Chap 26: Tình cảnh trớ trêu
Tôi vốn không phải là một đứa hay tưởng tượng nhưng lúc này đây tôi nghĩ mình đang tưởng tượng. Bởi vì cùng một câu: "này chờ đã.." mà có đến hai người nói, và…bàn tay tôi thì bị giữ lại không phải một mà là hai bên.
Tôi đờ đẫn cả người vội quay mặt sang bên phải, khuôn mặt lạnh lùng của tên Phong đập vào mắt khiến tôi giật mình suýt sặc. Hắn nhìn tôi trừng trừng quát lên:
- Sao cậu cứ thích tự tiện bỏ đi mà không thèm hỏi tôi thế.
Ơ hơ hơ cái đồ chập cheng bị lang ben này, tôi có chân thì tôi đi chứ việc gì phải báo cáo hắn, tôi định gân cổ lên quạt cho hắn một trận, thì bỗng thấy bàn tay trái của mình đau nhói.
Tôi vội quay phắt sang bên trái, ôi trời ơi ông thầy khỉ vàng đang nhìn tôi trừng trừng bằng đôi mắt toàn lòng trắng, quai hàm bạnh ra, ông thầy quát lên khiến tôi sợ suýt căn phải lưỡi:
- Nói mau, sao em lại làm thế với tôi, con gái gì mà ác thế.
Tôi cúi đầu định lên tiếng xin lỗi nhưng đã bị tên Phong giật mạnh tay phải quát:
- Cậu nói đi chứ, sao lại đột nhiên bỏ đi hả
- Ơ tôi…
Ông thầy khỉ vàng lại giật cánh tay trái của tôi cũng gắt lên:
- Sao em không trả lời hả?
- Ơ em…
- Sao cậu lại dám lờ tôi đi nói chuyện với tên khỉ vàng ấy hả_ tiếng Phong
- Ai cho cậu bảo tôi là khỉ vàng hả đồ chó nâu kia, không đừng để ý đến hắn, mau đi với tôi, mẹ em vừa gọi điện đấy_ Ông thầy Thiên lên tiếng đốp lại.
- Không, cậu mà đi với hắn là chết với tôi.
- Hừ, cậu là ai mà dám dọa em ấy?
- Thế anh là ai mà dám đòi đưa cậu ấy đi?
- Tôi là ai cậu không cần quan tâm, đồ chó nâu
- Thế tôi là ai anh cũng không cần quan tâm, đồ khỉ vàng
- Cậu muốn đấu với tôi đến cùng phải không?
- Chỉ sợ anh không dám thôi.
Cứ thế hai cái tên trốn trại này giằng co nhau kéo tay tôi qua lại, bọn hắn làm cứ như thể tôi là một món đồ chơi vô tri vô giác, người tôi chỉ chực vỡ ra làm hai mảnh, bọn hắn tiếp tục trừng mắt lên cãi nhau, không thèm để ý đến khuôn mặt méo như quả kéo của tôi.
Tức nước vỡ bờ, tôi giật mạnh tay mình ra khỏi hai tên kia và giận dữ gào lên:
- Này, đồ điên có thâm niên, hai người có thôi đi không hả, nếu muốn thì hãy đi khuất mắt tôi rồi hãy cãi nhau, đang đói đến chết đi được đây còn lôi qua lôi lại, mang tôi ra làm vật thí mạng nữa, dở nó cũng phải có mức độ thôi còn để người khác dở mới nữa chứ.
Hai tên cứng họng lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn tôi, vẻ mặt đều dịu đi rồi cùng nói:
- Xin lỗi_ đồng thanh tập một
- Này, ai cho cậu nói theo tôi hả đồ chó nâu?
- Có mà anh bắt chước tôi thì có, đồ khỉ vàng.
Ôi, ôi cứ như thế này thì hai tên kia sẽ cãi nhau tới sáng mất, thân tôi đúng là thân con châu chấu mà, thôi được rồi đành đánh lạc hướng họ vậy, nghĩ thế nên tôi kêu to lên:
- Ối, đói chết mất
- Vậy chúng ta đi ăn cơm đi_ đồng thanh tập hai
Tôi vội vàng lên tiếng trước khi hai tên kia lại tiếp tục cãi nhau:
- Vậy chúng ta đi thôi, tôi đói lắm rồi.
- Đến nhà hàng nhật đi_ Phong nói
- Không, cơm Ý ngon hơn_ thầy Thiên phản pháo
- Nhật
- Ý
- Nhật
- Ý
….
- Thôi đi, cho tôi xin hai chữ bình yên, các người không cãi nhau thì không chịu đc hả, lớn rồi mà như con nít, còn ra thể thống gì nữa.
- Thế em muốn ăn cơm gì? Nhật hay Ý?
- Chẳng Nhật nheo hay Ý éo gì hết, ăn cơm Việt Nam, đến nhà hàng kia đi tôi đói sắp lả đến nơi rồi.
Tôi nói rồi bước phăng phăng về phía trước, trong lòng ngùn ngụt lửa giận, lúc cần thì chằng thấy ai, còn lúc không cần thì cứ kéo đến cả một ở, bực cả mình….. �� t�Qht�� U đến với anh ấy, nhớ là phải mạnh tay vào thì anh ấy mới nghe lời, nhé hihi
Lẽ dĩ nhiên là sáu cô gái tin sái cổ sung sướng như được lên mây, cả sáu cô đều lao đến vồ lấy ông thầy khỉ vàng như mèo vồ cá ra sức nũng nịu, kéo tay kéo chân, khiến ông thầy ú ớ, chẳng hiểu gì cả.
Nhân lúc ấy tôi nhanh chân lủi ra ngoài, ông thầy khỉ vàng nhìn thấy tôi vội kêu lên:
- Này…này cứu tôi với, em đi đâu đấy?.
Tôi quay lại mỉm cười rõ tươi kêu lên:
- Em đi trước đây, thầy cứ ở lại vui chơi cho đời mới mẻ nhé. Kha..kha…kha
Rồi tôi hôn gió ông thầy một cái lẹ làng đẩy cửa bước ra ngoài trước đôi mắt trân trối của người thầy vĩ đại.
/47
|