Chap 10: Phan Mạnh Dương…đồ dê già
Rửa xong cái tay và hất tí nước vào mặt, tôi khoan khoái bước ra ngoài, bỗng giọng nói oang oang của anh chàng Dương ở WC ngay bên cạnh phát lên khiến tôi tò mò dừng bước lắng nghe
- Mấy h rồi sao mày còn chưa đến, bọn nó cứ thắc mắc sao bên con trai có bốn người.
….
- Không lằng nhằng mày thua cược tao mà, đến ngay đi, lũ con gái mà thấy mày cứ phải gọi là nhỏ dãi thèm thuồng (thằng này nói ghê quá)
….
- Xinh á? Chẳng có con đếch nào cả toàn bọn dê già đóng giả cừu non thôi (tôi thấy hắn giống hơn)…. À có một con bé….…
- Thú vị phết mày ạ, mà mày biết con nhỏ ấy là ai không? Tôn Nữ Hà Nhiên thần đồng của trường mình đấy
….
- Sao mày thay đổi ý kiến nhanh thế, đã muốn đến rồi, nói trước Hà Nhiên là của tao nghe chưa (híc..tôi là đồ vật à?). Mày nghĩ xem nếu tao cưa đổ con nhỏ đó chơi vài ngày rồi đá nó thì chẳng phải tao nổi tiếng rồi sao, lúc ấy trên bảng tin của trường sẽ có dòng tít: " Phan Mạnh Dương lớp 11A7 đá Tôn Nữ Hà Nhiên thần đồng của trường" ôi chao mới nghĩ thôi đã thấy thích rồi
….
- Mày chỉ nói hão, con nhỏ nằm chắc trong tay tao rồi, vừa nãy tao mới khen vài câu mà nó cười tít cả mắt (thằng này láo).
………
Hắn còn nói gì nữa nhưng tôi không thèm nghe tiếp, lạ lạ nghe xong cuộc nói chuyện này tôi chẳng thấy tức giận gì cả, bởi vì tôi đã cảm nhận được từ trước con người hắn có cái gì không thật, xem ra cảm giác của tôi rất đúng, nhưng để hắn coi thường chị em phụ nữ coi thường tôi thì không thể được, tôi sẽ dạy cho hắn một bài học để hắn biết cách tôn trọng người khác, và cũng là để lấy lại uy danh cho tôi, muốn cưa tôi ư?, không dễ đâu Phan Mạnh Dương
Tôi nhếch mép cười đi ra ngoài trong đầu vạch ra kế hoạch để dạy bảo hắn, đột nhiên cảm thấy vui vui, có trò hay để xem rồi đây. (mình có đểu quá không nhỉ?)
Nhìn thấy tôi bước ra với nụ cười tà khí trên môi con Trang khẽ nhíu mày dò hỏi:
- Mày lại chuẩn bị bày trò đấy hả? (khiếp con này cứ như đi ủng trong bụng tôi)
Tôi cười ngô nghê vỗ vai nó ngây thơ nói:
- Ghét thế, lúc nào cũng nghĩ xấu về tao
Con bé nhìn tôi chằm chằm nhưng nghe tiếng anh chàng Hải gọi bèn nó quay ra ngay không thèm đếm xỉa đến tôi nữa. "Cái đồ bạn đểu, mám trai", tôi lầm bầm, nhưng thôi còn đỡ hơn là nó cứ hạnh họe tôi rồi nhỡ lộ hết thiên cơ bí mật thì chết. Được một lúc thì tên Dương cũng bước ra cười toe toét vui vẻ nói:
- Bạn mình sắp đến rồi, các cậu sẽ phải ngạc nhiên lắm đấy
Công nhận tay Dương này đóng kịch khá giỏi, trước mặt mọi người hắn thể hiện mình là một hoàng tử nụ cười dễ thương, nhưng so với khả năng đóng kịch của tôi thì còn thua xa (nhiều lúc tôi tự hỏi sao đạo diễn Trương Nghệ Mưu chưa mời tôi đóng phim của ông ấy, đảm bảo sẽ ăn khách haizzz)
Quay sang tôi hắn ta nở một nụ cười dịu dàng đúng chất hoàng tử khiến bọn con gái ngẩn ngơ ngọt ngào nói:
- Nhiên muốn ăn hay uống gì thêm không để Dương gọi
Tôi cũng vào vai một cô gái hiền dịu, nở một nụ cười hàm tiếu e lệ khẽ vén tóc ngượng ngùng nói:
- Mình không muốn ăn uống gì thêm cả, mình….mình.. chỉ muốn nói chuyện với Dương thôi, Dương ngồi xuống đi
Anh chàng Dương tròn mắt nhìn tôi sung sướng đến độ suýt vấp té, khà khà tôi cá là trong lòng hắn đang sương run lên vì nghĩ tôi đã đổ. Hê hê cứ nghĩ thế đi ta sẽ cho mi biết tay.
Những người còn lại cũng tròn mắt nhìn tôi, riêng cái Trang thì ngước đôi mắt dò hỏi lên nhìn tôi, nó khẽ nhíu mày thì thầm:
- Có thật mày đổ tay Dương không?
Tôi mỉm cười nhìn nó khẽ nói:
- Hắn rất dễ thương mà, phải không?
Rồi tiếp tục quay sang nhìn tên Dương mỉm cười dịu dàng khiến hắn đỏ mặt suýt chút nữa là làm đổ li cà phê sữa, trông bộ dạng hắn tôi sém cười phá lên. Ánh mắt khó hiểu của con Trang vẫn lướt trên khắp người tôi. "Trang ạ, cứ từ từ tao sẽ cho mày xem kịch, mày phải cảm thấy tự hào khi có con bạn như tao đấy khà khà…".
Đột nhiên tay Dương nhìn ra phía cửa rồi reo lên:
- Ê… Phong ở đây
Mọi người đều quay ra nhìn, chàng trai bước vào khiến cho tất cả con gái trong quán đều như đông cứng lại, bao gồm cả tôi nhưng những người khác đông cứng lại vì anh chàng quá đẹp trai, còn tôi đông cứng lại vì…sợ.
Bởi vì chàng hoàng tử đẹp trai đang bước xăm xăm đến cái bàn bọn tôi đang ngồi kia có dáng chuẩn như người mẫu, da trắng póc, đôi mắt màu cà phê quyến rũ, chiếc mũi thanh tú đẹp mê hồn, đôi môi đỏ tựa như cánh hoa anh đào khẽ nhếch lên một nụ cười xém làm cho cái quán này ngập tràn trong máu mũi, và một mái tóc màu….nâu hạt dẻ bồng bềnh.
Vâng người đó chính là Trần Lam Phong hotboy số một trường Thanh Đằng cũng chính là hoàng tử du côn tôi đã đụng độ sáng nay và lừa hắn một vố. Ối huhuhu liệu có phải hắn tới đây để tính sổ với tôi không, làm thế nào bây giờ, trốn đâu đây, tôi lo sợ nuốt nước bọt ừng ực. Trong đầu hình dung ra cảnh hắn đến túm cổ tôi lôi ra gọi bọn đàn em dần cho tôi một trận. Lúc ấy thì cái thân tôi sẽ nát như xơ mướp mất.
Không được rồi tôi phải trốn thôi, nhưng không kịp nữa rồi hắn đã nhìn thấy cái mặt tôi và nở một nụ cười đểu vô cùng.
Hắn đi đến bàn chúng tôi nhưng không ngồi luôn bên ngoài mà lại vòng vào trong chiếm chỗ của tên Dương, và lẽ dĩ nhiên là hắn ngồi đối diện tôi, bắc chân chữ ngũ, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt màu cà phê của hắn nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi sợ hãi nuốt nước bọt ừng ực .
Tên Dương bên cạnh bị mất chỗ tức lắm nhưng vẫn cố vui vẻ nói:
- Chắc mọi người cũng biết rồi đây là Lam Phong bạn mình….
/47
|