TÔI LÀ TANG THI

Chương 1: Ngày nhàm chán của tiểu tang thi

/1


1- Ngày nhàm chán của tiểu tang thi

"Năm 21XX, mạt thế bắt đầu…
Ngày thứ nhất của mạt thế…mọi thứ thật kinh khủng…cả nhà tôi chạy trốn trong vô vọng…
Ngày thứ hai mươi của mạt thế…thông tin về nơi trú ẩn an toàn của loài người đem lại hy vọng cho gia đình tôi…
Ngày thứ sáu mươi của mạt thế…cả gia đình chỉ còn mình tôi…
Cha mẹ bị người khác đẩy đến trước đám tang thi làm vật hy sinh…
Chị gái vì bảo vệ tôi mà lựa chọn trở thành đồ chơi cho đám cường giả rồi bị cường bạo đến chết…
Mạng sống con người rẻ mạt thế sao?
Tại sao tôi lại còn sống? Tại sao tôi không chết đi cùng với gia đình mình?
Mỗi lần tôi muốn chết, tôi lại thấy chị tôi…chị ấy muốn tôi sống…
Không thể bị dẫm đạp…vậy thì phải dẫm đạp người khác thôi…
Mạng sống này thuộc về gia đình tôi, chỉ có gia đình tôi mới có thể đoạt đi. Nhưng tôi sống là vì họ, do vậy các người hãy trở thành hòn đá dưới chân tôi đi. Con người, tang thi, sinh vật biến dị, tôi sẽ dẫm nát tất cả…”


Chậc chậc, nhìn này nhìn này…tuyên bố mới hùng hồn làm sao ấy!

Gấp quyển nhật ký cũ lại, tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trời xanh trong, nắng đẹp, mây trắng lững lờ trôi, gió nhẹ. Thời tiết đẹp biết bao này. Tôi đang ngồi ghế đá ở một công viên sưởi nắng. Xung quanh vắng bóng người. Đôi lúc sẽ có vài nhóm tang thi đi ngang qua và cách xa tôi nhất có thể.

Ờ đúng vậy, các bạn không nghe nhầm đâu, là tang thi đấy!

Tôi là tang thi.

Đó là điều chắc chắn! Lý do? Thật đơn giản, anh hai tôi là tang thi vương! Thân là em của tang thi vương, tôi có thể không phải tang thi được sao?
Tôi có hơi khác với hầu hết đồng loại của mình một chút. Khác thế nào à? Hầu hết tang thi đều không để ý đến vẻ ngoài. Ừm…họ tay chân đầu óc mặt mũi không lành lặn, tôi thì nguyên vẹn. Họ bốc mùi và quần áo rách rưới, tôi sạch sẽ thơm tho và quần áo sạch sẽ lành lặn.
Nói thật chứ, để duy trì vẻ sạch sẽ này tôi cũng vất vả lắm đó. Lúc đầu chưa kích phát dị năng và cũng chẳng có ai quen biết có thủy hệ dị năng, tôi phải chạy từ nhà này sang nhà kia mới đủ nước tắm đấy. Ấy là chưa kể hàng xóm nhà tôi không được thân thiện cho lắm. Khi đã kích phát được dị năng băng hệ, tôi chỉ còn phải lo đến xà phòng tắm và giặt. Sau đó thì mỗi lần đi ra ngoài, có đôi khi cũng bị đồng loại kiếm chuyện, tôi phải trữ sẵn quần áo để thay. Ài…làm tang thi cũng không dễ đâu.

À quên nữa, tang thi cũng có ngủ mà…chắc cũng ngủ chứ? Phải không? Mà…tôi khác dồng loại của mình cũng đâu có nhiều, nhỉ? Chỉ khác có chút thôi mà…có chút như thế thôi…thiệt đó!

Một ngày của tôi thật ra rất đơn giản.

Mỗi sáng, trước khi ăn sáng tôi thường dọn dẹp nhà cửa. Sau đó thì tùy thuộc tâm trạng mà làm gì tiếp theo. À…tôi chưa nói nhỉ? Tôi không sống cùng chỗ với anh hai tang thi vương mà sống một mình cùng với một chú chó giống Border Collie ở nhà của anh em tôi, ngôi nhà mà chúng tôi đã sống khi vẫn còn là người. Nhìn nó đáng yêu vậy thôi nhưng nó biến dị đấy. Lúc nó dùng dị năng hỏa hệ của nó, nó sẽ biến lớn hơn hình dạng hiện tại gấp 10 lần với toàn thân rực lửa. “Hot dog” là chỉ nó chăng? Nó thông minh hơn bạn nghĩ đấy. Nó có thể trao đổi với tôi bằng suy nghĩ, cũng rất tiện lợi ha.
Còn về khoản trông nhà thì…tôi có một bảo vệ tuyệt vời. Bằng cách nào đó, một vài cây leo trong nhà tôi trở thành thực vật biến dị. Với vẻ ngoài bình thường đến không thể bình thường hơn, chúng nó vây kín ngôi nhà của tôi và bảo vệ ngôi nhà của tôi vô cùng kín kẽ. Nếu hỏi trong thành phố này nơi nào an toàn nhất, tôi có thể tự hào mà nói rằng: nhà tôi. Nuôi nó rất dễ, tôi tưới nước cho nó hằng ngày theo ý của nó và nói thật lòng, tôi chẳng biết nó ăn cái gì. À, cũng như Eddy, cây leo nhà tôi có trí năng. Thế nên dù tôi có ra ngoài bao lâu thì tôi vẫn có thể biết nhà mình đã được ai ghé thăm.

Buổi chiều thì tôi thường đóng đô ở thư viện. Thư viện này vốn là thư viện thành phố với lượng sách vô cùng khổng lồ. Có người từng nói rằng, nếu mỗi ngày đọc một quyển sách ở đây, bạn sẽ tốn hết 200 năm. Rất nhiều đúng không? Haizz…tri thức nhân loại tích trữ ở đây cũng sẽ chẳng có ai sử dụng. Thật lãng phí làm sao..

Sách ở đây rất nhiều, đủ mọi thể loại. Tuy tôi cũng tích trữ sách nhưng với sách chuyên ngành thì tôi đây không có hứng. Nếu là sách chuyên ngành, tôi thường đọc về sách tâm lý và chuyên ngành khoa học tự nhiên, trừ toán. Còn tôi thích nhất là tiểu thuyết. Dạo này tôi đang đọc mấy bộ mạt thế. Thật không thể không ngưỡng mộ con người. Trí tưởng tượng quá phong phú nhưng khá là đúng với thời kỳ hiện nay nhỉ? Có nhiều khái niệm vô cùng thú vị nha! Ví dụ như chúng tôi được gọi là tang thi nè. Thời kỳ này gọi là mạt thế. Kẻ đứng đầu đám tang thi gọi là tang thi vương. Ầy, lúc trước tôi hỏi anh tôi xem ảnh có phải tang thi vương không. Ổng khinh bỉ tôi một trận rồi đuổi tôi về nhà.

Thật ra dạo này tôi bị lậm đam mỹ. Chả là trước đây trong một lần ra ngoài, tôi vô tình bắt gặp 2 người đàn ông đang XXOO. Đương nhiên hai người không biết lựa chỗ mà đánh dã chiến ấy đã trở thành đồ ăn cho đám tang thi thuộc hạ của anh tôi. Còn tôi thì bị mắng một trận vì xem thứ không dành cho trẻ em đó. Sau đó tôi mới biết được hóa ra đó gọi là gay và bắt đầu sa chân vào con đường đam mỹ không lối thoát ấy. Có lúc quá hăng say, tôi buột miệng khen anh tôi có tư chất của phúc hắc công. Ổng không nói không rằng, đem đống tiểu thuyết đam mỹ trong thư viện đi tiêu hủy mất. Woah~~~ kho báu của tôi~~~ Sau lần ấy, tôi phải tìm rất lâu mà vẫn chưa gom về đủ những quyển đã bị tiêu hủy mất. Anh tôi là ác ma mà, biết khó tìm được sách nguyên vẹn lắm không? Bây giờ thì tôi cất đống kho báu ấy rất kỹ, ảnh mà biết tôi vẫn còn đọc đam mỹ chắc chắn sẽ xử lý kho báu của tôi mất.

Buổi tối thì tôi thường dẫn Eddy đi dạo một chút sau bữa tối rồi về nhà ngủ.

Thế là hết một ngày.

Ngày hôm nay thì khác hẳn mọi hôm. Anh hai đã đem đám đàn em đắc lực nhất ra ngoài cùng với hơn một nửa số tang thi trong thành phố. Cứ mỗi lần ảnh ra ngoài thế này đảm bảo đem về vô số tang thi mới cùng với tù binh loài người. Quen quá rồi mà!

Có một chuyện tôi phải nói cho rõ. Từ thời điểm mạt thế bắt đầu đã được 10 năm rồi nhưng tôi chỉ có ký ức 3 năm trở lại đây. Tôi không nhớ chút gì về thời gian trước đây. Tất cả chỉ biết qua lời kể của anh hai tang thi vương nhà tôi. Nhưng việc chúng tôi là anh em không thể nhầm lẫn, chúng tôi giống nhau y hệt à!

10 năm, quãng thời gian dài đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Cả con người lẫn tang thi. Tang thi hiện tại đã tiến hóa rất nhiều so với quá khứ. Chỉ còn khoảng 1/3 số tang thi hiện tại chưa có trí năng, còn lại thì đã tiến hóa có trí năng. Tang thi cũng đã bắt đầu xây dựng vương quốc cho mình từ thời điểm mạt thế năm thứ 5 cùng với thủ lĩnh tối cao là anh hai tôi. Lãnh thổ của tang thi so với loài người thì lớn hơn và tuyệt đối là  trù phú hơn loài người nhiều. Cũng dễ hiểu thôi, những vùng tập trung nhiều tang thi nhất đều là những vùng trù phú có nhiều dân cư trước đây. Thế nên đối với con người, những vùng này giống như miếng thịt trong tủ kiếng bị khóa vậy đó, nhìn được mà ăn không được. Muốn thanh lý hết tang thi hả? Nằm mơ đi nhé!

Vì xây dựng thành vương quốc nên đương nhiên có cả quân đội nha! Nói sao nhỉ, thể chế của vương quốc này giống như thể chế quân chủ chuyên chế của con người vậy đó. Còn quân chủ chuyên chế là gì hả? Chính là thời kỳ phong kiến ở các nước phương Đông ấy!

Con người thì phiền phức hơn nhiều. Họ chia thành các căn cứ rồi dần hình thành các liên minh rồi thì công chiếm nhau hình thành các lãnh địa nho nhỏ. Tại sao không thống nhất lại nhỉ? Chẳng phải là đồng loại thì nên liên kết với nhau sao? Sao lại còn giống kẻ ăn thịt người hơn cả tang thi chúng tôi nữa? Đương nhiên khi tôi hỏi anh hai đã nhận được ánh mắt khinh bỉ sâu sắc của anh hai. Uhm, thật ra mà nói thì tốt nhất họ đừng có đoàn kết nha! Cứ tiếp tục mâu thuẫn như thế đi! Cứ thế thì họ chẳng có đủ lực lượng để đối phó với tang thi chúng tôi nha! Chẳng thế mà anh hai hay đem quân đi đánh những căn cứ bị cô lập, bỏ mặc trong cuộc chiến giành lãnh thổ của loài người mà vẫn chẳng bị tổn thất gì nhiều.

Đối với những nhà nghiên cứu trong các căn cứ đó, tùy thuộc vào việc kẻ đó có giá trị hay không mà quyết định số phận của họ. Nếu có, bạn vẫn có thể làm người và tiếp tục công việc của bạn, nếu ko, quân đội lại có thêm người. Đơn giản vậy thôi!

“Điện hạ! Hóa ra là ngài ở đây à?”

Σ (° △ ° |||) ︴Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng tôi. Âm hồn bất tán mà! Đã trốn ra đến đây mà cũng không thoát nữa.

“Ah, chào buổi sáng JK! Ta vẫn ở đây từ sáng đến giờ mà!”

“Điện hạ thân mến, ngài cảm thấy hiện tại là buổi sáng sao?”

Một thanh niên với gương mặt rất đẹp trai khoảng 23-24 tuổi, mặc sơ mi trắng, quần âu đen, tóc đen xuất hiện ngay trước mắt tôi ngay khi vừa quay lại nhìn. Nếu không phải vì đôi mắt đỏ của anh ta, bạn sẽ chẳng tin anh ta không phải con người đâu. Ờ, anh ta cũng là tang thi đó. Rất giống con người đúng không? JK là tổng quản của Paradise Tower, thuộc hạ đắc lực nhất của anh hai tôi. Nghe nói lúc trước họ là bạn thân. Anh hai tôi là vương thì JK chính là tể tướng của vương quốc này. Ahhh! Nếu anh hai là phúc hắc công thì đây chính là nữ vương thụ đó nha! Không! Nghĩ lại thì anh hai nhà tôi phải là đế vương công và JK là ngạo kiều mỹ thụ mới đúng!

“Điện hạ vẫn còn xem loại sách đó sao?”

Làm sao tôi lại quên đây là người đã vô cùng nhiệt tình chỉ chỗ và giúp anh hai xử lý kho báu của tôi chứ! o(╥﹏╥)o

“Ngài nên quay về…”

“Ta sẽ về nhà ngay lập tức!”

“Điện hạ ngài muốn quay về nhà à?” JK nở một nụ cười hết sức thân thiện nhưng thật ra tôi lại cảm giác thật khủng bố nha.

“Ta sẽ về tháp ngay lập tức!”

“Thật là một quyết định đúng đắn!”

Lủi thủi ôm đống sách đi theo JK về trung tâm thành phố. Paradise Tower là đầu não của căn cứ này, không, phải nói là đầu não của vương quốc này mới đúng. Lý do mà tôi không ở đây cùng với anh hai là vì tôi không muốn ngày nào cũng thấy gương mặt than của  JK ah~~~ nhìn thế thì tôi sẽ đông lạnh mất!

Điện ha, nghe oách chứ? Tất cả tang thi cao cấp có thể nói chuyện và nhớ đều gọi tôi như thế đó! Vì tôi là em của Vương nha! Nói thì nói thế, tang thi điện hạ tôi đây chẳng có lấy một thuộc hạ, chẳng sai bảo được ai. Điện hạ tôi đây thường xuyên bị mấy tang thi thuộc hạ của anh hai xem là trẻ con. Nói chung, tôi hình như chẳng làm được tích sự nào hết. Toàn ăn rồi đi chơi không à! Ờ, ngẫm lại hình như tôi giống sâu gạo quá à! ((((((^_^: Ngại ghê!

Tôi ngồi trên tầng thượng của tòa tháp. Tối nay gió thật mạnh. Mang theo hơi nước ẩm ướt. Sắp có mưa hay bão sao? Aizz…anh hai thân mến! Chừng nào anh mới về ah? Khối băng sau lưng sắp làm đông lạnh em của anh rồi nè!

“Điện hạ! Ngài vui lòng đi vào trong được chứ?”

“JK! Anh không nghĩ tối nay nên hóng gió sao? Nếu anh không thích hóng gió thì cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho ta nha! Ta hoàn toàn có thể tự lo cho mình!”

“Tự lo cho mình? Điện hạ ngài đang kể chuyện huyễn huyễn sao?”

“Không cần đả kích người khác như thế nha!”

JK nhìn chằm chằm tôi đến mức tôi đang cảm thấy bản thân đang đông cứng thì anh ta xoay người đi.

“Tạm tin ngài một lần! Nhớ đi vào sớm!”

⊙︿⊙ Oh, để tôi một mình thật à? Không giám sát thật à? Dễ vậy sao?

JK đi rồi. Tôi ở trên cao, nhìn xuống mọi thứ bên dưới. Ở rìa thành phố, khu vực giáp biển có ánh sáng. Đó là nơi ở của tù binh loài người. Còn cả thành phố này đều chìm trong bóng đêm. Với tang thi, bóng đêm này không là gì cả. Đó là thời điểm tang thi năng động nhất trong ngày.

Thật sự rất tĩnh lặng. Gió đã ngừng thổi. Không ánh sáng, không âm thanh. Bầu trời đêm đầy sao. Thật đẹp! Có cảm giác bản thân là một phần của vũ trụ vậy.

“Chủ nhân…gần nhà có động tĩnh khác thường!”

Tôi chợt nghe được tiếng của Eddy. Nó đang dùng thần giao cách cảm truyền suy nghĩ cho tôi.

Woah~~ đêm nay có vẻ náo nhiệt nha~~~

“Ta về nhà  đây!” Truyền suy nghĩ của mình đến cho JK. Ta nhảy xuống từ tầng thượng cách mặt đất 111m. Tan xác? Không hề gì, tôi sở hữu dị năng Không gian. Tạo ra những kết giới hộp nho nhỏ và làm thành những bậc thang để về nhà. Di chuyển trên không mới thực sự là điều tôi yêu thích. Đây là cách sử dụng không gian hình hộp mà tôi học được trong một quyển manga cũ không biết tên, tiết kiệm rất nhiều năng lượng và rất thuận tiện trong việc đi lại khắp nơi trong thành phố này.

Ngôi nhà tôi ở nằm ở ngoại ô thành phố, khá gần cửa ngõ của thành phố với hai mặt giáp biển này. Ngôi nhà này rất rộng lớn, xây theo phong cách cổ xưa với diện tích lên tới hơn 5 hecta, gần như một resort trên núi vậy. Nghe nói hình như nhà tôi có huyết thống hoàng tộc cổ xưa thế nên đây là thứ chúng tôi được thừa kế! Đó cũng là một phần lý do vì sao tôi được gọi là Điện hạ đấy!

Chưa về đến nhà tôi đã thấy việc gì gây ra động tĩnh lớn vậy. Có người vào thành phố. Aiyaya~~~ lâu rồi tôi chưa thấy con người. Ai mà gan quá vậy? Dám đột nhập vào thủ đô của Vương quốc tang thi?

Đi xem đi xem! Náo nhiệt ghê à!

Tôi đứng từ trên cao nhìn xuống. Cuối cùng cũng thấy được kẻ gan dạ đó! Là hai con người. Cả hai người đều bị thương. Mùi máu rất nồng. Một người khoảng 30 đang cõng một người khác, trẻ hơn. Người được cõng đã ngất đi. Người kia thật trâu bò nha! Vừa bị thương, vừa mang nặng nhưng vẫn có thể đẩy lùi được vô số tang thi đang kéo tới.

Ầy, có gì ăn nữa thì tốt quá nha! Như đang xem cine trong truyền thuyết vậy!

Phải công nhận người đàn ông đó mạnh thật. Như thế mà vẫn còn chạy được. Hai người đó có phải một cặp hông ta? Cường công và nhược thụ? Chà, máu hủ của tôi đang dâng trào đây!

Vậy mà cũng chống đỡ được gần nửa tiếng nha! Mạnh thật! Nhưng hình như người đàn ông đó quyết định vất bỏ gánh nặng rồi hay sao ấy. Anh ta chạy vào một ngôi nhà bỏ hoang. Đặt người kia xuống.

Chà…tôi biết thể nào cũng vậy mà! Có ai lại vì người khác mà vất bỏ tính mạng của mình đâu! Oh, anh ta làm gì thế kia? Đánh dã chiến lần cuối ah?
Tôi hạ thấp xuống, đứng trên mái nhà vỡ. Hôm nay không có trăng nên tôi không lo bị hắt bóng xuống dưới. Tha hồ xem mà không bị phát hiện.

Người đàn ông cởi áo khoác của mình và người kia. Khoác áo của mình cho người kia và cầm cái áo mang đầy mùi máu đó cột bên người. Anh ta bỏ lại cái ba lô chứa thuốc, thức ăn và nước cho người kia. Làm một quân lễ.

“Căn cứ cần cậu! Tôi đi trước! Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ vẫn là bạn nhé!”
Cúi chào thật sâu, anh ta rời khỏi ngôi nhà sau khi chèn cửa thật chặt để đám tang thi không tràn vào được. Anh ta chạy về hướng ngược lại.

Tôi thật sự rất ngạc nhiên. Tôi chỉ thấy người ta vất bỏ đồng bọn thôi, chưa từng thấy lại hy sinh vì đồng bọn bao giờ. Quả thật, nếu con người cứ như vậy, tang thi chúng tôi không có đường sống mất.

“Tống…ca…tôi…”

Thật đáng kinh ngạc. Người bị bỏ lại thương nặng như thế mà vẫn chưa mất ý thức. Dường như tôi nghe thấy anh ta khóc.

Tôi đã quyết định. Tôi muốn hiểu hơn về con người, địch thủ của chúng tôi.
Tôi chọn hai người này dẫn đường cho tôi. Được rồi! Tang thi điện hạ tôi đây sẽ cứu hai người một phen!

Tạo ra một không gian che phủ cả ngôi nhà. Như thế này mới an tâm đi được. tang thi cũng đâu có ngu ngốc đến mức không biết vào bằng lối mãi nhà chứ! Tôi đuổi theo người đàn ông được gọi là Tống ca đó.

Con đường trước mắt tôi đã hiện ra. Lần đầu tiên không còn cảm thấy nhàm chán nữa. Tôi muốn ra ngoài khỏi sự bảo hộ của anh hai. Tôi muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài mà không cần anh hai phải kể. Và tôi sẽ đi!

Lúc tôi đuổi kịp người đàn ông gọi là Tống ca đó, anh ta đang bị một đám tang thi bao vây và sắp bị nuốt chửng bởi đồng loại của tôi. Một không gian nho nhỏ được tạo ra ngăn cách giữa anh ta và đám tang thi. Búng tay một cái, không gian to ra và đẩy lùi đám tang thi đó ra xa. Anh ta ngước mắt nhìn tôi.

“Ai…vậy?”

Người anh ta dày đặc vết thương và mắt dường như không còn nhìn rõ mọi vật.

“Tôi sẽ cứu anh! Và tôi là tang thi!”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

Lúc này, Tang thi điện hạ của chúng ta hoàn toàn không hề biết anh hai vương giả của mình đã trở về và đang quan sát mình. JK đứng bên cạnh anh, nhìn theo đầy lo lắng.

“Như thế sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu! Đó là con đường mà nó đã chọn! Ta sẽ không ngăn cản nó!”

“Nhưng…”

“Nó là Ciel, điện hạ của tộc tang thi, em của tang thi vương ta – kẻ thống trị chủng tộc tang thi! Chính vì thế, nó sẽ không sao!”

Nhìn theo bóng của em mình, tang thi vương mỉm cười.

“Hẹn gặp lại, em ta!”


(còn tiếp)

/1

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status