Sáng ra Tuệ Minh tay cầm một sấp hồ sơ chạy lên tận văn phòng của Dương Thiên Hàn. Gương mặt rất hớn hở, vừa mở cửa vừa nói:
- Dương Thiên Hàn cậu………..
Kết quả là nhìn lên thì thấy văn phòng còn trống. Không thấy mặt mũi anh đâu.
- Là Tuệ Minh? – Tuyết Nhi vừa dè chừng đứng phía sau hỏi thử.
Tuệ Minh nghe giọng gọi thì quay sang. Ánh mắt sâu thẩm dò xét người đối diện một lượt. Tướng mạo trông thật đẹp. Dương Thiên Hàn thật biết cách chiếm tiện nghi.
Tuệ Minh là người đàn ông nổi tiếng đứng thứ hai trong tập đoàn sau Dương Thiên Hàn. Ngoài khí chất giống Dương Thiên Hàn, khuôn mặt anh tuấn, lại thêm nụ cười khá thân thiện. Tuệ Minh được mọi người bàn tán nhiều hơn về độ bí ẩn khá cao. Là người xuất hiện rất ít trong công ty, nhưng lại là người được Dương Thiên Hàn tín nhiệm cao nhất. Trước đây có từng nhìn qua hình, nên Tuyết Nhi vừa nhìn đã nhận ra Tuệ Minh.
- Tổng giám đốc đi đâu rồi?
Tuyết Nhi liếc mắt nhìn xung quanh một chút, rồi nói nhỏ như sợ có ai nghe được:
- Tổng giám đốc từ hôm qua đến giờ không lên công ty nên mọi người đang chết mỏi mệt đây này. Mọi người còn đồn lên Dương tổng đang bận chuyện giường chiếu.
- Từ hôm qua đến giờ?
- Phải, à mà lâu rồi không thấy anh đấy Tuệ Minh.
Anh nhếch môi, không trả lời liền đi luôn một mạch.
Lên xe liền gọi điện cho Dương Thiên Hàn, vẫn như mấy cuộc trước, Dương Thiên Hàn không nhấc máy.
Đây là tình trạng gì? Người nghiện công việc như Dương Thiên Hàn lại có thể không lên công ty một ngày. Tuệ Minh ánh mắt sáng lên, quả nhiên là chuyện lạ. Không suy nghĩ nhiều, dứt khoát đạp ga một cái rồi chạy hướng đến nhà của Dương Thiên Hàn. Tôi xem cậu bận chuyện gì.
Tuệ Minh hít thở không khí một chút, đánh giá căn nhà một lượt. Căn nhà thoạt nhìn từ bên ngoài vào thì vẫn như mọi ngày. Anh thích thú đi vào bên trong xem. Lên lầu trên thấy cửa phòng làm việc không đóng.
Chắc là đang làm việc trong phòng nhỉ?
Nhưng vừa bước vào trong, cái đám hỗn độn trong phòng khiến Tuệ Minh không thể tin được đây là phòng làm việc của Dương Thiên Hàn. Một mùi đặc trưng của đàn ông bất ngờ xông thẳng vào mũi. Dấu tích của một trận ân ái rải rác xung quanh. Trên sàn còn có chiếc điện thoại của Dương Thiên Hàn bị đánh rơi. Tuệ Minh xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng đi đến cầm điện thoại lên. Không ngờ Dương Thiên Hàn cậu chơi lớn đến vậy.
Phòng làm việc cũng không có, xem ra chỉ còn một phòng.
Tuệ Minh đi nhanh đến phòng ngủ. Rất biết ý không hề gõ cửa, cố tình mở cửa tự ý xông vào. Rất may mắn cho anh là cánh cửa không hề bị khóa. Và anh cũng rất may mắn khi được chứng kiến cảnh tượng này.
Hảo An nằm nghiêng người không hề mặc gì, cái chăn miễn cưỡng chỉ đắp nửa người, để lộ một phần da trắng nõn, trên lưng còn in rất rõ nhiều dấu hôn.
Dương Thiên Hàn chỉ quấn cái khắn tắm, ngồi ngay đầu giường kế bên cô, lại nhẹ nhàng vén tóc cô lên, cúi thấy người xuống, chóp mũi cao thẳng đụng nhẹ vào gò má mịn màng của Hảo An một cái, không nghĩ rằng Hảo An khẽ nhúc nhích, Dương Thiên Hàn lập tức ngồi thẳng dậy. Nhưng khi phát hiện cô không có dấu hiệu tỉnh giấc, anh lại cuối xuống lần nữa, hôn nhẹ một cái.
Tuệ Minh gật đầu, công sức tìm kiếm Dương tổng cả buổi để cuối cùng được thấy cảnh hiếm có này cũng không tồi chút nào.
- Cậu còn định nhìn đến bao giờ?
Dương Thiên Hàn bất chợt lên tiếng, không cần nhìn cũng biết ai có gan dám vào phòng anh như vậy, cầm chăn che kín người Hảo An lại. Hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, xem ra là kiệt sức rồi.
Tuệ Minh nhướn mày, rất nhanh chóng trả lời:
- Đến khi bị đuổi thì thôi.
Dương Thiên Hàn đứng lên, hất cằm một cái. Ý muốn bảo là: “Bây giờ thì cậu đi được rồi.”
Tuệ Minh nhếch môi đi ra ngoài. Dương Thiên Hàn cũng nhanh chóng mặc đồ rồi đi ra.
- Tôi vừa thấy gì đây? Dương Thiên Hàn cậu hôn trộm người ta. – Tuệ Minh chờ thời khắc trêu Dương Thiên Hàn từ lâu. Hôm nay coi như mãn nguyện.
- Cậu dạo này có vẻ nhàn rỗi?
- Dáng người Hảo An xem ra cũng đẹp nhỉ, phần ngực cũng rất đều đặn. – Tuệ Minh nhanh chóng nhận xét.
- Tuệ Minh. – Dương Thiên Hàn hằn giọng một tiếng.
Tuệ Minh hơi sựng lại, sợ tâm trạng anh bị phá, nói nhỏ tiếng, muốn trêu Dương Thiên Hàn đúng là không dễ:
- Thật ra chỉ thấy được phần lưng.
Dương Thiên Hàn nhếch môi cười một cái, nói:
- Thật ra tôi định nói thêm, còn rất nhạy cảm nữa.
Tuệ Minh thở phào ra, anh còn không rõ Dương Thiên Hàn sao. Nếu dám nói là tôi nhìn thấy hết cô gái của cậu, còn có thể sống yên mới lạ.
Nhưng hôm nay Tuệ Minh rất chi là ngứa ngáy, không trêu được chuyện này liền trêu sang chuyện khác:
- Tôi còn tưởng phòng làm việc của cậu là bất khả xâm phạm chứ, trước kia còn không cho phụ nữ vô cơ.
Dương Thiên Hàn càng không hiểu nguyên nhân. Hôm qua vừa thấy hình của Hảo An và Thiếu Khiêm tâm trạng cực kì tệ. Sau khi kiểm tra xong biết là không có chuyện gì giữa cô và Thiếu Khiêm thì mới nhẹ nhõm được một chút, vừa nhìn thấy cô liền không kiềm chế được. Nhất thời lại muốn sử cô ngay tại chỗ. Đương nhiên anh cũng không nói như vậy với Tuệ Minh, giọng trầm trầm chỉ bình thản nói:
- Phòng của tôi, muốn làm gì còn phải xin ý cậu?
Tuệ Minh phì cười. Dương Thiên Hàn xem ra là thiếu hơi Hảo An liền không chịu nổi. Cô nàng trông vậy cũng ghê gớm phết nhỉ.
- Mà này phòng làm việc bị cậu biến thành như thế này, phòng ngủ thì Hảo An đang ngủ, tôi với cậu đi đâu?
Dương Thiên Hàn nhíu mày quay sang nhìn Tuệ Minh, nói:
- Nhà tôi có hai phòng?
Nhưng trước giờ cậu không phải chỉ sử dụng hai phòng thôi sao? Tuệ Minh thích thú đi sau Dương Thiên Hàn. Cũng không thèm đôi co.
- Cậu không rãnh tới mức tới mức đến đây để nói chuyện công ty đó chứ? – Dương Thiên Hàn vừa hỏi vừa mở cửa một căn phòng.
Vừa vào liền cảm nhận được luồng gió mát thổi vào phòng. Tông chủ đạo vẫn là màu trắng. Ngay cả đến rèm cửa cũng màu trắng. Tuệ Minh bước vào, rất thích thú nói:
- Đương nhiên.
Thật ra chuyện này cũng không quan trọng. Vốn dĩ định gọi Dương Thiên Hàn nói luôn, không ngờ gọi mấy cuộc vẫn không bắt máy. Chạy lên công ty mới biết Dương Thiên Hàn đã không lên công ty một ngày. Nên mới tò mò chạy đến đây xem thử.
- Vậy nói xem có chuyện gì? – Dương Thiên Hàn ngồi xuống, bắt chéo hai chân lại. Nhàn nhã hỏi.
- Gần đây có một chút động tĩnh bên Thiếu gia điều tra về mối quan hệ gần đây của Hảo An.
- Cậu chắc là người của Thiếu gia? – Dương Thiên Hàn nhíu mày.
Tuệ Minh nghiêng đầu, ánh mắt tự tin nhìn thẳng Dương Thiên Hàn, chứng minh rằng thông tin hoàn toàn chính xác:
- Cậu đoán được ai đứng sau không?
Dương Thiên Hàn nhếch môi, ánh mắt lãnh khốc nhìn vào không gian, rất nhàn nhã nói:
- Thiếu Khiêm.
Tuệ Minh chán chừ, nói chuyện với người thông minh như Dương Thiên Hàn đúng là không có chút kịch tính nào, vừa mới nói một chút liền đoán ra là ai.
- Vậy cậu định thế nào?
Dương Thiên Hàn nhíu mày, rất nham hiểm hỏi lại:
- Thế nào là thế nào? Người ta đã muốn điều tra thì mình xen vào làm gì.
Tuệ Minh:
-………………..
Thật sự là không còn lời để nói. Dương Thiên Hàn đây là muốn tuyên bố cho ai kia biết rằng Hảo An đã là người của mình đây mà.
- Dương Thiên Hàn cậu………..
Kết quả là nhìn lên thì thấy văn phòng còn trống. Không thấy mặt mũi anh đâu.
- Là Tuệ Minh? – Tuyết Nhi vừa dè chừng đứng phía sau hỏi thử.
Tuệ Minh nghe giọng gọi thì quay sang. Ánh mắt sâu thẩm dò xét người đối diện một lượt. Tướng mạo trông thật đẹp. Dương Thiên Hàn thật biết cách chiếm tiện nghi.
Tuệ Minh là người đàn ông nổi tiếng đứng thứ hai trong tập đoàn sau Dương Thiên Hàn. Ngoài khí chất giống Dương Thiên Hàn, khuôn mặt anh tuấn, lại thêm nụ cười khá thân thiện. Tuệ Minh được mọi người bàn tán nhiều hơn về độ bí ẩn khá cao. Là người xuất hiện rất ít trong công ty, nhưng lại là người được Dương Thiên Hàn tín nhiệm cao nhất. Trước đây có từng nhìn qua hình, nên Tuyết Nhi vừa nhìn đã nhận ra Tuệ Minh.
- Tổng giám đốc đi đâu rồi?
Tuyết Nhi liếc mắt nhìn xung quanh một chút, rồi nói nhỏ như sợ có ai nghe được:
- Tổng giám đốc từ hôm qua đến giờ không lên công ty nên mọi người đang chết mỏi mệt đây này. Mọi người còn đồn lên Dương tổng đang bận chuyện giường chiếu.
- Từ hôm qua đến giờ?
- Phải, à mà lâu rồi không thấy anh đấy Tuệ Minh.
Anh nhếch môi, không trả lời liền đi luôn một mạch.
Lên xe liền gọi điện cho Dương Thiên Hàn, vẫn như mấy cuộc trước, Dương Thiên Hàn không nhấc máy.
Đây là tình trạng gì? Người nghiện công việc như Dương Thiên Hàn lại có thể không lên công ty một ngày. Tuệ Minh ánh mắt sáng lên, quả nhiên là chuyện lạ. Không suy nghĩ nhiều, dứt khoát đạp ga một cái rồi chạy hướng đến nhà của Dương Thiên Hàn. Tôi xem cậu bận chuyện gì.
Tuệ Minh hít thở không khí một chút, đánh giá căn nhà một lượt. Căn nhà thoạt nhìn từ bên ngoài vào thì vẫn như mọi ngày. Anh thích thú đi vào bên trong xem. Lên lầu trên thấy cửa phòng làm việc không đóng.
Chắc là đang làm việc trong phòng nhỉ?
Nhưng vừa bước vào trong, cái đám hỗn độn trong phòng khiến Tuệ Minh không thể tin được đây là phòng làm việc của Dương Thiên Hàn. Một mùi đặc trưng của đàn ông bất ngờ xông thẳng vào mũi. Dấu tích của một trận ân ái rải rác xung quanh. Trên sàn còn có chiếc điện thoại của Dương Thiên Hàn bị đánh rơi. Tuệ Minh xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng đi đến cầm điện thoại lên. Không ngờ Dương Thiên Hàn cậu chơi lớn đến vậy.
Phòng làm việc cũng không có, xem ra chỉ còn một phòng.
Tuệ Minh đi nhanh đến phòng ngủ. Rất biết ý không hề gõ cửa, cố tình mở cửa tự ý xông vào. Rất may mắn cho anh là cánh cửa không hề bị khóa. Và anh cũng rất may mắn khi được chứng kiến cảnh tượng này.
Hảo An nằm nghiêng người không hề mặc gì, cái chăn miễn cưỡng chỉ đắp nửa người, để lộ một phần da trắng nõn, trên lưng còn in rất rõ nhiều dấu hôn.
Dương Thiên Hàn chỉ quấn cái khắn tắm, ngồi ngay đầu giường kế bên cô, lại nhẹ nhàng vén tóc cô lên, cúi thấy người xuống, chóp mũi cao thẳng đụng nhẹ vào gò má mịn màng của Hảo An một cái, không nghĩ rằng Hảo An khẽ nhúc nhích, Dương Thiên Hàn lập tức ngồi thẳng dậy. Nhưng khi phát hiện cô không có dấu hiệu tỉnh giấc, anh lại cuối xuống lần nữa, hôn nhẹ một cái.
Tuệ Minh gật đầu, công sức tìm kiếm Dương tổng cả buổi để cuối cùng được thấy cảnh hiếm có này cũng không tồi chút nào.
- Cậu còn định nhìn đến bao giờ?
Dương Thiên Hàn bất chợt lên tiếng, không cần nhìn cũng biết ai có gan dám vào phòng anh như vậy, cầm chăn che kín người Hảo An lại. Hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, xem ra là kiệt sức rồi.
Tuệ Minh nhướn mày, rất nhanh chóng trả lời:
- Đến khi bị đuổi thì thôi.
Dương Thiên Hàn đứng lên, hất cằm một cái. Ý muốn bảo là: “Bây giờ thì cậu đi được rồi.”
Tuệ Minh nhếch môi đi ra ngoài. Dương Thiên Hàn cũng nhanh chóng mặc đồ rồi đi ra.
- Tôi vừa thấy gì đây? Dương Thiên Hàn cậu hôn trộm người ta. – Tuệ Minh chờ thời khắc trêu Dương Thiên Hàn từ lâu. Hôm nay coi như mãn nguyện.
- Cậu dạo này có vẻ nhàn rỗi?
- Dáng người Hảo An xem ra cũng đẹp nhỉ, phần ngực cũng rất đều đặn. – Tuệ Minh nhanh chóng nhận xét.
- Tuệ Minh. – Dương Thiên Hàn hằn giọng một tiếng.
Tuệ Minh hơi sựng lại, sợ tâm trạng anh bị phá, nói nhỏ tiếng, muốn trêu Dương Thiên Hàn đúng là không dễ:
- Thật ra chỉ thấy được phần lưng.
Dương Thiên Hàn nhếch môi cười một cái, nói:
- Thật ra tôi định nói thêm, còn rất nhạy cảm nữa.
Tuệ Minh thở phào ra, anh còn không rõ Dương Thiên Hàn sao. Nếu dám nói là tôi nhìn thấy hết cô gái của cậu, còn có thể sống yên mới lạ.
Nhưng hôm nay Tuệ Minh rất chi là ngứa ngáy, không trêu được chuyện này liền trêu sang chuyện khác:
- Tôi còn tưởng phòng làm việc của cậu là bất khả xâm phạm chứ, trước kia còn không cho phụ nữ vô cơ.
Dương Thiên Hàn càng không hiểu nguyên nhân. Hôm qua vừa thấy hình của Hảo An và Thiếu Khiêm tâm trạng cực kì tệ. Sau khi kiểm tra xong biết là không có chuyện gì giữa cô và Thiếu Khiêm thì mới nhẹ nhõm được một chút, vừa nhìn thấy cô liền không kiềm chế được. Nhất thời lại muốn sử cô ngay tại chỗ. Đương nhiên anh cũng không nói như vậy với Tuệ Minh, giọng trầm trầm chỉ bình thản nói:
- Phòng của tôi, muốn làm gì còn phải xin ý cậu?
Tuệ Minh phì cười. Dương Thiên Hàn xem ra là thiếu hơi Hảo An liền không chịu nổi. Cô nàng trông vậy cũng ghê gớm phết nhỉ.
- Mà này phòng làm việc bị cậu biến thành như thế này, phòng ngủ thì Hảo An đang ngủ, tôi với cậu đi đâu?
Dương Thiên Hàn nhíu mày quay sang nhìn Tuệ Minh, nói:
- Nhà tôi có hai phòng?
Nhưng trước giờ cậu không phải chỉ sử dụng hai phòng thôi sao? Tuệ Minh thích thú đi sau Dương Thiên Hàn. Cũng không thèm đôi co.
- Cậu không rãnh tới mức tới mức đến đây để nói chuyện công ty đó chứ? – Dương Thiên Hàn vừa hỏi vừa mở cửa một căn phòng.
Vừa vào liền cảm nhận được luồng gió mát thổi vào phòng. Tông chủ đạo vẫn là màu trắng. Ngay cả đến rèm cửa cũng màu trắng. Tuệ Minh bước vào, rất thích thú nói:
- Đương nhiên.
Thật ra chuyện này cũng không quan trọng. Vốn dĩ định gọi Dương Thiên Hàn nói luôn, không ngờ gọi mấy cuộc vẫn không bắt máy. Chạy lên công ty mới biết Dương Thiên Hàn đã không lên công ty một ngày. Nên mới tò mò chạy đến đây xem thử.
- Vậy nói xem có chuyện gì? – Dương Thiên Hàn ngồi xuống, bắt chéo hai chân lại. Nhàn nhã hỏi.
- Gần đây có một chút động tĩnh bên Thiếu gia điều tra về mối quan hệ gần đây của Hảo An.
- Cậu chắc là người của Thiếu gia? – Dương Thiên Hàn nhíu mày.
Tuệ Minh nghiêng đầu, ánh mắt tự tin nhìn thẳng Dương Thiên Hàn, chứng minh rằng thông tin hoàn toàn chính xác:
- Cậu đoán được ai đứng sau không?
Dương Thiên Hàn nhếch môi, ánh mắt lãnh khốc nhìn vào không gian, rất nhàn nhã nói:
- Thiếu Khiêm.
Tuệ Minh chán chừ, nói chuyện với người thông minh như Dương Thiên Hàn đúng là không có chút kịch tính nào, vừa mới nói một chút liền đoán ra là ai.
- Vậy cậu định thế nào?
Dương Thiên Hàn nhíu mày, rất nham hiểm hỏi lại:
- Thế nào là thế nào? Người ta đã muốn điều tra thì mình xen vào làm gì.
Tuệ Minh:
-………………..
Thật sự là không còn lời để nói. Dương Thiên Hàn đây là muốn tuyên bố cho ai kia biết rằng Hảo An đã là người của mình đây mà.
/41
|