“Tại sao chỉ cần là đàn ông trưởng thành đẹp trai thì đều gây khó dễ cho chị mày vậy hả!”. Hết giờ làm, trên đường về ký túc xá, tôi chịu không nổi nữa gọi điện thoại cho Khương Duệ mà rên rỉ.
Khương Duệ vừa gõ máy tính vừa trả lời qua loa cho có lệ: “Hầy vậy không phải quá tốt sao? Nếu có người đẹp gây phiền hà cho em, em mừng còn chẳng kịp nè.”
“… Khương Duệ!” .
“Chị không hỏi qua anh ta thì làm sao mà biết được?”
“Đương nhiên sẽ hỏi rồi, mà em nghĩ là anh ta sẽ phối hợp mà trả lời chị sao?”
“Ấy, chị cũng không nên đánh đồng như vậy mà. Anh ta là bên trụ sở chính Thịnh Viễn điều đến, biết việc chị ở đây cũng không có gì lạ. Chỉ là thái độ của anh ta thì. . . Chị nè, người ta là bác sĩ ngoại khoa, vừa vào Thịnh Viễn đã làm luôn quản lý, chị không nghĩ việc đó có mờ ám sao?”
“Có nghĩ tới rồi.” .
Tôi tất nhiên từng nghĩ đến, nhưng mà cũng chẳng liên quan đến bản thân nhiều, nên lại để mấy suy nghĩ đó sang một bên.
Khương Duệ tiếp tục nói: “Nghe nói nội bộ Thịnh Viễn mấy năm gần đây đấu đá vô cùng khốc liệt. Mấy người kỳ cựu đều chuẩn bị sẵn người kế nghiệp rồi, đều là con cháu họ. Quản lý của chị không rõ là ai, nhưng khẳng định là đã từng là nhân vật trung tâm, bây giờ bị đẩy ra vòng ngoài. Dượng cùng với người đó ở Thịnh Viễn, anh ta chắc là con trưởng, không nhầm đâu. Cho nên em nghĩ lại, thấy chị giống như cá gặp nạn trong ao vậy.”
Tôi nhíu nhíu mày, trực giác phủ định: “Không phải đâu, cảm thấy anh ta hình như không phải loại người như vậy” .
Lâm Tự Sâm trên người có một loại khí chất rất ‘trời quang trăng sáng’, tạo cho người ta cảm giác là người rất cao thượng, thật sự rất khó tưởng tượng anh ta sẽ vì quyền lực mà giận chó đánh mèo trút giận lên tôi.
“Anh ta là loại người. . .”, tôi nỗ lực diễn tả bằng lời cho Khương Duệ nghe, “Anh ta trước kia chẳng phải là bác sĩ sao, chính là loại bác sĩ nhìn vào sẽ thấy không nhận tiền phong bì đó.”
Khương Duệ rất kinh ngạc: “Chị à, không phải chứ. Người ta đối với chị như vậy, mà chị còn nghĩ người ta nhận phẩm tốt? Ui cha, cái này nghe giống yêu đương quá.”
“Gieo gì gặt nấy [1]… Khương Duệ này, Thượng Hải và Tô Châu không xa mấy, cao nhất là đi xe lửa hơn mười phút thôi nhỉ. . .”
[1] Từ gốc là “一码归一码” – nhất mã quy nhất mã
“Được rồi được rồi, không ghẹo chị nữa, há há. Cũng phải, mấy người bọn họ đều có thủ đoạn hết, nếu muốn gây khó dễ cho chị cũng đâu nhẹ nhàng như thế. Chỉ số thông minh của người ta cũng đâu thấp vậy.”
“…” Sao tôi lại có cảm giác bị đạn bắn cho một phát thế này?
“Em nghĩ chỉ còn một khả năng, là người ta nhìn chị không thuận mắt. Có phải chị phạm lỗi gì làm cho người ta có ấn tượng xấu không?”
Tôi nghĩ mình sẽ có thể hùng hồn mà trả lồi, nhưng lại bị chộp ngay điểm yếu. . .
Lần đầu tiên chạm mặt là ở dưới gầm bàn. . .
Nhất thời cứng họng.
Khương Duệ luôn hiểu rõ tôi, lập tức cười rộ lên ở đầu bên kia điện thoại, hỏi tới rồi không thương tiếc mà cười tôi, cuối cùng còn cãm khái: “Chị à, chị lớn nhanh nhanh đi.”
“… Được rồi, chị đến ký túc xa rồi, 888.” [2]
[2] 888: bye bye bye
Cúp điện thoại. Tôi nghĩ trái nghĩ phải, cuối cũng cho ra một cái kết luận, ngọn nguồn của việc Lâm Tự Sâm đối với tôi như vậy, chính là do ấn tượng đầu tiên mà ra.
Suy nghĩ phiến diện, những thứ đó là khó nhất để thay đổi, cho nên cứ thuận theo tự nhiên thôi vậy. . .
Thật ra ngoại trừ khiến tôi phải tăng ca điên cuồng, anh ta cũng chẳng làm gì được tôi.
Tuần sau đó đặc biệt bận rộn, vì chúng tôi phải kiểm tra toàn bộ bộ phận tài chính và bộ phận sản xuất. Kiểm tra thật là mệt chết người mà. May là không quá bận rộn, người trong phòng cũng là thay phiên nhau làm.
Tôi nghĩ đến “ưu ái” của phó tổng Lâm dành cho tôi, thế này tôi khẳng định là trốn không thoát rồi. Cho nên đơn gia là xin đi giết giặc, ngày đầu tiên đã tham gia.
Tại phòng quản lý bộ phận sản xuất, gặp người phối hợp làm bên phòng tài vụ là Âu Kỳ Kỳ, tôi khá vui vẻ. Nói chuyện với Kỳ Kỳ một lúc, người phụ trách bên bộ phận sản xuất là Tiểu Tô tỏ vẻ áy náy nói với chúng tôi: “Kỳ Kỳ, Hi Quang, thật xin lỗi. Hôm nay máy in của chúng tôi bị hư, vừa sửa xong, danh sách kiểm kê còn chưa in ra được, hai người ngồi chờ một chút được không?”
“Không sao đâu, cứ từ từ cũng được.” .
Có thể danh chính ngôn thuận như vậy mà lười biếng, tôi vui vẻ còn không kịp đấy chứ. Tiểu Tô đóng dấu xong mấy hồ sơ rồi cũng không còn việc gì làm, rót hai chén nước mời chúng tôi, rồi cùng ngồi xuống nói chuyện. Một lúc nhanh sau máy tính của cô ấy “I I” hai tiếng, cô ấy quay sang nhìn, lập tức hưng phấn nói: “Nè, Kỳ Kỳ, bà lỗ lớn rồi. Đạm Đạm nói hôm nay bên phòng của cô cử đến một người siêu cấp đẹp trai.”
Kỳ Kỳ hứng phấn ló đầu qua: “Là ai là ai? Từ đâu tới?” .
“Đang hỏi Đạm Đạm đây.” .
Đạm Đạm cũng là người bên tài vụ, ở cùng phòng với Tiểu Tô. Mọi người ngày thường đều rất quen thuộc, nên Tiểu Tô không hề e dè mà trước mặt chúng tôi dùng QQ tám chuyện, bùm bùm gõ một tràng dài chữ, sau đó nói: “Đạm Đạm nói là từ A tới.”
Tay cầm chén trà của tôi khẽ run lên. .
“Biết anh ta họ gì không?” .
Kỳ Kỳ nói: “Chắc là không đâu. Đạm Đạm ở bên bộ phận thuế, nếu lấy người từ ngân hàng bên ngoài vào thì hơn nửa phải tìm người bên tài chính chứ. . .”
Tiểu Tô nói: “Cô ấy biết mà, đang bát quái với tôi nè. Cả tên lẫn người đều rất đẹp. Họ rất ít gặp, họ Trang đó, thật sự vô cùng hiếm gặp mà. . . Nè, Hi Quang, bà bị sao thế?”
“Tôi. . . tôi đột nhiên nhớ ra trong văn phòng có chút việc, quay về xem một chút, sẽ quay lại ngay.”
“A, rất gấp sao?”, Tiểu Tô gọi theo, “Danh sách sắp in xong rồi, chúng ta rất nhanh có thể bắt đầu kiểm tra đó ~~”
Tôi đi ra xa nên để lại giọng nói cô ấy ở lại phía sau.
Tôi đã lâu rất lâu không nghĩ về người đó, tôi cũng nghĩ rằng thời gian sẽ xóa mờ tất cả. . .
Tôi nghĩ… .
Thời gian chắc là chưa đủ.
Nhưng mà khi tôi đang đứng giữa đoạn đường từ nhà máy đến cửa văn phòng, còn đang hít thở, tôi đột nhiên thấy cảm kích vô vô cùng lần kiểm tra này.
Nếu như không phải đi kiểm tra lần này, tôi khẳng định sẽ ở tại phòng làm việc. Khoảng cách ngắn như vậy, với cái tính xúc động kiềm hãm lý trí của tôi, tôi có khi đã chạy đến phòng tài vụ rồi.
Tôi nhất định đã có thể nhìn thấy anh . . .
Cũng làm cho anh gặp tôi. không chừng lại là cảnh mất mặt khi gặp tình cũ không thành nhưng khó quên. . .
Không giống như hiện tại, tôi còn có thể ngoảnh đầu lại. Ngoảnh lại đứng ở vị trí chỉ biết là có anh, nhưng không biết anh ở đâu.
Vậy có tính là một loại tiến bộ không? .
Chắc là có tính.
Tôi đã quyết định quay về khu vực sản xuất để kiểm tra, nhưng nhìn tòa nhà văn phòng lớn cách đó không xa, thấy một cửa sổ nào đó ở hướng phòng tài vụ, bước chân cứ chậm chạp không tiến tới.
Tận đến khi nghe được tiếng mở cửa, nhóm người vừa đi vừa nói chuyện hướng ra cửa lớn.
Sau đó tôi cảm nhận được vài ánh mắt rơi vào trên người mình.
Trong đó có một ánh mắt không thể bỏ qua. . .
Tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào để chống lại đường nhìn của anh ta.
Lâm Tự Sâm.
Anh ta đứng đằng kia nhìn tôi, tay để trong túi quần, đi theo phía sau là mấy người quản lý bộ phận sản xuất. Phải rồi, gần đây bên sản xuất đang mở rộng một nhà máy, anh ta ở đây cũng không có gì ngạc nhiên.
Vài giây trầm mặc trôi qua, anh ta lên tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm, bây giờ hẳn là em phải đang đi kiểm kê.”
Tôi chậm chạp đáp lại: “Tôi lập tức quay về làm.”
Lâm Tự Sâm không nói gì. Anh ta nhìn tôi, là loại ánh mắt xuyên thấy người khác, nói: “Cả đợt kiểm tra này do em phụ trách.”
“Vì sao?” Tôi kinh ngạc, chẳng phải mọi người sẽ thay phiên sao?
“Đang rời vị trí”, anh ta lạnh lùng bỏ lại bốn chữ, mang theo người quay đi. Đi được vài bước thì dừng lại, quay lại nói, “Tất nhiên, nếu Nhiếp tiểu thư không thích, cũng không có cách nào ép buộc được cô.”
Tôi nắm chặt tay, “Tôi rất sẵn lòng.” .
Cứ như vậy, tôi mang theo ánh mắt đồng tình của Ân Khiết và Vũ Hoa và ánh mắt hả hê của mấy người trong phòng làm việc, bắt đầu vào một vòng kiểm kê toàn bộ.
Việc kiểm kê so với các tiền bối kể lại còn làm người rầu rĩ hơn rất nhiều. Bên sản xuất có tới mấy cái kho, cái nào cũng cao lớn, rất nhiều chỗ phải dùng thang máy. Cái loại thang máy thô sơ bốn phía chẳng che chắn này, đưa tôi dừng lại gần mười mét trên cao, sau đó tôi nghiêng người, nhìn nhãn hồ sơ, kiểm tra số lượng.
Gắn bó với nó đến ba ngày sau, tôi ra khỏi thang máy, chân khuỵu xuống, cả người không cẩn thận mà ngã nhào, hai tay và đầu gối máu chảy không ngừng. Chỉ còn một ngày là tối đa có thể làm xong, tôi lại bị mấy cái linh kiện rơi trúng đầu.
Tôi nghĩ cả đời này của tôi chưa từng phải nếm qua loại khổ ải này.
Ân Khiết bèn chủ động xin làm thay tôi hai ngày, bị tôi từ chối. Không phải chỉ là một tuần thôi sao, có gì đặc biệt chứ.
Cứ như vậy cắn răng chịu đựng được đến cuối tuần, việc kiểm tra kết thúc toàn bộ. Tôi cầm bản danh sách kiểm kê ra khỏi bộ phận sản xuất, sâu sắc cảm giác được, tôi chẳng còn thanh xuân nữa mà trở thành tàn hoa bại liễu [1] rồi.
[1] Tàn hoa bại liễu: Hoa tàn lá héo
“Mẹ, tuần này còn không về nhà. . . Vâng, cùng đổng nghiệp đi chơi.”
Hết ngày thứ sáu, tôi không quay về ký túc xá của mình mà một thân tàn tật nằm trên giường phòng của Ân Khiết gọi điện cho mẹ.
Đối phó với mẹ xong, cúp máy, Ân Khiết đang nấu đồ ăn lết sang chỗ tôi: “Hi Quang, ngày mai bà cũng đi chơi với chúng tôi đi?”
“Không đi đâu”, tôi chẳng nghĩ ngợi mà nói. Ngày mai ta phải ở trên giường để ngủ một ngày một đêm, chẳng còn hơi sức để mà đi chơi nữa.
“Vậy mà bà nói với mẹ là đi chơi với tụi này.”
“Nói tùy tiện mà. Không phải nói tôi bị quản lý dằn vặt tới không còn khả năng nhúc nhích sao? Ờ, phải rồi. Ngày mai mấy bà về tới khu vực thành phố, mua giúp tôi mấy đồ ăn đêm mang về nha.”
“Ngày mai bọn này không vào thành phố mà. Vừa nãy chúng ta nói chuyện bà có tập trung nghe không vậy?”, Ân Khiết vỗ vỗ tôi.
Đương nhiên không nghe, tôi mệt tới mức tai sắp điếc luôn
“Vậy bà đi đâu?” .
“Thượng Hải đó. Chắc khuya mới về. Bà tự tìm đồ ăn đi nha.”
“Thượng Hải?” Tôi ngẩn người, ngồi dậy.
“Đúng vậy. Bà biết tôi học ở phía Bắc mà. Nếu đi làm ở phía Nam, gần như vậy, đương nhiên phải đi chơi Thượng Hải cho biết rồi. Ầy gù, lần này chúng tôi đi Thượng Hải có xe rồi, chỉ cần ra trước cửa công ty đón xe thôi.”
“Tôi cũng đi.” .
“… Vũ Hoa nói muốn đi chùa Tĩnh An thắp hương. Thật nhìn không ra cô ấy lại có lòng thành như vậy mà, vậy mà thịt cũng chả ăn bớt lại. . .Gì?”, Ân Khiết dừng thao thao bất tuyệt, “Hi Quang bà nói gì?” .
“Không có gì.”, tôi lại nằm xuống, cố dùng một giọng nói hết sức bình thường trả lời, “Tôi cũng đi nữa.”
Khương Duệ vừa gõ máy tính vừa trả lời qua loa cho có lệ: “Hầy vậy không phải quá tốt sao? Nếu có người đẹp gây phiền hà cho em, em mừng còn chẳng kịp nè.”
“… Khương Duệ!” .
“Chị không hỏi qua anh ta thì làm sao mà biết được?”
“Đương nhiên sẽ hỏi rồi, mà em nghĩ là anh ta sẽ phối hợp mà trả lời chị sao?”
“Ấy, chị cũng không nên đánh đồng như vậy mà. Anh ta là bên trụ sở chính Thịnh Viễn điều đến, biết việc chị ở đây cũng không có gì lạ. Chỉ là thái độ của anh ta thì. . . Chị nè, người ta là bác sĩ ngoại khoa, vừa vào Thịnh Viễn đã làm luôn quản lý, chị không nghĩ việc đó có mờ ám sao?”
“Có nghĩ tới rồi.” .
Tôi tất nhiên từng nghĩ đến, nhưng mà cũng chẳng liên quan đến bản thân nhiều, nên lại để mấy suy nghĩ đó sang một bên.
Khương Duệ tiếp tục nói: “Nghe nói nội bộ Thịnh Viễn mấy năm gần đây đấu đá vô cùng khốc liệt. Mấy người kỳ cựu đều chuẩn bị sẵn người kế nghiệp rồi, đều là con cháu họ. Quản lý của chị không rõ là ai, nhưng khẳng định là đã từng là nhân vật trung tâm, bây giờ bị đẩy ra vòng ngoài. Dượng cùng với người đó ở Thịnh Viễn, anh ta chắc là con trưởng, không nhầm đâu. Cho nên em nghĩ lại, thấy chị giống như cá gặp nạn trong ao vậy.”
Tôi nhíu nhíu mày, trực giác phủ định: “Không phải đâu, cảm thấy anh ta hình như không phải loại người như vậy” .
Lâm Tự Sâm trên người có một loại khí chất rất ‘trời quang trăng sáng’, tạo cho người ta cảm giác là người rất cao thượng, thật sự rất khó tưởng tượng anh ta sẽ vì quyền lực mà giận chó đánh mèo trút giận lên tôi.
“Anh ta là loại người. . .”, tôi nỗ lực diễn tả bằng lời cho Khương Duệ nghe, “Anh ta trước kia chẳng phải là bác sĩ sao, chính là loại bác sĩ nhìn vào sẽ thấy không nhận tiền phong bì đó.”
Khương Duệ rất kinh ngạc: “Chị à, không phải chứ. Người ta đối với chị như vậy, mà chị còn nghĩ người ta nhận phẩm tốt? Ui cha, cái này nghe giống yêu đương quá.”
“Gieo gì gặt nấy [1]… Khương Duệ này, Thượng Hải và Tô Châu không xa mấy, cao nhất là đi xe lửa hơn mười phút thôi nhỉ. . .”
[1] Từ gốc là “一码归一码” – nhất mã quy nhất mã
“Được rồi được rồi, không ghẹo chị nữa, há há. Cũng phải, mấy người bọn họ đều có thủ đoạn hết, nếu muốn gây khó dễ cho chị cũng đâu nhẹ nhàng như thế. Chỉ số thông minh của người ta cũng đâu thấp vậy.”
“…” Sao tôi lại có cảm giác bị đạn bắn cho một phát thế này?
“Em nghĩ chỉ còn một khả năng, là người ta nhìn chị không thuận mắt. Có phải chị phạm lỗi gì làm cho người ta có ấn tượng xấu không?”
Tôi nghĩ mình sẽ có thể hùng hồn mà trả lồi, nhưng lại bị chộp ngay điểm yếu. . .
Lần đầu tiên chạm mặt là ở dưới gầm bàn. . .
Nhất thời cứng họng.
Khương Duệ luôn hiểu rõ tôi, lập tức cười rộ lên ở đầu bên kia điện thoại, hỏi tới rồi không thương tiếc mà cười tôi, cuối cùng còn cãm khái: “Chị à, chị lớn nhanh nhanh đi.”
“… Được rồi, chị đến ký túc xa rồi, 888.” [2]
[2] 888: bye bye bye
Cúp điện thoại. Tôi nghĩ trái nghĩ phải, cuối cũng cho ra một cái kết luận, ngọn nguồn của việc Lâm Tự Sâm đối với tôi như vậy, chính là do ấn tượng đầu tiên mà ra.
Suy nghĩ phiến diện, những thứ đó là khó nhất để thay đổi, cho nên cứ thuận theo tự nhiên thôi vậy. . .
Thật ra ngoại trừ khiến tôi phải tăng ca điên cuồng, anh ta cũng chẳng làm gì được tôi.
Tuần sau đó đặc biệt bận rộn, vì chúng tôi phải kiểm tra toàn bộ bộ phận tài chính và bộ phận sản xuất. Kiểm tra thật là mệt chết người mà. May là không quá bận rộn, người trong phòng cũng là thay phiên nhau làm.
Tôi nghĩ đến “ưu ái” của phó tổng Lâm dành cho tôi, thế này tôi khẳng định là trốn không thoát rồi. Cho nên đơn gia là xin đi giết giặc, ngày đầu tiên đã tham gia.
Tại phòng quản lý bộ phận sản xuất, gặp người phối hợp làm bên phòng tài vụ là Âu Kỳ Kỳ, tôi khá vui vẻ. Nói chuyện với Kỳ Kỳ một lúc, người phụ trách bên bộ phận sản xuất là Tiểu Tô tỏ vẻ áy náy nói với chúng tôi: “Kỳ Kỳ, Hi Quang, thật xin lỗi. Hôm nay máy in của chúng tôi bị hư, vừa sửa xong, danh sách kiểm kê còn chưa in ra được, hai người ngồi chờ một chút được không?”
“Không sao đâu, cứ từ từ cũng được.” .
Có thể danh chính ngôn thuận như vậy mà lười biếng, tôi vui vẻ còn không kịp đấy chứ. Tiểu Tô đóng dấu xong mấy hồ sơ rồi cũng không còn việc gì làm, rót hai chén nước mời chúng tôi, rồi cùng ngồi xuống nói chuyện. Một lúc nhanh sau máy tính của cô ấy “I I” hai tiếng, cô ấy quay sang nhìn, lập tức hưng phấn nói: “Nè, Kỳ Kỳ, bà lỗ lớn rồi. Đạm Đạm nói hôm nay bên phòng của cô cử đến một người siêu cấp đẹp trai.”
Kỳ Kỳ hứng phấn ló đầu qua: “Là ai là ai? Từ đâu tới?” .
“Đang hỏi Đạm Đạm đây.” .
Đạm Đạm cũng là người bên tài vụ, ở cùng phòng với Tiểu Tô. Mọi người ngày thường đều rất quen thuộc, nên Tiểu Tô không hề e dè mà trước mặt chúng tôi dùng QQ tám chuyện, bùm bùm gõ một tràng dài chữ, sau đó nói: “Đạm Đạm nói là từ A tới.”
Tay cầm chén trà của tôi khẽ run lên. .
“Biết anh ta họ gì không?” .
Kỳ Kỳ nói: “Chắc là không đâu. Đạm Đạm ở bên bộ phận thuế, nếu lấy người từ ngân hàng bên ngoài vào thì hơn nửa phải tìm người bên tài chính chứ. . .”
Tiểu Tô nói: “Cô ấy biết mà, đang bát quái với tôi nè. Cả tên lẫn người đều rất đẹp. Họ rất ít gặp, họ Trang đó, thật sự vô cùng hiếm gặp mà. . . Nè, Hi Quang, bà bị sao thế?”
“Tôi. . . tôi đột nhiên nhớ ra trong văn phòng có chút việc, quay về xem một chút, sẽ quay lại ngay.”
“A, rất gấp sao?”, Tiểu Tô gọi theo, “Danh sách sắp in xong rồi, chúng ta rất nhanh có thể bắt đầu kiểm tra đó ~~”
Tôi đi ra xa nên để lại giọng nói cô ấy ở lại phía sau.
Tôi đã lâu rất lâu không nghĩ về người đó, tôi cũng nghĩ rằng thời gian sẽ xóa mờ tất cả. . .
Tôi nghĩ… .
Thời gian chắc là chưa đủ.
Nhưng mà khi tôi đang đứng giữa đoạn đường từ nhà máy đến cửa văn phòng, còn đang hít thở, tôi đột nhiên thấy cảm kích vô vô cùng lần kiểm tra này.
Nếu như không phải đi kiểm tra lần này, tôi khẳng định sẽ ở tại phòng làm việc. Khoảng cách ngắn như vậy, với cái tính xúc động kiềm hãm lý trí của tôi, tôi có khi đã chạy đến phòng tài vụ rồi.
Tôi nhất định đã có thể nhìn thấy anh . . .
Cũng làm cho anh gặp tôi. không chừng lại là cảnh mất mặt khi gặp tình cũ không thành nhưng khó quên. . .
Không giống như hiện tại, tôi còn có thể ngoảnh đầu lại. Ngoảnh lại đứng ở vị trí chỉ biết là có anh, nhưng không biết anh ở đâu.
Vậy có tính là một loại tiến bộ không? .
Chắc là có tính.
Tôi đã quyết định quay về khu vực sản xuất để kiểm tra, nhưng nhìn tòa nhà văn phòng lớn cách đó không xa, thấy một cửa sổ nào đó ở hướng phòng tài vụ, bước chân cứ chậm chạp không tiến tới.
Tận đến khi nghe được tiếng mở cửa, nhóm người vừa đi vừa nói chuyện hướng ra cửa lớn.
Sau đó tôi cảm nhận được vài ánh mắt rơi vào trên người mình.
Trong đó có một ánh mắt không thể bỏ qua. . .
Tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào để chống lại đường nhìn của anh ta.
Lâm Tự Sâm.
Anh ta đứng đằng kia nhìn tôi, tay để trong túi quần, đi theo phía sau là mấy người quản lý bộ phận sản xuất. Phải rồi, gần đây bên sản xuất đang mở rộng một nhà máy, anh ta ở đây cũng không có gì ngạc nhiên.
Vài giây trầm mặc trôi qua, anh ta lên tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm, bây giờ hẳn là em phải đang đi kiểm kê.”
Tôi chậm chạp đáp lại: “Tôi lập tức quay về làm.”
Lâm Tự Sâm không nói gì. Anh ta nhìn tôi, là loại ánh mắt xuyên thấy người khác, nói: “Cả đợt kiểm tra này do em phụ trách.”
“Vì sao?” Tôi kinh ngạc, chẳng phải mọi người sẽ thay phiên sao?
“Đang rời vị trí”, anh ta lạnh lùng bỏ lại bốn chữ, mang theo người quay đi. Đi được vài bước thì dừng lại, quay lại nói, “Tất nhiên, nếu Nhiếp tiểu thư không thích, cũng không có cách nào ép buộc được cô.”
Tôi nắm chặt tay, “Tôi rất sẵn lòng.” .
Cứ như vậy, tôi mang theo ánh mắt đồng tình của Ân Khiết và Vũ Hoa và ánh mắt hả hê của mấy người trong phòng làm việc, bắt đầu vào một vòng kiểm kê toàn bộ.
Việc kiểm kê so với các tiền bối kể lại còn làm người rầu rĩ hơn rất nhiều. Bên sản xuất có tới mấy cái kho, cái nào cũng cao lớn, rất nhiều chỗ phải dùng thang máy. Cái loại thang máy thô sơ bốn phía chẳng che chắn này, đưa tôi dừng lại gần mười mét trên cao, sau đó tôi nghiêng người, nhìn nhãn hồ sơ, kiểm tra số lượng.
Gắn bó với nó đến ba ngày sau, tôi ra khỏi thang máy, chân khuỵu xuống, cả người không cẩn thận mà ngã nhào, hai tay và đầu gối máu chảy không ngừng. Chỉ còn một ngày là tối đa có thể làm xong, tôi lại bị mấy cái linh kiện rơi trúng đầu.
Tôi nghĩ cả đời này của tôi chưa từng phải nếm qua loại khổ ải này.
Ân Khiết bèn chủ động xin làm thay tôi hai ngày, bị tôi từ chối. Không phải chỉ là một tuần thôi sao, có gì đặc biệt chứ.
Cứ như vậy cắn răng chịu đựng được đến cuối tuần, việc kiểm tra kết thúc toàn bộ. Tôi cầm bản danh sách kiểm kê ra khỏi bộ phận sản xuất, sâu sắc cảm giác được, tôi chẳng còn thanh xuân nữa mà trở thành tàn hoa bại liễu [1] rồi.
[1] Tàn hoa bại liễu: Hoa tàn lá héo
“Mẹ, tuần này còn không về nhà. . . Vâng, cùng đổng nghiệp đi chơi.”
Hết ngày thứ sáu, tôi không quay về ký túc xá của mình mà một thân tàn tật nằm trên giường phòng của Ân Khiết gọi điện cho mẹ.
Đối phó với mẹ xong, cúp máy, Ân Khiết đang nấu đồ ăn lết sang chỗ tôi: “Hi Quang, ngày mai bà cũng đi chơi với chúng tôi đi?”
“Không đi đâu”, tôi chẳng nghĩ ngợi mà nói. Ngày mai ta phải ở trên giường để ngủ một ngày một đêm, chẳng còn hơi sức để mà đi chơi nữa.
“Vậy mà bà nói với mẹ là đi chơi với tụi này.”
“Nói tùy tiện mà. Không phải nói tôi bị quản lý dằn vặt tới không còn khả năng nhúc nhích sao? Ờ, phải rồi. Ngày mai mấy bà về tới khu vực thành phố, mua giúp tôi mấy đồ ăn đêm mang về nha.”
“Ngày mai bọn này không vào thành phố mà. Vừa nãy chúng ta nói chuyện bà có tập trung nghe không vậy?”, Ân Khiết vỗ vỗ tôi.
Đương nhiên không nghe, tôi mệt tới mức tai sắp điếc luôn
“Vậy bà đi đâu?” .
“Thượng Hải đó. Chắc khuya mới về. Bà tự tìm đồ ăn đi nha.”
“Thượng Hải?” Tôi ngẩn người, ngồi dậy.
“Đúng vậy. Bà biết tôi học ở phía Bắc mà. Nếu đi làm ở phía Nam, gần như vậy, đương nhiên phải đi chơi Thượng Hải cho biết rồi. Ầy gù, lần này chúng tôi đi Thượng Hải có xe rồi, chỉ cần ra trước cửa công ty đón xe thôi.”
“Tôi cũng đi.” .
“… Vũ Hoa nói muốn đi chùa Tĩnh An thắp hương. Thật nhìn không ra cô ấy lại có lòng thành như vậy mà, vậy mà thịt cũng chả ăn bớt lại. . .Gì?”, Ân Khiết dừng thao thao bất tuyệt, “Hi Quang bà nói gì?” .
“Không có gì.”, tôi lại nằm xuống, cố dùng một giọng nói hết sức bình thường trả lời, “Tôi cũng đi nữa.”
/40
|