Bây giờ đã là 1h sáng, từ lúc cô giận Tú tới giờ đã đủ ba tiếng và cô vẫn không thể chợp mắt vì cô đang chờ đợi Tú sang bên phòng dỗ dành mình. Cô biết là cô giận vô cớ, nhưng lâu nay Tú cũng nhường nhịn sự vô cớ đó của cô mà? Tại sao lần này Tú không tiếp tục nhường nhịn cô nữa?
Cô cố gắng nhắm mắt để ngủ, thậm chí đã cố gắng quên đi việc lạ lùng kia, nhưng sự lo lắng trong lòng cô chẳng thể thuyên giảm đi được. Cô đứng dậy, đi về chiếc gương nhỏ trên giá sách, cô mở nắp chiếc gương đó ra và ngắm nhìn vào đó.
Thời gian qua, cô với suy nghĩ mình lớn tuổi hơn Tú, chỉ sợ rằng có một cô nàng trẻ đẹp nào đó cướp Tú đi. Cô cũng lấy cớ rằng cô và Thỏ ở nhà rất buồn nên cấm Tú, giới hạn thời gian của Tú rất nhiều. Nhưng giờ nghĩ lại, có phải làm vậy, Tú càng chán ghét cô hơn không? Bé Thỏ gần 3 tuổi, cô năm nay cũng 35 gần 36 rồi. Còn Tú à? Tính xem, Tú cũng mới 28 mà thôi. Nếp nhăn dần dần xuất hiện ở mắt cô, cô có thể nhìn nhận ra điều đó. Khi cô còn trẻ, cô nghĩ mình vẫn có thể ở bên Tú được, nhưng giờ có lẽ đó là một suy nghĩ sai lầm. 8 là một con số biểu hiện khoảng cách tuổi tác khá lớn. Cô có nên suy nghĩ lại không? Có nên cho Tú một tự do thoáng đãng hơn không?
Cộc cộc cộc!
Cô giật mình quay người lại, cô nhìn thấy Tú đứng ở cửa.
– Ok, em chấp nhận cho Tú tự do, từ nay chúng ta không gò bó nhau nữa! Tú muốn đi đâu thì tuỳ, không cần để ý em đâu! – Nhi nói trước thay vì để Tú nói. Cô thực sự không thích nói lý để rồi chịu thua. Cô chỉ muốn cô là người chiến thắng, thế nhưng cô lại thua bởi vì cô không hề hay rằng Tú đang có ý giận mình.
– Ai nói gì? Đi về phòng đi ngủ! Ngay!
Tú cầm gối và chăn lên, lên giọng quát Nhi một tiếng, nhưng không quá lớn tiếng sợ bé Thỏ kinh động.
“Tú đang quát mình?”, Nhi trong lòng khẽ lo sợ một chút. Cô chưa từng thấy Tú có thái độ này với mình.
– Còn không nghe? – Tú đi ngoài cửa, quay lại nạt Nhi thêm một tiếng.
Nhi không biết nên nói gì, cô im lặng đi theo Tú về phòng. Vừa về tới phòng, cô cũng im lặng, mắt không ngước lên, chỉ biết tự nhiên bị quát, cô lại cảm thấy mình nhỏ bé hơn Tú!
– Hôm nay Tú có lỗi, Tú xin lỗi em đàng hoàng. Nhưng Tú muốn em hiểu những lúc nào đùa cho vui, những lúc nào cần nghiêm túc. Sống chung với nhau mà em có thể quẳng cái điều khiển vào người Tú như vậy à? Hay em coi Tú là nô lệ của em? Đi làm tối ngày rồi em thích thì em la em mắng?
Tú ngồi đối diện với Nhi, vì Nhi chẳng chịu ngẩng mặt lên nên Tú bức Nhi phải nhìn mình.
– Ai nói Tú là …nô lệ? Người ta thương Tú còn chẳng hết!
Nhi cũng vì thương Tú nên không muốn cho Tú đi làm. Nghĩ tới việc cả ngày nói những lời sến sẩm với nhau thì Nhi không thể chịu đựng được. Cô giả vờ như bắt Tú phải về với con và cô, để cho Tú đừng suốt ngày tham công tiếc việc như vậy thôi!
– Tú biết là em thương Tú, nên Tú cũng chỉ giận em được tí thôi. Xí xoá đi, đi ngủ!
Tú vuốt lại mái tóc của Nhi gọn gàng, sau đó kéo Nhi xuống nằm bên cạnh mình. Mới xa nhau ba giờ mà tưởng như ba ngày. Cô nằm sát vào người Tú.
– Có phải vì em làm quá nhiều nên Tú chán em không?
Nhi hỏi lí nhí.
– Có mà vì em hay ghen ấy. Mà nghĩ Tú có cô nào nữa là Tú đánh đòn đấy. Không nói chơi đâu nhé!
Tú ôm chặt Nhi hơn. Tính ra nhiều khi Nhi vẫn trẻ con hơn Tú, ai nói cô lớn hơn Tú 8 tuổi ngay từ khi mới gặp được chứ?
– Vũ phu!
Nhi bĩu môi, cô là nói thầm trong miệng, nhưng trong không gian tĩnh lặng đó đương nhiên là Tú cũng nghe được rồi!
Bộp!
– Tú thực sự đánh em đấy à?
Nhi giật mình khi cô bị đánh một cái vào mông. Cô tưởng đây là hành động cô phạt bé Thỏ chứ? Mà cô cũng chẳng đánh bé Thỏ mạnh tay như thế này.
– Ai bảo em nói xấu Tú?
Tú lè lưỡi ghẹo Nhi, cho Nhi cảm thấy tức mà chẳng thể làm gì được.
– Đồ…
Nhi không biết nên nói gì nữa. Cô bỏ chăn ra, ngồi dậy kéo chăn riêng của mình ra đắp. Nói đánh thế mà đánh cô thật, quá đáng ghét!
– Cho xem mông bị đau nào Nhi ơi…
Tú lại chọc ghẹo Nhi giống như lúc Thỏ bị Nhi quát và nẻ vào mông, thì Tú là người sẽ xoa dịu cơn đau đó. Chỉ tiếc là Thỏ thì Tú xoa gián tiếp, còn Nhi thì chắc là “trực tiếp” nhỉ?
@_@
Cô cố gắng nhắm mắt để ngủ, thậm chí đã cố gắng quên đi việc lạ lùng kia, nhưng sự lo lắng trong lòng cô chẳng thể thuyên giảm đi được. Cô đứng dậy, đi về chiếc gương nhỏ trên giá sách, cô mở nắp chiếc gương đó ra và ngắm nhìn vào đó.
Thời gian qua, cô với suy nghĩ mình lớn tuổi hơn Tú, chỉ sợ rằng có một cô nàng trẻ đẹp nào đó cướp Tú đi. Cô cũng lấy cớ rằng cô và Thỏ ở nhà rất buồn nên cấm Tú, giới hạn thời gian của Tú rất nhiều. Nhưng giờ nghĩ lại, có phải làm vậy, Tú càng chán ghét cô hơn không? Bé Thỏ gần 3 tuổi, cô năm nay cũng 35 gần 36 rồi. Còn Tú à? Tính xem, Tú cũng mới 28 mà thôi. Nếp nhăn dần dần xuất hiện ở mắt cô, cô có thể nhìn nhận ra điều đó. Khi cô còn trẻ, cô nghĩ mình vẫn có thể ở bên Tú được, nhưng giờ có lẽ đó là một suy nghĩ sai lầm. 8 là một con số biểu hiện khoảng cách tuổi tác khá lớn. Cô có nên suy nghĩ lại không? Có nên cho Tú một tự do thoáng đãng hơn không?
Cộc cộc cộc!
Cô giật mình quay người lại, cô nhìn thấy Tú đứng ở cửa.
– Ok, em chấp nhận cho Tú tự do, từ nay chúng ta không gò bó nhau nữa! Tú muốn đi đâu thì tuỳ, không cần để ý em đâu! – Nhi nói trước thay vì để Tú nói. Cô thực sự không thích nói lý để rồi chịu thua. Cô chỉ muốn cô là người chiến thắng, thế nhưng cô lại thua bởi vì cô không hề hay rằng Tú đang có ý giận mình.
– Ai nói gì? Đi về phòng đi ngủ! Ngay!
Tú cầm gối và chăn lên, lên giọng quát Nhi một tiếng, nhưng không quá lớn tiếng sợ bé Thỏ kinh động.
“Tú đang quát mình?”, Nhi trong lòng khẽ lo sợ một chút. Cô chưa từng thấy Tú có thái độ này với mình.
– Còn không nghe? – Tú đi ngoài cửa, quay lại nạt Nhi thêm một tiếng.
Nhi không biết nên nói gì, cô im lặng đi theo Tú về phòng. Vừa về tới phòng, cô cũng im lặng, mắt không ngước lên, chỉ biết tự nhiên bị quát, cô lại cảm thấy mình nhỏ bé hơn Tú!
– Hôm nay Tú có lỗi, Tú xin lỗi em đàng hoàng. Nhưng Tú muốn em hiểu những lúc nào đùa cho vui, những lúc nào cần nghiêm túc. Sống chung với nhau mà em có thể quẳng cái điều khiển vào người Tú như vậy à? Hay em coi Tú là nô lệ của em? Đi làm tối ngày rồi em thích thì em la em mắng?
Tú ngồi đối diện với Nhi, vì Nhi chẳng chịu ngẩng mặt lên nên Tú bức Nhi phải nhìn mình.
– Ai nói Tú là …nô lệ? Người ta thương Tú còn chẳng hết!
Nhi cũng vì thương Tú nên không muốn cho Tú đi làm. Nghĩ tới việc cả ngày nói những lời sến sẩm với nhau thì Nhi không thể chịu đựng được. Cô giả vờ như bắt Tú phải về với con và cô, để cho Tú đừng suốt ngày tham công tiếc việc như vậy thôi!
– Tú biết là em thương Tú, nên Tú cũng chỉ giận em được tí thôi. Xí xoá đi, đi ngủ!
Tú vuốt lại mái tóc của Nhi gọn gàng, sau đó kéo Nhi xuống nằm bên cạnh mình. Mới xa nhau ba giờ mà tưởng như ba ngày. Cô nằm sát vào người Tú.
– Có phải vì em làm quá nhiều nên Tú chán em không?
Nhi hỏi lí nhí.
– Có mà vì em hay ghen ấy. Mà nghĩ Tú có cô nào nữa là Tú đánh đòn đấy. Không nói chơi đâu nhé!
Tú ôm chặt Nhi hơn. Tính ra nhiều khi Nhi vẫn trẻ con hơn Tú, ai nói cô lớn hơn Tú 8 tuổi ngay từ khi mới gặp được chứ?
– Vũ phu!
Nhi bĩu môi, cô là nói thầm trong miệng, nhưng trong không gian tĩnh lặng đó đương nhiên là Tú cũng nghe được rồi!
Bộp!
– Tú thực sự đánh em đấy à?
Nhi giật mình khi cô bị đánh một cái vào mông. Cô tưởng đây là hành động cô phạt bé Thỏ chứ? Mà cô cũng chẳng đánh bé Thỏ mạnh tay như thế này.
– Ai bảo em nói xấu Tú?
Tú lè lưỡi ghẹo Nhi, cho Nhi cảm thấy tức mà chẳng thể làm gì được.
– Đồ…
Nhi không biết nên nói gì nữa. Cô bỏ chăn ra, ngồi dậy kéo chăn riêng của mình ra đắp. Nói đánh thế mà đánh cô thật, quá đáng ghét!
– Cho xem mông bị đau nào Nhi ơi…
Tú lại chọc ghẹo Nhi giống như lúc Thỏ bị Nhi quát và nẻ vào mông, thì Tú là người sẽ xoa dịu cơn đau đó. Chỉ tiếc là Thỏ thì Tú xoa gián tiếp, còn Nhi thì chắc là “trực tiếp” nhỉ?
@_@
/58
|