-Nào, đưa mẹ cầm cho!_Lê Na đỡ lấy túi hành lí cho con trai, đẩy cửa bước vào ngôi nhà mới của hai người.
Cô bây giờ không còn là cô bé 18tuổi bồng bột như trước nữa, mà đã trở thành một người phụ nữ đúng nghĩa, có nhan sắc, nghề nghiệp đàng hoàng, và còn cả một đứa con trai nữa.
Con trai cô-La Minh Nhật-là một đứa trẻ rất đáng yêu, cũng đẹp trai và thông minh như cha nó vậy. Nó lại còn thích xem mấy kênh Tài chính-kinh tế nữa, có lẽ do ảnh hưởng của Bi. Nó không thích con gái, nó cũng chẳng có bạn bè, ngoài Bi ra thì nó chỉ có một mình và mẹ; vì thế nó yêu mẹ nó lắm!
-Cái này để chỗ nào hả mẹ?_Nó kéo một cái túi nhỏ theo sau mẹ mình.
-Con mang vào đây đi!_Na đẩy cánh cửa phòng ngủ ra cho con trai rồi ôm mấy đống đồ đi vào phòng bên cạnh.
-Mẹ ơi! Trong này chưa có đồ đạc!_Nó rớn cổ nói vọng sang phòng bên.
-Lát nữa người ta sẽ mang đến, con cứ để túi lên giường đi!
Minh Nhật nghe mẹ nói thế thì nhanh chóng quăng túi lên giường rồi chạy sang chỗ mẹ.
-Mẹ cần con giúp gì không?_Nó thấy mẹ nó đang lấy mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh trong túi ra bày lên kệ tủ thì cũng lắng sắng chạy theo.
-Con ra ngoài chơi đi, mấy thứ này để mẹ làm được rồi!
-Dạ! Vậy con có thể đi qua nhà hàng xóm chơi không?
-Nếu ở trên tầng này thì được!_Mẹ nó vẫn chăm chú vào công việc của mình, chỉ thuận miệng đáp ứng nó.
-Vâng, con chỉ sang mấy nhà bên cạnh thôi! Lát con sẽ về ạ!_Nó cười tít mắt, hôn má mẹ nó một cái rồi chạy đi.
Những căn hộ ở đây, nếu không có số nhà trước cửa thì nhìn vào rất khó nhận ra. Minh Nhật ra khỏi cửa, phân vân không biết vào nhà bên trái hay bên phải trước. Lưỡng lự một hồi rồi nó cũng quyết định…tung đồng xu.
Đồng xu xoay trờn trên mặt đất, chậm dần, chậm dần…Nhưng đúng lúc nó sắp dừng lại, thì bị một chiếc giày dẫm lên. Minh Nhật đang chăm chú nhìn đồng xu, nhất thời giật mình ngước lên. Woa…người đứng trước mặt nó thật là đẹp nha! Một chú tầm tuổi mẹ nó, mặc âu phục chỉnh tề…đặt biệt là có màu mắt xanh lam giống nó. Bạn bè nó thường trêu nó là con lai, nhưng nó không quan tâm, mẹ nó nói màu mắt nó giống cha, mẹ rất thích màu này…thế là được rồi!
-Cháu không sao chứ?_Người đó ngồi xuống trước mặt nó hỏi thăm.
-Dạ, con không sao ạ!_Nó lễ phép đứng lên, cúi đầu đáp.
-Sao cháu lại ở đây? Cha mẹ cháu đâu?
-Mẹ con đang ở trong nhà. Hôm nay mẹ con con mới chuyển đến. Chú cũng ở tầng này ạ?
-Ừ..Cháu có muốn vào nhà chú chơi không?_Người đó đứng lên, đi đến căn hộ bên trái ngay cạnh căn hộ của mẹ con nó, rút chìa khoá ra mở cửa.
-Dạ có!_Nó hớn hở chạy theo. Không ngờ chú này lại là hàng xóm của mẹ con nó.
Nó chơi ở đó rất lâu, chạy khắp nơi lục lọi nghịch ngợm. Không hiểu sao ngay từ khi nhìn thấy, nó đã cảm thấy mến người này rồi! Nó còn ước đây là cha nó nữa chứ!
Ngôi nhà rộng, nhưng anh lại sống một mình, vì thế anh để cho Mịnh Nhật chạy khắp nhà, thích cái gì thì chơi cái đó. Nó rất đáng yêu, tuy anh không thích trẻ con cho lắm, nhưng với nó thì lại khác, anh có cảm giác thật gần gũi và thân thiết với nó.
-Chú cũng xem kênh này ạ?_Minh Nhật chạy đến, ngồi xuống bên cạnh anh, rồi chăn chú vào màn hình TV.
-Cháu cũng thế sao?_Anh hơi ngạc nhiên khi có người hỏi mình như thế, mà lại còn là một đứa trẻ nữa chứ.
-Dạ! Trước đây con với anh Bi thường hay xem cái này.
-Cháu thấy thế nào?
-Cũng hay ạ!_Nó trả lời, nhưng đôi mắt thì lại gián chặt vào màn hình TV. Có lẽ đã là thói quen của nó rồi.
Anh không làm phiền nó nữa, cũng tập trung xem. Nhìn hai người họ lúc này, nếu không biết còn tưởng họ là cha con nữa.
Nó chơi đến tận giờ ăn cơm mới trở về. Trong nhà đã bật đèn sáng trưng, nhưng nó gọi mãi mà chẳng thấy mẹ nó trả lời gì cả?
-Mẹ ơi! Mẹ ở đâu?
-…….._Vẫn không thấy gì. Không lẽ mẹ ra ngoài rồi sao?
-Mẹ ơi…mẹ…_Nó đi khắp các phòng tìm kiếp. Chợt nó nghe thấy tiếng kêu rất nhỏ phát ra từ phòng tắm. Trong đầu nó liền xuất hiện cảnh tượng giống năm nó 2tuổi: Mẹ nó bị trượt chân, ngã trong phòng tắm, ngất xỉu tai chỗ. Lúc đấy nó còn quá nhỏ, chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi bên mẹ khóc rống lên. Cũng may mẹ của Bi nghe thấy nó khóc mà chạy sang đưa mẹ nó đi bệnh viện. Lần này không lẽ lại thế?
-Mẹ…Mẹ bị làm sao thế?_Nó chạy nhanh vào phòng tắm, hoảng hốt đến bên mẹ mình. Mẹ nó ngã nhoài trên sàn đá ướt nhẹp, từ chỗ đầu mẹ nó máu theo dòng nước loang ra ngày một rộng.
-Mau..gọi..cấp cứu đi con!_Mẹ nói thều thào nói, giọng nói rất nhỏ, yếu ớt.
Nó sợ lắm! Mẹ nó lúc nào cũng thế, luôn luôn bất cẩn như vậy, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả! Nó chạy đi tìm điện thoại…nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu.
-Mẹ ơi…điện thoại..ở chỗ nào?_Giọng nó run run, nghèn nghẹn trong cổ họng. Vừa hỏi xong nó lại càng hoảng hơn. Mẹ nó không có trả lời, bất tỉnh rồi._Mẹ ơi tỉnh lại đi! Mẹ đừng làm con sợ mà! Mẹ mở mắt nhìn con nè…mẹ…mẹ ơi….
Nó lay mãi mà mẹ nó cũng không tỉnh, máu ở đầu càng chảy ra nhiều hơn. Chợt nó nghĩ đến chú hàng xóm, thế là nó chạy đi, bước chân rất nhanh, vấp ngã mấy lần.
-Cộc…cộc…cộc…!_Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, giọng nó ngắt quảng gọi cửa_Chú Phong ơi….Chú cứu…mẹ con với!
Phong đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng nó liền bỏ dở sấp tài liệu trên tay, đi nhanh ra mở cửa.
-Chuyện gì thế cháu?
-Chú ơi..mẹ con bị ngã…ngất xỉu rồi…chú đưa mẹ con đến viện đi!
-Mẹ cháu đâu? Mau dẫn chú đến đó!_Anh nhanh chóng phân phó cho nó, tiện tay đóng cửa nhà mình rồi đi theo nó.
Vừa nhìn thấy người Minh Nhật gọi là mẹ, anh đã chết lặng. Ngạc nhiên…vui sướng…yêu thương…đau lòng…Đây không phải người anh ngày đêm mong nhớ suốt bao năm qua sao? Vì sao khi gặp lại lại trong hoàn cảnh này? Cô tại sao đã có con trai lớn như vậy? Phải chăng cô đã quên anh từ rất lâu rồi?
-Chú ơi…mau đưa mẹ đến viện đi!
Lúc này ânh mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, móc điện thoại của mình đưa cho Minh Nhật, nói nó gọi cấp cứu, sau đó nhanh nhẹn ôm cô lên, đi ra cửa.
………….
Bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu, La Phong ôm Minh Nhật trong lòng, lo lắng ngồi đợi kết quả. Còn Minh Nhật thì cứ khóc thút thít, nó ít khóc, nhưng hễ mẹ nó bị làm sao là nó không sao nín được. Nó chỉ có mình mẹ, nếu mẹ nó không tỉnh lại thì nó biết làm sao?
-Chú ơi! Mẹ có sao không?
-Yên tâm đi! Mẹ cháu sẽ ổn thôi!_Anh nhẹ nhàng vỗ về nó, ôm chặt nó vào lòng.
-Con sợ lắm! Nhỡ mẹ không tỉnh lại…thì sao? Con chỉ có mình mẹ thôi!
Anh sửng sốt khi nghe nó nói. Chỉ có mình mẹ? Vậy…
-Cha cháu đâu?
-Con không biết! Mẹ nói lần này dẫn con ra đây gặp cha.
-Cha cháu họ gì?_Anh đang mong chờ…một điều khó tin…nhưng vẫn có thể xảy ra. Liệu cha nó…có thể là…
-Cha họ La! Con cũng theo họ cha ạ!
Anh vui sướng…bao nhiêu đau lòng khi nghĩ cô đã lấy người khác đều tan biến. Cô không lấy ai cả, cũng không phải đã quên anh. Minh Nhật chắc chắn là con anh! Nó là con của anh và cô! Nhưng dù trong lòng đang trào dâng vui sướng thì anh cũng biết mình không nên quá súc động. Nếu lúc này anh nói với Minh Nhật anh là cha nó, liệu nó có chấp nhận không? Cứ nên chờ cô tỉnh lại, để cô tự nói với nó có lẽ tốt hơn!
Đúng lúc này thì cửa phòng cấp cứu bật mở, Na nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt được đưa ra ngoài.
-Mẹ!_Anh bế Minh Nhật đến gần cô, nó nhào xuống gọi mẹ, vài giọt nước mắt rơi trên gò má mẹ nó, ấm ấm mang theo tình yêu của nó dành cho mẹ.
-Anh làm ơn đi theo em làm thủ tục nhập viện cho chị ấy!_Một cô y tá trẻ, hai gò má hơi ửng hồng nhìn Phong, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe.
Anh không nói gì, chăm chú nhìn cô một hồi rồi bế Minh Nhật đi theo y tá.
Trong phòng bệnh, Na nằm trên chiếc giường trắng xoá, đôi mắt khép lại, trông thật yên bình, giống như một thiên thần đang say ngủ vậy!
Phong ôm Minh Nhật đã ngủ say trong lòng, chăm chú nhìn ngắm hai mẹ con cô ngủ. Lúc này anh thấy thật hạnh phúc! Có thể ở bên cạnh người anh yêu thương bấy lâu, lại có thêm cả đứa con của hai người nữa, gia đình ba người vui vẻ sống bên nhau…sao lại không hạnh phúc cho được!
Màn đêm chậm dãi bao phủ mọi vật…qua đêm nay…ngày mai sẽ thật đẹp….với Phong…với Na…với Minh Nhật…và tất cả mọi người!
------------------
-Đâu? Chị tôi đâu? Lê Na, chị ở đâu?_Phan Vũ vừa đi vừa lớn tiếng hỏi.
-Xin lỗi anh! Đây là bệnh viện, anh làm ơn nhỏ tiếng mội chút!_Cô y tá trẻ chạy theo, có ý nhắc nhở nhưng khuôn mặt không tự chủ được lại đỏ bừng lên, ánh mắt lại nhìn anh không rời. (Đây là triệu chứng muôn thủa của căn bệnh hám trai khi thấy trai đẹp mà!)
-Đừng cản tôi!_Anh quay sang nói với cô ta rồi bước nhanh hơn._Lê Na, chị ở chỗ nào vậy?
-Cậu có im ngay không? Nói thử câu nữa tôi đá cậu ra khỏi đây bây giờ!_Đúng lúc này thì Phong thò đầu ra từ một phòng bệnh, lên tiếng đe doạ Vũ. Tiếng nói không to, nhưng lại đầy uy quyền, khiến cho Vũ ngay tức khắc ngậm miệng mà đi đến.
-Chị đâu anh?_Vũ nhỏ giọng hỏi khi đến gần.
-Bên trong, vẫn chưa tỉnh!_Phong xoay người vào trong, Vũ nhanh nhẹn theo sát phía sau.
Vừa nhìn thấy Minh Nhật, Vũ không dấu nổi tò mò mà thắc mắc:
-Nhóc con này ở đâu ra thế? Sao thấy nó giống anh quá vậy?
-Thế cậu nghĩ nó ở đâu ra?_Phong nhớn mày, khoé môi nở nụ cười dịu dàng nhìn Minh Nhật đang nằm ngủ bên mẹ.
-Không phải….nó là con hai người chứ?_Vũ trợn mắt, ngạc nhiện nhìn chằm chằm thằng nhóc trên giường._Ôi trời ơi! Anh chị của em ơi, sao cho em có cháu sớm quá vậy? Còn lớn như thế này rồi!
-Nếu cậu đến đây để kêu la thì về được rồi! Tôi không hoan nghêng cậu đâu!
-Hì hì..Anh Phong, làm gì mà nóng thế! Cho em ở lại chờ chị tỉnh lại đi!_Vũ cười nịnh nọt với Phong, bày ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể.
Đáng tiếc…nếu nụ cười đó để cho các cô gái chiêm ngưỡng thì đổ rầm rầm, còn với Phong…chẳng có tác dụng gì cả.
-Năm nay cậu 22 rồi đấy! Cái vẻ mặt đấy để con tôi dùng còn nghe được!
-Vâng! Con anh cái gì cũng được hết! Nó cũng là cháu em mà!
-Cậu không phải khen, con tôi tất nhiên hơn cậu rồi!
Vũ không nói thêm gì, âm thầm khinh thường Phong: Có con là hãnh diện lắm đấy! Hôm qua vẫn còn như cái xác không hồn, hôm nay đã tươi tỉnh như hoa rồi!
-Chú Phong ơi!_Giọng Minh nhật còn đang ngái ngủ vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người đàn ông._Con đói!
-Kìa! Con anh nó gọi anh kìa!_Vũ nói đểu Phong một câu rồi lại tươi cười quay ra nhìn Minh Nhật._Cháu trai, lại đây với cậu nào!
Minh Nhật mở to đôi mắt mờ mịt chẳng hiểu gì ra nhìn Vũ, sau đó nó dụi dụi mắt mấy cái, trèo xuống giường đi đến trước mặt Phong, dơ tay lên đòi anh bế. Từ lúc mẹ nó ngất đi đến giờ, nó chỉ tin tưởng mỗi người này thôi!
Vũ đứng ngơ ra nhìn hành động của nó, nó không những không đáp lại anh mà còn lơ anh đi nữa. Sao nó giống cha nó thế nhỉ? Trước khi Na đến, với anh, cha nó cũng làm thế đấy!
-Thế con muốn ăn gì?_Phong không để ý đến Vũ đang đứng đơ một đống, mỉm cười bế Minh Nhật ra ngoài, trước khi đi chỉ để lại một câu với Vũ_Cậu ở lại trông chị cậu đi nhé!
Cha con nhà này….Sao lại đối sử với tôi như thế? Vũ kêu gào trong lòng, nhưng cũng rất nhanh, anh quên ngay chuyện đó. Nhìn chị mình vẫn còn hôn mê nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng trắng, anh không khỏi đau lòng. 5năm xa cách, 5năm anh cho người tìm kiếm chị…thế mà chẳng biết chị trốn ở đâu mà tìm mãi không ra, một năm cũng chỉ nhận được tin chị qua email có mấy lần.
Anh nghe lời chị, chăm chỉ học hành, tiếp nhận số cổ phần của chị trong công ty của cha, xây dựng lại công ty lớn mạnh hơn trước. Bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đã ổn cả. Cha cũng sắp hết hạn tù, mẹ anh cũng đã thay đổi tính tình, biết quan tâm đến người khác hơn, tháng nào cũng vào thăm cha đều đặn. Tình cảm giữa họ…có lẽ so với trước tốt hơn rất nhiều!
-Cuối cùng chị cũng đã về rồi!_Vũ thì thầm một mình, ngồi bên giường ngắm khuôn mặt ngủ say của chị.
Chị đã tìm được một nửa của đời mình rồi, còn anh, đến khi nào mới gặp đây?
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, một cô y tá trẻ, có đôi mắt to đen láy, cánh môi đỏ hồng chum chím, bộ dáng thẹn thùng bẽn lẽn..đi vào. Cô gái nhỏ giọng lên tiếng:
-Xin lỗi đã làm phiền, tôi đến để kiểm tra tình trạng của bệnh nhân!_Ánh mắt cô chuyên chú nhìn vào Na, kiểm tra bình truyền dịch, dấu hiệu phục hồi của Na nhưng hai gò má lại xuất hiện phớt hồng, tâm trí lại không tậm trung chút nào.
Vũ đứng bên cạnh, cẩn thận quan sát cô gái. Không hiểu sao, khi nhìn thấy cô gái này, anh thấy trong anh xuất hiện một cảm giác lạ chưa bao giờ có, rất khó gọi tên.
-Cô là y tá mới vào nghề sao?
Cô gái không nghĩ anh sẽ nói chuyện với mình, lại càng không nghĩ anh lại hỏi như thế, nhất thời cô ngây ngốc không biết nói gì, chỉ có thể mở to đôi mắt đen láy nhìn anh không chớp.
-Nếu ngại…cô có thể không cần trả lời!_Vũ nhún vai vẻ chẳng sao, đi đến ngồi bên mép giường., ánh mắt yêu thương nhìn chị mình._Chị tôi không sao chứ?
-Chị?_Cô gái ngạc nhiên, càng mở to mắt hơn ra nhìn. Cứ tưởng cô gái nằm trên giường là bạn gái của anh…ai lại ngờ đó là chị của anh cơ chứ!
-Có chuyện gì sao?
-À..không! Tôi chỉ hơi bất ngờ khi biết hai người là chị em thôi!
-Trông chị ấy trẻ hơn tôi phải không?
-Sao anh lại nói thế? Tôi thấy đàn ông như anh rất hấp dẫn mà, sao có thể nói là già được!_Cô gái buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng lại không biết, vẫn cúi đầu ghi chép.
-Cô thấy thế thật sao?_Vũ ghé vào tai cô, nói như thì thầm. (Anh Vũ đang tán gái kìa mọi người ơi!)
Cô giật mình, vội rụt cổ lại, lùi về sau mấy bước, miệng lắp bắp không thành tiếng:
-Anh…anh…định làm gì?
-Cô thử nói xem!_Cô lùi một, anh tiến một, cho đến khi ép cô đến tận góc tường, anh lại nở một nụ cười thật quyến rũ, ghé sát vào tai cô mà nói.
Đúng lúc anh gần như đã sắp chạm đến cô…một tiếng “Bốp” giòn vang phát ra. Trên mặt anh in rõ vết tay cô, đỏ ửng cả một mảng lớn. Thế nhưng anh lại không nổi dận, ngược lại còn cười tươi hơn trước, nói với cô bằng một giọng hết sức vui vẻ, trong khi cả người cô đang run lấy bẩy:
-Em chính là người tôi cần!_Cô gái này, dù thế nào anh cũng phải bắt về nhà cho bằng được! Nếu vừa rồi, cô không tát anh mà để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, có lẽ anh đã khinh thường cô rồi. Nhưng rất may…cô đã tát anh..ha..ha..Cô chỉ là một y tá nhỏ nhoi mà dám tát anh..rất tốt..rất đặc biệt!
……………..
-Chú Phong! Bao giờ mẹ con mới tỉnh lại?_Minh Nhật ôm cổ Phong, ánh mắt có chút bất an nhìn Na.
¬-Bác sĩ nói lát mẹ con sẽ tỉnh, bây giờ nghe lời chú về nhà nhé!_Phong nhẹ nhàng xoa đầu nó, trìu mến nói với nó. Thực sự thì anh cũng không muốn xa nó, nhưng mà nó còn nhỏ, ở đây mãi cũng không tốt, để nó về nhà với cậu nó thì hơn!
-Thôi nhanh lên nào! Minh Nhật, lại đây với cậu!_Vũ chìa tay về phía Minh Nhật, muốn nhanh chóng được bế nó.
-Không! Con không đi đâu! Con ở đây với mẹ cơ! Con không thích chú này, con chỉ thích chú Phong thôi!_Nó thấy thế thì vội vàng bám chặt lấy cổ Phong, có gỡ thế nào nó cũng không chịu buông.
-Thằng nhóc này…_Vũ tức giận trừng mắt nhìn nó. Dù gì thì anh cũng là cậu nó, thế mà nó chẳng cho anh tí thể diện nào cả. Đúng là giống cha nó mà!_Có tin cậu đánh đòn không hả?
Thực sự thì nó không sợ bị đánh đòn vì vốn dĩ nó cũng hay đánh nhau mà, thế nhưng bên cạnh nó là chú Phong, nó thích được người này che chở, thế nên nó bày ngay ra bộ dạng sợ hãi, càng ôm càng chặt, mặt mếu như sắp khóc đến nơi.
-Chú Phong…! Con sợ chú này lắm! (Nhóc con, được lắm! Đóng kịch giỏi đấy!)
-Được rồi! Vậy ở lại đây với chú, không đi nữa!
Nhận được sự đồng ý của Phong, Minh Nhật hớn hở ra mặt, len lén nhìn Vũ, cười thập phần đắc ý. Nó thích thú nhìn vẻ mặt tức giận của Vũ đã bị nó trọc đến đỏ gay, cái kiểu rất muốn giết người mà không sao giết được ấy!
Vũ liếc nó một cái sắc lẻm, nghiến răng nghiến lợi quay đi:
-Tôi về! Cha con các người ở lại với nhau vui vẻ nhé!
Khi tiếng cửa phòng khép lại thật mạnh, cũng là lúc Minh Nhật không nhịn nổi nữa mà cười sằng sặc lên. Phong nhớn mày, nhìn nó một hồi rồi rất nhanh chóng hiểu ra, nghiêm giọng lại giáo huấn nó:
-Lần sau con không được nghịch như thế nữa. Nếu cậu giận thật, sau này sẽ không chơi với con nữa thì sao?
-Con chỉ thích chơi với chú Phong thôi!_Nó nghe vậy, vội vàng thu lại nụ cười, giả giọng nũng nịu cọ đầu vào lòng Phong.
-Thằng nhóc này…_Anh phải công nhận, về khoản làm mền lòng người khác này, con anh rất giống mẹ nó.
-Minh..Nhật…_Tiếng gọi yếu ớt tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm người khác nhận ra.
Na nhăn chặt chân mày, khó khăn nâng mi lên. Cô chắc là mình đang ở bệnh viện, nhưng lại không nhớ nổi làm sao mình đến đây được.
-Em tỉnh rồi sao?_Phong vội vã đến bên giường, yêu thương quan tâm.
-…….._Na ngây ngốc nhìn anh, cứ ngỡ mình đang mơ mà không giám chớp mắt, chỉ sợ một khắc không nhìn, anh cũng có thể biến mất.
-Mẹ ơi!_Minh Nhật trèo lên giường, rúc vào lòng mẹ mà gọi.
Nghe thấy tiếng con trai, Na mới miễn cưỡng tỉnh lại, càng không dám tin vào mắt mình mà nói không nên lời:
-Anh…anh…
-Là anh! Không phải mơ! Cuối cùng gia đình ta cũng được bên nhau rồi!
-Mẹ ơi! Hai người đang nói gì vậy, con không hiểu!_Minh Nhật dùng ánh mắt mờ mịt hết nhìn mẹ rồi lại nhìn Phong.
-Cho phép cha con anh nhận nhau nhé!_Phong nhẹ nhàng vuốt lọn tóc trên trán Na sang bên tai, mơ lời đề nghị.
-Sao anh biết?_Na mở to mắt nhìn Phong, cô đâu đã nói, sao mà anh biết được chứ?
-Nếu anh không đoán ra, thì em định dấu anh suốt đời sao?
-Chú và mẹ dừng lại đã!_Minh Nhật đứng lên, chen vào giữa hai người, đôi mắt dò xét nhìn đi nhìn lại_Không lẽ….Chú là cha con?_Nó trợn muốn lòi con ngươi ra ngoài. Nó là đứa thông minh, nghe mẹ nó và Phong nói chuyện, nó cũng lờ mờ đoán ra được điều gì.
Phong không nói gì, chỉ nhìn nó mỉm cười. Mẹ nó thì có chút hổ thẹn, cụp mắt xuống chậm rãi gật đầu. Nó đứng đơ ra một lúc, sau đó quay thắt sang nhìn Phong, rồi đột nhiên…lao vào lòng anh, khóc rống lên. Nó khóc vì hạnh phúc, cũng vì những nỗi tủi thân nó đã phải chịu khi không có cha bên cạnh. Nó vừa giận cha đã bỏ rơi mẹ con nó, lại vừa không kìm được mà muốn được nằm trong vòng tay cha.
Na nhìn thấy con trai như vậy cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
-Con ngoan, đàn ông sao lại hay khóc như thế chứ! Nếu để các bạn gái nhìn thấy thì còn gì là hình tượng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất nữa!_Phong cười thật hạnh phúc, ôm Minh Nhật thật chặt, bàn tay còn lại tìm đến tay Na, siết lấy như thể không gì có thể tách rời.
--------------------Kết----------------
-Cô ơi! Cái này tặng cô!_Minh Nhật bày ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể, đem bó hoa trong tay đưa đến trước mặt Mai Di.
Cô đang đứng chờ xe bus, thấy có người giật góc váy của mình liền nhìn xuống, thấy cậu nhóc tặng hoa cho mình thì có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền tươi cười nhận lấy, cúi người đối diện với Minh Nhật hỏi chuyện:
-Con có thể nói cho cô, ai nhờ con tặng cái này cho cô không?
-Dạ! Cái này là con mua tặng cô ạ!
-Vậy sao!....Vì lí do gì nào?
-Con muốn cô trở thành mợ của con ạ!
-Ý con là……_Cô khó hiểu nhìn nó. Không lẽ…
-Em đồng ý làm vợ anh nhé?_Phan Vũ bước đến, trên tay là một bó hoa hồng thật to, so với bó của Minh Nhật quả thực là một trời một vực.
Anh mặc bộ âu phục màu trắng, bó hoa đỏ thắm nổ bật trên tay, đôi môi luôn thường trực nụ cười quyến rũ, chầm chậm tiến về phía Mai Di.
-Em…_Vì quá bất ngờ, cô không biết phải nói gì lúc này nữa!
Sau khi Na ra viện, ngày nào Vũ cũng chạy đến bệnh viện, bịa đủ lí do đòi gặp mặt cô cho bằng được. Anh tỏ rõ ý muốn theo đuổi cô, nhưng hết lần này đến lần khác cô không chịu nhận lời làm bạn gái của anh. Thế nên lần này, anh mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của đứa cháu quý hoá, quyết đem cô về nhà mình mới thôi.
-Mợ ơi! Nhận lời cậu đi!_Minh Nhật thấy cô không có phản ứng gì, liền nắm lấy góc váy của cô kéo kéo, đồng thời mở miệng gọi tiếng “Mợ” ngọt sớt.
-Cô…_Mai Di lung túng đảo mắt qua lại.
-Làm vợ anh nhé?_Vũ mất kiên nhẫn, cũng lên tiếng thúc dục.
-Em…
-Mợ ơi!...
-Nhận lời đi! Nhận lời đi!_Lúc này không biết tại sao, những người qua đường cũng xúm vào, đồng thanh lên tiếng.
-Tôi…._Đột nhiên bị nhiều người nhìn vào, hai gò má cô ửng hồng cả lên, ánh mắt bối rối cắm xuống mặt đất.
-Để anh hỏi lại lần nữa nhé!_Vũ không thèm để ý đến những người xung quanh, khoé môi nhếch lên nụ cười say đắm bao trái tim thiếu nữ, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Mai Di, giọng nói chân thành từ tận con tim cất lên_Đồng ý làm vợ anh, em nhé?
-Nhận lời đi! Nhận lời đi!....
-Mợ ơi! Nhận lời đi!...
-Em…đồng ý!_Cô khẽ gật đầu, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. Nhưng không sao, chỉ cần Vũ nghe thấy là được rồi!
Anh đem chiếc hộp nhỏ bên trong bó hoa ra, lấy nhẫn đeo vài tay cho cô, rồi kéo cô vào lòng khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh yêu em!”
Minh Nhật hoàn thành xong nhiệm vụ, hướng về đám đông tìm kiếm cha mẹ.
-Cha ơi! Chúng ta đến sân bay thôi!_Nó hào hứng cho chuyến du lịch sắp tới.
-Con làm rất tốt!_Phong bế nó lên, nắm tay vợ đi về phía xe của mình.
-Con là con do cha mẹ sinh ra mà!_Nó cười hì hì ôm lấy cổ cha nó. Ánh mắt tinh nghịch liếc về phía đám đông đang ngày một nhỏ dần.
Hôm nay nó đã làm thêm một chuyện để đời. Mọi người thương gọi nó là thiên thần nhưng nó sẽ không bao giờ là thiên thần! Vì mẹ nói, thiên thần chỉ có trên thiền đường, họ không thể sống cùng người khác được, mà nó lại muốn ở bên gia đình của nó mãi mãi. Nó chỉ muốn là một đứa trẻ bình thường, được lớn lên trong tình yêu thương của mọi người, thế thôi!......“Tôi không phải thiên thần!”
Cô bây giờ không còn là cô bé 18tuổi bồng bột như trước nữa, mà đã trở thành một người phụ nữ đúng nghĩa, có nhan sắc, nghề nghiệp đàng hoàng, và còn cả một đứa con trai nữa.
Con trai cô-La Minh Nhật-là một đứa trẻ rất đáng yêu, cũng đẹp trai và thông minh như cha nó vậy. Nó lại còn thích xem mấy kênh Tài chính-kinh tế nữa, có lẽ do ảnh hưởng của Bi. Nó không thích con gái, nó cũng chẳng có bạn bè, ngoài Bi ra thì nó chỉ có một mình và mẹ; vì thế nó yêu mẹ nó lắm!
-Cái này để chỗ nào hả mẹ?_Nó kéo một cái túi nhỏ theo sau mẹ mình.
-Con mang vào đây đi!_Na đẩy cánh cửa phòng ngủ ra cho con trai rồi ôm mấy đống đồ đi vào phòng bên cạnh.
-Mẹ ơi! Trong này chưa có đồ đạc!_Nó rớn cổ nói vọng sang phòng bên.
-Lát nữa người ta sẽ mang đến, con cứ để túi lên giường đi!
Minh Nhật nghe mẹ nói thế thì nhanh chóng quăng túi lên giường rồi chạy sang chỗ mẹ.
-Mẹ cần con giúp gì không?_Nó thấy mẹ nó đang lấy mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh trong túi ra bày lên kệ tủ thì cũng lắng sắng chạy theo.
-Con ra ngoài chơi đi, mấy thứ này để mẹ làm được rồi!
-Dạ! Vậy con có thể đi qua nhà hàng xóm chơi không?
-Nếu ở trên tầng này thì được!_Mẹ nó vẫn chăm chú vào công việc của mình, chỉ thuận miệng đáp ứng nó.
-Vâng, con chỉ sang mấy nhà bên cạnh thôi! Lát con sẽ về ạ!_Nó cười tít mắt, hôn má mẹ nó một cái rồi chạy đi.
Những căn hộ ở đây, nếu không có số nhà trước cửa thì nhìn vào rất khó nhận ra. Minh Nhật ra khỏi cửa, phân vân không biết vào nhà bên trái hay bên phải trước. Lưỡng lự một hồi rồi nó cũng quyết định…tung đồng xu.
Đồng xu xoay trờn trên mặt đất, chậm dần, chậm dần…Nhưng đúng lúc nó sắp dừng lại, thì bị một chiếc giày dẫm lên. Minh Nhật đang chăm chú nhìn đồng xu, nhất thời giật mình ngước lên. Woa…người đứng trước mặt nó thật là đẹp nha! Một chú tầm tuổi mẹ nó, mặc âu phục chỉnh tề…đặt biệt là có màu mắt xanh lam giống nó. Bạn bè nó thường trêu nó là con lai, nhưng nó không quan tâm, mẹ nó nói màu mắt nó giống cha, mẹ rất thích màu này…thế là được rồi!
-Cháu không sao chứ?_Người đó ngồi xuống trước mặt nó hỏi thăm.
-Dạ, con không sao ạ!_Nó lễ phép đứng lên, cúi đầu đáp.
-Sao cháu lại ở đây? Cha mẹ cháu đâu?
-Mẹ con đang ở trong nhà. Hôm nay mẹ con con mới chuyển đến. Chú cũng ở tầng này ạ?
-Ừ..Cháu có muốn vào nhà chú chơi không?_Người đó đứng lên, đi đến căn hộ bên trái ngay cạnh căn hộ của mẹ con nó, rút chìa khoá ra mở cửa.
-Dạ có!_Nó hớn hở chạy theo. Không ngờ chú này lại là hàng xóm của mẹ con nó.
Nó chơi ở đó rất lâu, chạy khắp nơi lục lọi nghịch ngợm. Không hiểu sao ngay từ khi nhìn thấy, nó đã cảm thấy mến người này rồi! Nó còn ước đây là cha nó nữa chứ!
Ngôi nhà rộng, nhưng anh lại sống một mình, vì thế anh để cho Mịnh Nhật chạy khắp nhà, thích cái gì thì chơi cái đó. Nó rất đáng yêu, tuy anh không thích trẻ con cho lắm, nhưng với nó thì lại khác, anh có cảm giác thật gần gũi và thân thiết với nó.
-Chú cũng xem kênh này ạ?_Minh Nhật chạy đến, ngồi xuống bên cạnh anh, rồi chăn chú vào màn hình TV.
-Cháu cũng thế sao?_Anh hơi ngạc nhiên khi có người hỏi mình như thế, mà lại còn là một đứa trẻ nữa chứ.
-Dạ! Trước đây con với anh Bi thường hay xem cái này.
-Cháu thấy thế nào?
-Cũng hay ạ!_Nó trả lời, nhưng đôi mắt thì lại gián chặt vào màn hình TV. Có lẽ đã là thói quen của nó rồi.
Anh không làm phiền nó nữa, cũng tập trung xem. Nhìn hai người họ lúc này, nếu không biết còn tưởng họ là cha con nữa.
Nó chơi đến tận giờ ăn cơm mới trở về. Trong nhà đã bật đèn sáng trưng, nhưng nó gọi mãi mà chẳng thấy mẹ nó trả lời gì cả?
-Mẹ ơi! Mẹ ở đâu?
-…….._Vẫn không thấy gì. Không lẽ mẹ ra ngoài rồi sao?
-Mẹ ơi…mẹ…_Nó đi khắp các phòng tìm kiếp. Chợt nó nghe thấy tiếng kêu rất nhỏ phát ra từ phòng tắm. Trong đầu nó liền xuất hiện cảnh tượng giống năm nó 2tuổi: Mẹ nó bị trượt chân, ngã trong phòng tắm, ngất xỉu tai chỗ. Lúc đấy nó còn quá nhỏ, chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi bên mẹ khóc rống lên. Cũng may mẹ của Bi nghe thấy nó khóc mà chạy sang đưa mẹ nó đi bệnh viện. Lần này không lẽ lại thế?
-Mẹ…Mẹ bị làm sao thế?_Nó chạy nhanh vào phòng tắm, hoảng hốt đến bên mẹ mình. Mẹ nó ngã nhoài trên sàn đá ướt nhẹp, từ chỗ đầu mẹ nó máu theo dòng nước loang ra ngày một rộng.
-Mau..gọi..cấp cứu đi con!_Mẹ nói thều thào nói, giọng nói rất nhỏ, yếu ớt.
Nó sợ lắm! Mẹ nó lúc nào cũng thế, luôn luôn bất cẩn như vậy, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả! Nó chạy đi tìm điện thoại…nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu.
-Mẹ ơi…điện thoại..ở chỗ nào?_Giọng nó run run, nghèn nghẹn trong cổ họng. Vừa hỏi xong nó lại càng hoảng hơn. Mẹ nó không có trả lời, bất tỉnh rồi._Mẹ ơi tỉnh lại đi! Mẹ đừng làm con sợ mà! Mẹ mở mắt nhìn con nè…mẹ…mẹ ơi….
Nó lay mãi mà mẹ nó cũng không tỉnh, máu ở đầu càng chảy ra nhiều hơn. Chợt nó nghĩ đến chú hàng xóm, thế là nó chạy đi, bước chân rất nhanh, vấp ngã mấy lần.
-Cộc…cộc…cộc…!_Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên, giọng nó ngắt quảng gọi cửa_Chú Phong ơi….Chú cứu…mẹ con với!
Phong đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng nó liền bỏ dở sấp tài liệu trên tay, đi nhanh ra mở cửa.
-Chuyện gì thế cháu?
-Chú ơi..mẹ con bị ngã…ngất xỉu rồi…chú đưa mẹ con đến viện đi!
-Mẹ cháu đâu? Mau dẫn chú đến đó!_Anh nhanh chóng phân phó cho nó, tiện tay đóng cửa nhà mình rồi đi theo nó.
Vừa nhìn thấy người Minh Nhật gọi là mẹ, anh đã chết lặng. Ngạc nhiên…vui sướng…yêu thương…đau lòng…Đây không phải người anh ngày đêm mong nhớ suốt bao năm qua sao? Vì sao khi gặp lại lại trong hoàn cảnh này? Cô tại sao đã có con trai lớn như vậy? Phải chăng cô đã quên anh từ rất lâu rồi?
-Chú ơi…mau đưa mẹ đến viện đi!
Lúc này ânh mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, móc điện thoại của mình đưa cho Minh Nhật, nói nó gọi cấp cứu, sau đó nhanh nhẹn ôm cô lên, đi ra cửa.
………….
Bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu, La Phong ôm Minh Nhật trong lòng, lo lắng ngồi đợi kết quả. Còn Minh Nhật thì cứ khóc thút thít, nó ít khóc, nhưng hễ mẹ nó bị làm sao là nó không sao nín được. Nó chỉ có mình mẹ, nếu mẹ nó không tỉnh lại thì nó biết làm sao?
-Chú ơi! Mẹ có sao không?
-Yên tâm đi! Mẹ cháu sẽ ổn thôi!_Anh nhẹ nhàng vỗ về nó, ôm chặt nó vào lòng.
-Con sợ lắm! Nhỡ mẹ không tỉnh lại…thì sao? Con chỉ có mình mẹ thôi!
Anh sửng sốt khi nghe nó nói. Chỉ có mình mẹ? Vậy…
-Cha cháu đâu?
-Con không biết! Mẹ nói lần này dẫn con ra đây gặp cha.
-Cha cháu họ gì?_Anh đang mong chờ…một điều khó tin…nhưng vẫn có thể xảy ra. Liệu cha nó…có thể là…
-Cha họ La! Con cũng theo họ cha ạ!
Anh vui sướng…bao nhiêu đau lòng khi nghĩ cô đã lấy người khác đều tan biến. Cô không lấy ai cả, cũng không phải đã quên anh. Minh Nhật chắc chắn là con anh! Nó là con của anh và cô! Nhưng dù trong lòng đang trào dâng vui sướng thì anh cũng biết mình không nên quá súc động. Nếu lúc này anh nói với Minh Nhật anh là cha nó, liệu nó có chấp nhận không? Cứ nên chờ cô tỉnh lại, để cô tự nói với nó có lẽ tốt hơn!
Đúng lúc này thì cửa phòng cấp cứu bật mở, Na nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt được đưa ra ngoài.
-Mẹ!_Anh bế Minh Nhật đến gần cô, nó nhào xuống gọi mẹ, vài giọt nước mắt rơi trên gò má mẹ nó, ấm ấm mang theo tình yêu của nó dành cho mẹ.
-Anh làm ơn đi theo em làm thủ tục nhập viện cho chị ấy!_Một cô y tá trẻ, hai gò má hơi ửng hồng nhìn Phong, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe.
Anh không nói gì, chăm chú nhìn cô một hồi rồi bế Minh Nhật đi theo y tá.
Trong phòng bệnh, Na nằm trên chiếc giường trắng xoá, đôi mắt khép lại, trông thật yên bình, giống như một thiên thần đang say ngủ vậy!
Phong ôm Minh Nhật đã ngủ say trong lòng, chăm chú nhìn ngắm hai mẹ con cô ngủ. Lúc này anh thấy thật hạnh phúc! Có thể ở bên cạnh người anh yêu thương bấy lâu, lại có thêm cả đứa con của hai người nữa, gia đình ba người vui vẻ sống bên nhau…sao lại không hạnh phúc cho được!
Màn đêm chậm dãi bao phủ mọi vật…qua đêm nay…ngày mai sẽ thật đẹp….với Phong…với Na…với Minh Nhật…và tất cả mọi người!
------------------
-Đâu? Chị tôi đâu? Lê Na, chị ở đâu?_Phan Vũ vừa đi vừa lớn tiếng hỏi.
-Xin lỗi anh! Đây là bệnh viện, anh làm ơn nhỏ tiếng mội chút!_Cô y tá trẻ chạy theo, có ý nhắc nhở nhưng khuôn mặt không tự chủ được lại đỏ bừng lên, ánh mắt lại nhìn anh không rời. (Đây là triệu chứng muôn thủa của căn bệnh hám trai khi thấy trai đẹp mà!)
-Đừng cản tôi!_Anh quay sang nói với cô ta rồi bước nhanh hơn._Lê Na, chị ở chỗ nào vậy?
-Cậu có im ngay không? Nói thử câu nữa tôi đá cậu ra khỏi đây bây giờ!_Đúng lúc này thì Phong thò đầu ra từ một phòng bệnh, lên tiếng đe doạ Vũ. Tiếng nói không to, nhưng lại đầy uy quyền, khiến cho Vũ ngay tức khắc ngậm miệng mà đi đến.
-Chị đâu anh?_Vũ nhỏ giọng hỏi khi đến gần.
-Bên trong, vẫn chưa tỉnh!_Phong xoay người vào trong, Vũ nhanh nhẹn theo sát phía sau.
Vừa nhìn thấy Minh Nhật, Vũ không dấu nổi tò mò mà thắc mắc:
-Nhóc con này ở đâu ra thế? Sao thấy nó giống anh quá vậy?
-Thế cậu nghĩ nó ở đâu ra?_Phong nhớn mày, khoé môi nở nụ cười dịu dàng nhìn Minh Nhật đang nằm ngủ bên mẹ.
-Không phải….nó là con hai người chứ?_Vũ trợn mắt, ngạc nhiện nhìn chằm chằm thằng nhóc trên giường._Ôi trời ơi! Anh chị của em ơi, sao cho em có cháu sớm quá vậy? Còn lớn như thế này rồi!
-Nếu cậu đến đây để kêu la thì về được rồi! Tôi không hoan nghêng cậu đâu!
-Hì hì..Anh Phong, làm gì mà nóng thế! Cho em ở lại chờ chị tỉnh lại đi!_Vũ cười nịnh nọt với Phong, bày ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể.
Đáng tiếc…nếu nụ cười đó để cho các cô gái chiêm ngưỡng thì đổ rầm rầm, còn với Phong…chẳng có tác dụng gì cả.
-Năm nay cậu 22 rồi đấy! Cái vẻ mặt đấy để con tôi dùng còn nghe được!
-Vâng! Con anh cái gì cũng được hết! Nó cũng là cháu em mà!
-Cậu không phải khen, con tôi tất nhiên hơn cậu rồi!
Vũ không nói thêm gì, âm thầm khinh thường Phong: Có con là hãnh diện lắm đấy! Hôm qua vẫn còn như cái xác không hồn, hôm nay đã tươi tỉnh như hoa rồi!
-Chú Phong ơi!_Giọng Minh nhật còn đang ngái ngủ vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người đàn ông._Con đói!
-Kìa! Con anh nó gọi anh kìa!_Vũ nói đểu Phong một câu rồi lại tươi cười quay ra nhìn Minh Nhật._Cháu trai, lại đây với cậu nào!
Minh Nhật mở to đôi mắt mờ mịt chẳng hiểu gì ra nhìn Vũ, sau đó nó dụi dụi mắt mấy cái, trèo xuống giường đi đến trước mặt Phong, dơ tay lên đòi anh bế. Từ lúc mẹ nó ngất đi đến giờ, nó chỉ tin tưởng mỗi người này thôi!
Vũ đứng ngơ ra nhìn hành động của nó, nó không những không đáp lại anh mà còn lơ anh đi nữa. Sao nó giống cha nó thế nhỉ? Trước khi Na đến, với anh, cha nó cũng làm thế đấy!
-Thế con muốn ăn gì?_Phong không để ý đến Vũ đang đứng đơ một đống, mỉm cười bế Minh Nhật ra ngoài, trước khi đi chỉ để lại một câu với Vũ_Cậu ở lại trông chị cậu đi nhé!
Cha con nhà này….Sao lại đối sử với tôi như thế? Vũ kêu gào trong lòng, nhưng cũng rất nhanh, anh quên ngay chuyện đó. Nhìn chị mình vẫn còn hôn mê nằm trên giường bệnh, đầu quấn băng trắng, anh không khỏi đau lòng. 5năm xa cách, 5năm anh cho người tìm kiếm chị…thế mà chẳng biết chị trốn ở đâu mà tìm mãi không ra, một năm cũng chỉ nhận được tin chị qua email có mấy lần.
Anh nghe lời chị, chăm chỉ học hành, tiếp nhận số cổ phần của chị trong công ty của cha, xây dựng lại công ty lớn mạnh hơn trước. Bây giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đã ổn cả. Cha cũng sắp hết hạn tù, mẹ anh cũng đã thay đổi tính tình, biết quan tâm đến người khác hơn, tháng nào cũng vào thăm cha đều đặn. Tình cảm giữa họ…có lẽ so với trước tốt hơn rất nhiều!
-Cuối cùng chị cũng đã về rồi!_Vũ thì thầm một mình, ngồi bên giường ngắm khuôn mặt ngủ say của chị.
Chị đã tìm được một nửa của đời mình rồi, còn anh, đến khi nào mới gặp đây?
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, một cô y tá trẻ, có đôi mắt to đen láy, cánh môi đỏ hồng chum chím, bộ dáng thẹn thùng bẽn lẽn..đi vào. Cô gái nhỏ giọng lên tiếng:
-Xin lỗi đã làm phiền, tôi đến để kiểm tra tình trạng của bệnh nhân!_Ánh mắt cô chuyên chú nhìn vào Na, kiểm tra bình truyền dịch, dấu hiệu phục hồi của Na nhưng hai gò má lại xuất hiện phớt hồng, tâm trí lại không tậm trung chút nào.
Vũ đứng bên cạnh, cẩn thận quan sát cô gái. Không hiểu sao, khi nhìn thấy cô gái này, anh thấy trong anh xuất hiện một cảm giác lạ chưa bao giờ có, rất khó gọi tên.
-Cô là y tá mới vào nghề sao?
Cô gái không nghĩ anh sẽ nói chuyện với mình, lại càng không nghĩ anh lại hỏi như thế, nhất thời cô ngây ngốc không biết nói gì, chỉ có thể mở to đôi mắt đen láy nhìn anh không chớp.
-Nếu ngại…cô có thể không cần trả lời!_Vũ nhún vai vẻ chẳng sao, đi đến ngồi bên mép giường., ánh mắt yêu thương nhìn chị mình._Chị tôi không sao chứ?
-Chị?_Cô gái ngạc nhiên, càng mở to mắt hơn ra nhìn. Cứ tưởng cô gái nằm trên giường là bạn gái của anh…ai lại ngờ đó là chị của anh cơ chứ!
-Có chuyện gì sao?
-À..không! Tôi chỉ hơi bất ngờ khi biết hai người là chị em thôi!
-Trông chị ấy trẻ hơn tôi phải không?
-Sao anh lại nói thế? Tôi thấy đàn ông như anh rất hấp dẫn mà, sao có thể nói là già được!_Cô gái buột miệng nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng lại không biết, vẫn cúi đầu ghi chép.
-Cô thấy thế thật sao?_Vũ ghé vào tai cô, nói như thì thầm. (Anh Vũ đang tán gái kìa mọi người ơi!)
Cô giật mình, vội rụt cổ lại, lùi về sau mấy bước, miệng lắp bắp không thành tiếng:
-Anh…anh…định làm gì?
-Cô thử nói xem!_Cô lùi một, anh tiến một, cho đến khi ép cô đến tận góc tường, anh lại nở một nụ cười thật quyến rũ, ghé sát vào tai cô mà nói.
Đúng lúc anh gần như đã sắp chạm đến cô…một tiếng “Bốp” giòn vang phát ra. Trên mặt anh in rõ vết tay cô, đỏ ửng cả một mảng lớn. Thế nhưng anh lại không nổi dận, ngược lại còn cười tươi hơn trước, nói với cô bằng một giọng hết sức vui vẻ, trong khi cả người cô đang run lấy bẩy:
-Em chính là người tôi cần!_Cô gái này, dù thế nào anh cũng phải bắt về nhà cho bằng được! Nếu vừa rồi, cô không tát anh mà để mặc cho anh muốn làm gì thì làm, có lẽ anh đã khinh thường cô rồi. Nhưng rất may…cô đã tát anh..ha..ha..Cô chỉ là một y tá nhỏ nhoi mà dám tát anh..rất tốt..rất đặc biệt!
……………..
-Chú Phong! Bao giờ mẹ con mới tỉnh lại?_Minh Nhật ôm cổ Phong, ánh mắt có chút bất an nhìn Na.
¬-Bác sĩ nói lát mẹ con sẽ tỉnh, bây giờ nghe lời chú về nhà nhé!_Phong nhẹ nhàng xoa đầu nó, trìu mến nói với nó. Thực sự thì anh cũng không muốn xa nó, nhưng mà nó còn nhỏ, ở đây mãi cũng không tốt, để nó về nhà với cậu nó thì hơn!
-Thôi nhanh lên nào! Minh Nhật, lại đây với cậu!_Vũ chìa tay về phía Minh Nhật, muốn nhanh chóng được bế nó.
-Không! Con không đi đâu! Con ở đây với mẹ cơ! Con không thích chú này, con chỉ thích chú Phong thôi!_Nó thấy thế thì vội vàng bám chặt lấy cổ Phong, có gỡ thế nào nó cũng không chịu buông.
-Thằng nhóc này…_Vũ tức giận trừng mắt nhìn nó. Dù gì thì anh cũng là cậu nó, thế mà nó chẳng cho anh tí thể diện nào cả. Đúng là giống cha nó mà!_Có tin cậu đánh đòn không hả?
Thực sự thì nó không sợ bị đánh đòn vì vốn dĩ nó cũng hay đánh nhau mà, thế nhưng bên cạnh nó là chú Phong, nó thích được người này che chở, thế nên nó bày ngay ra bộ dạng sợ hãi, càng ôm càng chặt, mặt mếu như sắp khóc đến nơi.
-Chú Phong…! Con sợ chú này lắm! (Nhóc con, được lắm! Đóng kịch giỏi đấy!)
-Được rồi! Vậy ở lại đây với chú, không đi nữa!
Nhận được sự đồng ý của Phong, Minh Nhật hớn hở ra mặt, len lén nhìn Vũ, cười thập phần đắc ý. Nó thích thú nhìn vẻ mặt tức giận của Vũ đã bị nó trọc đến đỏ gay, cái kiểu rất muốn giết người mà không sao giết được ấy!
Vũ liếc nó một cái sắc lẻm, nghiến răng nghiến lợi quay đi:
-Tôi về! Cha con các người ở lại với nhau vui vẻ nhé!
Khi tiếng cửa phòng khép lại thật mạnh, cũng là lúc Minh Nhật không nhịn nổi nữa mà cười sằng sặc lên. Phong nhớn mày, nhìn nó một hồi rồi rất nhanh chóng hiểu ra, nghiêm giọng lại giáo huấn nó:
-Lần sau con không được nghịch như thế nữa. Nếu cậu giận thật, sau này sẽ không chơi với con nữa thì sao?
-Con chỉ thích chơi với chú Phong thôi!_Nó nghe vậy, vội vàng thu lại nụ cười, giả giọng nũng nịu cọ đầu vào lòng Phong.
-Thằng nhóc này…_Anh phải công nhận, về khoản làm mền lòng người khác này, con anh rất giống mẹ nó.
-Minh..Nhật…_Tiếng gọi yếu ớt tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm người khác nhận ra.
Na nhăn chặt chân mày, khó khăn nâng mi lên. Cô chắc là mình đang ở bệnh viện, nhưng lại không nhớ nổi làm sao mình đến đây được.
-Em tỉnh rồi sao?_Phong vội vã đến bên giường, yêu thương quan tâm.
-…….._Na ngây ngốc nhìn anh, cứ ngỡ mình đang mơ mà không giám chớp mắt, chỉ sợ một khắc không nhìn, anh cũng có thể biến mất.
-Mẹ ơi!_Minh Nhật trèo lên giường, rúc vào lòng mẹ mà gọi.
Nghe thấy tiếng con trai, Na mới miễn cưỡng tỉnh lại, càng không dám tin vào mắt mình mà nói không nên lời:
-Anh…anh…
-Là anh! Không phải mơ! Cuối cùng gia đình ta cũng được bên nhau rồi!
-Mẹ ơi! Hai người đang nói gì vậy, con không hiểu!_Minh Nhật dùng ánh mắt mờ mịt hết nhìn mẹ rồi lại nhìn Phong.
-Cho phép cha con anh nhận nhau nhé!_Phong nhẹ nhàng vuốt lọn tóc trên trán Na sang bên tai, mơ lời đề nghị.
-Sao anh biết?_Na mở to mắt nhìn Phong, cô đâu đã nói, sao mà anh biết được chứ?
-Nếu anh không đoán ra, thì em định dấu anh suốt đời sao?
-Chú và mẹ dừng lại đã!_Minh Nhật đứng lên, chen vào giữa hai người, đôi mắt dò xét nhìn đi nhìn lại_Không lẽ….Chú là cha con?_Nó trợn muốn lòi con ngươi ra ngoài. Nó là đứa thông minh, nghe mẹ nó và Phong nói chuyện, nó cũng lờ mờ đoán ra được điều gì.
Phong không nói gì, chỉ nhìn nó mỉm cười. Mẹ nó thì có chút hổ thẹn, cụp mắt xuống chậm rãi gật đầu. Nó đứng đơ ra một lúc, sau đó quay thắt sang nhìn Phong, rồi đột nhiên…lao vào lòng anh, khóc rống lên. Nó khóc vì hạnh phúc, cũng vì những nỗi tủi thân nó đã phải chịu khi không có cha bên cạnh. Nó vừa giận cha đã bỏ rơi mẹ con nó, lại vừa không kìm được mà muốn được nằm trong vòng tay cha.
Na nhìn thấy con trai như vậy cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
-Con ngoan, đàn ông sao lại hay khóc như thế chứ! Nếu để các bạn gái nhìn thấy thì còn gì là hình tượng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất nữa!_Phong cười thật hạnh phúc, ôm Minh Nhật thật chặt, bàn tay còn lại tìm đến tay Na, siết lấy như thể không gì có thể tách rời.
--------------------Kết----------------
-Cô ơi! Cái này tặng cô!_Minh Nhật bày ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể, đem bó hoa trong tay đưa đến trước mặt Mai Di.
Cô đang đứng chờ xe bus, thấy có người giật góc váy của mình liền nhìn xuống, thấy cậu nhóc tặng hoa cho mình thì có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền tươi cười nhận lấy, cúi người đối diện với Minh Nhật hỏi chuyện:
-Con có thể nói cho cô, ai nhờ con tặng cái này cho cô không?
-Dạ! Cái này là con mua tặng cô ạ!
-Vậy sao!....Vì lí do gì nào?
-Con muốn cô trở thành mợ của con ạ!
-Ý con là……_Cô khó hiểu nhìn nó. Không lẽ…
-Em đồng ý làm vợ anh nhé?_Phan Vũ bước đến, trên tay là một bó hoa hồng thật to, so với bó của Minh Nhật quả thực là một trời một vực.
Anh mặc bộ âu phục màu trắng, bó hoa đỏ thắm nổ bật trên tay, đôi môi luôn thường trực nụ cười quyến rũ, chầm chậm tiến về phía Mai Di.
-Em…_Vì quá bất ngờ, cô không biết phải nói gì lúc này nữa!
Sau khi Na ra viện, ngày nào Vũ cũng chạy đến bệnh viện, bịa đủ lí do đòi gặp mặt cô cho bằng được. Anh tỏ rõ ý muốn theo đuổi cô, nhưng hết lần này đến lần khác cô không chịu nhận lời làm bạn gái của anh. Thế nên lần này, anh mới phải nhờ đến sự giúp đỡ của đứa cháu quý hoá, quyết đem cô về nhà mình mới thôi.
-Mợ ơi! Nhận lời cậu đi!_Minh Nhật thấy cô không có phản ứng gì, liền nắm lấy góc váy của cô kéo kéo, đồng thời mở miệng gọi tiếng “Mợ” ngọt sớt.
-Cô…_Mai Di lung túng đảo mắt qua lại.
-Làm vợ anh nhé?_Vũ mất kiên nhẫn, cũng lên tiếng thúc dục.
-Em…
-Mợ ơi!...
-Nhận lời đi! Nhận lời đi!_Lúc này không biết tại sao, những người qua đường cũng xúm vào, đồng thanh lên tiếng.
-Tôi…._Đột nhiên bị nhiều người nhìn vào, hai gò má cô ửng hồng cả lên, ánh mắt bối rối cắm xuống mặt đất.
-Để anh hỏi lại lần nữa nhé!_Vũ không thèm để ý đến những người xung quanh, khoé môi nhếch lên nụ cười say đắm bao trái tim thiếu nữ, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Mai Di, giọng nói chân thành từ tận con tim cất lên_Đồng ý làm vợ anh, em nhé?
-Nhận lời đi! Nhận lời đi!....
-Mợ ơi! Nhận lời đi!...
-Em…đồng ý!_Cô khẽ gật đầu, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. Nhưng không sao, chỉ cần Vũ nghe thấy là được rồi!
Anh đem chiếc hộp nhỏ bên trong bó hoa ra, lấy nhẫn đeo vài tay cho cô, rồi kéo cô vào lòng khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh yêu em!”
Minh Nhật hoàn thành xong nhiệm vụ, hướng về đám đông tìm kiếm cha mẹ.
-Cha ơi! Chúng ta đến sân bay thôi!_Nó hào hứng cho chuyến du lịch sắp tới.
-Con làm rất tốt!_Phong bế nó lên, nắm tay vợ đi về phía xe của mình.
-Con là con do cha mẹ sinh ra mà!_Nó cười hì hì ôm lấy cổ cha nó. Ánh mắt tinh nghịch liếc về phía đám đông đang ngày một nhỏ dần.
Hôm nay nó đã làm thêm một chuyện để đời. Mọi người thương gọi nó là thiên thần nhưng nó sẽ không bao giờ là thiên thần! Vì mẹ nói, thiên thần chỉ có trên thiền đường, họ không thể sống cùng người khác được, mà nó lại muốn ở bên gia đình của nó mãi mãi. Nó chỉ muốn là một đứa trẻ bình thường, được lớn lên trong tình yêu thương của mọi người, thế thôi!......“Tôi không phải thiên thần!”
/13
|