Thiếu Khiêm quay lại nhìn hình dáng của người con gái kia. Là cô, thật sự là cô, lần này anh không hề nhầm lẫn. Anh đã từng thấy bóng dáng cô ở bất kì nơi đâu mà anh đi qua. Có thể là cô thật, cũng có thể là ảo giác mà anh thấy.
Hảo An đứng yên như pho tượng một chút cũng không nhúc nhích. Bao nhiêu câu hỏi dự là nếu vô tình gặp được, cô nhất định phải hỏi cho rõ mọi chuyện. Vậy mà bây giờ bỗng chốc tiêu tan không còn lấy một câu. Định mở miệng nói cũng không biết nên mở lời như thế nào.
Thiếu Khiêm thấy cô như vậy thở nhẹ ra một hơi dài, từ từ bước tới chỗ Hảo An. Anh nở nụ cười nhẹ.
Vẫn là nụ cười đó, nụ cười khiến trái tim Hảo An lúc nào cũng có thể phản bội chủ nhân nó mà bất chấp đập loạn. Dưới ánh nắng gắt ở buổi trưa, nụ cười đó vẫn dịu êm như vậy.
- Dạo này trông em tròn lên đấy. – Thiếu Khiêm anh ân cần nói, bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô.
Khoảnh khắc anh chạm vào lại khiến cô nhớ về những ngày tháng trước đây. Những ngày mà cô vẫn có thể cười tươi khi nhìn thấy anh. Một cảm giác tủi thân nhẹ chợt len lỏi trong cô, ánh mắt có phần long lanh hơn bởi chứa những giọt nước được cô kìm nén lại, tránh để nó rơi ra. Giọng điệu trách móc:
- Anh không có gì để nói sao? – Hảo An để ngoài tai câu trêu đùa của anh, hờn dỗi hỏi.
Anh chợt khựng lại. Cô vốn không phải người sẽ hỏi câu này đầu tiên khi thấy anh. Biểu hiện này cũng không giống với trước đây. Khi trước có giận cách mấy cô cũng nén lại hoặc là âm thầm bỏ qua, rồi tự động làm hòa với anh. Bây giờ thì không phải vậy, xem ra là rất giận. Tại sao?
Hảo An vẫn không thôi nhìn chằm chằm vào anh.
- Có chuyện gì với em? – Anh nhíu mày nhìn thẳng điệu bộ đang uất ức kia.
Chuyện gì được nhỉ? Anh đột nhiên cắt liên lạc, đột nhiên biến mất không để lại một lời. Cô đột nhiên bị mất đi chỗ dựa, đột nhiên bị kẹt tiền, đột nhiên phải tự xoay sở, mặc dù cố gắng tìm cách liên lạc để mượn tiền anh, cũng không thể. Và cuối cùng phải bán thân.
Cô có nên nói thế không?
- Không có gì, anh vào bên trong đi, tội anh vẫn chưa xong đâu. – Tất nhiên cô sẽ không nói hết sự việc cho anh. Anh biến mất đột ngột ắt sẽ có nguyên do. Cô không nên vô cớ đổ hết tội cho anh được.
Cô bước nhanh đi trước.
Anh bước theo sau.
Nhưng cái thân thể nhỏ bé kia chỉ tổ làm Thiếu Khiêm không kiềm chế được, liền bước nhanh về phía cô, ôm trọn cô vào lòng từ phía sau.
Hảo An bị hành động của anh làm toàn thân cứng đờ. Anh ôm chặt đến nỗi hơi ấm của anh cô cảm nhận được rất rõ.
Đối với Thiếu Khiêm mà nói, Hảo An như một liều thuốc phiện khiến anh bị mất lí trí. Anh cuối đầu xuống thật gần mặt Hảo An.
Cô theo phản xạ rất nhanh quay mặt sang hướng khác. Thiếu Khiêm không phải định hôn cô đấy chứ? Vừa nghĩ cô liền muốn tát vào mặt mình một cái. Làm sao có chuyện đó được.
Thiếu Khiêm bị cô né tránh liền giác ngộ từ từ buông cô ra.
- Tóc em rất thơm. – Anh nói qua loa.
- Em vẫn chưa gội đầu mà. – Hảo An nói lại. Cô có chút hụt hững, còn tưởng anh sẽ hôn mình. Hóa ra cũng chỉ là muốn ôm người bạn lâu ngày không gặp.
Thấy trên tay anh cầm một đống đồ, chắc là mua cho bọn trẻ rồi. Hảo An nghĩ trong lòng. Cứ như cô không mua anh cũng mua vậy.
Mọi người vẫn hoạt động rất bình thường, hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của hai người. Hảo An bèn lên tiếng, cho sự xuất hiện mờ nhạt của anh và cô được chú ý hơn:
- Tôi nói nêu ở đây có bị trộm cũng không có gì là lạ cả. – Giọng cô cao lên một đoạn.
Bà Diệp vừa hay đi ngang qua, nghe giọng nói quen thuộc liền chạy tới. Phát hiện ra là Hảo An lập tức mừng rỡ. Mấy đứa nhỏ vừa nhìn cũng nhận ra cô, chạy ùa vào. Cuối cùng thì cô có muốn cũng chẳng mờ nhạt được nữa rồi.
- Hảo An con đi lâu quá đấy, xem nào từ lúc con đi, Thiếu Khiêm cứ một tuần lại đến đây tìm con.
Hảo An ngạc nhiên quay qua nhìn Thiếu Khiêm.
Anh cũng chỉ im lặng.
Cô đưa phong bì cho bà Diệp cũng ân cần nói:
- Đây là lương tháng con làm được, cô giữ lấy mà trả tiền thuê dần dần. Không nhiều đâu, nhưng mà tích dần cũng được cô ạ.
- Con cũng giữ lấy một ít mà dùng.
- Không sao, ở đó bao ăn bao ở. Với cả……ông chủ cũng tốt ạ.
Bà Diệp thở dài, ánh mắt cũng nặng trĩu:
- Đều là do ta không tốt, hại con cực khổ như vậy.
Hảo An cười trấn an bà Diệp:
- Thật sự không sao, con là được cái trại này nuôi lớn mà. Cũng phải đến lúc trả ơn rồi.
Một lúc cuộc nói chuyện cũng qua. Chia quà xong Thiếu Khiêm lập tức lôi cô ra ngoài. Bộ dạng gấp rút.
- Thiếu Khiêm?
Hảo An bị lôi đi cũng có chút khó hiểu.
Anh dừng bước, cũng không lôi cô nữa. Nhưng tay vẫn chưa chịu buông.
- Nghe nói em đang làm thêm.
Hảo An có chút chột dạ:
- Vâng, ăn ngủ cũng ở đó.
- Ở đâu vậy?
Bộ não Hảo An lập tức hoạt động hết công suất, trong cái khó ló cái khôn, rất nhanh chóng nói:
- Anh biết là em không thích người khác biết chỗ làm mà.
Hảo An hơi run. Có lẽ là do căng thẳng, chỉ sợ anh phát hiện ra điểm bất thường ở mình. Cũng may rằng hồi nhỏ có vài lần nghỉ hè đi làm thêm, Thiếu Khiêm lúc ấy không biết gì vô tình rủ bạn bè tới chỗ cô làm để tụ tập. Kết quả là cô bị chọc đến chạy mất. Từ đó cô liền không cho anh biết chỗ làm.
Thiếu Khiêm nhíu mày nhìn bộ dạng khó sử của cô. Con ngươi khẽ lay động một cái, chỉ thở dài, thoải mái nói:
- Được rồi anh không ép em.
Hảo An sinh nghi, ánh mắt nghiêm ngặt nhìn anh:
- Anh không được điều tra em đó. – Nếu Thiếu Khiêm biết cô làm gì, sẽ như thế nào đây?
- Được rồi. – Anh rất nhanh đồng ý.
Hảo An nhìn ra khoảng trời xanh rộng. Ánh mắt cô xa xăm. Một tay không thể che được trời. Cô giấu được anh ngày hôm nay, không có nghĩa rằng ngày mai cũng có thể. Sớm muộn gì anh cũng biết. Liệu anh và cô còn có thể nói chuyện với nhau mấy lần? Hảo An cười nhẹ. Cũng có thể đây là lần cuối.
- Anh không học ở Dương Anh nữa. – Thiếu Khiêm nhìn qua cô. Hảo An hôm nay im lặng bất ngờ. Hoàn toàn không giống với phong cách thường ngày của cô.
Hảo An thở dài:
- Em biết.
- Làm sao biết?
- Hôm vào trường tham quan, tin tức anh thôi học đi đến nhà vệ sinh vẫn nghe. – Hảo An chế giễu.
Cô cố gắng vào trường vì anh, rốt cuộc anh thôi học.
- Anh không định giải thích với em sao? – Hảo An nhìn anh, ánh mắt hiện nên chút buồn.
- Anh bận việc.
Thiếu Khiêm nhìn người con gái kế bên mình. Cô có vẻ khá thay đổi. Cô như vậy càng khiến anh không yên tâm chút nào.
- Nào, Hảo An lại đây.
Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình. Vẫn là mùi hương trên ngời cô là tuyệt nhất. Em có thể ngoan ngoãn một chút được không Hảo An? Đợi anh một thời gian nữa, anh nhất định sẽ biến em trở thành người của anh, chỉ duy nhất một mình anh.
Hảo An đứng ngay ngắn trong lòng anh. Anh luôn ôn nhu với cô như vậy. Cái ôm này cô có thể hiểu là gì đây. Lâu ngày không gặp nhớ cô đến độ không kiềm được sao? Lần này nữa thôi, cô sẽ ở trong lòng anh duy nhất lần cuối. Rồi sẽ buông bỏ anh. Người mà cô không thể nào vượt quá giới hạn của từ bạn.
Làn gió nhẹ cứ đến liên tục. Chỗ này bao năm rồi vẫn vậy. Lúc nào cũng có gió, chỉ là lòng người giờ có chút thay đổi.
Có lẽ gặp nhau lần này, cũng chẳng biết đến khi nào mới gặp lại. Vào thời khắc cuối cùng, con người ta càng quí trọng những hành động mà bình thường vẫn hay cùng nhau trải qua. Anh và cô đã nói rất nhiều chuyện. Cô ghi nhớ từng giây phút ở bên anh. Giá như cô biết được đây không phải là lần gặp cuối, không phải là kết của anh và cô mà là mở đầu cho một câu chuyện khác thì liệu cô còn muốn ngồi đây để ghi nhớ không?
Cũng chẳng biết ngồi bao lâu, trời cũng sập tối.
- Có cần anh đưa em về không?
- Không cần đâu, anh về đi.
Thiếu Khiêm nhếch môi nhẹ hiện lên một đường cong đẹp huyền ảo trên gương mặt. Đẹp đến động lòng người.
- Hảo An. – Giọng anh trầm xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Chiếc điện thoại của Hảo An vang lên cùng lúc đó khiến cô giật mình. Nhanh tay lấy ra xem, là một dãy số lạ, cô e dè bắt lên nghe:
- Ai vậy?
- “Tiểu thư muộn rồi, tôi cần đưa cô về” – Giọng người đàn ông phát ra, nói một cách gọn lẹ.
- Được, tôi biết rồi.
Cô cúp nhanh máy. Thiếu Khiêm nhíu mày:
- Em mua điện thoại mới?
- Phải.
- Còn nhớ số anh không?
Hảo An phì cười, ánh mắt có phần giễu cợt, cố ý nhìn anh, thể hiện rõ thái độ rằng: “Anh nghĩ anh là ai mà em phải nhớ số vậy?”
Thiếu Khiêm nhún vai đáp trả cô. Việc cô nhớ số anh là chuyện rất đương nhiên. Không phải anh tự luyến.
Cũng không còn thời gian, Hảo An cũng không đùa nữa:
- Em không gọi anh được. – Hơn một tháng nay đã liên lạc được đâu.
- Giờ thì được rồi.
- Thật sao? – Cô hoài nghi.
Anh gật đầu rồi nói tiếp:
- Khi nãy ai gọi vậy?
- Không có gì đâu anh đừng bận tâm.
- Lại định không nói cho anh biết? – Thiếu Khiêm bắt đầu chất vấn.
- Anh cũng giấu em không ít chuyện mà. – Cô hơi khó chịu đáp lại.
- Việc đó không quan trọng, không cần nói.
- Việc của em cũng vậy, không quan trọng nên không cần nói. – Cô ngang bướng không chịu thua anh.
- Được rồi, lại đây.
Thiếu Khiêm tiến một bước tới cô.
Cô lùi lại một bước.
Anh đứng lại. Khuôn mặt không mấy vui vẻ:
- Lại đây.
Hảo An không thể nghe theo anh. Hôm nay tới đây thôi, cô giờ là người của Dương Thiên Hàn. Mà ngày nghỉ cũng kết thúc rồi. Người của Dương Thiên Hàn rất nhanh sẽ tới đây. Gặp được anh như vậy, cô cũng đủ dũng khí để rời xa anh rồi.
- Em về đây.
Anh trước giờ có thể làm khó bất kể ai. Chỉ riêng mỗi Hảo An thì không như vậy. Trước đây không bây giờ cũng không, chưa bao giờ có ý muốn khiến cô khó sử, khiến cô chịu ủy khuất. Nuông chiều cô đã trở thành thói quen của Thiếu Khiêm anh. Không ai dạy, không ai bắt buộc, chỉ là anh muốn như thế:
- Ừ.
Chỉ là................
Thiếu Khiêm đứng đó nhìn bóng dáng cô khuất xa dần trong ánh chiều tà. Trong tâm trí chỉ còn lại hình ảnh cô né tránh anh. Cô từ lúc nào lại muốn né tránh anh? Anh bất giác thở dài. Rồi cư nhiên lại nhớ đến một chuyện, ánh mắt bắt đầu trở nên khác lạ. Ở đây là ngoại thành, giờ đã tối, Hảo An một mình em thì về bằng cách nào?
Hảo An đứng yên như pho tượng một chút cũng không nhúc nhích. Bao nhiêu câu hỏi dự là nếu vô tình gặp được, cô nhất định phải hỏi cho rõ mọi chuyện. Vậy mà bây giờ bỗng chốc tiêu tan không còn lấy một câu. Định mở miệng nói cũng không biết nên mở lời như thế nào.
Thiếu Khiêm thấy cô như vậy thở nhẹ ra một hơi dài, từ từ bước tới chỗ Hảo An. Anh nở nụ cười nhẹ.
Vẫn là nụ cười đó, nụ cười khiến trái tim Hảo An lúc nào cũng có thể phản bội chủ nhân nó mà bất chấp đập loạn. Dưới ánh nắng gắt ở buổi trưa, nụ cười đó vẫn dịu êm như vậy.
- Dạo này trông em tròn lên đấy. – Thiếu Khiêm anh ân cần nói, bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho cô.
Khoảnh khắc anh chạm vào lại khiến cô nhớ về những ngày tháng trước đây. Những ngày mà cô vẫn có thể cười tươi khi nhìn thấy anh. Một cảm giác tủi thân nhẹ chợt len lỏi trong cô, ánh mắt có phần long lanh hơn bởi chứa những giọt nước được cô kìm nén lại, tránh để nó rơi ra. Giọng điệu trách móc:
- Anh không có gì để nói sao? – Hảo An để ngoài tai câu trêu đùa của anh, hờn dỗi hỏi.
Anh chợt khựng lại. Cô vốn không phải người sẽ hỏi câu này đầu tiên khi thấy anh. Biểu hiện này cũng không giống với trước đây. Khi trước có giận cách mấy cô cũng nén lại hoặc là âm thầm bỏ qua, rồi tự động làm hòa với anh. Bây giờ thì không phải vậy, xem ra là rất giận. Tại sao?
Hảo An vẫn không thôi nhìn chằm chằm vào anh.
- Có chuyện gì với em? – Anh nhíu mày nhìn thẳng điệu bộ đang uất ức kia.
Chuyện gì được nhỉ? Anh đột nhiên cắt liên lạc, đột nhiên biến mất không để lại một lời. Cô đột nhiên bị mất đi chỗ dựa, đột nhiên bị kẹt tiền, đột nhiên phải tự xoay sở, mặc dù cố gắng tìm cách liên lạc để mượn tiền anh, cũng không thể. Và cuối cùng phải bán thân.
Cô có nên nói thế không?
- Không có gì, anh vào bên trong đi, tội anh vẫn chưa xong đâu. – Tất nhiên cô sẽ không nói hết sự việc cho anh. Anh biến mất đột ngột ắt sẽ có nguyên do. Cô không nên vô cớ đổ hết tội cho anh được.
Cô bước nhanh đi trước.
Anh bước theo sau.
Nhưng cái thân thể nhỏ bé kia chỉ tổ làm Thiếu Khiêm không kiềm chế được, liền bước nhanh về phía cô, ôm trọn cô vào lòng từ phía sau.
Hảo An bị hành động của anh làm toàn thân cứng đờ. Anh ôm chặt đến nỗi hơi ấm của anh cô cảm nhận được rất rõ.
Đối với Thiếu Khiêm mà nói, Hảo An như một liều thuốc phiện khiến anh bị mất lí trí. Anh cuối đầu xuống thật gần mặt Hảo An.
Cô theo phản xạ rất nhanh quay mặt sang hướng khác. Thiếu Khiêm không phải định hôn cô đấy chứ? Vừa nghĩ cô liền muốn tát vào mặt mình một cái. Làm sao có chuyện đó được.
Thiếu Khiêm bị cô né tránh liền giác ngộ từ từ buông cô ra.
- Tóc em rất thơm. – Anh nói qua loa.
- Em vẫn chưa gội đầu mà. – Hảo An nói lại. Cô có chút hụt hững, còn tưởng anh sẽ hôn mình. Hóa ra cũng chỉ là muốn ôm người bạn lâu ngày không gặp.
Thấy trên tay anh cầm một đống đồ, chắc là mua cho bọn trẻ rồi. Hảo An nghĩ trong lòng. Cứ như cô không mua anh cũng mua vậy.
Mọi người vẫn hoạt động rất bình thường, hoàn toàn không phát hiện ra sự xuất hiện của hai người. Hảo An bèn lên tiếng, cho sự xuất hiện mờ nhạt của anh và cô được chú ý hơn:
- Tôi nói nêu ở đây có bị trộm cũng không có gì là lạ cả. – Giọng cô cao lên một đoạn.
Bà Diệp vừa hay đi ngang qua, nghe giọng nói quen thuộc liền chạy tới. Phát hiện ra là Hảo An lập tức mừng rỡ. Mấy đứa nhỏ vừa nhìn cũng nhận ra cô, chạy ùa vào. Cuối cùng thì cô có muốn cũng chẳng mờ nhạt được nữa rồi.
- Hảo An con đi lâu quá đấy, xem nào từ lúc con đi, Thiếu Khiêm cứ một tuần lại đến đây tìm con.
Hảo An ngạc nhiên quay qua nhìn Thiếu Khiêm.
Anh cũng chỉ im lặng.
Cô đưa phong bì cho bà Diệp cũng ân cần nói:
- Đây là lương tháng con làm được, cô giữ lấy mà trả tiền thuê dần dần. Không nhiều đâu, nhưng mà tích dần cũng được cô ạ.
- Con cũng giữ lấy một ít mà dùng.
- Không sao, ở đó bao ăn bao ở. Với cả……ông chủ cũng tốt ạ.
Bà Diệp thở dài, ánh mắt cũng nặng trĩu:
- Đều là do ta không tốt, hại con cực khổ như vậy.
Hảo An cười trấn an bà Diệp:
- Thật sự không sao, con là được cái trại này nuôi lớn mà. Cũng phải đến lúc trả ơn rồi.
Một lúc cuộc nói chuyện cũng qua. Chia quà xong Thiếu Khiêm lập tức lôi cô ra ngoài. Bộ dạng gấp rút.
- Thiếu Khiêm?
Hảo An bị lôi đi cũng có chút khó hiểu.
Anh dừng bước, cũng không lôi cô nữa. Nhưng tay vẫn chưa chịu buông.
- Nghe nói em đang làm thêm.
Hảo An có chút chột dạ:
- Vâng, ăn ngủ cũng ở đó.
- Ở đâu vậy?
Bộ não Hảo An lập tức hoạt động hết công suất, trong cái khó ló cái khôn, rất nhanh chóng nói:
- Anh biết là em không thích người khác biết chỗ làm mà.
Hảo An hơi run. Có lẽ là do căng thẳng, chỉ sợ anh phát hiện ra điểm bất thường ở mình. Cũng may rằng hồi nhỏ có vài lần nghỉ hè đi làm thêm, Thiếu Khiêm lúc ấy không biết gì vô tình rủ bạn bè tới chỗ cô làm để tụ tập. Kết quả là cô bị chọc đến chạy mất. Từ đó cô liền không cho anh biết chỗ làm.
Thiếu Khiêm nhíu mày nhìn bộ dạng khó sử của cô. Con ngươi khẽ lay động một cái, chỉ thở dài, thoải mái nói:
- Được rồi anh không ép em.
Hảo An sinh nghi, ánh mắt nghiêm ngặt nhìn anh:
- Anh không được điều tra em đó. – Nếu Thiếu Khiêm biết cô làm gì, sẽ như thế nào đây?
- Được rồi. – Anh rất nhanh đồng ý.
Hảo An nhìn ra khoảng trời xanh rộng. Ánh mắt cô xa xăm. Một tay không thể che được trời. Cô giấu được anh ngày hôm nay, không có nghĩa rằng ngày mai cũng có thể. Sớm muộn gì anh cũng biết. Liệu anh và cô còn có thể nói chuyện với nhau mấy lần? Hảo An cười nhẹ. Cũng có thể đây là lần cuối.
- Anh không học ở Dương Anh nữa. – Thiếu Khiêm nhìn qua cô. Hảo An hôm nay im lặng bất ngờ. Hoàn toàn không giống với phong cách thường ngày của cô.
Hảo An thở dài:
- Em biết.
- Làm sao biết?
- Hôm vào trường tham quan, tin tức anh thôi học đi đến nhà vệ sinh vẫn nghe. – Hảo An chế giễu.
Cô cố gắng vào trường vì anh, rốt cuộc anh thôi học.
- Anh không định giải thích với em sao? – Hảo An nhìn anh, ánh mắt hiện nên chút buồn.
- Anh bận việc.
Thiếu Khiêm nhìn người con gái kế bên mình. Cô có vẻ khá thay đổi. Cô như vậy càng khiến anh không yên tâm chút nào.
- Nào, Hảo An lại đây.
Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình. Vẫn là mùi hương trên ngời cô là tuyệt nhất. Em có thể ngoan ngoãn một chút được không Hảo An? Đợi anh một thời gian nữa, anh nhất định sẽ biến em trở thành người của anh, chỉ duy nhất một mình anh.
Hảo An đứng ngay ngắn trong lòng anh. Anh luôn ôn nhu với cô như vậy. Cái ôm này cô có thể hiểu là gì đây. Lâu ngày không gặp nhớ cô đến độ không kiềm được sao? Lần này nữa thôi, cô sẽ ở trong lòng anh duy nhất lần cuối. Rồi sẽ buông bỏ anh. Người mà cô không thể nào vượt quá giới hạn của từ bạn.
Làn gió nhẹ cứ đến liên tục. Chỗ này bao năm rồi vẫn vậy. Lúc nào cũng có gió, chỉ là lòng người giờ có chút thay đổi.
Có lẽ gặp nhau lần này, cũng chẳng biết đến khi nào mới gặp lại. Vào thời khắc cuối cùng, con người ta càng quí trọng những hành động mà bình thường vẫn hay cùng nhau trải qua. Anh và cô đã nói rất nhiều chuyện. Cô ghi nhớ từng giây phút ở bên anh. Giá như cô biết được đây không phải là lần gặp cuối, không phải là kết của anh và cô mà là mở đầu cho một câu chuyện khác thì liệu cô còn muốn ngồi đây để ghi nhớ không?
Cũng chẳng biết ngồi bao lâu, trời cũng sập tối.
- Có cần anh đưa em về không?
- Không cần đâu, anh về đi.
Thiếu Khiêm nhếch môi nhẹ hiện lên một đường cong đẹp huyền ảo trên gương mặt. Đẹp đến động lòng người.
- Hảo An. – Giọng anh trầm xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Chiếc điện thoại của Hảo An vang lên cùng lúc đó khiến cô giật mình. Nhanh tay lấy ra xem, là một dãy số lạ, cô e dè bắt lên nghe:
- Ai vậy?
- “Tiểu thư muộn rồi, tôi cần đưa cô về” – Giọng người đàn ông phát ra, nói một cách gọn lẹ.
- Được, tôi biết rồi.
Cô cúp nhanh máy. Thiếu Khiêm nhíu mày:
- Em mua điện thoại mới?
- Phải.
- Còn nhớ số anh không?
Hảo An phì cười, ánh mắt có phần giễu cợt, cố ý nhìn anh, thể hiện rõ thái độ rằng: “Anh nghĩ anh là ai mà em phải nhớ số vậy?”
Thiếu Khiêm nhún vai đáp trả cô. Việc cô nhớ số anh là chuyện rất đương nhiên. Không phải anh tự luyến.
Cũng không còn thời gian, Hảo An cũng không đùa nữa:
- Em không gọi anh được. – Hơn một tháng nay đã liên lạc được đâu.
- Giờ thì được rồi.
- Thật sao? – Cô hoài nghi.
Anh gật đầu rồi nói tiếp:
- Khi nãy ai gọi vậy?
- Không có gì đâu anh đừng bận tâm.
- Lại định không nói cho anh biết? – Thiếu Khiêm bắt đầu chất vấn.
- Anh cũng giấu em không ít chuyện mà. – Cô hơi khó chịu đáp lại.
- Việc đó không quan trọng, không cần nói.
- Việc của em cũng vậy, không quan trọng nên không cần nói. – Cô ngang bướng không chịu thua anh.
- Được rồi, lại đây.
Thiếu Khiêm tiến một bước tới cô.
Cô lùi lại một bước.
Anh đứng lại. Khuôn mặt không mấy vui vẻ:
- Lại đây.
Hảo An không thể nghe theo anh. Hôm nay tới đây thôi, cô giờ là người của Dương Thiên Hàn. Mà ngày nghỉ cũng kết thúc rồi. Người của Dương Thiên Hàn rất nhanh sẽ tới đây. Gặp được anh như vậy, cô cũng đủ dũng khí để rời xa anh rồi.
- Em về đây.
Anh trước giờ có thể làm khó bất kể ai. Chỉ riêng mỗi Hảo An thì không như vậy. Trước đây không bây giờ cũng không, chưa bao giờ có ý muốn khiến cô khó sử, khiến cô chịu ủy khuất. Nuông chiều cô đã trở thành thói quen của Thiếu Khiêm anh. Không ai dạy, không ai bắt buộc, chỉ là anh muốn như thế:
- Ừ.
Chỉ là................
Thiếu Khiêm đứng đó nhìn bóng dáng cô khuất xa dần trong ánh chiều tà. Trong tâm trí chỉ còn lại hình ảnh cô né tránh anh. Cô từ lúc nào lại muốn né tránh anh? Anh bất giác thở dài. Rồi cư nhiên lại nhớ đến một chuyện, ánh mắt bắt đầu trở nên khác lạ. Ở đây là ngoại thành, giờ đã tối, Hảo An một mình em thì về bằng cách nào?
/41
|