“Tiến sâu hơn vào trái tim em!”
-Cảm ơn!_Ngồi sau lưng để Phong trở về, Lê Na bất chợt lên tiếng.
-Vì chuyệng gì?_Hắn vẫn nhìn thẳng, miệng hé mở hỏi lại.
-Vì đã ở bên tôi!_Cô chầm chậm dựa vào lưng hắn, hai tay cũng siết chặt hơn, thanh âm phát ra nhỏ như muỗi kêu nhưng đủ để mình hắn nghe thấy.
Khoé môi hắn vì thế mà tươi cười không ngớt, tốc độ xe ngày một chậm lại, đến mức đi xe đạp còn nhanh hơn. Hắn muốn kéo dài khoảnh khắc ấm áp này càng lâu càng tốt…để tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong tim.
Nhưng dù có đi chậm đến thế nào chăng nữa thì cô cũng phải về nhà. Dừng lại đầu phố nhà Vũ, hắn thật sự không muốn xa cô chút nào. Nhưng hắn làm gì được? Chỉ có thể đứng lại nhìn cô lâu thêm một chút, cho đến khi cô vào nhà an toàn, hắn mới quay đầu xe phóng đi.
---------------
-Cháu ra ngoài giờ mới về à?_Một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ hiền hậu chạy ra mở cửa, ân cần hỏi han cô.
-Vâng! Cháu có chút chuyện._Cô cười đáp lại. Đây là bác Lan, một trong ba người giúp việc lâu năm ở đây. Trong số những người làm thì bác là người tốt với cô nhất, luôn nhắc nhở cô những thứ cần thiết, có đồ ăn ngon thường để phần cho cô nữa.
-Thôi lên phòng nghỉ sớm đi! Hôm nay trời trở lạnh rồi đấy._Bác vừa khép cửa vừa không quên dặn dò cô.
-Cháu biết rồi! Cảm ơn bác!_Cô đáp lại rồi nhanh chóng vào nhà và đi lên phòng. Lúc ở trước cửa phòng, cô cố tình gõ cửa xem xét tình hình trong phòng Vũ nhưng gõ mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì cả, gọi cũng không ai trả lời. Hỏi ra mới biết, cô ra ngoài không bao lâu thì cậu ta cũng phóng xe đi. Chắc lại đi chơi rồi! Cô nghĩ thầm như thế rồi trèo lên giường. Sự mệt mỏi cộng thêm “thứ gì đó” rất khó tả đang đâm trồi trong tim khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
…………………………
Cô chạy trên đồng cỏ xanh tươi, rộng lớn, hoa mọc ở khắp nơi, ánh sáng tran hoà trên bầu trời phủ lên vạn vật một màu vàng tươi tắn. Môi cô không ngớt nụ cười. Phía sau là người con trai tóc hoe đỏ, vừa chạy theo cô vừa gọi lớn:
-Lê Na! Em đứng lại cho anh! Không được chạy!
-Đố anh bắt được em đấy!_Cô quay lại, lè lưỡi trêu hắn, cười khúc khích.
-Dám đố anh à? Em chờ xem anh xử lí em thế nào nhé!_Hắn cười xảo trá, hướng cô chạy thật nhanh. Cô thấy vậy cũng thục mạng chạy nhưng…không lâu sau cô cũng nắm gọn trong vòng tay hắn. Hai người ngồi bệt trên bãi cỏ.
-Xem nào…Làm gì đây ta?_Một tay hắn ôm cô, một tay đưa lên cằm vuốt vuốt ra chiều suy nghĩ rất nghiêm túc, thế nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo qua đảo lại trên người cô.
-Không được nhìn em như thế!_Cô lấy tay che mắt hắn lại.
Bàn tay nhỏ bé liền bị hắn nắm lấy, cả người cô bị hắn kéo đến gần, giam chặt trong lồng ngực. Hơi thở ấm áp, dịu dàng phả vào má cô, thanh âm trầm thấp du dương bê tai:
-Anh nghĩ ra rồi! Để trừng phạt em, anh quyết định: buộc em lại cả đời bên anh! Có chịu không?
-Không chịu!_Cô nhanh nhảu đáp.
-Anh hỏi lại lần nữa nhé. Em có đồng ý bên anh cả đời này không?_Hắn bình tĩnh, đem ánh mắt cô đối diện với mình.
-E.m…_Cô còn chưa có trả lời xong thì miệng đã bị bịt lại. Bờ môi ấm nóng của ai đó đang đặt lên môi cô…thật nhè nhàng…nhưng vô cùng sâu lắng.
Ở cách đó không xa, có một người con trai khác nhìn về phía hai người, trên môi là nụ cười buồn, chân thành chúc phúc cho họ…nhưng trong trái tim…đang âm thầm ghỉ máu. Lặng lẽ rời đi.
“Nếu chúng ta không thể, tôi tình nguyện hi sinh để cô được hạnh phúc!”
………………………………
Trong màn đêm yên ắng, không một động tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng nổ của động cơ. Không lâu sau, lại có tiếng đập cửa giữa dội kèm theo giọng nói khàn khàn của một ai đó.
-Lê Na!...Mau mở cửa ra! Lê Na…tôi muốn nói chuyện với cô!_Tiếng nói đứt quãng lọt qua khe cửa vào phòng, cơ hồ còn mang theo cả tiếng nấc khẽ nữa.
“Rầm! Rầm! Rầm…” Cánh cửa liên tiếp bị bạo hành làm Na tỉnh giấc, mò mẫm trong bóng tối bật đèn rồi ra mở cửa. Và đứng trước mặt cô giờ đây là một Phan Vũ đang say khướt, quần áo sộc sệch, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm, hơi thở mang theo mùi rượu phả vào khoảng không.
-Có chuyện gì?_Cô bình tĩnh hỏi.
Cậu ta nhìn cô, nhếch khoé miệng cười ngây ngốc, đưa tay kéo cô về phía mình mà ôm lấy. Lần này cô giãy giụa không ngừng, cố gắng thoát khỏi cậu ta. Nhưng sự phản kháng đó càng làm cậu ta kích động hơn, không những không buông tay mà còn không ngừng siết chặt lại.
-Nói cho tôi biết…Tạo sao người cô chọn…không phải…là tôi?_Âm thanh khàn đặc chứa cồn đi vào bên tai cô.
-Cậu say rồi! Mau về phòng đi!_Cô dùng sức đẩy cậu ta ra.
-Tôi không say! (Có ai say mà lại tự nhận mình say không?!)_Cậu ta vẫn ôm chặt cô_Chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này. Tôi chỉ muốn biết lí do!
-Không có!
-…_Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, nhớn mày không hiểu.
-Chẳng có lí do nào cả! Đơn giản là tôi muốn…thế thôi!_Cô rành mạch đáp trả.
-Ở bên anh ta, cô…hạnh phúc chứ?_Cậu ta nhìn sâu vào mắt cô, cố moi ra một tia dối trá nào đó, mong rằng cô chỉ đang nói đùa với mình.
Mặc dù không đành lòng làm cậu ta tổn thương, nhưng để triệt bỏ tận gốc hi vọng trong cậu ta dù chỉ là nhỏ nhoi, cô bắt buộc phải gật đầu. Một cái gật đầu thật tàn nhẫn, đem cậu ta từ trên mặt đất đánh bay xuống vực sâu, hoàn toàn không còn sức để ngoi lên nữa.
Cậu ta lặng lẽ buông tay ra, chậm chạp quay lưng lại với cô, đi về phía phòng mình. “Bụp”…Cậu ta…đâm đầu vào cửa, ngã lăn ra đất…bất tỉnh luôn. (Đây là hậu quả của việc đi mà cúi đầu đấy!)
Na vội vàng chạy đến lay người cậu ta nhưng không có phản ứng. Cậu ta thực sự đã bất tỉnh rồi! Cô thở dài một tiếng, cúi xuống kéo cậu ta lên, mở cửa phòng cậu ta rồi đem cậu ta vào trong. Khó khăn lắm cô mới đặt được cậu ta ngay ngắn trên giường, lúc này mới nhìn thấy một bên trán cậu ta xuất hiện mảng đỏ, có lẽ là do va đập. Bất tỉnh rồi mà khuôn mặt vẫn nhăm nhó đau khổ, lại có thêm vết thương này nữa…hình như nguyên nhân đều từ cô?!
-Xin lỗi!_Cô đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên trán cậu ta sang một bên, nhỏ giọng lên tiếng_Mặc tôi đi, đừng quan tâm đến tôi nữa. Tôi sẽ chỉ mang lại nỗi đau cho cậu thôi! Cậu là một cậu bé tốt, tôi không muốn làm cậu tổn thương, vì thế tránh xa tôi ra nhé!...Em trai!_Thanh âm càng lúc càng nhỏ rồi biến mất. Cánh cửa phòng khép lại nhẹ nhàng không một tiếng động, màn đêm lại trở về cái vẻ cô tịnh, tĩnh mịnh vốn có của nó.
Có thể không khi mà sự thật vẫn được dấu kín?
-----------------------
Sau một đêm lạnh lẽo, rét buốt, cây cối dừng như đã bị gió cuốn trôi không còn lấy một chiếc lá, cơ hồ chỉ trơ lại cành cây khô khốc, thiếu sức sống. Phan Vũ từ trên giường ngồi giậy, đầu đau như búa bổ, đưa cặp mắt mơ hồ nhìn xung quang. Là phòng của cậu ta! Hôm qua cậu ta uống rất nhiều, bây giờ cũng chẳng nhớ là đã về nhà bằng cách nào và đã làm gì nữa. Điều duy nhất cậu ta quan tâm lúc này là muốn nhìn thấy người con gái ấy. Nhưng cậu ta không đủ can đảm! Cô ấy đã lựa chọn người khác…không phải là cậu ta. Nụ cười buồn đầy đau đớn chua xót lại xuất hiện. “Cô không thuộc về tôi!”
………………
-Lê Na đâu?_Phan Vũ ngồi vào bàn ăn, tiện miệng hỏi.
-Cô ấy ra ngoài rồi thưa cậu!_Người giúp việc nhanh nhẹn đáp, tay đặt đĩa trứng ốp la xuống trước mặt cậu ta.
-Được rồi! Chị đi làm việc của mình đi!_Cậu ta phất tay rồi cầm dao, nĩa lên, ánh mắt quét qua vị trí đối diện một cái, trong lòng không ngừng thở dài. Cô ấy không có ở đây! Vị trí đó, thường ngày vẫn là của cô, hôm nay thì không phải! Cô ấy chắc đang ở cạnh anh ta…cười nói vui vẻ!
Cả ngày hôm đó, cậu ta chui trong phòng, không tiếp xúc với ai ngoài lúc ăn cơm. Cha đi công tác, (Không biết có phải công tác thiệt không ta?) mẹ đi du lịch, cái nhà này ngoài mấy người giúp việc ra còn ai nữa? Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn chỉ có một mình. Ăn một mình, học một mình, chơi một mình, ngủ một mình…cứ thế lớn lên không một ai bên cạnh! Đã có lúc cậu ta mơ ước mình có anh chị em gì đó, để cùng nhau chơi đùa, học hành…Nhưng khi có một người, một người cậu ta thấy có cảm tình, quan tâm đến cậu ta thì người đó lại không dành cho cậu ta. Có phải ông trời muốn trừng phạt cậu ta không? Nhưng cậu ta đã làm gì sai? Đã làm gì hả? (Bạn Vũ ơi! Xin bạn đó, đừng như vậy nữa có được không? Não hết cả ruột!)
------------------------
- Chị ấy kìa! Đẹp hơn trên hình rất nhiều!_Một cô nàng nhảy cỡn lên sung sướng.
-Thấy rồi! Thấy rồi!_Cô nàng bên cạnh phụ hoạ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn về phía xa xa-nơi có một đám người đang vây quang một cô gái xinh đẹp._Tiếc là họ không cho chúng ta đến gần!
-Đúng vậy!_Cô nàng này dẫm chân bất mãn_Tớ muốn xin chữ kí của chị ấy mà họ không cho lại đó. Tức chết mà!
………………
Đó là các cô nàng! Còn những chàng trai thì khỏi nói. Mắt nào mắt nấy đều gián chặt vào người cô gái không rời nửa giây, còn có người chảy cả nước miếng, xịt cả máu mũi nữa. Cũng may mà họ không được phép lại gần cô gái, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ bị bọn họ dẫm bẹp mất.
-Uống đi!_Jaen chìa cái ly đang búc khói nghi ngút trước mặt Lili rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
-Cảm ơn!_Cô đón lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Cảm giác ấm áp tràn ngập trong cơ thể.
-Chỉ còn vài tấm nữa là xong thôi! Em chịu khó nhé! Lát xong anh mời em ăn cơm!
-Không cần! Em đi cùng người khác rồi!
-Là tên nào may mắn có thể lọt vào mắt xanh của em vậy?_Jaen nghe thế, tò mò hỏi.
-Mắt em màu đen!_Lili đính chính lại, bỏ qua trọng điểm không trả lời.
-Là người ta hay nói vậy mà! Anh chẳng qua chỉ muốn biết tên đó là người như thế nào mà lại được em để ý thôi!_Anh thở dài chán nản.
-Đó không phải việc của anh!_Cô nhàn nhạt buông một câu.
-Chào cô!_Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt cô chào hỏi_Tôi ngồi đây được chứ?_Ông ta tự giới thiệu.
-Mời ông!_Theo phép lịch sự, cô lên tiếng.
-Ông La! Hân hạnh được gặp ông!_Jaen tươi cười hớn hở bắt tay ông ta.
-Chào cậu! Tôi có làm phiền hai người nói chuyện không?_Ông ta vừa ngồi xuống vừa mở lời.
-Không phiền! Không phiền!_Jaen tiếp chuyện._Ông đến tận đây đã là vinh dự cho chúng tôi lắm rồi! Ông dùng gì để tôi kêu người mang đến?
-Gì cũng được!_Ông ta đáp lại rồi nhìn sang Lili hỏi_Đây chắc là cô Lili?
-Đúng rồi! Cô ấy là người mẫu chính của lần chụp hình này!_Anh thay cô trả lời, rồi đưa tay về phía ông ta giới thiệu với Lili_Còn đây là ông La-Người tài trợ cho buổi chụp hình hôm nay!
-Rất vui được gặp ông!_Cô gật đầu coi như chào hỏi.
-Lili! Chúng ta tiếp tục thôi!_Tiếng gọi cắt đứt câu chuyện.
Lili đứng lên:
-Xin lỗi ông! Tôi phải làm việc rồi! Hẹn lần khác gặp lại ông!_Nói rồi cô xoay người rời đi, nhưng vẫn cảm nhận được phía sau có ánh mắt khác lạ nhìn mình. Điều đó làm cô khó hiểu. Tại sao ông ta lại nhìn cô như thế?
--------------------------
-Đi cùng anh đến một nơi nhé?_La Phong vừa đội mũ bảo hiểm cho Na vừa mỉm cười hỏi.
-Nơi nào?_Cô tò mò hỏi lại.
-Bí mật!_Hắn làm ra vẻ mặt thần bí, nhéo mũi cô một cái rồi quay ra trèo lên lên xe. Cô cũng nhanh chóng lên theo. Mặc dù không biết hắn muốn đưa cô đi đâu, nhưng chỉ cần là hắn, cô cũng sẽ đi cùng.
Hắn mang cô tới một ngọn đồi, trên đồi mọc rất nhiều cây xanh, lẩn khuất trong đám cỏ là những bông hoa bồng công anh bé nhỏ, khi bị động vào liền tung cánh bay lên, như muôn vàn bông tuyết trôi nhẹ nhàng trên bầu trời. Rất đẹp, rất thanh bình, làm cho người ta như muốn hoà vào nơi đây!
-Thích không?_Hắn cười thật tươi, nắm tay cô đi trên thảm cỏ.
Cô không lên tiếng, nhìn hắn khẽ mỉm cười, gật gật đầu, hít một hơi thật sâu cho không khí trong lành căng tràn trong lồng ngực. Thật là dễ chịu!
-Nơi này là nơi hồi nhỏ anh và mẹ hay đến._Hắn nhìn về phía chân trời, thấp giọng lên tiếng_Bà đã từng ước muốn có một ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi trải đầy hoa cỏ và cây cối. Ngày ngày cả gia đình vui vẻ, cười đùa, tận hưởng những tháng ngày ngọt ngào, hạnh phúc bên nhau._Cô dương đôi mắt to tròn nhìn hắn_Bà còn nói, sau này khi anh tìm được cô gái mình thực sự yêu thương thì hãy dẫn cô ấy đến đây, nói với cô ấy rằng mình yêu cô ấy!_Lúc này, hắn chầm chậm quay sang nhìn cô, ánh mắt chứa đựng tình yêu nồng nàn, dịu dàng mà ấm áp_Em có biết bây giờ anh muốn nói gì không? (Ai chẳng biết! Còn phải hỏi!)_Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên ngực, áp vào nơi đặt trái tim của mình_Trái tim này là đang đập vì em đấy! Không biết từ bao giờ nó đã thuộc về em rồi! Điều anh muốn nói nhất chính là “Anh yêu em…rất nhiều”!
Lời tỏ tình rất đơn giản, lại thông dụng nhưng khi được hắn nói ra, lọi vào tai cô lại trở nên mềm mại, ấm áp, ngọt ngào vô cùng. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời như thế! Rất chân thật! Khoé mắt cô không biết vì sao bỗng nhoè đi.
-Sao lại khóc?_Hắn lo lắng lau nước mắt cho cô.
-Không phải!_Cô vội vàng quay đi, tự mình gạt chất lỏng bên mi. Cô không muốn ai thấy bộ dáng yếu đuối của mình cả.
-Còn nói không phải! Thế hai con mắt đỏ hoe này ở đâu ra?_Hắn xoay cô lại đối diện với mình.
-Là bụi…
-Bụi đâu? Đưa anh xem nào!_Hắn sốt sắng cả lên, luống ca luống cuống banh mắt cô ra mà thổi thổi.
-Nó đi rồi!_Cô nhẹ gạt tay hắn ra, thấp giọng lên tiếng.
-Đi rồi thì tốt! Anh dẫn em đến chỗ này!_Hắn thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô kéo đi.
Đứng trên đỉnh đồi, ngắm nhìn cảnh vật rộng lớn phía dưới thật là thích! Cả bầu trời tràn ngập những cánh bồ công anh nhỏ xíu bay bay, thỉnh thoảng có gió thổi đến làm chúng bay lên thật cao, mang những “mầm non” phát tán đi khắp nơi.
Lê Na đứng ngắm nhìn thật say xưa, không để ý người bên cạnh đang làm gì, khi phát hiện ra thì trên người đã sớm được khoác thêm áo. Cô ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Phong cười trìu mến với cô, nói:
-Gió rất lạnh!
Có biết vào thời điểm này cô muốn gì nhất không? Đó chính là được bao trọn trong vòng tay của hắn! Hắn đối với cô thật sự rất quan tâm, rất chu đáo. Trái tim lạnh lẽo của cô đang được hắn sưởi ấm dần dần, bắt đầu tan chảy vì hắn. Hình như ở một góc nào đó đã có chỗ để chứa đựng những gì thuộc về hắn!
Những cơn gió kia dù có dữ dội đến mấy cũng không thể làm cô cảm thấy lạnh nữa! Bởi vì bên cô có hắn!
............................
-Làm bài đi chứ!_Na gõ gõ vào bàn khi thấy Vũ để tâm trí nơi đâu.
Cậu ta giật mình tỉnh lại, nhìn cô như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra, cúi xuống tiếp tục viết viết. Đến tận trước khi ra khỏi phòng cô, cậu ta mới lấy hết dũng khí mà lên tiếng:
-Hôm nay, cô…_Thế nhưng mới hỏi một nữa dũng khí đã biến đâu mất.
-Sao?_Cô nhớn mày nhìn cậu ta.
-À..không! Không có gì! Ngủ ngon!_Cậu ta nói rồi khép cửa đi ra.
Cô nhìn theo mà lòng thầm thở dài. Cô sao lại không biết cậu ta định hỏi gì chứ! Chỉ là cô không muốn cậu ta khó sử, và cũng chẳng hi vọng cậu ta buồn sau khi nghe câu trả lời của cô. Tốt nhất cứ im lặng thì hơn!
Tiếng chuông điện thoại lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ, rất nhanh bắt máy.
-Em nghe!
-Đã tìm được kẻ ám sát cha em rồi!_Người ở đầu day kia vội nói.
-Anh nói sao?_Cô kích động hỏi lại, trên mặt lọ rõ vẻ căng thẳng.
-Vừa rồi người chú Kỳ phái đi báo tin về, đã bắt được tên đó!_Anh ta thận trọng nhắc lại.
-Bắt được rồi? Là kẻ nào?_Thanh âm phát ra mang theo tia chết tróc.
-Bây giờ mọi người đang đi đến địa điểm giam giữ.
-Ở đâu? Em đến ngay!_Cô vừa nói vừa vơ vội áo khoác trên móc.
Nhưng cô chưa đi đến cửa đã khựng lại bởi lời người bên kia:
-Anh nghĩ không cần thiết lắm! Đã có mọi người lo liệu, em không cần đến đâu. Trời rất lạnh!
-Không sao! Em đi được mà! Là chuyện của cha, em nhất định phải tự tay làm!_Giọng cô có vẻ sốt sắng cùng bất mãn.
-Anh chỉ báo với em thế thôi! Có tin tức gì anh sẽ nói lại! Bye!_Anh ta nói xong liền cúp máy không để cho Na kịp lên tiếng.
-NÀY…_Cô hét lên với cái điện thoại. Đáp lại cô chỉ là những tiếng “Tút..tút..” đáng ghét. Chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy! Cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt chứa đầy thù hận! Tại sao không nói cho cô biết địa điểm giam tên đó? Cơn giận của cô lan ra mọi nơi trên cơ thể. Bàn tay đang nắm chặt điện thoại vung lên mội cái…
-A.a..a..a………!_Tiếng hét của cô tràn ngập trong phòng. ”Em dế yêu” của cô đã trầu trời! Điều đó chẳng làm cô mảy may để ý. Trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ là đến nơi đó, nhưng cô lại không biết nơi đó nằm ở đâu! Thật là muốn giết chết người mới vừa rồi nói chuyện với cô mà!
-Xảy ra chuyện gì thế?_Vũ đẩy cửa xông vào. Vừa rồi nghe thấy tiếng cô la hét, cậu ta không kịp nghĩ nhiều liền chạy ngay sang.
Ai ngờ vừa đưa mắt nhìn đã bắt gặp bộ dáng đáng sợ của cô. Hai mắt cô trừng trừng nhìn về phía cửa, bên trong tròng mắt còn xuất hiện cả những tia máu đỏ nữa.
-Sao…vậy?_Cậu ta lắp bắp hỏi tronh tình trạng hồn vía đi vắng.
-RA NGOÀI NHANH!_Đột nhiên cô lao đến chỗ cậu ta, đẩy cậu ta ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại, khoá trái.
Cơ thể như bị rút hết sức lực mà dựa vào cánh cửa sau lưng, từ từ ngồi sụp xuống mặt đất. Hơn ai hết, cô biết rằng nếu không nhanh chóng loại cậu ta ra khỏi tầm mắt của mình, rất có thể cô sẽ đem cậu ta ra làm nơi để trút giận. Mà cô lại không thể để điều đó xảy ra được!
-Cô bị sao vậy? Mau mở cửa cho tôi đi!_Cậu ta vẫn đứng phía ngoài nói vọng vào.
-Tôi không sao! Cậu mau trở về phòng mình đi!_Cô thấp giọng lên tiếng.
-Không sao thật không? Tôi thấy cô hình như…
-TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG SAO MÀ! Cậu đi nhanh đi!
Cô thật lạ! Chưa bao giờ cậu thấy cô như thế. Dù biết chắc cô rất không sao nhưng cô đã nói như vậy, cậu không thể ở lại nữa! Điều đó chỉ làm mọi chuyện tồi tệ thêm thôi!
-Vậy tôi không làm phiền cô nữa! Cần gì cứ gọi tôi nhé!_Vũ lặng lẽ quay lưng bước đi, dáng vẻ thật cô đơn. Đau đớn làm sao!
Nghe tiếng bước chân ngày một xa dần, Na mới chậm chạm đứng lên, nhặt lại những linh kiện điện thoạt vung *** ở chân tường, lắp ráp lại. Cũng may vẫn còn dùng được. Cô nhấn rất nhiều dãy số, của các chú, các anh em trong bang hội của cha nuôi. Nhưng tuyệt nhiên không ai bắt máy. Tất cả đều không muốn cho cô biết!
Cô tuyệt vọng đặt di động xuống.
Đúng lúc này nó lại kêu lên, cô vội vàng bắt máy gần như ngay lập tức:
-Alô!
-Nhớ anh quá hay sao mà vội thế?_Tiếng Phong cười nói truyền đến.
-Là cậu?_Cô hỏi lại, mặc dù đã cố dấu đi nhưng trong giọng nói vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng.
-Em đang chờ ai sao?_Hắn cơ hồ đã nhận ra.
-………….._Cô giữ im lặng.
-Mặc kệ là em chờ ai! Anh chỉ muốn nghe thấy giọng em thôi!_Hắn lập tức cười nói.
-Tôi…Cậu chưa ngủ à?_Cô lấy lại vẻ bình thường lên tiếng.
-Chưa nghe được giọng nói của em làm sao anh ngủ được!
-Bây giờ thì ngủ được rồi chứ?
-Ngủ?...Em buồn ngủ sao? Vậy ngủ đi nhé! Nhớ đắp chăn cẩn thận kẻo cảm lạnh. Còn nữa, phải mơ về anh đấy! Biết chưa?
-Biết rồi!
-Ngủ ngoan nhé thiên thần của anh! Anh yêu em!
Cô đóng điện thoại lại, không kìm được thở dài một tiếng. “Thiên thần”…là cô sao?
Hai từ ấy hình như không phải dành cho cô? Cô không thể bao dung độ lượng như những thiên thần được. Cô chỉ là mội con người, có yêu, ghét, hận, thù, sao có thể bỏ qua tất cả, bỏ qua cho kẻ đã *** hại cha nuôi, bỏ qua cho người đã làm tổn thương mẹ…Làm sao cô có thể chứ? Không bao giờ! Cô là cô, là Lê Na, vì thế cô phải làm những điều nên làm!
Đêm…gió rét…mưa rơi…Lòng cô…lạnh lẽo…u ám…Đêm nay thật dài! Cô ngồi cuộn tròn trên giường, gặm nhấm nỗi đau…một mình và thức cho đến gần sáng mới chợp mắt.
-Cảm ơn!_Ngồi sau lưng để Phong trở về, Lê Na bất chợt lên tiếng.
-Vì chuyệng gì?_Hắn vẫn nhìn thẳng, miệng hé mở hỏi lại.
-Vì đã ở bên tôi!_Cô chầm chậm dựa vào lưng hắn, hai tay cũng siết chặt hơn, thanh âm phát ra nhỏ như muỗi kêu nhưng đủ để mình hắn nghe thấy.
Khoé môi hắn vì thế mà tươi cười không ngớt, tốc độ xe ngày một chậm lại, đến mức đi xe đạp còn nhanh hơn. Hắn muốn kéo dài khoảnh khắc ấm áp này càng lâu càng tốt…để tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong tim.
Nhưng dù có đi chậm đến thế nào chăng nữa thì cô cũng phải về nhà. Dừng lại đầu phố nhà Vũ, hắn thật sự không muốn xa cô chút nào. Nhưng hắn làm gì được? Chỉ có thể đứng lại nhìn cô lâu thêm một chút, cho đến khi cô vào nhà an toàn, hắn mới quay đầu xe phóng đi.
---------------
-Cháu ra ngoài giờ mới về à?_Một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ hiền hậu chạy ra mở cửa, ân cần hỏi han cô.
-Vâng! Cháu có chút chuyện._Cô cười đáp lại. Đây là bác Lan, một trong ba người giúp việc lâu năm ở đây. Trong số những người làm thì bác là người tốt với cô nhất, luôn nhắc nhở cô những thứ cần thiết, có đồ ăn ngon thường để phần cho cô nữa.
-Thôi lên phòng nghỉ sớm đi! Hôm nay trời trở lạnh rồi đấy._Bác vừa khép cửa vừa không quên dặn dò cô.
-Cháu biết rồi! Cảm ơn bác!_Cô đáp lại rồi nhanh chóng vào nhà và đi lên phòng. Lúc ở trước cửa phòng, cô cố tình gõ cửa xem xét tình hình trong phòng Vũ nhưng gõ mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì cả, gọi cũng không ai trả lời. Hỏi ra mới biết, cô ra ngoài không bao lâu thì cậu ta cũng phóng xe đi. Chắc lại đi chơi rồi! Cô nghĩ thầm như thế rồi trèo lên giường. Sự mệt mỏi cộng thêm “thứ gì đó” rất khó tả đang đâm trồi trong tim khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
…………………………
Cô chạy trên đồng cỏ xanh tươi, rộng lớn, hoa mọc ở khắp nơi, ánh sáng tran hoà trên bầu trời phủ lên vạn vật một màu vàng tươi tắn. Môi cô không ngớt nụ cười. Phía sau là người con trai tóc hoe đỏ, vừa chạy theo cô vừa gọi lớn:
-Lê Na! Em đứng lại cho anh! Không được chạy!
-Đố anh bắt được em đấy!_Cô quay lại, lè lưỡi trêu hắn, cười khúc khích.
-Dám đố anh à? Em chờ xem anh xử lí em thế nào nhé!_Hắn cười xảo trá, hướng cô chạy thật nhanh. Cô thấy vậy cũng thục mạng chạy nhưng…không lâu sau cô cũng nắm gọn trong vòng tay hắn. Hai người ngồi bệt trên bãi cỏ.
-Xem nào…Làm gì đây ta?_Một tay hắn ôm cô, một tay đưa lên cằm vuốt vuốt ra chiều suy nghĩ rất nghiêm túc, thế nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo qua đảo lại trên người cô.
-Không được nhìn em như thế!_Cô lấy tay che mắt hắn lại.
Bàn tay nhỏ bé liền bị hắn nắm lấy, cả người cô bị hắn kéo đến gần, giam chặt trong lồng ngực. Hơi thở ấm áp, dịu dàng phả vào má cô, thanh âm trầm thấp du dương bê tai:
-Anh nghĩ ra rồi! Để trừng phạt em, anh quyết định: buộc em lại cả đời bên anh! Có chịu không?
-Không chịu!_Cô nhanh nhảu đáp.
-Anh hỏi lại lần nữa nhé. Em có đồng ý bên anh cả đời này không?_Hắn bình tĩnh, đem ánh mắt cô đối diện với mình.
-E.m…_Cô còn chưa có trả lời xong thì miệng đã bị bịt lại. Bờ môi ấm nóng của ai đó đang đặt lên môi cô…thật nhè nhàng…nhưng vô cùng sâu lắng.
Ở cách đó không xa, có một người con trai khác nhìn về phía hai người, trên môi là nụ cười buồn, chân thành chúc phúc cho họ…nhưng trong trái tim…đang âm thầm ghỉ máu. Lặng lẽ rời đi.
“Nếu chúng ta không thể, tôi tình nguyện hi sinh để cô được hạnh phúc!”
………………………………
Trong màn đêm yên ắng, không một động tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng nổ của động cơ. Không lâu sau, lại có tiếng đập cửa giữa dội kèm theo giọng nói khàn khàn của một ai đó.
-Lê Na!...Mau mở cửa ra! Lê Na…tôi muốn nói chuyện với cô!_Tiếng nói đứt quãng lọt qua khe cửa vào phòng, cơ hồ còn mang theo cả tiếng nấc khẽ nữa.
“Rầm! Rầm! Rầm…” Cánh cửa liên tiếp bị bạo hành làm Na tỉnh giấc, mò mẫm trong bóng tối bật đèn rồi ra mở cửa. Và đứng trước mặt cô giờ đây là một Phan Vũ đang say khướt, quần áo sộc sệch, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm, hơi thở mang theo mùi rượu phả vào khoảng không.
-Có chuyện gì?_Cô bình tĩnh hỏi.
Cậu ta nhìn cô, nhếch khoé miệng cười ngây ngốc, đưa tay kéo cô về phía mình mà ôm lấy. Lần này cô giãy giụa không ngừng, cố gắng thoát khỏi cậu ta. Nhưng sự phản kháng đó càng làm cậu ta kích động hơn, không những không buông tay mà còn không ngừng siết chặt lại.
-Nói cho tôi biết…Tạo sao người cô chọn…không phải…là tôi?_Âm thanh khàn đặc chứa cồn đi vào bên tai cô.
-Cậu say rồi! Mau về phòng đi!_Cô dùng sức đẩy cậu ta ra.
-Tôi không say! (Có ai say mà lại tự nhận mình say không?!)_Cậu ta vẫn ôm chặt cô_Chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này. Tôi chỉ muốn biết lí do!
-Không có!
-…_Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, nhớn mày không hiểu.
-Chẳng có lí do nào cả! Đơn giản là tôi muốn…thế thôi!_Cô rành mạch đáp trả.
-Ở bên anh ta, cô…hạnh phúc chứ?_Cậu ta nhìn sâu vào mắt cô, cố moi ra một tia dối trá nào đó, mong rằng cô chỉ đang nói đùa với mình.
Mặc dù không đành lòng làm cậu ta tổn thương, nhưng để triệt bỏ tận gốc hi vọng trong cậu ta dù chỉ là nhỏ nhoi, cô bắt buộc phải gật đầu. Một cái gật đầu thật tàn nhẫn, đem cậu ta từ trên mặt đất đánh bay xuống vực sâu, hoàn toàn không còn sức để ngoi lên nữa.
Cậu ta lặng lẽ buông tay ra, chậm chạp quay lưng lại với cô, đi về phía phòng mình. “Bụp”…Cậu ta…đâm đầu vào cửa, ngã lăn ra đất…bất tỉnh luôn. (Đây là hậu quả của việc đi mà cúi đầu đấy!)
Na vội vàng chạy đến lay người cậu ta nhưng không có phản ứng. Cậu ta thực sự đã bất tỉnh rồi! Cô thở dài một tiếng, cúi xuống kéo cậu ta lên, mở cửa phòng cậu ta rồi đem cậu ta vào trong. Khó khăn lắm cô mới đặt được cậu ta ngay ngắn trên giường, lúc này mới nhìn thấy một bên trán cậu ta xuất hiện mảng đỏ, có lẽ là do va đập. Bất tỉnh rồi mà khuôn mặt vẫn nhăm nhó đau khổ, lại có thêm vết thương này nữa…hình như nguyên nhân đều từ cô?!
-Xin lỗi!_Cô đưa tay vuốt mấy sợi tóc trên trán cậu ta sang một bên, nhỏ giọng lên tiếng_Mặc tôi đi, đừng quan tâm đến tôi nữa. Tôi sẽ chỉ mang lại nỗi đau cho cậu thôi! Cậu là một cậu bé tốt, tôi không muốn làm cậu tổn thương, vì thế tránh xa tôi ra nhé!...Em trai!_Thanh âm càng lúc càng nhỏ rồi biến mất. Cánh cửa phòng khép lại nhẹ nhàng không một tiếng động, màn đêm lại trở về cái vẻ cô tịnh, tĩnh mịnh vốn có của nó.
Có thể không khi mà sự thật vẫn được dấu kín?
-----------------------
Sau một đêm lạnh lẽo, rét buốt, cây cối dừng như đã bị gió cuốn trôi không còn lấy một chiếc lá, cơ hồ chỉ trơ lại cành cây khô khốc, thiếu sức sống. Phan Vũ từ trên giường ngồi giậy, đầu đau như búa bổ, đưa cặp mắt mơ hồ nhìn xung quang. Là phòng của cậu ta! Hôm qua cậu ta uống rất nhiều, bây giờ cũng chẳng nhớ là đã về nhà bằng cách nào và đã làm gì nữa. Điều duy nhất cậu ta quan tâm lúc này là muốn nhìn thấy người con gái ấy. Nhưng cậu ta không đủ can đảm! Cô ấy đã lựa chọn người khác…không phải là cậu ta. Nụ cười buồn đầy đau đớn chua xót lại xuất hiện. “Cô không thuộc về tôi!”
………………
-Lê Na đâu?_Phan Vũ ngồi vào bàn ăn, tiện miệng hỏi.
-Cô ấy ra ngoài rồi thưa cậu!_Người giúp việc nhanh nhẹn đáp, tay đặt đĩa trứng ốp la xuống trước mặt cậu ta.
-Được rồi! Chị đi làm việc của mình đi!_Cậu ta phất tay rồi cầm dao, nĩa lên, ánh mắt quét qua vị trí đối diện một cái, trong lòng không ngừng thở dài. Cô ấy không có ở đây! Vị trí đó, thường ngày vẫn là của cô, hôm nay thì không phải! Cô ấy chắc đang ở cạnh anh ta…cười nói vui vẻ!
Cả ngày hôm đó, cậu ta chui trong phòng, không tiếp xúc với ai ngoài lúc ăn cơm. Cha đi công tác, (Không biết có phải công tác thiệt không ta?) mẹ đi du lịch, cái nhà này ngoài mấy người giúp việc ra còn ai nữa? Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn chỉ có một mình. Ăn một mình, học một mình, chơi một mình, ngủ một mình…cứ thế lớn lên không một ai bên cạnh! Đã có lúc cậu ta mơ ước mình có anh chị em gì đó, để cùng nhau chơi đùa, học hành…Nhưng khi có một người, một người cậu ta thấy có cảm tình, quan tâm đến cậu ta thì người đó lại không dành cho cậu ta. Có phải ông trời muốn trừng phạt cậu ta không? Nhưng cậu ta đã làm gì sai? Đã làm gì hả? (Bạn Vũ ơi! Xin bạn đó, đừng như vậy nữa có được không? Não hết cả ruột!)
------------------------
- Chị ấy kìa! Đẹp hơn trên hình rất nhiều!_Một cô nàng nhảy cỡn lên sung sướng.
-Thấy rồi! Thấy rồi!_Cô nàng bên cạnh phụ hoạ, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn về phía xa xa-nơi có một đám người đang vây quang một cô gái xinh đẹp._Tiếc là họ không cho chúng ta đến gần!
-Đúng vậy!_Cô nàng này dẫm chân bất mãn_Tớ muốn xin chữ kí của chị ấy mà họ không cho lại đó. Tức chết mà!
………………
Đó là các cô nàng! Còn những chàng trai thì khỏi nói. Mắt nào mắt nấy đều gián chặt vào người cô gái không rời nửa giây, còn có người chảy cả nước miếng, xịt cả máu mũi nữa. Cũng may mà họ không được phép lại gần cô gái, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ bị bọn họ dẫm bẹp mất.
-Uống đi!_Jaen chìa cái ly đang búc khói nghi ngút trước mặt Lili rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
-Cảm ơn!_Cô đón lấy, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Cảm giác ấm áp tràn ngập trong cơ thể.
-Chỉ còn vài tấm nữa là xong thôi! Em chịu khó nhé! Lát xong anh mời em ăn cơm!
-Không cần! Em đi cùng người khác rồi!
-Là tên nào may mắn có thể lọt vào mắt xanh của em vậy?_Jaen nghe thế, tò mò hỏi.
-Mắt em màu đen!_Lili đính chính lại, bỏ qua trọng điểm không trả lời.
-Là người ta hay nói vậy mà! Anh chẳng qua chỉ muốn biết tên đó là người như thế nào mà lại được em để ý thôi!_Anh thở dài chán nản.
-Đó không phải việc của anh!_Cô nhàn nhạt buông một câu.
-Chào cô!_Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt cô chào hỏi_Tôi ngồi đây được chứ?_Ông ta tự giới thiệu.
-Mời ông!_Theo phép lịch sự, cô lên tiếng.
-Ông La! Hân hạnh được gặp ông!_Jaen tươi cười hớn hở bắt tay ông ta.
-Chào cậu! Tôi có làm phiền hai người nói chuyện không?_Ông ta vừa ngồi xuống vừa mở lời.
-Không phiền! Không phiền!_Jaen tiếp chuyện._Ông đến tận đây đã là vinh dự cho chúng tôi lắm rồi! Ông dùng gì để tôi kêu người mang đến?
-Gì cũng được!_Ông ta đáp lại rồi nhìn sang Lili hỏi_Đây chắc là cô Lili?
-Đúng rồi! Cô ấy là người mẫu chính của lần chụp hình này!_Anh thay cô trả lời, rồi đưa tay về phía ông ta giới thiệu với Lili_Còn đây là ông La-Người tài trợ cho buổi chụp hình hôm nay!
-Rất vui được gặp ông!_Cô gật đầu coi như chào hỏi.
-Lili! Chúng ta tiếp tục thôi!_Tiếng gọi cắt đứt câu chuyện.
Lili đứng lên:
-Xin lỗi ông! Tôi phải làm việc rồi! Hẹn lần khác gặp lại ông!_Nói rồi cô xoay người rời đi, nhưng vẫn cảm nhận được phía sau có ánh mắt khác lạ nhìn mình. Điều đó làm cô khó hiểu. Tại sao ông ta lại nhìn cô như thế?
--------------------------
-Đi cùng anh đến một nơi nhé?_La Phong vừa đội mũ bảo hiểm cho Na vừa mỉm cười hỏi.
-Nơi nào?_Cô tò mò hỏi lại.
-Bí mật!_Hắn làm ra vẻ mặt thần bí, nhéo mũi cô một cái rồi quay ra trèo lên lên xe. Cô cũng nhanh chóng lên theo. Mặc dù không biết hắn muốn đưa cô đi đâu, nhưng chỉ cần là hắn, cô cũng sẽ đi cùng.
Hắn mang cô tới một ngọn đồi, trên đồi mọc rất nhiều cây xanh, lẩn khuất trong đám cỏ là những bông hoa bồng công anh bé nhỏ, khi bị động vào liền tung cánh bay lên, như muôn vàn bông tuyết trôi nhẹ nhàng trên bầu trời. Rất đẹp, rất thanh bình, làm cho người ta như muốn hoà vào nơi đây!
-Thích không?_Hắn cười thật tươi, nắm tay cô đi trên thảm cỏ.
Cô không lên tiếng, nhìn hắn khẽ mỉm cười, gật gật đầu, hít một hơi thật sâu cho không khí trong lành căng tràn trong lồng ngực. Thật là dễ chịu!
-Nơi này là nơi hồi nhỏ anh và mẹ hay đến._Hắn nhìn về phía chân trời, thấp giọng lên tiếng_Bà đã từng ước muốn có một ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi trải đầy hoa cỏ và cây cối. Ngày ngày cả gia đình vui vẻ, cười đùa, tận hưởng những tháng ngày ngọt ngào, hạnh phúc bên nhau._Cô dương đôi mắt to tròn nhìn hắn_Bà còn nói, sau này khi anh tìm được cô gái mình thực sự yêu thương thì hãy dẫn cô ấy đến đây, nói với cô ấy rằng mình yêu cô ấy!_Lúc này, hắn chầm chậm quay sang nhìn cô, ánh mắt chứa đựng tình yêu nồng nàn, dịu dàng mà ấm áp_Em có biết bây giờ anh muốn nói gì không? (Ai chẳng biết! Còn phải hỏi!)_Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên ngực, áp vào nơi đặt trái tim của mình_Trái tim này là đang đập vì em đấy! Không biết từ bao giờ nó đã thuộc về em rồi! Điều anh muốn nói nhất chính là “Anh yêu em…rất nhiều”!
Lời tỏ tình rất đơn giản, lại thông dụng nhưng khi được hắn nói ra, lọi vào tai cô lại trở nên mềm mại, ấm áp, ngọt ngào vô cùng. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời như thế! Rất chân thật! Khoé mắt cô không biết vì sao bỗng nhoè đi.
-Sao lại khóc?_Hắn lo lắng lau nước mắt cho cô.
-Không phải!_Cô vội vàng quay đi, tự mình gạt chất lỏng bên mi. Cô không muốn ai thấy bộ dáng yếu đuối của mình cả.
-Còn nói không phải! Thế hai con mắt đỏ hoe này ở đâu ra?_Hắn xoay cô lại đối diện với mình.
-Là bụi…
-Bụi đâu? Đưa anh xem nào!_Hắn sốt sắng cả lên, luống ca luống cuống banh mắt cô ra mà thổi thổi.
-Nó đi rồi!_Cô nhẹ gạt tay hắn ra, thấp giọng lên tiếng.
-Đi rồi thì tốt! Anh dẫn em đến chỗ này!_Hắn thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô kéo đi.
Đứng trên đỉnh đồi, ngắm nhìn cảnh vật rộng lớn phía dưới thật là thích! Cả bầu trời tràn ngập những cánh bồ công anh nhỏ xíu bay bay, thỉnh thoảng có gió thổi đến làm chúng bay lên thật cao, mang những “mầm non” phát tán đi khắp nơi.
Lê Na đứng ngắm nhìn thật say xưa, không để ý người bên cạnh đang làm gì, khi phát hiện ra thì trên người đã sớm được khoác thêm áo. Cô ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Phong cười trìu mến với cô, nói:
-Gió rất lạnh!
Có biết vào thời điểm này cô muốn gì nhất không? Đó chính là được bao trọn trong vòng tay của hắn! Hắn đối với cô thật sự rất quan tâm, rất chu đáo. Trái tim lạnh lẽo của cô đang được hắn sưởi ấm dần dần, bắt đầu tan chảy vì hắn. Hình như ở một góc nào đó đã có chỗ để chứa đựng những gì thuộc về hắn!
Những cơn gió kia dù có dữ dội đến mấy cũng không thể làm cô cảm thấy lạnh nữa! Bởi vì bên cô có hắn!
............................
-Làm bài đi chứ!_Na gõ gõ vào bàn khi thấy Vũ để tâm trí nơi đâu.
Cậu ta giật mình tỉnh lại, nhìn cô như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra, cúi xuống tiếp tục viết viết. Đến tận trước khi ra khỏi phòng cô, cậu ta mới lấy hết dũng khí mà lên tiếng:
-Hôm nay, cô…_Thế nhưng mới hỏi một nữa dũng khí đã biến đâu mất.
-Sao?_Cô nhớn mày nhìn cậu ta.
-À..không! Không có gì! Ngủ ngon!_Cậu ta nói rồi khép cửa đi ra.
Cô nhìn theo mà lòng thầm thở dài. Cô sao lại không biết cậu ta định hỏi gì chứ! Chỉ là cô không muốn cậu ta khó sử, và cũng chẳng hi vọng cậu ta buồn sau khi nghe câu trả lời của cô. Tốt nhất cứ im lặng thì hơn!
Tiếng chuông điện thoại lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ, rất nhanh bắt máy.
-Em nghe!
-Đã tìm được kẻ ám sát cha em rồi!_Người ở đầu day kia vội nói.
-Anh nói sao?_Cô kích động hỏi lại, trên mặt lọ rõ vẻ căng thẳng.
-Vừa rồi người chú Kỳ phái đi báo tin về, đã bắt được tên đó!_Anh ta thận trọng nhắc lại.
-Bắt được rồi? Là kẻ nào?_Thanh âm phát ra mang theo tia chết tróc.
-Bây giờ mọi người đang đi đến địa điểm giam giữ.
-Ở đâu? Em đến ngay!_Cô vừa nói vừa vơ vội áo khoác trên móc.
Nhưng cô chưa đi đến cửa đã khựng lại bởi lời người bên kia:
-Anh nghĩ không cần thiết lắm! Đã có mọi người lo liệu, em không cần đến đâu. Trời rất lạnh!
-Không sao! Em đi được mà! Là chuyện của cha, em nhất định phải tự tay làm!_Giọng cô có vẻ sốt sắng cùng bất mãn.
-Anh chỉ báo với em thế thôi! Có tin tức gì anh sẽ nói lại! Bye!_Anh ta nói xong liền cúp máy không để cho Na kịp lên tiếng.
-NÀY…_Cô hét lên với cái điện thoại. Đáp lại cô chỉ là những tiếng “Tút..tút..” đáng ghét. Chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy! Cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt chứa đầy thù hận! Tại sao không nói cho cô biết địa điểm giam tên đó? Cơn giận của cô lan ra mọi nơi trên cơ thể. Bàn tay đang nắm chặt điện thoại vung lên mội cái…
-A.a..a..a………!_Tiếng hét của cô tràn ngập trong phòng. ”Em dế yêu” của cô đã trầu trời! Điều đó chẳng làm cô mảy may để ý. Trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ là đến nơi đó, nhưng cô lại không biết nơi đó nằm ở đâu! Thật là muốn giết chết người mới vừa rồi nói chuyện với cô mà!
-Xảy ra chuyện gì thế?_Vũ đẩy cửa xông vào. Vừa rồi nghe thấy tiếng cô la hét, cậu ta không kịp nghĩ nhiều liền chạy ngay sang.
Ai ngờ vừa đưa mắt nhìn đã bắt gặp bộ dáng đáng sợ của cô. Hai mắt cô trừng trừng nhìn về phía cửa, bên trong tròng mắt còn xuất hiện cả những tia máu đỏ nữa.
-Sao…vậy?_Cậu ta lắp bắp hỏi tronh tình trạng hồn vía đi vắng.
-RA NGOÀI NHANH!_Đột nhiên cô lao đến chỗ cậu ta, đẩy cậu ta ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại, khoá trái.
Cơ thể như bị rút hết sức lực mà dựa vào cánh cửa sau lưng, từ từ ngồi sụp xuống mặt đất. Hơn ai hết, cô biết rằng nếu không nhanh chóng loại cậu ta ra khỏi tầm mắt của mình, rất có thể cô sẽ đem cậu ta ra làm nơi để trút giận. Mà cô lại không thể để điều đó xảy ra được!
-Cô bị sao vậy? Mau mở cửa cho tôi đi!_Cậu ta vẫn đứng phía ngoài nói vọng vào.
-Tôi không sao! Cậu mau trở về phòng mình đi!_Cô thấp giọng lên tiếng.
-Không sao thật không? Tôi thấy cô hình như…
-TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG SAO MÀ! Cậu đi nhanh đi!
Cô thật lạ! Chưa bao giờ cậu thấy cô như thế. Dù biết chắc cô rất không sao nhưng cô đã nói như vậy, cậu không thể ở lại nữa! Điều đó chỉ làm mọi chuyện tồi tệ thêm thôi!
-Vậy tôi không làm phiền cô nữa! Cần gì cứ gọi tôi nhé!_Vũ lặng lẽ quay lưng bước đi, dáng vẻ thật cô đơn. Đau đớn làm sao!
Nghe tiếng bước chân ngày một xa dần, Na mới chậm chạm đứng lên, nhặt lại những linh kiện điện thoạt vung *** ở chân tường, lắp ráp lại. Cũng may vẫn còn dùng được. Cô nhấn rất nhiều dãy số, của các chú, các anh em trong bang hội của cha nuôi. Nhưng tuyệt nhiên không ai bắt máy. Tất cả đều không muốn cho cô biết!
Cô tuyệt vọng đặt di động xuống.
Đúng lúc này nó lại kêu lên, cô vội vàng bắt máy gần như ngay lập tức:
-Alô!
-Nhớ anh quá hay sao mà vội thế?_Tiếng Phong cười nói truyền đến.
-Là cậu?_Cô hỏi lại, mặc dù đã cố dấu đi nhưng trong giọng nói vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng.
-Em đang chờ ai sao?_Hắn cơ hồ đã nhận ra.
-………….._Cô giữ im lặng.
-Mặc kệ là em chờ ai! Anh chỉ muốn nghe thấy giọng em thôi!_Hắn lập tức cười nói.
-Tôi…Cậu chưa ngủ à?_Cô lấy lại vẻ bình thường lên tiếng.
-Chưa nghe được giọng nói của em làm sao anh ngủ được!
-Bây giờ thì ngủ được rồi chứ?
-Ngủ?...Em buồn ngủ sao? Vậy ngủ đi nhé! Nhớ đắp chăn cẩn thận kẻo cảm lạnh. Còn nữa, phải mơ về anh đấy! Biết chưa?
-Biết rồi!
-Ngủ ngoan nhé thiên thần của anh! Anh yêu em!
Cô đóng điện thoại lại, không kìm được thở dài một tiếng. “Thiên thần”…là cô sao?
Hai từ ấy hình như không phải dành cho cô? Cô không thể bao dung độ lượng như những thiên thần được. Cô chỉ là mội con người, có yêu, ghét, hận, thù, sao có thể bỏ qua tất cả, bỏ qua cho kẻ đã *** hại cha nuôi, bỏ qua cho người đã làm tổn thương mẹ…Làm sao cô có thể chứ? Không bao giờ! Cô là cô, là Lê Na, vì thế cô phải làm những điều nên làm!
Đêm…gió rét…mưa rơi…Lòng cô…lạnh lẽo…u ám…Đêm nay thật dài! Cô ngồi cuộn tròn trên giường, gặm nhấm nỗi đau…một mình và thức cho đến gần sáng mới chợp mắt.
/13
|