Editor: Vivi_V1989
Ngày hôm sau, căn cứ vào tin tức mà mình nghe được ở quán bar, Thu Đồng Tâm đúng giờ tới nơi mà Tiết Hàn gặp tiểu bạch kiểm.
Thật ra hôm nay tâm tình của cô không tệ.
Từ nhỏ đến lớn khắc khẩu với ba mẹ vô số lần, đã luyện cho cô được một thân kỹ năng rất lợi hại—giận không qua một đêm.
Tức giận bùng nổ cũng được, trái tim lạnh lẽo đến tột đỉnh cũng thế, cô sẽ tự chữa khỏi cho mình. Nếu không thì đã sớm bị đôi ba mẹ kỳ quái kia tức chết rồi.
Cho nên Thu Đồng Tâm còn trang điểm một phen. Cô cũng không biết rốt cuộc người mẹ kia của mình nuôi tiểu bạch kiểm, nhưng cô biết bà ấy không phải chỉ dựa vào tiền để chinh phục đàn ông.
Sau đó cô cũng như ý nguyện mà thấy được ngồi đối diện Tiết nữ sĩ, người được gọi là 'tuổi trẻ soái khí, dáng người cao ráo, nhưng bởi vì là xử nam mà giá cả cao' tiểu bạch kiểm.
Ngoại hình cơ bản là đúng với miêu tả, chỉ là nhìn qua có chút lạnh lùng.
'Đầu năm nay kiểu tính cách này có chút hot nha!'
Thu Đồng Tâm cười lạnh một tiếng, gọi điện cho trợ lý của Tiết nữ sĩ, cho cô ta hai vạn để cô ta tìm cớ làm Tiết nữ sĩ quay về công ty. Giao dịch như vậy cũng không phải là lần đầu tiên Thu Đồng Tâm làm.
Quả nhiên, không lâu sau cô nhìn thấy Tiết nữ sĩ nghe điện thoại, nói vài câu với tiểu bạch kiểm rồi rời đi.
Thấy tiểu bạch kiểm ngồi trong chốc lát nghe điện thoại cũng chuẩn bị đi, Thu Đồng Tâm đến đối diện hắn ngồi xuống.
Cô biết, chỉ bằng vào gương mặt có phần tương tự với Tiết nữ sĩ thì tiểu bạch kiểm nhất định biết cô.
Quả nhiên, người nọ ngẩn người, mở miệng nói: "Cô là con gái của Tiết tổng?"
"Đúng vậy."
Thu Đồng Tâm nói thẳng không cố kỵ: "Tôi muốn nói, chuyện vừa rồi anh nói cùng bà ấy, nói thẳng đi, bà ấy ra giá với anh bao nhiêu?"
Tiết nữ sĩ bao đàn ông còn sợ cô bao không được sao?
"Hai trăm vạn."
(*1 NDT= 3.281 VNĐ,
200 vạn=6 tỷ 562 ngàn VNĐ)
"Hai..." Thu Đồng Tâm thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, "Một năm?"
Cô quá hiểu Tiết nữ sĩ, rất chăm chỉ thay đổi người, cho dù bao dưỡng tiểu bạch kiểm nhiều nhất cũng chỉ một tháng.
Nhưng một tháng hai trăm vạn, hoàn toàn có thể bao dưỡng nam minh tinh nổi tiếng nào đó rồi nha. Người trước mặt này, danh còn chưa biết, sao có thể quý như vậy?
Chẳng lẽ đầu năm nay xử nam có giá như vậy sao? Nhưng ai biết hắn xử thật hay là giả?
Tiết nữ sĩ ơi, bà có tiền cũng không nên chơi lớn như vậy chứ?
"Chúng tôi không hợp tác dài hạn, một lần hai trăm vạn."
"Một... lần..." Thu Đồng Tâm nghẹn họng nhìn trân trối, một lần ân ái hai trăm vạn? Tiết nữ sĩ này cmn là gặp được chân ái*?
*Chân ái: tình yêu đích thực.
"Mẹ tôi... bà ấy vậy mà có thể ra giá cao như vậy? Có phải có điểm gì quý hay không?"
Nói thật, với cái giá này, cô thật đúng là không bao nổi mà.
Tiểu bạch kiểm thấy phản ứng của cô, biểu tình vẫn đạm mạc như cũ:
"Giá cả là căn cứ vào năng lực nghiệp vụ mà định ra, ở trong ngành, cái giá này rất hợp lý."
Năng lực nghiệp vụ...
Thu Đồng Tâm nhịn không được lại đánh giá người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới một lần nữa. Dáng người ngon, gương mặt đẹp, khí chất xuất sắc, nói chuyện tao nhã, thanh âm cũng con mẹ nó dễ nghe. Ngoại trừ cao ngạo lạnh lùng, những cái khác toàn là ưu điểm. Nhìn ngoại hình này, xác thật là vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng cho dù nơi đó của hắn rất mạnh, hắn cũng thật sự 'sạch sẽ', nhưng cũng không đến mức nhiều tiền như vậy nha?
Ngủ một giấc hai trăm vạn, đây là cái khái niệm gì vậy?
Nhưng nhìn dáng vẻ hắn tự tin như vậy, giá cả chắc chắn sẽ không giảm rồi.
Vậy.. đè trước, đè xong rồi quỵt nợ!
Dù sao mục đích chính của cô chính là ngủ với tiểu bạch kiểm mà Tiết nữ sĩ chuẩn bị bao dưỡng để xả giận. Chỉ cần có thể đem người đàn ông đối diện ngủ được rồi thì quản cô dùng thủ đoạn gì.
Cố ý co rúm bả vai lại một chút, Thu Đồng Tâm ngẩng đầu vẻ mặt vô hại mà nhìn hắn:
"Nơi này điều hoà mở quá lớn, tôi có chút lạnh, chúng ta có thể đổi nơi khác bàn lại không?"
"Có thể, Thu tiểu thư muốn đi nơi nào?"
"Tôi không lái xe, anh có lái xe không?"
Cô đương nhiên sẽ không ngốc mà nói thẳng đi khách sạn như vậy. Rốt cuộc giá cả còn chưa nói xong đâu. Lỡ như để tiểu bạch kiểm biết được ý đồ cô chỉ muốn đem hắn ăn sạch nhưng không muốn đưa tiền, chắc sẽ xong đời.
Cho nên, cô chuẩn bị xuống tay trực tiếp trên xe của tiểu bạch kiểm.
Đương nhiên, nếu tiểu bạch kiểm không có xe hoặc là không lái xe vậy thì đổi một nơi mà hắn không hoài nghi.
"Có".
Đến nha, vậy không cần phí não suy nghĩ nơi khác rồi, liền trên xe đi.
Cô cũng thật bội phục người đàn ông trước mặt, rõ ràng là bán thân lại có thể làm ra vẻ quang minh chính đại như vậy, một chút cũng không thể nhận ra là loại người đấy.
Bất quá, ngẫm lại nếu như bọn họ mà cảm thấy thẹn với lương tâm thì sao làm cái nghề này.
...
Nhìn chiếc xe của tiểu bạch kiểm đang đỗ trước mặt, Thu Đồng Tâm nháy mắt hiểu rõ. Hắn tuyệt đối là giả xử nam, lúc trước khẳng định đã hầu hạ kim chủ khác. Nếu không thì làm sao mua nổi cái siêu xe trăm vạn này? Nếu không cần bán mình cũng mua được thì hiện tại hắn còn tới bán cái rắm a!
"A..."
Thấy tiểu bạch kiểm tiến lên mở cửa xe cho cô vừa vặn đưa lưng về phía cô, Thu Đồng Tâm thuận thế giả vờ té ngã, trực tiếp ngồi quỳ trên mặt đất, che mắt cá chân lại, bộ dáng giả vờ bị thương rất thống khổ.
Đại khái là đi theo Cao Hạ kỹ thuật diễn thuộc phái thực lực kia lâu rồi, cô phát hiện bản thân nước mắt cũng có thể nói đến là đến.
Quả nhiên, tiểu bạch kiểm nửa điểm hoài nghi cũng không có, chạy nhanh đến bên người muốn nâng cô dậy.
Bắt lấy cánh tay hắn 'Gian nan' mà đứng lên, đem toàn bộ thân mình đều dựa vào trong lòng ngực hắn, Thu Đồng Tâm nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn:
"Đau quá... Có phải hay không... Có phải hay không gãy xương..."
Mỗi khi ở những lúc như thế này, cô phải đặc biệt cảm tạ gương mặt quá thuần lương vô hại của mình. Cô tin tưởng tuyệt đối giờ phút này ở trong mắt người đàn ông, cô tuyệt đối là mảnh mai yếu đuối, chọc người thương tiếc.
Dưới loại tình huống này, tiểu bạch kiểm sẽ không hoài nghi cô có mục đích gì.
Quả nhiên, chỉ thấy hắn do dự một chút, liền khom lưng ôm cô đến ghế lái phụ, trầm giọng nói:
"Cô nhịn một chút, để tôi giúp cô nhìn xem."
Hai mắt đẫm lệ trong mông lung, cô nhìn tiểu bạch kiểm đứng ở bên ngoài xe. Hắn cong eo tháo giày cao gót của cô, thật cẩn thận mà giúp cô xem xét mắt cá chân.
"Ân..." Cắn môi phát ra một tiếng rên rỉ nũng nịu, trong giọng nói Thu Đồng Tâm đã mang theo chút nức nở:
"Nhẹ chút... A... Đau quá..."
Cảm ơn mấy bộ phim AV trong máy tính, để cho cô đến âm thanh nào đó cũng học được giống như đúc, làm cho cả không khí trong xe đều trở nên ái muội.
Sau đó, cô đúng như ý nguyện mà thấy biểu tình của tiểu bạch kiểm có chút biến hoá. Đặc biệt là khi hắn chuẩn bị ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt mới hướng lên trên di chuyển một chút liền dừng lại.
Bởi vì vừa rồi cô viện cớ đau đớn nên giãy giụa, cố ý mở hai chân ra, cái váy vốn thật ngắn bị kéo lên trên. Hiện tại hắn nhìn thấy, là cái quần lót ren màu trắng trong suốt. Cô tin rằng một cái liếc mắt này hắn có thể nhìn thấy lông tóc màu đen bên trong.
Quyến rũ đàn ông cô không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng tri thức lý luận là một bộ. Hiện tại tốt nhất là làm cho người đàn ông này chủ động đè cô, đến lúc đó cô muốn quỵt nợ không trả tiền sẽ càng dễ dàng.
Thấy người đàn ông cưỡng ép bản thân dời ánh mắt đi, nhưng vẫn nhịn không được mà hầu kết lăn lộn một chút. Thu Đồng Tâm không khỏi đắc ý mà cười trong lòng, không tiếng động hò hét 'Mau tới đè tôi xuống đi!'
Nhưng mà ngay lúc cô cho rằng tiểu bạch kiểm sẽ có động tác, hắn bỗng nhiên nói:
"Bước đầu tôi xem không gãy xương, cũng không có vấn đề gì lớn đâu. Nhưng chung quy tôi cũng không phải chuyên nghiệp, vẫn nên đưa cô tới bệnh viện khám xem."
/388
|