Tôi Mang Thai Đứa Bé Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 16: Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta.
/351
|
Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
Lòng người đều là lòng tham không đáy.
Đời trước, từ sau khi Diệp Tình nhìn thấy một nhà ba người của Diệp Trăn hạnh phúc mỹ mãn, hình ảnh đó liền một mực hiển hiện trong đầu cô ta, ngày ngày nhớ tới, hàng đêm mơ thấy. Thời thời khắc khắc cô ta đều cảm thấy hận bản thân mình, lúc trước tại sao lại xem thường, bỏ đi cái thân phận bà Lục mà ai cũng mong muốn và hâm mộ này.
Sau khi trùng sinh, hình ảnh kia vẫn như cũ hiện ra trong đầu óc cô ta. Rất nhiều đêm cô ta đều mơ thấy, khuôn mặt giống mình như đúc trong hình ảnh kia, Diệp Tình lại cảm thấy đó chính là mình!
Cô ta trở thành một người mẹ có con trai đáng yêu hiểu chuyện, trở thành người được nam nhân quyền thế ngập trời này nâng ở trên đầu trái tim, trở thành bà Lục mà ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.
Mà bây giờ sự tình phát triển cũng đúng như cô ta mong muốn, cô ta đã trở thành vợ của Lục Bắc Xuyên rồi. Cô ta thậm chí còn có thể đoán trước, tương lai không lâu nữa, Lục Bắc Xuyên sẽ triệt để yêu mình, mình cũng sẽ vì hắn mà sinh một đứa con trai nhu thuận hiểu chuyện. Nhân sinh của cô ta sẽ không nghèo túng, càng sẽ không vất vả nữa. Cô ta sẽ sống thật hạnh phúc, còn phải hạnh phúc hơn so với Diệp Trăn đời trước nữa.
*Hãy đọc ở trang chính chủ để editor có động lực ra chương mới QAQ*
Đây là giấc mộng tương lai đẹp đẽ mà cô ta ngày ngày chờ mong.
Ngay tại lúc Diệp Tình đang tự mình ảo tưởng, Diệp Trăn lại trở về rồi?
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Trăn, trong nháy mắt, sợ hãi, lo lắng, phẫn nộ, ghen ghét,... các loại cảm xúc khác nhau thi nhau xông lên đầu cô ta, tựa như một quả cầu lửa, đốt tất cả lý trí của cô ta thành tro bụi.
Giống như là mộng đẹp tan thành mây khói, sự tồn tại của Diệp Trăn phảng phất như là đang nhắc nhở cũng như cười nhạo cô ta đời trước nghèo túng và khổ sở như thế nào.
"Mày có phải là hối hận rồi hay không? Cảm thấy mình từ bỏ cái thân phận bà Lục này thực đáng tiếc cho nên bây giờ trở về, muốn đổi lại sao? Diệp Trăn, tao cảnh cáo mày, cái vị trí bà Lục này ngay từ đầu đã là của tao! Không phải đồ vật của mày thì đừng ngấp nghé!"
Nghe được những lời này của Diệp Tình, Diệp Trăn đứng hình trong chốc lát. Cô không phải cái loại người thích ngấp nghé đồ vật của người khác, huống chi còn là cái thân phận vợ của Lục Bắc Xuyên này, cô không quan tâm chút nào, thậm chí còn tránh không kịp.
Nói đùa cái gì vậy? Trong tiểu thuyết, kết cục sau cùng của vợ trùm phản diện thế mà là làm đủ trò xấu, sau đó sống cô độc hết quãng đời còn lại trong lao ngục!
"Diệp Trăn" là người xấu, thế nhưng những việc phạm pháp một việc cô cũng không có làm, nhiều lắm thì cũng chỉ là làm một nữ phụ ác độc làm chút sự việc chanh chua bình thường mà thôi, kết cục tai ương trong lao ngục hoàn toàn là bị trùm phản diện liên lụy.
Dưới loại tình huống này, thân phận của bà Lục đối với cô mà nói chính là một cái vé đi thẳng vào ngục giam.
Bất quá cô cũng thực tiếc hận thay Diệp Tình.
Khỏe mạnh làm một nữ chính thiện lương thì không muốn, hết lần này tới lần khác muốn trở thành vợ của trùm phản diện để làm gì? Ngại cuộc đời mình quá mức thông thuận nên muốn tìm một chút kích thích sao?
"Chị, chị hiểu lầm em rồi," Diệp Trăn thở dài, đưa thẻ lên máy bay ra, "Năm giờ máy bay cất cánh, lúc em đang đứng xếp hàng sắp lên máy bay rồi, anh rể lại đột nhiên xuất hiện mang em đi, em cũng không còn cách nào khác."
Diệp Tình nhìn cũng không thèm nhìn cái thẻ lên máy bay kia, "Lục Bắc Xuyên muốn dẫn mày đi chẳng lẽ mày không cự tuyệt anh ấy được sao? Còn có, sau khi hai chân anh ấy khỏi hẳn rồi, chuyện thứ nhất chính là đi sân bay tìm mày. Diệp Trăn, nếu như nói hai người không có chuyện gì mày cảm thấy tao sẽ tin tưởng sao?"
Bây giờ Diệp Tình thật sự rất luống cuống.
Đời trước Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên ân ái như vậy, Lục Bắc Xuyên nâng cô (*) ở trên đầu trái tim mà sủng. Đời này nếu như hai người lại một lần nữa yêu nhau, công sức của cô ta chẳng phải là đổ sông đổ biển hết rồi hay sao?
(*) Chỉ Diệp Trăn:v
Đối mặt với Diệp Tình chất vấn, Diệp Trăn cũng rất vô tội, làm sao cô biết được Lục Bắc Xuyên sẽ đi tìm cô?
Nếu như không phải vì Lục Bắc Xuyên, hiện tại cô đã sớm ngồi ở trên máy bay, không biết sung sướng đến mức nào rồi.
"Chị, nếu như em không nguyện ý trả lại vị trí bà Lục cho chị, lúc trước cũng sẽ không sảng khoái đồng ý đổi vị trí cho chị như vậy rồi."
Đáng tiếc chính là, bây giờ Diệp Tình hoàn toàn nghe không vào. Tất cả mọi thứ khác thường đều chỉ vào Diệp Trăn, nếu như không phải Diệp Trăn đã làm cái gì, Lục Bắc Xuyên sẽ ân cần đối với cô ta như vậy sao? Sẽ tự mình đến phi trường đón cô ta sao?
"Diệp Trăn, chúng ta là chị em song bào thai, đừng cho là tao không biết mày đang nghĩ gì. Từ nhỏ đến lớn mày nhìn thì có vẻ như rất hiểu chuyện nghe lời, trên thực tế khi tao có đồ vật gì thì mày cũng muốn. Lúc trước là Lâm Trạm, hiện tại là Lục Bắc Xuyên, mày nhìn thấy Lục Bắc Xuyên tỉnh lại, có thể đi lại rồi cho nên hối hận, nghĩ hết biện pháp muốn ở lại đúng không?"
Vặn vẹo sự thật. Diệp Trăn bị giội cho một thân nước bẩn rốt cuộc cũng bị chọc giận.
Cô thỏa mãn tâm ý của Diệp Tình cũng bị hiểu lầm?
"Chị, chị phải hiểu rõ, lúc trước nếu như không phải nhờ có tôi thay chị gả vào Lục gia thì Diệp gia đã sớm phá sản rồi." Diệp Trăn cười lành lạnh, ngồi trên ghế sa lon, dù tức giận vẫn ung dung nhìn cô ta, "Lúc trước chị nói là không muốn tôi chịu ủy khuất, muốn để cho tôi tự đi tìm kiếm chân ái của mình, cho tôi tự do,... Chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, đừng xem tôi là đồ đần. Chị vì cái gì trở về, tại sao muốn cái thân phận bà Lục này tôi đều biết rõ, cũng đừng có nói mấy lời giả tạo như vậy nữa."
"Mày có ý gì?"
"Tôi có ý gì chị không phải đã biết rõ rồi sao?" Diệp Trăn nhìn cô ta trêu tức, "Chị, đừng nghĩ tôi thành cái loại người lòng tham không đáy như vậy. Một người đàn ông mà thôi, tôi thật sự không quan tâm."
"Đàn ông mà thôi?" Diệp Tình nghiến răng, lửa giận dưới đáy lòng càng sâu. Đồ vật cô ta tâm tâm niệm niệm cầu còn không được Diệp Trăn lại nói đến bình thường như vậy, "Đây chính là Lục Bắc Xuyên!"
"Lục Bắc Xuyên thì sao? Không phải chỉ là người hơi đẹp trai một chút, có một tiền chút thôi sao? Người có ba cái chân mới khó tìm, chứ có hai cái đùi thì có gì là khó?" Một trùm phản diện kết cục hạ tràng thê lương thì có gì tốt?
"Mày..."
"Tôi không quan tâm, tôi căn bản cũng không muốn trở về. Chị yên tâm, hai ngày nữa tôi sẽ rời đi. Chị yên lặng một chút, đừng ngốc đến mức ở trước mặt người nhà Lục gia như xe bị tuột xích là được rồi."
*Truyện chỉ được đăng tải tại trang wordpress & wattpad của @My_Twinkle*
Diệp Trăn lười nhác, đối với chuyện này không phát sinh bất luận cái tranh chấp gì với Diệp Tình. Có thể bớt một chuyện thì bớt một chuyện, quan trọng nhất, vẫn là ở trên người Lục Bắc Xuyên.
Dọc theo con đường đến Lục gia, Diệp Trăn cũng nghĩ thông suốt, có lẽ đứa bé trong bụng này không phải là của Lục Bắc Xuyên, như vậy rất có thể là trước khi cô xuyên qua, "Diệp Trăn" đã mang thai cùng với nam nhân khác, còn người đàn ông này là ai thì còn phải điều tra một chút.
Loại khả năng thứ hai, đứa bé trong bụng thật sự là của Lục Bắc Xuyên. Nếu thật là của Lục Bắc Xuyên, như vậy thì khó rồi.
Lục Bắc Xuyên không chỉ giả hôn mê, mà còn biết chân tướng mình thay chị gả đi. Trước đó William còn kiểm tra cho cô, việc mang thai đoán chừng cũng bị Lục Bắc Xuyên biết rồi, cái này ước chừng cũng chính là nguyên nhân Lục Bắc Xuyên tự mình đến sân bay.
Trong tiểu thuyết, Lục Bắc Xuyên sở dĩ lưu "Diệp Trăn" lại ở bên cạnh hắn, không để cho cô ấy một mình ở bên ngoài là bởi vì "Diệp Trăn" đã sinh cho hắn một đứa con trai.
Nếu như đứa bé thật sự là của Lục Bắc Xuyên, vậy thật sự xong rồi.
Diệp Trăn kéo cửa phòng ra, chỗ ngoặt hành lang bỗng nhiên có một thân ảnh chợt lóe lên, tấm lưng kia tựa hồ có điểm giống Lục Bắc Xuyên.
Nhưng mà một giây sau Lư quản gia liền xuất hiện ở kia, mỉm cười nhìn Diệp Trăn, "Diệp tiểu thư, thiếu gia bảo tôi thông báo cho cô, có thể xuống ăn cơm được rồi."
"Lão quản gia, tôi là Diệp Trăn."
Lư quản gia sững sờ, "Cô là Nhị tiểu thư Diệp gia sao?"
Diệp Trăn gật đầu.
Lư quản gia hòa ái nở một nụ cười, "Cô và chị cô giống nhau như đúc, tôi thực sự còn nhận không ra đó."
Nói xong, Diệp Tình đã chỉnh lý tốt cảm xúc cuồng loạn trên mặt mình lúc nãy, từ trong phòng đi ra, nhìn không chớp mắt về phía Lư quản gia, "Tôi xuống đây."
Diệp Tình vênh váo tự đắc đi qua Diệp Trăn, Lư quản gia ở bên cạnh đứng dẹp qua một bên, để cho cô ta đi đầu.
Trong nhà ăn dưới lầu, Diệp Tình dẫn đầu ngồi xuống bên cạnh Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn thuận thế ngồi vào vị trí của khách.
Đáy mắt mẹ Lục vẫn đỏ ửng, nụ cười trên mặt giấu cũng không được, mỉm cười nhìn Diệp Trăn và Diệp Tình, cảm thán thật lâu, "Hai chị em các con dáng dấp thật đúng là giống nhau như đúc, mẹ đây còn không nhận ra được ai là ai."
Diệp Tình cười nói: "Mẹ, con nghĩ đợi chút nữa cơm nước xong xuôi sẽ đưa Trăn Trăn về nhà, cha mẹ con ở nhà cũng đang chờ."
"Chờ đến sốt ruột rồi sao?"
Diệp Tình giải thích nói: "Người trong nhà không đồng ý mối quan hệ của Diệp Trăn và bạn trai em ấy, nên muốn rời nhà bỏ trốn cùng bạn trai. Những ngày này cha mẹ con đều lo lắng không yên, may mà Bắc Xuyên tìm được em ấy trở về, nếu không..." Cô ta nhìn Lục Bắc Xuyên, thấp giọng nói: "Bắc Xuyên, cảm ơn anh."
Thản nhiên liền nói chuyện này ra, nói đến giống như thật sự là thuận miệng. Không chột dạ đỏ mặt, giống như nhân vật chính trong lời nói của cô ta không phải cô ta vậy.
Lục Bắc Xuyên mặt không biểu tình, một chữ "ừ" đơn giản cũng không thèm bố thí cho cô ta.
Ngoài cửa biệt thự truyền đến tiếng bước chân, Lục Thiếu Nhân đi vào, tâm tình rất tốt.
"Từ xa cũng nghe thấy mọi người đang nói cái gì mà rời nhà trốn đi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mẹ Lục bởi vì việc của Lục Bắc Xuyên nên tâm tình rất tốt, "Tình Tình đang kể em gái nó bỏ trốn cùng bạn trai, bọn em đang khuyên nó. Hôm nay làm sao anh..." Lời này còn chưa nói hết, mẹ Lục liền thấy một người theo sát sau lưng Lục Thiếu Nhân, sắc mặt đột biến.
"Đây là?"
Cha Lục dẫn người tới trước mặt mọi người, giới thiệu, "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
Trên mặt Lâm Trạm cũng không có biểu tình, hắn khẽ liếc nhìn qua mọi người, nhìn về phía Diệp Tình một chút.
Ý cười bên khóe miệng của Lục Bắc Xuyên cất giấu hàn ý, quả thực đúng như trong dự liệu. Rốt cuộc đã đến rồi
***
Lòng người đều là lòng tham không đáy.
Đời trước, từ sau khi Diệp Tình nhìn thấy một nhà ba người của Diệp Trăn hạnh phúc mỹ mãn, hình ảnh đó liền một mực hiển hiện trong đầu cô ta, ngày ngày nhớ tới, hàng đêm mơ thấy. Thời thời khắc khắc cô ta đều cảm thấy hận bản thân mình, lúc trước tại sao lại xem thường, bỏ đi cái thân phận bà Lục mà ai cũng mong muốn và hâm mộ này.
Sau khi trùng sinh, hình ảnh kia vẫn như cũ hiện ra trong đầu óc cô ta. Rất nhiều đêm cô ta đều mơ thấy, khuôn mặt giống mình như đúc trong hình ảnh kia, Diệp Tình lại cảm thấy đó chính là mình!
Cô ta trở thành một người mẹ có con trai đáng yêu hiểu chuyện, trở thành người được nam nhân quyền thế ngập trời này nâng ở trên đầu trái tim, trở thành bà Lục mà ai ai cũng cực kỳ hâm mộ.
Mà bây giờ sự tình phát triển cũng đúng như cô ta mong muốn, cô ta đã trở thành vợ của Lục Bắc Xuyên rồi. Cô ta thậm chí còn có thể đoán trước, tương lai không lâu nữa, Lục Bắc Xuyên sẽ triệt để yêu mình, mình cũng sẽ vì hắn mà sinh một đứa con trai nhu thuận hiểu chuyện. Nhân sinh của cô ta sẽ không nghèo túng, càng sẽ không vất vả nữa. Cô ta sẽ sống thật hạnh phúc, còn phải hạnh phúc hơn so với Diệp Trăn đời trước nữa.
*Hãy đọc ở trang chính chủ để editor có động lực ra chương mới QAQ*
Đây là giấc mộng tương lai đẹp đẽ mà cô ta ngày ngày chờ mong.
Ngay tại lúc Diệp Tình đang tự mình ảo tưởng, Diệp Trăn lại trở về rồi?
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Trăn, trong nháy mắt, sợ hãi, lo lắng, phẫn nộ, ghen ghét,... các loại cảm xúc khác nhau thi nhau xông lên đầu cô ta, tựa như một quả cầu lửa, đốt tất cả lý trí của cô ta thành tro bụi.
Giống như là mộng đẹp tan thành mây khói, sự tồn tại của Diệp Trăn phảng phất như là đang nhắc nhở cũng như cười nhạo cô ta đời trước nghèo túng và khổ sở như thế nào.
"Mày có phải là hối hận rồi hay không? Cảm thấy mình từ bỏ cái thân phận bà Lục này thực đáng tiếc cho nên bây giờ trở về, muốn đổi lại sao? Diệp Trăn, tao cảnh cáo mày, cái vị trí bà Lục này ngay từ đầu đã là của tao! Không phải đồ vật của mày thì đừng ngấp nghé!"
Nghe được những lời này của Diệp Tình, Diệp Trăn đứng hình trong chốc lát. Cô không phải cái loại người thích ngấp nghé đồ vật của người khác, huống chi còn là cái thân phận vợ của Lục Bắc Xuyên này, cô không quan tâm chút nào, thậm chí còn tránh không kịp.
Nói đùa cái gì vậy? Trong tiểu thuyết, kết cục sau cùng của vợ trùm phản diện thế mà là làm đủ trò xấu, sau đó sống cô độc hết quãng đời còn lại trong lao ngục!
"Diệp Trăn" là người xấu, thế nhưng những việc phạm pháp một việc cô cũng không có làm, nhiều lắm thì cũng chỉ là làm một nữ phụ ác độc làm chút sự việc chanh chua bình thường mà thôi, kết cục tai ương trong lao ngục hoàn toàn là bị trùm phản diện liên lụy.
Dưới loại tình huống này, thân phận của bà Lục đối với cô mà nói chính là một cái vé đi thẳng vào ngục giam.
Bất quá cô cũng thực tiếc hận thay Diệp Tình.
Khỏe mạnh làm một nữ chính thiện lương thì không muốn, hết lần này tới lần khác muốn trở thành vợ của trùm phản diện để làm gì? Ngại cuộc đời mình quá mức thông thuận nên muốn tìm một chút kích thích sao?
"Chị, chị hiểu lầm em rồi," Diệp Trăn thở dài, đưa thẻ lên máy bay ra, "Năm giờ máy bay cất cánh, lúc em đang đứng xếp hàng sắp lên máy bay rồi, anh rể lại đột nhiên xuất hiện mang em đi, em cũng không còn cách nào khác."
Diệp Tình nhìn cũng không thèm nhìn cái thẻ lên máy bay kia, "Lục Bắc Xuyên muốn dẫn mày đi chẳng lẽ mày không cự tuyệt anh ấy được sao? Còn có, sau khi hai chân anh ấy khỏi hẳn rồi, chuyện thứ nhất chính là đi sân bay tìm mày. Diệp Trăn, nếu như nói hai người không có chuyện gì mày cảm thấy tao sẽ tin tưởng sao?"
Bây giờ Diệp Tình thật sự rất luống cuống.
Đời trước Diệp Trăn và Lục Bắc Xuyên ân ái như vậy, Lục Bắc Xuyên nâng cô (*) ở trên đầu trái tim mà sủng. Đời này nếu như hai người lại một lần nữa yêu nhau, công sức của cô ta chẳng phải là đổ sông đổ biển hết rồi hay sao?
(*) Chỉ Diệp Trăn:v
Đối mặt với Diệp Tình chất vấn, Diệp Trăn cũng rất vô tội, làm sao cô biết được Lục Bắc Xuyên sẽ đi tìm cô?
Nếu như không phải vì Lục Bắc Xuyên, hiện tại cô đã sớm ngồi ở trên máy bay, không biết sung sướng đến mức nào rồi.
"Chị, nếu như em không nguyện ý trả lại vị trí bà Lục cho chị, lúc trước cũng sẽ không sảng khoái đồng ý đổi vị trí cho chị như vậy rồi."
Đáng tiếc chính là, bây giờ Diệp Tình hoàn toàn nghe không vào. Tất cả mọi thứ khác thường đều chỉ vào Diệp Trăn, nếu như không phải Diệp Trăn đã làm cái gì, Lục Bắc Xuyên sẽ ân cần đối với cô ta như vậy sao? Sẽ tự mình đến phi trường đón cô ta sao?
"Diệp Trăn, chúng ta là chị em song bào thai, đừng cho là tao không biết mày đang nghĩ gì. Từ nhỏ đến lớn mày nhìn thì có vẻ như rất hiểu chuyện nghe lời, trên thực tế khi tao có đồ vật gì thì mày cũng muốn. Lúc trước là Lâm Trạm, hiện tại là Lục Bắc Xuyên, mày nhìn thấy Lục Bắc Xuyên tỉnh lại, có thể đi lại rồi cho nên hối hận, nghĩ hết biện pháp muốn ở lại đúng không?"
Vặn vẹo sự thật. Diệp Trăn bị giội cho một thân nước bẩn rốt cuộc cũng bị chọc giận.
Cô thỏa mãn tâm ý của Diệp Tình cũng bị hiểu lầm?
"Chị, chị phải hiểu rõ, lúc trước nếu như không phải nhờ có tôi thay chị gả vào Lục gia thì Diệp gia đã sớm phá sản rồi." Diệp Trăn cười lành lạnh, ngồi trên ghế sa lon, dù tức giận vẫn ung dung nhìn cô ta, "Lúc trước chị nói là không muốn tôi chịu ủy khuất, muốn để cho tôi tự đi tìm kiếm chân ái của mình, cho tôi tự do,... Chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi, đừng xem tôi là đồ đần. Chị vì cái gì trở về, tại sao muốn cái thân phận bà Lục này tôi đều biết rõ, cũng đừng có nói mấy lời giả tạo như vậy nữa."
"Mày có ý gì?"
"Tôi có ý gì chị không phải đã biết rõ rồi sao?" Diệp Trăn nhìn cô ta trêu tức, "Chị, đừng nghĩ tôi thành cái loại người lòng tham không đáy như vậy. Một người đàn ông mà thôi, tôi thật sự không quan tâm."
"Đàn ông mà thôi?" Diệp Tình nghiến răng, lửa giận dưới đáy lòng càng sâu. Đồ vật cô ta tâm tâm niệm niệm cầu còn không được Diệp Trăn lại nói đến bình thường như vậy, "Đây chính là Lục Bắc Xuyên!"
"Lục Bắc Xuyên thì sao? Không phải chỉ là người hơi đẹp trai một chút, có một tiền chút thôi sao? Người có ba cái chân mới khó tìm, chứ có hai cái đùi thì có gì là khó?" Một trùm phản diện kết cục hạ tràng thê lương thì có gì tốt?
"Mày..."
"Tôi không quan tâm, tôi căn bản cũng không muốn trở về. Chị yên tâm, hai ngày nữa tôi sẽ rời đi. Chị yên lặng một chút, đừng ngốc đến mức ở trước mặt người nhà Lục gia như xe bị tuột xích là được rồi."
*Truyện chỉ được đăng tải tại trang wordpress & wattpad của @My_Twinkle*
Diệp Trăn lười nhác, đối với chuyện này không phát sinh bất luận cái tranh chấp gì với Diệp Tình. Có thể bớt một chuyện thì bớt một chuyện, quan trọng nhất, vẫn là ở trên người Lục Bắc Xuyên.
Dọc theo con đường đến Lục gia, Diệp Trăn cũng nghĩ thông suốt, có lẽ đứa bé trong bụng này không phải là của Lục Bắc Xuyên, như vậy rất có thể là trước khi cô xuyên qua, "Diệp Trăn" đã mang thai cùng với nam nhân khác, còn người đàn ông này là ai thì còn phải điều tra một chút.
Loại khả năng thứ hai, đứa bé trong bụng thật sự là của Lục Bắc Xuyên. Nếu thật là của Lục Bắc Xuyên, như vậy thì khó rồi.
Lục Bắc Xuyên không chỉ giả hôn mê, mà còn biết chân tướng mình thay chị gả đi. Trước đó William còn kiểm tra cho cô, việc mang thai đoán chừng cũng bị Lục Bắc Xuyên biết rồi, cái này ước chừng cũng chính là nguyên nhân Lục Bắc Xuyên tự mình đến sân bay.
Trong tiểu thuyết, Lục Bắc Xuyên sở dĩ lưu "Diệp Trăn" lại ở bên cạnh hắn, không để cho cô ấy một mình ở bên ngoài là bởi vì "Diệp Trăn" đã sinh cho hắn một đứa con trai.
Nếu như đứa bé thật sự là của Lục Bắc Xuyên, vậy thật sự xong rồi.
Diệp Trăn kéo cửa phòng ra, chỗ ngoặt hành lang bỗng nhiên có một thân ảnh chợt lóe lên, tấm lưng kia tựa hồ có điểm giống Lục Bắc Xuyên.
Nhưng mà một giây sau Lư quản gia liền xuất hiện ở kia, mỉm cười nhìn Diệp Trăn, "Diệp tiểu thư, thiếu gia bảo tôi thông báo cho cô, có thể xuống ăn cơm được rồi."
"Lão quản gia, tôi là Diệp Trăn."
Lư quản gia sững sờ, "Cô là Nhị tiểu thư Diệp gia sao?"
Diệp Trăn gật đầu.
Lư quản gia hòa ái nở một nụ cười, "Cô và chị cô giống nhau như đúc, tôi thực sự còn nhận không ra đó."
Nói xong, Diệp Tình đã chỉnh lý tốt cảm xúc cuồng loạn trên mặt mình lúc nãy, từ trong phòng đi ra, nhìn không chớp mắt về phía Lư quản gia, "Tôi xuống đây."
Diệp Tình vênh váo tự đắc đi qua Diệp Trăn, Lư quản gia ở bên cạnh đứng dẹp qua một bên, để cho cô ta đi đầu.
Trong nhà ăn dưới lầu, Diệp Tình dẫn đầu ngồi xuống bên cạnh Lục Bắc Xuyên, Diệp Trăn thuận thế ngồi vào vị trí của khách.
Đáy mắt mẹ Lục vẫn đỏ ửng, nụ cười trên mặt giấu cũng không được, mỉm cười nhìn Diệp Trăn và Diệp Tình, cảm thán thật lâu, "Hai chị em các con dáng dấp thật đúng là giống nhau như đúc, mẹ đây còn không nhận ra được ai là ai."
Diệp Tình cười nói: "Mẹ, con nghĩ đợi chút nữa cơm nước xong xuôi sẽ đưa Trăn Trăn về nhà, cha mẹ con ở nhà cũng đang chờ."
"Chờ đến sốt ruột rồi sao?"
Diệp Tình giải thích nói: "Người trong nhà không đồng ý mối quan hệ của Diệp Trăn và bạn trai em ấy, nên muốn rời nhà bỏ trốn cùng bạn trai. Những ngày này cha mẹ con đều lo lắng không yên, may mà Bắc Xuyên tìm được em ấy trở về, nếu không..." Cô ta nhìn Lục Bắc Xuyên, thấp giọng nói: "Bắc Xuyên, cảm ơn anh."
Thản nhiên liền nói chuyện này ra, nói đến giống như thật sự là thuận miệng. Không chột dạ đỏ mặt, giống như nhân vật chính trong lời nói của cô ta không phải cô ta vậy.
Lục Bắc Xuyên mặt không biểu tình, một chữ "ừ" đơn giản cũng không thèm bố thí cho cô ta.
Ngoài cửa biệt thự truyền đến tiếng bước chân, Lục Thiếu Nhân đi vào, tâm tình rất tốt.
"Từ xa cũng nghe thấy mọi người đang nói cái gì mà rời nhà trốn đi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Mẹ Lục bởi vì việc của Lục Bắc Xuyên nên tâm tình rất tốt, "Tình Tình đang kể em gái nó bỏ trốn cùng bạn trai, bọn em đang khuyên nó. Hôm nay làm sao anh..." Lời này còn chưa nói hết, mẹ Lục liền thấy một người theo sát sau lưng Lục Thiếu Nhân, sắc mặt đột biến.
"Đây là?"
Cha Lục dẫn người tới trước mặt mọi người, giới thiệu, "Đây là Lâm Trạm, sau này sẽ là một thành viên của Lục gia chúng ta."
Trên mặt Lâm Trạm cũng không có biểu tình, hắn khẽ liếc nhìn qua mọi người, nhìn về phía Diệp Tình một chút.
Ý cười bên khóe miệng của Lục Bắc Xuyên cất giấu hàn ý, quả thực đúng như trong dự liệu. Rốt cuộc đã đến rồi
/351
|