Tôi Mà Anh Cũng Dám Yêu?........ Anh Ngu Sao???
Chương 61: Ba có làm việc gì liên quan đến hắc đạo không?
/80
|
“Linh, cậu sao rồi bị ba mẹ mắng đến đờ đẫn luôn rồi à?” Diệp Phi ngồi cạnh giường cợt nhả trêu chọc Tiếu Vi.
Cô nhếch miệng, cái tên này có chết cũng không thể nào thay đổi cái tính cợt nhả của hắn được! “Có chuyện gì sao?”
“Haha cũng không có gì chỉ là hôm nay rảnh rỗi đến thăm cậu tiện thể nói luôn cho cậu một chuyện tôi vừa mới phát hiện ra hôi.” Diệp Phi tỏ vẻ đắc ý nói
“Vậy thì nói đi, dài dòng như thế làm cái gì!” Tiếu Vi thực sự không muốn cùng thằng cha này nói nhảm
“Người đâu mà thiếu kiên nhẫn thế không biết! Chẳng là chuyện như thế này, ngày nảy ngày nay chả là mới hôm nay, vào một ngày bầu trời trong xanh chim hót vui mừng, bướm tung tăng bay….. khụ khụ được rồi….” bị ánh mắt chết chóc của cô dọa sợ, cậu đành phải dừng ngay mấy câu nói nhảm kia lại “Chuyện là chúng ta sẽ kết thúc kì huấn luyện trước thời hạn bởi sau khi thể nghiệm cuộc sống trong khu rừng kia có quá nhiều người bị thương, đồng thời cũng đưa luôn ra kết quả của kì huấn luyện, cậu nói xem cậu được xếp vào loại nào?” Diệp Phi cười đến hai con mắt híp lại thành một đường chỉ.
“Tôi không quan tâm, dù sao thì xếp loại nào cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.” Tiếu Vi không quan tâm nói, nói thật cô vốn không có ý định gì với quân đội cả, vào đây cũng chỉ để cho bản thân cô tự mình rèn luyện thôi, xếp loại gì gì đó không nằm trong ý định của cô, vậy nên thế nào cũng được.
“Tiểu yêu quái cô nói như thế là không được đâu nhá! Nói thế nào thì anh cũng thấy cô đã rất nỗ lực trong kì huấn luyện lần này, bây giờ nói cô không quan tâm, cô không cảm thấy mình rất mâu thuẫn hay sao?” Lam An vừa lúc mở cửa nghe được câu nói của cô, cậu lập tức lên tiếng phủ quyết giọng điệu không quan tâm của cô.
“Đến rồi sao, tôi còn tưởng là sau khi nghe xong thông báo kết thúc huấn luyện cậu đã chạy luôn về với mẹ rồi chứ!” Diệp Phi đùa cợt nói, cậu nói vừa phát ra, khuôn mặt Lam An lập tức đen lại
“Mẹ kiếp, đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi! Tiểu quái cô đừng tiếp xúc nhiều với tên này nếu không lại ảnh hưởng đến đời sau của cô!” Lần này lại đến Tiếu Vi đen mặt cái gì mà ‘ảnh hưởng đến đời sau’! Cái tên này có biết dùng từ không vậy?!
“Buồn cười, cậu ấy tiếp xúc với tôi hay không còn khiến con khỉ đột như anh xen vào sao?” Diệp Phi khoanh tay cười lạnh.
“Cậu… cậu dám mắng tôi là khỉ đột! Ha ha nếu tôi là khỉ đột thì cậu chính là khỉ đầu chó rồi, không sao cả đều là đồng loại, lại đây chúng ta trao đổi tình cảm chút!” Lam An nghiến răng phản bác lại
“Bản đại gia đây lười nói chuyện với khỉ đột, mau mau cuốn xéo nhanh một chút, ở đây là phòng bệnh, không phải là gánh xiếc để anh diễn trò!” đùa! Từ xưa đến nay đánh võ mồm chưa từng có ai đánh bại cậu, bây giờ tên này không biết tự lượng sức mình chán sống đi vuốt râu hùm, cậu không làm cho tức đến phát điên đã là may!
“Cậu…. cậu….. tiểu quái cô phải làm chủ cho anh! Cậu ta ức hiếp người quá đáng!” Lam An không còn cách nào khác đành phải cầu cứu Tiếu Vi.
Tiếu Vi ở một bên xem diễn nãy giờ, buồn cười nhìn gương mặt đáng thương của Lam An, trong lòng thầm nghĩ, đúng là hơi giống khỉ thật ha ha.
Nhìn gương mặt muốn cười của Tiếu Vi mà Lam An phát giận, anh gầm thét “Tiểu quái cô không phải người! Cô lại dám cười anh!”
“Được rồi, em không cười nữa, anh cũng đừng có tức giận!” nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phò của Lam An, Tiếu Vi đành mở lòng từ bi lên tiếng, cũng ngăn cho Diệp Phi tiếp tục nói.
“À hai người có thấy ba mẹ tôi đâu không, từ hôm qua đã không thấy bọn họ trở lại đây, không lẽ họ về rồi?” Tiếu Vi hơi sốt ruột khi hỏi đến ông bà Hà.
“Nghĩ nhiều vừa thôi, họ lo cho cậu còn chưa hết huống chi là trở về bỏ mặc cậu tại đây! Ba mẹ cậu đang thu xếp đồ đạc cho cậu, có lẽ cũng sắp xong rồi đấy, đang trên đường trở lại đây cũng nên.” Diệp Phi ngắt lời không cho Tiếu Vi tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Quả nhiên, một lúc sau hai ông bà cầm theo túi hành lí của cô đi đến phòng bệnh, khuôn mặt hai người không có vẻ khó coi như hôm qua, khi mở cửa bước vào thấy Diệp Phi cùng Làm An đang nói chuyện cùng cô thì sắc mặt hơi mỉm cười.
“Chào hai bác hôm qua xảy ra nhiều chuyện cháu không chào hỏi hai bác được, bây giờ cháu chính thức giới thiệu, cháu là Lam An đồng đội cùng kề vai sát cánh cùng Ngọc Linh con gái hai bác, cũng là an hem kết nghĩa với em ấy.” Lam An mồm to giới thiệu bản thân.
Tiếu Vi thầm trợn mắt, cái gì mà anh em kết nghĩa? Cô từng kết nghĩa anh em với thằng cha này sao, sao cô không biết gì vậy?
Diệp Phi liếc mắt nhìn Lam An đầy khinh bỉ, ra vẻ lịch sự lên tiếng “Chào hai bác cháu là Diệp Phi, bạn học thân thiết kiêm đồng đội kết nghĩa anh em của Ngọc Linh, bình thường cháu luôn chăm sóc cô ấy coi cô ấy như em gái mà đối đãi, hai bác có thể yên tâm ở cháu!” cậu ưỡn ngực, bày ra tư thế một người anh tốt.
Tiếu Vi lại trợn trắng mắt, cái tên này có thể ba hoa thêm chút nữa không? Nhận cô làm em gái làm gì, sao không trực tiếp nhận con gái luôn đi! Thừa lúc ba mẹ không chú ý, Tiếu Vi lườm hai tên bốc phét kia một cái sắc như dao găm.
“Cảm ơn hai cậu trong thời gian qua đã chăm sóc con bé, chúng tôi cũng không biết nói gì để cảm ơn cả, thôi thì khi nào rảnh rỗi hai cậu có thể ghé qua nhà dùng bữa cơm cùng chúng tôi, dù sao thì từ trước tới giờ Linh nó chưa bao giờ dẫn bạn về nhà cả.” bà Hà cười nói, tuy là con trai nhưng hai thằng bé này không phải người xấu, trên người chúng nó tỏa ra sự chính trực của người làm lính cũng như con nhà gia giáo, con gái có người như vậy làm bạn bà cũng yên tâm.
“Không có gì ạ, đây là việc chúng cháu nên làm!” hai cu cậu ngoan ngoãn nói như vậy.
Ông Phàm đứng cạnh giường Tiếu Vi, mỉm cười nhìn bà Hà nói chuyện với hai thằng nhóc kia, tuy ông không mấy thích Thúy Hà nói chuyện với người đàn ông khác nhưng mà thấy tâm trạng của bà tốt hơn ông cũng cảm thấy vui vẻ. Thấy bà cùng hai thằng nhóc kia không biết thì thầm to nhỏ cái gì mà cùng nhau đi ra ngoài ông mới lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Cúi xuống nhìn Tiếu VI đang nằm trên giường, thấy vẻ tiều tụy mệt mỏi của con bé ông cảm thấy đau lòng, tuy cô không phải con gái ruột của ông, nhưng không hiểu vì lí do gì ông lại rất yêu quý con bé, thậm chí ông còn mang cả tâm huyết cả đời mình là chiếc máy tính kia tặng cho cô vào dịp sinh nhật 17 tuổi. Thúy Hà từng hỏi có phải vì bà nên ông mới yêu quí con bé như vậy không, ông không chút do dự nói ‘không phải’, khi nói xong ông cũng giật mình.
“Ngọc Linh, con cảm thấy thế nào rồi, chúng ta đã thu xếp xong hành lí của con rồi, lát nữa xe đến chúng ta sẽ đưa con đến bệnh viện thành phố xem kĩ hơn tình trạng của con, nhưng nếu con cảm thấy không thoải mái chúng ta cũng có thể ở đây một vài ngày.” Ông Phàm dịu dàng nói với cô, trong mắt tràn ngập tình thương của cha đối với con gái.
Tiếu Vi nhìn gương mặt giống hệt ba của mình ở thế giới thực này mà cảm động, lời ông nói thật ấm áp, có phải đây chính là ba không? Ba của cô cũng dịu dàng như vậy, cũng mang lại cho cô sự ấm áp mà không người nào có thể làm được như vậy. Bây giờ cô thật sự rất muốn ôm lấy ông, vùi mặt trong vòng tay ấm áp của ông mà khóc một trận cho thật đã, khóc cho ra hết những cảm giác cô độc, buồn bực, khó chịu trong suốt thời gian ở đây, nhưng cô cố gắng gồng mình nén lại, khóe mắt ửng đỏ nhìn ông chăm chú nhẹ giọng nghẹn ngào nói “Ba à, con xin lỗi, con đã làm cho người cùng mẹ lo lắng, con thật sự xin lỗi hai người.”
Ông Phàm mềm lòng nhìn Tiếu Vi cúi đầu xin lỗi ông, ông đưa tay sờ đầu cô hiền từ nói “Không sao, tất cả đã qua rồi, sau này không xảy ra nữa là được rồi.”
“Ba, con khỏe con muốn cùng hai người trở về nhà, cũng không muốn đến bệnh viện thành phố, tình trạng của con bác sĩ đã nói rất rõ là không sao rồi, bệnh viện ở đây tuy là thuộc về quân đội nhưng lại rất tốt, ba không phải lo lắng đâu.” Tiếu Vi nhìn ông nghiêm túc nói như vậy.
“Ừ vậy cũng tốt”
“Ba, con có chuyện muốn hỏi ba….” Tiếu Vi ngồi thẳng người trên giường bệnh màu trắng xóa, áo bệnh nhân màu xanh nhạt rộng rãi gương mặt nhỏ nhắn vẫn không có chút hồng hào nào, nhưng ánh mắt kiên định cố chấp muốn tìm ra sự thật sáng lấp lánh kia lại làm mờ đi dáng vẻ yếu đuối của cô.
Ông Phàm hơi bất ngờ với câu nói của cô, nhìn ánh mắt cô, ông nhẹ gật đầu “Con cứ hỏi đi.”
“Ba có phải làm việc gì đó liên quan đến hắc đạo không?” Tiếu Vi nhìn ông chăm chú. -->
Cô nhếch miệng, cái tên này có chết cũng không thể nào thay đổi cái tính cợt nhả của hắn được! “Có chuyện gì sao?”
“Haha cũng không có gì chỉ là hôm nay rảnh rỗi đến thăm cậu tiện thể nói luôn cho cậu một chuyện tôi vừa mới phát hiện ra hôi.” Diệp Phi tỏ vẻ đắc ý nói
“Vậy thì nói đi, dài dòng như thế làm cái gì!” Tiếu Vi thực sự không muốn cùng thằng cha này nói nhảm
“Người đâu mà thiếu kiên nhẫn thế không biết! Chẳng là chuyện như thế này, ngày nảy ngày nay chả là mới hôm nay, vào một ngày bầu trời trong xanh chim hót vui mừng, bướm tung tăng bay….. khụ khụ được rồi….” bị ánh mắt chết chóc của cô dọa sợ, cậu đành phải dừng ngay mấy câu nói nhảm kia lại “Chuyện là chúng ta sẽ kết thúc kì huấn luyện trước thời hạn bởi sau khi thể nghiệm cuộc sống trong khu rừng kia có quá nhiều người bị thương, đồng thời cũng đưa luôn ra kết quả của kì huấn luyện, cậu nói xem cậu được xếp vào loại nào?” Diệp Phi cười đến hai con mắt híp lại thành một đường chỉ.
“Tôi không quan tâm, dù sao thì xếp loại nào cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.” Tiếu Vi không quan tâm nói, nói thật cô vốn không có ý định gì với quân đội cả, vào đây cũng chỉ để cho bản thân cô tự mình rèn luyện thôi, xếp loại gì gì đó không nằm trong ý định của cô, vậy nên thế nào cũng được.
“Tiểu yêu quái cô nói như thế là không được đâu nhá! Nói thế nào thì anh cũng thấy cô đã rất nỗ lực trong kì huấn luyện lần này, bây giờ nói cô không quan tâm, cô không cảm thấy mình rất mâu thuẫn hay sao?” Lam An vừa lúc mở cửa nghe được câu nói của cô, cậu lập tức lên tiếng phủ quyết giọng điệu không quan tâm của cô.
“Đến rồi sao, tôi còn tưởng là sau khi nghe xong thông báo kết thúc huấn luyện cậu đã chạy luôn về với mẹ rồi chứ!” Diệp Phi đùa cợt nói, cậu nói vừa phát ra, khuôn mặt Lam An lập tức đen lại
“Mẹ kiếp, đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi! Tiểu quái cô đừng tiếp xúc nhiều với tên này nếu không lại ảnh hưởng đến đời sau của cô!” Lần này lại đến Tiếu Vi đen mặt cái gì mà ‘ảnh hưởng đến đời sau’! Cái tên này có biết dùng từ không vậy?!
“Buồn cười, cậu ấy tiếp xúc với tôi hay không còn khiến con khỉ đột như anh xen vào sao?” Diệp Phi khoanh tay cười lạnh.
“Cậu… cậu dám mắng tôi là khỉ đột! Ha ha nếu tôi là khỉ đột thì cậu chính là khỉ đầu chó rồi, không sao cả đều là đồng loại, lại đây chúng ta trao đổi tình cảm chút!” Lam An nghiến răng phản bác lại
“Bản đại gia đây lười nói chuyện với khỉ đột, mau mau cuốn xéo nhanh một chút, ở đây là phòng bệnh, không phải là gánh xiếc để anh diễn trò!” đùa! Từ xưa đến nay đánh võ mồm chưa từng có ai đánh bại cậu, bây giờ tên này không biết tự lượng sức mình chán sống đi vuốt râu hùm, cậu không làm cho tức đến phát điên đã là may!
“Cậu…. cậu….. tiểu quái cô phải làm chủ cho anh! Cậu ta ức hiếp người quá đáng!” Lam An không còn cách nào khác đành phải cầu cứu Tiếu Vi.
Tiếu Vi ở một bên xem diễn nãy giờ, buồn cười nhìn gương mặt đáng thương của Lam An, trong lòng thầm nghĩ, đúng là hơi giống khỉ thật ha ha.
Nhìn gương mặt muốn cười của Tiếu Vi mà Lam An phát giận, anh gầm thét “Tiểu quái cô không phải người! Cô lại dám cười anh!”
“Được rồi, em không cười nữa, anh cũng đừng có tức giận!” nhìn dáng vẻ tức giận thở phì phò của Lam An, Tiếu Vi đành mở lòng từ bi lên tiếng, cũng ngăn cho Diệp Phi tiếp tục nói.
“À hai người có thấy ba mẹ tôi đâu không, từ hôm qua đã không thấy bọn họ trở lại đây, không lẽ họ về rồi?” Tiếu Vi hơi sốt ruột khi hỏi đến ông bà Hà.
“Nghĩ nhiều vừa thôi, họ lo cho cậu còn chưa hết huống chi là trở về bỏ mặc cậu tại đây! Ba mẹ cậu đang thu xếp đồ đạc cho cậu, có lẽ cũng sắp xong rồi đấy, đang trên đường trở lại đây cũng nên.” Diệp Phi ngắt lời không cho Tiếu Vi tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Quả nhiên, một lúc sau hai ông bà cầm theo túi hành lí của cô đi đến phòng bệnh, khuôn mặt hai người không có vẻ khó coi như hôm qua, khi mở cửa bước vào thấy Diệp Phi cùng Làm An đang nói chuyện cùng cô thì sắc mặt hơi mỉm cười.
“Chào hai bác hôm qua xảy ra nhiều chuyện cháu không chào hỏi hai bác được, bây giờ cháu chính thức giới thiệu, cháu là Lam An đồng đội cùng kề vai sát cánh cùng Ngọc Linh con gái hai bác, cũng là an hem kết nghĩa với em ấy.” Lam An mồm to giới thiệu bản thân.
Tiếu Vi thầm trợn mắt, cái gì mà anh em kết nghĩa? Cô từng kết nghĩa anh em với thằng cha này sao, sao cô không biết gì vậy?
Diệp Phi liếc mắt nhìn Lam An đầy khinh bỉ, ra vẻ lịch sự lên tiếng “Chào hai bác cháu là Diệp Phi, bạn học thân thiết kiêm đồng đội kết nghĩa anh em của Ngọc Linh, bình thường cháu luôn chăm sóc cô ấy coi cô ấy như em gái mà đối đãi, hai bác có thể yên tâm ở cháu!” cậu ưỡn ngực, bày ra tư thế một người anh tốt.
Tiếu Vi lại trợn trắng mắt, cái tên này có thể ba hoa thêm chút nữa không? Nhận cô làm em gái làm gì, sao không trực tiếp nhận con gái luôn đi! Thừa lúc ba mẹ không chú ý, Tiếu Vi lườm hai tên bốc phét kia một cái sắc như dao găm.
“Cảm ơn hai cậu trong thời gian qua đã chăm sóc con bé, chúng tôi cũng không biết nói gì để cảm ơn cả, thôi thì khi nào rảnh rỗi hai cậu có thể ghé qua nhà dùng bữa cơm cùng chúng tôi, dù sao thì từ trước tới giờ Linh nó chưa bao giờ dẫn bạn về nhà cả.” bà Hà cười nói, tuy là con trai nhưng hai thằng bé này không phải người xấu, trên người chúng nó tỏa ra sự chính trực của người làm lính cũng như con nhà gia giáo, con gái có người như vậy làm bạn bà cũng yên tâm.
“Không có gì ạ, đây là việc chúng cháu nên làm!” hai cu cậu ngoan ngoãn nói như vậy.
Ông Phàm đứng cạnh giường Tiếu Vi, mỉm cười nhìn bà Hà nói chuyện với hai thằng nhóc kia, tuy ông không mấy thích Thúy Hà nói chuyện với người đàn ông khác nhưng mà thấy tâm trạng của bà tốt hơn ông cũng cảm thấy vui vẻ. Thấy bà cùng hai thằng nhóc kia không biết thì thầm to nhỏ cái gì mà cùng nhau đi ra ngoài ông mới lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Cúi xuống nhìn Tiếu VI đang nằm trên giường, thấy vẻ tiều tụy mệt mỏi của con bé ông cảm thấy đau lòng, tuy cô không phải con gái ruột của ông, nhưng không hiểu vì lí do gì ông lại rất yêu quý con bé, thậm chí ông còn mang cả tâm huyết cả đời mình là chiếc máy tính kia tặng cho cô vào dịp sinh nhật 17 tuổi. Thúy Hà từng hỏi có phải vì bà nên ông mới yêu quí con bé như vậy không, ông không chút do dự nói ‘không phải’, khi nói xong ông cũng giật mình.
“Ngọc Linh, con cảm thấy thế nào rồi, chúng ta đã thu xếp xong hành lí của con rồi, lát nữa xe đến chúng ta sẽ đưa con đến bệnh viện thành phố xem kĩ hơn tình trạng của con, nhưng nếu con cảm thấy không thoải mái chúng ta cũng có thể ở đây một vài ngày.” Ông Phàm dịu dàng nói với cô, trong mắt tràn ngập tình thương của cha đối với con gái.
Tiếu Vi nhìn gương mặt giống hệt ba của mình ở thế giới thực này mà cảm động, lời ông nói thật ấm áp, có phải đây chính là ba không? Ba của cô cũng dịu dàng như vậy, cũng mang lại cho cô sự ấm áp mà không người nào có thể làm được như vậy. Bây giờ cô thật sự rất muốn ôm lấy ông, vùi mặt trong vòng tay ấm áp của ông mà khóc một trận cho thật đã, khóc cho ra hết những cảm giác cô độc, buồn bực, khó chịu trong suốt thời gian ở đây, nhưng cô cố gắng gồng mình nén lại, khóe mắt ửng đỏ nhìn ông chăm chú nhẹ giọng nghẹn ngào nói “Ba à, con xin lỗi, con đã làm cho người cùng mẹ lo lắng, con thật sự xin lỗi hai người.”
Ông Phàm mềm lòng nhìn Tiếu Vi cúi đầu xin lỗi ông, ông đưa tay sờ đầu cô hiền từ nói “Không sao, tất cả đã qua rồi, sau này không xảy ra nữa là được rồi.”
“Ba, con khỏe con muốn cùng hai người trở về nhà, cũng không muốn đến bệnh viện thành phố, tình trạng của con bác sĩ đã nói rất rõ là không sao rồi, bệnh viện ở đây tuy là thuộc về quân đội nhưng lại rất tốt, ba không phải lo lắng đâu.” Tiếu Vi nhìn ông nghiêm túc nói như vậy.
“Ừ vậy cũng tốt”
“Ba, con có chuyện muốn hỏi ba….” Tiếu Vi ngồi thẳng người trên giường bệnh màu trắng xóa, áo bệnh nhân màu xanh nhạt rộng rãi gương mặt nhỏ nhắn vẫn không có chút hồng hào nào, nhưng ánh mắt kiên định cố chấp muốn tìm ra sự thật sáng lấp lánh kia lại làm mờ đi dáng vẻ yếu đuối của cô.
Ông Phàm hơi bất ngờ với câu nói của cô, nhìn ánh mắt cô, ông nhẹ gật đầu “Con cứ hỏi đi.”
“Ba có phải làm việc gì đó liên quan đến hắc đạo không?” Tiếu Vi nhìn ông chăm chú. -->