Cô ấy đã đẹp rồi bây giờ còn cộng thêm bộ đồ cực xinh, 1 cái ao thun nhẹ, quần ngố ngang chân tóc được búi cao, khuôn mặt trang điểm nhẹ càng xinh thêm. Cô ấy không mang giày cao gót mà chỉ mang 1 đôi giày thấp bình thường nhưng điều đó không làm mất vẻ đẹp của cô ấy. Giờ thì tôi mới thấy được hết vẻ đẹp của Nhím, à gọi thế được không nhỉ, cô ấy bảo tôi gọi là Nhím mà. Nhưng gọi thế vẫn ngại lắm. (Mọi người thông cảm Nhi không biết miêu tả làm sao hết, mọi người chỉ cần biết đẹp là được oy).
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, không chớp mắt. Tim đập lung tung không theo 1 quỹ đạo nào nữa. Nhím thấy thế thì cũng hơi ngượng, 2 má hồng hồng, lại càng thêm xinh. Cô ấy bối rối:
- Nè, có cần nhìn tôi chằm chằm như thế không vậy? – Cô ấy nhắc lại ngay câu mà tôi đã nói từ trước.
- À, ừ, thôi đi. – Tôi cũng xấu hổ lắm liền đổi chủ đề. Hôm nay, tôi cũng đâu phải xấu, 1 chiếc áo sơ mi với quần jean kiểu mới nhất, 2 đứa có vẻ xứng đôi đấy. Ngồi trên SH chẳng ai nói với ai câu nào. Mỗi người 1 tâm trạng.
“ Bây giờ mới nhìn kĩ, trông cô ta cũng xinh thật” – Không phải cũng xinh thật mà là quá xinh ấy chứ.
“ Sao anh ta nhìn mình kĩ thế nhỉ, dẫu biết là mình xinh nhưng đâu cần nhìn kĩ như thế” – Kiêu quá
Rồi tôi ta chở cô đến Blood – 1 quán bar nho nhỏ, là địa bàn mới của tôi. Tiếng nhạc sập sình cùng ánh đèn chói có vẻ làm Nhím khó chịu, nhưng 1 lúc sau quen thì hết. Cô ấy đi theo tôi, đi qua rất nhiều người. Quán bar này gần như là chật kín.
Chắc cô ấy cũng ngạc nhiên lắm, vì chúng tôi đi đến đâu mọi người cũng cúi chào tôi và gọi bằng…đại ca. Cô ấy ngơ ngác nhìn xung quanh trông thật dễ thương.
“Đây chỉ là 1 quán bar nhỏ thôi mà sao lại đông vui thế nhỉ.”
Rồi bỗng nhiên 1 anh chàng bảnh trai bước tới trước mặt chúng tôi, trên tay cầm 1 li cooktail nhâm nhi, có vẻ hớn hở lắm.
- Anh Hai, chà bữa nay còn dẫn cả “chân dài” đến nữa cơ à, mọi ngày có thấy anh dẫn em nào đến đâu?
- Mày lắm chuyện quá. – Tôi lạnh lùng nói. Ai chứ người này thì tôi quá quen rồi, là thằng Nam, trợ lí đắc lực của tôi. Hiểu ý “ chân dài” ở đây chỉ Nhím nên tôi hơi bực.
- Địa bàn mới của chúng ta cũng không tồi đấy chứ nhỉ, bọn em theo anh ra tận ngoài này không khéo lại có mối làm ăn lớn đây. – Nói xong thì cười, 1 nụ cười gian xảo.
Còn cô ấy, chắc Nhím đang rất bực, biểu lộ hết trên khuôn mặt vốn hiền lành kia kìa. Bị trêu như thế không bực mới lạ
Đi 1 đoạn, quay lại không thấy cô ấy nữa. Chắc giận nên đánh lẻ đây mà. Tôi khẽ mỉm cười nhưng đủ để không ai thấy được. Nhìm xung quanh…a thấy cô ấy rồi. Cô ấy đang làm cái quái gì thế nhỉ. Tôi lặng lẽ đi theo sau và theo dõi mọi hành vi của cô ấy từ xa, không để ai thấy.. Đi đến đâu cô ấy cũng toàn nghe thấy “Blood”. Nhìn cô ấy kìa, ngơ ngác lắm. Chắc đang tò mò đây mà. Với người như cô ấy tất nhiên là hiểu “blood” có nghĩa là máu nhưng chắc cô ấy tò mò tại sao lại nhắc đến từ đó. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ấy kìa, chắc là bắt đầu lo lắng rồi. Nhưng tôi có ăn tươi nuốt sống cô ấy đâu mà lo thế nhỉ.
Không khỏi tò mò, Nhím đến chỗ chị phục vụ khẽ hỏi:
- Chị ơi, em hỏi chị cái này được không?
- Ừ, em hỏi đi, chị rất sẵn lòng.
- “Blood” là sao thế? Em thấy nhiều người nhắc đến nó thế? – Nhím ngây thơ.
- Ôi trời, em không biết thật sao? – Chị phục vụ ngạc nhiên.
- Dạ, em không biết.
- “Blood” là tên của 1 tập đoàn xã hội đen lớn có quy mô phát triển nhất quốc gia, nghe đến cái tên này thì ai cũng phải khiếp sợ. Đây chính là địa bàn của “Blood” còn anh Vương, người đi cùng em vào đây chính là người lập ra “Blood” đấy. – Chị phục vụ giảng giải.
- Cái gì, hắn á, không thể nào? – Cô ấy ngạc nhiên hết cỡ. Đưa ánh mắt nhìn xung quanh.
“ Nơi này đáng sợ quá” cô ấy khẽ rùng mình…và bắt đầu thấy…sợ.
- Hì, thôi chị có việc rồi, để khi khác chị em mình nói chuyện tiếp nhé.
Nói rồi chị phục vụ bỏ đi để lại nó 1 mình ngơ ngác.Thật lạ, cô ấy không biết sự có mặt của tôi. Tôi đứng bên cạnh cô từ nãy giờ rôi mà. Nhìn Nhím kìa, ánh mắt kia…chắc đang tìm tôi. Tôi đưa 1 bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô ấy làm cô giật mình, quay lại nhìn tôi.
- Theo tôi!!!
1 câu nói ngắn gọn cũng làm cho tôi sợ, răm rắp nghe theo. Có lẽ tôi sợ, sợ những gì nó vừa nghe thấy.
Tôi theo hắn lên sân khấu trước sự ngỡ ngàng của bao người. Ánh đèn lập lòe đã tắt, cũng không còn tiếng nhạc sập sình nữa. Giờ tôi đang ở trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào nó. Tôi thật tỏa sáng trong ánh mắt của mọi người. Còn tay hắn thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi không chịu bỏ ra.
- Bỏ tay tôi ra được không? – Tôi lí nhí.
Nghe thấy thế hắn giật mình mới chịu bỏ tay tôi ra và nói với mọi người.
- Hôm nay, tôi tuyên bố với mọi người 1 chuyện.
Mọi người nghe thấy thế thì im thin thít, không còn 1 tiếng động nào, ngay cả tiếng thở cũng không có. Mọi người hồi hộp lắm!!! Tôi cũng không kém. Tự nhiên lôi tôi lên đây rồi nói tuyên bố với mọi người cái gì đó là sao???
- Từ nay, từ giây phút này, cô gái đang đứng cùng tôi đây tức là Trịnh Khánh Ly Ly sẽ chính thức làm em gái của tôi và cũng là chị Hai của mọi người, của băng đảng “Blood”
Tôi giật sững người, suýt nữa thì té, may mà có hắn đỡ. Ở dưới cũng không kém, ồ lên như đàn ong vỡ tổ ai cũng bất ngờ trước quyết định của hắn. Rồi không ai bảo ai, mọi người tự động vỗ tay rầm rầm và nói “ Chào mừng chị Hai mới gia nhập vào Blood” “ Chào mừng chị Hai” “Chị Hai!!! Chị Hai!!!Chào mừng”
- Chị Hai hát vui với mọi người 1 bài coi như là ra mắt đi. – 1 người đề xuất ý kiến.
Tôi giật sững người, lòng tự ái bắt đầu dâng lên.
- Không, tôi không làm chị Hai gì đó đâu. – Tôi nói rồi toan bước xuống.
Nhưng 1 lần nữa, bàn tay đó lại giữ lấy tay tôi. Quay lại thì bắt gặp ánh mắt của hắn. Ánh mắt đó rất kì lạ. Vừa có cái gì đó khó chịu, nhưng lại ấm áp, cứ như nói tôi cứ đồng ý đi, không có chuyện gì đâu. Tim tôi hình như đập nhanh hơn. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa. Gì thế nhỉ, hình như tôi đang ngại thì phải. Làm sao tôi phải ngại chứ. Dũng cảm lên nào Ly Ly ơi. Cố lên cố lên.
- Thôi được, tôi sẽ hát. – Tôi đành phải làm thế.
Hắn bước xuống để lại mình tôi bơ vơ trên sân khấu. Sao hắn nhẫn tâm thế nhỉ. Dù gì đây cũng là lần đầu tôi tới đây, tôi tưởng hắn sẽ hát với tôi chứ. Tự mò mẫm đến chiếc đàn piano, tôi khẽ thở dài. Có ai biết rằng, từ nhỏ, do không có điều kiện đi học, tôi phải học lỏm ở ngoài lớp học đàn piano. Cứ nghĩ đến cảnh hồi đó tôi phải đánh trên cái bàn mà tưởng tượng đó là piano chứ. Cuối cùng bây giờ, tôi mới có dịp thể hiện với mọi người. Thấy có đàn piano, tôi mừng lắm, cười tít mắt làm ở dười hàng ngàn con tim rớt ra. Rồi đôi bàn tay nhỏ xinh, trắng trẻo đặt lên trên những bàn phím, lướt nhè nhẹ. Những điệu nhạc du dương, cùng với giọng hát ngọt ngào của tôi vang lên làm mọi người sửng sốt. Chắc chẳng ai biết tôi lại có giọng hát như thế này đâu...
Làn tóc rối bờ môi cong hàng mi buông mắt đen thật buồn
Ngày qua ngày đợi mong gì cần nhiều lắm những yêu thương ngọt ngào
Trái tim em thôi lặng thầm.
Có ai, cầm tay em gọi tên em và yêu em những khi giận hờn
Để đêm về từng hơi thở còn nồng ấm chiếc hôn ta nồng nàn
Nói cho nhau những hẹn thề.
Có ai…
Nếu như ngày anh bước đến
Vì anh đã yêu thương em, hãy nói với em chân tình
Trái tim đừng làm em bối rồi
Biết đâu khi ngày mai thức dậy,
Yêu thương kia mong manh tựa cơn gió, bay qua.
Hắn nhìn tôi ngơ ngác, nhìn tôi không chớp mắt. Chắc tôi phải trông thật đẹp lắm, quyết rũ lắm nhỉ, nhìn mấy người dười đó kìa. Thờ thẫn như gặp tiên vậy ai cũng xiêu lòng hết rồi. Còn hắn kìa, sao lại đưa tay lên trước ngực thế kia. À chắc đang “sờ” tim. Có vẻ tim hắn đập nhanh hơn.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn xuống chỗ hắn…hắn xấu hổ liền ngoảnh mặt đi chỗ khác. Bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay ầm ầm. Tôi cũng vui lắm, lâu lắm rồi nó mới thấy vui thế này đây, trong mắt mọi người tôi như là 1 ngôi sao vậy, thần tượng, hâm mộ,…
- Chị Hai hát thêm bài nữa đi. Bài nào vui vui tí.
Tôi bẽn thẽn , hai má đỏ ửng, nhìn xuống dưới về chỗ hắn ánh mắt tò mò như kiểu “ Có nên hát nữa không?”. Chờ đợi hắn đồng ý. Thấy hắn gật đầu, tôi vui mừng. Lại được cho mọi người thấy tài năng của mình. Trong lúc tôi đang còn lưỡng lự không biết chọn bài nào thì…
- Chị Hai, Bài Last Friday Night đi, bài đó hay đó.
- Tôi…tôi...- Tôi ấp úng.
- Cứ hát đi không sao đâu. – Tiếng của hắn.
- Không. Tôi không thể hát bài đó. Tôi không hát bài đó được đâu. Bài khác đi.
- Sao thế, đừng nói với tôi là học sinh giỏi Tiếng Anh cấp quốc gia như cô lại không biết hát bài đó chứ. – Hắn nói, cái kiểu khiêu khích làm tôi vừa tức vừa càng buồn thêm. Có ai hiểu cho tâm trạng của tôi lúc này không vậy. Chưa vui được bao lâu thì tôi lại buồn thêm. Haizz, cuộc đời thật hài
- Thôi được, tôi sẽ hát. – Tôi nói thế nhưng vài hạt nước mắt rơi rồi đấy. May mà không ai thấy.
Nhìn cô ấy kìa, chắc không muốn hát bài đó. Nhưng thật sự lí do mà cô ấy không muốn hát bài đó là gì nhỉ. Nhưng chắc vì miễn cưỡng với không dám làm mọi người buồn nên cô ấy sẽ hát. Khi nãy, lúc cô ấy hát, sao tim mình cứ đập lung tung thế nhỉ, sao lại thế nhỉ…à chắc do mình chưa thấy cảnh đó bao giờ nên thế (Xem tự biện minh kìa) Lần này cô ấy không chơi piano nữa mà là guitar điện. Vì giai điệu bài này sôi động, vui tươi. Cầm chiếc đàn trên tay, cô ấy nở 1 gắng gượng ra 1 nụ cười, nhưng nụ cười đó cũng đủ làm mấy anh chàng phía dưới đi bệnh viện, trừ tôi ra. Cô ấy làm mọi người ngạc nhiên lắm. Guitar điện rất khó chơi, khó gấp mấy lần guitar thường.
Cô ấy cất lên tiếng hát, cũng khá giống Katy Perry
There's a stranger in my bed,
There's a pounding my head
Glitter all over the room
Pink flamingos in the pool
I smell like a minibar
DJ's passed out in the yard
Barbie's on the barbeque
There's a hickie or a bruise
Pictures of last night
Ended up online
I'm screwed
Oh well
It's a black top blur
But I'm pretty sure it ruled
Damn
Last Friday night
Yeah we danced on tabletops
And we took too many shots
Think we kissed but I forgot
Last Friday night
Yeah we maxed our credit cards
And got kicked out of the bar
So we hit the boulevard
Last Friday night
We went streaking in the park
Skinny dipping in the dark
Then had a menage a trois
Last Friday night
Yeah I think we broke the law
Always say we're gonna stop-op
Whoa-oh-oah
This Friday night
Do it all again
This Friday night
Do it all again
Trying to connect the dots
Don't know what to tell my boss
Think the city towed my car
Chandelier is on the floor
With my favorite party dress
Warrants out for my arrest
Think I need a ginger ale
That was such an epic fail.
Tôi nhìn cô ấy rất kĩ…âu yếm…và nhận ra 1 điều…cô ấy đang buồn. Nét mặt có cái gì đó khó chịu. Tôi tò mò…Nhìn Nhím chăm chú, rồi mới thấy …1 giọt nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Nhưng…chỉ có tôi nhìn thấy.
Tại sao thế nhỉ, bài này vui thế mà, sao cô ta lại khóc chứ, hay là…
Giờ mới nhận ra 1 điều, tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt xót xa, đồng cảm. Giờ thì tôi đã biết tại sao cô ấy lại không chịu hát rồi. Thật tội nghiệp, tại sao mình lại bắt cô ta hát bài đó chứ, chẳng phải thế đã động chạm đến nỗi đau của cô ấy hay sao? Haizz, sao mình ngu thế chứ, thứ 6, thứ 6 không phải là ngày ba mẹ cô ấy mất hay sao chứ.”
Tôi nghĩ thế rồi tự cốc đầu mình 1 phát. Nhìn cô ấy trông thật tội nghiệp, thứ sáu là 1 ngày buồn ,mà cô ấy lại phải hát trong khi tim đau như ai cứa dao vào nhưng lại phải cố cười, vì nhạc bài này sôi động, vui tươi mà.
Hát xong, không chờ đợi điều gì nữa, cô ấy lao nhanh ra ngoài. Đơn giản cô ấy không muốn mọi người nhìn thấy cô ấy lúc này, thật thảm thương. Dựa lưng vào tường, Nhím khóc, nước mắt chảy ra xối xả. Nỗi nhớ ba mẹ của cô ấy lại dâng lên. Chưa vui được bao lâu thì cô ấy lại thế này. Nhìn cảnh này ai chả xót thương. Tôi vòng tay ấm áp của mình ôm chặt lấy cô ấy. Cô ấy dựa vào người tôi. Tôi bắt đầu cảm nhận được cái gì đó. Hình như là vì xuất hiện đúng lúc thì phải. Tim tôi đập rộn ràng. Chưa bao giờ, tôi lại gần 1 người con gái như thế này. Không giống em của mình, tôi chưa nói chuyện với 1 người con gái nào, trừ người làm và 1 số người thuộc Blood ra. Ngược lại hoàn toàn với người em, tôi lại chúa ghét mấy cô chân dài, õng a õng ẹo, sexy,…
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, không chớp mắt. Tim đập lung tung không theo 1 quỹ đạo nào nữa. Nhím thấy thế thì cũng hơi ngượng, 2 má hồng hồng, lại càng thêm xinh. Cô ấy bối rối:
- Nè, có cần nhìn tôi chằm chằm như thế không vậy? – Cô ấy nhắc lại ngay câu mà tôi đã nói từ trước.
- À, ừ, thôi đi. – Tôi cũng xấu hổ lắm liền đổi chủ đề. Hôm nay, tôi cũng đâu phải xấu, 1 chiếc áo sơ mi với quần jean kiểu mới nhất, 2 đứa có vẻ xứng đôi đấy. Ngồi trên SH chẳng ai nói với ai câu nào. Mỗi người 1 tâm trạng.
“ Bây giờ mới nhìn kĩ, trông cô ta cũng xinh thật” – Không phải cũng xinh thật mà là quá xinh ấy chứ.
“ Sao anh ta nhìn mình kĩ thế nhỉ, dẫu biết là mình xinh nhưng đâu cần nhìn kĩ như thế” – Kiêu quá
Rồi tôi ta chở cô đến Blood – 1 quán bar nho nhỏ, là địa bàn mới của tôi. Tiếng nhạc sập sình cùng ánh đèn chói có vẻ làm Nhím khó chịu, nhưng 1 lúc sau quen thì hết. Cô ấy đi theo tôi, đi qua rất nhiều người. Quán bar này gần như là chật kín.
Chắc cô ấy cũng ngạc nhiên lắm, vì chúng tôi đi đến đâu mọi người cũng cúi chào tôi và gọi bằng…đại ca. Cô ấy ngơ ngác nhìn xung quanh trông thật dễ thương.
“Đây chỉ là 1 quán bar nhỏ thôi mà sao lại đông vui thế nhỉ.”
Rồi bỗng nhiên 1 anh chàng bảnh trai bước tới trước mặt chúng tôi, trên tay cầm 1 li cooktail nhâm nhi, có vẻ hớn hở lắm.
- Anh Hai, chà bữa nay còn dẫn cả “chân dài” đến nữa cơ à, mọi ngày có thấy anh dẫn em nào đến đâu?
- Mày lắm chuyện quá. – Tôi lạnh lùng nói. Ai chứ người này thì tôi quá quen rồi, là thằng Nam, trợ lí đắc lực của tôi. Hiểu ý “ chân dài” ở đây chỉ Nhím nên tôi hơi bực.
- Địa bàn mới của chúng ta cũng không tồi đấy chứ nhỉ, bọn em theo anh ra tận ngoài này không khéo lại có mối làm ăn lớn đây. – Nói xong thì cười, 1 nụ cười gian xảo.
Còn cô ấy, chắc Nhím đang rất bực, biểu lộ hết trên khuôn mặt vốn hiền lành kia kìa. Bị trêu như thế không bực mới lạ
Đi 1 đoạn, quay lại không thấy cô ấy nữa. Chắc giận nên đánh lẻ đây mà. Tôi khẽ mỉm cười nhưng đủ để không ai thấy được. Nhìm xung quanh…a thấy cô ấy rồi. Cô ấy đang làm cái quái gì thế nhỉ. Tôi lặng lẽ đi theo sau và theo dõi mọi hành vi của cô ấy từ xa, không để ai thấy.. Đi đến đâu cô ấy cũng toàn nghe thấy “Blood”. Nhìn cô ấy kìa, ngơ ngác lắm. Chắc đang tò mò đây mà. Với người như cô ấy tất nhiên là hiểu “blood” có nghĩa là máu nhưng chắc cô ấy tò mò tại sao lại nhắc đến từ đó. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ấy kìa, chắc là bắt đầu lo lắng rồi. Nhưng tôi có ăn tươi nuốt sống cô ấy đâu mà lo thế nhỉ.
Không khỏi tò mò, Nhím đến chỗ chị phục vụ khẽ hỏi:
- Chị ơi, em hỏi chị cái này được không?
- Ừ, em hỏi đi, chị rất sẵn lòng.
- “Blood” là sao thế? Em thấy nhiều người nhắc đến nó thế? – Nhím ngây thơ.
- Ôi trời, em không biết thật sao? – Chị phục vụ ngạc nhiên.
- Dạ, em không biết.
- “Blood” là tên của 1 tập đoàn xã hội đen lớn có quy mô phát triển nhất quốc gia, nghe đến cái tên này thì ai cũng phải khiếp sợ. Đây chính là địa bàn của “Blood” còn anh Vương, người đi cùng em vào đây chính là người lập ra “Blood” đấy. – Chị phục vụ giảng giải.
- Cái gì, hắn á, không thể nào? – Cô ấy ngạc nhiên hết cỡ. Đưa ánh mắt nhìn xung quanh.
“ Nơi này đáng sợ quá” cô ấy khẽ rùng mình…và bắt đầu thấy…sợ.
- Hì, thôi chị có việc rồi, để khi khác chị em mình nói chuyện tiếp nhé.
Nói rồi chị phục vụ bỏ đi để lại nó 1 mình ngơ ngác.Thật lạ, cô ấy không biết sự có mặt của tôi. Tôi đứng bên cạnh cô từ nãy giờ rôi mà. Nhìn Nhím kìa, ánh mắt kia…chắc đang tìm tôi. Tôi đưa 1 bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô ấy làm cô giật mình, quay lại nhìn tôi.
- Theo tôi!!!
1 câu nói ngắn gọn cũng làm cho tôi sợ, răm rắp nghe theo. Có lẽ tôi sợ, sợ những gì nó vừa nghe thấy.
Tôi theo hắn lên sân khấu trước sự ngỡ ngàng của bao người. Ánh đèn lập lòe đã tắt, cũng không còn tiếng nhạc sập sình nữa. Giờ tôi đang ở trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào nó. Tôi thật tỏa sáng trong ánh mắt của mọi người. Còn tay hắn thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi không chịu bỏ ra.
- Bỏ tay tôi ra được không? – Tôi lí nhí.
Nghe thấy thế hắn giật mình mới chịu bỏ tay tôi ra và nói với mọi người.
- Hôm nay, tôi tuyên bố với mọi người 1 chuyện.
Mọi người nghe thấy thế thì im thin thít, không còn 1 tiếng động nào, ngay cả tiếng thở cũng không có. Mọi người hồi hộp lắm!!! Tôi cũng không kém. Tự nhiên lôi tôi lên đây rồi nói tuyên bố với mọi người cái gì đó là sao???
- Từ nay, từ giây phút này, cô gái đang đứng cùng tôi đây tức là Trịnh Khánh Ly Ly sẽ chính thức làm em gái của tôi và cũng là chị Hai của mọi người, của băng đảng “Blood”
Tôi giật sững người, suýt nữa thì té, may mà có hắn đỡ. Ở dưới cũng không kém, ồ lên như đàn ong vỡ tổ ai cũng bất ngờ trước quyết định của hắn. Rồi không ai bảo ai, mọi người tự động vỗ tay rầm rầm và nói “ Chào mừng chị Hai mới gia nhập vào Blood” “ Chào mừng chị Hai” “Chị Hai!!! Chị Hai!!!Chào mừng”
- Chị Hai hát vui với mọi người 1 bài coi như là ra mắt đi. – 1 người đề xuất ý kiến.
Tôi giật sững người, lòng tự ái bắt đầu dâng lên.
- Không, tôi không làm chị Hai gì đó đâu. – Tôi nói rồi toan bước xuống.
Nhưng 1 lần nữa, bàn tay đó lại giữ lấy tay tôi. Quay lại thì bắt gặp ánh mắt của hắn. Ánh mắt đó rất kì lạ. Vừa có cái gì đó khó chịu, nhưng lại ấm áp, cứ như nói tôi cứ đồng ý đi, không có chuyện gì đâu. Tim tôi hình như đập nhanh hơn. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa. Gì thế nhỉ, hình như tôi đang ngại thì phải. Làm sao tôi phải ngại chứ. Dũng cảm lên nào Ly Ly ơi. Cố lên cố lên.
- Thôi được, tôi sẽ hát. – Tôi đành phải làm thế.
Hắn bước xuống để lại mình tôi bơ vơ trên sân khấu. Sao hắn nhẫn tâm thế nhỉ. Dù gì đây cũng là lần đầu tôi tới đây, tôi tưởng hắn sẽ hát với tôi chứ. Tự mò mẫm đến chiếc đàn piano, tôi khẽ thở dài. Có ai biết rằng, từ nhỏ, do không có điều kiện đi học, tôi phải học lỏm ở ngoài lớp học đàn piano. Cứ nghĩ đến cảnh hồi đó tôi phải đánh trên cái bàn mà tưởng tượng đó là piano chứ. Cuối cùng bây giờ, tôi mới có dịp thể hiện với mọi người. Thấy có đàn piano, tôi mừng lắm, cười tít mắt làm ở dười hàng ngàn con tim rớt ra. Rồi đôi bàn tay nhỏ xinh, trắng trẻo đặt lên trên những bàn phím, lướt nhè nhẹ. Những điệu nhạc du dương, cùng với giọng hát ngọt ngào của tôi vang lên làm mọi người sửng sốt. Chắc chẳng ai biết tôi lại có giọng hát như thế này đâu...
Làn tóc rối bờ môi cong hàng mi buông mắt đen thật buồn
Ngày qua ngày đợi mong gì cần nhiều lắm những yêu thương ngọt ngào
Trái tim em thôi lặng thầm.
Có ai, cầm tay em gọi tên em và yêu em những khi giận hờn
Để đêm về từng hơi thở còn nồng ấm chiếc hôn ta nồng nàn
Nói cho nhau những hẹn thề.
Có ai…
Nếu như ngày anh bước đến
Vì anh đã yêu thương em, hãy nói với em chân tình
Trái tim đừng làm em bối rồi
Biết đâu khi ngày mai thức dậy,
Yêu thương kia mong manh tựa cơn gió, bay qua.
Hắn nhìn tôi ngơ ngác, nhìn tôi không chớp mắt. Chắc tôi phải trông thật đẹp lắm, quyết rũ lắm nhỉ, nhìn mấy người dười đó kìa. Thờ thẫn như gặp tiên vậy ai cũng xiêu lòng hết rồi. Còn hắn kìa, sao lại đưa tay lên trước ngực thế kia. À chắc đang “sờ” tim. Có vẻ tim hắn đập nhanh hơn.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn xuống chỗ hắn…hắn xấu hổ liền ngoảnh mặt đi chỗ khác. Bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay ầm ầm. Tôi cũng vui lắm, lâu lắm rồi nó mới thấy vui thế này đây, trong mắt mọi người tôi như là 1 ngôi sao vậy, thần tượng, hâm mộ,…
- Chị Hai hát thêm bài nữa đi. Bài nào vui vui tí.
Tôi bẽn thẽn , hai má đỏ ửng, nhìn xuống dưới về chỗ hắn ánh mắt tò mò như kiểu “ Có nên hát nữa không?”. Chờ đợi hắn đồng ý. Thấy hắn gật đầu, tôi vui mừng. Lại được cho mọi người thấy tài năng của mình. Trong lúc tôi đang còn lưỡng lự không biết chọn bài nào thì…
- Chị Hai, Bài Last Friday Night đi, bài đó hay đó.
- Tôi…tôi...- Tôi ấp úng.
- Cứ hát đi không sao đâu. – Tiếng của hắn.
- Không. Tôi không thể hát bài đó. Tôi không hát bài đó được đâu. Bài khác đi.
- Sao thế, đừng nói với tôi là học sinh giỏi Tiếng Anh cấp quốc gia như cô lại không biết hát bài đó chứ. – Hắn nói, cái kiểu khiêu khích làm tôi vừa tức vừa càng buồn thêm. Có ai hiểu cho tâm trạng của tôi lúc này không vậy. Chưa vui được bao lâu thì tôi lại buồn thêm. Haizz, cuộc đời thật hài
- Thôi được, tôi sẽ hát. – Tôi nói thế nhưng vài hạt nước mắt rơi rồi đấy. May mà không ai thấy.
Nhìn cô ấy kìa, chắc không muốn hát bài đó. Nhưng thật sự lí do mà cô ấy không muốn hát bài đó là gì nhỉ. Nhưng chắc vì miễn cưỡng với không dám làm mọi người buồn nên cô ấy sẽ hát. Khi nãy, lúc cô ấy hát, sao tim mình cứ đập lung tung thế nhỉ, sao lại thế nhỉ…à chắc do mình chưa thấy cảnh đó bao giờ nên thế (Xem tự biện minh kìa) Lần này cô ấy không chơi piano nữa mà là guitar điện. Vì giai điệu bài này sôi động, vui tươi. Cầm chiếc đàn trên tay, cô ấy nở 1 gắng gượng ra 1 nụ cười, nhưng nụ cười đó cũng đủ làm mấy anh chàng phía dưới đi bệnh viện, trừ tôi ra. Cô ấy làm mọi người ngạc nhiên lắm. Guitar điện rất khó chơi, khó gấp mấy lần guitar thường.
Cô ấy cất lên tiếng hát, cũng khá giống Katy Perry
There's a stranger in my bed,
There's a pounding my head
Glitter all over the room
Pink flamingos in the pool
I smell like a minibar
DJ's passed out in the yard
Barbie's on the barbeque
There's a hickie or a bruise
Pictures of last night
Ended up online
I'm screwed
Oh well
It's a black top blur
But I'm pretty sure it ruled
Damn
Last Friday night
Yeah we danced on tabletops
And we took too many shots
Think we kissed but I forgot
Last Friday night
Yeah we maxed our credit cards
And got kicked out of the bar
So we hit the boulevard
Last Friday night
We went streaking in the park
Skinny dipping in the dark
Then had a menage a trois
Last Friday night
Yeah I think we broke the law
Always say we're gonna stop-op
Whoa-oh-oah
This Friday night
Do it all again
This Friday night
Do it all again
Trying to connect the dots
Don't know what to tell my boss
Think the city towed my car
Chandelier is on the floor
With my favorite party dress
Warrants out for my arrest
Think I need a ginger ale
That was such an epic fail.
Tôi nhìn cô ấy rất kĩ…âu yếm…và nhận ra 1 điều…cô ấy đang buồn. Nét mặt có cái gì đó khó chịu. Tôi tò mò…Nhìn Nhím chăm chú, rồi mới thấy …1 giọt nước mắt khẽ lăn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Nhưng…chỉ có tôi nhìn thấy.
Tại sao thế nhỉ, bài này vui thế mà, sao cô ta lại khóc chứ, hay là…
Giờ mới nhận ra 1 điều, tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt xót xa, đồng cảm. Giờ thì tôi đã biết tại sao cô ấy lại không chịu hát rồi. Thật tội nghiệp, tại sao mình lại bắt cô ta hát bài đó chứ, chẳng phải thế đã động chạm đến nỗi đau của cô ấy hay sao? Haizz, sao mình ngu thế chứ, thứ 6, thứ 6 không phải là ngày ba mẹ cô ấy mất hay sao chứ.”
Tôi nghĩ thế rồi tự cốc đầu mình 1 phát. Nhìn cô ấy trông thật tội nghiệp, thứ sáu là 1 ngày buồn ,mà cô ấy lại phải hát trong khi tim đau như ai cứa dao vào nhưng lại phải cố cười, vì nhạc bài này sôi động, vui tươi mà.
Hát xong, không chờ đợi điều gì nữa, cô ấy lao nhanh ra ngoài. Đơn giản cô ấy không muốn mọi người nhìn thấy cô ấy lúc này, thật thảm thương. Dựa lưng vào tường, Nhím khóc, nước mắt chảy ra xối xả. Nỗi nhớ ba mẹ của cô ấy lại dâng lên. Chưa vui được bao lâu thì cô ấy lại thế này. Nhìn cảnh này ai chả xót thương. Tôi vòng tay ấm áp của mình ôm chặt lấy cô ấy. Cô ấy dựa vào người tôi. Tôi bắt đầu cảm nhận được cái gì đó. Hình như là vì xuất hiện đúng lúc thì phải. Tim tôi đập rộn ràng. Chưa bao giờ, tôi lại gần 1 người con gái như thế này. Không giống em của mình, tôi chưa nói chuyện với 1 người con gái nào, trừ người làm và 1 số người thuộc Blood ra. Ngược lại hoàn toàn với người em, tôi lại chúa ghét mấy cô chân dài, õng a õng ẹo, sexy,…
/64
|