Nhi không rõ bản thân mình tại sao lại lo sợ Tú giận hờn nữa. Cô từng nghĩ ngợi, cô sẽ mắng Tú ra trò vì Tú dám có thái độ như thế với cô. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt buồn tủi của đứa nhỏ này, thâm tâm cô lại không nỡ.
– Tú, dù là chuyện tế nhị thật, nhưng em thực sự lo lắng cho chị sao?
Nhi không biết vì sao mình lại hỏi như thế, chỉ là cô muốn biết rõ hơn về Tú, muốn hiểu Tú đang nghĩ gì về mình.
– Em không nghĩ đó là tình yêu hay là bạn trai chị. Trông chị không giống như là đang yêu. Vậy nên, em rất buồn!
Tú buồn vì Nhi luôn phải đáp ứng những điều thô bỉ đó dù cho chị ấy muốn hay không muốn. Mà thực tế thì là Nhi không muốn lúc ban đầu, sau đó thì bị tình yêu mù quáng kéo lún sâu vào.
– Chị đánh giá em thấp quá rồi. Em cũng biết nhìn nhận đấy chứ!
Nhi ăn cơm cảm giác ngon miệng hơn. Dù bị Tú phát hiện ra chuyện chẳng mấy hay ho gì, nhưng cô lại có cảm giác ấm áp. Cô thấy mình được ai đó quan tâm, ai đó buồn bã vì mình. Cô đã từng mong đợi Vương sẽ như thế. Nhưng giờ thì hết rồi. Cô chỉ có thể tiếp tục công việc bẩn thỉu kia để tiếp tục được gặp anh ta.
– Em không phải là trẻ con. Chị đừng xem em là trẻ con. Chị có muốn em gỡ thịt gà hộ chị không?
Tú nói nửa đùa nửa thật. Nhưng sự thật là Tú muốn chứng minh cho Nhi thấy mình không còn là con nít nữa. Nếu như yêu Nhi, phải bảo vệ được Nhi, phải làm Nhi cảm giác như ở bên mình là yên ổn nhất. Nhưng có lẽ chính tuổi tác khiến những điều đó là vô cùng khó khăn với Tú. Tú gần 17, còn Nhi đã 24 rồi. Họ có một khoảng cách hơi xa!
– Em có thể gỡ thịt gà ra khỏi xương cho chị sao?
Đó không phải là công việc gì khó khăn, nhưng khi Nhi đặt câu hỏi là khi Tú vừa gỡ xong cho Nhi một miếng thịt gà. Quả nhiên Tú gỡ rất sạch, khúc xương gà không còn dính lại chút thịt nào.
– Em từng gỡ cho các em nhỏ hơn trong trại trẻ. Nếu chị thích, em có thể gỡ cho chị nhiều món thịt khác!
Tú tự hào hơn khi thấy Nhi có vẻ thích thú hành động của mình.
– Vậy thì đừng học thói khi dễ chị nữa. Hãy ăn đủ bữa cùng chị, để mà gỡ thịt cho chị. Và phải chăm chỉ học hành, khi học, em hãy nghĩ đó là học cho em trước tiên, học cho tương lai của em. Rồi sau đó hãy nghĩ là em học để chị có thể tự hào về em. Chúng ta cũng là mẹ con, chị em mà! Hiểu chưa?
Nhi cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn hẳn. Cô cảm nhận được hết. Cô cảm nhận được Tú có gì đó lạ thường với mình. Từ khi Tú nắm lấy tay cô một cách khó hiểu, thái độ khi dễ khi cô gặp Vương, và luôn tỏ ra người lớn trước mắt cô. Trông Tú không giống đứa nhỏ 17 tuổi mà cô nghĩ. Tú quá người lớn, hay là Tú đang cố gồng mình thành người lớn trước mắt cô đây? Cô cười tươi hơn khi Tú gật đầu đồng ý sẽ gỡ thịt cho cô và không bỏ bữa bất thường giống như hôm qua và hôm nay nữa.
…
Thời gian sau rất là yên ổn. Cô giáo cũng phản hồi về thái độ học tập tích cực của Tú khiến Nhi yên tâm hơn mỗi khi rời nhà đi làm. Có vẻ như cuộc sống có thêm Tú khiến cô bớt nhớ tới Vương. Trước kia cô đơn một mình, cô dành phần lớn thời gian để nhớ tới người không yêu mình. Ngày nào cô cũng ngu ngốc gọi cho anh ta, khi nào cần thì anh ta sẽ nhấc máy, nói chuyện với cô vài câu. Còn không cần, anh ta chẳng thèm bận tâm cô đã gọi cho anh ta bao nhiêu cuộc. Tình yêu của anh ta dành cho cô cũng thật lạ kì. Vì thứ tình yêu đó đã chịu thua đồng tiền. Nhưng giờ đã có Tú, cô đã dành thời gian quan tâm tới việc ăn uống, quan tâm tới việc học hành của Tú rồi.
Nhi đang trên đường về nhà, hôm nay mọi sự kiện đối với cô cũng thật trôi chảy. Cô không có cảm giác mệt mỏi hay áp lực gì cả.
Điện thoại cô có thông báo từ mạng xã hội.
“Giám đốc công ty Ngôi Sao, Triệu Quốc Vương đính hôn với con gái của đại gia Sài Gòn!”
Tờ báo đăng tin như vậy, Nhi không tin vào mắt mình nữa. Thực sự Vương có đính hôn với ai đó mà không phải cô sao? Cô đã chờ đợi vị chí đấy trong bao lâu rồi chứ? Cô vẫn không tin vào những gì mình đang đọc trên báo nữa.
Cô mở trang web của công ty, đúng là web đã xác nhận tổng giám đốc đã thành thân với một cô gái con của đại gia Sài Gòn. Cô gái ấy xin phép được giấu tên và thân phận, đến cả ảnh của buổi đính ước, gương mặt của cô gái này cũng bị che mờ đi. Có lẽ, gia đình người phụ nữ này muốn bảo vệ con gái mình khỏi showbiz.
Nhi vẫn nghĩ đây là một trò đùa nhằm thu hút sự chú ý của dư luận, bởi công ty cô đang có dự án cho gà mới. Cô gọi điện cho quản lý của mình.
“Alo Nhi à?”, anh Tuấn, quản lý của cô nhấc máy.
“Anh nói em xem, có phải giám đốc của chúng ta đính hôn vì Diệu Mai đang chuẩn bị ra mắt không?”
Nhi hỏi một cách gấp gáp. Anh quản lý hiểu cô như thế nào nên cô không cần thời gian giải thích nữa.
“Hình như là đính hôn thật, anh nghe các chị make up sáng nay nói, đám cưới sẽ tổ chức bên Paris, và báo chí không được phép tham dự vì có sự góp mặt của nhiều thành phần vai vế trong xã hội!”
Tuấn luôn phản đối tình yêu của Nhi. Vậy nên lần này Tuấn muốn nhờ chuyện đính hôn mà chỉnh đốn lại suy nghĩ của Nhi nữa.
Nhi cúp máy luôn mà không trả lời. Tâm trạng của cô, như vừa được một gáo nước lạnh tạt thẳng vào không chừa một góc cạnh.
Cô đã mong chờ vị chí ấy bao lâu rồi?
Cô đã hi sinh cho vị chí ấy bao lâu rồi?
Cô không xứng đáng được làm vợ anh ta sao?
Anh ta từng có những lời hứa ngon ngọt về tương lai của cả hai để Nhi chấp nhận làm những công việc bẩn thỉu kia vì anh ta. Nhưng tại sao giờ anh ta lại đối xử như thế với cô? Cô có làm gì nên tội để phải hứng chịu những nỗi đau về thể xác này?
Cô yêu cầu tài xế của mình quay đầu xe lại!
Trong lúc tức giận, Nhi không thể nghĩ thêm điều gì được, trong mắt cô tràn ngập lửa hận.
…
Đã hết giờ làm việc, buổi đính hôn diễn ra bí mật vào hôm qua và hôm nay anh ta cho phép đăng báo. Vậy có nghĩa giờ này anh ta vẫn đang ở công ty. Nhi chạy về phía văn phòng đại diện, viết lách gì đó, rồi đi thẳng lên phòng tổng giám đốc…
Cô không gõ cửa gì cả, chỉ hùng hổ đi vào phòng với ánh mắt tức giận.
– Em không còn phép lịch sự nữa sao?
Vương hiện tại không làm điều gì mờ ám. Nhưng một tổng giám đốc như anh ta rất ghét nhân viên xông thẳng vào phòng làm việc của mình như vậy. Nhưng vì đó là Nhi, nên anh ta vẫn nhẫn nhịn.
– Tôi muốn chấm dứt hợp đồng!
Nhi tuyên bố ngay lập tức.
– Em… à, vì chuyện anh đính hôn sao?
Vương mới đầu cũng giật mình, nhưng khi sắp xếp lại suy nghĩ thì anh ta liền hiểu ra vấn đề của Nhi. Anh hiểu Nhi yêu mình, và đang nổi điên lên vì tin tức mà anh ta mới chấp nhận cho báo chí đăng tải.
– Tôi… không còn muốn làm việc với anh nữa.
Nhi lảng tránh vấn đề, cô nên nói gì bây giờ. Cô từ bỏ công việc mà cô cho là bẩn thỉu, trong khi cả nghìn người mong muốn một vị trí như cô sao? Cô đang ghen, và đang giận nữa.
– Nếu vậy, em phải đền bù hơi nhiều đấy. Ít nhất là 4 tỉ, theo như những gì em đã ký kết với công ty ngay từ đầu. Em nghĩ sao? Và… em từ bỏ anh?
Vương biết 4 tỉ với Nhi là không quá lớn. Lương và tài sản của Nhi to gấp bao nhiêu lần con số đấy, và Nhi chỉ cần quẹt một lần thẻ ngân hàng là đủ để trả hết. Nhưng anh ta nghĩ, anh ta mới là rào cản lớn nhất để Nhi khó có thể rời khỏi công ty này. Và anh ta cũng không thể ngờ được, trái tim của Nhi, bị anh ta bóp nát qua năm tháng, đã được hàn gắn lại từng ít một, và thực sự thì Nhi cũng đã thay đổi. Cô không còn thực tâm trung thành với anh như lúc đầu nữa, khi mà cô có suy nghĩ, cô đã trả đủ cho anh ta những gì anh ta giúp đỡ cô, kể cả vật chất lẫn tinh thần, cô đều đã trả rất đầy đủ.
Nhi đưa điện thoại lên, cô bấm vài thao tác gì đó, và điện thoại của Vương nhận được tin nhắn!
“Tài khoản của bạn đã được cộng thêm 4,500,000,000 đồng từ chủ tài khoản Đinh Mai Nhi…”
– 500 triệu kia, coi như tôi đền tiền của buổi sự kiện siêu mẫu cuối tuần. Tôi với anh coi như kết thúc tất cả. Việc anh bắt ép tôi làm, tôi xem như không hề hay biết. Cả anh cũng nên như vậy. Dù anh có thóp của tôi, thì tôi cũng có thóp của anh. Vậy nên… chúng ta xem như hai đường thẳng song song đi!
Nhi nói xong đưa tờ giấy chính thức kết thúc hợp đồng mà cô lấy ở văn phòng tầng dưới, đặt lên bàn anh ta, tự tay lấy con dấu của anh ta rồi đóng thẳng vào. Cô làm nhanh nhất có thể để anh ta không kịp cản cô lại, nhưng anh ta không cản cô! Thậm chí, còn ung dung lấy tờ giấy đó và ký tên mình vào.
– Anh không hãm hại gì em đâu, em biết anh chơi rất đẹp, dù cho em có đầu quân cho công ty khác, anh cũng không làm hại em. Nhưng em vẫn nhớ chứ? Anh đã khẳng định, em vĩnh viễn là của anh, vậy là, chúng ta xong việc phế bỏ bản hợp đồng của em với công ty Ngôi Sao! Em có thể ra về!
Vương nhã nhặn nói, nhưng sau bộ mặt đó là một con thú đang gầm thét, muốn cấu xé Nhi ra làm trăm mảnh, sao Nhi dám có suy nghĩ sẽ rời xa anh chứ? Anh ta sẽ khiến Nhi chịu khổ, chỉ có anh ta mới được quyền sử dụng Nhi, anh ta cấm mọi đàn ông hướng tới cô, sẽ tiêu diệt kẻ nào có suy nghĩ muốn yêu thương cô!
– Tú, dù là chuyện tế nhị thật, nhưng em thực sự lo lắng cho chị sao?
Nhi không biết vì sao mình lại hỏi như thế, chỉ là cô muốn biết rõ hơn về Tú, muốn hiểu Tú đang nghĩ gì về mình.
– Em không nghĩ đó là tình yêu hay là bạn trai chị. Trông chị không giống như là đang yêu. Vậy nên, em rất buồn!
Tú buồn vì Nhi luôn phải đáp ứng những điều thô bỉ đó dù cho chị ấy muốn hay không muốn. Mà thực tế thì là Nhi không muốn lúc ban đầu, sau đó thì bị tình yêu mù quáng kéo lún sâu vào.
– Chị đánh giá em thấp quá rồi. Em cũng biết nhìn nhận đấy chứ!
Nhi ăn cơm cảm giác ngon miệng hơn. Dù bị Tú phát hiện ra chuyện chẳng mấy hay ho gì, nhưng cô lại có cảm giác ấm áp. Cô thấy mình được ai đó quan tâm, ai đó buồn bã vì mình. Cô đã từng mong đợi Vương sẽ như thế. Nhưng giờ thì hết rồi. Cô chỉ có thể tiếp tục công việc bẩn thỉu kia để tiếp tục được gặp anh ta.
– Em không phải là trẻ con. Chị đừng xem em là trẻ con. Chị có muốn em gỡ thịt gà hộ chị không?
Tú nói nửa đùa nửa thật. Nhưng sự thật là Tú muốn chứng minh cho Nhi thấy mình không còn là con nít nữa. Nếu như yêu Nhi, phải bảo vệ được Nhi, phải làm Nhi cảm giác như ở bên mình là yên ổn nhất. Nhưng có lẽ chính tuổi tác khiến những điều đó là vô cùng khó khăn với Tú. Tú gần 17, còn Nhi đã 24 rồi. Họ có một khoảng cách hơi xa!
– Em có thể gỡ thịt gà ra khỏi xương cho chị sao?
Đó không phải là công việc gì khó khăn, nhưng khi Nhi đặt câu hỏi là khi Tú vừa gỡ xong cho Nhi một miếng thịt gà. Quả nhiên Tú gỡ rất sạch, khúc xương gà không còn dính lại chút thịt nào.
– Em từng gỡ cho các em nhỏ hơn trong trại trẻ. Nếu chị thích, em có thể gỡ cho chị nhiều món thịt khác!
Tú tự hào hơn khi thấy Nhi có vẻ thích thú hành động của mình.
– Vậy thì đừng học thói khi dễ chị nữa. Hãy ăn đủ bữa cùng chị, để mà gỡ thịt cho chị. Và phải chăm chỉ học hành, khi học, em hãy nghĩ đó là học cho em trước tiên, học cho tương lai của em. Rồi sau đó hãy nghĩ là em học để chị có thể tự hào về em. Chúng ta cũng là mẹ con, chị em mà! Hiểu chưa?
Nhi cảm thấy tâm trạng của mình khá hơn hẳn. Cô cảm nhận được hết. Cô cảm nhận được Tú có gì đó lạ thường với mình. Từ khi Tú nắm lấy tay cô một cách khó hiểu, thái độ khi dễ khi cô gặp Vương, và luôn tỏ ra người lớn trước mắt cô. Trông Tú không giống đứa nhỏ 17 tuổi mà cô nghĩ. Tú quá người lớn, hay là Tú đang cố gồng mình thành người lớn trước mắt cô đây? Cô cười tươi hơn khi Tú gật đầu đồng ý sẽ gỡ thịt cho cô và không bỏ bữa bất thường giống như hôm qua và hôm nay nữa.
…
Thời gian sau rất là yên ổn. Cô giáo cũng phản hồi về thái độ học tập tích cực của Tú khiến Nhi yên tâm hơn mỗi khi rời nhà đi làm. Có vẻ như cuộc sống có thêm Tú khiến cô bớt nhớ tới Vương. Trước kia cô đơn một mình, cô dành phần lớn thời gian để nhớ tới người không yêu mình. Ngày nào cô cũng ngu ngốc gọi cho anh ta, khi nào cần thì anh ta sẽ nhấc máy, nói chuyện với cô vài câu. Còn không cần, anh ta chẳng thèm bận tâm cô đã gọi cho anh ta bao nhiêu cuộc. Tình yêu của anh ta dành cho cô cũng thật lạ kì. Vì thứ tình yêu đó đã chịu thua đồng tiền. Nhưng giờ đã có Tú, cô đã dành thời gian quan tâm tới việc ăn uống, quan tâm tới việc học hành của Tú rồi.
Nhi đang trên đường về nhà, hôm nay mọi sự kiện đối với cô cũng thật trôi chảy. Cô không có cảm giác mệt mỏi hay áp lực gì cả.
Điện thoại cô có thông báo từ mạng xã hội.
“Giám đốc công ty Ngôi Sao, Triệu Quốc Vương đính hôn với con gái của đại gia Sài Gòn!”
Tờ báo đăng tin như vậy, Nhi không tin vào mắt mình nữa. Thực sự Vương có đính hôn với ai đó mà không phải cô sao? Cô đã chờ đợi vị chí đấy trong bao lâu rồi chứ? Cô vẫn không tin vào những gì mình đang đọc trên báo nữa.
Cô mở trang web của công ty, đúng là web đã xác nhận tổng giám đốc đã thành thân với một cô gái con của đại gia Sài Gòn. Cô gái ấy xin phép được giấu tên và thân phận, đến cả ảnh của buổi đính ước, gương mặt của cô gái này cũng bị che mờ đi. Có lẽ, gia đình người phụ nữ này muốn bảo vệ con gái mình khỏi showbiz.
Nhi vẫn nghĩ đây là một trò đùa nhằm thu hút sự chú ý của dư luận, bởi công ty cô đang có dự án cho gà mới. Cô gọi điện cho quản lý của mình.
“Alo Nhi à?”, anh Tuấn, quản lý của cô nhấc máy.
“Anh nói em xem, có phải giám đốc của chúng ta đính hôn vì Diệu Mai đang chuẩn bị ra mắt không?”
Nhi hỏi một cách gấp gáp. Anh quản lý hiểu cô như thế nào nên cô không cần thời gian giải thích nữa.
“Hình như là đính hôn thật, anh nghe các chị make up sáng nay nói, đám cưới sẽ tổ chức bên Paris, và báo chí không được phép tham dự vì có sự góp mặt của nhiều thành phần vai vế trong xã hội!”
Tuấn luôn phản đối tình yêu của Nhi. Vậy nên lần này Tuấn muốn nhờ chuyện đính hôn mà chỉnh đốn lại suy nghĩ của Nhi nữa.
Nhi cúp máy luôn mà không trả lời. Tâm trạng của cô, như vừa được một gáo nước lạnh tạt thẳng vào không chừa một góc cạnh.
Cô đã mong chờ vị chí ấy bao lâu rồi?
Cô đã hi sinh cho vị chí ấy bao lâu rồi?
Cô không xứng đáng được làm vợ anh ta sao?
Anh ta từng có những lời hứa ngon ngọt về tương lai của cả hai để Nhi chấp nhận làm những công việc bẩn thỉu kia vì anh ta. Nhưng tại sao giờ anh ta lại đối xử như thế với cô? Cô có làm gì nên tội để phải hứng chịu những nỗi đau về thể xác này?
Cô yêu cầu tài xế của mình quay đầu xe lại!
Trong lúc tức giận, Nhi không thể nghĩ thêm điều gì được, trong mắt cô tràn ngập lửa hận.
…
Đã hết giờ làm việc, buổi đính hôn diễn ra bí mật vào hôm qua và hôm nay anh ta cho phép đăng báo. Vậy có nghĩa giờ này anh ta vẫn đang ở công ty. Nhi chạy về phía văn phòng đại diện, viết lách gì đó, rồi đi thẳng lên phòng tổng giám đốc…
Cô không gõ cửa gì cả, chỉ hùng hổ đi vào phòng với ánh mắt tức giận.
– Em không còn phép lịch sự nữa sao?
Vương hiện tại không làm điều gì mờ ám. Nhưng một tổng giám đốc như anh ta rất ghét nhân viên xông thẳng vào phòng làm việc của mình như vậy. Nhưng vì đó là Nhi, nên anh ta vẫn nhẫn nhịn.
– Tôi muốn chấm dứt hợp đồng!
Nhi tuyên bố ngay lập tức.
– Em… à, vì chuyện anh đính hôn sao?
Vương mới đầu cũng giật mình, nhưng khi sắp xếp lại suy nghĩ thì anh ta liền hiểu ra vấn đề của Nhi. Anh hiểu Nhi yêu mình, và đang nổi điên lên vì tin tức mà anh ta mới chấp nhận cho báo chí đăng tải.
– Tôi… không còn muốn làm việc với anh nữa.
Nhi lảng tránh vấn đề, cô nên nói gì bây giờ. Cô từ bỏ công việc mà cô cho là bẩn thỉu, trong khi cả nghìn người mong muốn một vị trí như cô sao? Cô đang ghen, và đang giận nữa.
– Nếu vậy, em phải đền bù hơi nhiều đấy. Ít nhất là 4 tỉ, theo như những gì em đã ký kết với công ty ngay từ đầu. Em nghĩ sao? Và… em từ bỏ anh?
Vương biết 4 tỉ với Nhi là không quá lớn. Lương và tài sản của Nhi to gấp bao nhiêu lần con số đấy, và Nhi chỉ cần quẹt một lần thẻ ngân hàng là đủ để trả hết. Nhưng anh ta nghĩ, anh ta mới là rào cản lớn nhất để Nhi khó có thể rời khỏi công ty này. Và anh ta cũng không thể ngờ được, trái tim của Nhi, bị anh ta bóp nát qua năm tháng, đã được hàn gắn lại từng ít một, và thực sự thì Nhi cũng đã thay đổi. Cô không còn thực tâm trung thành với anh như lúc đầu nữa, khi mà cô có suy nghĩ, cô đã trả đủ cho anh ta những gì anh ta giúp đỡ cô, kể cả vật chất lẫn tinh thần, cô đều đã trả rất đầy đủ.
Nhi đưa điện thoại lên, cô bấm vài thao tác gì đó, và điện thoại của Vương nhận được tin nhắn!
“Tài khoản của bạn đã được cộng thêm 4,500,000,000 đồng từ chủ tài khoản Đinh Mai Nhi…”
– 500 triệu kia, coi như tôi đền tiền của buổi sự kiện siêu mẫu cuối tuần. Tôi với anh coi như kết thúc tất cả. Việc anh bắt ép tôi làm, tôi xem như không hề hay biết. Cả anh cũng nên như vậy. Dù anh có thóp của tôi, thì tôi cũng có thóp của anh. Vậy nên… chúng ta xem như hai đường thẳng song song đi!
Nhi nói xong đưa tờ giấy chính thức kết thúc hợp đồng mà cô lấy ở văn phòng tầng dưới, đặt lên bàn anh ta, tự tay lấy con dấu của anh ta rồi đóng thẳng vào. Cô làm nhanh nhất có thể để anh ta không kịp cản cô lại, nhưng anh ta không cản cô! Thậm chí, còn ung dung lấy tờ giấy đó và ký tên mình vào.
– Anh không hãm hại gì em đâu, em biết anh chơi rất đẹp, dù cho em có đầu quân cho công ty khác, anh cũng không làm hại em. Nhưng em vẫn nhớ chứ? Anh đã khẳng định, em vĩnh viễn là của anh, vậy là, chúng ta xong việc phế bỏ bản hợp đồng của em với công ty Ngôi Sao! Em có thể ra về!
Vương nhã nhặn nói, nhưng sau bộ mặt đó là một con thú đang gầm thét, muốn cấu xé Nhi ra làm trăm mảnh, sao Nhi dám có suy nghĩ sẽ rời xa anh chứ? Anh ta sẽ khiến Nhi chịu khổ, chỉ có anh ta mới được quyền sử dụng Nhi, anh ta cấm mọi đàn ông hướng tới cô, sẽ tiêu diệt kẻ nào có suy nghĩ muốn yêu thương cô!
/58
|