– Em giao nó cho Tú, chính ra là Tú tay trắng, đương nhiên Tú phải tích cực rồi!
Tú hiểu đơn giản nhất có thể.
– Không, Tú mà hiểu giống như giai cấp bóc lột ấy thì em không vui chút nào. Em là vợ Tú cơ mà, có vợ nào muốn người thương chung chăn chung gối của mình đi làm 12 tiếng một ngày như vậy không hả? Đã thế không cho đi làm nữa, ở nhà chăm con cùng em!
Nhi bực bội, bồng bé Thỏ về phòng chơi đồ chơi sau khi véo thật đau vào người Tú. Tú tuy đau lắm nhưng vẫn nhịn không kêu và đi theo Nhi về phòng.
– Thế mai Tú đi làm bao lâu thì vừa ý em? – Tú ngồi sau lưng Nhi, đưa tay lên bóp vai cho Nhi đỡ khó chịu.
– Sáng tới kiểm tra chút rồi về, chiều mà cần thiết thì tới, có thể quản lý trực tiếp từ nhà. Những ngày quan trọng thì hẵng ở đó cả ngày chứ! Tú cứ đi từ sớm rồi tối muộn mới về, em còn thấy cô đơn chứ nói gì tới Thỏ?
Nhi hờn giận, cô cảm giác như trong nhà này có hẳn ba đứa trẻ, tính thêm Na nữa thì sẽ lên bốn bởi Na chỉ sang vài ngày trong tuần thôi.
– Vâng, từ mai Tú sẽ là bà nội trợ!
Tú tì vào gáy của Nhi, rồi môi cứ thế mà tìm chỗ mẫn cảm ở cổ Nhi mà hôn hít!!
– Thỏ ơi, Tú phải làm như thế nào thì Thỏ mới nín khóc đây?
Tú tiếp tục cưng nựng con của mình, và rồi lại đi tìm xem có những vật lạ gì thu hút sự tập trung của bé Thỏ hay không. Bác sĩ dặn Tú, không nên cho con xem điện thoại thông minh hay ti vi quá nhiều, có chăng thì xem trong một giới hạn nhất định và không thường xuyên, vậy nên cách duy nhất của Tú chỉ có thể là trò chuyện hoặc cùng bé Thỏ vui chơi. Hôm nay bé Na về nhà An, chẳng còn ai giúp Tú chơi cùng Thỏ nữa.
– Không phải hỏi con là làm như thế nào, mà là Tú phải tự nhìn nhận xem con thích gì, chứ con còn mới nói được vài từ đơn giản, Tú bảo con sao mà nghĩ được một chuyện phức tạp như thế!
Nhi chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, cô vừa đi chợ về và vô tình nghe được câu hỏi của Tú khi dỗ con.
– Nhưng con cứ khóc hoài, Tú chẳng thể thấy con thích chơi gì cả!
Tú cũng khổ tâm lắm, con không chơi với mình khiến Tú khá buồn, nhưng vẫn phải chăm con vì đó là nghĩa vụ và cũng vì Tú rất yêu con nữa.
– Thì từ nay bớt công việc đi, Tú là chủ ở đó, mà còn làm chăm hơn công nhân, nhân viên nữa, tính chiếm lương của họ sao?
Nhi bồng lấy bé Thỏ đang khóc, sau đó chỉ cho Tú thấy rằng chỉ cần vuốt lưng bé Thỏ nhiều lần khiến bé dễ chịu là ngưng khóc liền.
– Em giao nó cho Tú, chính ra là Tú tay trắng, đương nhiên Tú phải tích cực rồi!
Tú hiểu đơn giản nhất có thể.
– Không, Tú mà hiểu giống như giai cấp bóc lột ấy thì em không vui chút nào. Em là vợ Tú cơ mà, có vợ nào muốn người thương chung chăn chung gối của mình đi làm 12 tiếng một ngày như vậy không hả? Đã thế không cho đi làm nữa, ở nhà chăm con cùng em!
Nhi bực bội, bồng bé Thỏ về phòng chơi đồ chơi sau khi véo thật đau vào người Tú. Tú tuy đau lắm nhưng vẫn nhịn không kêu và đi theo Nhi về phòng.
– Thế mai Tú đi làm bao lâu thì vừa ý em? – Tú ngồi sau lưng Nhi, đưa tay lên bóp vai cho Nhi đỡ khó chịu.
– Sáng tới kiểm tra chút rồi về, chiều mà cần thiết thì tới, có thể quản lý trực tiếp từ nhà. Những ngày quan trọng thì hẵng ở đó cả ngày chứ! Tú cứ đi từ sớm rồi tối muộn mới về, em còn thấy cô đơn chứ nói gì tới Thỏ?
Nhi hờn giận, cô cảm giác như trong nhà này có hẳn ba đứa trẻ, tính thêm Na nữa thì sẽ lên bốn bởi Na chỉ sang vài ngày trong tuần thôi.
– Vâng, từ mai Tú sẽ là bà nội trợ!
Tú tì vào gáy của Nhi, rồi môi cứ thế mà tìm chỗ mẫn cảm ở cổ Nhi mà hôn hít!!
/58
|