Tiểu Liên thấy cô giận đỏ mặt thì không hỏi nữa. Anh im lặng lái thẳng xe về đến nhà.
Hảo An vừa chạy được về nhà lập tức chui vào phòng ngủ mở laptop. Nhà Dương Thiên Hàn đặc biệt không thiếu thứ này. Không laptop có ipad, không có ipad vẫn còn có hàng tá điện thoại.
Dương Thiên Hàn từ từ đi theo sau, vừa vào đã thấy cô ngồi một đống trên bàn.
- Em làm gì vậy?
Hảo An hai mắt chăm chú nhìn trên màn hình:
- Kiếm đất.
Dương Thiên Hàn nhíu mày, cô hà cớ gì phải cực khổ như vậy. Thật ra vẫn còn cách dễ dàng hơn, chính là cô nhờ vả anh một tiếng, chỉ cần anh ra mặt, tên giám đốc Ngô còn dám gây khó dễ sao?
Không ngờ rằng cô thà mượn tiền anh đi kiếm chỗ đất mới, còn hơn là phải hạ giọng xin xỏ anh.
Cô ngước lên nhìn Dương Thiên Hàn.
Vừa hay anh nhìn thấy cả khuôn mặt cô.
Anh lập tức nhíu mày khó chịu. Bước nhanh đứng gần lại cô, nâng gương mặt kia lên:
- Mặt em bị cái gì đây.
Hảo An chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh vài giây. Lấy tay sờ khắp mặt mình một lát. Thấy hơi rát rát ở gò má mới nhớ ra khi nãy bị dao quẹt phải. Cô nói:
- À cái này là khi nãy lúc đánh nhau.
- Đánh nhau?
Ánh mắt Hảo An cực kì đơn giản, chỉ chăm chăm nhìn anh rồi gật đầu.
- Có đau không?
Dương Thiên Hàn lấy tay sờ nhẹ vết xước trên mặt. Trong đáy mắt hiện lên chút quan tâm.
Hảo An lần này nhanh nhẹn thấy được phản ứng của anh. Cũng hơi bất ngờ. Anh bình thường tuy rất tuyệt tình, nhưng cứ hễ cô bị thương lại ôn nhu đến không thể hiểu nổi.
Đây cũng không phải lần đầu anh lo lắng.
Lần trước đi chơi không xin phép anh, lại đi chung với cái người Dương Nhật Hạ kia, anh rõ là khó chịu, nhưng thấy cô bị thương cũng bỏ qua.
Gần đây nhất là chuyện cô với Thiếu Khiêm, với kinh nghiệm của cô anh nhất định nổi trận lôi đình. Thật ra là nổi điên mất hết tính người rồi còn gì, anh nhốt cô trong phòng đè cô ra giường, hành đến khiến cô bất tỉnh. Nhưng sau khi cô tỉnh dậy kêu đói bụng, anh vẫn cho ăn. Tuy là sau đó cố tình cho thuốc nhưng chung quy là không nhắc đến làm khó cô nữa.
Nghĩ đến đây trong lòng cô đột nhiên có chút ấm áp. Xem như anh vẫn còn tính người.
- Em là con gái đấy, làm cho ra dáng một chút đi. – Dương Thiên Hàn chạm chạm một vào vết thương, rồi thở dài.
Cô đây đàn ông được chưa? Hảo An cắn răng chịu đựng, không thèm giằng co với anh.
- Ngồi yên ở đây, tôi đi lấy thuốc.
Dương Thiên Hàn định đi ra ngoài. Hảo An sực nhớ tới một chuyện liền nói nhanh:
- À Dương Thiên Hàn.
- Làm sao?
- Ngày mai cứ để Tiểu Liên chở tôi nhé.
Hảo An đặc biệt có cảm tình với cậu ta. Bởi hoàn cảnh của cô và anh khá giống nhau. Vả lại câu ta thân thiện hơn những người khác nhiều.
- Tiểu Liên?
- Ừm là người khi nãy.
Dương Thiên Hàn vừa nghe cái tên này lập tức đen mặt.
Mới gặp mặt còn có thể thân như thế đấy.
Anh đóng sầm cửa đi ra ngoài. Không trả lời.
Ấy vậy mà cô vẫn còn ngây thơ tưởng rằng anh đồng ý rồi. Lại tiếp tục chăm chú nhìn màn hình.
…
Sáu giờ sáng.
Chiếc điện thoại của Hảo An reng lên tiếng chuông báo thức. Cô uể oải lần mò tìm nó. Đang định ngồi dậy thì Dương Thiên Hàn nằm kế bên dựt lấy, tắt một cái, rồi ôm chầm lấy cô ngủ tiếp.
Hảo An mệt mỏi đẩy cánh tay đang trên người cô ra. Nhưng không hiểu quả.
- Dương Thiên Hàn.
Cô ngái ngủ, nói còn không rõ tên của anh.
Hơi thở anh đều đều phả vào tai Hảo An, giọng nói lại rất điềm tĩnh:
- Ngủ đi.
Hảo An nhăn mặt, cố tháo cánh tay của anh ra, nói:
- Hôm nay tôi phải dậy sớm.
Anh khó chịu, khăn khăn ôm cô cứng ngắt:
- Dậy sớm làm gì? Ngủ đi.
- Bỏ ra mà.
Cô đi sớm để xem đất. Ngày hôm qua đã chẳng xem được gì. Cô dùng hết lực đẩy ra vẫn không được. Ôm cứng ngắt cô rồi. Anh thật sự xem cô chẳng khác gì cái gối ôm.
Hảo An cô nói gì mà sợ anh, phải nể mặt anh. Được mấy ngày chứ? Mấy ngày sau lại nổi chứng cứng đầu, căn bản không biết nghe lời anh gì cả.
Vòng tuần hoàn hiện tại của hai người là cãi nhau xong rồi bình thường, bình thường rồi lại cãi nhau.
Cô cứ nhúc nhích khiến anh cũng không tài nào ngủ được, anh hơi mở mắt một chút, giọng trầm trầm:
- Tôi nói ngủ.
Hảo An nhăn nhó nhìn vào mặt Dương Thiên Hàn. Cô làm gì thì kệ cô đi chứ. Anh muốn ngủ thì lăn sang kia mà ngủ. Giường cũng không có nhỏ.
Hai mắt Dương Thiên Hàn lại nhắm nghiền. Giọng anh vẫn đều đều:
- Nhắm mắt lại.
Câu này thật sự rất giống với mấy bà bảo mẫu canh trẻ em ngủ nha.
Hảo An đành chịu thua. Thôi kệ vậy. Ngủ thêm một chút cũng không sao….
Dương Thiên Hàn nằm một lúc không thấy cô động đậy mới mở mắt ra một chút. Qủa thật đã ngủ lại. Mà còn ngủ rất ngon nữa. Xem ra là rất mệt.
Tối qua anh làm việc đến tận mười hai giờ hơn, vào trong phòng thấy cô nằm gục trên bàn máy tính. Phải đích thân bế cô lên giường. Cô dạo này vì chuyện kiếm đất mà thức khuya mấy đêm liền. Nếu còn như vậy nữa sẽ không tốt.
Nên Dương Thiên Hàn quyết đinh hôm nay phải bắt cô ngủ!
…
Ngủ được một giấc thẳng, tâm trạng sẽ rất sảng khoái. Cô tỉnh dậy thì Dương Thiên Hàn cũng cọ quậy một chút.
- Tỉnh rồi à? – Dương Thiên Hàn giọng đều đều hỏi.
Hảo An bĩu môi:
- Anh làm như có một mình tôi ngủ vậy.
Anh sậm mặt. Thật sự là như vậy, anh sáng nay bị cái báo thức của cô làm cho tỉnh thật. Chỉ là muốn nằm ôm cô một chút thôi.
Hảo An mặc kệ không thèm quan tâm nữa. Cô bước vào phòng tắm vệ sinh một chút rồi tiến thẳng xuống nhà ăn.
Dương Thiên Hàn ngồi một đống trên giường. Cô không nhìn thấy anh à?
Bà Thẩm lấy ra hai phần ăn.
Hảo An vốn định ăn trước nhưng nghĩ lại thì quyết định đợi anh xuống ăn luôn.
Anh bước xuống thấy Hảo An chưa động đũa. Cũng không hỏi gì. Ngồi yên xuống cứ thế mà ăn.
Hảo An thấy anh ăn rồi cũng rắt tự nhiên ăn.
Dương Thiên Hàn vẫn bình thường, không nhìn cô, cũng không nói gì với cô.
Hai người cứ thế mà ăn, anh không nói, cô không mở miệng, thức ăn ai ăn gì thì lấy.
Bửa ăn đột nhiên im lặng…
Anh không động chạm cô, cô không nói mốc anh, đó là chuyện tốt. Mà sao cứ thấy thái độ bình thường này của anh vẫn có chút vấn đề nhỉ?
Một lúc sau khi ăn, Hảo An mới e dè lên tiếng:
- Tôi đi ra ngoài nhé?
- Ừ.
Đấy, đấy chính là cái lạ đấy. Anh đột nhiên rất tử tế với cô. Rất không giống anh chút nào.
Một lúc sau khi bước ra trước cửa thì cô mới hiểu được đôi chút.
Qủa nhiên là...thay đổi tài xế rồi.
Thảo nào anh mới yên tâm để cô ra ngoài như vậy.
Hảo An vừa chạy được về nhà lập tức chui vào phòng ngủ mở laptop. Nhà Dương Thiên Hàn đặc biệt không thiếu thứ này. Không laptop có ipad, không có ipad vẫn còn có hàng tá điện thoại.
Dương Thiên Hàn từ từ đi theo sau, vừa vào đã thấy cô ngồi một đống trên bàn.
- Em làm gì vậy?
Hảo An hai mắt chăm chú nhìn trên màn hình:
- Kiếm đất.
Dương Thiên Hàn nhíu mày, cô hà cớ gì phải cực khổ như vậy. Thật ra vẫn còn cách dễ dàng hơn, chính là cô nhờ vả anh một tiếng, chỉ cần anh ra mặt, tên giám đốc Ngô còn dám gây khó dễ sao?
Không ngờ rằng cô thà mượn tiền anh đi kiếm chỗ đất mới, còn hơn là phải hạ giọng xin xỏ anh.
Cô ngước lên nhìn Dương Thiên Hàn.
Vừa hay anh nhìn thấy cả khuôn mặt cô.
Anh lập tức nhíu mày khó chịu. Bước nhanh đứng gần lại cô, nâng gương mặt kia lên:
- Mặt em bị cái gì đây.
Hảo An chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh vài giây. Lấy tay sờ khắp mặt mình một lát. Thấy hơi rát rát ở gò má mới nhớ ra khi nãy bị dao quẹt phải. Cô nói:
- À cái này là khi nãy lúc đánh nhau.
- Đánh nhau?
Ánh mắt Hảo An cực kì đơn giản, chỉ chăm chăm nhìn anh rồi gật đầu.
- Có đau không?
Dương Thiên Hàn lấy tay sờ nhẹ vết xước trên mặt. Trong đáy mắt hiện lên chút quan tâm.
Hảo An lần này nhanh nhẹn thấy được phản ứng của anh. Cũng hơi bất ngờ. Anh bình thường tuy rất tuyệt tình, nhưng cứ hễ cô bị thương lại ôn nhu đến không thể hiểu nổi.
Đây cũng không phải lần đầu anh lo lắng.
Lần trước đi chơi không xin phép anh, lại đi chung với cái người Dương Nhật Hạ kia, anh rõ là khó chịu, nhưng thấy cô bị thương cũng bỏ qua.
Gần đây nhất là chuyện cô với Thiếu Khiêm, với kinh nghiệm của cô anh nhất định nổi trận lôi đình. Thật ra là nổi điên mất hết tính người rồi còn gì, anh nhốt cô trong phòng đè cô ra giường, hành đến khiến cô bất tỉnh. Nhưng sau khi cô tỉnh dậy kêu đói bụng, anh vẫn cho ăn. Tuy là sau đó cố tình cho thuốc nhưng chung quy là không nhắc đến làm khó cô nữa.
Nghĩ đến đây trong lòng cô đột nhiên có chút ấm áp. Xem như anh vẫn còn tính người.
- Em là con gái đấy, làm cho ra dáng một chút đi. – Dương Thiên Hàn chạm chạm một vào vết thương, rồi thở dài.
Cô đây đàn ông được chưa? Hảo An cắn răng chịu đựng, không thèm giằng co với anh.
- Ngồi yên ở đây, tôi đi lấy thuốc.
Dương Thiên Hàn định đi ra ngoài. Hảo An sực nhớ tới một chuyện liền nói nhanh:
- À Dương Thiên Hàn.
- Làm sao?
- Ngày mai cứ để Tiểu Liên chở tôi nhé.
Hảo An đặc biệt có cảm tình với cậu ta. Bởi hoàn cảnh của cô và anh khá giống nhau. Vả lại câu ta thân thiện hơn những người khác nhiều.
- Tiểu Liên?
- Ừm là người khi nãy.
Dương Thiên Hàn vừa nghe cái tên này lập tức đen mặt.
Mới gặp mặt còn có thể thân như thế đấy.
Anh đóng sầm cửa đi ra ngoài. Không trả lời.
Ấy vậy mà cô vẫn còn ngây thơ tưởng rằng anh đồng ý rồi. Lại tiếp tục chăm chú nhìn màn hình.
…
Sáu giờ sáng.
Chiếc điện thoại của Hảo An reng lên tiếng chuông báo thức. Cô uể oải lần mò tìm nó. Đang định ngồi dậy thì Dương Thiên Hàn nằm kế bên dựt lấy, tắt một cái, rồi ôm chầm lấy cô ngủ tiếp.
Hảo An mệt mỏi đẩy cánh tay đang trên người cô ra. Nhưng không hiểu quả.
- Dương Thiên Hàn.
Cô ngái ngủ, nói còn không rõ tên của anh.
Hơi thở anh đều đều phả vào tai Hảo An, giọng nói lại rất điềm tĩnh:
- Ngủ đi.
Hảo An nhăn mặt, cố tháo cánh tay của anh ra, nói:
- Hôm nay tôi phải dậy sớm.
Anh khó chịu, khăn khăn ôm cô cứng ngắt:
- Dậy sớm làm gì? Ngủ đi.
- Bỏ ra mà.
Cô đi sớm để xem đất. Ngày hôm qua đã chẳng xem được gì. Cô dùng hết lực đẩy ra vẫn không được. Ôm cứng ngắt cô rồi. Anh thật sự xem cô chẳng khác gì cái gối ôm.
Hảo An cô nói gì mà sợ anh, phải nể mặt anh. Được mấy ngày chứ? Mấy ngày sau lại nổi chứng cứng đầu, căn bản không biết nghe lời anh gì cả.
Vòng tuần hoàn hiện tại của hai người là cãi nhau xong rồi bình thường, bình thường rồi lại cãi nhau.
Cô cứ nhúc nhích khiến anh cũng không tài nào ngủ được, anh hơi mở mắt một chút, giọng trầm trầm:
- Tôi nói ngủ.
Hảo An nhăn nhó nhìn vào mặt Dương Thiên Hàn. Cô làm gì thì kệ cô đi chứ. Anh muốn ngủ thì lăn sang kia mà ngủ. Giường cũng không có nhỏ.
Hai mắt Dương Thiên Hàn lại nhắm nghiền. Giọng anh vẫn đều đều:
- Nhắm mắt lại.
Câu này thật sự rất giống với mấy bà bảo mẫu canh trẻ em ngủ nha.
Hảo An đành chịu thua. Thôi kệ vậy. Ngủ thêm một chút cũng không sao….
Dương Thiên Hàn nằm một lúc không thấy cô động đậy mới mở mắt ra một chút. Qủa thật đã ngủ lại. Mà còn ngủ rất ngon nữa. Xem ra là rất mệt.
Tối qua anh làm việc đến tận mười hai giờ hơn, vào trong phòng thấy cô nằm gục trên bàn máy tính. Phải đích thân bế cô lên giường. Cô dạo này vì chuyện kiếm đất mà thức khuya mấy đêm liền. Nếu còn như vậy nữa sẽ không tốt.
Nên Dương Thiên Hàn quyết đinh hôm nay phải bắt cô ngủ!
…
Ngủ được một giấc thẳng, tâm trạng sẽ rất sảng khoái. Cô tỉnh dậy thì Dương Thiên Hàn cũng cọ quậy một chút.
- Tỉnh rồi à? – Dương Thiên Hàn giọng đều đều hỏi.
Hảo An bĩu môi:
- Anh làm như có một mình tôi ngủ vậy.
Anh sậm mặt. Thật sự là như vậy, anh sáng nay bị cái báo thức của cô làm cho tỉnh thật. Chỉ là muốn nằm ôm cô một chút thôi.
Hảo An mặc kệ không thèm quan tâm nữa. Cô bước vào phòng tắm vệ sinh một chút rồi tiến thẳng xuống nhà ăn.
Dương Thiên Hàn ngồi một đống trên giường. Cô không nhìn thấy anh à?
Bà Thẩm lấy ra hai phần ăn.
Hảo An vốn định ăn trước nhưng nghĩ lại thì quyết định đợi anh xuống ăn luôn.
Anh bước xuống thấy Hảo An chưa động đũa. Cũng không hỏi gì. Ngồi yên xuống cứ thế mà ăn.
Hảo An thấy anh ăn rồi cũng rắt tự nhiên ăn.
Dương Thiên Hàn vẫn bình thường, không nhìn cô, cũng không nói gì với cô.
Hai người cứ thế mà ăn, anh không nói, cô không mở miệng, thức ăn ai ăn gì thì lấy.
Bửa ăn đột nhiên im lặng…
Anh không động chạm cô, cô không nói mốc anh, đó là chuyện tốt. Mà sao cứ thấy thái độ bình thường này của anh vẫn có chút vấn đề nhỉ?
Một lúc sau khi ăn, Hảo An mới e dè lên tiếng:
- Tôi đi ra ngoài nhé?
- Ừ.
Đấy, đấy chính là cái lạ đấy. Anh đột nhiên rất tử tế với cô. Rất không giống anh chút nào.
Một lúc sau khi bước ra trước cửa thì cô mới hiểu được đôi chút.
Qủa nhiên là...thay đổi tài xế rồi.
Thảo nào anh mới yên tâm để cô ra ngoài như vậy.
/41
|