*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Hi ngồi tại chỗ nói chuyện với Trần Nhất Nhiên: “Thật mong chờ cảnh hôn trong vở kịch!”
Ánh mắt Trần Nhất Nhiên thay đổi, nhìn cô ấy nói: “Cảnh hôn nào?”
Trần Hi kinh ngạc nhìn anh: “Anh Nhất Nhiên, anh chưa đọc qua truyện công chúa Bạch Tuyết hả? Nàng Bạch Tuyết sau khi ăn quả táo độc dẫn đến hôn mê, thì hoàng tử sẽ đánh thức cô ấy bằng một nụ hôn.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Chuyện này quá vô lý.
“Bọn họ diễn tân biên công chúa Bạch Tuyết, nếu là tân biên thì sẽ không có cảnh này.”
Trần Hi vờ như suy nghĩ, gật đầu với anh: “Nói cũng đúng, có thể đổi lại hoàng tử ăn táo độc, sau đó Bạch Tuyết đến đánh thức anh ấy bằng nụ hôn!”
Trần Nhất Nhiên: “…”
“Lâm Lâm, đang nhìn gì vậy?” Chủ tịch câu lạc bộ đi đến gọi Lệ Lâm Lâm, cái người đang lén la lén lút đứng sau tấm màn. Lệ Lâm Lâm nhanh chóng quay đầu, cười với anh ta: “Không có chuyện gì, chỉ là em nhìn thấy khán giả có cầm theo banner, chắc chắn là mua của mấy người trục lợi.”
Chủ tịch câu lạc bộ cũng vén nhẹ tấm màn nhìn sơ qua khán phòng: “Cũng không hẳn, lần này trường chúng ta có bán thêm vé ra bên ngoài, hơn nữa quản lý rất nghiêm ngặt, muốn vào phải kiểm tra tên trên thẻ mà mình đã mua vé, nếu khác tên sẽ không được vào.”
“Thì ra là vậy.” Lệ Lâm Lâm gật đầu, đi về phía hậu trường, “Em đi làm nóng người đây.”
“Ấy, đừng căng thẳng, cứ phát huy như ngày thường.”
“Được.” Lệ Lâm Lâm gượng cười, đây không phải lần đầu cô lên sân khấu, tuy rằng mỗi lần xuất hiện trên sân khấu nhịp tim đập có chút nhanh, nhưng so với lần đầu thì tốt hơn nhiều.
Mà hôm nay cô thật sự rất căng thẳng, bởi vì anh Nhất Nhiên đang ngồi ở phía dưới!
Đây là lần đầu tiên Trần Nhất Nhiên đến xem cô diễn kịch, bình thường anh bận đến mức chân còn không chạm đất, thời gian ăn cơm cũng không có thì nói gì đến xem kịch.
Tại sao Hi Hi lại mời anh Nhất Nhiên đến chứ!
Lệ Lâm Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh Nhất Nhiên đang ngồi ở dưới nên cô phải diễn cho thật tốt, nhất định không được phạm lỗi!
“Lâm Lâm, hiếm khi thấy cậu căng thẳng như vậy.” Ninh Nhạc ngồi trang điểm bên cạnh Lệ Lâm Lâm, cô ta là người lên sân khấu đầu tiên nhưng lại bình tĩnh hơn so với cô, “À, tôi biết rồi, có phải người cậu thích đến xem cậu diễn?”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Học sinh Đế Đô đôi khi quá thông minh.
“Chậc, chuyện này có là gì, Lục Sênh cũng đến xem tôi diễn.” Ninh Nhạc hóa trang thành hoàng hậu hắc ám, vỗ vai Lệ Lâm Lâm như gà mẹ vung cánh bảo vệ con, “Cứ thả lỏng, dùng sự quyến rũ của cậu trên sân khấu chinh phục anh ta!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Không phải cậu nói tốt nhất nên dùng tiền à?
Ngay sau đó, buổi diễn chính thức bắt đầu. Ánh đèn trên sân khấu tối dần, khán giả cũng trở nên yên lặng. Giọng người dẫn chuyện kèm theo tiếng nhạc du dương truyền đến sân khấu: “Ngày xửa ngày xưa, có một chiếc gương thần biết hết mọi thứ trên đời. Chủ nhân của nó là một người phụ nữ xinh đẹp, mỗi ngày người phụ nữ đều tự thưởng thức vẻ đẹp của chính mình trong gương.”
Ánh đèn chiếu vào một chỗ trên sân khấu, Ninh Nhạc ngồi ở trước gương, hỏi một câu mà tất cả mọi người đều quen thuộc: “Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Người đóng vai chiếc gương trả lời: “Là ngài, chủ nhân của ta.”
Giọng người dẫn chuyện lại vang lên: “Người phụ nữ rất hài lòng với câu trả lời của gương thần, cho đến một ngày…”
“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
“Là công chúa Bạch Tuyết, nàng có làn da trắng như tuyết, môi đỏ thắm như son, tóc đen như gỗ mun.” Gương thần không sợ chết mà nhanh chóng đáp lại.
Đèn ở một góc sân khấu sáng lên, liền thấy nàng Bạch Tuyết xuất hiện. Ngay khi Lệ Lâm Lâm xuất hiện trên sân khấu, khán giả lập tức cổ vũ nhiệt tình, nếu không nhờ sự nhắc nhở của nhân viên an ninh thì có lẽ họ sẽ còn tiếp tục hô khẩu hiệu ủng hộ.
Lệ Lâm Lâm không bị ảnh hưởng bởi tiếng cổ vũ, cô tập trung vào phần diễn xuất của mình. Trước khi lên sân khấu cô đã rất lo lắng, sợ mình không nhịn được sẽ nhìn về phía Trần Nhất Nhiên. Nhưng khi đứng tại đây cô hoàn toàn không nhớ đến chuyện này.
Khi chỉnh sửa lại truyện công chúa Bạch Tuyết, bọn cô không có ý định thay đổi hoàn toàn bản gốc, về cơ bản một số tình tiết vẫn giống như lúc đầu, nhưng cốt truyện đổi thành nữ quyền.
Bạch Tuyết từ một cô bé sống dựa dẫm vào cha của mình, không hiểu chuyện thế gian, dần dần trở thành một người phụ nữ có suy nghĩ và tính cách độc lập, cô không cùng hoàng tử sống một cuộc sống hạnh phúc mà đuổi hoàng hậu và các thế lực tà ác của bà ta ra khỏi lâu đài, Bạch Tuyết đứng lên giành lại quyền cai trị vương quốc, chính mình trở thành nữ hoàng bảo vệ người dân.
Trên sân khấu, diễn biến câu chuyện đang đến phân cảnh nàng Bạch Tuyết ăn phải táo độc, cô được đặt vào quan tài bằng thủy tinh, hoàng tử cuối cùng cũng lên sân khấu.
Anh ta vừa xuất hiện, Trần Hi lập tức ngồi ngay ngắn: “Tới rồi.”
Cảnh tượng mà cô ấy mong chờ cuối cùng đã tới.
Nam diễn viên đóng vai hoàng tử để tóc ngắn màu bạch kim, trên người mặc trang phục hoàng tử thời trung cổ, chiếc quần được thiết kế để đôi chân trông dài hơn, cùng với đôi ủng kỵ sĩ mà anh ta đang mang khiến cho những đường cong trên cơ thể như hiện ra trước mắt người xem.
Nam diễn viên này là sinh viên khoa Toán, vì vẻ ngoài đẹp trai nên khá nổi tiếng trong trường đại học Đế Đô. Anh ta vừa xuất hiện trên sân khấu thì các khán giả nữ lập tức hét tên anh ta.
Hoàng tử đỡ thanh kiếm ngay eo, đi đến bên cạnh quan tài thủy tinh nhìn công chúa Bạch Tuyết nằm bên trong. Dường như bị vẻ đẹp của nàng Bạch Tuyết làm cho kinh diễm, hoàng tử lộ rõ vẻ mặt động lòng.
Ai đã xem《 Công chúa Bạch Tuyết 》đều biết lúc này sẽ có cảnh hôn, nhưng bởi vì là tân biên nên khán giả không biết liệu nó có theo bản gốc hay không.
Khung cảnh yên lặng hơn bao giờ hết, tất cả khán giả đều nín thở hướng về phía sân khấu như thể đang chờ đợi một chuyện trọng đại sắp xảy ra.
Trần Nhất Nhiên nheo mắt, chàng trai trẻ trên sân khấu đang cúi người đến gần Lệ Lâm Lâm, gần nữa gần nữa, ánh mắt Trần Nhất Nhiên lập tức trở nên sắc bén nhìn anh ta.
Hoàng tử trên sân khấu cảm thấy ớn lạnh vô cớ, như thể thần chết đang theo dõi anh ta.
Nếu không phải đang diễn thì anh ta thật sự muốn quay đầu nhìn xem người kia là ai, nhưng hiện tại chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh, cưỡng ép mình tiếp tục diễn.
“Chờ đã.” Giọng nói già nua chặn ngang động tác của hoàng tử, một ông lão được bảy chú lùn vây quanh đi đến, “Thứ Bạch Tuyết cần là kiến thức, không phải nụ hôn của hoàng tử!”
Khi mới đọc kịch bản, nam diễn viên đóng vai hoàng tử cảm thấy đoạn này không thích hợp, nhưng hiện tại lại cảm thấy vui mừng như sống sót qua tai nạn!
Bởi vì ánh mắt của tử thần không còn mạnh mẽ như lúc nãy!
Ông lão là một người thông thái trong làng, được bảy chú lùn nhờ đến giúp công chúa giải độc. Sau khi Bạch Tuyết được cứu, cô đã học rất nhiều điều từ ông lão, trong suốt quá trình đó cô luôn từ chối lời cầu hôn của hoàng tử, cô lựa chọn trở về vương quốc với tư cách là nữ hoàng.
Phần kết của câu chuyện, biên kịch lại một lần nữa thăng hoa cảm xúc cho nội dung chính, Bạch Tuyết nói với hoàng hậu, giá trị của người phụ nữ không nằm ở vẻ bề ngoài, mà vẻ đẹp ngoại hình cũng chỉ là một loại định nghĩa. Giống như dòng chữ in trên poster vở kịch, gương thần từ lúc bắt đầu đã không có tư cách quyết định ai là người đẹp nhất.
Buổi diễn kết thúc ở đây một cách hoàn hảo, tất cả diễn viên bước lên sân khấu và cuối đầu chào khán giả. Mọi người dưới khán đài đều nhiệt liệt vỗ tay, Trần Hi vừa vỗ tay vừa nói với Trần Nhất Nhiên bên cạnh: “Phiên bản này được cải biên rất tốt, xứng với trình độ của học sinh đại học Đế Đô.”
Trần Nhất Nhiên gật đầu đồng ý: “Đặc biệt là phân đoạn giúp Bạch Tuyết giải độc, bản gốc quá vô lý.”
Trần Hi híp mắt nhìn anh, chậc, người đàn ông này ~.
Sau khi buổi diễn kết thúc, Lệ Lâm Lâm không ăn tối cùng với mọi người mà đi tới bãi đỗ xe bên ngoài trường học để tìm Trần Nhất Nhiên. Hôm nay Trần Nhất Nhiên tự mình lái xe đến, Trần Hi ngồi ở ghế sau, vừa thấy cô xuất hiện thì vẫy tay với cô qua cửa xe.
Lệ Lâm Lâm hít sâu một hơi, mở cửa xe ngồi vào: “Hi Hi, anh Nhất Nhiên.”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên ngồi trên ghế lái trả lời cô, anh nhìn cô qua kính chiếu hậu trong xe, “Cài dây an toàn.”
“Vâng ạ.” Lệ Lâm Lâm thành thật cài dây an toàn, dáng vẻ ngoan ngoãn như chim cút.
“Ngô Tuệ đâu? Cậu làm sao thoát khỏi cậu ấy?” Trần Hi tò mò hỏi.
Lệ Lâm Lâm lén nhìn Trần Nhất Nhiên ở phía trước, lặng lẽ tiến lại nói nhỏ bên tai Trần Hi: “Mình nói với cậu ấy anh Nhất Nhiên cũng ở đây, cậu ấy sợ tới nỗi không dám đến.”
Trần Hi cũng biết tối đó Trần Nhất Nhiên đến phòng KTV bế Lệ Lâm Lâm đang say mèm về nhà, Ngô Tuệ đối diện với sự tức giận của Trần Nhất Nhiên sẽ có phản ứng này là chuyện bình thường, ngay cả nhân viên trong công ty cũng không thể đỡ nổi ánh mắt của anh Nhất Nhiên.
Trần Nhất Nhiên đang tập trung lái xe nên không cùng hai cô nói chuyện phiếm, mà hai người họ đang ở phía sau thì thầm chuyện trên trời dưới đất suốt quãng đường đi.
Sau khi đến quán lẩu và gọi đồ ăn, anh mới bắt đầu nói chuyện với Lệ Lâm Lâm: “Hôm nay buổi diễn không tồi, rất hay.”
Được Trần Nhất Nhiên khen ngợi, trong lòng Lệ Lâm Lâm như nở hoa: “Cảm ơn anh Nhất Nhiên, anh có thể đến xem khiến em rất vui!”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên như có như không lên tiếng, anh cũng lo lắng khi gặp mặt sẽ khó xử, nhưng với mối quan hệ giữa hai nhà thì cả đời không qua lại với nhau là chuyện không có khả năng. Với tư cách là một người anh trai, anh nên chủ động giải quyết tốt vấn đề này.
“Anh mình dời cuộc họp để tới xem cậu diễn đó!” Trần Hi chớp chớp mắt nhìn Lệ Lâm Lâm bên cạnh.
“Khụ.” Trần Nhất Nhiên ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: “Có phải em muốn đổi đại diện không? Anh đã giúp em liên hệ với người đại diện có thâm niên của công ty Thịnh Đằng, nếu em đồng ý anh sẽ nói cô ta đến phòng làm việc của em, chỉ chuyên phụ trách chuyện của em.”
“Hả?” Lệ Lâm Lâm sững sờ, anh Nhất Nhiên muốn đổi Ngô Tuệ ư? “Chuyện đó em chỉ nói vui mà thôi, không phải thật sự muốn thay Ngô Tuệ.”
Trần Nhất Nhiên nói: “Ngô Tuệ thật sự không thích hợp, em ấy bằng tuổi em thì làm sao có thể giúp em xử lí các công việc bên ngoài.”
“Anh nói đúng… Bọn em thật sự không có nhiều kinh nghiệm, nhưng em với Ngô Tuệ và Hi Hi là cùng nhau trưởng thành! Mà bây giờ bọn em vẫn chưa tốt nghiệp nên sẽ không nhận nhiều công việc đâu.” Lệ Lâm Lâm nói đến đây, âm thanh từ từ nhỏ dần, “Sự việc xảy ra ở KTV chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ở đó rất có quy tắt! Chúng em chỉ tới ca hát, cái gì cũng chưa làm!”
“Vậy sao?” Trần Nhất Nhiên nhìn cô, “Vậy em có dám nói cho chú Lệ và cô Dư Vãn biết không?”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô không dám.
“Biết không dám là tốt.” Trần Nhất Nhiên không cần cô trả lời cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì, “Sau này không được phép đến những nơi như vậy.”
Lệ Lâm Lâm khẽ nhếch khóe miệng, nhỏ giọng lầu bầu: “Từ chối lời tỏ tình của mình, lại còn muốn quản nhiều như vậy…”
“Em nói cái gì?” Trần Nhất Nhiên hỏi.
“…” Lệ Lâm Lâm lập tức lươn lẹo, “Anh Nhất Nhiên là người sáng suốt nhất!”
Trần Hi lấy điện thoại di động, lén gửi cho Lệ Lâm Lâm một tin nhắn: “Đừng quan tâm anh ấy, lần sau nhớ đưa mình đi cùng. [Nháy mắt]”
Trần Hi ngồi tại chỗ nói chuyện với Trần Nhất Nhiên: “Thật mong chờ cảnh hôn trong vở kịch!”
Ánh mắt Trần Nhất Nhiên thay đổi, nhìn cô ấy nói: “Cảnh hôn nào?”
Trần Hi kinh ngạc nhìn anh: “Anh Nhất Nhiên, anh chưa đọc qua truyện công chúa Bạch Tuyết hả? Nàng Bạch Tuyết sau khi ăn quả táo độc dẫn đến hôn mê, thì hoàng tử sẽ đánh thức cô ấy bằng một nụ hôn.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Chuyện này quá vô lý.
“Bọn họ diễn tân biên công chúa Bạch Tuyết, nếu là tân biên thì sẽ không có cảnh này.”
Trần Hi vờ như suy nghĩ, gật đầu với anh: “Nói cũng đúng, có thể đổi lại hoàng tử ăn táo độc, sau đó Bạch Tuyết đến đánh thức anh ấy bằng nụ hôn!”
Trần Nhất Nhiên: “…”
“Lâm Lâm, đang nhìn gì vậy?” Chủ tịch câu lạc bộ đi đến gọi Lệ Lâm Lâm, cái người đang lén la lén lút đứng sau tấm màn. Lệ Lâm Lâm nhanh chóng quay đầu, cười với anh ta: “Không có chuyện gì, chỉ là em nhìn thấy khán giả có cầm theo banner, chắc chắn là mua của mấy người trục lợi.”
Chủ tịch câu lạc bộ cũng vén nhẹ tấm màn nhìn sơ qua khán phòng: “Cũng không hẳn, lần này trường chúng ta có bán thêm vé ra bên ngoài, hơn nữa quản lý rất nghiêm ngặt, muốn vào phải kiểm tra tên trên thẻ mà mình đã mua vé, nếu khác tên sẽ không được vào.”
“Thì ra là vậy.” Lệ Lâm Lâm gật đầu, đi về phía hậu trường, “Em đi làm nóng người đây.”
“Ấy, đừng căng thẳng, cứ phát huy như ngày thường.”
“Được.” Lệ Lâm Lâm gượng cười, đây không phải lần đầu cô lên sân khấu, tuy rằng mỗi lần xuất hiện trên sân khấu nhịp tim đập có chút nhanh, nhưng so với lần đầu thì tốt hơn nhiều.
Mà hôm nay cô thật sự rất căng thẳng, bởi vì anh Nhất Nhiên đang ngồi ở phía dưới!
Đây là lần đầu tiên Trần Nhất Nhiên đến xem cô diễn kịch, bình thường anh bận đến mức chân còn không chạm đất, thời gian ăn cơm cũng không có thì nói gì đến xem kịch.
Tại sao Hi Hi lại mời anh Nhất Nhiên đến chứ!
Lệ Lâm Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh Nhất Nhiên đang ngồi ở dưới nên cô phải diễn cho thật tốt, nhất định không được phạm lỗi!
“Lâm Lâm, hiếm khi thấy cậu căng thẳng như vậy.” Ninh Nhạc ngồi trang điểm bên cạnh Lệ Lâm Lâm, cô ta là người lên sân khấu đầu tiên nhưng lại bình tĩnh hơn so với cô, “À, tôi biết rồi, có phải người cậu thích đến xem cậu diễn?”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Học sinh Đế Đô đôi khi quá thông minh.
“Chậc, chuyện này có là gì, Lục Sênh cũng đến xem tôi diễn.” Ninh Nhạc hóa trang thành hoàng hậu hắc ám, vỗ vai Lệ Lâm Lâm như gà mẹ vung cánh bảo vệ con, “Cứ thả lỏng, dùng sự quyến rũ của cậu trên sân khấu chinh phục anh ta!”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Không phải cậu nói tốt nhất nên dùng tiền à?
Ngay sau đó, buổi diễn chính thức bắt đầu. Ánh đèn trên sân khấu tối dần, khán giả cũng trở nên yên lặng. Giọng người dẫn chuyện kèm theo tiếng nhạc du dương truyền đến sân khấu: “Ngày xửa ngày xưa, có một chiếc gương thần biết hết mọi thứ trên đời. Chủ nhân của nó là một người phụ nữ xinh đẹp, mỗi ngày người phụ nữ đều tự thưởng thức vẻ đẹp của chính mình trong gương.”
Ánh đèn chiếu vào một chỗ trên sân khấu, Ninh Nhạc ngồi ở trước gương, hỏi một câu mà tất cả mọi người đều quen thuộc: “Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Người đóng vai chiếc gương trả lời: “Là ngài, chủ nhân của ta.”
Giọng người dẫn chuyện lại vang lên: “Người phụ nữ rất hài lòng với câu trả lời của gương thần, cho đến một ngày…”
“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
“Là công chúa Bạch Tuyết, nàng có làn da trắng như tuyết, môi đỏ thắm như son, tóc đen như gỗ mun.” Gương thần không sợ chết mà nhanh chóng đáp lại.
Đèn ở một góc sân khấu sáng lên, liền thấy nàng Bạch Tuyết xuất hiện. Ngay khi Lệ Lâm Lâm xuất hiện trên sân khấu, khán giả lập tức cổ vũ nhiệt tình, nếu không nhờ sự nhắc nhở của nhân viên an ninh thì có lẽ họ sẽ còn tiếp tục hô khẩu hiệu ủng hộ.
Lệ Lâm Lâm không bị ảnh hưởng bởi tiếng cổ vũ, cô tập trung vào phần diễn xuất của mình. Trước khi lên sân khấu cô đã rất lo lắng, sợ mình không nhịn được sẽ nhìn về phía Trần Nhất Nhiên. Nhưng khi đứng tại đây cô hoàn toàn không nhớ đến chuyện này.
Khi chỉnh sửa lại truyện công chúa Bạch Tuyết, bọn cô không có ý định thay đổi hoàn toàn bản gốc, về cơ bản một số tình tiết vẫn giống như lúc đầu, nhưng cốt truyện đổi thành nữ quyền.
Bạch Tuyết từ một cô bé sống dựa dẫm vào cha của mình, không hiểu chuyện thế gian, dần dần trở thành một người phụ nữ có suy nghĩ và tính cách độc lập, cô không cùng hoàng tử sống một cuộc sống hạnh phúc mà đuổi hoàng hậu và các thế lực tà ác của bà ta ra khỏi lâu đài, Bạch Tuyết đứng lên giành lại quyền cai trị vương quốc, chính mình trở thành nữ hoàng bảo vệ người dân.
Trên sân khấu, diễn biến câu chuyện đang đến phân cảnh nàng Bạch Tuyết ăn phải táo độc, cô được đặt vào quan tài bằng thủy tinh, hoàng tử cuối cùng cũng lên sân khấu.
Anh ta vừa xuất hiện, Trần Hi lập tức ngồi ngay ngắn: “Tới rồi.”
Cảnh tượng mà cô ấy mong chờ cuối cùng đã tới.
Nam diễn viên đóng vai hoàng tử để tóc ngắn màu bạch kim, trên người mặc trang phục hoàng tử thời trung cổ, chiếc quần được thiết kế để đôi chân trông dài hơn, cùng với đôi ủng kỵ sĩ mà anh ta đang mang khiến cho những đường cong trên cơ thể như hiện ra trước mắt người xem.
Nam diễn viên này là sinh viên khoa Toán, vì vẻ ngoài đẹp trai nên khá nổi tiếng trong trường đại học Đế Đô. Anh ta vừa xuất hiện trên sân khấu thì các khán giả nữ lập tức hét tên anh ta.
Hoàng tử đỡ thanh kiếm ngay eo, đi đến bên cạnh quan tài thủy tinh nhìn công chúa Bạch Tuyết nằm bên trong. Dường như bị vẻ đẹp của nàng Bạch Tuyết làm cho kinh diễm, hoàng tử lộ rõ vẻ mặt động lòng.
Ai đã xem《 Công chúa Bạch Tuyết 》đều biết lúc này sẽ có cảnh hôn, nhưng bởi vì là tân biên nên khán giả không biết liệu nó có theo bản gốc hay không.
Khung cảnh yên lặng hơn bao giờ hết, tất cả khán giả đều nín thở hướng về phía sân khấu như thể đang chờ đợi một chuyện trọng đại sắp xảy ra.
Trần Nhất Nhiên nheo mắt, chàng trai trẻ trên sân khấu đang cúi người đến gần Lệ Lâm Lâm, gần nữa gần nữa, ánh mắt Trần Nhất Nhiên lập tức trở nên sắc bén nhìn anh ta.
Hoàng tử trên sân khấu cảm thấy ớn lạnh vô cớ, như thể thần chết đang theo dõi anh ta.
Nếu không phải đang diễn thì anh ta thật sự muốn quay đầu nhìn xem người kia là ai, nhưng hiện tại chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh, cưỡng ép mình tiếp tục diễn.
“Chờ đã.” Giọng nói già nua chặn ngang động tác của hoàng tử, một ông lão được bảy chú lùn vây quanh đi đến, “Thứ Bạch Tuyết cần là kiến thức, không phải nụ hôn của hoàng tử!”
Khi mới đọc kịch bản, nam diễn viên đóng vai hoàng tử cảm thấy đoạn này không thích hợp, nhưng hiện tại lại cảm thấy vui mừng như sống sót qua tai nạn!
Bởi vì ánh mắt của tử thần không còn mạnh mẽ như lúc nãy!
Ông lão là một người thông thái trong làng, được bảy chú lùn nhờ đến giúp công chúa giải độc. Sau khi Bạch Tuyết được cứu, cô đã học rất nhiều điều từ ông lão, trong suốt quá trình đó cô luôn từ chối lời cầu hôn của hoàng tử, cô lựa chọn trở về vương quốc với tư cách là nữ hoàng.
Phần kết của câu chuyện, biên kịch lại một lần nữa thăng hoa cảm xúc cho nội dung chính, Bạch Tuyết nói với hoàng hậu, giá trị của người phụ nữ không nằm ở vẻ bề ngoài, mà vẻ đẹp ngoại hình cũng chỉ là một loại định nghĩa. Giống như dòng chữ in trên poster vở kịch, gương thần từ lúc bắt đầu đã không có tư cách quyết định ai là người đẹp nhất.
Buổi diễn kết thúc ở đây một cách hoàn hảo, tất cả diễn viên bước lên sân khấu và cuối đầu chào khán giả. Mọi người dưới khán đài đều nhiệt liệt vỗ tay, Trần Hi vừa vỗ tay vừa nói với Trần Nhất Nhiên bên cạnh: “Phiên bản này được cải biên rất tốt, xứng với trình độ của học sinh đại học Đế Đô.”
Trần Nhất Nhiên gật đầu đồng ý: “Đặc biệt là phân đoạn giúp Bạch Tuyết giải độc, bản gốc quá vô lý.”
Trần Hi híp mắt nhìn anh, chậc, người đàn ông này ~.
Sau khi buổi diễn kết thúc, Lệ Lâm Lâm không ăn tối cùng với mọi người mà đi tới bãi đỗ xe bên ngoài trường học để tìm Trần Nhất Nhiên. Hôm nay Trần Nhất Nhiên tự mình lái xe đến, Trần Hi ngồi ở ghế sau, vừa thấy cô xuất hiện thì vẫy tay với cô qua cửa xe.
Lệ Lâm Lâm hít sâu một hơi, mở cửa xe ngồi vào: “Hi Hi, anh Nhất Nhiên.”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên ngồi trên ghế lái trả lời cô, anh nhìn cô qua kính chiếu hậu trong xe, “Cài dây an toàn.”
“Vâng ạ.” Lệ Lâm Lâm thành thật cài dây an toàn, dáng vẻ ngoan ngoãn như chim cút.
“Ngô Tuệ đâu? Cậu làm sao thoát khỏi cậu ấy?” Trần Hi tò mò hỏi.
Lệ Lâm Lâm lén nhìn Trần Nhất Nhiên ở phía trước, lặng lẽ tiến lại nói nhỏ bên tai Trần Hi: “Mình nói với cậu ấy anh Nhất Nhiên cũng ở đây, cậu ấy sợ tới nỗi không dám đến.”
Trần Hi cũng biết tối đó Trần Nhất Nhiên đến phòng KTV bế Lệ Lâm Lâm đang say mèm về nhà, Ngô Tuệ đối diện với sự tức giận của Trần Nhất Nhiên sẽ có phản ứng này là chuyện bình thường, ngay cả nhân viên trong công ty cũng không thể đỡ nổi ánh mắt của anh Nhất Nhiên.
Trần Nhất Nhiên đang tập trung lái xe nên không cùng hai cô nói chuyện phiếm, mà hai người họ đang ở phía sau thì thầm chuyện trên trời dưới đất suốt quãng đường đi.
Sau khi đến quán lẩu và gọi đồ ăn, anh mới bắt đầu nói chuyện với Lệ Lâm Lâm: “Hôm nay buổi diễn không tồi, rất hay.”
Được Trần Nhất Nhiên khen ngợi, trong lòng Lệ Lâm Lâm như nở hoa: “Cảm ơn anh Nhất Nhiên, anh có thể đến xem khiến em rất vui!”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên như có như không lên tiếng, anh cũng lo lắng khi gặp mặt sẽ khó xử, nhưng với mối quan hệ giữa hai nhà thì cả đời không qua lại với nhau là chuyện không có khả năng. Với tư cách là một người anh trai, anh nên chủ động giải quyết tốt vấn đề này.
“Anh mình dời cuộc họp để tới xem cậu diễn đó!” Trần Hi chớp chớp mắt nhìn Lệ Lâm Lâm bên cạnh.
“Khụ.” Trần Nhất Nhiên ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: “Có phải em muốn đổi đại diện không? Anh đã giúp em liên hệ với người đại diện có thâm niên của công ty Thịnh Đằng, nếu em đồng ý anh sẽ nói cô ta đến phòng làm việc của em, chỉ chuyên phụ trách chuyện của em.”
“Hả?” Lệ Lâm Lâm sững sờ, anh Nhất Nhiên muốn đổi Ngô Tuệ ư? “Chuyện đó em chỉ nói vui mà thôi, không phải thật sự muốn thay Ngô Tuệ.”
Trần Nhất Nhiên nói: “Ngô Tuệ thật sự không thích hợp, em ấy bằng tuổi em thì làm sao có thể giúp em xử lí các công việc bên ngoài.”
“Anh nói đúng… Bọn em thật sự không có nhiều kinh nghiệm, nhưng em với Ngô Tuệ và Hi Hi là cùng nhau trưởng thành! Mà bây giờ bọn em vẫn chưa tốt nghiệp nên sẽ không nhận nhiều công việc đâu.” Lệ Lâm Lâm nói đến đây, âm thanh từ từ nhỏ dần, “Sự việc xảy ra ở KTV chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ở đó rất có quy tắt! Chúng em chỉ tới ca hát, cái gì cũng chưa làm!”
“Vậy sao?” Trần Nhất Nhiên nhìn cô, “Vậy em có dám nói cho chú Lệ và cô Dư Vãn biết không?”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cô không dám.
“Biết không dám là tốt.” Trần Nhất Nhiên không cần cô trả lời cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì, “Sau này không được phép đến những nơi như vậy.”
Lệ Lâm Lâm khẽ nhếch khóe miệng, nhỏ giọng lầu bầu: “Từ chối lời tỏ tình của mình, lại còn muốn quản nhiều như vậy…”
“Em nói cái gì?” Trần Nhất Nhiên hỏi.
“…” Lệ Lâm Lâm lập tức lươn lẹo, “Anh Nhất Nhiên là người sáng suốt nhất!”
Trần Hi lấy điện thoại di động, lén gửi cho Lệ Lâm Lâm một tin nhắn: “Đừng quan tâm anh ấy, lần sau nhớ đưa mình đi cùng. [Nháy mắt]”
/14
|